Hơi thở ấm nóng quẩn quanh da thịt còn lạnh buốt khiến thần kinh Diệp Lâm Uyên tê dại. Cô nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe chạm phải sườn mặt quen thuộc đang vùi vào hõm cổ mình. Tim cô như bỏ nhịp một nhịp... Dỗ sao? Thằng nhóc này còn biết dỗ người khác sao? Khó tin thiệt đó! Nhưng một cảm giác ngọt ngào lại lan toả khắp cơ thể, khiến cô không kìm được mà mỉm cười.
Bàn tay to lớn của thiếu niên nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhỏ nhắn, từng ngón tay khẽ vuốt ve sườn mặt cảm nhận sự mềm mại nơi gò má của thiếu nữ. Dương Dịch Xuyên lười biếng rời khỏi hõm cổ còn lưu lại mùi hương hoa hồng thơm tho, quyển rũ. Cậu ngẩng mặt nhìn cô, đôi mắt híp lại đầy ý cười, thấp giọng hỏi:
"Chị đi tắm không đóng cửa phòng à?"
"Quên mất!" Diệp Lâm Uyên cố tình lảng tránh ánh mắt của cậu, giọng nói cố tình tỏ ra lạnh nhạt. Tim cô đập thình thịch, thật sự cô thấy vui, nhưng chuyện hôm qua cậu nổi nóng với cô... Diệp Lâm Uyên cô thề, sẽ ghim chuyện đó đến già!
Dương Dịch Xuyên ngửi thấy mùi giả vờ ở đâu đây, nhưng chắc chắn người ta đang giận mình là thật. Cậu nắm lấy cằm Diệp Lâm Uyên, miết nhẹ cánh môi đỏ mọng, đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô:
"Chuyện hôm qua... cho tôi xin lỗi!" Giọng cậu trầm xuống, có chút mệt mỏi, nói, "Thời gian này vừa phải ôn thi cuối kỳ, vừa có trận đấu bóng rổ. Thật sự rất bận, nên không có thời gian quan tâm chị"
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Dương Dịch Xuyên, Diệp Lâm Uyên thật sự không biết phản kháng như thế nào! Tha thứ, hay không tha thứ đây? Cô gạt tay cậu ra khỏi mặt mình, nghiêng đầu nhìn về hướng khác.
Bàn tay trơ trọi giữa không trung, Dương Dịch Xuyên nhíu mày, tự hỏi mình vẫn chưa đủ thành khẩn sao? Nhưng nhớ đến chuyện hôm qua, suy đi nghĩ lại cậu cũng hiểu cô nổi giận vì chuyện gì! Cậu cúi xuống, khẽ chạm trán mình vào trán cô, giọng nói khàn khàn:
"Đêm qua, tôi chỉ đang bàn chuyện với mấy đứa trong đội bóng"
Trong tư thế này, Diệp Lâm Uyên muốn trốn cũng không trốn được, cả người bị thân thể cao lớn ép chặt, khuôn mặt thì bị bàn tay cậu giữ lại, mọi đường lui đều bị chặn. Nhưng càng nhìn cậu trái tim cô càng
không kiểm soát được, lồng ngực liên tục phập phồng, khiến tâm tình hỗn loạn. Môi đào mấp máy, thỏ thẻ nói:
"Biết vậy! Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu."
Diệp Lâm Uyên từng ngây thơ nghĩ rằng cô sẽ không giống những người con gái khác. Cô sẽ không bao giờ ghen tuông, không bao giờ làm phiền bạn trai vì những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng khi yêu Dương Dịch Xuyên, cô mới biết, tình yêu khiến con người ta trở nên ích kỷ.... Cô cũng vậy, cô không rộng lượng cho những thói quen của cậu, cô
cầu toàn, mong muốn Dương Dịch Xuyên phải luôn đặt mình lên hàng đầu, dù mối quan hệ của hai vẫn còn chưa thật sự xác định.
Dương Dịch Xuyên nhìn thấy rõ sự buồn bã thoáng qua trong mắt Diệp Lâm Uyên. Cậu nhíu mày... Nói đến thế này rồi vẫn không dỗ được! Cuối cùng vẫn phải dùng đến "chiêu cuối".
Cánh môi thiếu niên hạ xuống hôn chụt lên môi Diệp Lâm Uyên một cái như chuồn chuồn lướt, cậu ngẩng mặt nhìn cô, cười cười, ẩn ý hỏi:
"Muốn dễ chịu không?"
Diệp Lâm Uyên vẫn còn đang thất thần, bị hỏi bất ngờ như vậy, cô chẳng hiểu chuyện gì, mi tâm nhíu lại ngờ vực nhìn cậu.
Cho đến khi chiếc khăn tắm quần quanh thân thể bị giựt phăng ra, hơi lạnh bủa vây da thịt... Diệp Lâm Uyên mới giật mình hiểu ra.