"Chị phải hỏi em câu đó mới đúng." Tâm trạng của Diệp Lâm Uyên vô cùng ấm ức, đáy mắt cô hơi ngấn lệ, cao giọng nói, "Không muốn xem thì đừng có miễn cưỡng!"
Dương Dịch Xuyên cũng tức đến nổi không kiềm chế được cảm xúc của mình, cậu bực mình nói: "Con người chị có biết nói lý lẽ không hả? Tôi đang rất bận nhưng vẫn chiều theo chị, chị còn muốn gì nữa?"
Diệp Lâm Uyên vung tay đánh vào ngực cậu, ấm ức nói: "Bố thí thì đúng hơn."
"Ừ..." Dương Dịch Xuyên gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Lâm Uyên quát lớn, "Tôi đang bố thí đó... Vừa lòng chị chưa?"
Diệp Lâm Uyên giật thót mình, ánh mắt không thể tin được hoang mang nhìn cậu. Đây là lần đầu Dương Dịch Xuyên nổi giận với cô như vậy, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Nước mắt trong khoé mi vô thức trào ra, cô vội vàng cúi đầu, không muốn để cho người ta thấy được bộ dạng thảm hại của mình hiện giờ.
Sau khi thỏa mãn sự giận dữ trong lòng mình, Dương Dịch Xuyên mới hoảng hốt nhận ra mình hơi quá lời, nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ thoáng qua của Diệp Lâm Uyên, sự vận động của tâm can như hẫng đi một nhịp. Cậu đưa tay, vội vàng muốn nâng mặt cô lên xem, "Không phải... Tiểu Uyên..."
Nhưng tay còn chưa kịp chạm tới đã bị Diệp Lâm Uyên hất ra, cô chạy đến một chiếc taxi đang đậu bên kia đường, vội vàng ngồi vào đóng sầm cửa lại.
"Tiểu Uyên... Tiểu Uyên... Nghe tôi nói!" Dương Dịch Xuyên bên ngoài liên tục đập vào cửa xe gọi cô.
Diệp Lâm Uyên thở hắt ra một hơi, giọng nói dứt khoát nhưng vẫn xen lẫn chút nghẹn ngào: "Bác tài, đi nhanh giúp con!"
***
"Số máy quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Dương Dịch Xuyên từ rạp chiếu phim về nhà đã liên tục gọi điện cho Diệp Lâm Uyên, nhưng đáp lại cậu chỉ có giọng nữ quen thuộc phũ phàng trong điện thoại truyền tới. Tin nhắn, cuộc gọi, mạng xã hội tất cả đều bị chặn, Dương Dịch Xuyên thật sự chỉ biết bất lực chửi thề:
"A... Chết tiệt thiệt mà!"
Cậu không có ý muốn làm Diệp Lâm Uyên rơi nước mắt, trước khi bắt đầu mối quan hệ này, hay ngay cả trong mối quan hệ phức tạp này, cậu đều chỉ muốn cô khóc dưới thân mình là đủ rồi!
Dương Dịch Xuyên nằm trên giường, gác tay lên trán cố gắng suy nghĩ ra cách làm lành với Diệp Lâm Uyên. Cuối cùng, cậu lại chọn hạ sách mà chỉ có mấy đứa con gái mới hay làm. Lên mạng hỏi cộng đồng mạng.
"Bạn gái thường hay giận dỗi vô lý thì giải quyết như thế nào?"
Dương Dịch Xuyên vừa đăng bài, tim cậu đập thình thịch, bàn tay siết chặt điện thoại hồi hộp chờ đợi cmt trả lời.
Vừa đăng bài được 2 phút, không phụ sự kì vọng của cậu, cuối cùng cũng có người cmt.
"Cô ấy giận chỉ vì muốn bạn trai quan tâm, dỗ dành mình thôi!"
Hai mắt Dương Dịch Xuyên nheo lại... Dỗ dành sao? Đó giờ có dỗ dành ai đâu mà biết... Lúc trên giường nói được mấy tiếng, "Tiểu Uyên ngoan...", "Ngoan... Thả lỏng cho anh vào!",... Đã là cực hạn của cậu rồi!
Dương Dịch Xuyên đợi thêm một lúc, những cmt tiếp theo từ ngữ có khác hơn một chút, nhưng chốt lại vẫn là khuyên cậu nên dỗ dành bạn gái.
***
Đầu giờ chiều ngày hôm sau, Dương Dịch Xuyên lù lù xuất hiện tại Diệp gia. Mẹ Diệp thấy cậu đến cũng không có cảm giác bất thường gì, vui vẻ hỏi:
"Dịch Xuyên đến chơi hả con?"
"Dạ... Hôm qua chị Uyên lấy lộn vở bài tập của con, con qua lấy lại." Dương Dịch Xuyên cười cười, nói láo không hề chớp mắt.
"Con bé này... Lớn rồi còn lơ tơ mơ như vậy!" Mẹ Diệp thở dài, hắng giọng nói, "Để dì lên gọi nó."
Dương Dịch Xuyên vội vàng ngăn bà lại, vẻ mặt vô cùng thánh thiện nói: "Dạ thôi! Để con tự lên lấy cũng được."
Cốc cốc
Đứng trước cửa phòng Diệp Lâm Uyên, Dương Dịch Xuyên gõ cửa mấy tiếng nhưng vẫn chưa thấy cô trả lời hay ra mở cửa.
Cậu thử vặn khoá. Một tiếng "cạch!" vang lên. Cửa vậy mà không đóng, cậu thẳng tay đẩy cửa bước vào.
Vừa lúc Diệp Lâm Uyên từ trong nhà tắm bước ra, trên người cô chỉ quấn quanh một chiếc khăn tắm mỏng tang, mái tóc ướt đẫm còn đang nhỏ giọt. Nghiêng đầu, nhìn thấy Dương Dịch Xuyên xuất hiện trước cửa phòng mình, sắc mặt Diệp Lâm Uyên tái nhợt, há hốc mồm kinh ngạc.
Khi tiếng hét thất thanh sắp trào ra khỏi cổ họng, Dương Dịch Xuyên đã vội vàng xông vào phòng, tiện tay chốt cửa, bước nhanh tới bịt miệng cô lại, ép chặt Diệp Lâm Uyên ngã xuống giường, thân thể cao lớn phủ lên người cô, nhỏ giọng nói: "Đừng la!"
Diệp Lâm Uyên trợn tròn mắt nhìn cậu, cô vội vàng kéo tay Dương Dịch Xuyên ra khỏi miệng mình, ngờ vực hỏi:
"Sao em lại ở đây?"
Dương Dịch Xuyên cười cười nhìn Diệp Lâm Uyên, cậu cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ vẫn còn thơm đậm mùi sữa tắm của cô, giọng khàn khàn nói:
"Đến dỗ bạn gái."