Editor: Nha Đam
Phong Thiển mặt vô biểu tình mà híp mắt.
Ở sâu trong nội tâm đè nén bực tức.
Ân Dao Dao?
Người trong lòng của tra nam?
Cô ta không phải cùng Hướng Bắc Trì ở bên nhau sao, vì cái gì muốn trêu chọc mảnh nhỏ?!
Hệ thống: "Đã quên nói cho ký chủ, Ân Dao Dao yêu thầm mảnh nhỏ điện hạ đã lâu."
Phong Thiển nhíu mày.
Nói cách khác, Hướng Bắc Trì chỉ là lốp xe dự phòng của Ân Dao Dao.
"Hơn nữa, trong nguyên tác, mảnh nhỏ không có lễ trưởng thành của nguyên thân, vốn là không có vụ việc này. Hiện tại, bởi vì ký chủ đã đến, rất nhiều việc đều đã xảy ra biến hóa."
Phong Thiển cúi đầu, mím môi.
"Ân Dao Dao đã làm gì mảnh nhỏ?"
Hệ thống: "Cho thuốc kích thích vào rượu của mảnh nhỏ."
Sau đó, hệ thống blah blah phổ cập khoa học cho Phong Thiển một chút.
......
Phong Thiển tiến vào hội sở, căn cứ vào lời chỉ dẫn của hệ thống tìm được ly rượu mà Kỷ Miên uống còn sót lại ở phía trước.
Ngón tay trắng nõn như ngọc của cô nhẹ nhàng lấy chén rượu, mặt vô biểu tình mà đi đến quầy bar lấy một ly rượu không, đem rượu đổ vào.
Phong Thiển không chút để ý mà đem ly rượu ban đầu ném vào thùng rác.
Một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu đỏ rượu, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp nhuyễn manh kia giờ phút này vô cớ làm người ta cảm thấy lạnh băng đến xương.
Có người muốn tiến lên bắt chuyện.
Chính là khí thế của cô quá cường.
Bọn họ cũng chỉ là nghĩ thôi.
Ân Dao Dao mới từ buồng vệ sinh ra, đã bị Phong Thiển đẩy ngã vào.
Phong Thiển mặt vô biểu tình mà khóa trái cửa.
Ân Dao Dao có chút sợ hãi, chính là trong xương cốt của cô ta cổ ngạo khí lại không cho phép cô ta ở trước mặt cô gái này lùi bước.
Cô ta nâng cằm lên: "Ngươi có bênh à! Biết ta là ai sao?"
Phong Thiển nhướng mày: "À? Ngươi là ai?"
Ân Dao Dao thanh âm cất cao vài phần: "Ta...... Ta chính là hoa hậu giảng đường của trung học đế đô! Đắc tội ta, những nam nhân ngưỡng mộ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ân Dao Dao tự biết Ân gia ở trong vòng xã hội thượng lưu lên không được mặt bàn, cô ta tự tin, chỉ có thể đến từ chính dung mạo của cô ta.
Ít nhất,cô ta còn có gương mặt có mị lực xinh đẹp này.
Không phải sao?
Phong Thiển híp mắt, nhấc chân tới gần đối phương.
Ân Dao Dao bị khí thế trên người cô sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Phong Thiển ở chỗ cách Ân Dao Dao một bước thì ngừng lại.
Cô trên cao nhìn xuống, con ngươi xinh đẹp lạnh nhạt xa cách.
"Ngươi không nên mơ ước hão huyền người không thuộc về mình."
Bị cô giáp mặt vạch trần, Ân Dao Dao có điểm chột dạ, cô ta run run rẩy rẩy mà đáp lại một câu: "Ta lại không thực hiện được!"
Phong Thiển cười nhạo một tiếng.
"Ngươi nếu là thực hiện được, thì sẽ không ở chỗ này thoải mái dễ chịu mà nói chuyện cùng ta."
Ân Dao Dao: "......"
Thoải mái dễ chịu?
Cái này mà kêu thoải mái dễ chịu?!
Không biết vì sao, Ân Dao Dao đột nhiên cảm giác nữ sinh trước mặt thực khủng bố.
Cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ rượu, lộ ra da thịt trắng mềm.
Thực đẹp.
Giờ phút này, lại giống như ma quỷ Tu La trong địa ngục tăm tối đi ra.
Lạnh nhạt đến mức tận cùng.
Cái này dừng ở trong mắt Ân Dao Dao, toàn bộ hóa thành sợ hãi.
Phong Thiển quơ quơ ly rượu trong tay, nhướng mày nhìn về phía Ân Dao Dao.
"Rượu này, còn nhớ rõ sao?"
Ân Dao Dao sửng sốt một chút, mới ý thức được hàm ý trong lời nói của Phong Thiển.
Cô ta bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt.
"Ngươi tự mình thêm thuốc, liền đổ đi như vậy thật quá đáng tiếc."Cô cau mày, giống như bộ dáng thực rối rắm.
Ân Dao Dao sắc mặt trắng bệch, sợ hãi mà lui về phía sau vài bước.
Chân cô ta đã sớm mềm, muốn đứng dậy mà không nổi.
Phong Thiển khom lưng, đem ly rượu đặt ở bên môi Ân Dao Dao, "Ngươi tự mình bỏ vào, vẫn là chính ngươi uống sạch đi."
Ân Dao Dao quay đầu đi, mắt hiện lên một tia oán độc.
Cô ta đột nhiên quay đầu, giơ tay muốn đánh vỡ ly rượu trong tay Phong Thiển.
Mà Phong Thiển tốc độ so với cô ta nhanh hơn.
Cô thoải mái mà tránh đi Ân Dao Dao, ngón tay trắng nõn cầm ly rượu ở trong không khí vẽ một đường cung xinh đẹp.
Cô hơi hơi cúi người, sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi không ngoan nha."