Điều khiến Phong Thiển sững sờ chính là thân phận của đối phương.
Mảnh nhỏ linh hồn của Mộ Diễn điện hạ.
Nam nhân duy nhất trong đại điện chính là thừa tướng mà nguyên chủ luôn nhớ thương.
Đẹp như vậy, thảo nào nguyên chủ xem thường những người khác.
Chỉ là...
Phong Thiển có chút vướng mắc.
Mảnh nhỏ ghét nguyên chủ như vậy, đến mức còn đưa mỹ nam đến cho cô.
Có vẻ như thế giới này không dễ sống chung rồi.
Phong Thiển liếc mắt nhìn đối phương một chút liền thu hồi ánh mắt.
Kéo căng gương mặt nhỏ nhắn, chậm rãi đi về phía trước rồi ngồi xuống long ỷ.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên tay vịn một cách hờ hững.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc xuống.
Quá trình thiết triều cũng không có gì đặc biệt, hôm nay cũng không có gì khác biệt, nên sớm bãi triều.
Phong Thiển ngồi trên long ỷ, yên lặng nhìn một đám nữ quan đi ra khỏi đại sảnh.
Khi mọi người gần đi hết, cô cúi đầu, vén tấm màn đỏ lên, từ từ bước xuống bậc thềm.
"Bệ hạ."
Một giọng nói nhẹ nhàng và dễ nghe vang lên từ phía sau.
Phong Thiển dừng lại, quay lại nhìn.
Thiếu niên bạch y từ từ bước đến trước mặt Nữ vương bệ hạ, cách cô ba bước.
Một khoảng cách an toàn.
Phong Thiển yên lặng nhìn mảnh nhỏ, khẽ hỏi: "Có chuyện gì à?"
Thái độ của Nữ vương bệ hạ hôm nay khiến Khuynh Dạ có chút mờ mịt.
Ngay từ khi cô bước vào đại sảnh, Khuynh Dạ đã cảm thấy dường như cô đã trở thành một người khác.
Lúc trước khi thiết triều, Nữ vương sẽ luôn ngơ ngác nhìn Khuynh Dạ.
Nhưng hôm nay, đối phương chỉ liếc nhìn hắn khi vào đại điện.
Thời gian còn lại, đều cẩn thận nghe lời của các nữ quan phía dưới.
Khuynh Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy cũng tốt.
Giảm bớt một chút rắc rối.
Hắn thu tâm tư lại, giương mắt nhìn Nữ Vương: "Bệ hạ ... Không hài lòng với nam hầu được phái tới tối hôm qua à?"
Phong Thiển chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm đối phương.
Sau một lúc, cô hỏi: "Nếu không hài lòng, ngươi sẽ làm gì?"
Nếu như trước kia Nữ Vương hỏi như vậy, Khuynh Dạ nhất định sẽ trả lời: "Nếu bệ hạ không hài lòng, vi thần sẽ chọn một nam hầu khác gửi đến bệ hạ."
Nhưng lúc này, khi đối diện với đôi mắt đen và trong trẻo của cô, Khuynh Dạ sững sờ, im lặng không nói nên lời.
Phong Thiển trầm ngâm hỏi: "Lại ... đem một đám người khác đến phải không?"
Thiếu niên tuấn tú trước mặt sửng sốt, cụp mắt xuống.
Một lúc lâu sau, hắn trả lời: "Đúng vậy."
Đây là suy nghĩ ban đầu của hắn, đối phương không đoán sai.
Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ, thiếu nữ đột nhiên tiến lại gần đối phương.
Khuynh Dạ sửng sốt, mím môi lùi lại mấy bước.
Chóp mũi vẫn còn vương lại hương thơm thanh tao từ trên người cô.
Phong Thiển cúi đầu, vươn bàn tay nhỏ bé ra, lấy đầu ngón tay móc mặt dây chuyền bằng ngọc quanh eo thiếu niên.
Trầm giọng hỏi: "Ngươi không hối hận sao?"
"Ừm?"
Khuynh Dạ sửng sốt một chút.
Phong Thiển nghịch ngợm mặt dây chuyền ngọc bích của đối phương, sau đó buông tay ra, yên lặng lui về phía sau một bước nhỏ, giương mắt nhìn đối phương.
Vẻ mặt cô nghiêm túc: "Không hối hận vì... đã để người khác đến gần ta sao?"
Không đợi thiếu niên đang sững sờ kia phản ứng.
Phong Thiển cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Thôi, quên đi, ta sẽ không đùa ngươi nữa."
Lời vừa dứt, cô bỏ đi mà không ngoái lại.
Hình bóng xinh đẹp màu đỏ dần khuất sau tầm mắt.
Trong đại điện.
Thừa tướng đại nhân Khuynh Dạ sững sờ ở chỗ cũ thật lâu, sau đó yên lặng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào mặt dây chuyền ngọc trên eo.
Nhẹ giọng thì thầm "Sẽ... Hối hận à..."
Hàng mi dài của thiếu niên rũ xuống, che đi một tia u ám trong đôi mắt lạnh lùng.
Hắn không phải là người lương thiện thì sao phải hối hận.
Hối hận ư?
Nói chung. . . Cũng là lời nói vô căn cứ.
...
Trong tẩm cung.
Phong Thiển ngồi ở mép giường, giơ tay ngáp một cái, sau đó chậm rãi tháo mũ phượng trên đỉnh đầu xuống.
Quả nhiên, làm Nữ Vương vẫn mệt mỏi như thường.