Editor: Nha Đam
Có vẻ như thế giới này, thông qua nhiệm vụ chi nhánh, có thể xác định được tình cảm thực sự của mình dành cho mảnh nhỏ.
Nghĩ xong, Phong Thiển chậm rãi vén chăn lên, nằm xuống, ngủ say.
...
Thư phòng.
Một người đàn ông mặc bộ y phục màu trắng, lặng lẽ đứng trước án thư.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ ngàng cầm lấy bút lông, ống tay áo rộng màu trắng rủ xuống.
Hắn khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài cong vút như cánh bướm.
Ánh mắt sâu thẳm, không chút cảm xúc, có chút lạnh lùng.
Đôi môi xinh đẹp, sắc môi nhẹ nhàng, đúng như tính cách của chủ nhân, thanh lãnh.
Nghe được lời của thị vệ, Khuynh Dạ chậm rãi đặt bút lông xuống, lông mày xinh đẹp cau lại.
"Thật sự ... bị từ chối à ..."
Thiếu niên thì thầm.
Hắn khẽ ngước mắt lên, đôi mắt đen nhàn nhạt liếc nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, giọng nói trong trẻo, bình tĩnh: "Lui ra ngoài đi."
"Vâng."
Người kia kính cẩn lui xuống, thiếu niên trong phòng lại từ từ pha một bình trà thơm.
Hương trà hòa quyện cùng với mùi mực thanh nhã trong thư phòng.
Khiến lòng người cảm thấy an bình.
...
Ngày hôm sau.
Phong Thiển mơ mơ màng màng bị người ta đánh thức.
Sau đó, một nhóm nữ quan nối đuôi nhau đi vào.
Phong Thiển ngoan ngoãn để một đám người thay quần áo.
Y phục của Nữ Vương rất đẹp, váy lụa màu đỏ có thêu tơ vàng, các hoa văn trên váy được thêu rất tinh xảo.
Trên đầu đội một chiếc vương miện lộng lẫy hình phượng hoàng, vài sợi tua rua rủ xuống, đung đưa theo gió.
Giữ mi tâm dán một bông hoa hống liên.
Cách trang điểm nhẹ nhàng khiến cô gái thêm phần quyến rũ.
Xưa nay nguyên chủ đều là mỹ nhân trang điểm.
Bởi vì Thừa tướng từ trước tới nay tao nhã nhẹ nhàng, nguyên chủ muốn bắt chước đối phương nên mới trang điểm nhẹ nhàng như vậy.
Thật đáng tiếc một nữ nhân xinh đẹp như vậy nhưng tâm của thừa tướng lại lặng như nước.
Dù nguyên chủ cố gắng như thế nào cũng không lấy được lòng của Thừa tướng.
Rửa mặt xong.
Nữ quan cung kính: "Bệ hạ, đã đến giờ lên đường thiết triều rồi."
"Ừm."
Phong Thiển khẽ gật đầu.
Mũ phượng trên đỉnh đầu có chút nặng nề, cô giật giật cổ cho đỡ khó chịu.
Phong Thiển đi theo nữ quan lên kiệu dành riêng cho Nữ vương.
La sa hồng trướng.
Trên đường đi, cơn mê man trôi qua.
Khi bước xuống kiệu, một thiếu niên an tuấn đi đến, hơi cúi xuống, đưa bàn tay trắng nõn về phía cô.
Phong Thiển mê mang chớp mắt.
Thiếu niên anh tuần trước mặt thấp giọng nói: "Bệ hạ, Tang Ngọc dẫn người vào đại sảnh."
Phong Thiển có chút sững sờ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc lên triều sớm cũng không có cái loại thủ tục này
Phong Thiển liếc đối phương một chút, mím môi nói: "Không cần."
Bị Nữ vương từ chối, ánh mắt thiếu niên có chút giật mình, cúi đầu xuống, bàn tay trắng nõn từ từ rút về.
Khi Phong Thiển đi qua người đối phương rồi dừng lại.
Cô nhìn thiếu niên và hỏi: "Ai phái ngươi đến đây?"
Thiếu niên ngước mắt nhìn thẳng vào Nữ Vương, cúi đầu có chút ngượng ngùng, giọng nói như nhỏ muỗi kêu: "Là ... Thừa tướng đại nhân."
Phong Thiển liếc thiếu niên một cái, sau đó quay mặt đi.
Như đang suy nghĩ điều gì.
Ừm.
Lại là Thừa tướng.
Đêm qua cho cô năm nam hầu xinh đẹp, nay thượng triều lại phái một thiếu niên anh tuấn khác.
Có vẻ như thực sự không thích nguyên chủ.
Cô cũng tò mò không biết làm thế nào mà một nam nhân có thể giữ chức thừa tướng ở một nước nữ tôn.
Nhưng mà, nói không chừng cũng có công lao của nguyên chủ.
Trong lúc suy nghĩ, cô đã bước vào đại điện
Trước khi bước về phía long ỷ, liền nhìn thấy một thiếu mặc bạch y gần long ỷ.
Ánh mắt đối phương lạnh lùng trong trẻo, thần sắc lạnh lùng.
Khuôn mặt xinh đẹp, tuyệt thế vô song.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta kinh diễm.