Ăn xong bò bít tết, có chút khát nước.
Phong Thiển nhìn rượu vang đỏ trên bàn, do dự rồi đưa tay ra.
Cầm lấy ly rượu rồi từ từ đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Phong Thiển chớp mắt.
Lại uống thêm một ngụm.
Cuối cùng cũng uống cạn rượu.
Phong Thiển nhìn vào chiếc cốc trống rỗng trước mặt mình với vẻ mặt mêm mang.
Phát ngốc.
Một một tí đã hết rồi.
Một vài nam nhân của huyết tộc mạc chiếc áo khoác màu đen bước vào.
Người cầm đầu huyết tộc đeo một chiếc kính vàng trên mặt.
Đôi mắt đào hoa, thêm chút tà mị mê người.
Người đó lạnh lùng lên tiếng: "Sắp hết giờ rồi, đưa họ vào chính điện."
Những huyết tộc còn lại cung kính đáp: "Vâng. Thưa đại nhân."
Những huyết tộc vừa vào đều thản nhiên nhìn các cô gái trong phòng rồi rời đi.
Trong không khí có mùi máu tươi ngọt ngào.
Điều này làm cho ngón trỏ của huyết tộc chuyển động, răng nanh trong miệng cũng không thể kiểm soát được mà nhô ra.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu nữa sẽ được thưởng thức những giọt máu tươi ngon lành này rồi.
Các huyết tộc còn lại tổ chức cho các cô gái đứng xếp hàng một cách trật tự.
Giống như một đám huyết tộc vừa nãy mới vào xếp ngay ngắn thành một hàng vậy.
Huyết tộc dẫn đầu đưa mọi người đi về phía chính điện.
Trên đường vào chính điện, tình cờ đi ngang qua cung điện phía Bắc.
Phong Thiển đứng ở phía sau hàng không khỏi dừng lại.
Nhướng mắt nhìn cung điện phía Bắc yên tĩnh.
Gần như không có người hầu của huyết tộc nào đi lại ở đây.
Rất yên tĩnh.
Huyết tộc dường như cố ý tránh nơi này.
Không thể biết đó là sợ hãi hay là kính sợ.
Đội ngũ đằng sau không có huyết tộc.
Phong Thiển dừng bước lại.
Ly rượu vang đỏ vừa uống, lúc này men rượu dần dần lên.
Phong Thiển chớp mắt.
Đầu hơi choáng váng.
Phong Thiển nhìn đội ngũ kia đã cách một khoảng xa, sau đó nhìn về cung điện bên cạnh.
Cô nghiêng đầu.
Ừm.
Không cho vào?
Vậy thì... Vào đi.
Gió từ từ nhấc chân bước qua.
Trong đội ngũ, một cô gái bị bỏ lại phía sau, cũng không thu hút nhiều sự chú ý.
Huyết tộc cũng tự tin.
Nếu đã vào Huyết tộc, cũng không phải lo lắng về việc những huyết phó này sẽ chạy trốn.
Cho nên, Huyết tộc cũng không có xem xét quá kỹ.
Cũng không ngờ rằng một cô gái lại tự ý rời đội.
Phong Thiển bước tới cửa, nhìn một lượt, từ từ giơ tay lên.
Bàn tay phủ lên bức tường lạnh lẽo.
Trong tích tắc, một cảm giác ớn lạnh ập vào lòng bàn tay.
Cô dùng sức một chút, cửa cung điện mở ra một cái khe nhỏ.
Phong Thiển thu tay lại, nhìn chằm chằm vào cửa cung điện một lúc.
Một lúc sau, đẩy cửa đi vào.
Đại sảnh lạnh lẽo vắng lặng, phảng phất hương hoa hồng nhàn nhạt.
Nhiệt độ hơi thấp.
Cô mặc váy lụa mỏng màu trắng nên không khỏi hắt hơi một cái.
Thanh âm vang lên rõ ràng trong đại sảnh vắng lặng.
Phong Thiển vô tội chớp mắt.
Động tĩnh này là quá lớn.
Tuy nhiên... cung điện vẫn yên tĩnh và lạnh lẽo như cũ.
Có vẻ như... Không có ai.
Phong Thiển dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đã vào rồi nên cũng... không thể nào quay đầu được nữa.
Phong Thiển từ từ đi sâu vào trong.
Bên trong có một cánh cửa.
Màu pha lê.
Cô lại nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa.
Cảm giác mát mẻ.
Cũng có chút lạnh.
Ma xui quỷ khiến, cô mở cửa ra.
Nâng chân lên và bước vào.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa, Phong Thiển không khỏi choáng váng.
Có một thiếu niên đang nằm trên chiếc giường băng màu tuyết trắng.
Làn da trắng nõn.
Mái tóc dài màu bạch kim buông xõa một bên.
Đôi lông mi dài, dày và cong khẽ rủ xuống, tựa như một con bướm đang ngủ say, chờ đợi khoảnh khắc để sải cánh bay.
Đường nét khuôn mặt của thiếu niên cực kỳ tinh xảo, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Thiếu niên trên giường mặc một bộ quần áo lộng lẫy, được làm bằng vàng và bạc.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng.
Lúc này, Phong Thiển cảm thấy.
Hương hoa hồng trong không khí càng lúc càng đậm hơn.