Editor: Nha Đam
Phong Thiển cử động tay rồi xoa nhẹ.
Cơn đau ở cổ tay cũng giảm bớt.
Đây là lãnh thổ của Huyết tộc.
Huyết tộc cấp thấp sợ nắng, trong khi đó Huyết tộc cấp cao thậm chí có thể di chuyển dưới ánh nắng mặt trời một cách thoải mái.
Những cũng không có nhiều huyết tộc cấp cao có thể chống lại ánh mặt trời.
Hầu hết đều bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mặt trời.
Do đó, Huyết tộc hầu như đều được bao phủ bởi bóng tối.
Phong Thiển bước đến cửa sổ và từ từ mở tấm rèm cửa màu tím đen ra.
Qua ô cửa kính, có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Một thế giới bao phủ trong sương mù.
Giống như một bức tranh cổ cuộn tròn lại.
Tông màu tím đen.
Một con dơi đã mở đôi cánh xương của mình ra và bay vào không trung.
Mọi thứ đều không chân thật.
Lần đầu tiên nguyên chủ đến Huyết tộc cũng cảm thấy như vậy.
Lần đầu tiên, tôi tiếp xúc với những sinh vật như Huyết tộc.
Nghĩ đến việc bị hút máu, nguyên chủ cũng khóc rất lâu trong phòng.
Phong Thiển nhìn nhìn, sau đó nhìn về phía bắc.
Trước đó, đối phương đã cảnh báo không được đến cung điện phía Bắc.
Phong Thiển nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào cung điện phía bắc.
Tại sao... không được đến cung điện phía bắc nhỉ?
Phong Thiển khó hiểu trong chốc lát, có chút mệt mỏi nên quay lại giường ngủ.
Ngày hôm sau.
Một người phụ nữ khác gõ cửa phòng Phong Thiển.
Người kia gõ tượng trưng vài cái rồi lấy chìa khóa mở cửa. . Truyện Khoa Huyễn
Phong Thiển bị đánh thức, đứng dậy ngồi trên giường, nhìn người kia đi vào.
Người phụ nữ đang cầm một bộ quần áo trên tay.
Đối phương đi tới, đem quần áo đặt ở trên giường, lãnh đạm nói: "Thay quần áo đi, xuống tầng một ăn cơm tối."
Giọng nói lạnh lùng.
Phong Thiển chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Được."
Người phụ nữ đi ra ngoài.
Phong Thiển mở quần áo đối phương cầm đến ra.
Một chiếc váy màu trắng lộng lẫy và tinh tế.
Váy dài tay.
Chỉ là... đường viền cổ áo hơi thấp hơn một chút.
Phong Thiển nhìn chằm chằm vào nó rồi mới bắt đầu thay quần áo.
Quần áo rất vừa vặn.
Chiếc váy màu trắng khiến cô giống như một nàng tiên nhỏ.
Xương quai xanh xinh đẹp cùng chiếc cổ trắng ngần lộ ra.
Trong không khí truyền ra hơi thở ngọt ngào khiến cho Huyết tộc khó có thể cưỡng lại được.
Phong Thiển đi xuống.
Tầng một là một nhà ăn lớn.
Lúc này bên trong gần như đã đầy người.
Là tất cả đều cùng mặc một chiếc váy.
Đều là váy lụa trắng.
Trong trí nhớ của nguyên chủ có đoạn này.
Lát nữa, tất cả các cô gái sẽ được đưa vào đại sảnh.
Sẽ có Thân vương và một số Huyết tộc cấp cao đích thân đến tuyển chọn huyết phó.
Những người ở Huyết tộc có vẻ đẹp khiến cả thế giới phải ghen tị.
Yêu cầu của họ đối với huyết phí đương nhiên cũng cực kỳ cao.
Không chỉ có máu ngọt mà dung mạo cũng phải đẹp.
Trang phục như vậy, có lẽ trong mắt huyết tộc sẽ mềm mại và xinh đẹp.
Cảnh đẹp ý vui.
Phong Thiển chọn một chỗ trống ngồi xuống.
Trên bàn, có một ly rượu vang đỏ.
Và một đĩa bít tết ngon mắt.
Phong Thiển nhìn nhìn, cúi đầu lặng lẽ cắt miếng thịt bò thành từng miếng nhỏ.
Ăn uống rất an tĩnh.
Bên cạnh có một cô gái tóc vàng nghiêng đầu nhìn về phía Phong Thiển, nói: "Này, cô có biết lát nữa chúng ta đi đâu không?"
Phong Thiển ngẩng đầu liếc người nọ, sau đó lắc đầu.
"Không biết."
Ngay cả khi cô biết, cô không thể nói rằng... cô biết.
Hiển nhiên là đối phương cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.
Tuy nhiên, điều mà cô tò mò đó là cô gái phương Đông bên cạnh cô từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, cô ấy không hề hoảng sợ trước tình cảnh hiện tại của mình.
Rất bình tĩnh.
Cô trầm giọng hỏi: "Cô không... sợ sao?"
Nơi này... chính là Huyết tộc đấy!
Họ đều là những huyết phó sẽ bị mang đi hiến tế.
Chỉ cần bước chân vào Huyết tộc, sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị hút máu.
Nghĩ đến việc bị hút máu khiến người ta không khỏi rùng mình.
Phong Thiển nuốt miếng bít tết vào miệng và nhìn người đối diện.
Chậm rãi nói: "Không sao."
"Dù sao tôi cũng không trốn được."
Phong Thiển nói.
Đối phương nghẹn ngào, khô khan nói: "Tâm lý của cô thật tốt."