Editor: Nha Đam
Phong Thiển ngẩng đầu.
Đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt.
"Đi ra ngoài với em."
Cô lặp lại.
Phong Thiển lại cúi đầu, ngón tay chậm rãi nới lỏng góc áo của đối phương, xoay người nắm lấy ngón tay của Ngôn Sanh.
Cô không đợi câu trả lời của đối phương, trực tiếp đưa Ngài Tổng thống đi về phía hậu trường.
Ngôn Sanh sửng sốt một chút, liền cong môi.
Mặc lệ cô kéo mình.
Mọi người dưới khán đài đều đã chết lặng.
"Cô gái đó là ai?"
"Tại sao cô ấy có thể nắm tay ngài Tổng thống?!"
"Vấn đề là... ngài Tổng thống cũng đi theo cô ấy?!!!"
"OMG..."
......
Ai đó đã quay video và tải nó lên Internet.
Tuy nhiên, video được tải lên không lâu sau đã bị hệ thống xóa.
Ngôn Sanh đã ra lệnh trước khi đến Đại học Q.
Có thể quay video, nhưng chỉ cho diễn thuyết.
Vì vậy, một khi video khác truyền ra, sẽ bị cơ quan chức năng xóa ngay lập tức.
Bên kia.
Phong Thiển đưa Ngôn Sanh đến một nơi không có ai.
Hầu hết mọi người trong khuôn viên trường bây giờ đang tập trung trong khán phòng.
Thật dễ dàng để tìm thấy một nơi không có ai ở đó.
Phong Thiển dừng lại và từ từ buông tay Ngôn Sanh.
Cô quay lại và đối mặt với Ngôn Sanh.
Trong đôi mắt màu đen là ánh mắt nghiêm túc.
Chậm rãi nói: "Em không muốn anh làm anh trai của em nữa."
Nghe thấy cô nói, Ngôn Sanh sững sờ.
Nhìn xuống.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô.
Trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cô ấy... ghét mình sao?
Ngài Tổng thống mím đôi môi.
"Cho nên, Thiển Ngoan ghét anh trai rồi à?"
Trái tim của Ngôn Sanh đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Ngày hôm đó, nhìn thấy một tin nhắn của Hạ Dương gửi cho cô.
Anh trở lại thư phòng và gửi một email.
Người nhận là Hiệu trưởng trường Đại học Q.
Anh không biết liệu cô có đồng ý lời mời của chàng trai ấy hay không.
Nhưng...
Trong thâm tâm của anh có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Cô gái nhỏ sẽ bị bắt cóc.
Sẽ thích những cậu bé khác.
Lúc đó, vẫn còn hơi bàng hoàng, và cảm thấy khó chịu vì thứ tình cảm khó lý giải này.
Trước khi mặt mặt nhau, Ngôn Sanh không ngờ rằng mình sẽ thích cô gái này.
Lúc đầu, coi cô ấy như em gái ruột của mình.
Lấy lý do... Chỉ để đối phó với cha mẹ.
Sau này, không biết khi nào đã bắt đầu.
Tình cảm dành cho cô gái nhỏ khó có thể kiềm chế.
Không còn là sự chăm sóc của anh trai dành cho em gái nữa.
Mà chính là luôn muốn... đến gần đối phương.
Đến gần hơn nữa.
Mà bây giờ......
Cô ấy nói rằng không muốn làm anh em nữa.
Ngôn Sanh theo bản năng nghĩ là cô ghét mình.
Nghĩ đến đây, đôi mắt màu hổ phách của Ngài Tổng thống dần mờ đi.
Hàng mi rủ xuống khiến người ta không khỏi xúc động.
Phong Thiển nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ, tiếp tục nói: "Không phải."
Cô tiến lại gần.
Khẽ nhón chân lên, ôm lấy khuôn mặt của Ngài Tổng thống.
Ngôn Sanh cứng đờ.
Ánh sáng ảm đạm trong đôi mắt màu hổ phách dần trở nên mê mang.
Chỉ nghe thấy cô nói: "Em muốn... Ở bên anh."
Cô nghiêng đầu.
Nói tiếp: "Em thích anh... A Sanh."
Không phải là anh em.
Biểu cảm của Phong Thiển rất nghiêm túc.
Gương mặt của ngài Tổng thống phản chiếu trong đôi mắt cô.
Ngôn Sanh cứng đờ tại chỗ.
Sau một cú sốc lại là một bất ngờ khác.
Chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ thích chính mình.
Đối phương luôn ngoan ngoãn gọi mình là anh trai.
Bất kể làm gì, đều ngoan ngoãn.
Cho nên......
Thậm chí cô vừa nói rằng cô không muốn anh làm anh trai nữa.
Ngôn Sanh cũng không nghĩ đến điều đó.
Chưa bao giờ mong đợi rằng, cô sẽ nói thích anh.
Mà bây giờ...
Ngài Tổng thống nheo mắt.
Tầm mắt sâu thẳm.
Khiến Phong Thiển không khỏi buông tay.
Lùi lại vài bước.
Ngôn Sanh nhấc chân lại gần.
Ánh mắt sâu thẳm dụ hoặc.