Phong Thiển liếc nhìn Ngôn Sanh.
Giọng nói nhẹ nhàng: "Nhưng... Ba em chưa từng nói với em là đến nhà anh."
Dịch quả gia cũng không đề cập đến điều này.
Cho nên......
Phong Thiển chớp mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ngài Tổng thống.
Ngôn Sanh không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn.
Một bên lướt màn hình, một bên không chút để ý nói: "Ừ. Anh quên không bảo em."
Vừa nói xong, anh liền kết nối được điện thoại.
Giọng nói đều đều tuyên bố: "Mấy ngày nay, Thiển Thiển sống ở nhà tôi. Nhờ Dịch quản gia thông báo cho chú Phong một chút, để hai người không phải lo lắng.". Ngôn Tình Tổng Tài
Dịch quản gia nghe máy, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó, ông lịch sự trả lời: "Vâng, thưa ngài Tổng thống."
Cúp máy.
Ngôn Sanh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu đều đều: "Bây giờ thì đã thông báo xong rồi nhé."
Phong Thiển: "......"
Cô nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ một lúc rồi mới thu ánh mắt lại.
Hừm.
Mình luôn cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ...
Ngôn Sanh không đưa Phong Thiển trở lại nhà của Ngôn gia mà đưa cô về biệt thự riêng của anh.
Đây là nơi Ngôn Sanh thường sống.
Ngày đó trở lại ngôi nhà của Ngôn gia hoàn toàn chỉ là một sự tình cờ.
Sau khi ô tô đỗ vào ga ra, Ngôn Sanh đưa cô ra khỏi xe.
Mở cửa bước vào biệt thự.
Trong biệt thự trang trí theo phong cách đơn giản với tông màu trắng đen.
Cực lỳ phù hợp cái tính khí lãnh đạm của ngài Tổng thống.
Ngôn Sanh đưa Phong Thiển về phòng.
Ngài Tổng thống mở cửa, nắm tay cô gái bước vào.
Anh nghiêng mắt nhìn về phía cô.
Giọng nói mát lạnh dễ nghe: "Thiển Ngoan, em ở đây chơi trước nhé."
"Hả?"
Phong Thiển chớp mắt.
Chơi?
Chơi gì?
Mảnh nhỏ thực sự coi cô như một đứa trẻ.
Phong Thiển banh mặt. mặt vô biểu tình.
Vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng ạ."
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhìn quanh bài trí trong phòng.
Nó cũng phù hợp với phong cách trang trí chung của ngôi biệt thự này.
Phong Thiển liếc vài cái rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cô ngước mắt lên nhìn ông Tổng thống ở đối diện.
Hơi nghiêng đầu.
"Anh, anh không bận sao?"
Nhẩm tính, từ lúc đưa cô đi ăn cơm rồi trở về đã một thời gian khá lâu rồi.
Phong Thiển hơi băn khoăn.
Tổng thống rất rảnh rỗi à?
Ngài Tổng thống ở đối diện bình tĩnh liếc nhìn cô.
Đôi mắt màu hổ phách trông thật điềm tĩnh.
Anh nhẹ nhàng nói: "Hôm nay được nghỉ phép."
Phong Thiển chớp mắt, rồi ngoan ngoãn nói "Vâng".
Ngôn Sanh nhìn cô và đi từ từ đến bên giường.
Anh nâng tay lên, từ từ nới lỏng cà vạt, uyển chuyển và chậm rãi.
Đôi bàn tay trắng nõn và thon thả ấy giống như đang hoàn thiện một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Sau khi cởi cà vạt, anh lại cởi bỏ áo vest.
Áo sơ mi trắng bên trong lộ ra ngoài.
Phong Thiển mở mắt, sững sờ nhìn hành động của đối phương.
Ngôn Sanh nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cô.
Anh không thể không nhấc chân lên tiến lại gần cô hơn.
Ngài Tổng thống đang mặc sơ mi trắng, từ từ đi đến bên cô.
Cúi người xuống một chút.
Một hơi thở trong trẻo và tao nhã ập đến.
Ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách càng thêm thâm thúy, nhìn chằm chằm vào Phong Thiển.
Một lúc sau.
Từ từ đưa tay lên xoa đầu cô.
Thanh âm của anh trầm thấp mà dễ nghe: "Thiển Ngoan, em hãy ngoan ngoãn ở chỗ này nhé."
Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Anh trai đi tắm trước đã."
Phong Thiển: "?"
Cô sửng sốt.
"Em... có cần phải tránh đi không?"
Phong Thiển liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Ngài Tổng thống ở trước mặt trầm mặc trong chốc lát rồi không chút để ý nói: "Không cần."