Phong Thiển có chút giật mình.
Ngôn Sanh nhìn bộ dáng sững sờ của cô, không nhịn được đưa tay lên xoa đầu cô.
Anh thản nhiên hỏi: "Buổi chiều có tiết nào không?"
Phong Thiển lắc đầu.
"Chiều nay không có tiết nào."
Ngài Tổng thống khẽ cong khóe môi, thanh âm nhàn nhạt nhưng lại dễ nghe: "Vậy thì... Chúng ta về nhà trước đi."
Phong Thiển chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."
Khi ngài Tổng thống đưa cô ra khỏi phòng, vệ sĩ canh cửa cũng nối gót theo sau.
Tuy nhiên, lần này bọn họ đã có kinh nghiệm.
Sau khi nhìn thấy ngài Tổng thống bước vào thang máy, họ liền ngừng tiến về phía trước.
Vừa trải qua việc bị chặn thang máy, cho dù ngài Tổng thống cố ý hay vô ý, bọn họ cũng không dám hấp tấp tiến vào cùng đối phương.
...
Xe chạy êm ru trên đường.
Phong Thiển cũng không buồn ngủ, chán nản nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Ngài Tổng thống ở bên cạnh đang đặt chiếc notebook lên đùi, bây giờ đang đeo tai nghe Bluetooth tham gia một cuộc họp qua video.
Cuộc họp cấp cao bị trì hoãn đã được ngài Tổng thống tạm thời đổi thành cuộc họp qua video.
Các quan chức cấp cao tham gia cuộc họp mặc dù rất bối rối nhưng không nghi ngờ gì về quyết định của ngài Tổng thống.
Năng lực của đối phương đều rõ như ban ngày.
Đổi thành cuộc họp qua video, tự nhiên ngài Tổng thống sẽ có tính toán của riêng mình.
Nói tóm lại là sẽ không bị tổn thất cái gì.
Ánh mắt của Phong Thiển thỉnh thoảng rơi vào người bên cạnh.
Khi ngài Tổng thống nghiêm túc, tính tình của anh ấy cực kỳ nghiêm túc và lạnh lùng.
Trong đôi mắt màu hổ phách không lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
Đầu hơi cúi xuống.
Nhìn từ bên cạnh, có thể thấy rõ hàng lông mi dài của đối phương rủ xuống như cánh bướm.
Phong Thiển liếc nhìn mảnh nhỏ, rồi thu tầm mắt lại.
Đi được khoảng nửa giờ, Phong Thiển nhìn khung cảnh xa lạ hai bên có chút nghi ngờ.
Đây hình như... Không phải là con đường trở lại nhà của nguyên chủ.
Phong Thiển vô tội chớp mắt, sau đó quay đầu liếc nhìn Ngài Tổng thống bên cạnh.
Đối phương vẫn còn đang họp.
Phong Thiển phải thu hồi ánh mắt lại và ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đáy lòng có chút khó hiểu.
Không phải anh nói đưa cô về nhà sao?
Thôi.
Quên đi.
Phong Thiển cũng không thèm nghĩ nữa.
Sau mười phút nữa, cuộc họp video của ngài Tổng thống đã kết thúc.
Ngôn Sanh đóng notebook lại, khi quay đầu lại thì thấy cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Một lúc sau.
Cô chầm chậm nói ra mấy chữ: "Không phải anh nói... Đưa em về nhà sao?"
Ánh mắt màu hổ phách của anh đang nhìn chằm chằm vào cô càng thêm sâu.
Anh nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, đưa Thiển Ngoan về nhà."
Cuối cùng, anh nói thêm: "Về nhà của anh."
Phong Thiển: "?"
"Hả? Đến nhà của anh?"
Vẻ mặt của cô có chút mờ mịt, đôi mắt xinh đẹp mở to.
Tâm trạng của Ngôn Sanh đang rất tốt.
Ngài Tổng thống nheo mắt.
Bình tĩnh giải thích: "Bác Phong và bác gái đi sang nước ngoài tham dự hội nghị. Để em ở nhà một mình, anh không yên tâm."
Phong Thiển chớp mắt.
Tại sao cô không biết?
Cô lấy điện thoại ra xem thử, do không để ý nên chuyển sang chế độ im lặng, không nghe thấy tiếng chuông.
Di động có mấy cuộc gọi nhỡ.
Phong Thiển ấn vào.
Là cha của nguyên chỉ.
Cô cụp mắt liếc nhìn Ngôn Sanh.
Sau đó, lại gọi cho cha Phong.
Tắt máy.
Phong Thiển dừng một lúc, sau đó gọi một cuộc gọi khác cho Dịch quản gia.
Lần này lại kết nối được.
Trong điện thoại, Dịch quản gia đang gaiir thích tình hình cho Phong Thiển.
Phong Dực tạm thời nhận được thông báo rằng ông phải ra nước ngoài để đại diện cho Quốc gia Z tham dự một hội nghị quốc tế.
Mộc Tình cũng đi theo Phong Dực.
Nhân tiện, hai người họ cũng đến đấy du lịch luôn.
Không gọi điện thoại cho Phong Thiển được.
Chắc chắn là họ đang ở trên máy bay.