Phải đến mấy ngày sau Tô Cách mới tìm được cảm giác với Tô Kiều, quá trình quay cũng thuận lợi hơn.
Lậu Phong gật đầu liên tục: “Ban đầu tôi còn nghĩ phải khổ hơn cơ, không ngờ nhóc thối hoà nhập nhanh lắm! Không sai, chính là cảm giác này!”
Tô Cách ăn ngủ đều nghiên cứu kịch bản, tự nhiên sẽ lạnh nhạt với Trần Mục Dương.
Cho dù bên ngoài anh không có biểu hiện, nhưng giây phút nào cũng công khai chủ quyền, Tô Cách đọc kịch bản thì ôm riết không rời.
Tô Cách đi qua đi lại, tay cũng phải khoác vai mới chịu, còn thừa cơ lén hôn cậu ở chỗ không người.
Toàn bộ tâm trí của Tô Cách đều dồn hết vào công việc nên không để ý, có lần bị staff bắt gặp, người ta là con gái da mặt mỏng, hét toáng lên rồi ôm mặt chạy đi.
Cậu tránh khỏi ma trảo của đối phương: “Anh làm gì thế? Doạ bạn ấy rồi đó!”
Trần Mục Dương chẳng thèm để tâm: “Thì có làm sao, chúng mình cũng công khai rồi mà.”
Tô Cách lập tức sinh ảo giác, sau khi hai người công khai thì hình như Trần Mục Dương chẳng thèm nể ai, cứ thế thoải mái bung lụa?
Đời diễn viên thật sự rất khổ, nhưng vì có Trần Mục Dương bên cạnh, lại làm việc với đoàn đội Lậu Phong đã quen mặt, cảm giác áp lực của Tô Cách gần như bằng không, chỉ một chốc là hết.
Khoảng thời gian này trừ những ảnh chụp hậu trường, Tô Cách cùng Trần Mục Dương gần như là ở ẩn.
Mấy đại ngôn trước đó đều đã huỷ hợp đồng sau khi hai người come out, bây giờ ngoại trừ tập trung diễn xuất, trên căn bản chính là không có việc gì khác. Liệu Tô Cách còn có thể tiếp tục nghiệp diễn, hay nghiêm trọng hơn là có thể trở mình được hay không đều dựa hết vào dự án này.
Trần Mĩ Linh bị buộc thôi việc, vị trí quản lý phải chuyển qua cho người chuyên nghiệp hơn. Hỏi nguyên nhân thì chỉ thấy cô hận đến nghiến răng ken két.
Không có câu trả lời, Tô Cách cứ tò mò mãi, cọ tới cọ lui bên người Trần Mục Dương, mãi mới moi móc được thông tin: “Trần Mĩ Linh có em bé.”
“Có em bé?!” Tô Cách không ngờ đến, che miệng nhìn bụng Trần Mĩ Linh, nhìn đến nỗi sắp thủng hai lỗ trên bụng người ta.
Trần Mĩ Linh bị nhìn đến mất tự nhiên, trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy bao giờ hay sao? Phụ nữ có em bé không phải là rất thường à? Chính ra bây giờ bụng nhóc mà có thêm cục thịt mới độc lạ đấy!”
Tô Cách lập tức che bụng, cậu hoàn toàn không muốn có “ấy ấy”!
Nhưng sau đó cậu lại nhận ra mình là con một, Trần Mục Dương cũng thế, mà hai người ở bên nhau thì đồng nghĩa với việc gia đình hai bên đều tuyệt hậu ư?
Có phải… hơi ích kỷ không…
Nghĩ vậy, Tô Cách liền cảm thấy buồn khổ…
Trần Mục Dương nhìn nét mặt cậu, đương hiện đọc được suy nghĩ, bỏ điện thoại xuống kéo người vào lòng, trầm giọng nói: “Em đừng nghĩ lung tung, không phải ai cũng muốn trong nhà có trẻ con. Chúng mình không có con vẫn sống tốt.”
Trần Mĩ Linh nghe thành Trần Mục Dương cố tình khích bác mình, giận dữ nói: “Mấy đứa tưởng cô muốn có con à? Không phải vì tên khốn kia… uy hiếp nếu dám bỏ đứa bé thì xong đời…”
Tô Cách nghe Trần Mĩ Linh muốn bỏ con, vội vàng khuyên nhủ: “Mĩ Linh, ngàn vạn lần xin đừng bỏ bé, đứa nhỏ là sinh linh vô tội. Cô nghĩ mà xem, chúng cháu muốn có con còn không được, sao cô lại nỡ lòng không cần?”
“Nói nhảm vậy, nhóc là con trai thì có kiểu gì?” Trần Mĩ Linh lườm cậu.
Tô Cách giàn dụa nước mắt, vì khuyên can mà phải ném mặt mũi đi, khổ thân tôi quá…
————
Lâm Kiều đứng ở đầu hẻm tờ mờ tối, trên người mặc áo phông trắng cùng quần jeans đơn giản, đây là phong cách y chưa từng ăn vận sau khi tới chỗ này.
“Cậu thật sự muốn đi?” Chủ quầy bar hỏi: “Cậu đang là người ăn khách nhất, sao không tranh thủ lúc còn trẻ kiếm thêm đi?”
“Không cần đâu.” Lâm Kiều lắc đầu cười nhạt, ý đã quyết.
“Lâm Kiều, cậu phải biết rằng kể cả cậu có rời đi thì Tô Nham cũng sẽ không trở lại.” Gã không tin một người đã lăn lộn ở giới này như Lâm Kiều lại tin tưởng lời hứa gió thoảng mây bay và kì tích.
“Chính vì người không về nên tôi sẽ đi tìm.” Lâm Kiều nhìn về nơi xa, không có tiêu điểm.
“Cậu tìm ở đâu?”
“Không biết nữa.” Đúng là y không biết Tô Nham đang ở chỗ nào, thậm chí sống chết cũng chẳng rõ.
“Thế giới rộng lớn, tìm bừa sao được? Huống chi… kể cả có tìm được thì có lẽ người ta đã sớm kết hôn, quên cậu từ tám đời rồi, cậu cần gì phải khổ thế?” Ông chủ thật lòng mong Lâm Kiều đừng mãi u mê.
Lâm Kiều vẫn nhìn về nơi xa, một lòng nói: “Kể cả không thể thì tôi vẫn phải đi, ít nhất cũng yên lòng phần nào, nếu không sống chẳng còn ý nghĩa.”