Gió đêm lành lạnh thổi qua, mặt trăng trên bầu trời rất tròn nhưng mang theo vài tia màu máu.
Triệu Văn Tuấn ngồi trên một cái ghế, thanh niên tóc dài tà ác đứng phía sau, chính là người đàn ông tên Nhạc Trường.
Lâm Tú Minh bị đám người Đình Dũng mang đến nơi này, cô ta bây giờ sợ hãi đủ kiểu, hoàn toàn không biết chuyện này cuối cùng là như thế nào.
“Quỳ xuống.”
Đình Dũng rống lên một tiếng, Lâm Tú Minh sợ đến mức quỳ thẳng xuống đất.
Toàn thân cô ta run lẩy bẩy, thời điểm nhìn về phía Triệu Văn Tuấn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Cháu tôi là Hàn Vũ bị ai đánh tàn phế?”
Chỉ một câu hỏi khiến Lâm Tú Minh sợ đến mức hồn bay phách tán.
Hàn Vũ bị đánh tàn phế, sao có thể có chuyện đó?
Trong lúc nhất thời, Lâm Tú Minh căn bản không có phản ứng! Đình Dũng tát một bạt tai trên mặt Lâm Tú Minh, hung hãn nói: “Ông Tuấn hỏi mày đấy.”
“Tôi, tôi không biết!”
Bịch.
Đình Dũng đạp Lâm Tú Minh một cái nằm bò ra đất, cô ta phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
“Lâm Ngọc Ngân, chắc chắn là Lâm Ngọc Ngân!”
“Lâm Ngọc Ngân?”
Triệu Văn Tuấn từ trên ghế đứng lên, ông ta đi tới trước mặt Lâm Tú Minh, nắm tóc cô ta kéo lên.
“Lâm Ngọc Ngân là người đính hôn với Hàn Vũ sáu năm trước?”
“Đúng, chính là cô ta, chắc chắn là cô ta!”
“Con đĩ đó, cậu Hàn toàn tâm toàn ý muốn quay lại với cô ta, cô ta lại dùng cách ác độc như vậy đối phó với cậu Hàn.”
“Chuyện này không liên quan đến tôi, tất cả đều là do con đĩ Lâm Ngọc Ngân kia làm.”
“Ngoại trừ cô ta, còn có thằng chồng ăn mày Trần Hùng của cô ta, đúng, nhất định là Trần Hùng kia đã đánh cậu Hàn.”
Triệu Văn Tuấn bỏ qua cho Lâm Tú Minh, một lần nữa quay lại ghế ngồi xuống.
Sau đó, ông ta lại gọi vài cú điện thoại, ra lệnh đặc biệt điều tra hai người Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng.
Rất nhanh liền có đàn em truyền đến tin tức cho ông ta.
Buổi chiều ngày hôm nay, toàn bộ thành phố Bình Minh xảy ra chấn động rất lớn. Tất cả người từ trên xuống dưới liên quan đến nhà giàu số một Trương Văn Long, khoảng hơn một ngàn người chạy đến khu vui chơi Tân Quang.
Mục đích chính là đi cứu Lâm Ngọc Ngân.
Đồng thời, chuyện trước đo của Lâm Tú Minh và Hàn Vũ cũng được điều tra ra.
Lâm Tú Minh lợi dụng mối quan hệ với Lâm Ngọc Ngân, trợ giúp Hàn Vũ dẫn Lâm Ngọc Ngân đến khu vui chơi Tân Quang.
Vì vậy dẫn đến chấn động ở thành phố Bình Minh, cuối cùng Hàn Vũ bị Trần Hùng đánh thành tàn phế, sống không bằng chết.
Sau khi biết được ngọn nguồn mọi chuyện, Triệu Văn Tuấn nổi giận ném điện thoại di động xuống đất.
Ông ta tàn bạo trừng mắt nhìn Lâm Tú Minh đang run lẩy bẩy, nói: “Con đĩ, vì sao mày quyến rũ Hàn Vũ?”
“Còn có người nhà họ Lâm, vì sao lợi dụng Hàn Vũ?” Lâm Tú Minh sợ đến hoang mang hoảng hốt, vội vàng phủ nhận nói: “Tôi thật lòng yêu thích cậu Hàn, tôi không có lợi dụng anh ấy.”
“Cô và Lâm Ngọc Ngân không hợp cho nên mới lợi dụng Hàn Vũ huỷ hoại Lâm Ngọc Ngân, đúng không?”
“Lâm Tú Minh, đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đến cùng đang tính toán cái gì, tin tức tôi có được tuyệt đối không sai.”
“Còn có nhà họ Lâm, các người muốn lợi dụng Hàn Vũ giải quyết tình hình khẩn cấp. Thậm chí các người còn muốn trèo cao vào nhà họ Hàn.”
“Các người là cái thá gì?”
“Lại dám tính toán những thứ này?”
Trán Triệu Văn Tuấn nổi lên gân xanh, hung hăng đá vào bụng Lâm Tú Minh một cái.
Lâm Tú Minh oẹ một tiếng nôn ra ngoài, cả người chật vật đến cực điểm.
Sau đó, Hàn Vũ đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Ông ta liếc mắt nhìn Lâm Tú Minh, lại nhìn lên trăng tròn có tia máu đỏ trên bầu trời một chút.
Sát khí lạnh lẽo tột cùng từ trên người Triệu Văn Tuấn thẩm thấu ra ngoài.
“Ném cô ta xuống.”
Một câu nói đơn giản, giống như chuông báo tang của thần chết, trực tiếp xử tử hình Lâm Tú Minh.
Lâm Tú Minh sợ đến hồn vía lên mây, đám người Đình Dũng đã đi tới trước mặt Lâm Tú Minh, giống như xách một con chó chết mang về phía mép sân thượng.
Lâm Tú Minh không ngừng gào thét, không ngừng giấy dụa, thế nhưng đều không có tác dụng.
Gió càng lúc càng lớn, tóc Lâm Tú Minh bị thổi bay tán loạn, trên mặt cô ta tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Vù.
Một nguồn sức mạnh cực lớn ném Lâm Tú Minh ra khỏi sân thượng,toà _ _ nhà cao chín tâng, chỉ cần ba giây, Lâm Tú Minh nhanh chóng rời từ trên không trung xuống đất.
Bịch.
Cô ta trừng lớn hai mắt, không nhúc nhích nằm nhoài trên sàn xi măng.
Máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn.
Mấy tiếng trước, cô ta còn đang ảo tưởng dáng vẻ thê thảm của Lâm Ngọc Ngân khi tự sát.
Không ngờ đến kết cục này lại giáng xuống trên người chính mình!