Triệu Văn Tuấn quay người rời khỏi bệnh viện, sau đó liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài.
Sau nửa giờ, cú điện thoại đầu tiên gọi lại.
“Ông Tuấn, đã tra được, mấy ngày nay cậu chủ từ đầu đến cuối đều dính dáng đến Lâm Tú Minh.”
“Lần này cậu chủ có chuyện, rất có thể có liên quan đến cô gái tên Lâm Tú Minh này.”
“Lâm Tú Minh?”
Triệu Văn Tuấn ngẩn ra, cái tên này ông rất quen thuộc.
“Lâm Tú Minh của nhà họ Lâm?”
“Đúng, chính là nhà họ Lâm mà sáu năm trước suýt chút nữa đã làm thông gia với ông cụ Hàn.”
Mặt Triệu Văn Tuấn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: “Lập tức dẫn Lâm Tú Minh đến gặp tôi ngay!”
“Vâng, ông Tuấn!”
Lúc này, biệt thự nhà họ Lâm. “Tú Minh, cháu nhặt được bảo bối hay sao mà vui như thế?”
Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tú Minh tâm trạng rất tốt, Lâm Phương Dung một bên cười hỏi.
“Ha ha, đúng vậy, nhặt được bảo bối.”
Tâm trạng Lâm Tú Minh bây giờ đúng là so với nhặt được bảo bối còn vui vẻ hơn.
Bởi vì, ngày hôm nay Lâm Ngọc Ngân bị cô ta tự tay đẩy vào vực sâu vô tận, dựa vào tính cách kiên cường của cô ta, nói không chừng sau khi bị Hàn Vũ làm nhục sẽ đi nhảy lầu tự sát.
Lâm Tú Minh thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng khuất nhục chết thảm của Lâm Ngọc Ngân.
Có lẽ sẽ rất nhanh nguyện vọng của cô có thể trở thành sự thật rồi.
Những người nhà họ Lâm còn tưởng rằng Lâm Tú Minh là vì chuyện của Hàn Vũ nên mới vui vẻ như vậy.
Lâm Văn Dương hỏi: “Tú Minh, hiện tại tình cảm giữa con và cậu Hàn cũng không tệ lắm phải không, lúc nào thì có thể bàn tính chuyện đính hôn đây?”
Trong lòng Lâm Tú Minh hơi hồi hộp một chút, đính hôn?
Đùa gì thế, hiện tại đối với Hàn Vũ cô cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Có điều hiển nhiên là Lâm Tú Minh không thể nói ra sự thật: “Chúng con lúc này mới vừa cùng nhau thôi, nào có nhanh như vậy?”
“Đúng đúng đúng, không thể nhanh như vậy.”
Lâm Văn Dương cười ha ha nói: “Có điều đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Từ trên xuống dưới trong nhà họ Lâm lúc này tràn ngập hơi thở vui mừng.
Thậm chí bọn họ đã trù tính được sau khi nhà họ Lâm bám vào được cái cây to nhà họ Hàn thì sẽ phát triển đến tầm cao như thế nào.
Đúng lúc này, một đám đàn ông cực kỳ hung ác đi vào biệt thự nhà họ Lâm.
Người đi đầu tên là Đình Dũng, chính là đại ca số một của một đám đàn em dưới trướng Triệu Văn Tuấn.
“Các người là ai?”
Nhìn thấy đám đàn ông hung ác đột nhiên xông vào gia tộc.
Tất cả người nhà họ Lâm đều hoảng hốt.
“Người nhà họ Hàn, ai là Lâm Tú Minh?”
Chỉ trong một thoáng, hoảng hốt trên mặt tất cả mọi người đã biến thành một loại hưng phấn.
Nhanh như vậy nhà họ Hàn đã phải người tới rồi, không phải là đưa sính lẽ tới chứ?
Lâm Phương Dung và Lâm Văn Dương ngay lập tức tiến lên đón tiếp: “Hoá ra là nhà họ Hàn phái tới, các người tới nhà họ Lâm chúng ta cầu hôn sao?”
Bên kia, Lâm Danh Sơn cũng một mặt vui vẻ đi ra. “Tú Minh, con còn ngẩn ra làm gì, còn không mau chào hỏi khách khứa.”
“Thật không nghĩ tới, con và cậu Hàn lại tiến triển nhanh như vậy.”
Nhưng Lâm Tú Minh hoàn toàn khiếp sợ đứng tại chỗ, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Hàn Vũ đặc biệt phái người tới nhà họ Lâm cầu hôn mình?
Thật hay giả?
Chẳng lẽ bởi vì hôm nay mình giúp đỡ Hàn Vũ, vì vậy nên anh ta thay đổi thái độ với mình hay sao?
Khi Lâm Tú Minh còn đang kinh ngạc, Lâm Danh Sơn đã đi tới bên cạnh đám người Đình Dũng.
“Các vị màu vào trong, sính lễ thì để bên ngoài đi. Hiện tại tôi lập tức phái người mang vào.”
“Thật sự là làm phiền mọi người rồi.”
Đám người Đình Dũng nhìn Lâm Danh Sơn như nhìn một kẻ ngu ngốc, sau đó đẩy ông một cái.
“Lão già, ông hồ đồ rồi sao?”
“Mẹ nó, ai đến nhà họ Lâm các người cầu hôn, mang Lâm Tú Minh đi cho tôi.
Một đám đàn ông hung ác sau khi xác định ai là Lâm Tú Minh, thô lỗ bắt giữ cô ta mang ra khỏi nhà họ Lâm.
Trước khi rời đi, Đình Dũng hung tợn quay về phía đám người nhà họ Lâm nói: “Các người hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, một người cùng đừng hòng chạy thoát!”
“Gái gì?”
Tất cả người nhà họ Lâm đều sững sờ tại chỗ.
Tuy rằng bọ họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng một cảm giác tai họa ngập đầu dâng lên trong lòng từng người một.
Sau hai mươi phút, trên một tâng thượng của một toà nhà cũ nát.