"Sao lại là ngươi?" Ta kinh ngạc nhìn người áo trắng như tuyết đang cười yếu ớt trước mắt, lại nhìn nha hoàn đứng cạnh nàng một cái, trách sao lại nhìn quen mắt như vậy, hu hu ~ Đây là mỹ nữ gặp ở lương đình dưới chân núi phía Tây lần trước, nha hoàn kia hình như gọi là Mộc Vân Trúc, ta không nhịn được lặng lẽ lui về phía cửa sau lưng.
"Hừ" Mộc Vân Trúc hừ nhẹ, khinh bỉ nhìn kẻ nhát gan đang lui về phía sau, thật chưa thấy qua nam nhân này vừa háo sắc lại hèn nhát như vậy.
"Ách" Ta nuốt nuốt nước miếng, nhìn nha hoàn kia bộ dáng hung thần ác sát, lại nhìn mỹ nữ đang cười như không cười kia, lại càng từng bước lui về phía sau.
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng đứng lên, đi tới.
Ta lo lắng nhìn mỹ nữ áo trắng đang đi tới, lại nhìn hai nha hoàn đứng sau nàng một cái, run run nói: "Ngươi, ngươi đừng lại đây!"
"Sao?" Khóe miệng nàng nâng lên tạo thành một độ cong.
"Ngươi, ngươi đừng bước lại gần" Ta chịu không được lui về phía sau từng bước, nhìn thấy đối phương ngừng lại một chút lại tiếp tục bước tới gần liền hô: "Nếu ngươi lại đây, ta, ta sẽ la lên!"
Thân thể nữ tử áo trắng cứng một chút, dừng lại bước đi, quay đầu nói với hai nha hoàn:"Các ngươi ra ngoài trước một chút đi."
"Tiểu thư?" Nha hoàn Mộc Vân Trúc kinh ngạc kêu to, một nha hoàn ta chưa từng gặp qua cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu thư các nàng.
Mỹ nữ áo trắng liếc mắt nhìn nha hoàn Mộc Vân Trúc một cái.
"Dạ, tiểu thư." Tiểu nha hoàn Mộc Vân Trúc không tình nguyện nói xong liền hung hăng liếc ta một cái mới lôi kéo nha hoàn kia rời đi.
Nhìn cánh cửa đã được hai nha hoàn vừa rời đi đóng lại cẩn thận, ta quay đầu cứng ngắc nhìn mỹ nữ áo trắng không biết khi nào đã ngồi trở lại bàn, nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn.
"Cái kia, chuyện lần trước thật xin lỗi, ta không có cố ý." Nhanh nhanh mở miệng giải thích, 'người đến không thiện, người thiện không đến', chết thì chết thôi.
"Ân" Mỹ nữ áo trắng thản nhiên mở miệng, sau đó tao nhã bưng lên chén trà trên bàn, khẽ uống một ngụm sau đó buông xuống, ngẩng đầu, mặt không nhìn ra cảm xúc nói: "Một câu thật xin lỗi là xong sao?"
"Ách? Vậy, ngươi muốn thế nào?" Quả thật là người đến không có ý tốt TT_TT. Chúng ta đều là nữ nhân, không phải chỉ ôm ngươi một chút thôi sao, sao lại nhỏ mọn như vậy.
"Chẳng lẽ muốn ta lấy ngươi sao?" Lời nói tưởng tượng trong lòng, chờ ta kịp phản ứng lại thì đã lỡ thốt ra, ta thật hối hận muốn lấy đậu hủ đập đầu tự sát.
"Ân" Đối phương giống như suy nghĩ một chút, sau đó nói:"Ân, chủ ý này thật không tệ."
"Hả?" Không phải đâu, đại tỷ à ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi: "Ách, vị tiểu thư này, ta nghĩ chuyện này có hiểu lầm, ngày đó ta thật sự không cố ý, hơn nữa, ta là nữ." Bất cứ giá nào phải từ chối, chết thì chết thôi.
"Ân" Mỹ nữ áo trắng cười nhẹ.
Ta không kịp vui mừng, mỹ nữ còn nói thêm:"Ta biết!"
Thật muốn mắng chửi người, ngươi đã biết còn nói không tệ, bất quá nhìn đối phương là một mỹ nữ, ta nhịn.
"Nhưng mà, ngươi đã nói muốn lấy ta, cái này rất tốt." Nàng lại cười nhẹ.
"Ách, vị tiểu thư này, chúng ta đều là nữ nhân như nhau." Ta thật sự không dám tin tưởng một vị mỹ nữ thoạt nhìn có khí chất như vậy sao lại như thế, bất quá trong lòng lại thấy chút cân bằng, cái này chứng minh ông trời đối với mọi người đều công bằng.
"Ân" Đối phương lơ đễnh.
"......" Ân chính là có ý gì, hiểu hay là không hiểu đây?
"Chúng ta thành thân!" Đối phương nói mà mặt không nhìn ra biểu tình gì.
"Ách" Xem ra là nàng vẫn không hiểu.
"Sau khi thành thân, ngươi có thể không cần làm gì, không cần đến nơi đây làm việc, cũng sẽ có người giúp chăm sóc người nhà." Mỹ nữ áo trắng thản nhiên nói, nhưng mà mỗi một câu đều làm cho lòng ta không ngừng rung động.
"Ách, ý của ngươi là muốn ta làm tiểu bạch kiểm?" Ta kinh ngạc nhìn mỹ nữ đối diện.
Đối phương tạm dừng một chút mới nhẹ nhàng đáp lại một câu:"Ân"
"Ách" Tiểu bạch kiểm là công việc 'áo đến đưa tay cơm đến há miệng', tiểu bạch kiểm cũng là cuộc sống hạnh phúc đa số nhân dân hướng tới đã lâu nhưng ta còn không có chuẩn bị tâm lí cho việc này. Tuy rằng ta thích làm sâu lười, nhưng không có nghĩa là ta thích cuộc sống hạnh phúc của tiểu bạch kiểm, huống chi là làm tiểu bạch kiểm của một mỹ nữ.
"Tiêu phủ, có một ngự trù* về hưu." Mỹ nữ lại tung miếng mồi ngon dụ dỗ ta.
[*đầu bếp làm trong cung, đại khái chắc là nấu ăn ngon lắm]
"Tiêu phủ?" Ta ngây ngốc một chút, cẩn thận đánh giá người phía trước, cẩn thận hỏi:"Ngươi là đại tiểu thư của Tiêu phủ, Tiêu Ảnh Nguyệt?"
"Ân, ta tìm ngươi lần này là vì muốn ngươi hợp tác với ta." Tiêu đại tiểu thư đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Hợp tác?" Nhìn đại tiểu thư trước mặt một cái hỏi:"Hợp tác cái gì?" Không phải thật sự muốn ta thành thân với ngươi chứ, hợp tác kết hôn giữa hai nữ nhân??
"Đúng vậy, chính là loại hợp tác mà ngươi tưởng." Tiêu đại tiểu thư biểu tình trên mặt không thay đổi nhìn ta.
"......" Ngươi lại biết ta nghĩ gì...
Ánh mắt Tiêu đại tiểu thư nhìn qua đột nhiên thay đổi, có vẻ lạnh lùng. Nữ nhân đổi sắc mặt thật đúng là mau, tuy rằng ta cũng là nữ nhân. Ách, ngẫm lại một chút, ánh mắt lạnh như thế, giống như người khác mượn tiền nàng không trả, tuy rằng ta lần trước không cẩn thận chiếm tiện nghi của ngươi, bất quá đều là nữ nhân, không phải ngươi cũng tập ngực ta sao?!! Nhưng mà ta là tiểu dân chúng bình thường, dân thường không cùng nhà giàu đấu, trên mặt liền tươi cười nói:"Hắc hắc, Tiêu tiểu thư, ta nghĩ ngươi vẫn không rõ cái ta vừa nói — ta với ngươi giống nhau, đều là nữ nhân."
"Ân, ta nghĩ ta cũng nên nói cho ngươi — ta biết." Nói xong còn nâng lên mày liễu.
"Hắc hắc, kia......" Mỹ nữ chính là mỹ nữ, nhướng mày đều đẹp như vậy, thật không công bằng, thật đả kích người khác.
"Ngươi còn có thể lấy năm lượng bạc tiền lương." Lại nhướng mày.
"A?" Ta muốn nói không phải vấn đề này, tuy rằng phần công việc này nghe còn không tệ, còn bao ăn bao ở áo đến nâng tay cơm đến há miệng, nhưng mà...
"Mười lượng bạc." Biểu tình trên mặt như cùng người ta trả giá, tăng thêm mị lực.
"Ách" Tiền lương của tiểu nhị là hai lượng bạc, có chút động tâm, nhưng mà biểu tình gian thương trên mặt Tiêu đại tiểu thư cũng không cần rõ ràng như vậy, ta cũng không phải nam nhân, không cần nữ nhân này bộ dáng mê hoặc chết người như vậy, hại ta tim đập đều nhịn không được nhanh hơn, cũng không biết bộ dáng này bị nam nhân nào đó nhìn thấy sẽ là tình cảnh ra sao. Còn có, đừng tưởng rằng có tiền là rất giỏi, ta có tôn nghiêm của ta.
"Mười lăm lượng." Nói xong nâng chung trà lên, động tác tao nhã uống trà.
"Nhưng là..." Mười lăm lượng, là một năm tiền lương của ta hiện tại nha, nhưng mà ta là nữ, nữ cũng có thể thành tiểu bạch kiểm sao?
"Hai mươi lượng." Vừa nói vừa buông cái chén trên tay.
"Khi nào thì gả ngươi, ách, thú ngươi?" Nếu đương sự cũng không đế ý thân phận nữ nhân của ta, ta còn ở trong này lo lắng cái gì, một tháng hai mươi lượng, một năm mười hai tháng, ba năm, ba mươi sáu tháng, bảy trăm hai mươi lượng, ha ha phát đạt.
"Nơi này ta có giấy hiệp ước." Khóe miệng nàng nhẹ nhàng cong một chút, nói xong cũng không biết từ đâu lấy ra một xấp giấy đưa cho ta.
Ta tiếp nhận, chữ viết xinh đẹp mà có lực, có thể nhìn ra người viết là người như thế nào, ta cũng không nghiên cứu người viết là ai nữa, đầu có chút choáng váng hỏi: "Xin hỏi, hiệp ước này có ích lợi gì? Ta kí xong sẽ như thế nào?"
"Chính là hiệp nghị hợp tác đơn giản." Nàng vẻ mặt thoải mái nói.
"Ân, phải không?" Nghi hoặc cúi đầu cố gắng nhìn chằm chằm tờ giấy trắng mực đen này xem, càng xem càng cảm thấy chữ viết thật đẹp, nhưng đẹp thì đẹp, ta không hiểu nó nói gì T__T Nhìn mấy chữ này đầu bắt đầu choáng váng, không nhìn nữa, hẳn là ta sẽ không bị nàng gạt chứ, hừ, tình huống này chắc sẽ không xuất hiện đâu, Tiêu gia có tiền như vậy hẳn sẽ không khất nợ tiền lương của ta, mà ta lại sẽ không quấn quít nàng, hiệp nghị này có nhìn hay không đều giống nhau.
"Ký tên hay là ấn dấu tay?" Ký tên là được, không cần ấn dấu tay, nghe nói phải cắn ngón tay, ta không muốn tự ngược.
"Viết tên của ngươi phía dưới bên trái." Trên mặt xuất hiện mỉm cười thản nhiên.
"Ân" Nhìn bút mực đã được chuẩn bị tốt trên bàn, đột nhiên ta có cảm giác bị tính kế, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều liền lấy bút lông, bên trái phía dưới một cái tên xinh đẹp nguệch ngoạc viết tên của mình, viết xong thổi khô mực rồi đưa qua: "Đây!"
Tiêu đại tiểu thư xem xét giấy kí tên bán mình của ta một chút, khóe miệng lại giương lên một độ cong nho nhỏ, thản nhiên nói: "Từ ngày hiệp nghị bắt đầu, ngươi sửa họ Tiêu, đổi tên thành Tiêu Bạch Liêm."
"Ách, Tiểu Bạch Kiểm?" Không phải chứ, ta không có nghe nói làm tiểu bạch kiểm cũng phải sửa tên thành Tiểu Bạch Kiểm a.
"Ân!" Tiêu đại tiểu thư nét mặt hiện lên tươi cười tính toán lại tao nhã mê người.
"Hắc hắc" Ta che dấu ý nghĩ, lấy lòng hỏi:"Tiêu tiểu thư, cái này có thể không đổi hay không?" Tuy rằng ta đáp ứng làm tiểu bạch kiểm rồi, nhưng làm tiểu bạch kiểm cũng có tôn nghiêm.
"Ngươi nói xem?" Nàng khí định thần nhàn*, trên mặt cười như không cười nhìn ta. [*bình tĩnh]
"Hắc hắc" Ta chỉ biết cười gượng.
"Ta đã nói với Tống chưởng quầy, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ không tới Đệ Nhất lâu làm việc nữa."
"Ân" Đã nói xong sớm như vậy, ngươi đã biết ta sẽ đáp ứng, chẳng lẽ chắc chắn ta sẽ không từ chối hay sao.
"Ngươi từ chối?" Thản nhiên hỏi một câu.
"Hắc hắc" Ta nghĩ cái gì ngươi đều biết, ngươi có mắt xuyên thấu lòng người sao?
"Ngày mai buổi chiều, sẽ có người đi đón các ngươi." Nàng nói xong dùng ánh mắt tiễn khách nhìn ta.
"Ân." Ta sờ sờ cái mũi, xoay người đi ra ngoài.
Mở cửa ra lại nhận được ánh mắt đầy đao của nha hoàn Mộc Vân Trúc, ta giơ lên khuôn mặt tươi cười đáp lại, chúng ta không cần tranh chấp cùng tiểu hài tử, xoay người xuống lầu. Hôm nay lâu vẫn náo nhiệt như vậy, những người khác đang bận rộn không ngừng, ta xuống dưới vội vàng đi đến chỗ đại chưởng quỹ đang tính sổ.
"Chưởng quầy, hỏi ngươi một chuyện." Ngây ngốc nhìn đại chưởng quỹ, mặc kệ hắn có nghe ta nói hay không, tiếp tục nói:"Đại chưởng quỹ, ngươi cảm thấy trời có thể rớt xuống bánh có nhân hay không?"
"Trên trời có rớt xuống gì đó đập trúng ngươi sao?" Tống chưởng quầy vừa nói vừa đánh bàn tính trong tay.
"Ân, thế nhưng lại là một cái bánh có nhân rất lớn." Lớn đến nỗi có một nữ nhân đến bảo ta - người cũng là một nữ nhân cưới nàng.
"Đập trúng ngươi đau hay không?" Tống đại chưởng quỹ rốt cục ngừng bàn tính trong tay.
"Có chút." Nếu như theo lời Tiêu đại tiểu thư vừa nói, ta cũng không nghe lầm, thật là giống như một tảng đá thật lớn, là một cái bánh lớn ba năm kiếm bảy trăm hai mươi lượng bạc.
"Trên trời thật sự có chuyện rớt xuống bánh có nhân." Tống chưởng quầy nói xong lại bắt đầu bận việc của hắn.
"Nhưng mà....." Nhưng mà đại chưởng quỹ, nếu cái bánh biến thành cạm bẫy làm sao bây giờ?
_______Hết chương 9_______
Mấy ngày nay mình rất chăm chỉ, muốn bù đắp khoảng thời gian ngâm truyện đó, thấy mình dễ thương deso =))))