Ban đêm ta bị chuyện ban ngày kí hiệp nghị 'bán thân' làm cho lăn qua lăn lại cũng không tài nào ngủ được, thiên nhân giao chiến, sau khi cố gắng một hồi, thẳng đến trời tờ mờ sáng mới mơ màng ngủ. Cố tình lại có người không biết được điều này, sáng sớm đã đi phá giấc mộng đẹp của người khác. Lôi kéo chăn che đầu lại cũng không ngăn được tiếng đập cửa dồn dập, ta nổi giận một phát đá văng cái chăn, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc, áo quần chưa chỉnh tề ra mở cửa, lấy tư thế sư tử Hà Đông rống to:"Ngươi tốt nhất nên cho ta một lí do...gõ cửa!" Lúc ta thấy rõ người gõ cửa là ai cùng với xe ngựa quen thuộc trước đình viện ngữ khí liền có chút hữu khí vô lực*, đối phương là nha hoàn tâm phúc của lão bản tương lai, đắc tội không nổi.
[*hữu khí vô lực: bất lực]
"Sắc lang" Mộc Vân Trúc nhìn ta đánh giá một cái, lại đối với ta nói một câu đầy thù hận như thế, nói xong liền xoay người đi về hướng xe ngựa.
"......" Ta sắc lang khi nào? Ta cúi đầu xem quần áo trên người một chút, ngoại bào khoác ở bên ngoài có chút mất trật tự mà thôi, chân mang guốc gỗ, thế này lại bị mắng là sắc lang?
Mộc Vân Trúc đi đến trước xe ngựa, quay đầu lại trừng mắt nhìn lại đây một cái, mới quay đầu nói với xe ngựa:"Tiểu thư!"
Ta bất nhã ngáp một cái, nhìn theo trên xe ngựa một nha hoàn cũng mặc hồng y giống Mộc Vân Trúc đi ra, tiếp theo đến là một thân ảnh mặc quần áo trắng xuất hiện, trên mặt mang cái khăn che mặc màu trắng, cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như gặp qua ở nơi nào, lại nghĩ không ra. Nhìn thân ảnh màu trắng bước nhẹ nhàng đến trước mặt ta, ta nhịn không được ngáp một cái hỏi:"Tiêu tiểu thư, sớm như vậy có chuyện gì sao?" Còn có, các ngươi như thế nào biết địa chỉ nhà của ta, chúng ta hình như chỉ mới gặp mặt hai lần, hơn nữa thêm lần này là ba lần. Ta không khỏi cảm thán, mặc kệ ở thời đại nào, có tiền thật tốt, tìm tin tức của một người thật hiệu suất cao.
Tiêu đại tiểu thư, lão bản tương lai của ta, chính là nhẹ liếc mắt nhìn ta một cái, nhìn không ra biểu tình trên mặt, không nói nàng hiện tại đang mang khăn che mặt, cho dù không mang, ta nghĩ hẳn là cũng nhìn không ra biểu tình. Tiểu nha hoàn Mộc Vân Trúc bên cạnh thực làm hết phận sự trả lời:"Hừ, sắc lang!"
Lại là sắc lang, tiểu nha đầu này trừ bỏ sắc lang và dâm tặc thì không còn từ nào hay sao, ta nhìn ngoài cửa một chút, giống như không ít hàng xóm vụng trộm mở cửa nhìn sang bên này, làm cho một mỹ nữ như vậy đứng ngoài cửa không phải đạo đãi khách của ta, ta không để ý tới tiểu nha hoàn nói:"Tiêu tiểu thư nếu là không chê, đi vào hàn xá ngồi đi." Né người qua, mời ba mỹ nữ tiến vào.
"Tiêu tiểu thư, các ngươi tùy tiện ngồi, ta đi dọn dẹp lại một chút." Cũng không biết tiểu Nhị Nguyệt có bị đánh thức hay không.
Sau khi lão bản tương lai gật đầu, ta chạy nhanh chạy về phòng, vì gần đây để tiện chăm sóc tiểu Nhị Nguyệt, sau khi Nhất Nguyệt đến trường, liền đem cái giường nhỏ của tiểu Nhị Nguyệt chuyển đến trong phòng ta. Vào phòng liền thấy, tiểu Nhị Nguyệt lúc này đã bị đánh thức, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường nhỏ, nhìn thấy ta tiến vào vui vẻ mở ra hai tay:"Ca ca!"
Ta liền ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt:"Tiểu Nhị Nguyệt, thực ngoan! Có nhớ đến ca ca không?" Vì làm tiểu bạch kiểm, phải nhẫn nhịn sửa xưng hô của tiểu Nhị Nguyệt.
"Nhớ!" Tiểu Nhị Nguyệt chủ động hôn một cái trên mặt ta.
"Thật ngoan." Trong lòng không nhịn được đắc ý, không uổng công ta nhặt được một đứa nhỏ ngoan như vậy.
Đùa giỡn với tiểu Nhị Nguyệt một chút sau mới nhớ tới lão bản tương lai còn chờ ở phòng khách, ta không dám la lối nữa, thành thật mặc quần áo cho tiểu Nhị Nguyệt, múc nước cọ rửa một chút cho cả hai, sửa soạn đơn giản một chút sau đó nắm tiểu Nhị Nguyệt đi đến phòng khách.
Mới bước vào phòng khách, tiểu Nhị Nguyệt liền vui vẻ chỉ vào Tiêu đại tiểu thư lúc này đã tháo khăn mặt xuống không biết đang nhìn cái gì: "Xinh đẹp, tỷ tỷ."
Ta kinh ngạc nhìn tiểu Nhị Nguyệt, còn nhỏ tuổi như vậy đã biết vỗ mông ngựa* mỹ nữ, tuy rằng tỷ tỷ này thật là xinh đẹp, ta thương ngươi như vậy nhưng ngươi chỉ mới khen ta một lần, thật sự là đứa nhỏ thấy sắc quên tỷ.
[*vỗ mông ngựa: có ý chỉ nịnh nọt]
Tiểu Nhị Nguyệt nói xong, buông tay của ta, hướng mỹ nữ tỷ tỷ của nàng chạy đến.
Lòng ta hơi phỉ nhổ hành vi lúc này của tiểu Nhị Nguyệt, đồng thời cảm giác được một ánh mắt không tốt bên cạnh liền quay qua nhìn lại, tiểu cô nương Mộc Vân Trúc nhìn ta làm gì, chưa thấy người bị muội muội của mình vứt bỏ sao? Đáp lại là ánh mắt càng thêm khinh bỉ của Mộc Vân Trúc.
Tiêu đại tiểu thư mỉm cười đối với lời khen ngợi của tiểu Nhị Nguyệt, khóe miệng khẽ cong, động tác tao nhã buông tờ giấy không biết từ đâu trên tay, hơi hơi xoay người đón tiểu Nhị Nguyệt đang chạy tới phía nàng.
"Ngươi gọi là tiểu Nhị Nguyệt phải không?" Tiêu đại tiểu thư vừa nói vừa mỉm cười nâng tay điểm ở chóp mũi nhỏ của tiểu Nhị Nguyệt một chút.
Tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận gật gật đầu, xoay người, dùng tay nhỏ bé đáng yêu chỉ vào người ta nói:"Tỷ tỷ gọi là tiểu Nhị Nguyệt!" Nói xong lại chuyển qua nói:"Tỷ tỷ xinh đẹp!"
Tâm ta lúc đầu bởi vì tiểu Nhị Nguyệt mà nhảy nhót lên lại bị đánh cho vỡ ra, tiểu Nhị Nguyệt, ngươi đúng là đứa nhỏ có mỹ nữ thì không cần tỷ tỷ. Ta lập tức dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn về phía Tiêu đại tiểu thư được tiểu Nhị Nguyệt gọi là tỷ tỷ xinh đẹp. Nhìn khóe miệng nàng càng cong lên vui vẻ, lòng ta nửa là vui vẻ nửa là bi thương cho chính mình, vui vẻ là các nàng ở chung rất tốt, không cần lo lắng tiểu Nhị Nguyệt sau này sẽ bị người khi dễ hay không thích lão bản tương lai của ta, bi thương là, tiểu Nhị Nguyệt ngươi làm phản cũng quá nhanh.
Tiêu đại tiểu thư ánh mắt tán dương nhìn tiểu Nhị Nguyệt, ngẩng đầu nhìn ta một cái, thời điểm ánh mắt đảo qua quần áo trên người hơi tạm dừng chút, nhìn một cái lại thu hồi ánh mắt tiếp tục cùng tiểu Nhị Nguyệt đùa giỡn:"Tiểu Nhị Nguyệt đói bụng sao?"
"Ân" Tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận gật gật đầu.
"Chúng ta đi ăn điểm tâm được không?" Tiêu đại tiểu thư ôn nhu rất giống như nàng là thân tỷ tỷ của tiểu Nhị Nguyệt.
"Hảo, ca ca, đi cùng nhau" Tiểu Nhị Nguyệt trước khi có cái ăn cũng không quên mất ta, ta cảm động nước mắt lưng tròng nhìn tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu.
"Ca ca còn có việc phải làm, chúng ta đi trước được không?" Tiêu đại tiểu thư ôn nhu cười nắm tay nhỏ bé của tiểu Nhị Nguyệt đi tới hướng cửa.
Một câu này làm cho ta hiểu được ôn nhu của Tiêu đại tiểu thư chỉ đối với tiểu Nhị Nguyệt. Thời điểm Tiêu đại tiểu thư đi ngang qua bên cạnh ta thản nhiên nói một câu:"Không phải là Bạch công tử quên ước định ngày hôm qua với ta chứ?" Nói xong không mang khăn che mặt đi qua người ta, nắm tay tiểu Nhị Nguyệt đi đến cửa.
"......" Ước định sao? Là ước định làm tiểu bạch kiểm hay là cái gì? Không thể nhớ ngày hôm qua đã kí bao nhiêu cái ước định, ta ngây ngốc đứng ở cửa tự hỏi Tiêu đại tiểu thư rốt cuộc là nói ước định nào, đồng thời bắt đầu có chút hối hận, ta ngày hôm qua giống như là đã đem mình đi bán mà ngay cả một phần tiền cọc cũng không lấy, làm cho người ta kiếm tiền.
"Hừ"
Một tiếng hừ lạnh đem suy nghĩ của ta không biết đang bay tới nơi nào trở về, nhìn lại, bộ dáng tiểu nha hoàn Mộc Vân Trúc lại nhìn ta y như ta thiếu tiền của nàng. Ta thật không biết hôm nay là ngày gì, không chỉ bị tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu làm phản, hiện tại nha hoàn này còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta như vậy. Ta lại cúi đầu kiểm tra bộ quần áo thâm sắc* đang mặc gọn gàng trên người, đúng thật là bộ dáng tiểu thị dân, không có cái gì không đúng. [*thâm sắc: màu tối]
Sau khi tiểu nha hoàn Mộc Vân Trúc lại trừng mắt liếc ta một cái, kiêu ngạo đi ngang qua người ta theo Tiêu đại tiểu thư đi ra ngoài cửa. Khi một nha hoàn thân mật khác đến gần ta, lễ phép nhắc nhở ta một câu:"Bạch công tử, không, cô gia, hôm nay là ngày cô gia theo tiểu thư hồi phủ gặp mặt lão gia và phu nhân!"
_______Hết chương 10_______
p/s: từ đây đến giao thừa sẽ cố edit chương 11, 12 xem như làm quà Tết cho mấy bạn đã theo dõi bộ này:">