"Thanh Ảnh, ngươi muốn ăn chút gì không?" Bạch Liêm bị Thanh Ảnh nhìn cả người khó chịu, động động thân thể, buông mỹ thực trên tay đi qua nỗ lực dùng thức ăn mời tới dời đi lực chú ý của Thanh Ảnh.
"Không cần." Thanh Ảnh tiếp tục ngồi ở đối diện Bạch Liêm chăm chú nhìn chằm chằm vào nàng.
"Vậy, vậy ngươi thong thả sao?" Bạch Liêm bị nhãn thần nóng cháy của Thanh Ảnh nhìn thực sự không có cách nào tiếp tục ăn cơm.
"Hoàn hảo, hôm nay vừa lúc rất rảnh." Thanh Ảnh thanh tuyến không đổi, động tác đường nhìn cũng đồng dạng không thay đổi gì.
"..." Bạch Liêm cứng còng thân thể, ngực thống khổ cầu khẩn đại lão bản cùng Khởi Vũ các nàng trở về nhanh lên một chút, ánh mắt Thanh Ảnh nhìn nàng để nàng cảm giác rất nguy hiểm.
"Ngươi ăn xong rồi?" Thanh Ảnh ngón tay vuốt ve chén trà trên bàn, nhìn Bạch Liêm đang lắc lắc thân thể đưa đầu nhìn ngoài cửa hỏi.
"Ách..." Dưới nhãn thần sắc bén của Thanh Ảnh Bạch Liêm đem hai từ "Còn chưa" nuốt ngược trở về, đem nguyên bản động tác lắc đầu cưỡng chế thành gật đầu.
"Tốt." Thanh Ảnh buông ra trên bàn khác biệt, trên mặt rốt cục lộ ra tươi cười đầu tiên từ khi Bạch Liêm nhìn thấy nàng tới nay.
"Thế nào?" Bạch Liêm ngực bồn chồn, nghĩ thầm Thanh Ảnh mỹ nữ ngươi cũng đừng cười dọa người như thế, ta nhát gan nên rất ta rất sợ hãi.
"Thu, văn phòng tứ bảo hầu hạ." Thanh Ảnh không để ý Bạch Liêm kinh hồn táng đảm, quay đầu phân phó thị nữ ở một bên.
"..." Bạch Liêm mở to hai mắt nhìn bóng lưng đi ra ngoài, rất không hiểu nhìn Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh tùy ý Bạch Liêm nhìn, nhàn nhã ngồi phẩm trà chờ hầu.
Không lâu, thị nữ mới đi ra cầm trong tay văn phòng tứ bảo tiến đến, gồm đông tây tại trên án bày ra.
Thanh Ảnh nhìn thị nữ đem mực mài tốt mới buông chén trà trên tay, cầm lấy ngọc tiêu đặt ở một bên thưởng thức, nét mặt biểu lộ một tươi cười đặc biệt ôn nhu nhìn Bạch Liêm nói rằng: "Bạch công tử, thân là cô gia của thương nghiệp đại gia, hẳn là biết kinh thương chi đạo "Chân thành vì bản, chất lượng chí thượng"* đi."
[* hình như là đạo làm ăn hay sao đó, theo em nghĩ là "Lấy chân thành làm cơ bản, đem chất lượng lên hàng đầu":vv]
"Ách...Không biết rõ lắm." Bạch Liêm phòng bị nhìn ngọc tiêu Thanh Ảnh đang thưởng thức trên tay, cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng.
"Ha hả, phải không?" Thanh Ảnh ôn nhu cười, ngọc tiêu trên tay chuyển động nhanh hơn.
"Hắc hắc, ta đột nhiên nhớ tới, ta hiểu." Bạch Liêm vội vã vung lên dáng tươi cười sáng lạn đứng lên ngoan ngoãn ngồi ở trước án, cười tủm tỉm hỏi: "Thanh Ảnh tiểu thư lần này là muốn thơ hay là từ, ha hả, một bài hay một đôi, ha hả, bất quá ngày hôm nay khí trời cũng không tệ lắm, xem xét tình hữu nghị hợp tác lâu dài giữa chúng ta, ta sẽ cho ngươi ưu đãi đi, mua hai tặng một đi."
"Phải?" Thanh Ảnh nheo lại mắt, cười phi thường nguy hiểm nhìn Bạch Liêm ôn nhu hỏi, sau khi Bạch Liêm gật đầu dáng tươi cười trên mặt bật người biết mất không gặp, thanh âm trở nên so với đại lão bản còn lạnh hơn: "Ngày hôm nay bản tiểu thư một phân tiền cũng sẽ không cho, nhưng ngươi phải viết cho ta hai tặng một cũng chính là ba bài thi từ, nếu không..."
Bạch Liêm cầm bút lông, chấm một chút mực tại nghiên mực, trầm tư suy nghĩ hồi lâu cầm bút lông run run viết lên trên giấy.
Thanh Ảnh thấy Bạch Liêm hạ bút, lập tức buông ngọc tiêu trên tay đứng dậy đi cúi đầu quan sát, chỉ là càng xem, biểu tình trên mặt càng cứng đờ, khóe miệng co rúm. Biết Bạch Liêm run rẩy viết hoàn tất, Thanh Ảnh cũng nhịn không được hỏi: "Xin hỏi Bạch công tử, lần này ngươi viết là cái gì?" Thanh âm có điểm nghiến răng nghiến lợi.
"Thơ." Bạch liêm nói xong thổi khô mực trên giấy quay qua Thanh Ảnh nói rằng: "Cầm, đây là bài biếu tặng."
"..." Thanh Ảnh nhịn hồi lâu mới chậm rãi tiếp nhận trang giấy có bài thơ với tựa viết đề là《 Diện bích tư 》 cắn răng chuẩn bị làm khó dễ, nội dung bài thơ:
"Trước giường không chút quang,
Nghi là hài lưỡng song.
Cử đầu vọng màn,
Cúi đầu nước mắt lưng tròng.
[Mình nghĩ bài thơ này là bạn Liêm chế từ bài Tĩnh dạ tư của Lý Bạch, còn Diện bích tư nghĩa là úp mặt vào tường suy nghĩ lại lỗi lầm của mình:v lại troll Thanh Ảnh rồi =))))
Mình không biết tiếng Trung nên mình để nguyên QT nửa nạc nửa mỡ này vậy, bạn này chỉnh lại hay hay được thì cmt để mình sửa T.T ]
"Ôi chao, Thanh Ảnh đừng kích động, khụ khụ, ta vừa nhớ đến một bài ca hay." Bạch Liêm thấy Thanh Ảnh tức giận không nhẹ, vội vã xin khoan dung.
"Hừ, tốt nhất là vậy, nếu không..." Thanh Ảnh tiện tay đem bài 《Diện bích tư》 này đập trên bàn, liếc mắt nhìn Bạch Liêm vẻ mặt lấy lòng.
"Ha hả, tuyệt đối là tác phẩm xuất sắc, bất quá có thể cho ta chút thời gian hay không, ta nếu muốn." Bạch Liêm mới nói xong, thì thấy Thanh Ảnh lại bắt đầu ngoài cười nhưng trong không cười nheo lại mắt, vội vã nói rằng: "Ta phát thệ tuyệt đối là thật, ta có thể trước hát vài câu, ngươi trước hết nghe một chút." Bạch Liêm nói xong vội vã ngồi ngay ngắn đem bài "Sứ Thanh Hoa" do Châu Kiệt Luân và Phương Văn Sơn hiệp lực sáng tác gập ghềnh, gián đoạn mà hát đi ra.
Rất khó khăn hát xong, thấy Thanh Ảnh nhíu mày gật đầu, Bạch Liêm mới nhả ra khí, nằm úp sấp trên án bắt đầu đại nghiệp sao chép.
_______Hết chương 83_______
Cục Hường của tuôi đẹp hết phần nhân loại đó uhuhu =)))))