"Ảnh Nguyệt, ta cùng Vị Ương yêu tinh một điểm quan hệ cũng không có." Bạch Liêm rất muốn khóc, lúc nàng nói nàng cùng Vị Ương giao dịch, nhãn thần của đại lão bản để nàng phi thường bất an, ánh mắt của đại lão bản rất nguy hiểm.
"Thực sự một điểm quan hệ cũng không có?" Tiêu Ảnh Nguyệt hơi sửng sốt, hảo tâm tình tiếp tục hỏi Bạch Liêm.
"Có, nhưng là quan hệ bóc lột cùng bị bóc lột." Bạch liêm không khỏi nghĩ tới một khoản lớn tài phú nhân sinh lần đầu tiên kiếm được, một vạn ba trăm lượng bạc trắng bóng thì như thế cùng nàng phất tay chào, thật đáng buồn chính là số bạc này nàng còn không có thấy qua, vuốt qua thì đã qua tay người khác.
"Phu quân thế nhưng bị bóc lột nhiều ít?" Tiêu Ảnh Nguyệt hiếu kỳ, dựa theo nhân phẩm của Vị Ương mà nói, không có khả năng giúp Bạch Liêm làm nhiều chuyện như vậy, chỉ lấy Bạch Liêm một vạn ba trăm lượng thì xong việc.
"Một vạn ba trăm lượng." Bạch Liêm nghiến răng nghiến lợi, vạn phần bi thống, nhưng lại nghĩ tuy rằng dùng rất nhiều tiền, thế nhưng hiệu quả không sai,...ít nhất...hiện tại Hiệp đại thiếu gia này đã đi.
"Không có cái khác?" Tiêu Ảnh Nguyệt trong lòng đối Vị Ương rất là hoài nghi, đang nhìn thần tình của Bạch Liêm trước mắt, trong lòng cũng đoán được chỉ sợ ngốc tử này là bán cho người cách gì đó giúp đỡ kiếm tiền, lấy tác phong "vắt cổ chày ra nước" của Vị Ương đến xem, lần này cư nhiên có thể lấy một vạn lượng tới mua gì đó của ngốc tử, chỉ sợ thứ này tuyệt đối là không đến một vạn lượng bạc mới phải.
Bạch Liêm thấy đại lão bản hỏi như vậy, rất chăm chú suy nghĩ một chút, Vị Ương tú bà hình như ngoại trừ muốn nàng phải hỗ trợ cải tạo thanh lâu của nàng thì thực sự không yêu cầu gì khác, Bạch Liêm chỉ có thể lắc đầu, bất quá nghe ngữ khí đại lão bản hình như có chuyện gì nàng không biết liền hỏi: "Ảnh Nguyệt, ngươi không phải có biện pháp nào đem số bạc này kiếm trở về?"
"Không có biện pháp!" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn cặp mắt kia lóe sáng, bỏ qua vẻ mặt khát vọng của người kia.
"..." Mặt Bạch Liêm liền thất vọng xuống, hi vọng mới vừa dấy lên lại triệt để bị dập tắt lần thứ hai.
"Bạch Liêm ngoại trừ đưa ra yêu cầu muốn Hiệp gia nội đấu, không có làm chuyện khác?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhớ tới bên trong tin tức Lý Thanh điều tra đến còn giống như có người nào khác đã ở lúc Hiệp gia nội loạn làm cái gì đó mới phải.
"Không có, ta chỉ là nói, cái khác đều là nhờ Vị Ương nghĩ biện pháp." Bạch Liêm lắc đầu, thu thu vài sợi tóc rơi xuống bên tai nói rằng: "Có thể nghĩ đến Hiệp gia nội loạn sau đó để Hiệp đại thiếu gia phải về nhà giải quyết, cũng toàn bộ đều dựa vào trước đây xem nhiều kịch truyền hình. Bất quá cái này đều không thuộc về cơ sở lý luận, không có biện pháp thực tiễn hóa cùng thân lực thân vì." Vừa nói như thế, Bạch Liêm đột nhiên nghĩ đây là một chuyện phi thường phiền phức, hoàn hảo có Vị Ương xuất mã, nếu không lúc này đại lão bản cũng sẽ không rảnh xuất môn, suy nghĩ một chút thì một vạn ba trăm lượng dùng cũng rất giá trị.
Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong bất đắc dĩ cười rộ lên, đưa tay giúp Bạch Liêm đem mấy sợi tóc rơi xuống vãn đến sau tai hỏi: "Đói bụng sao?"
"Ân." Bạch liêm nhất thời như một con mèo bị chủ nhân vuốt lông, vui vẻ hí mắt gật đầu, vui tươi hớn hở nắm lấy bàn tay đang giúp bản thân vuốt tóc, nắm thật chặt tại lòng bàn tay của bản thân.
"Ân, một hồi tới rồi để cho người chuẩn bị "hương tô cốt" ngươi thích." Tiêu Ảnh Nguyệt đối với chuyện người này "Được một tấc lại muốn tiến một thước" cũng đều tập quán, tùy ý nàng nắm tay bản thân, nói xong cũng đáp lại nắm thật chặt ngón tay đối phương.
Bạch liêm cảm giác được đại lão bản đáp lại, tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn gật đầu.
Xe ngựa tốc độ bắt đầu chậm lại, đi một hồi liền ngừng lại.
"Tiểu thư, đã tới rồi." Sau khi xe ngựa dừng lại ổn định, Cầm Thư xoay người quay qua thùng xe nói một tiếng, nói xong liền dẫn đầu xuống xe ngựa, đứng ở một bên.
"Cầm Thư, thế nào đứng?" Mộc Vân Trúc đi theo phía sau Cầm Thư xuống tới, rất kỳ quái nhìn Cầm Thư, xoay người thì chuẩn bị nhấc lên bố liêm trước xe ngựa, chờ tiểu thư nhà mình đi ra.
"Ôi chao, đừng." Cầm Thư vừa nhìn động tác của Mộc Vân Trúc, lập tức đỏ mặt đưa tay kéo tay nàng xuống.
"Cầm Thư, đừng cái gì?" Bạch Liêm đi ra kỳ quái nhìn động tác của Mộc Vân Trúc và Cầm Thư, lưu loát nhảy xuống xe ngựa hiếu kỳ hỏi.
"Không, không có gì!" Cầm Thư thấy Bạch Liêm đi ra, vội vã lắc đầu.
Bạch Liêm đỡ đại lão bản từ trên xe ngựa xuống tới rất là hoài nghi hỏi: "Không có gì sao, vậy ngươi cùng Mộc Vân Trúc hai người vừa rồi đang làm cái gì?" Bạch Liêm nhịn không được chỉ chỉ tay Cầm Thư đang lôi kéo Mộc Vân Trúc, vẻ mặt bát quái cười.
"Thật không có việc gì, cô gia!" Cầm Thư đỏ mặt buông ra tay Mộc Vân Trúc.
"Không có việc gì, Cầm Thư ngươi vừa rồi vì sao lôi kéo tay của ta?" Mộc Vân Trúc cũng là vẻ mặt hiếu kỳ đi theo Bạch Liêm hỏi.
"Ôi chao, ngươi..." Cầm Thư nhất giậm chân, đi tới bên cạnh tiểu thư nhà mình không để ý tới hai người kia nói rằng: "Tiểu thư, Vị Ương tiểu thư nàng ở bên kia." Nàng hối hận kéo tay Mộc Vân Trúc, trong lòng bực mình, nếu không phải lần trước nàng không cẩn thận giật màn xe, gặp được cô gia cùng tiểu thư thân mật, nàng vừa rồi mới sẽ không ngăn Mộc Vân Trúc như vậy đâu.
"Mộc Vân Trúc, ngươi chọc Cầm Thư sinh khí?" Bạch Liêm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cầm Thư đang giục đại lão bản đi phía trước.
"Cô gia, ngươi chọc tới tiểu thư, ta cũng sẽ không chọc tới Cầm Thư, hừ, đừng tưởng rằng mỗi người đều ngốc như ngươi." Mộc Vân Trúc không nể tình quay đầu bước nhanh đuổi kịp tiểu thư nhà mình.
"Lời này là có ý tứ gì?" Bạch Liêm nghi hoặc đạo: "Thế nào những lời này đen tối như thế, chẳng lẽ là thiên hạ đều giống nhau?"
_______Hết chương 82_______
Đây là bản QT đầy đủ mình xin được của bạn CNGvov, mà mình phát hiện có vài thứ khác với QT mà mình đọc đó giờ.
Hiệp gia thì bên này là Diệp gia, Chưa Ương thì ở đây là Vị Ương, với cả là Mộc Văn Trúc nữa:vv cơ mà mình edit gần hết rồi giờ sửa lại chắc điên mất nên mình để theo kiểu của mình luôn vậy, không biết gì mà tập tành edit là thế này đây, thông cảm nha =))))
Mình cũng ship Mộc Vân Trúc x Cầm Thư lâu rồi mà không nói thôi, xứng thế kia mà XD