"Ca, cây ngô nướng của ngươi sắp cháy đen." Nhất Nguyệt nhìn đến người kia trong tay nướng cây ngô, tâm lại không biết đã bay đến đâu, vì cây ngô hơi hơi nướng cháy kia mà đau lòng, đây chính là giá một văn tiền, bằng một cái bánh bao.
"A, nga." Bạch Liêm nghe được lời Nhất Nguyệt nói, chuyển động cây ngô trên tay một chút.
"Nhất Nguyệt, ngươi nói biểu tỷ phu, hắn không có việc gì đi?" Tô Văn có vẻ lo lắng nhìn Bạch Liêm thả hồn đi nơi nào, nhỏ giọng hỏi Nhất Nguyệt. Biểu tỷ phu hôm nay tuy rằng vẫn là cười thực sáng lạn, nhưng hắn luôn thấy giống như thiếu một chút gì đó lại hơn một phần gượng ép. Hơn nữa sắc mặt của hắn còn thật không tốt, dưới đôi mắt đen một vòng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, khi đi đường vô hồn không nói, lúc ngồi còn thường xuyên hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó, thời điểm làm việc luôn làm sai.
Nhất Nguyệt, một phen lấy cây ngô trên tay Bạch Liêm qua, một bên nướng, một bên còn thật sự nhìn Bạch Liêm, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Ca ca hắn hôm nay là có điểm không bình thường, nếu nói nàng đến thư viện tìm hai người bọn họ đến câu cá nướng ngô thì đây là sự tình bình thường, nhưng dựa vào thời điểm nàng câu cá không cẩn thận đem cần câu quăng đến sau lưng hoặc là câu đến nhánh cây cùng với bây giờ trong lúc nướng ngô tần tần làm lỗi, không phải đem ngô nướng khét thì chính là nướng đến cháy đen đến xem, ca ca hắn hẳn là đã bị cái gì đả kích hoặc là kích thích, hơn nữa lần này còn phi thường nghiêm trọng.
"Nhất Nguyệt, ngươi ở đây nhìn biểu tỷ phu, ta đi qua bên hồ nhìn xem có cá mắc câu hay không." Tô Văn cùng Nhất Nguyệt cũng không yên tâm để Bạch Liêm lại đi kéo cần câu.
"Ân!" Nhất Nguyệt gật đầu.
"A, Nhất Nguyệt, ngươi nói nếu thích một người thì làm thế nào mới tốt đây?" Tô Văn vừa đi không xa lắm, Bạch Liêm hồi thần, tràn đầy u buồn nhìn Nhất Nguyệt hỏi. Tại cái thế giới này, nàng không ai có thể cố vấn, nàng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm Nhất Nguyệt.
Nhất Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Liêm, sau đó buông xuống tảng đá trong lòng, hắn tuy rằng không phải rất hiểu cái gì là thích, bất quá nhíu mày tự hỏi một chút, nghĩ đến chuyện xưa mà trước đây Bạch Liêm kể cho hắn nghe cùng với một ít câu mà nàng đã nói qua, vì thế nói:"Ca trước kia không phải đã nói sao, thích một người sẽ lớn mật đi truy đuổi là có thể." Một năm trước có một ngày nàng tan tầm trở về, bộ dạng như nhặt được tiền ôm tiểu Nhị Nguyệt nói với hắn ở tửu lâu nàng gặp được một kẻ dễ nhìn, nếu trước đây nàng nhất định phải phản truy kẻ kia ngôn luận. Tuy rằng bây giờ hắn còn không hiểu lắm rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hẳn là giống với chuyện xưa về đại hiệp và hiệp nữ trong số những chuyện xưa mà ca ca đã kể cho hắn nghe đi.
"Nhưng là, nếu nàng không thích ta thì làm sao bây giờ?" Bạch Liêm u buồn.
"......" Nhất Nguyệt nghe được, phiên cái xem thường, hỏi hắn, hắn như thế nào biết, không cần quên, hắn hiện tại là người không đầy mười tuổi.
"Nhất Nguyệt, ngươi nói nên đi phản truy một người như thế nào? Nhưng lại là một nữ nhân." Bạch Liêm nói xong càng u buồn.
"Nữ nhân?" Nhất Nguyệt có điểm không hiểu nhìn ca ca của mình.
"Đúng vậy, nữ nhân." Bạch Liêm gật gật đầu thở dài, tay trái theo bản năng vuốt môi dưới của chính mình.
"......" Nhất Nguyệt mờ mịt.
"Ai, Nhất Nguyệt, nếu nàng chẳng những không thích nữ nhân, nhưng lại có thanh mai trúc mã yêu thích, ta nên làm sao bây giờ, ân, cũng không đúng...." Nghĩ đến đây, động tác trên tay trái của Bạch Liêm dừng lại, lại một lần nữa nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua, mặt hơi hơi đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục lầm bầm lầu bầu:"Cũng có thể là nàng không phải không thích ta đi, bằng không nàng hẳn là cũng sẽ không làm, làm như vậy đâu. Nhưng nếu nàng là đang đùa giỡn thì sao, ai, mọi người đều là nữ nhân, hôn nhau kỳ thật, giống như, hẳn là cũng không có gì đi." Càng nói, tâm tình Bạch Liêm càng loạn, cuối cùng toàn bộ đầu đều vùi vào khuỷu tay đang ôm chân của mình, bản thân một mình u buồn.
Nghe Bạch Liêm lầm bầm lầu bầu, chôn đầu dưới khuỷu tay, Nhất Nguyệt cũng không có dục vọng ăn gì nữa, đưa tay cắm cây ngô trên mặt đất, đứng dậy tới gần ngồi xuống bên người Bạch Liêm. Chống đầu tự hỏi hẳn là nên an ủi người thân nhất trên đời này của hắn như thế nào, còn có vì cái gì ca ca mình không vui, cái đầu nhỏ bắt đầu cố gắng vận chuyển.
"Ca, người ngươi thích kia là Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sao?" Nhất Nguyệt trong lòng đem nữ nhân mà Bạch Liêm có nhận thức đều loại bỏ một lần, đoán rằng người duy nhất có khả năng hẳn chính là Tiêu Ảnh Nguyệt, nữ nhân áo trắng phi thường xinh đẹp kia.
"Ân!" Cái đầu chôn ở khuỷu tay có điểm giật mình.
"Nhưng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ nàng là nữ nhân, ca cũng là nữ nhân!" Nhất Nguyệt hỏi chuyện mà hắn không rõ, vì cái gì Bạch Liêm sẽ thích Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đây, ngươi xem Tô Văn hắn thích đều là một vị tiểu thư, mà không phải là một vị công tử.
"Ân ~" Bạch Liêm vừa nghe câu này càng u buồn.
"Ca, ngươi không phải không thích người mặc quần áo màu trắng sao?" Nhất Nguyệt có điểm không rõ, ca ca hắn không phải vẫn đều thực chán ghét người mặc y phục màu trắng sao, thế nhưng mỗi ngày đều lại giáo dục hắn cùng Nhị Nguyệt không thể mặc quần áo trắng.
"Ai nói ta không thích, hơn nữa Nhất Nguyệt, đại lão bản áo trắng hơn tuyết càng giống trích tiên, những người khác mặc đồ trắng thật kém xa nàng, ta liền thích nàng cái dạng này." Bạch Liêm mãnh liệt từ trong khuỷu tay ngẩng đầu lên phản bác.
"Nhưng cái này là ca ca ngươi trước kia đã nói." Nhất Nguyệt nhịn không được mắt trợn trắng.
"Ta trước kia có nói qua như vậy sao?" Bạch Liêm không thừa nhận.
"......" Nhất Nguyệt trợn trắng mắt, hắn nghĩ tới câu kia mà mấy ngày hôm trước phu tử đã dạy, "Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã"(*), cũng nghĩ đến trước kia ca ca nói thói xấu thích đổi ý là sở trường của nữ nhân, hơn nữa khi đó còn minh xác quy định về sau nàng cùng tiểu Nhị Nguyệt nói mặt trời mọc từ hướng Tây, Nhất Nguyệt hắn cũng không thể nói mặt trời là từ phía Đông đi ra, vậy hiện tại nàng nói chưa từng nói qua thì cứ xem như chưa nói qua đi.
(*): Nữ tử và tiểu nhân là khó cư xử
"Biểu tỷ phu ngươi, ngươi không sao chứ?" Tô Văn tay không quay về, thấy Bạch Liêm đột nhiên cùng Nhất Nguyệt trừng mắt nhìn nhau, nhịn không được lo lắng hỏi.
"Ân? Ta sẽ có chuyện gì?" Bạch Liêm quay đầu nhếch miệng cười với Tô Văn, thân thủ cầm lấy một cây ngô lại bắt đầu nướng.
"Ta nghĩ ra ta còn có việc, ta đi về trước." Bạch Liêm đột nhiên đứng lên nói.
Nhất Nguyệt cùng Tô Văn hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó ở trong kinh ngạc gật đầu.
"Một hồi hai người các ngươi phải trở về thư viện sớm một chút, còn có đi học nên lắng tai nghe giảng, qua mấy ngày nữa thư viện cho nghỉ cũng phải sớm ngày về nhà biết không?" Bạch Liêm một bộ ngữ khí trưởng bối công đạo mọi chuyện xong, liền nhanh chóng chạy mất, bởi vì nàng nghĩ tới hôm nay thời điểm nàng đi ra ngoài đại lão bản còn không có rời giường, nàng cũng không có nói cho Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư biết hôm nay nàng đi ra ngoài. Chuyện trọng yếu hơn là, nàng đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua sau khi nàng bị đại lão bản hôn, lúc ấy hình như nàng còn nói một ít lời làm cho đại lão bản sinh khí, mà chính nàng sau khi nói xong liền giả bộ buồn ngủ xoay người vùi đầu ngủ, tuy rằng cả đêm cũng không ngủ được, nhưng cái này đại lão bản có thể tức giận hoặc là hiểu lầm hay không đây?
=======================================================
"Thanh Ảnh, ngươi có phát hiện băng nhân hôm nay hình như có điểm không giống với bình thường hay không?" Vị Ương quyến rũ nằm ở trên tháp quý phi, nhàn nhã bác gáo.
"Ân?" Thanh Ảnh bị điểm danh cũng đảo qua ánh mắt buồn ngủ mông lung, đầu gối lên đùi Khởi Vũ cũng hơi hơi nâng lên, cẩn thận đánh giá Tiêu Ảnh Nguyệt ngồi ở đối diện một hồi, nói: "Yêu tinh, ngươi nói đúng rồi, băng nhân hôm nay thực khác thường, trên mặt mang ý cười không nói, khóe mắt còn mang xuân." Thanh Ảnh nói xong, một bộ không dám tin chà xát cánh tay.
"Xem ra Tiêu tiểu thư của chúng ta cái dạng này là có chuyện tốt đã xảy ra." Vị Ương cũng vẻ mặt yêu nghiệt mà cười.
"Nga." Thanh Ảnh gật đầu phụ họa.
Khởi Vũ nghe hai người kẻ xướng người họa, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn như cũ không bị ảnh hưởng:"Ảnh Nguyệt, là phát sinh chuyện gì sao?"
Mọi người cùng nhau nhận thức nhiều năm như vậy, cho tới nay biểu tình của Ảnh Nguyệt đều rất ít lộ ra ngoài, đúng lúc có chuyện đáng giá mọi người đi cao hứng, nàng cũng chỉ là cười mà qua, không giống như hôm nay khóe miệng luôn mang theo ý cười thản nhiên, nhưng có khi thì lại thất thần nhíu mày.
Tiêu Ảnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Khởi Vũ, lại liếc mắt nhìn Thanh Ảnh vẻ mặt bát quái cùng Vị Ương ở trên tháp quý phi một cái, cười nhẹ, lấy một con cờ đặt xuống bàn cờ trước mặt Khởi Vũ.
"Khởi Vũ, chuyện có thể làm cho Tiêu tiểu thư chúng ta biến thành bộ dáng này, chỉ sợ cũng chỉ có chuyện liên quan tới vị tiểu bạch kiểm nhà nàng." Vị Ương một bộ "Ta biết là vậy" nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt nói.
"Nói như vậy, băng nhân, ngày đó ngươi nói ngươi thích tiểu bạch kiểm nhà ngươi là nói thật?" Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn bình tĩnh như cũ, khi đó nàng nghe được chỉ nghĩ là băng nhân lại đang nói giỡn, bất quá cũng không đúng, người như băng nhân vậy mở cái vui đùa cũng là đông lạnh người ta không đền mạng.
"Ân, đúng là như thế." Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên nhìn Thanh Ảnh cùng Vị Ương như nhau, rất thẳng thắn gật đầu thừa nhận.
Thanh Ảnh có điểm không khống chế được mở to ánh mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt.
ĐỘng tác trên tay Vị Ương cũng hơi hơi ngừng một chút, hiển nhiên cũng là giật mình, đem gáo phóng qua một bên.
Thanh Ảnh hơi hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt nói:"Không nghĩ tới, băng nhân ngươi thích cư nhiên là thể loại này?" Nói xong, Thanh Ảnh chịu đả kích nằm lên đùi Khởi Vũ, cùng Khởi Vũ bởi vì động tác của nàng mà cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, nở một nụ cười quen thuộc.
Khởi Vũ nhẹ nâng tay phủ lên trán Thanh Ảnh, mới ngẩng đầu nói với Tiêu Ảnh Nguyệt:"Ảnh Nguyệt, thân phận của Bạch Liêm hiện tại Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân không biết, nếu thân phận của Bạch Liêm bị người khác biết, này phải làm như thế nào?" Khởi Vũ hơi hơi lo lắng, tuy rằng nàng cùng Thanh Ảnh cũng là như thế, nhưng thân phận của Ảnh Nguyệt thì bất đồng.
"Vô phương." Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhẹ, việc này nàng cũng đã nghĩ đến. Lúc trước nàng tìm tới người kia, mới đầu cũng chỉ là nghe được Tống chưởng quầy đề cử cho nàng, chờ điều tra mới phát hiện người nọ cũng chính là nữ nhân mặc nam trang ngày ấy gặp được ở lương đình sườn núi phía Tây bị Mộc Vân Trúc cho rằng là sắc lang. Tìm nàng giả thành thân cũng là vừa lúc gặp chuyện mẫu thân của nàng hy vọng nàng thành thân, sau khi nhìn đến tư liệu của Bạch Liêm, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một ý niệm thôi. Nhưng vì sao sẽ thích người kia, cũng như lúc trước Khởi Vũ nói với nàng vì sao thích Thanh Ảnh vậy, thích một người, không thể khống chế. Nàng từng đã tự hỏi chính mình vì sao thích Bạch Liêm đây, mỗi khi như thế, trong óc luôn hiện lên từ lúc bắt đầu gặp nàng nhiều điểm ngơ ngác, ngốc ngốc, ái tài (yêu tiền), còn có loại ưu sầu ở thời điểm khi kể về gia hương của nàng.
Vị Ương cầm khăn tay lau lau, cười rất có tiêu chuẩn chức nghiệp nói:"Ôi, không biết cảm tình của Tiêu tiểu thư nhà chúng ta với Tiêu Bạch Liêm Tiêu công tử nay đã đến mức độ nào, nếu có cái gì không hiểu, bản lâu có cất chứa nhiều loại sách có thể nể tình Tiêu tiểu thư là người quen mà cho mượn đọc miễn phí, nếu còn có chuyện không hiểu, bản lâu còn có giáo phường mẹ bí mật chỉ đạo chuyên nghiệp."
(Ở thanh lâu mà cất chứa thể loại sách nào thì chắc ai cũng biết rồi đó, còn mấy giáo phường mẹ thì chuyên dạy chuyện phòng the cho nữ tử sắp lấy chồng nè, trong cung thì dạy lễ nghi cho cung nữ hay quý phi gì gì đó, ở thanh lâu thì dạy cho kỹ nữ.... á =))))) dám troll đại lão bản:v
_______Hết chương 59_______
Kêu Nhất Nguyệt - đứa nhỏ chưa tới 10t cố vấn tâm sinh lí tuổi mới lớn nữa, đúng là khi yêu thì ai cũng mơ mơ màng màng hết, chỉ số thông minh giảm đáng kể =)))))
Đại lão bản chắc chắn không theo yêu nghiệt Vị Ương học thói xấu đâu, yên tâm, sau này thì mình không biết chứ trong nội dung bộ này đại lão bản không có nằm trên bao giờ =)))))