Bạch Liêm cầm chén ngẩn người, từ sau khi cơm chiều chấm dứt, nàng sẽ không ngừng thở dài, lại nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt từ sau khi trở về liền xem nàng giống như người trong suốt, Bạch Liêm lại nhịn không được muốn thở dài, trong lòng cũng bắt đầu hỗn loạn theo.
Ở thời điểm vừa biết đại thiếu gia Hiệp gia, nàng chỉ biết hắn cùng đại lão bản hai người trước kia nhất định là tình lữ, sau đó bởi vì đại lão bản là nữ nhi độc nhất trong nhà, mà Hiệp đại thiếu gia này lại là trưởng tử của Hiệp gia, cho nên hai người vì vậy cuối cùng không có cách nào cùng một chỗ. Nhưng chính nàng cảm thấy Tiêu Ảnh Nguyệt nếu tìm nàng đến thành thân giả, như vậy nhất định là vì chờ Hiệp công tử mới đúng, cũng không nghĩ đến hiện tại đối phương ngay cả con đều có rồi. Bạch Liêm vụng trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt đang ở bên kia đọc sách một cái, trong lòng đoán rằng quả là như thế, đại lão bản quả nhiên là không vui, bằng không sau cơm chiều đại lão bản nhất định là ở thư phòng tăng ca mới đúng.
Nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt như vậy, trong lòng Bạch Liêm bắt đầu có điểm loạn, bắt đầu hận Hiệp đại thiếu gia kia. Bạch Liêm sau khi hít sâu vài cái, cắn răng đứng lên, từng bước một đi qua Tiêu Ảnh Nguyệt bên kia.
Tiêu Ảnh Nguyệt dùng khóe mắt nhìn đến người đang từ từ tiến lại nàng bên này, không lên tiếng tiếp tục mở trang sách ra nhìn, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, nàng muốn nhìn một chút người này một hồi rốt cuộc sẽ nói cái gì với nàng. Từ sau khi trở về phòng, nàng luôn chờ người này chủ động lại đây, quả không sai, không lâu sau nàng bắt đầu lại đây, bất quá Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn thấy người còn đang hoạt động giống như ốc sên kia, nhíu mày, hít sâu, mím đôi môi.
Bạch Liêm chậm rãi lết qua, đột nhiên nhìn thấy tay Tiêu Ảnh Nguyệt cầm sách lung lay một chút, cẩn thận nhìn kỹ, nàng còn giống như khẽ nhíu mày, Bạch Liêm vừa thấy như vậy, không tiếp tục hoạt động như ốc sên, trực tiếp bước nhanh qua, mà khi nàng đi đến trước người Tiêu Ảnh Nguyệt, giương miệng lại không biết nói cái gì mới tốt.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người ngây ngốc đứng trước mặt, hơi hơi thở dài, buông sách trên tay tay, muốn người này chủ động nói cái gì, chỉ sợ là không biết phải đợi đến khi nào, vì thế chủ động hỏi:"Bạch Liêm có cái gì muốn nói với ta sao?"
"Ngạch, ân, kỳ thật, không có gì." Hai tay Bạch Liêm đặt ở trước ngực hơi hơi kích động nắm vạt áo hai bên người.
Tiêu Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn người hơi kích động trước mặt thật sâu, đợi một hồi, đóng sách lại, chuẩn bị đứng dậy đi vào nội gian nghỉ ngơi. Cho dù nàng tiếp tục đợi, chỉ sợ người trước mắt này cũng sẽ không nói cái gì, cho dù có nói, có lẽ cũng không phải cái mà nàng muốn nghe.
Bạch Liêm nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt đứng dậy từ bên người nàng đi qua, chóp mũi ngửi được mùi thơm ngát thản nhiên trên người Tiêu Ảnh Nguyệt, lòng nàng luôn rối rắm từ khi nghe được Hiệp Giang Chu đã muốn nạp thiếp sinh con, đột nhiên cứ như vậy chậm rãi bình tĩnh trở lại. Đồng thời cũng không biết là có một cỗ dũng khí từ đâu đến, Bạch Liêm xoay người đưa tay nắm chặt tay Tiêu Ảnh Nguyệt, đồng thời lúc Tiêu Ảnh Nguyệt xoay người vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, từng bước tiến về phía trước dùng lực đem Tiêu Ảnh Nguyệt kéo vào trong lòng, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, tay kia thì buông tay nàng ra, đổi lại nâng lên đặt ở sau cổ đem đầu nàng hơi hơi áp xuống trên hõm vai của mình.
Bạch Liêm sau khi tiếp xúc đến thân thể ôn nhuyễn của Tiêu Ảnh Nguyệt, theo đầu óc đi qua chỗ trống ở một bên, hai tay liền vây quanh nàng như vậy, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Tiêu Ảnh Nguyệt từ thời điểm bắt đầu hơi hơi kinh ngạc ngây người, sau đó lấy lại tinh thần khi bị kéo vào ôm ấp sớm đã quen thuộc trong giấc ngủ, một ít thở dài trong lòng cùng với một ít không xác định tại giữa cái ôm ấp này biến mất không thấy, dùng hai tay ôm lấy lưng áo mảnh khảnh của đối phương, mỉm cười nhắm hai mắt lại vùi đầu vào hõm vai đối phương.
Mặt Bạch Liêm có chút hồng, dũng khí trong đáy lòng ở thời điểm đem Tiêu Ảnh Nguyệt ôn nhuyễn kéo vào ôm ấp của mình cũng đã biến mất không còn gì. Nhưng nghĩ đến mục đích của mình lại cố lấy số dũng khí không nhiều lắm nói:"Ảnh Nguyệt, "thiên nhai hà xứ vô phương thảo"(*), chúng ta cần gì phải vì một tên nam nhân phụ lòng mà thương tâm như vậy đây, thiên hạ to lớn như vậy cũng không phải chỉ có một mình hắn lớn lên soái (đẹp trai) một chút, trong nhà có tiền một chút, cùng lắm thì chúng ta sẽ tìm một cái khác là được."
(*): Trích từ trong bài từ Điệp luyến hoa - Tình xuân của Tô Đông Pha, có nghĩa là "khắp trời có nơi nào không có cỏ thơm". Về sau người ta cải biên, thêm vào vế sau một câu thành "Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa." dùng trong trường hợp trai gái thất tình tự than thở/ an ủi, nghĩa là "Thế gian thiếu gì người tốt đẹp, vì sao nhất định chỉ yêu người ấy."
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên trả lời một câu, nghĩ rằng nàng thật là thích ôm ấp của người này, vì thế mặt tiếp tục chôn ở hõm vai của nàng bất động, ở dưới tình huống Bạch Liêm không nhìn thấy, tươi cười trên mặt càng lúc càng lớn.
"Ân?" Bạch Liêm khẩn trương, từ "Ân" này là có ý tứ gì, là tốt rồi hay là không tốt đây? Nàng rối rắm, tay đặt ở sau đầu cũng chậm rãi dời xuống đến hội ngộ tay kia.
"Bạch Liêm, là đang lo lắng cho ta?" Tiêu Ảnh Nguyệt bởi vì vùi đầu ở hõm vai của nàng, thanh âm nghe có điểm buồn.
Bạch Liêm khẽ gật đầu, quên đối tượng nàng trả lời đang bị nàng ôm vào trong ngực, căn bản nhìn không tới động tác của nàng.
"Vậy Bạch Liêm hiện tại đây là đang an ủi ta?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn ý cười.
"Ân." Bạch Liêm có điểm ngượng ngùng gật đầu, sau khi gật xong lại lo lắng đối phương cảm thấy thành ý của mình không đủ lại dường như cường điệu:"Không phải an ủi, chỉ cần Ảnh Nguyệt ngươi vui vẻ là tốt rồi, ta làm cái gì đều có thể."
Sau khi Bạch Liêm nói xong trong lòng càng thêm ngượng ngùng, cách nói này giống như cũng không đúng, thời điểm vắt óc nghĩ giải thích một chút lại cảm giác được trên hõm vai bên phải có một cỗ hơi thở ấm áp phun lên, có chút tê dại, mặt càng thêm hồng, tim đập như trống.
"Đó không phải là ta làm cái gì đều có thể sao?" Thanh âm Tiêu Ảnh Nguyệt mang theo một loại mê hoặc.
Bạch Liêm bởi vì hõm vai bị kích thích hơi hơi rụt lui cổ, đầu óc có chút mê mang, nhưng nàng không có bởi vì nguyên nhân này mà quên chuyện quan trọng nhất, Bạch Liêm gật đầu kiên định nói:"Ân, Ảnh Nguyệt, ngươi muốn ta làm cái gì đều có thể...." chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi. Một câu cuối cùng Bạch Liêm thẹn thùng không dám nói ra, hiện tại đầu óc nàng có chút mê mang, về phần vì cái gì lại cảm thấy thẹn thùng cùng không dám nói, nàng hiện tại cũng không biết là vì cái gì. Bất quá nàng cảm thấy hiện tại đại lão bản không có việc gì, chính nàng hiện tại cũng thực hạnh phúc, chuyện vì cái gì chờ về sau rồi nói.
"Phải không." Tiêu Ảnh Nguyệt cười, hơi hơi mở ra khoảng cách cùng bả vai của Bạch Liêm, nâng tay lên đi vào vạt áo của nàng, nhẹ vỗ về da thịt lộ ra bên ngoài, lại hơi hơi mở ra vạt áo, chậm rãi xoa xương quai xanh.
Bạch Liêm bởi vì động tác trên tay Tiêu Ảnh Nguyệt, đầu óc trở thành tương hồ, khẩn trương hai tay đổ mồ hôi, nuốt nước miếng, không dám lộn xộn. Hai tay đặt trên lưng đại lão bản bởi vì khẩn trương mà mười ngón nắm chặt, Bạch Liêm khẩn trương sợ hãi đồng thời trong lòng cũng hơi hơi dâng lên một loại chờ mong, sau khi cảm giác được ngón tay Tiêu Ảnh Nguyệt rời khỏi xương quai xanh của mình, mới hơi hơi thả lỏng, ra vẻ trấn định nói:"Ha ha, đại lão bản, ngươi sờ ta như vậy, cái này nhưng là do ngươi chủ động nga, ngươi nhưng phải......"
Cảm giác được một cái ôn nhuyễn gì đó đặt lên da thịt của mình, thanh âm Bạch Liêm rung động, thân thể cũng rung rung theo một chút, nhưng vẫn như cũ kiên trì nói "Ngươi cũng không thể trừ tiền công của ta, hơn nữa ngươi đây là đang đùa giỡn, ta nhưng là phải lấy tiền, ngươi có biết tiểu nữ tử nhưng là bán nghệ không bán thân nha."
Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được lời của nàng, ngẩng đầu đối với nàng mỉm cười, sau đó đồng thời lúc nàng lại ngây người, một tay mở ra vạt áo bên phải của nàng, cúi đầu há miệng cắn ở trên vai đối phương.
"A......" Bạch Liêm vốn đang ngây người vì tươi cười trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt, đột nhiên bả vai truyền đến một loại đau đớn tận xương, theo bản năng kêu to lên:"Đau, đau......" Hai tay nắm chặt.
Tiêu Ảnh Nguyệt cảm giác được một trận mùi vị rỉ sắt trong miệng của mình mới buông ra, ngẩng đầu, nhìn một cái dấu răng mang theo vết máu giữa một mảnh trắng nõn, hơi hơi ảo não lấy tay khẽ vuốt ở bên cạnh, đồng thời hơi hơi thổi khí ở trên miệng vết thương, hi vọng như vậy có thể giảm bớt đau đớn trên miệng vết thương.
"Đau không?" Tiêu Ảnh Nguyệt ngẩng đầu áy náy nhìn người hai mắt lóe lệ quang, hối hận chính mình vừa rồi dùng sức như vậy. Nguyên bản nàng vốn chỉ là nghĩ muốn thử một chút mà thôi, nhưng ai biết cuối cùng người này thế nhưng nói ra một câu như vậy, nàng hơi hơi tức giận, liền nhất thời xúc động thế nhưng cứ như vậy cắn xuống. Nhưng nàng cũng không hối hận đã cắn xuống, chính là thấy người này đau như vậy, hơi hơi hối hận chính mình quá mức dùng sức.
Bạch Liêm ủy khuất gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Nàng bị cắn hẳn là nên tức giận mới đúng, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt lo lắng của đại lão bản, nàng lại cảm thấy nàng thực vui vẻ, thậm chí còn muốn cho dù bị cắn thêm một lần cũng có thể. Trong lòng Bạch Liêm nghĩ chính mình hình như không bình thường, nàng có chứng thích bị ngược đãi.
"Nơi này hẳn là sẽ lưu lại một dấu răng." Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ vuốt dấu răng có vết máu kia, thanh âm nghe không ra một tia áy náy, ngược lại mang theo mỉm cười, nghĩ đến cái gối ôm kia lúc buổi chiều, Tiêu Ảnh Nguyệt ý cười càng sâu nói với người mang vẻ mặt không hiểu:"Như vậy, sau khi mang theo ấn ký thuộc về ta, sau này cũng chỉ có ta mới có thể chạm vào, biết không?"
Bạch Liêm ngây người một chút, gật gật đầu, nàng cảm thấy chính mình không nên gật đầu, nhưng đầu của nàng lại không nghe theo đầu óc khống chế mà lại gật xuống, rõ ràng là có điểm kỳ quái, nhưng lòng của nàng lại bởi vì lời đại lão bản nói trở nên vô cùng sinh động.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn bộ dáng ngây ngốc của Bạch Liêm, nhịn không được mặt đỏ, sau mới phát hiện không biết khi nào thì hai người dán lại gần như vậy, gần đến có thể cảm giác được hơi thở lẫn nhau. Sau lưng bị hai tay người kia gắt gao ôm chặt, Tiêu Ảnh Nguyệt nhận thấy được điều này, dời ánh mắt, theo động tác cúi đầu xem xét trên vai nàng, mượn cơ hội điều chỉnh bình phục tâm tính của chính mình. Sau lại phát hiện đối phương còn không có ý tứ muốn buông tay, nhịn không được thấp giọng quát đến:"Còn không buông tay!" Chính là thanh âm khác với ngày thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này tuy là quát mắng nhưng càng nhiều là thẹn thùng.
"Đúng, thực xin lỗi." Bạch Liêm phản ứng lại đây, cảm thấy tuy là không tha, cũng không dám tiếp tục ôm, đỏ mặt ngượng ngùng buông tay ra, động tác buông tay quá mạnh lại tác động đến vết thương trên vai, ăn đau hít một hơi.
"Rất đau sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt lo lắng nhìn miệng vết thương.
"Không, cũng không phải rất đau." Bạch Liêm vốn định nói không đau miễn cho đại lão bản thương tâm, mà khi hai mắt của nàng chống lại ánh mắt đại lão bản nàng liền thành thực báo cáo một chút.
"Đợi lát nữa." Tiêu Ảnh Nguyệt lo lắng xoay người đi ra ngoài chuẩn bị bảo Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đi tìm dược mang lại đây.
"Tiểu, tiểu thư, ngươi không sao chứ." Mộc Vân Trúc vừa thấy Tiêu Ảnh Nguyệt mở cửa đi ra lập tức lo lắng hỏi, qua lại xem xét tiểu thư các nàng. Sự tình buổi tối nàng cùng Cầm Thư hai người đều ở đó, lo lắng tiểu thư tâm tình không tốt, sau khi làm tốt việc tiểu thư công đạo liền lập tức quay lại, không nghĩ tới mới đi đến cách đó không xa trước phòng chợt nghe đến tiếng kêu đau của sắc lang kia từ trong phòng tiểu thư truyền ra, nàng vốn định vào xem có phải sắc lang kia khi dễ tiểu thư các nàng hay không, nhưng luôn bị Cầm Thư lôi kéo.
"Không có việc gì, Mộc Vân Trúc, ngươi đi lấy kim sang dược cầm máu trở về đây." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến hai nha hoàn bên người mình đều ở cửa, vội vàng phân phó.
"Kim sang dược, tiểu thư, ngươi làm sao vậy, bị thương sao?" Cầm Thư vừa nghe kim sang dược, cũng bắt đầu khẩn trương, trong lòng hối hận chính mình vừa rồi lôi kéo Mộc Vân Trúc, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu tức giận cô gia của các nàng.
"Ta không sao, nhanh đi lấy đến." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, không để ý tới biểu tình của hai người, xoay người đi vào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân, thân mật tiếp xúc này các vị thân nhóm còn thích phủ, tuy rằng là sự kiện đổ máu, nhưng không thể phủ nhận đây là thân mật tiếp xúc!
Ngoại lệ các vị thân nhóm, ta muốn thanh minh ta hiện tại đang đi chơi ở bên ngoài, sau khi mười giờ trở về mới có thể tiếp tục viết chương mới......
_______Hết chương 53_______
Hey, cho mình xem cánh tay của mấy bạn, để xem ai còn sống qua chương này không =))))
Chương 53 này là chương kinh điển đó, tác giả dùng đường độc chết m.n rồi =(((((
Người muốn cắn, người tình nguyện bị cắn, cho nên sẽ có thêm lần sau nha =)))))
Đại lão bản thừa nhận có GHEN vụ cái gối ôm, lấy dấu răng để đánh dấu chủ quyền đó nha =))))
Có mỹ nhân ở trong lòng, hôn lên xương quai xanh nữa, lãng mạn qué, editor ghen tị sắp khóc rồi:'(
BL tiền mất tật mang, vừa bị cắn vừa bị mang tiếng bắt nạt đại lão bản nữa, bất quá....tui thích =))))