Bạch Liêm bái cơm, nhìn hai người một già một trẻ đối diện từ khi bắt đầu ăn cơm liền vẫn trò chuyện với nhau thật vui — Tiêu lão gia cùng Hiệp thiếu gia, lại nhìn đến tươi cười trên mặt Tiêu lão gia, trong lòng Bạch Liêm hơi hơi có điểm bất bình.
Nhạc phụ đại nhân của nàng, Tiêu lão gia, hình như cho tới bây giờ chưa từng cười như vậy với nàng, mỗi lần đều là phụng phịu, rất giống như nàng thiếu tiền hắn, hơn nữa quan hệ của đại lão bản cùng vị đại thiếu gia Hiệp gia này... Trong lòng Bạch Liêm bắt đầu nổi lên gợn sóng, nàng thật nghĩ không rõ lúc trước Tiêu lão gia như thế nào lại chấp nhận hôn sự của nàng cùng đại lão bản?
Càng nghĩ như vậy trong lòng càng tò mò, Bạch Liêm nhịn không được vụng trộm đánh giá đại lão bản ngồi ở bên người. Bạch Liêm cũng không hiểu được vì sao phải nhìn nàng, có thể là vì tò mò đi, có lẽ cũng là vì muốn từ trên người nàng nhìn ra cái gì, cũng không phải muốn xem biểu tình của nàng, nhưng ánh mắt luôn ở thời điểm nàng phục hồi tinh thần lại thì đã nhìn chằm chằm đại lão bản, đến tột cùng là vì cái gì, nàng cũng không biết. Chỉ tiếc nuối là mỗi lần nàng nhìn đến đều là đồng dạng một biểu tình, thực lạnh nhạt, còn có động tác vẫn là tao nhã thong dong như cũ. Bạch Liêm sau khi nhìn đến nàng như vậy, trong lòng lại hơi hơi có điểm bất bình, đồng dạng đều là người, đồng dạng đều thân là nữ nhân, vì cái gì chênh lệch lại lớn như vậy đây? Nghĩ rằng không chỉ nói vị đại thiếu gia Hiệp gia này, ngay cả ta xem cũng nhịn không được tim đập nhanh hơn, đại lão bản thật sự là yêu tinh trong yêu tinh.
"Liêm nhi, chớ không phải là trên mặt Nguyệt nhi có cái gì?" Ngũ phu nhân nũng nịu hỏi.
"Ân? Ảnh Nguyệt?" Bạch Liêm thu hồi ánh mắt lại chuyển về phương hướng như cũ, cẩn thận nhìn chằm chằm sườn mặt trắng nõn của đại lão bản trắng xem xét một lần, kỳ quái hỏi:"Trên mặt Ảnh Nguyệt cái gì cũng không có a!"
"Một khi đã như vậy, vì sao Liêm nhi ở trên bàn cơm thường xuyên thất thần nhìn chằm chằm Nguyệt nhi đâu, ta còn tưởng trên mặt Nguyệt nhi có cái gì." Ngũ phu nhân che miệng cười trộm.
"......" Bạch Liêm xấu hổ ngồi ở chỗ kia, nghĩ rằng ngũ phu nhân này hôm nay có điểm khác thường, sẽ không phải là tới báo thù chứ?
"Liêm nhi, nhưng là thân thể không thoải mái?" Tiêu phu nhân nghe được lời ngũ phu nhân nói, nhịn không được lo lắng, đặc biệt mấy ngày trước đây nghe được một phụ nhân hầu hạ bên người báo lại nói lúc cô gia tính sổ sách ở thư phòng máu mũi chảy không ngừng.
"Không, ta không sao, nhạc mẫu không cần lo lắng, thân thể ta tốt lắm." Bạch Liêm giơ lên tươi cười sáng lạn.
"Nhưng......" Tiêu phu nhân nhìn tươi cười trên mặt Bạch Liêm, cũng muốn hỏi đã phát sinh chuyện gì, nhưng lại ngại nơi này không phải thực thích hợp để hỏi mấy chuyện này.
Hiệp Giang Chu nhìn tươi cười trên mặt Bạch Liêm ở đối diện cùng với việc hắn bởi vì nghe ngũ phu nhân nói mà lại lao thẳng ánh mắt đến khóa ở trên người Tiêu Ảnh Nguyệt, trên mặt bảo trì mỉm cười, mà bàn tay đặt lên bàn buông ra chén rượu, để xuống dưới bàn nắm chặt thành một cái nắm đấm, nhìn ánh mắt Tiêu Ảnh Nguyệt cùng biểu tình trên sườn mặt của nàng.
"Ai nha, tỷ tỷ, theo muội muội thấy, đây là Liêm nhi cùng Nguyệt nhi hai vợ chồng trẻ tình thâm, tỷ tỷ đừng lo, muội muội nghĩ, chỉ sợ không lâu nữa, lão gia cùng tỷ tỷ sẽ được ôm cháu đây." Ngũ phu nhân che miệng cười khẽ nói, ánh mắt có dụng ý khác đảo qua hai người Bạch Liêm cùng Hiệp Giang Chu.
Tiêu phu nhân nghe được lời ngũ phu nhân nói, biểu tình trên mặt thả lỏng, cũng bị lời của ngũ phu nhân tác động, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn nữ nhi và con rể của mình.
"......" Bạch Liêm thực bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ngũ phu nhân một cái, vị này sẽ không phải là muốn tìm nàng báo thù chứ? Ôm cháu sao, nàng cùng đại lão bản nếu có thể sinh con ra mới là lạ!!!
Bạch Liêm vụng trộm liếc mắt nhìn đại lão bản ngồi ở bên cạnh một cái, thở dài, đêm nay đại lão bản tuy rằng cũng vẫn lạnh lùng thản nhiên giống như ngày thường, nhưng cũng có chỗ khác thường. Bạch Liêm lại liếc mắt nhìn huynh muội Hiệp gia ở đối diện một cái, đêm nay đại lão bản thành cái dạng này hẳn là không thoát được quan hệ với người đối diện. Lại nhìn xem bộ dáng người đối diện kia một thân áo trắng, thấy thế nào cũng đều rất xứng đối với đại lão bản hiện tại. Bạch Liêm gắp một cây rau xanh bỏ vào trong miệng hung hăng cắn xuống, hai người kia khi nào thì lại mặc tình lữ trang (trang phục tình nhân a.k.a đồ đôi), màu trắng thật sự là rất chói mắt.
"Bạch huynh, ngày đó ngươi cùng Ảnh Nguyệt hai người thành thân, ta chưa kịp đến uống một chén rượu mừng của Ảnh Nguyệt cùng Bạch huynh, một chén rượu này xem như là tại hạ bồi tội." Hiệp Giang Chu nâng chén uống xong, mỉm cười nhìn Bạch Liêm ở đối diện.
"Hiệp công tử, khách khí." Bạch Liêm buông chiếc đũa trên tay cũng cầm lấy chén rượu lên uống, trong lòng suy nghĩ bồi tội là bồi tội gì, là bồi tội việc ngươi không có tới uống rượu mừng, hay là bồi tội việc đêm nay ngươi mặc tình lữ trang với đại lão bản đây, lại hoặc là tội nào khác, bất quá mặc kệ là tội gì cũng được, hôm nay rượu này uống hình như có điểm không ngon chút nào.
Tiêu Ảnh Nguyệt khóe mắt nhìn đến bộ dáng người bên cạnh cầm chén rượu nhíu mày, lại nhìn bát cơm của nàng, dương dương tự đắc giơ lên khóe miệng, thân thủ gắp một cây rau xanh phóng tới trong bát của nàng.
"......" Bạch Liêm nhìn rau xanh được gắp tới trong bát của nàng, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tiêu Ảnh Nguyệt đang lộ ra mỉm cười.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến biểu tình trên mặt Bạch Liêm, tâm tình rất tốt lại thân thủ gắp thêm một cây rau xanh qua, sau đó liếc mắt nhìn Bạch Liêm đang hoàn toàn thất thần một cái, tiếp tục dùng cơm.
Bạch Liêm lăng lăng nhìn rau xanh trong bát, nghĩ không rõ vì cái gì Tiêu Ảnh Nguyệt phải giúp nàng gắp rau, hoặc là phải nói nàng cho tới bây giờ đều chưa từng làm như vậy. Nhưng rất nhanh, Bạch Liêm liền bỏ qua vấn đề này, có chút ai oán nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, vì cái gì lại gắp cho nàng rau xanh, đêm nay hình như nàng vẫn đều ăn rau xanh. Nàng muốn ăn thịt, không muốn ăn rau xanh, nàng không thích ăn rau xanh, rất không thích, nhưng cái này là đại lão bản gắp cho nàng, Bạch Liêm vẫn là nhận mệnh bắt đầu ăn. Bạch Liêm vừa ăn vừa suy nghĩ, kỳ thật rau xanh cũng thực không tệ, ăn ngon lắm.
"Liêm nhi, nếu thật là thân thể không khoẻ, cũng không nên miễn cưỡng, một hồi để cho Mộc Vân Trúc tìm đại phu lại đây nhìn xem mới tốt." Tiêu phu nhân nhìn bộ dáng Bạch Liêm khẽ nhíu mày lại nhướng mày, nhịn không được lại bắt đầu lo lắng.
"Nhạc mẫu, ta thật sự không có việc gì." Bạch Liêm không rõ vì sao nhạc mẫu đại nhân của nàng luôn nghĩ đến nàng có chuyện gì.
"Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?" Tiêu phu nhân hiện tại đã muốn đem huynh muội Hiệp gia quên ở một bên, nàng hiện tại càng lo lắng cho con rể của mình.
"Không, ta rất thích." Bạch Liêm sáng lạn cười với Tiêu phu nhân, cúi đầu ăn một cọng rau xanh khác mà đại lão bản gắp cho nàng, ánh mắt hơi hơi nheo lại, Tiêu phu nhân quan tâm làm cho nàng cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Thích liền ăn nhiều chút, nhìn xem ngươi đứa nhỏ này, đã nhiều ngày lại gầy." Tiêu phu nhân nói xong, vội vàng chia thức ăn cho nữ nhi cùng con rể của mình.
"Ân, cám ơn nhạc mẫu." Bạch Liêm cảm động nhìn thịt trong bát.
"Mẫu thân, Bạch Liêm gần đây không ăn thịt, nàng thích ăn rau xanh." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong đưa tay đem thịt trong bát của Bạch Liêm gắp đến trong bát của nàng, lại thân thủ gắp một cọng rau xanh phóng tới trong bát người kia.
"......" Bạch Liêm trơ mắt nhìn thịt trong bát mình bay đi, sau đó trong bát lại nhiều ra một cọng rau xanh, trong lòng Bạch Liêm rất muốn khóc, cũng rất muốn nói với Tiêu Ảnh Nguyệt một câu, đó là thịt của ta, hơn nữa là trong bát của ta. Nhưng sau khi nàng nhìn đến tươi cười trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt, cùng ánh mắt nóng cháy ở đối diện, tâm tình lại bắt đầu thư sướng lên, vì thế Bạch Liêm nửa là ai oán nửa là vui mừng tiếp tục ăn thức ăn chay đêm nay.
"Giang Chu, các ngươi cũng ăn nhiều một chút, nếu bá mẫu nhớ không lầm, Giang Chu hẳn là thích nhất ăn món này." Tiêu phu nhân nhìn động tác hỗ trợ lẫn nhau giữa nữ nhi cùng con rể của mình, lại quan tâm huynh muội Hiệp gia đến phủ làm khách, trong lòng lo lắng cho nữ nhi cũng rốt cuộc buông xuống, trong lòng thật là an ủi, nghĩ đến lời nói vừa rồi của ngũ phu nhân, tâm tình lại tốt lên.
"Tạ bá mẫu!" Trên mặt Hiệp Giang Chu vẫn duy trì ý cười như cũ.
Hiệp Nhị nhìn hai người đối diện hỗ trợ lẫn nhau, vụng trộm nhìn ý cười trên mặt ca ca, âm thầm cắn răng, cúi đầu có lễ tiếp tục ăn cơm.
"Giang Chu, không biết tiểu công tử hiện tên gọi là?" Tiêu phu nhân nhớ tới, trước đó vài ngày nhận được thư của Giang phu nhân là bạn thân của mình lúc còn trẻ tuổi, trên thư viết nói nàng đã làm bà nội, vị thiếp thất năm kia Giang Chu nạp vào nhà kề(*) ở mấy tháng trước đã vì đích tôn của Lâm gia sinh hạ một vị tiểu công tử.
(*): cũng vì quan niệm hồi xưa nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, đương nhiên nhà tài phú như nhà Hiệp Giang Chu cưới vợ chính cho ổng rồi có thể nạp thiếp nữa, ở đây HGC nạp thiếp trước vì muốn chừa vị trí "vợ chính" cho đại lão bản, mà người ta có tiểu bạch kiểm rồi =))))
"Việc đặt tên là từ trưởng bối trong nhà xử lý." Hiệp Giang Chu thanh âm rất lãnh đạm, nói xong nhìn chằm chằm vào Tiêu Ảnh Nguyệt nói:"Hắn chỉ là đứa con xuất từ một cái nhà kề mà thôi."
"......" Bạch Liêm dừng động tác lại, nhìn Hiệp Giang Chu ở đối diện, có điểm không rõ tiểu công tử là ý tứ gì, không hiểu liền hỏi, Bạch Liêm vẫn đều là người thích học hỏi:"Tiểu công tử?"
"Tỷ tỷ, nói vậy Liêm nhi cùng thiếu gia Hiệp gia lần đầu gặp mặt còn không biết đi." Ngũ phu nhân nghe Bạch Liêm hỏi, thay thế Tiêu phu nhân nói.
"Không biết cái gì?" Bạch Liêm tò mò.
"Liêm nhi, tiểu công tử là một vị công tử mà Hiệp hiền chất mới sinh ra." Ngũ phu nhân tiếp tục hảo tâm vì Bạch Liêm giải đáp.
"A? Ngươi đã kết hôn, nhưng lại có một đứa con?" Bạch Liêm khiếp sợ nhìn Hiệp Giang Chu.
"Hừ, ca ca ta còn không có chính thức thành thân, đứa bé kia chính là do một cái nhà kề sinh." Hiệp Nhị nói xong trừng mắt Bạch Liêm một cái, sau đó thật cẩn thận nhìn ca ca của mình cùng Tiêu Ảnh Nguyệt đối diện.
"......" Bạch Liêm nghe thế theo bản năng quay đầu nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt bên người. Nàng hình như đã có chút hiểu được lúc trước vì cái gì Tiêu Ảnh Nguyệt lại tìm chính mình ký hiệp nghị thành thân, có lẽ liền có liên quan với việc này đi. Người mình yêu còn không có thành thân cũng đã nạp thiếp sinh con, người như đại lão bản vậy, nhất định thực thương tâm cùng không thể chấp nhận, cho nên cuối cùng nàng mới có thể tìm tới mình đi. Bạch Liêm suy nghĩ, trong lòng hơi hơi co rút đau đớn.
Tiêu Ảnh Nguyệt cảm giác được ánh mắt Bạch Liêm nhìn nàng, vì loại ánh mắt thương tiếc đau xót này mà hơi hơi kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy sắc mặt của nàng hơi hơi biến hóa, trở nên có chút tái nhợt. Tiêu Ảnh Nguyệt trong lòng cả kinh, thời điểm vừa định xem nàng rốt cuộc là làm sao vậy, có phải thân thể có chỗ nào không khỏe hay không, ánh mắt người này lại thay đổi, biến thành ánh mắt thương hại cùng an ủi nhìn nàng. Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu mày, nàng đây là biểu tình gì vậy, vì sao lại dùng loại ánh mắt tràn đầy thương tiếc này nhìn nàng? Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên dùng khóe mắt liếc nhìn huynh muội Hiệp gia ở đối diện một cái, lại nhìn người bên cạnh, nàng hình như đã hiểu được, nói vậy người này lại suy nghĩ chuyện gì đó về nàng, hơn nữa còn không phải chuyện tốt.
Bạch Liêm nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày sau đó lại vẻ mặt bình tĩnh, cho dù là vẻ mặt bình tĩnh nhưng nàng vừa rồi vẫn là thấy được biểu tình biến hóa của đại lão bản cùng động tác quét mắt nhìn đối diện. Bạch Liêm vì việc này càng thêm kiên định ý nghĩ của chính mình, tình cảm của đại lão bản đối với vị đại thiếu gia Hiệp gia này quả nhiên không tầm thường. Trong lòng Bạch Liêm trở nên thực không thoải mái, có điểm suy sụp, thế cho nên cuối cùng ngũ phu nhân, Tiêu phu nhân, Tiêu lão gia cùng huynh muội Hiệp gia nói cái gì đó nàng đều không có nghe vào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tối hôm qua mở ra vừa thấy, oa, các vị giống như chuẩn bị phải khủng bố ta, tiểu tâm can của ta đều bị dọa run lên run lên, e sợ cho nhủ danh (mấy cái tên sửu nhi ở nhà đó:v) khó giữ được, vì thế suốt đêm đánh chữ.
p/s: Vốn chương này là muốn lần đầu tiếp xúc thân mật, nhưng là ta viết xong một chương tự phát hiện hay là để chương tiếp theo, vì thế tránh cho sự kiện đổ máu diễn ra, ta cắn răng quyết định hôm nay canh hai!
_______Hết chương 52_______
Có ba sự kiện:
1. Tiểu bạch kiểm ghen tuông đâu thua gì ai =))))))))
Rượu tình địch mời thì rủa thầm đủ thứ rồi còn chê khó uống dù rượu đó là rượu ngon => cho dù tình địch cho sơn hào hải vị cũng chướng mắt:v
Rau xanh, đại lão bản gắp rau xanh cho ăn, mặc dù tiểu Bạch thích ăn thịt, dù bất mãn nhưng vẫn ăn ngon lành => của crush cho thì cái quái gì cũng ngon hết XD
2. Đại lão bản lại cố tình chọc BL, hoặc có khi là trả thù vụ cái gối ôm cũng nên =)))) Biết người ta thích ăn thịt mà gắp rau cho ăn, khó khăn lắm mới có miếng thịt cũng cướp của người ta:< Cái cảnh này giống lúc Tấn Ngưng ghen với Phùng cô nương nè, tươi cười ngọt ngào mà gắp toàn món Nhược Hề ghét cho ẻm ăn không à, mà Nhược Hề cũng không dám hó hé gì, thê nô everywhere =))))))
3. Chắc hồi nhỏ BL uống fristy nhiều quá nên trí tưởng tưởng bay xa lắm, nghĩ gì đâu không, mà nhờ vậy chương sau mới có tiếp xúc thân mật =))))