Đội nhân mã của Điện Tiền Ty di chuyển rất nhanh. Hai ngày sau, Trình Sưởng và đoàn người mới đi đến Phu Tử Đình, Trình Diệp đã chờ tại đây với các cấm quân vây quanh xa giá của Tông Thân Vương.
Trước đây Tông Thân Vương phi biết Trình Sưởng mất tích, bà đau lòng và bị bệnh nặng một thời gian. Hiện giờ tuy rằng đã hết bệnh, nhưng cơ thể vẫn yếu, thấy Trình Sưởng, xuýt nữa ngất đi vì khóc, kéo tay hắn nhìn tới nhìn lui như đang trong mơ.
Tới Phu Tử Đình, Kim Lăng đang rất gần.
Đó là một ngày nắng đẹp hiếm hoi khi Tam công tử của Tông Thân Vương phủ về kinh. Cấm quân mở đường, mỗi một bước, ngay cả tiếng vó ngựa cũng chỉnh tề.
Dân chúng ở Kim Lăng thành rảnh rỗi đều ra xem náo nhiệt, thấy phía sau mười sáu cận vệ trên lưng ngựa, một chiếc xe ngựa rộng lớn có gắn châu báu từ từ lướt qua, một cơn gió bất ngờ ập đến, vén một góc rèm xe lên, lộ ra một bên mặt yên tĩnh của Tam công tử trong xe.
Nhóm người bên đường bị ngạt thở ngay lập tức.
Lần trước Tam công tử rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại càng tuấn tú hơn trước, nay hắn mất tích trở về, sao lại trông đẹp hơn lúc rơi xuống nước?
Một bên mặt vừa rồi, hàng lông mày như trăng trên núi, đôi mắt như hai vì sao lạnh, vẻ đẹp thấu xương, ngay cả những người thợ thủ công khéo léo nhất cũng không thể tạc nổi một hai phần, nếu không biết, còn cho rằng Tông Thân Vương phủ mời vị thần tiên nào đó trở về.
Tuy được cấm quân hộ tống nhưng không trở về cung, mà đưa Tam công tử đến Tông Thân Vương phủ trước —— nghe nói kim thượng đặc biệt ban ân, cho Trình Sưởng nghỉ ngơi ở vương phủ, trễ chút mới vào cung để dự tiệc.
Cái gọi là tiệc đón gió là tiệc gia đình của hoàng gia, người dự tiệc chỉ có Chiêu Nguyên Đế cùng với vài hậu phi và hoàng tử, còn lại là cả nhà Tông Thân Vương.
Năm đó sau khi Chiêu Nguyên Đế lên ngôi, các huynh đệ đồng lứa lần lượt qua đời, hoặc ở xa nơi đất phong, thỉnh thoảng gửi sổ con thỉnh an, dăm ba năm cũng chưa một lần về kinh; ví dụ được gọi về lại như Nam An vương là nhánh phụ, không thân với Chiêu Nguyên Đế, một số đã xuống hạng, phần lớn chỉ nhận quân hàm là phụ quốc tướng.
Có thể tham dự gia yến với Chiêu Nguyên Đế là người hết sức tôn quý trên đời này.
Trước đây Trình Sưởng gây sự ở Kim Lăng, cũng không thấy Chiêu Nguyên Đế thiên vị hắn nhiều, nhiều nhất là làm ngơ trước hành động của hắn. Nhưng dù gì hai người cũng là bác cháu ruột, nay Trình Sưởng đổi tính, lại liên tục gặp đại nạn, Chiêu Nguyên Đế khó tránh khỏi đau lòng. Hiện giờ sắp đến sinh nhật của Thái Hoàng Thái Hậu, trong cung và ngoài cung đều bận tối tăm mặt mày, Chiêu Nguyên Đế còn phái người của Điện Tiền Ty đi đón Trình Sưởng về kinh, đích thân mở tiệc trong cung cho hắn, đây là vinh dự độc nhất vô nhị trên đời. Trong mắt bá quan văn võ, họ cảm thấy kim thượng còn cưng đứa cháu ruột này hơn Lăng Vương và Vận Vương.
Kể từ lúc Trình Diệp dẫn cấm quân đón Trình Sưởng ở Phu Tử Đình, Vân Hy không phải làm gì trên đường đi.
Nàng vẫn ở cuối đoàn người, khi quản gia của Tông Thân Vương phủ mời mấy giáo úy và thống lĩnh bọn họ đến thiên sảnh uống trà, tặng mỗi người một túi trà, coi như nàng công đức viên mãn.
Túi trà trên tay rất nặng, quản gia của Tông Thân Vương phủ nói rằng đó là trà tơ vàng do Tây Vực tiến cung, chỉ là món quà nhỏ, không đáng giá. Kết quả Vân Hy ra khỏi vương phủ, mở túi trà ra, thấy bên trong đâu phải là trà tơ vàng, rõ ràng là muỗng cà phê làm bằng tơ vàng.
Tất cả bảy tám giáo úy và thống lĩnh, mỗi người một cái.
Mặc dù lễ vật như vậy đáng quý trong mắt người thường, nhưng quả thật không có gì đáng nói đối với Tông Thân Vương phủ. Tam công tử là người của thiên gia, là cháu trai ruột của kim thượng, là con mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, khi trở về cung sẽ được thưởng, túi trà này của Tông Thân Vương phủ chẳng qua là một chút ý tứ mà thôi.
Vân Hy cất muỗng cà phê vàng, ngửa đầu nhìn mặt trời, đã trưa. Nàng trở lại hầu phủ, hỏi Triệu Ngũ đang canh cổng: “A tẩu đâu?”
Triệu Ngũ vừa thấy Vân Hy, vui vẻ kêu lên: “Đại tiểu thư!” Rồi nói, “Thiếu phu nhân biết đại tiểu thư sẽ về Kim Lăng sáng sớm nay nên chờ ở chính đường, đại tiểu thư đi mau đi, chắc thiếu phu nhân đang nôn nao.”
Vân Hy “Ừ”, bước vội vào cửa, không kịp cất hành lý, vòng qua bức tường, đi về phía chính đường.
Ánh nắng tựa như rắc vàng dài ba thước ở cửa chính đường, Vân Hy trông thấy bóng dáng đang ngồi ngay ngắn bên bàn cao, nhàn nhạt như sương khói, bước chân không khỏi chậm lại.
Nàng không gặp Phương Phù Lan đã lâu. Từ lúc ca ca qua đời, nàng đến Tái Bắc để nhặt xác hắn, nàng chưa từng xa Phương Phù Lan lâu như vậy.
Nàng rất nhớ a tẩu, nhưng hơi e ngại, dù sao lúc trước nàng đã nhất quyết đi tìm Trình Sưởng, không hề bận tâm chuyện a tẩu ở lại trong phủ một mình, liệu có lo lắng cho mình không.
Phương Phù Lan nghe tiếng động bên ngoài, nhìn ra, gọi trước: “A Đinh?”
Nàng nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đến cửa, thấy Vân Hy, niềm vui trong mắt muốn tràn ra: “Không phải nói sáng sớm sẽ về đến Kim Lăng à? Sao giờ này mới trở về?”
Vân Hy nói: “Tông Thân Vương phủ mời dùng trà, ta và các thống lĩnh đi theo không dám từ chối, uống trà xong mới trở về.”
Phương Phù Lan gật đầu.
Nàng nắm tay Vân Hy, kéo lại gần ngắm nghía, có lẽ thấy sắc mặt của nàng trông cũng tốt nên mỉm cười, sau đó nhìn từ trên xuống dưới, lại cười trách móc: “Nửa tháng trước đã bước vào mùa đông, muội mặc mỏng manh như vậy không biết lạnh hay sao?”
Sau đó kéo nàng vào nhà, bưng chén sứ trên bàn đưa cho nàng: “Uống canh sâm đi.” Vân Hy đáp “Dạ”, cầm canh sâm uống một hơi cạn sạch, rồi hỏi: “A tẩu, dạo này a tẩu có khỏe không?”
Phương Phù Lan nói: “Muội còn biết hỏi ta có khỏe không.”
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của nàng không có ý trách móc chút nào, có lẽ mới đầu là có, sau đó thấy Vân Hy đi đã lâu, nỗi lo lắng tích tụ trong lòng, khát vọng ngóng trông nàng trở về, đã che đi chút trách móc không đáng kể ấy.
Hiện giờ nhìn thấy nàng đứng trước mặt yên lành nên chỉ lo vui mừng.
Phương Phù Lan gật đầu: “Ta không sao, dù sao cũng uống thuốc đúng giờ, giữ cơ thể khỏe mạnh.”
Nàng cầm lấy hành lý của Vân Hy, mở ra dọn dẹp giúp nàng và hỏi: “Ta nghe nói, sau này muội là người tìm được Tam công tử à?”
Vân Hy “Ừ” trước, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Cũng không hẳn là ta tìm được, Tam công tử là người tốt sẽ có trời giúp, thời điểm ta tìm được hắn ở làng chài Đông Hải, cơ thể hắn đã khỏe mạnh, cho dù ta không tìm thấy, hắn sẽ tỉnh vào ngày khác, cũng sẽ tự trở về Kim Lăng.”
Phương Phù Lan sửng sốt, khó hiểu: “Không phải nói đã rơi xuống vực hay sao? Mới hai tháng, làm sao cơ thể hắn khỏe mạnh được? Rơi xuống từ vách đá cao mà không có chút vết thương nào trên người à?”
“Có một vết đao chém trên cánh tay, nhưng lúc ta tìm thấy hắn, vết thương đã lành.” Vân Hy nói, “Ta có hỏi Tam công tử, hắn nói rằng không nhớ rõ lắm lúc rơi xuống, có lẽ bị chạc cây dài chặn lại giữa đường nên không bị thương.”
Phương Phù Lan “Ừ”, động tác trên tay chậm lại, nhất thời suy tư gì đó.
Vân Hy thấy nàng thế này, không khỏi hỏi: “A tẩu, có chuyện gì vậy?”
Phương Phù Lan liếc nhìn nàng, lưỡng lự, một lát sau mới hỏi: “Tam công tử…… có biết muội bỏ công tìm hắn không?”
Vân Hy nói: “Biết.”
“Hắn có nói gì với muội không? Đã hứa…… gì?”
Vân Hy ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ý của Phương Phù Lan.
Nàng cụp mắt nói: “Hắn chỉ nói tạ, không nhiều lời lắm.”
Nàng dừng một chút rồi nói, “Ta không hy vọng hắn cảm thấy nợ ta bởi vì ta đi tìm hắn, và muốn trả ơn. Ta không cầu cái này.”
Phương Phù Lan lắc đầu, dịu dàng nói: “A Đinh, a tẩu không có ý đó. Nhưng mà, muội và Tam công tử, vốn dĩ rất khó……”
Phương Phù Lan không nói khúc sau, nhưng Vân Hy hiểu rất rõ.
Nàng và Trình Sưởng vốn dĩ đã rất khó, cho dù hai bên đều có tình cảm với nhau, kim thượng hoặc Tông Thân Vương cũng khó cho phép bọn họ tiến tới hôn nhân, lần này nàng nhọc lòng đi tìm hắn vốn là một cơ hội, hắn vẫn không bởi vậy mà bị đả động, sau này nàng muốn ở cùng hắn cũng e là mù mịt vô vọng.
“Không sao.” Vân Hy vẫn cụp mắt, “Ta……”
Ta không hy vọng điều xa vời này. Cũng không có hy vọng xa vời rằng sau này có thể ở cùng với hắn.
Nhưng nàng không nói nửa sau.
Để tay lên ngực tự hỏi, nàng không hy vọng xa vời ư? Thực ra nàng đã ước điều đó.
Trên đời này chưa từng có một người thật lòng thích một người mà không mong được ở bên nhau.
Nàng chỉ không ngừng nói với bản thân phải thấy đủ. Nàng biết quá khó khăn, bởi vậy chùn chân bó gối.
Hắn rất hiền hoà, nhưng thật ra là người xa cách và lạnh nhạt, trái tim được bọc một lớp, nàng sợ chỉ cần tiến gần thêm một bước, hắn sẽ né xa ba thước.
“Đây là cái gì?” Phương Phù Lan lấy ra một túi trà tinh xảo trong hành lý của Vân Hy.
Vân Hy cầm nó, lấy muỗng cà phê vàng ở trong ra, đưa cho Phương Phù Lan: “Là phần thưởng của Tông Thân Vương phủ hôm nay.”
Nàng im lặng trong chớp mắt rồi nói: “A tẩu, ta muốn tìm thời cơ trả lại túi trà và muỗng cà phê. Ta không muốn nhận.”
Phương Phù Lan sững sờ, ngay sau đó mỉm cười: “Nên làm vậy.” Nàng nói, “Nếu trong lòng chúng ta có ai, nếu thích ai, nên giữ thể diện trước mặt người đó, đừng dễ dàng nhận lễ của hắn, nhận ơn nghĩa của hắn, như vậy cho dù trong lòng hắn có chúng ta hay không, chúng ta đều có thể ngẩng cao đầu trước mặt hắn, chỉ có vậy mới xứng đáng với sự yêu thích này.”
Phương Phù Lan nói xong, bỏ muỗng cà phê vàng vào túi trà lại, nhẹ nhàng nói: “Tìm cơ hội trả lại đi.”