Đêm càng sâu hơn, Vân Hy sực nhớ một chuyện, hỏi Điền Tứ: “À, lần trước ngươi nói rằng không muốn ở lại Kinh Triệu phủ, muốn làm thủ hạ của ta phải không?”
Điền Tứ gật đầu: “Ừ, ta, ta muốn, đi theo ngài.”
Vân Hy hơi do dự: “Nhưng hiện tại ta là giáo úy, sau này sẽ rời kinh làm việc.”
Không phải nàng không muốn để Điền Tứ đi theo, nhưng Điền Tứ đã gần 30 tuổi. Nửa đời hắn một lòng một dạ lo cho đệ đệ Điền Trạch, chăm sóc chu đáo từng chuyện ăn, mặc, chỗ ở, đi lại. Nay Điền Trạch đã đậu cử nhân, có tương lai, Điền Tứ cũng nên tính toán cho bản thân, sớm ngày lập gia đình. Nếu đi theo nàng ở trong quân, quanh năm suốt tháng không ở trong kinh, có cô nương nhà ai sẵn lòng ở bên hắn?
Điền Tứ giải thích: “Trung Dũng Hầu phủ, có ơn đối với, đối với ta, cho nên ta, muốn đi theo ngài.”
Hắn nhìn thấy những băn khoăn của Vân Hy, lại nói, “Mong muốn lớn nhất, lớn nhất của ta, là Vọng An có cuộc sống tốt đẹp, có tương lai, lập gia đình. Ta không, không nghĩ tới, cứ tùy duyên đi.”
Vân Hy nghe giọng điệu chắc chắn của hắn, gật đầu: “Được, trở lại ta sẽ nói một tiếng với Trương đại nhân, chỉ cần Kinh Triệu phủ chịu thả ngươi, ngươi sẽ đi theo ta.”
Trương Hoài Lỗ là người hèn nhát, bình thường không muốn mất lòng ai, nay Vân Hy làm giáo úy, lại được kim thượng ưu ái, chẳng qua muốn một nha sai mà thôi, Trương Hoài Lỗ cớ gì khăng khăng giữ lại?
Vân Hy nói như vậy, tức là chuyện này sẽ thành.
Điền Tứ đang vui, chợt nghe tiếng động truyền đến từ bên ngoài. Bây giờ đã là giờ tuất, lẽ ra đám quan binh nên chuẩn bị nghỉ ngơi, vì sao gây ra náo động lớn như vậy?
Điền Tứ và Vân Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như Lưu phủ doãn dẫn theo vài người muốn vào dịch trạm, nhưng bị cấm quân cản lại, hai bên tranh cãi rất ồn ào.
“Đi xem thử.” Vân Hy thấy tình hình như vậy, cầm kiếm trên bàn, sau đó đi về phía lều.
Bên ngoài, Lưu phủ doãn vừa kêu oan, vừa la hét muốn gặp Tam công tử.
Vân Hy lắng nghe nhưng không hiểu lắm, may mà Kha Dũng đã ở đó một hồi lâu, thấy Vân Hy và Điền Tứ tới, giải thích với họ: “Hình như mới đầu hôm, không biết Lưu đại nhân làm chuyện gì mất lòng Tam công tử, ngài ấy tức giận, muốn đuổi Lưu phủ doãn và toàn bộ quan sai dưới quyền của ông ta đi.”
Điền Tứ sững sờ: “Tam, Tam công tử, muốn đuổi người à?”
Tuy rằng nghe đồn tiểu vương gia khó hầu, nhưng sau khi tiếp xúc hơn nửa năm qua, Điền Tứ chỉ cảm thấy Trình Sưởng hiền hoà và lịch sự, đã từng thấy hắn tức giận bao giờ?
Kha Dũng nói: “Ta cũng đang thắc mắc đây. Nhưng hình như lời đuổi người không phải do chính Tam công tử nói ra, mà do Dư đại phu hay là ai đó chuyển lời cho Lưu đại nhân. Ông ta không tin, muốn cầu kiến Tam công tử. Vừa nãy mấy binh gia của cấm quân không cho, đã đi xin chỉ thị của Tam công tử, nhưng Tam công tử không có ở trong phòng.”
Vân Hy sửng sốt một chút mới hỏi: “Tam công tử không có ở trong phòng?” Sau đó lại hỏi, “Hắn đi đâu?”
“Không biết, nghe nói đi dạo.” Kha Dũng nói, “Nhưng Tôn Hải Bình nói, Tam công tử quả thật đã ra lệnh muốn đuổi Lưu đại nhân đi trước bình minh. Lưu đại nhân kêu oan, còn nói nếu không gặp Tam công tử, ông ta sẽ không đi. Hiện tại Trương thống lĩnh cho người ngăn cản Lưu đại nhân, đồng thời đi mời Tam công tử.”
Vân Hy vẫn còn tò mò Lưu phủ doãn đã làm gì mất lòng Trình Sưởng, nghe Kha Dũng nói hắn “đi dạo” thì nhìn xung quanh, hắn muốn đi dạo chỗ nào trong khu vực hoang vắng này?
Vân Hy lo lắng cho sự an nguy của Trình Sưởng, nắm chặt kiếm, đang định đi tìm hắn, Kha Dũng liếc nhìn phía sau nàng, kinh ngạc nói: “Tam công tử.”
Xoay người, thấy đúng là Trình Sưởng dẫn theo Trương Đại Hổ và Tôn Hải Bình đi về phía doanh trại.
Cấm quân đang chờ trong doanh trại vội vàng chào hỏi và bẩm trước: “Tam công tử, Lưu đại nhân khăng khăng yêu cầu được gặp ngài. Bọn ti chức không ngăn được, vừa rồi đã qua thông báo với ngài, nhưng gã sai vặt của ngài nói là ngài…… đang đi dạo, không có ở trong phòng.”
Trình Sưởng nghe chữ “đi dạo” thì biết ngay Tôn Hải Bình đã tạo ra để qua loa cho có lệ với các cấm quân.
Vừa rồi hắn quả thật không có ở trong phòng. Hắn đi tìm Vân Hy, thấy cửa phòng Vân Hy khép hờ, Điền Tứ đang nói chuyện với nàng ở bên trong, vào cũng không được, lui cũng không xong, đành phải đứng bên ngoài một lúc. Sau đó bên phía doanh trại ồn ào, hắn tò mò, đi đến góc hành lang đẩy cửa sổ nhìn thử, chỉ trong nửa khắc, Vân Hy cầm kiếm, dẫn Điền Tứ, vội vàng xuống lầu ra khỏi dịch trạm, thậm chí không nhìn thấy hắn đang đứng ở góc sau phòng nàng.
Cấm quân nói thêm: “Vừa rồi Dư đại phu nói rằng ông ta bị Tam công tử kêu đến thẩm vấn vào ban đêm, còn nói ngài muốn Lưu đại nhân và các quan sai dưới quyền của đại nhân rời đi. Không biết đây là lời của Dư đại phu, hay là ý của Tam công tử?”
Trình Sưởng gật đầu: “Là ý của ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên.
Điền Tứ, Kha Dũng và mọi người tò mò vì sao Tam công tử tức giận; tất cả quan binh thắc mắc Lưu phủ doãn làm cách nào đã âm thầm gây ra động tĩnh lớn như vậy? Rõ ràng ban ngày vẫn còn ổn.
“Tam công tử ——” Lưu phủ doãn nghe vậy, trong lòng biết không xong, lập tức khụyu xuống, “Hạ quan biết sai rồi, hạ quan đã có ý đồ lệch lạc, xúi giục Du tỷ nhi giả vờ bị bệnh để lừa ngài, lừa Vân giáo úy. Mọi việc đều là lỗi của hạ quan, hạ quan đã phạm tội tày trời, cầu xin Tam công tử tha tội, Tam công tử tha tội.”
Trình Sưởng ung dung đứng đó, không nói lời nào.
Lưu phủ doãn thấy hắn đã hạ quyết tâm, cắn răng, lết đầu gối đến trước mặt Vân Hy nói: “Vân giáo úy, tuy hành vi hôm nay của tiểu quan có chút đê tiện, nhưng không phải cố ý đoạt công lao của ngài, mà bởi vì…… bởi vì tiểu quan là người Kim Lăng, từng làm việc ở Kim Lăng phủ, sau đó mới bị chuyển đến Đông Dương. Nay lão mẫu trong nhà đã lớn tuổi, vô cùng nhớ cố hương, tiểu quan muốn đưa bà trở lại Kim Lăng, đành phải đưa ra hạ sách này. Nếu có thể lập công bằng cách này, được thăng chức, có lẽ cả nhà có thể về quê.”
“Vân giáo úy, ngài có thể nể tình sự hiếu thảo của tiểu quan, cầu xin Tam công tử thương xót, tha thứ cho tiểu quan được không?”
Vân Hy không kịp phản ứng khi nghe Lưu phủ doãn nói vậy.
Nghe ý này, Tam công tử tức giận đuổi ông ta đi là vì phát hiện Lưu phủ doãn định cướp công lao của nàng?
Nàng nhất thời không biết nên nói gì, thấy Lưu phủ doãn cả đống tuổi còn quỳ trước mình, không khỏi nói: “Lưu đại nhân, ngài đứng dậy trước đi.”
Chức quan của ông lớn hơn nàng, cũng đủ tuổi để làm cha nàng, quỳ trước Trình Sưởng thì được, sao lại quỳ trước nàng?
Lưu phủ doãn không chịu đứng dậy, lo nói: “Vân giáo úy, thực ra tiểu quan đã hỏi rõ ràng, ngài đã tìm Tam công tử suốt chặng đường từ chùa Bạch Vân thẳng đến làng chài Đông Hải, đi cả trăm ngàn dặm đường tới đây, gần như ngày đêm không ngủ. Đa số các cấm quân và quan sai đi theo đều bỏ cuộc, ngay cả Tông Thân Vương phủ cũng chuẩn bị làm tang lễ, chỉ có ngài không ngừng tìm kiếm, chỉ có ngài tìm được Tam công tử, đây là trời cao không phụ người có lòng. Phần ơn, phần tình này của ngài đối với Tam công tử có trời cao chứng giám. Cho dù tiểu quan muốn cướp công của ngài cũng không được.”
Vân Hy: “……”
Nàng biết Lưu phủ doãn nói “tình” có nghĩa là “tình nghĩa”, nhưng nàng có tật giật mình, nhất thời không nói nên lời.
Lưu phủ doãn thấy nàng thờ ơ, lại quay qua Trình Sưởng: “Tam công tử, mặc dù hạ quan có ý định xấu hổ một chút, thủ đoạn đê tiện một chút, nhưng hạ quan hộ tống ngài về kinh chặng đường này, không có công lao cũng có khổ lao, dù ngài coi trọng Vân giáo úy mười vạn phần cũng không thể đuổi hạ quan đi như vậy được.”
Trình Sưởng: “……”
Ngươi nói cho rõ, “coi trọng mười vạn phần” là ý gì? Ta không biết thì làm sao ngươi biết?
Lưu phủ doãn không ngừng cố gắng: “Vân giáo úy, cầu xin ngài giúp đỡ khuyên Tam công tử một câu đi. Chỉ có lời của ngài mới có trọng lượng nhất trước mặt Tam công tử. Chỉ riêng chiều hôm nay, Tam công tử vừa nghe Trương thống lĩnh nói rằng ngài bị bệnh thì không lên đường nữa, lập tức ra lệnh cho xe ngựa quay đầu về dịch trạm tìm ngài, có thể thấy được Tam công tử cực kỳ để ý đến phần ân tình này. Hay là…… ngài giúp đỡ, tha thứ cho tiểu quan, tiểu quan nhất thời choáng váng mới xúi giục Du tỷ nhi giả bệnh để lừa ngài, ngài tha thứ cho tiểu quan đi. Chỉ cần ngài tha cho tiểu quan, Tam công tử sẽ tha thứ cho tiểu quan.”
Vân Hy: “……”
Trình Sưởng: “……”
Lưu phủ doãn nói xong, lập tức quỳ lạy Vân Hy và Trình Sưởng.
Ông cảm thấy không có gì quan trọng nếu không vớt được công lao, nhưng dẫn theo nhiều quan sai bị Tam công tử đuổi về giữa chừng, động tĩnh thật sự quá lớn, Tông Thân Vương nhất định sẽ hỏi sau khi về kinh. Tông Thân Vương biết, như vậy kim thượng đương nhiên cũng sẽ biết. Lưu phủ doãn ông xúc phạm đến toàn bộ những người tôn quý nhất trên đời này, đừng nói đến chuyện hy vọng được thăng tiến trong tương lai, rất khó nói liệu có thể giữ được mũ cánh chuồn hay không.
Bởi vậy ông không cần mặt mũi, ông phải làm sao để có kết quả tốt.
Tôn Hải Bình liếc nhìn vẻ mặt Trình Sưởng không biết nên nói gì, lập tức trách mắng: “To gan, ngài cho rằng tiểu vương gia chúng ta là ai? Đã nói ra làm sao lật lọng được? Bảo ngài cút thì ngài cút ngay lập tức đi!”
“Đúng rồi.” Trương Đại Hổ lập tức phụ họa, “Vân giáo úy là người thành thật nên sẽ không so đo khi bị ngài lừa gạt, tiểu vương gia đương nhiên là muốn so đo với ngài đến cùng!”
Tôn Hải Bình liếc nhìn Trương Đại Hổ không nói nên lời, thu lại vẻ tàn khốc trên mặt, vô cùng cung kính hiến kế cho Trình Sưởng: “Tiểu vương gia, cho dù tên quan tép riu này đáng giận, nhưng đã hơn nửa đêm còn đuổi nhiều người như vậy đi sẽ rất lộn xộn. Theo ý tiểu nhân, hay là ngài phạt bọn họ quỳ một đêm, hoặc là đánh mỗi người mười gậy, chuyện này coi như cho qua?”
Trình Sưởng hiểu ý Tôn Hải Bình, hắn đang nhắc nhở rằng, đuổi người đi rầm rộ như vậy, sau khi về kinh, Tông Thân Vương nhất định sẽ hỏi. Đến lúc đó phải giải thích thế nào?
Nhưng hắn là người của thế kỷ 21, không quen nhìn cách xử lý lạnh lùng, hắn tôn trọng thân thể, quỳ cả đêm, hoặc đánh như vậy có hại đến thể xác và tinh thần, hắn không làm được. Tôn trọng nguyên tắc nhắm mắt làm ngơ, để bọn họ đi mới là giải pháp thích đáng nhất trong phạm vi quy tắc của hắn.
Trình Sưởng đang cân nhắc thì nghe Vân Hy nói: “Tam công tử, hay là ngài chỉ phạt một mình Lưu phủ doãn, các quan sai đi theo không làm gì sai, coi như bọn họ cũng tận tâm hộ tống ngài suốt chặng đường về kinh.”
Trình Sưởng liếc nhìn Vân Hy, nàng đã nói vậy, nếu hắn cứ khăng khăng đuổi người đi thì quá cứng nhắc.
Vì thế gật đầu nói: “Được.”
Lưu phủ doãn thấy Trình Sưởng đã buông lỏng, vội vàng tự nhận phạt: “Tam công tử thật rộng lượng, tối nay hạ quan về trại sẽ nhất định chép kinh công đức mười lần, sau đó viết một công văn nhận lỗi, sáng mai giao cho Tam công tử. Ít ngày nữa về kinh, không dám nhận chút phong thưởng nào của triều đình cả.”
Nói xong, quỳ lạy Trình Sưởng, khom người đứng dậy, lui ra.
Lưu phủ doãn vừa rời đi, vài cấm quân bên cạnh nghe nói đám quan sai phải đi, đã nhổ trại chuẩn bị khởi hành, giờ phải dựng lại, bọn họ muốn đi qua xem thử, vì thế cũng cáo lui.
Tôn Hải Bình nhướng mắt nhìn Trình Sưởng, rồi nhìn Vân Hy, đột nhiên ôm bụng, kêu to: “Ai da, tối nay không biết sao bụng cứ kêu rột rột suốt, chắc ăn trúng gì rồi. Ai da không được, tiểu nhân phải đi nhà xí.”
Nói xong, túm Trương Đại Hổ lôi hắn đi.
Trương Đại Hổ khó hiểu: “Không phải chứ, ngươi đi nhà xí còn kéo ta làm gì, ta đi cùng tiểu vương gia về dịch trạm ——” lời còn chưa dứt đã bị Tôn Hải Bình giật chiếc đèn gió trong tay.
Tôn Hải Bình quay lại vài bước, nhét đèn gió vào tay Vân Hy, cúi người nói: “Vân giáo úy, làm phiền ngài.” Quay đầu kéo Trương Đại Hổ cùng nhau đi.
Doanh trại ồn ào khi nãy giờ yên tĩnh lại, không phải xung quanh không có ai, chỉ có vài quan binh canh gác đằng xa.
Vân Hy cụp mắt đứng tại chỗ, nhớ những lời Lưu phủ doãn vừa rồi, không biết phải nói gì.
Nàng chưa đến mức hiểu lầm Tam công tử có tâm tư gì khác đối với nàng, nàng chỉ không ngờ, hóa ra Tam công tử vẫn như trước, vẫn coi trọng nàng một chút.
Nếu vậy, vì sao gần đây hắn xa cách với nàng?
Trình Sưởng nhìn hai tay Vân Hy nắm chặt đèn gió, bộ dạng bối rối, hắn nhẹ nhàng nói: “Đưa đèn gió cho ta, để ta cầm.”
Vân Hy sửng sốt một chút mới đáp: “Vâng.” Đưa đèn gió cho Trình Sưởng, mờ mịt một lát mới chắp tay nói: “Tam công tử, ti chức hộ tống ngài về dịch trạm.”
Trình Sưởng nói: “Ừ.”
Dịch trạm cách nơi này không xa, Trình Sưởng cầm đèn soi sáng, Vân Hy lấy kiếm dọn cỏ dại ven đường.
Cỏ dại cao cao thấp thấp, mọc lộn xộn rải rác, nhìn ra xa, ngoại trừ hai ngọn đèn lồng trước dịch trạm, và những ngọn lửa trại nho nhỏ nơi hoang vu, chỉ có một vầng trăng sáng trên bầu trời.
Những ngọn đồi cằn cỗi và cành khô ban ngày đều tan vào bóng đêm, trở nên hoang man không rõ, không nhìn thấy sự tiêu điều, cho dù trời rét cũng không cảm thấy quá lạnh, ngược lại muốn nhờ ánh sáng của đèn gió, thưởng thức một chút ấm áp.
Lúc này Vân Hy đã bình tĩnh lại, nàng nhận lỗi: “Làm phiền Tam công tử, hôm nay ngài trở về dịch trạm vì ta giả vờ ốm, khiến hành trình bị chậm trễ.”
Trình Sưởng liếc nhìn nàng, không đề cập đến chuyện này mà nói: “Ta chưa kịp đa tạ cô đã tận tâm tận lực tìm ta. Nếu không, không biết khi nào ta mới có thể về Kim Lăng.”
Thực ra hắn không cố ý không cảm tạ nàng đúng lúc.
Trong mắt người thường, hắn mới mất tích hai tháng, nhưng chỉ mình hắn biết, trong khoảng thời gian này đã trải qua những gì.
Một mạng đôi đường, chết đi sống lại.
Hắn quay về thế kỷ 21 khi đang ở bên bờ vực, và trở lại lần nữa khi đang ở bên bờ vực.
Hai lần sinh tử, qua lại ở kẽ hở giữa thời gian và không gian, đến nay hắn vẫn cảm thấy khó hiểu và khó chấp nhận.
“Không phải ta.” Vân Hy nói, “Bởi vì Tam công tử có phẩm hạnh tốt, người tốt sẽ được trời giúp. Nếu không, mặc cho ti chức tìm thế nào cũng sẽ không thấy Tam công tử.”
Nàng mím môi, nói tiếp: “Vả lại, lúc ấy triều đình vừa phong ti chức làm giáo úy, ti chức không thể nhận bổng lộc của triều đình mà chẳng làm việc thực dụng. Tam công tử là người của hoàng gia, tương lai là thế tử của vương phủ, tìm Tam công tử là trách nhiệm của ti chức, Tam công tử không cần tạ.”
Ban đầu nàng hy vọng Trình Sưởng đừng hiểu lầm nàng tới tìm hắn là vì lập công với triều đình, hiện tại nàng ước gì hắn có thể hiểu lầm.
Nàng lo lắng, nếu hắn khám phá ra tâm tư của mình thì sẽ xa cách nàng.
Vân Hy nói: “Ti chức nghe nói, sở dĩ Tam công tử mất tích, là vì điều tra vụ án của phụ thân ti chức.”
Vân Hy vừa nói xong, vốn tưởng rằng Trình Sưởng sẽ không tiếp lời, dù sao hắn đã từng nói với nàng, bảo nàng không cần lo lắng chuyện của hắn nữa.
Không ngờ Trình Sưởng lại gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn ngẫm nghĩ: “Lúc ấy ta đến nhà lao của Hình Bộ hỏi La Xu. Nàng nói với ta rằng phụ thân cô, Trung Dũng Hầu, năm đó bị oan. Sau đó ta cho người đi điều tra, tình cờ tìm ra người có thể chứng minh phụ thân cô bị oan đang bị nhốt ở Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân. Vào ngày tế trời hôm tiết xử thử, ta đến Thanh Phong Viện hỏi các nhân chứng, hỏi được một nửa đã cảm thấy manh mối, lúc ấy tuy muốn chạy trốn, nhưng ‘quý nhân’ kia đã mai phục xung quanh, bốn võ vệ đi theo ta vì bảo vệ ta đã……”
Trình Sưởng dừng một chút, “Ta bị đuổi tới tận mép vực, sau đó…… rơi xuống vách đá.”
Trên thực tế, không hẳn là rơi xuống vách đá.
Đó là thời điểm dị tượng khi chạng vạng gặp ma quỷ, minh khí bốc lên, tà dương như máu, sóng hồ biến thành sương mù dày đặc che trời lấp đất, dẫn hắn rơi vào chỗ không biết.
Hắn mơ hồ nhớ rằng hắn thấy bươm bướm, tựa như một giấc mộng Trang Chu.
Vân Hy nói: “Do ta bất cẩn, biết rõ La Xu quỷ dị còn để một mình Tam công tử đi hỏi nàng. Ta nên xin kim thượng ở kinh thành thêm một hai ngày, đi cùng với Tam công tử tới gặp nàng.”
“Không trách cô. Ta cảm thấy tuy rằng La Xu quỷ dị, nhưng người báo tin với ‘quý nhân’ vài lần chưa chắc là nàng.” Trình Sưởng nói.
Hắn nhớ lại tình huống gặp La Xu hôm đó, có chút không nhớ nổi, may mà ngày đó có lục sự ghi lại những câu hỏi của hắn trong hồ sơ, trở về lật lại hồ sơ là được, sau đó nói tiếp, “Khi nào về Kim Lăng, ta sắp xếp lại mọi chuyện, có manh mối sẽ thảo luận với cô.”
Vân Hy sửng sốt, dừng chân, nhìn Trình Sưởng: “Tam công tử vẫn còn sẵn lòng để hạ quan giúp ngài điều tra vụ án này hay sao?”
Đêm thật yên tĩnh, ánh sáng của ngọn đèn gió khắc họa gương mặt thanh cao như ngọc của hắn đắm chìm trong ánh trăng trên núi.
Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cụp mắt nói: “Ti chức còn tưởng ngài không muốn.”
Trình Sưởng nói: “Ta đã nghĩ kỹ, nếu ‘quý nhân’ kia lợi dụng vụ án của phụ thân cô, Trung Dũng Hầu, để dụ ta, như vậy đã biết cô có liên quan đến vụ án này. Vậy cô và ta cùng nhau điều tra, tìm ra sớm một chút thì chúng ta cũng yên tâm hơn. Nhưng phải làm phiền cô nhiều.”
Vân Hy vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không phiền, ti chức sẵn lòng cống hiến sức lực cho Tam công tử.”
Trình Sưởng nhìn thấy nàng cười, cũng không nhịn được cười, trong lúc nói chuyện, cả hai đã về đến dịch trạm, hắn nói: “Về phòng đi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Vân Hy lại lắc đầu: “Không được, ti chức phải qua doanh trại xem một chút, chúng ta cách Kim Lăng không còn xa, hai ngày nay tiểu quận vương sẽ dẫn đội ngũ của Điện Tiền Ty tới, nghe nói Tông Thân Vương điện hạ và Vương phi điện hạ cũng đi theo. Tối nay náo động lớn như vậy, ti chức lo lắng quan sai đi theo Lưu phủ doãn không yên phận, muốn đi xem thử, ngoài ra cần sắp xếp mọi chuyện trên đường, để cả đại đội nhân mã không mất chừng mực trước mặt Tông Thân Vương và Vương phi điện hạ.”
Vừa dứt lời, nàng vẫy tay với Trình Sưởng, nhẹ nhàng đi về phía doanh trại.