"Chắc mình mặc nó lên cũng xinh như thiền thần nhỉ?"
Đó là những gì cô đã nghĩ khi được Gia Bạch tặng cho chiếc đầm lụa trắng tinh ấy.
Chiếc đầm bây giờ bị một kẻ ghê tởm xé toạc mất nửa trên, đau như trái tim bị xé thành hàng trăm mảnh nhỏ.
Cô bắt đầu lịm đi, hai bên má đỏ rát vì những vết cào.
Gần 18 năm trong trắng, vậy là kết thúc...
.
.
.
" Choang"!
Bất ngờ, một tiếng động như sấm vang lên. Mảnh vỡ cửa kính ô tô rơi hết vào trong xe, cứa vào lưng Hàn Nhất.
Hàn Gia Bạch tay ứa máu vì phá tấm kính, anh mạnh bạo mở cửa xe, lôi cổ Hàn Nhất ra ngoài.
Không nói không rằng, Gia Bạch vật ông ta xuống đất. Anh ngồi lên người kẻ ghê tởm này rồi liên tục đấm những cú như trời giáng xuống mặt của kẻ đồi bại ấy.
Tiếng chan chát vang vọng khắp căn hầm.
Gân guốc trên cánh tay Gia Bạch nổi lên đậm nét. Máu tươi cứ thế mà túa ra từ nắm đấm, bám hết lên bộ vest lịch thiệp của anh.
Anh chẳng còn biết là máu của mình hay của Hàn Nhất nữa...
.
.
.
- Ê! Mày đấm nữa là ông ta chết đấy!
Huyền Vũ hoảng loạn vội can ngăn nhưng Gia Bạch chỉ im lặng mà tiếp tục nghiến răng. Mỗi giây đều là một cú đấm hết sức mạnh bạo của một người đàn ông trưởng thành.
Anh giống như trút hết cơn giận trong suốt mấy chục năm trời của mình vào trong cái nắm tay ấy. Cho cả mẹ, cả bác trai...
Thấy em mình mất kiểm soát, Huyền Vũ hét lên:
- Hàn Gia Bạch! Ông ta sắp chết thật rồi kìa!
Anh vội can thiệp bằng cách giữ chặt tay Gia Bạch lại rồi kéo mạnh để kết thúc chuỗi bạo lực vượt giới hạn này.
- Bình tĩnh lại đi. Mày đang...
Khi vô tình nhìn vào đôi mắt đỏ máu của em trai mình, Huyền Vũ nổi da gà.
Anh nghe rõ hơi thở gấp gáp mang đầy thù hận của Gia Bạch nên chỉ dám nhẹ nhàng khuyên can:
- Bình tĩnh lại, mình cần lo cho Khả Thy trước đã.
Gia Bạch nghe cái tên quen thuộc ấy thì thất thần đẩy tay của Huyền Vũ ra.
Anh chậm rãi bước đến cửa xe, nhìn vào bên trong.
Có một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt đầy vết thương đang nằm thở nhẹ với hai mắt nhắm chặt.
Bộ đồ chính tay Gia Bạch mua đã bị xé mất một nửa trên.
Anh lẳng lặng cởi áo vest của mình ra rồi bọc cô lại. Hai cánh tay vòng qua, bế trọn cả cơ thể nhẹ tênh lên. Đến giờ anh mới nhận ra cô nóng hổi như một cục than đỏ lửa.
Mặt khác, Khả Thy ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên áo sơ mi thì cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Gia Bạch bế cô, nâng niu như một báu vật, đi về phía xe ô tô của mình, anh ra hiệu cho Huyền Vũ nổ máy.
Lúc đi ngang qua Hàn Nhất, người đang nằm đau đớn với gương mặt đầy máu trên mặt đất, anh không quên nhắc nhở một câu cuối cùng:
- Nghe cho kĩ. Ông làm gì tôi cũng có thể nhịn, nhưng đừng đụng vào người con gái của tôi.
Nói rồi, Gia Bạch rời đi, bàn tay máu me của anh còn ôm chặt một thiên thần nhỏ đang ngủ say...
-----------------------
Đường đêm khuya vắng khiến Huyền Vũ có dũng khí đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía bệnh viện.
Gia Bạch ngồi bên ghế phụ, ôm Khả Thy trong lòng.
Gương mặt trắng bệch trầy xước của cô áp vào lồng ngực của anh. Hơi nóng tỏa ra vì bị sốt khiến Gia Bạch càng cảm thấy xót xa hơn.
Huyền Vũ đang lái xe, liếc nhẹ sang bên cạnh nhìn Gia Bạch rồi hỏi:
- Vậy là mày không đi ra sân bay nữa à?
- Đến nước này còn đi đâu nữa?
Nghe đến đây thì Huyền Vũ cũng thấy đau lòng, anh cau mày.
- Sao vừa nãy mày mất kiểm soát thế? Có bao giờ mày như vậy đâu?
Gia Bạch vô thức ôm cô gái nhỏ chặt hơn.
- Em không biết nữa...
Đôi mắt của anh từ rất lâu rồi không ướt đẫm vì một người nào khác. Nó bây giờ lại bắt đầu phản chủ, những giọt lệ nhẹ vương trên mi.
--------------------
Đến bệnh viện kiểm tra thì thấy tình hình của Khả Thy tệ hơn dự đoán.
Cô đã bị sốt được khá lâu, kể từ cơn mưa rào buổi chiều. Cộng thêm nhiều tác động bên ngoài, bây giờ không chỉ thể chất, mà cả sức khỏe tinh thần cũng có vấn đề.
- Tao sợ nó sẽ bị ám ảnh chuyện này một thời gian dài đấy. Chỉ sợ tâm lý con bé...
Gia Bạch ở ngoài phòng bệnh, nghe Huyền Vũ nói thì đứng bật dậy, đôi tay của anh vẫn còn dính máu:
- Tất cả là do em...
Huyền Vũ hiểu cảm giác tội lỗi này... anh cũng đã mất "thiên thần nhỏ" của mình trong một vụ tai nạn giao thông.
Thân là bác sĩ nhưng lại không thể cứu được cô dâu duy nhất của đời mình.
Anh vỗ vai Gia Bạch rồi dịu nhẹ nói:
- Cái này không trách mày được. Sức khỏe con bé đã tạm ổn, chỉ sợ bị trầm cảm thôi. Mà nếu được chăm sóc tốt thì không đến mức ám ảnh chuyện này đâu.
...
Huyền Vũ nhìn xuống mu bàn tay trầy xước của Gia Bạch.
- Này, tay mày bị thương kìa. Đấm gì mạnh vậy?
- À, chắc do em phá cửa xe. Không sao, em không thấy đau.
Làm gì có vết thương ngoài da nào đau bằng việc không bảo vệ được người mình yêu thương?