Một cảm giác ghê rợn bắt đầu bao quanh Khả Thy khi cô nhìn vào cặp mắt đen ngòm của Hàn Nhất.
Ông ta cứ quay xuống nhìn chằm chằm chiếc đầm mà cô đang mặc.
Khả Thy cảm nhận được ánh mắt đó đang dần trở nên biến thái. Để không khí đỡ căng thẳng, cô lắp bắp nói:
- B-bác nói đi, vì sao Gia Bạch lại muốn rời xa cháu ạ?
Đáp trả câu hỏi của cô là một khoảng lặng. Hàn Nhất quay mặt lên, cô có thể nhìn rõ nụ cười nửa miệng của ông ta qua gương chiếu hậu.
Đột nhiên ông ta xuống xe, bước lại phía cửa sau.
Khả Thy biết có điều chẳng lành liền quay sang bên hông mở cửa với ý định chạy thoát.
"Cạch"
Cửa xe chạm tường.
.
.
.
Nó thậm chí chỉ mở được vài centimet.
Là Hàn Nhất cố tình đậu sát tường của hầm gửi xe này. Ông ta đã chặn đường lui từ khi cô còn chưa mảy may cảm nhận được nguy hiểm.
Cánh cửa còn lại đột ngột bị ông ta mở ra. Khả Thy sợ hãi ngồi sát vào trong góc, mặt cắt không còn một giọt máu.
Hàn Nhất cúi đầu chui vào bên trong, ông nở một nụ cười ghê rợn.
- Khà khà, ai mà biết gu của thằng Bạch cũng là gu của ta. Vẻ ngoài ngoan ngoãn nhưng bên trong lại cứng đầu.
Cái mùi kinh tởm từ nhân cách lẫn thể xác cứ sộc vào mũi khi ông ta tiến lại. Khả Thy co hai chân lại, hơi thở trở nên gấp gáp, gương mặt trắng bệch vì sợ.
Cô hoảng loạn nói:
- Ông định làm gì? T-tôi bằng tuổi con, tuổi cháu của ông đấy...
Hàn Nhất không quan tâm mà đóng mạnh cửa.
Lúc này cũng đã 9 rưỡi tối, bãi xe trống vắng không có một ai.
Khả Thy bị khóa trong xe, một bên là bức tường không thể mở cửa, một bên là người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt thèm khát.
Cuối cùng bản tính cầm thú của ông ta cũng hiện diện.
- Không sao, ngoan nào. Chỉ cần nằm im một đêm để phục vụ ta, ta sẽ không đụng đến Gia Bạch của cháu nữa.
Lại là hăm dọa. Có phải mẹ của anh ấy cũng đã bị ép buộc như này không?
"A!"
Hàn Nhất giật mạnh cổ chân khiến cô hét lên.
Khả Thy trượt thẳng, cả cơ thể ngửa ra trên băng ghế, bị ông ta khóa chặt hai tay. Vòng tròn ở cổ chân còn chưa hết rát sau cú kéo mạnh như trời giáng kia.
Hàn Nhất trông gầy gò nhưng lại rất khỏe, ông vẫn còn dư một tay nữa để "hành sự".
Ông bị giật mình với cơ thể nóng hổi của Khả Thy, không khó để ông đoán rằng cô gái nhỏ này đang bị sốt.
Sức lực cô yếu ớt, cho dù có vùng vẫy như thế nào cũng không ăn thua, đành phải đánh liều một phen.
- Có ai không! Cứu!
Tiếng hét của Khả Thy làm Hàn Nhất hoảng hồn. Ông dùng bàn tay thô ráp của mình bịt lấy khuôn miệng nhỏ.
"Ưm..."
Vấn đề không còn ở việc nói được hay không nữa, mà Khả Thy không thở nổi.
Cô dùng móng tay cố gắng kéo bàn tay của Hàn Nhất ra khỏi mũi và miệng. Chẳng may lại dùng lực quá đà mà cào rách vài đường bên má.
Cô cứ liên tục cào thật mạnh, không còn biết cái gì gọi là đau đớn nữa.
Chỉ khi thấy gương mặt trắng nõn kia bị thương, Hàn Nhất mới nới lỏng tay để ra một kẽ hở cho cô hô hấp.
Khả Thy hít thở mạnh, cố hớp từng đợt không khí đang tràn vào phổi. Cô chẳng còn sức để vùng vẫy, giữ được cái mạng là may mắn lắm rồi.
Tình hình đã hoàn toàn được nắm gọn trong tay Hàn Nhất.
Thì ra đây là những giây phút như địa ngục mà mẹ của Gia Bạch đã phải trải qua. Thật kinh tởm.
Nghĩ đến đây, gương mặt bé nhỏ đã ứa nước mắt từ bao giờ.
Cơn sốt đã khiến Khả Thy không còn sức mà kháng cự. Cô chỉ nằm thở thoi thóp với một vài vết thương rỉ máu trên mặt. Giống như một con cá bị vớt khỏi mặt nước.
Bàn tay cứng nhắc của ông ta bắt đầu di chuyển từ bắp chân rồi chui vào trong váy.
Cơ đùi của cô cảm nhận rõ ràng đang bị một thứ thô kệch sờ soạng.
Ông ta còn áp sát cơ thể của mình vào người, mùi hắc sộc vào mũi khiến cô muốn nôn ọe ngay tại chỗ.
Nhìn thấy nước mắt liên tục tràn ra, Hàn Nhất dùng một tay bóp lấy cơ hàm của cô, tay kia vẫn đang ở trên đùi, rồi cười ghê rợn nói:
- Hmm... đúng rồi, muốn thằng người yêu được sống yên ổn thì hãy nằm im như thế này.
Càng nghe những lời này, Khả Thy càng không khống chế được mà chảy nhiều nước mắt hơn. Cô có cảm giác như mình sắp chết đến nơi vì choáng váng, không cử động nổi.
Cơn sốt hành hạ bên trong cơ thể khiến cô bứt rứt, khó thở. Còn bên ngoài thì Hàn Nhất đang cố gắng xé toạc chiếc đầm mà Gia Bạch tặng....
.
.
.
Đã là đêm khuya, còn là một nơi vắng vẻ.
Thế là hết...
Vậy là cuối cùng cuộc tình này cũng chỉ đi đến đây thôi. Bông hoa có đẹp mấy cũng đã bị giẫm nát trên mặt đường...
Cơ thể của em đã quá dơ bẩn. Không xứng với anh nữa rồi, Gia Bạch...