Luồng khí mạnh mẽ vừa rồi kia cũng không phải gió, mà là nội lực, Triển Thiên Bạch cảm nhận được.
Nhưng nội lực này là của ai đánh ra? Là ai cứu hắn?
Hắn không thể hiểu được. Thử thách tì? t?a?g gốc, géc gô ⩵ T?ù? T??yệ?.V? ⩵
"Ai?!"
"Xảy ra chuyện gì?!"
Mười mấy hắc y nhân phía sau nhất thời rối loạn trận tuyến, đều quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của kẻ địch.
Vụt—
Vụt vụt!
Đúng lúc này, vài đạo bóng đen xuất hiện, lại có vài tên hắc y nhân lên tiếng trả lời ngã xuống đất.
Tuy rằng Triển Thiên Bạch không có nội lực, nhưng từ khi ăn Truyền Hồn đan vào, không chỉ khí lực của hắn trở nên lớn hơn, ngay cả năng lực cảm nhận cũng có chỗ tăng lên.
Con ngươi đỏ tươi bắt gặp vài đạo thân ảnh nhanh như ánh chớp, Triển Thiên Bạch nhất thời hiểu được là ai ra tay cứu hắn.
Trong thời gian nháy mắt, mười mấy tên hắc y nhân bất luận võ nghệ cao cường hay không, toàn bộ đều bị đánh ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, vài nam tử có cách ăn mặc giống với đám hắc y nhân xuất hiện ở trước mặt Triển Thiên Bạch.
Một đám bọn họ đều đeo mặt nạ quỷ có hoa văn khác nhau, rõ ràng là ban ngày ban mặt nhưng lại mặc một thân y phục dạ hành cùng màu.
"Các vị là... Ảnh vệ?"
Triển Thiên Bạch chắp tay với nhóm ảnh vệ, "Đa tạ các vị ra tay tương trợ, Triển Thiên Bạch vô cùng cảm kích."
Vị ảnh vệ dẫn đầu kia từng bước tiến lên.
"Triển công tử khách khí rồi, chúng ta vốn là ảnh vệ bên người của Hoàng Thượng, phụng mệnh của Ly Vương gia đặc biệt đến bảo hộ Triển công tử."
"Cái gì?!" Triển Thiên Bạch ngây ra như phỗng.
Đối phương là người Đoan Mộc Ly phái tới kì thực hắn cũng không có kinh ngạc quá nhiều, nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được Đoan Mộc Ly vậy mà lại kinh động đến người bên cạnh Hoàng Thượng.
Đoan Mộc Ly võ nghệ cao cường, nội lực thâm hậu, bởi vậy dù thế nào cũng không cần ảnh vệ.
Mà cả kinh thành Nam Sở, ảnh vệ có thân thủ tốt nhất đều ở bên người tiểu Hoàng đế Đoan Mộc Nam, muốn điều động những ảnh vệ được mài giũa này, phải do miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng.
Mới đầu, Đoan Mộc Nam cũng không đồng ý với thỉnh cầu của Đoan Mộc Ly, bởi vì trong số bộ hạ đắc lực nhất bên cạnh hắn thì ảnh vệ bên người là đắc lực nhất, luôn âm thầm bảo hộ an toàn của hắn, là lá chắn quan trọng nhất của hắn.
Cho dù người Đoan Mộc Ly muốn bảo vệ là Triển Thiên Bạch, hắn cũng không thể lấy tính mạng của chính mình ra đùa giỡn được.
Nhưng vài lần sau khi thượng triều, Đoan Mộc Ly vẫn luôn khẩn cầu mãi, thậm chí chủ động đề nghị giải trừ binh quyền của mình, ngay cả Du Long Quân trực thuộc dưới trướng hắn cũng cùng giải tán, để người khác nhậm chức Phò Quốc đại tướng quân.
Đoan Mộc Ly làm được đến tình trạng này, Đoan Mộc Nam có thể tin chắc rằng Đoan Mộc Ly cũng không có dị tâm, mà chỉ đơn thuần là muốn bảo hộ Triển Thiên Bạch mà thôi.
Cứ như vậy, Đoan Mộc Nam cho Đoan Mộc Ly mượn một nửa ảnh vệ bên người mình, mặc cho Đoan Mộc Ly sai sử.
Sau khi nghe nhóm ảnh vệ giải thích tiền căn hậu quả xong, Triển Thiên Bạch không khỏi hít sâu một hơi.
Gió thu lành lạnh, nhưng ngực hắn lại ấm áp.
"Triển công tử, đám hắc y nhân này... Hẳn là đến từ Tây Vực." Ảnh vệ dẫn đầu sau khi kiểm tra xong thân thể của hắc y nhân thì bẩm báo lại như vậy.
"Tây Vực... Phiên Ba Quốc?" Triển Thiên Bạch thì thào tự hỏi, nếp nhăn nơi chân mày trong nháy mắt càng sâu thêm, "Mau, quay về vương phủ!"
Trong vương phủ.
Không thể ngăn cản Đoan Mộc Ly đi tìm Triển Thiên Bạch, Lâm Tuyết Nguyệt có linh cảm đại sự không hay rồi.
"Các ngươi nên tránh làm cho ta tức giận, ngàn vạn lần không thể thất bại trong gang tấc!"
Lâm Tuyết Nguyệt vẫn chưa biết Triển Thiên Bạch đã được cứu, một lòng trông cậy vào nhân thủ mình an bài.
"Xem ra, nơi đây không nên ở lâu... Tuy rằng so với kế hoạch có chút sai lệch..."
Lâm Tuyết Nguyệt vừa lầm bầm, vừa dùng tốc độ thật nhanh vào lẻn vào phòng Đoan Mộc Ly.
Ánh mắt nhanh chóng đảo qua giá sách của Đoan Mộc Ly, Lâm Tuyết Nguyệt hồi phục lại sức, quả quyết kéo toàn bộ ngăn kéo ra, tìm kiếm từng cái một.
"Không có?"
Lâm Tuyết Nguyệt cơ hồ lật tung cả phòng Đoan Mộc Ly lên, gấp đến độ trán đầy mồ hôi.
Đột nhiên, hắn vô ý quay đầu, nhìn thấy giường của Đoan Mộc Ly.
Ma xui quỷ khiến, hắn chạy đến tìm kiếm trên giường Đoan Mộc Ly, từ giữa ván giường lấy ra một cái hộp gỗ hình lập phương, trên hộp gỗ có khóa.
Khóe môi giương lên một nụ cười đắc ý, lòng bàn tay Lâm Tuyết Nguyệt khẽ động, chỉ nghe cạch một tiếng, khóa đồng liền vỡ vụn.
Hộp gỗ bị mở ra, thứ bên trong làm cho trước mắt Lâm Tuyết Nguyệt sáng ngời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà nhất thời lộ ra nụ cười hưng phấn lại dữ tợn.
"Hahaha! Tìm được rồi tìm được rồi! Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu mà!"
Lâm Tuyết Nguyệt nắm chặt hai cuốn trục lụa vải bố trong lòng bàn tay, vừa mới quay người lại liền đối mặt với Triển Thiên Bạch đứng ở cửa phòng Đoan Mộc Ly.
Trái tim lộp bộp một chút, sắc mặt Lâm Tuyết Nguyệt đột nhiên thay đổi.
Mà đôi con ngươi đỏ tươi huyết sắc của Triển Thiên Bạch lập tức nhìn chằm chằm tay phải nắm chặt của Lâm Tuyết Nguyệt.
"Ngươi đang làm gì vậy?!"
Thanh âm đè thấp giống như một trận cuồng phong, tóc gáy của Lâm Tuyết Nguyệt nhất thời dựng thẳng.
"Ngươi trộm đồ ở trong phòng Đoan Mộc Ly?" Trong khoảnh khắc lời nói vang lên, Triển Thiên Bạch đã cử động đi tới.
Hắn nắm chặt cổ tay phải của Lâm Tuyết Nguyệt, nhanh chóng phán đoán ra được thứ Lâm Tuyết Nguyệt cầm trong tay là cái gì.
"Đây là..." Sắc mặt Triển Thiên Bạch trắng bệch, khó thể tin được.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Lâm Tuyết Nguyệt quyết đoán nhét thứ trong tay vào trong lồng ngực Triển Thiên Bạch, sau đó dùng tay trái hung ác cào thương cổ tay phải của mình.
"Cứu mạng—!"
Cùng lúc tiếng thét chói tai vang lên, Đoan Mộc Ly nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy tay phải không ngừng đổ máu của Lâm Tuyết Nguyệt cùng với Triển Thiên Bạch đứng bên cạnh.
"Ly ca!" Vừa thấy Đoan Mộc Ly, hốc mắt Lâm Tuyết Nguyệt lập tức đỏ lên, nước mắt trong suốt long lanh đảo quanh trong hốc mắt, "Ly ca, Triển Thiên Bạch hắn trộm đồ trong phòng huynh bị ta phát hiện, muốn giết ta, huynh phải thay ta làm chủ!"
Nghe Lâm Tuyết Nguyệt khóc lóc kể lể, Đoan Mộc Ly quay đầu nhìn về phía Triển Thiên Bạch.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Triển Thiên Bạch nhìn thấy đáy mắt của Đoan Mộc Ly hiện lên một cỗ an tâm cùng thương tiếc.
Trái tim Triển Thiên Bạch bỗng dưng nhảy dựng.
Giây tiếp theo, hai cuốn trục lụa vải bố trong lồng ngực hắn đã bị Đoan Mộc Ly cầm đi.
"Ly ca, huynh xem hắn lật tung phòng huynh lên rồi. Triển Thiên Bạch này thật sự là bụng dạ khó lường, trước này hắn tiếp cận huynh cũng đều là có mục đích!"
Vừa nghe Lâm Tuyết Nguyệt kích động cáo trạng, Đoan Mộc Ly vừa mở hai cuốn trục lụa vải bố ra, có thứ gì đó trong con ngươi đen thâm trầm như đêm đen đang sụp đổ.
Hai cuốn trục lụa vải bố này, một trong số đó là bản đồ bố phòng quân sự của Nam Sở, một cuốn trục còn lại khác là vị trí toàn bộ kho lúa của Nam Sở.
"Hóa ra... Đây là mục đích của ngươi."
Cùng lúc giọng nam trầm thấp nặng nề vang lên, Lâm Tuyết Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Bởi vì khi Đoan Mộc Ly nói ra lời này là đang nhìn hắn, hướng mặt về phía hắn.
"... Hả?"
Khóe miệng Lâm Tuyết Nguyệt co rút, hai mắt trừng lớn theo bản năng lui về sau vài bước, "Ly, Ly ca?"
Triển Thiên Bạch đứng ở một bên thập phần bất đắc dĩ mà phát ra một tiếng thở dài nặng nề.
Đôi mày kiếm nhíu thành một đoàn, ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn Lâm Tuyết Nguyệt có thương tiếc, có hối hận, có thất vọng, thậm chí còn có tuyệt vọng.
Lâm Tuyết Nguyệt chột dạ bới tóc, trong lòng bàn tay toàn bộ đều là mồ hôi.
"Tuyết Nguyệt..."
Đôi môi mỏng lạnh khẽ mở, sắc mặt ôn tồn của Đoan Mộc Ly âm trầm thêm vài phần, không giận tự uy, gây ra cảm giác áp bách dọa người.
"Ngươi là gian tế Phiên Ba Quốc phái tới, đúng không?"
Mi mắt đột nhiên giương lên, Lâm Tuyết Nguyệt khó tin nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, con ngươi dao động kịch liệt.
Nhưng dù là Đoan Mộc Ly cũng được, Triển Thiên Bạch cũng được, đều ung dung bình tĩnh đến độ khiến cho Lâm Tuyết Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối.
Đoan Mộc Ly nặng nề thở dài.
"Kì thực từ lúc ngươi vừa xuất hiện, ngay lúc đó bổn vương đã hoài nghi ngươi rồi."
Hai tròng mắt của Lâm Tuyết Nguyệt thoáng chốc trợn trừng.
Xưng hô "ta" lúc trước, lúc này Đoan Mộc Ly đã đổi thành sử dụng "bổn vương".
Chỉ là thay đổi xưng hô, nhưng hiệu quả mang đến cũng thật lớn.
Giờ khắc này, Triển Thiên Bạch ý thức được, mặt nạ mấy ngày nay hai người Đoan Mộc Ly và Lâm Tuyết Nguyệt đeo trên mặt đều tháo xuống.
"Có lẽ ngươi tự nhận là che giấu rất tốt, nhưng trên thực tế, ngay từ lúc ban đầu ngươi đã để lộ ra dấu vết."
"Không..." Hai mắt trừng lớn khó thể tin mà trừng mắt với Đoan Mộc Ly, Lâm Tuyết Nguyệt điên cuồng lắc đầu, "Không, không thể nào! Ngươi không thể phát hiện ra ta sớm như vậy..."
"Bởi vì ngươi có võ công."
Thanh âm thanh lãnh êm tai vang lên, Triển Thiên Bạch thay Đoan Mộc Ly giải đáp nghi vấn của Lâm Tuyết Nguyệt.
"Cái..."
Lâm Tuyết Nguyệt quay đầu nhìn về phía Triển Thiên Bạch, đầu lưỡi cứng đờ.
Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, tuấn dật phi phàm giống như mặt hồ không gợn sóng sợ hãi, Triển Thiên Bạch than nhẹ một hơi, nhàn nhạt nói: "Nếu chỉ là ngươi biết võ công thì kì thực cũng không có gì, nhưng ngươi lại tận lực che giấu để không bị Đoan Mộc Ly phát hiện ngươi có võ công và nội lực... Cái này có chút kì quặc."
"Đúng vậy!" Đoan Mộc Ly nói tiếp lời của Triển Thiên Bạch, "Thời cuộc hiện tại căng thẳng, chiến sự của Nam Sở và Tháp Nhĩ có thể chỉ cần chạm vào là nổ ngay. Mà ngay lúc mấu chốt này, người mà bổn vương tìm kiếm nhiều năm là ngươi cũng không thấy đột nhiên xuất hiện, ngươi thật sự cảm thấy bổn vương sẽ nghĩ hết thảy đều là trùng hợp sao? Hơn nữa về điểm ngươi tận lực giấu giếm ngươi biết võ công ấy, cho nên ngay từ đầu, bốn vương đã bố trí phòng bị với ngươi rồi."
"..."
Lâm Tuyết Nguyệt ra sức cắn môi dưới, hận ý nơi đáy mắt cuộn sóng mãnh liệt.
"Đã nhiều ngày liền, đủ loại biểu hiện của người càng làm cho bổn vương thêm chắc chắn, ngươi tiếp cận bổn vương là có một vài mục đích không thể cho ai biết. Bổn vương đối tốt với ngươi, tùy ngươi, sủng ngươi, thứ nhất bởi vì coi ngươi là đệ đệ của Lâm Phong Hoa, là thân nhân duy nhất của Lâm Phong Hoa, bổn vương từng coi ngươi thành đệ đệ ruột của bổn vương, nội tâm vẫn luôn hi vọng là bổn vương nghĩ nhiều, hi vọng ngươi vẫn là ngươi thiên chân vô tà của lúc trước kia; Thứ hai... Là lòng bổn vương áy náy với ngươi... Nếu như lúc trước bổn vương tìm thấy ngươi sớm hơn một chút, không để ngươi rời khỏi kinh thành Nam Sở, có lẽ ngươi sẽ không biến thành bộ dáng như hiện tại này; Thứ ba..."
Đoan Mộc Ly vô ý quay đầu, nhìn về phía Triển Thiên Bạch, "Ánh mắt đầu tiên của ngươi vẫn luôn nhắm thẳng về phía Triển Thiên Bạch, bởi vậy bổn vương cho rằng, chỉ cần sự tình phát triển theo phương hướng kế hoạch ban đầu mà ngươi hướng tới, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ lộ ra dấu vết. Hơn nữa, chỉ cần bổn vương sủng ngươi, kế hoạch của ngươi thuận lợi mới không làm tổn thương Triển Thiên Bạch nặng thêm."
Trái tim Triển Thiên Bạch đập thình thịch, hàng mi dài như lông vũ đen nhánh không nhịn được chớp hai cái.
"Mà hiện tại, bổn vương đã biết... Mục đích ngươi tiếp cận bổn vương ít nhất có hai cái..." Đoan Mộc Ly vừa nói, vừa giơ ngón tay lên hướng về phía Lâm Tuyết Nguyệt sắc mặt đang càng trở nên khó coi, "Một cái là bức ép Triển Thiên Bạch rời đi, sau đó phái thủ hạ của ngươi bắt Triển Thiên Bạch đi... Tiện thể nhắc tới, thủ hạ này của ngươi đã bị ảnh vệ trước đó được bổn vương an bài tốt diệt trừ từng tên rồi."
Biểu tình trên mặt Lâm Tuyết Nguyệt thoáng chốc vặn vẹo.
Ngay sau đó, Đoan Mộc Ly giơ lên ngón tay thứ hai, "Thứ hai, chính là đây!"
Đoan Mộc Ly quơ quơ bản đồ bố phòng quân sự cùng bản đồ vị trí kho lúa trong tay.
"Ngươi đại khái nhận thấy được ở lại vương phủ không phải kế lâu dài, cho nên vội vội vàng vàng chạy tới trộm hai thứ khác nhau này, kết quả lại bị Triển Thiên Bạch bắt gặp, vì thế ngươi thuận thế định giá họa cho Triển Thiên Bạch."
Đoan Mộc Ly trao đổi ánh mắt với Triển Thiên Bạch, nhìn thấy Triển Thiên Bạch gật đầu với hắn.
Tiếng thở dài càng thêm nặng nề, Đoan Mộc Ly nhìn người thân duy nhất chỉ mới mười sáu tuổi của phó tướng đắc lực nhất của hắn năm ấy, nội tâm thống khổ như bị xé rách.
Loại đau đớn này, Triển Thiên Bạch cũng cảm thấy đồng cảm.
Nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng dữ tợn âm hiểm của Lâm Tuyết Nguyệt, trong lòng hắn cũng không rõ tư vị.
"Tuyết Nguyệt..."
Đoan Mộc Ly tiến từng bước về phía Lâm Tuyết Nguyệt, thanh sắc câu lệ chất vấn: "Rốt cuộc vì sao ngươi lại biến thành gian tế của Phiên Ba Quốc? Ngươi đã quên bản thân là đệ đệ của Lâm Phong Hoa tinh trung báo quốc rồi sao?!"
Thanh âm trảm đinh tiệt thiết vang vọng trong căn phòng rộng lớn, một lúc lâu sau, Lâm Tuyết Nguyệt đột nhiên điên cuồng mà nở nụ cười, tiếng cười dọa người khiếp sợ.
"Hahaha, hahahahahahahaha!"
Tiếng cười điên cuồng bất chấp, bả vai gầy yếu của Lâm Tuyết Nguyệt cười đến run lên, cuối cùng cười nhanh đến độ dường như không thở nổi.
Nhưng Triển Thiên Bạch lại nhìn thấy Lâm Tuyết Nguyệt đang cuồng tiếu rơi nước mắt.
Không còn là nước mắt giả dối diễn kịch.
Nước mắt này, là chân thật.
Không biết làm sao, nhìn thấy Lâm Tuyết Nguyệt khóc, ngực trái của Triển Thiên Bạch đột nhiên run rẩy một chút.
"Vì sao ta lại biến thành gian tế của Phiên Ba Quốc?" Đột nhiên, Lâm Tuyết Nguyệt dùng sức vỗ ngực mình, mắt suýt chút nứt ra, nghiến răng nghiến lợi rít gào với Đoan Mộc Ly:
"Đoan Mộc Ly! Vì sao ngươi không hỏi xem sau khi ca ta chết bên cạnh ta đã xảy ra chuyện gì?! Mấy năm nay ta trải qua cuộc sống thế nào?!"