Tà dương hạ màn, quyền chi phối bầu trời hoàn toàn đổi chủ.
Đêm tối buông xuống, vạn nhà sáng đèn.
Trong phòng Lâm Tuyết Nguyệt, Đoan Mộc Ly vốn sau khi đặt Lâm Tuyết Nguyệt khóc đến thiếp đi ở trên giường liền định rời đi, kết quả Lâm Tuyết Nguyệt lại đột nhiên tỉnh lại, nắm lấy góc áo hắn không buông tay, khăng khăng muốn hắn ở cùng, nếu không sẽ không ngủ được.
Cân nhắc đến chuyện hôm nay là ngày giỗ của Lâm Phong Hoa, Đoan Mộc Ly đành phải ngồi bên giường Lâm Tuyết Nguyệt, nhìn Lâm Tuyết Nguyệt bình yên đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa phòng, Triển Thiên Bạch đứng lặng trong sân, thật lâu sau đó cũng không nhìn thấy Đoan Mộc Ly đi ra khỏi phòng Lâm Tuyết Nguyệt.
Hắn chắc chắn, đêm nay Đoan Mộc Ly sẽ không tới.
Triển Thiên Bạch nặng nề thở dài, cảm thấy ngực trái của mình giống như bị người ra sức vần vò đến phát đau, từng nhịp hô hấp khó khăn, da thịt đều có loại cảm giác đau đớn bị như xé toạc, cả cơ thể như đang rít gào.
Tiếp tục như vậy... Không được...
Triển Thiên Bạch bước nhanh trở về phòng của mình, nghĩ trước nghĩ sau, vẫn hạ quyết tâm.
Ngọn đèn mờ nhạt làm khuôn mặt tinh xảo của Triển Thiên Bạch như được khảm một vòng viền vàng.
Triển Thiên Bạch đề bút viết một phong thư.
Là thư viết cho Đoan Mộc Ly.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Đoan Mộc Ly đi thượng triều, hắn đặt thư ở trên bàn là nơi dễ thấy nhất trong phòng, sau đó thay đổi quần áo trên người. Không còn mặc y phục đỏ tươi bắt mắt nữa, thay vào đó là áo vải thô đuôi ngắn dân chúng bình dân hay mặc nhất, ngay cả mái tóc đen rất dài cũng được vấn lên.
Triển Thiên Bạch vác bọc hành lí, thời điểm rời khỏi vương phủ vẫn không nhịn được ngoái đầu, liếc mắt nhìn lại chiêu bài treo cao của vương phủ một cái.
Gió nổi lên.
Cuốn theo lá rụng bụi mù.
Hắn nâng tay áo vải thô lên che trán.
Thân ảnh của Triển Thiên Bạch biến mất ở cửa vương phủ của Đoan Mộc Ly.
Lâm Tuyết Nguyệt vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Triển Thiên Bạch, biết Triển Thiên Bạch đã rời khỏi vương phủ. Hắn tin chắc rằng, Triển Thiên Bạch này vừa đi rồi, tuyệt đối sẽ không trở về nữa.
"Haha! Coi như ngươi cũng tự có chút biết thân biết phận đấy, Triển Thiên Bạch..." Lâm Tuyết Nguyệt thì thào tự nói, viết xong tờ giấy buộc vào trên chân của bồ câu đưa tin, cho bồ câu đưa tin cất cánh.
Kế hoạch của hắn... Sắp thành công rồi!
Tin tức Triển Thiên Bạch rời khỏi vương phủ rất nhanh liền truyền ra, cả vương phủ lòng người hoảng sợ, đám hạ nhân châu đầu ghé tai khẽ nói nhỏ, tất cả đều thảo luận về chuyện Triển Thiên Bạch rời đi và chuyện Lâm Tuyết Nguyệt có thể trở thành vương phi của Đoan Mộc Ly hay không.
Huyền Ca thừa dịp thời điểm không ai chú ý lén lút vào trong phòng của Triển Thiên Bạch, ánh mắt đầu tiên liền thấy được phong thư đặt trên bàn.
Trên phong thư viết "Thân gửi Đoan Mộc Ly".
Ý thức được đây là phong thư Triển Thiên Bạch viết cho Đoan Mộc Ly, Huyền Ca lập tức cầm thư lên, bước nhanh chạy khỏi đó, chạy đến phòng của mình, dùng ngọn đèn thiêu hủy phong thư.
Một loạt hành động này của Huyền Ca đều nằm trong lòng bàn tay Lâm Tuyết Nguyệt. Tuy rằng Lâm Tuyết Nguyệt thoáng có chút ngoài ý muốn, nhưng Huyền Ca muốn làm gì hay không làm gì, chỉ cần không gây trở ngại đến chuyện của hắn, hắn cũng không có phản ứng gì.
Ngoài vương phủ, trong rừng cây nhỏ.
Nhóm hắc y nhân che mặt chờ thời cơ hành động ở lưng chừng sườn núi được nhận được bồ câu đưa tin mà Lâm Tuyết Nguyệt thả ra.
Tên cầm đầu mở cuộn giấy ra, bên trên chỉ viết hai chữ to:
Động thủ!
Cùng lúc đó, Triển Thiên Bạch đang trên đường đi tới Di Hương viện.
Hắn tạm thời rời khỏi vương phủ cũng không có chỗ nào có thể đi, còn không bằng "trở lại công việc cũ".
Ngẫm lại duyên phận kì diệu giữa bản thân và Di Hương viện, Triển Thiên Bạch không nhịn được nhún vai, cười cười tự giễu.
Nhưng còn chưa đến Di Hương viện, hắn đã ý thức được một chuyện—.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Hắn bị theo dõi rồi.
Nhân số của đối phương đông hơn, hơn nữa thân thủ bất phàm, mỗi người đều mang theo sát khí cường đại.
Cỗ sát khí này không hề che giấu.
Nói cách khác, đối phương cũng không sợ bị hắn phát hiện.
Ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu chặt lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Hắn có lẽ không nên rời khỏi vương phủ.
Hắn trúng kế rồi!
Triển Thiên Bạch nắm chặt lấy bọc hành lí, biểu tình căng thẳng nghiêm túc.
Cùng lúc đó, Đoan Mộc Ly hạ triều, vừa trở lại vương phủ liền nhìn thấy Lâm Tuyết Nguyệt canh ở cửa.
"Ly ca!"
Vừa thấy Đoan Mộc Ly, trên mặt Lâm Tuyết Nguyệt tức khắc vui như nở hoa.
"Tuyết Nguyệt..."
Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn Lâm Tuyết Nguyệt có chút phức tạp, ngoại trừ áy náy và thương tiếc còn có chút cảm xúc chợt lóe khác lướt qua.
"Ly ca, hôm nay ta học nấu vài món ăn, huynh tới nếm thử chút xem!"
Lâm Tuyết Nguyệt nắm chặt cánh tay của Đoan Mộc Ly, lôi kéo Đoan Mộc Ly đi về phía phòng mình.
Đoan Mộc Ly theo bản năng quay đầu nhìn về phía đình viện.
Bình thường lúc này, Triển Thiên Bạch hẳn là đang luyện kiếm trong đình viện.
Nhưng hắn không nhìn thấy thân ảnh của Triển Thiên Bạch.
Không biết làm sao trong lòng cứ cảm thấy bất an, đôi mày kiếm như chim ưng của Đoan Mộc Ly nhíu chặt, nhẹ nhàng bỏ tay Lâm Tuyết Nguyệt ra, "Tuyết Nguyệt, đồ ăn ngươi làm đợi một lát ta sẽ đi ăn..."
"Không được!"
Lâm Tuyết Nguyệt nhướng mày, hai tay chống eo, "Đợi lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất! Ly ca, đồ ăn này là do chính tay ta đặc biệt làm cho huynh, hiện tại huynh nhất định phải đến ăn!"
"..."
Thấy Đoan Mộc Ly trầm mặc không nói, Lâm Tuyết Nguyệt lại đột nhiên tỏ ra nũng nịu, "Ly ca... Huynh có quân chính đại sự gì nên bận sao? Vậy nếm một miếng thôi! Xem như ta có phần cố gắng như vậy, ta muốn được huynh tán thưởng..."
Lâm Tuyết Nguyệt nắm lấy cánh tay của Đoan Mộc Ly, lộ ra biểu tình bẽn lẽn thẹn thùng.
Phía bên kia, Triển Thiên Bạch còn chưa đi đến Di Hương viện đã bị một đám hắc y nhân chặn đường.
Xung quanh bên đường cũng có tiểu thương rao hàng và người bán hàng rong, nhưng vừa thấy tình cảnh này của bọn họ, tất cả đều chạy trối chết, rời khỏi nơi đó.
Trên đường cái chỉ còn lại Triển Thiên Bạch và mười mấy tên hắc y nhân.
Đám hắc y nhân này ba tầng ngoài ba tầng trong bao vây hắn ở trung tâm, Triển Thiên Bạch hai mặt thụ địch, không khỏi nín thở ngưng thần, thần kinh căng chặt, sắp căng đứt rồi.
Hắn nên làm gì bây giờ?!
Không ngờ tới được chân trước hắn vừa rời khỏi vương phủ, chân sau đã có nhiều người hướng về phía hắn mà đến như vậy, Triển Thiên Bạch cảm nhận sâu sắc về quyết sách sai lầm của bản thân.
Nội lực của hắn hiện tại vẫn chưa khôi phục, cho dù khôi phục được một ít khí lực, thân thể cũng nhanh nhẹn hơn so với lúc trước, nhưng một để ăn lấy sức của một người chiến thắng nhiều cao thủ như vậy, quả thực là khó như lên trời.
Nếu ngược lại là hắn hoàn hảo của trước đây thì có thể, nhưng hắn của hiện tại căn bản không có bản lĩnh này!
Triển Thiên Bạch lực bất tòng tâm, đối mặt với đám hắc y nhân từng bước ép sát, hắn dường như đã đoán được kết cục thân thủ dị xứ của mình rồi.
Trong vương phủ.
Đoan Mộc Ly lại bỏ tay Lâm Tuyết Nguyệt ra.
"Xin lỗi Tuyết Nguyệt... Ta muốn gặp Triển Thiên Bạch trước." Đoan Mộc Ly ăn ngay nói thật, xoay người bước đi.
Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy bất an, cực kì bất an.
Cỗ bất an này tựa như cái bóng, trừ phi Đoan Mộc Ly ngay lập tức nhìn thấy Triển Thiên Bạch, nếu không hắn muốn buông bỏ cỗ bất an này cũng không được.
"Ly ca!"
Lâm Tuyết Nguyệt sải bước đi theo phía sau Đoan Mộc Ly, hốt hoảng bước theo, biểu tình hung ác nham hiểm.
Ầm!
Đoan Mộc Ly một phen đẩy cửa phòng Triển Thiên Bạch ra.
"Triển Thiên Bạch!"
Trong phòng trống không, Triển Thiên Bạch cũng không ở trong phòng.
Mi mắt đột nhiên giương lên, Đoan Mộc Ly xoay người, Lâm Tuyết Nguyệt đi theo phía sau mặt đối mặt với hắn.
"Tuyết Nguyệt, ngươi có biết Triển Thiên Bạch đi đâu hay không?"
Trực giác mách bảo Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch hiện tại người không ở vương phủ.
Lâm Tuyết Nguyệt cắn cắn môi dưới, thần sắc rối rắm, muốn nói lại thôi.
"Cái đó, Ly ca... Ta... Ta nói có thể huynh sẽ không tin..."
"Rốt cuộc sao lại thế này? Triển Thiên Bạch hắn ở đâu?!" Hai tay Đoan Mộc Ly hung hăng nắm lấy bả vai của Lâm Tuyết Nguyệt, vội vã hỏi.
"Ly ca, huynh, huynh làm đau ta..." Lâm Tuyết Nguyệt đau đến nhăn mi nhíu mày.
Đoan Mộc Ly lập tức buông tay ra, "Tuyết Nguyệt, mau nói cho ta biết, Triển Thiên Bạch người đang ở đâu?"
"Hắn... Triển Thiên Bạch hắn... Kì thực ta cũng không biết, chỉ là ta thấy Triển Thiên Bạch hắn sáng sớm đã rời khỏi vương phủ, giống như là được người nào đó đón đi rồi." Lâm Tuyết Nguyệt ấp a ấp úng trả lời.
"Được người nào đó đón đi rồi?" Hai tròng mắt Đoan Mộc Ly trợn trừng, trong lòng trong nháy mắt bị đào rỗng một khối lớn.
"Không được, ta phải đi tìm hắn!"
"Ly ca!"
Lâm Tuyết Nguyệt nắm chặt cánh tay của Đoan Mộc Ly.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên ý thức được lực tay của bản thân.
Năm ngón tay nhìn như nhu nhược thả lỏng, Lâm Tuyết Nguyệt tới gần bên cạnh Đoan Mộc Ly thêm vài phần, "Ly ca, huynh lại không biết Triển Thiên Bạch hắn đi đâu, làm sao tìm hắn chứ? Hơn nữa, cái người tới đón Triển Thiên Bạch kia, nhìn thấy liền biết không phú cũng quý, nếu Triển Thiên Bạch hắn đã không phải nam sủng của huynh, vậy bất luận hắn đi cùng kẻ nào thì cũng là quyền tự do của hắn... Ta cảm thấy như bây giờ cũng vừa hay, Triển Thiên Bạch đi rồi, ta cũng không cần phải mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ giết người hại chết ca ta nữa... Ta tin chắc rằng thù hận của ta đối với Triển Thiên Bạch sẽ dần dần nhạt đi, chỉ cần có Ly ca huynh bồi bên cạnh ta..."
Lâm Tuyết Nguyệt ra vẻ ôn nhu nhỏ tiếng nói xong, tựa cái đầu nho nhỏ lên cánh tay của Đoan Mộc Ly.
Cùng thời điểm đó, Triển Thiên Bạch bị đám hắc y nhân che mặt bao vây đến độ tiến thoái lưỡng nan, duy trì đứng vững bước cũng khó. Vốn tưởng rằng đám hắc y nhân này sẽ lấy ra lợi khí muốn mạng của hắn, kết quả lại nhìn thấy hắc y nhân cách hắn gần nhất kia giơ tay lên, giữa năm ngón tay kẹp viên dược không rõ.
Mi mắt đột nhiên nâng lên, Triển Thiên Bạch rõ ràng—
Những người này muốn bắt sống hắn!
Nói vậy viên dược này sẽ tạo ra khói mê, làm hắn hôn mê rồi mang đi.
"Các ngươi là ai?!" Con ngươi đỏ tươi trợn trừng, Triển Thiên Bạch giận dữ rống lên.
Nhóm hắc y nhân ở đây không nhịn được ngẩn ra, đều khiếp sợ khí thế cường đại đỉnh thiên lập địa của Triển Thiên Bạch.
Nhưng trong lòng bọn họ biết rõ, Triển Thiên Bạch không có võ công.
Có thể sống sót dưới rượu độc đã là một kì tích, làm sao còn có thể đánh đâu thắng đó như năm đó được?
Bởi vậy, mặc kệ khí tràng của Triển Thiên Bạch cường đại ra sao, khí thế bức người thế nào, trong mắt bọn họ bất quá cũng chỉ là hổ giấy.
"Haha! Ngươi không cần phải biết... Nghe lời một chút, chúng ta còn không đến mức đả thương ngươi, nếu không..."
"Đừng nói nhảm với hắn!"
Đột nhiên, một gã trong đám hắc y nhân từng bước tiến lên, nâng tay ném một viên dược về phía bên chân Triển Thiên Bạch.
Hỏng bét!
Triển Thiên Bạch đại kinh thất sắc.
Trong vương phủ.
Lâm Tuyết Nguyệt nằm mơ cũng không nghĩ tới Đoan Mộc Ly vậy mà lại dùng sức đẩy hắn ra. Hơn nữa, đôi con ngươi đen thâm trầm còn trừng mắt với hắn như đang nhìn kẻ thù.
"Ly ca?"
Lời còn chưa dứt, Đoan Mộc Ly đã phi nhanh về phía cửa lớn vương phủ.
Triển Thiên Bạch!
Triển Thiên Bạch, ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện!
Đoan Mộc Ly tim đập nhanh, hai tay siết chặt thành quyền, từng đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Trên đường.
Một cơn kình phong đột nhiên thổi đến từ phía sau Triển Thiên Bạch, đánh vài tên hắc y nhân cách Triển Thiên Bạch gần nhất ngã trên mặt đất, viên dược ném về phía Triển Thiên Bạch kia cũng bị thổi bay không biết tung tích.
"Cái gì?!"
Con ngươi đỏ tươi trợn trừng, Triển Thiên Bạch nhanh chóng xoay người.
Phía sau không có ai.