"Đêm nay ngươi là của bổn tướng... Từ nay về sau, ngươi đều chỉ thuộc về bổn tướng."
Cao Nam Phong nắm chặt cằm Triển Thiên Bạch, cúi người muốn hôn Triển Thiên Bạch.
"Lời này ngươi nói cứ như là Đoan Mộc Ly nhất định sẽ chết vậy."
Động tác ngừng một chút, Cao Nam Phong híp con ngươi, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch nhiều thêm vài phần cảnh giác.
"Lẽ nào nói... Ngươi vẫn còn ôm hi vọng gì với Đoan Mộc Ly sao? Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly vậy mà lại dùng thuật vu cổ với Hoàng Thượng, tru di cửu tộc!"
"Nhưng hình nhân nguyền rủa này...Không phải do ngươi và Phạm Ninh chuẩn bị sao?"
"Cái gì?!" Ấn đường Cao Nam Phong hơi nhíu lại.
Cho dù bị Cao Nam Phong đè dưới thân, Triển Thiên Bạch vẫn cưỡng ép bản thân trấn tĩnh như cũ, ít nhất biểu hiện cho Cao Nam Phong xem là bản thân không hề sợ hãi.
"Cao Nam Phong, trừ phi Đoan Mộc Ly chết ở trong lao, nếu không... Hắn sẽ không nhận tội, chỉ cần hắn vẫn không nhận tội, Hoàng Thượng ắt sẽ phải truy cứu trách nhiệm quan chủ thẩm của Phạm Ninh, đến lúc đó truy xét rõ ràng, ai bị tru di cửu tộc còn chưa chắc đâu!"
"Ngươi!"
Lời nói vang vang hữu lực của Triển Thiên Bạch hung hăng gõ một cảnh báo cho Cao Nam Phong.
"Hừ... Bổn tướng thật đúng là không ngờ tới, một võ tướng có khí phách như ngươi vậy mà còn có công phu miệng lưỡi ba tấc không quá của quan văn... Ngươi cho là nói như vậy thì đêm nay bổn tướng sẽ buông tha ngươi?" Đáy lòng Cao Nam Phong chất chứa một cỗ lửa nóng.
"Cao Nam Phong, Đoan Mộc Ly sẽ không chết."
Cao Nam Phong lại lần nữa nghe thấy tên của Đoan Mộc Ly từ trong miệng của Triển Thiên Bạch, tức giận không chỗ phát tiết, "Ngươi nói thêm một câu nữa, có tin bổn tướng chặn kín miệng của ngươi hay không?!"
Triển Thiên Bạch lập tức không hé răng.
Trong phòng yên lặng, Triển Thiên Bạch đột nhiên trầm mặc, ngược lại gây ra áp lực cực lớn cho Cao Nam Phong.
Họa vu cổ lần này vốn là hắn và Phạm Ninh liên hợp lại vu oan hãm hại Đoan Mộc Ly, nếu như Đoan Mộc Ly vì vậy mà bị tru di cửu tộc đương nhiên đều là hoan hỉ lớn, nhưng nếu như Đoan Mộc Ly cự tuyệt không nhận tội mà vẫn tiếp tục tra rõ...
Cao Nam Phong cảm nhận được gió lạnh vù vù phả vào cổ mình.
Hắn ra sức lắc đầu, mặt mày rối rắm, ngấm ngầm động viên bản thân.
"Đoan Mộc Ly chết chắc rồi... Triển Thiên Bạch, bổn tướng nói cho ngươi biết, bất luận ngươi dao động bổn tướng như thế nào, Đoan Mộc Ly đều tuyệt đối khó thoát chết!"
"Thật là vậy sao?" Rõ ràng bản thân bị Cao Nam Phong áp chế ở trên giường nhưng Triển Thiên Bạch lại khí định thần nhàn mà nhếch nhếch khóe môi, con ngươi đen lúng liếng phiếm hồng, tựa như hai viên hồng ngọc phát sáng rực rỡ, "Cao Nam Phong, ngay cả ta cũng chưa thể giết được Đoan Mộc Ly... Ta không tin chỉ bằng ngươi và Phạm Ninh có thể lật đổ hắn."
"...!"
Trong phút chốc, Cao Nam Phong hít ngược một ngụm khí lạnh.
So với đủ loại lí do thoái thác lúc trước, dĩ nhiên những lời này của Triển Thiên Bạch là có sức thuyết phục nhất.
Đoan Mộc Ly mà ngay cả "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc cũng chưa thể giết chết... Thật sự sẽ cứ vậy mà chết trên tay hắn và Phạm Ninh sao?
Trong lòng Cao Nam Phong trở nên bồn chồn.
Sợ hãi một khi Đoan Mộc Ly chưa chết, một khi họa vu cổ bị tra rõ, cuối cùng cái người thân thủ dị xứ kia chính là bản thân, Cao Nam Phong chậm rãi đứng lên.
Nhưng giây tiếp theo, hắn đột nhiên cởi y phục của mình vò thành một mớ nhét vào miệng Triển Thiên Bạch.
"Hú! Hú hú!"
Biểu tình của Cao Nam Phong trở nên dữ tợn đáng sợ, hai mắt tràn đầy tơ máu đỏ tươi.
"Triển Thiên Bạch, ngươi chưa nghe nói qua mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu sao? Cho dù Đoan Mộc Ly thật sự tránh được một kiếp vận cẩu thỉ này, Cao Nam Phong ta cũng muốn độc chiếm ngươi làm của riêng trước..."
"Ưm!"
Triển Thiên Bạch muốn nói, nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu thống khổ.
Vẫn không được sao?
Hắn cố gắng làm nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là phải thất thân cho loại người cặn bã như Cao Nam Phong sao?!
Triển Thiên Bạch dùng sức nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra thân ảnh của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly...
Vì sao hắn lại nghĩ đến Đoan Mộc Ly?
Vì sao đang vào lúc này lại muốn nghĩ đến Đoan Mộc Ly?
Đoan Mộc Ly...
Đoan Mộc Ly...
Trái tim Triển Thiên Bạch đau đớn như bị xé rách.
Không muốn bị bất kì kẻ nào ngoại trừ Đoan Mộc Ly đụng chạm vào!
Không muốn giao thân thể của mình cho bất kì kẻ nào ngoại trừ Đoan Mộc Ly!
Không muốn!
Hắn không muốn!
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch bị chặn miệng rốt cuộc lộ ra thần sắc thống khổ không thôi, Cao Nam Phong cười đến đắc ý dạt dào, dữ tợn đáng sợ.
"Này, ngươi đang làm gì đấy?!"
Giọng nam đột nhiên vang lên dọa cho Cao Nam Phong giật nảy mình.
Thanh âm trong veo non nớt này là tiếng của thiếu niên, nghe lên thập phần xa lạ.
Quay đầu nhìn qua, không biết từ khi nào, trong phòng đã nhiều thêm một gã thiếu niên.
Thiếu niên mặc áo vải thô đuôi ngắn, nhìn qua tuổi không lớn, dung mạo có chút tuấn tú, đôi mắt to màu hổ phách linh động, cười rộ lên còn có thể thấy hai cái răng nanh nhỏ, mái tóc dài đen nhánh tết thành bím tóc thật dài vắt trên đầu vai.
Cao Nam Phong không biết người thiếu niên này.
Mấu chốt nhất chính là—
Thiếu niên này vào bằng cách nào?
"Ngươi là người nào?!"
"Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?" Hai tay khoanh trước ngực, Doãn Mạch nghiêng đầu, liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch bị chặn miệng kịch liệt giãy giụa, "A... Ngươi đang khi dễ Triển Thiên Bạch sao? Nhưng Triển Thiên Bạch là bạch nguyệt quang trong lòng tiểu khả ái nhà ta!"
Cao Nam Phong chấn động.
Nhưng cùng thời khắc đó, cả người hắn đã bị ném ra ngoài.
Rầm một tiếng, Cao Nam Phong ngã chổng vó trên bàn trong phòng Đoan Mộc Ly, làm cái bàn bị đụng cho tan nát.
"Hơn nữa, hắn chính là người sư huynh ta vừa ý, tuy rằng ta cảm thấy sư huynh ta không xứng với hắn lắm..." Nhìn thấy Cao Nam Phong chật vật không chịu nổ, Doãn Mạch vừa lảm nhảm nói vừa lấy đi quần áo trong miệng Triển Thiên Bạch, giúp Triển Thiên Bạch cởi trói.
"Ngươi có ổn không?"
"Tới thật đúng lúc, đa tạ." Triển Thiên Bạch chắp tay với Doãn Mạch.
"Khách khí cái gì." Doãn Mạch khoát tay, "Cũng lạ ta... Ngọc Lam nhận được thư của ngươi đã lập tức muốn đưa cho ta xem, nhưng khi đó lại ta không ở Di Hương viện."
Ngay thời gian trước đó một chén trà, Doãn Mạch vừa mới trở lại Di Hương viện, kết quả liền nhìn thấy Thẩm Ngọc Lan vội vã chạy đến trước mặt hắn, mang thư Triển Thiên Bạch tự tay viết giao cho hắn.
Trước mắt, vương phủ rộng lớn đã bị thủ hạ của Cao Nam Phong nghiêm mật trong coi, ngay cả một con bồ câu đưa tin cũng đừng nghĩ bay ra bay vào được.
Nhưng, chim tước lông trắng không giống thế.
Chim tước lông trắng cũng không phải là loài chim, mà một loại thuộc loài ma thú.
Dưới tình hình này, không ai có thể sử dụng chim tước lông trắng thành bồ câu đưa tin được.
Bất quá, Triển Thiên Bạch hồi ở Dao Quốc từng học qua phương pháp thuần hóa chim tước lông trắng, bởi vậy chỉ có thể thể được ăn cả ngã về không, đặt cược trên người Doãn Mạch lai vô ảnh khứ vô tung.
Dù sao chỉ có Doãn Mạch võ công cao cường mới có đủ khả năng bảo hộ từ trên xuống dưới vương phủ dưới tình hình Đoan Mộc Ly không ở đây.
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Cao Nam Phong chật vật đứng dậy, thoạt nhìn quả thực không có tí uy nghiêm nào.
"Trước khi hỏi quý danh người khác thì nên tự giới thiệu mới phải phép chứ?" Doãn Mạch chỉ tay về phía Cao Nam Phong.
"Hừ!" Cao Nam Phong ngửa đầu ưỡn ngực, tư thế mang theo một bộ ngạo mạn đến, "Bổn tướng chính là Hộ Quốc đại tướng quân Nam Sở, Cao Nam Phong!"
"A." Doãn Mạch không mặn không nhạt nói một tiếng.
Thái dương Cao Nam Phong nổi đầy gân xanh, "Bổn tướng đã tự giới thiệu rồi, ngươi rốt cuộc là ai?!"
"Ta không nói ngươi tự giới thiệu thì ta liền nhất định phải nói cho ngươi ta kêu là gì mà!" Doãn Mạch nhún nhún vai đương nhiên về phía Cao Nam Phong.
Cao Nam Phong nhất thời nổi trận lôi đình.
"Cái đồ tiểu tử miệng còn hôi sữa ngươi!" Hai tay Cao Nam Phong nắm thành quyền, phóng ra nội lực cường đại, "Xem bổn tướng làm sao chỉnh đốn ngươi!"
Vừa dứt lời, Cao Nam Phong liền phóng vọt về phía Doãn Mạch.
"Haha!" Doãn Mạch chẳng hề bận tâm mà cười cười, "Động thủ với ta? Ngươi vẫn chưa đủ tư cách."
Không đợi nắm đấm dùng sức vung ra chạm tới Doãn Mạch, cả người Cao Nam Phong đã bị nội lực cường đại vượt quá tưởng tượng của Doãn Mạch cuốn lên.
"Oaaaaaaa!"
Trong phòng tựa như dấy lên một cỗ gió lốc, cả người Cao Nam Phong bị luồng khí xoáy xoay quanh qua qua lại lại, sau đó bị hung hăng quăng ra ngoài.
Rầm!
Cửa phòng Đoan Mộc Ly vỡ nát.
"Ách..." Khóe miệng giật giật, Doãn Mạch đau lòng liếc mắt nhìn cửa phòng vỡ tan tành một cái, "Cửa phòng, ta biết ngươi vô tội, ta cũng không phải cố ý, ngươi sẽ không trách ta đúng không?"
Doãn Mạch bước qua bậc cửa, lại lải nhải nói, "Đợi Đoan Mộc Ly trở lại, nhất định có thể ghép lại ngươi một lần nữa."
Triển Thiên Bạch mặc y phục vào, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc nói lời này của Doãn Mạch, không khỏi dở khóc dở cười.
Nên nói Doãn Mạch không hổ là cung chủ Thanh Loan cung không đây?
Ngay cả ý nghĩ cũng không giống người thường.
Trong đình viện, Cao Nam Phong miệng phun máu tươi, gắng gượng đứng lên, ánh mắt nhìn Doãn Mạch tràn ngập kinh sợ.
Tiểu tử này là ai?!
Cao Nam Phong làm Hộ Quốc đại tướng quân của Nam Sở nhiều năm như vậy, nhưng từ trước đến nay không biết Nam Sở có một nhân vật như vậy.
Thật là lợi hại...
Trực giác mách bảo với Cao Nam Phong, giữa nam tử thiếu niên trẻ tuổi xen ngang này so với Đoan Mộc Ly còn lợi hại hơn.
Bọn thị vệ theo tiếng đều tập trung lại đây, một cây trường thương sắc bén chĩa về phía Doãn Mạch.
Doãn Mạch đang cười, trên mặt lộ vẻ tươi cười, đi từng bước về phía Cao Nam Phong.
Bọn thị vệ xung quanh cùng với Cao Nam Phong từng bước lui về phía sau.
"Bổn tướng mặc kệ ngươi là người nào! Vương phủ này chính là cấm địa, không cho phép bất kì kẻ nào ra vào! Ngươi coi thường vương pháp, luận tội đương trảm!"
Nghe thấy Cao Nam Phong hùng hổ quát lớn như vậy, Doãn Mạch sờ sờ sau cổ.
"Vương pháp ở đâu? Của Nam Sở á?"
Lời này Doãn Mạch hỏi làm Cao Nam Phong hoàn toàn mù mịt.
Hắn hiện tại đang ở Nam Sở, không phải vương pháp của Nam Sở thì còn có thể là ở đâu?
"Ngươi..."
Cao Nam Phong nhìn chằm chằm Doãn Mạch, chung quy cảm thấy lai lịch của Doãn Mạch nhất định không đơn giản.
"Trên toàn khối đại lục này, vương pháp ở đâu cũng không thể làm khó dễ được ta... Trừ phi, ngươi mạnh hơn so với ta."
Doãn Mạch dừng cước bộ lại, ngoắc một tay về phía Cao Nam Phong, "Hoặc là hiện tại các ngươi lập tức cút cho ta, hoặc là các ngươi liền chuẩn bị tốt tâm lí chết tử tế trên tay ta. Ngươi yên tâm, người như ta đây động thủ rồi, chưa bao giờ sẽ hạ thủ lưu tình."
Chỉ một thoáng, sát khí bốn phía.
Triển Thiên Bạch không đi ra khỏi gian phòng bất giác rùng mình một cái, từ lòng bàn chân truyền đến một trận ớn lạnh.
Đây là sát khí đáng sợ nhất, trực tiếp nhất hắn từng chứng kiến qua.
Cao Nam Phong tuy rằng muốn phô ra hùng phong của Hộ Quốc đại tướng quân hắn, nhưng hắn không ngốc.
Ai mạnh ai yếu, liếc mắt một cái cũng đủ để phán đoán.
Cao Nam Phong trấn định lại. Nếu như giờ khắc này hắn động thủ với đối phương, kẻ phải chết kia nhất định là hắn.
"Ngươi chờ đó cho bổn tướng!"
Cao Nam Phong giận dữ bỏ lại những lời này, xoay ngươi cũng không quay đầu lại mà rời đi, so với khi đến hoàn toàn không giống, thời điểm rời đi càng giống như là chạy trối chết.
Nhưng bọn thị vệ trông coi vương phủ vẫn tiếp tục giữ lại.
Doãn Mạch nghiêng đầu, cười tươi rói, "Các ngươi không cùng nhau chạy với hắn sao?"
Giây tiếp theo, ý cười nơi khóe môi đột nhiên thu liễm đi, thân ảnh Doãn Mạch linh hoạt như nước chảy mây trôi vọt đến trước người một gã thị vệ, "Vậy không trách ta được rồi."