Kinh thành Nam Sở.
Tử lao.
Bàn là nung trong liệt hỏa nóng bỏng chuyển đỏ hung hăng thiêu đốt bào cách trước ngực Đoan Mộc Ly, da thịt phát ra tiếng xèo xèo, mùi hương khét lẹt tràn ngập cả gian nhà lao.
Phạm Ninh đứng một bên cười khà khà, "Đoan Mộc Ly, bổn tướng thật muốn xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào!"
Bản thân hắn không có khí lực để dụng hình với Đoan Mộc Ly, nhưng không có nghĩa là hắn không tìm được người khác.
Giờ khắc này, thị vệ dụng hình với Đoan Mộc Ly đều chính là thủ hạ của Cao Nam Phong, bọn họ sẽ không nhát gan sợ phiền phức như trưởng ngục ban đầu kia.
Không bằng nói, nếu thật sự giết chết Đoan Mộc Ly, mỗi người bọn họ đều có thưởng.
Nửa thân trên lõa lồ bên ngoài cơ hồ không có lấy một khối da thịt hoàn hảo không bị thương tổn, khắp nơi đều là da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.
Nhưng cổ họng Đoan Mộc Ly từ đầu đến cuối đều chưa phát ra một tiếng, đừng nói là kêu gào, chính ngay cả tiếng rên rỉ thống khổ cũng không có.
Trên trán phủ kín mồ hôi trong suốt lóng lánh, Đoan Mộc Ly chỉ lặng lẽ từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để Phạm Ninh sai sử thủ hạ của Cao Nam Phong dùng các loại khổ hình lăng nhục mình.
"Đoan Mộc Ly, ngươi rốt cuộc có nhận tội hay không?"
Phạm Ninh có chút sốt ruột.
Nếu như hắn bất luận thế nào cũng không lấy được lời thú tội của Đoan Mộc Ly, vậy thì hắn không có cách nào ăn nói với chỗ Hoàng Thượng, làm không tốt còn phải đổi người đến thẩm tra xử lí.
"Có phải ngươi đặt hình nhân nguyền rủa bên dưới tê đàn nguyền rủa Hoàng Thượng hay không?! Có phải là ngươi sớm có tâm tư mưu phản hay không?!"
"Không phải."
Đoan Mộc Ly ngẩng khuôn mặt đổ mồ hồ đầm đìa, hai mắt không chút sợ hãi, trước sau như một giống như hai viên diệu thạch đen thẳm dùng thanh tuyền tẩy rửa, phát sáng rạng rỡ.
Hắn nhìn chằm chằm Phạm Ninh, lớn tiếng trả lời: "Không phải bổn vương! Bổn vương bị oan!"
"Ngươi..." Cái trán của Phạm Ninh nổi đầy gân xanh, "Đánh cho ta! Cực lực mà đánh cho ta!"
Nhóm thủ hạ của Cao Nam Phong lĩnh mệnh, dùng dây xích sắt gai quật Đoan Mộc Ly.
Mỗi lần vung một cái đều có vô số gai sắc nhọn đâm thủng da thịt của Đoan Mộc Ly, mang theo máu tươi chói mắt.
Phạm Ninh đứng một bên nhìn cũng cảm thấy đau đớn, cho nên hắn rất buồn bực, làm thế nào mà ngay cả một chút phản ứng Đoan Mộc Ly cũng không có chứ!
Thủ hạ của Cao Nam Phong lăng nhục Đoan Mộc Ly cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Nam nhân như vậy... Không thể để cho hắn sống sót rời khỏi nhà lao, nếu không bọn họ nhất định chết không chỗ chôn.
Thân ở bên trong nhà lao âm u ẩm ướt không thấy nhật nguyệt, nhận thức của Đoan Mộc Ly đối với thời gian trở nên trì độn hẳn.
Hiện tại đã là giờ nào rồi? Cách lúc hắn bị áp giải ra khỏi vương phủ đã qua bao lâu rồi?
Triển Thiên Bạch... Không xảy ra chuyện gì chứ?
Từ khi bị nhốt vào tử lao, trong đầu Đoan Mộc Ly cũng chỉ có một cái tên—
Triển Thiên Bạch.
Bị tra tấn đến mức không có nổi một mảng da nguyên vẹn, Đoan Mộc Ly mãi đến giờ khắc này mới ý thức được bản thân mê luyến Triển Thiên Bạch cỡ nào.
Rất nhớ Triển Thiên Bạch...
Rất nhớ... Rất nhớ...
Nếu nói hắn không cách nào sống sót ra khỏi nơi này...
Trong phút chốc, máu nóng trong đầu Đoan Mộc Ly dâng lên.
Nhận thấy hơi thở của Đoan Mộc Ly có chút thay đổi, Phạm Ninh cùng đám thị vệ hành hình nhất thời từng bước lui về sau.
"Ngươi, các ngươi sợ cái gì?!" Bản thân Phạm Ninh rõ ràng cũng sợ hãi lại trách mắng đám thị vệ, "Gian nhà lao này là đặc chế, xích sắt trên người hắn cũng đặc biệt dùng để áp chế nội lực của cao thủ, hiện tại hắn chỉ là một tên phế nhân, các ngươi có gì phải sợ?! Mau đánh cho ta!"
Thị vệ lần nữa tiến lên, trong lòng lại thấp tha thấp thỏm.
Nguyên nhân chính là vì nội lực của Đoan Mộc Ly bị áp chế, bọn họ mới dám dụng hình với Đoan Mộc Ly.
Nhưng mà...
Nội lực cũng bị áp chế rồi nhưng Đoan Mộc Ly chịu đựng nỗi đau xác thịt cổ họng lại vẫn không phát ra một tiếng.
Cỗ nghị lực cùng cường đại này quả thực khiến người ta khâm phục.
Hơn nữa, ngay vừa mới nãy, khí tràng toàn thân Đoan Mộc Ly đều thay đổi.
Nếu nói lúc trước Đoan Mộc Ly là một khối hàn băng, vậy thì hiện tại Đoan Mộc Ly chính là một đoàn liệt hỏa.
Không thể chết được!
Con ngươi như chim ưng của Đoan Mộc Ly phát ra khao khát muốn sống đáng sợ.
Hắn không thể chết ở cái nơi này được!
Còn chưa khiến cho Triển Thiên Bạch hồi tâm chuyển ý, còn chưa làm cho Triển Thiên Bạch yêu hắn, hắn bất luận thế nào cũng không thể để cho bản thân cứ như vậy chết đi!
Đại hình một lần lại một lần "hầu hạ", nhưng ngoài dự đoán của Phạm Ninh, Đoan Mộc Ly vẫn chống đỡ tiếp được.
Dưới chân Đoan Mộc Ly tất cả đều là mồ hôi cùng máu loãng của chính hắn, bất luận phải nhận lấy tra tấn thống khổ cỡ nào, hắn đều không kêu ra tiếng, cũng không để cho bản thân ngất đi.
Vốn định vu oan giá họa cho Đoan Mộc Ly, nhưng trời không chiều ý người, Phạm Ninh gấp đến độ lửa cháy đến nơi.
"Đoan Mộc Ly... Bổn tướng khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nhận tội đi!" Phạm Ninh tới gần Đoan Mộc Ly, nheo mắt lại, lộ ra nụ cười cáo già, "Chẳng lẽ ngươi không muốn sớm ra ngục một chút sao?"
"Cái gì?" Đoan Mộc Ly lạnh lùng nhướng mi, chung quy cảm nhận được câu nói của Phạm Ninh có hàm ý khác.
"Ý của bổn tướng là... Chỉ cần ngươi chịu đồng ý nhận tội, bổn tướng sẽ thay ngươi nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Thượng, giữ cho ngươi một mạng... Đến lúc đó ngươi có thể sớm ra ngoài đoàn tụ với Triển Thiên Bạch một chút."
"Hừ!" Đoan Mộc Ly khinh thường nhếch khóe môi một cái, "Ngươi coi bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi à, loại nói dối này bổn vương cũng sẽ tin sao?!"
"Những câu bổn tướng nói đều là thật!" Vẻ mặt Phạm Ninh nghiêm túc, nhấn mạnh nhìn về phía Đoan Mộc Ly, "Đoan Mộc Ly, ngươi tiếp tục liều chết mạnh miệng, đến lúc đó bổn tướng không kết được án, nhưng ngươi cũng không ra được... Ngươi không sợ Triển Thiên Bạch bị giam lỏng trong vương phủ gặp phải chuyện không may sao?"
"Lời này của ngươi có ý gì?!" Thanh âm trong nháy mắt lạnh đi tám độ, ánh mắt lãnh khốc hung hiểm của Đoan Mộc Ly khiến Phạm Ninh bất giác run run một cái.
Phạm Ninh hắng hắng giọng, ra vẻ trấn định, nở nụ cười tà, "Thấy hai người ta và ngươi đều làm quan trong triều, bổn tướng có lòng hảo tâm nói cho ngươi biết... Cao Nam Phong đã sớm nhìn trúng Triển Thiên Bạch, hiện tại chỉ sợ người đã ở vương phủ..."
Đột nhiên, Phạm Ninh tiến đến bên tai Đoan Mộc Ly, hạ giọng, "Ngươi nói xem... Cao Nam Phong tới vương phủ rồi sẽ làm gì với Triển Thiên Bạch đây?"
"Ngươi!" Đoan Mộc Ly nổi trận lôi đình, xích sắt nặng nề kiên cố lập tức phát ra tiếng vang chói tai.
Phạm Ninh vội vàng né tránh sang một bên.
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly nhất quán bình tĩnh vững như Thái Sơn tựa như một con thú bị vây khốn đang rít gào, Phạm Ninh lộ ra vẻ tươi cười hài lòng lại đắc ý.
Đúng vậy, chính là như vậy...
Quả nhiên, chỉ có Triển Thiên Bạch mới có thể đâm trúng nỗi đau trong tim của Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch chính là nhược điểm của Đoan Mộc Ly!
"Phạm Ninh! Nếu như Triển Thiên Bạch có chuyện gì không hay xảy ra, bổn vương tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Nhìn thấy mắt Đoan Mộc Ly suýt chút nứt ra, trong cơn giận dữ, Phạm Ninh khà khà nợ nụ cười, chòm râu hoa râm run lên.
"Đoan Mộc Ly, bản thân ngươi hiện tại cũng khó bảo toàn, còn có tư cách gì uy hiếp bổn tướng? Cho nên bổn tướng không phải nói rồi sao... Xem phần giao tình lúc trước, chỉ cần ngươi chịu đồng ý nhận tội, bổn tướng hiện tại liền để ngươi đi ra ngoài... Nếu không thì..."
Phạm Ninh dùng roi gấp khúc nhẹ nhàng quất lên mặt Đoan Mộc Ly, vẻ mặt dữ tợn, "Qua đêm nay, Triển Thiên Bạch có thể sẽ biến thành người của Cao Nam Phong..."
Trong đầu ầm vang một tiếng nổ tung, Đoan Mộc Ly phẫn nộ tê rống lên.
"Aaaaaaa—!"
Vương phủ.
Eo của Triển Thiên Bạch bị Cao Nam Phong ôm lấy lập tức giãy giụa, rồi lại bị Cao Nam Phong vững vàng bóp chặt cổ tay lại.
"Cao Tướng quân, xin ngươi tự trọng!"
"Haha!" Cao Nam Phong phát ra tiếng cười châm chọc, "Triển Thiên Bạch, ngươi có phải là nghĩ bổn tướng có thể bị ngươi dọa hay không?"
"..."
"Cho dù hiện tại ngươi là người tự do thì lại thế nào? Ngươi không phải vẫn bị giam lỏng bên trong vương phủ đây sao? Vừa vặn ngươi cũng không phải là nam sủng của Đoan Mộc Ly nữa, bổn tướng càng có thể không kiêng nể gì mà chiếm hữu ngươi! Ngươi không phải sẽ nghĩ rằng một bách tính bình dân có thể phản kháng đại tướng quân đương triều đấy chứ?"
"Cao Nam Phong!" Triển Thiên Bạch dùng tay trái rút chủy thủ bên hông ra, đột nhiên đâm về phía Cao Nam Phong.
"Ai da!" Cao Nam Phong xoay đầu tránh đi, đồng thời khuỷu tay vừa nhấc lên, đập lên cổ tay trái của Triển Thiên Bạch.
Chỉ nghe leng keng một tiếng, chủy thủ theo tiếng rơi xuống đất.
"Thật không ngờ tới... Ngươi lại bị Đoan Mộc Ly tra tấn, còn bị phế đi nội lực lâu như vậy... Cư nhiên vẫn có cốt khí như vậy! Đáng tiếc... Đáng tiếc..."
Trong lời nói của Cao Nam Phong tràn ngập ý châm chọc nồng nặc, Triển Thiên Bạch nghiến răng nghiến lợi, giây tiếp theo, hắn đã bị Cao Nam Phong kéo về phía chính điện của vương phủ—
Phòng của Đoan Mộc Ly.
Rầm!
Cao Nam Phong một cước đá văng cửa phòng, ném Triển Thiên Bạch tới trên giường lớn quen thuộc.
Trong tử lao.
Đoan Mộc Ly không chịu bị vu oan giá họa vẫn bị đại hình "hầu hạ", Phạm Ninh vốn tưởng rằng hắn dùng Triển Thiên Bạch kích động Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly sẽ phạm sai mà hồ đồ.
Nhưng kết quả, Đoan Mộc Ly không có, vẫn chết cũng không nhận tội như cũ.
"Lấy móc sắt đến cho bổn tướng!"
Phạm Ninh giơ tay lên, thủ hạ của Cao Nam Phong lập tức mang tới hai cái móc sắt lớn dài hơn một thước, mạnh mẽ xuyên thủng xương quai xanh của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly nhất thời cắn chặt răng, từ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng lầm rầm.
"Đoan Mộc Ly, ngươi đây là tội gì chứ! Mau vâng lời thành thực nhận tội..."
Lấy tờ tội trạng được chuẩn bị tốt ra, Phạm Ninh sai người cầm tờ tội trạng tới bên người Đoan Mộc Ly, định cưỡng ép bức Đoan Mộc Ly ấn dấu tay.
Nhưng chưa kịp cầm lấy tay của Đoan Mộc Ly, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, thị vệ liền bị Đoan Mộc Ly vặn gãy cổ tay.
"Oaaaa!" Thị về phát ra một tiếng hét thảm.
Phạm Ninh cũng hoảng sợ.
Hắn vốn tưởng rằng, Đoan Mộc Ly bị móc sắt lớn cắm vào xương quai xanh liền ngay cả một ngón tay nhỏ bé cũng không nhúc nhích được chứ!
"Đoan Mộc Ly!" Phạm Ninh thanh sắc câu lệ, "Ngươi còn ngu xuẩn không thức thời như vậy nữa, đến lúc đó hối tiếc không kịp cũng sẽ chỉ có chính ngươi! Ngươi không nghĩ cho Triển Thiên Bạch sao? Ngươi thật sự muốn mặc kệ Triển Thiên Bạch bị Cao Nam Phong lăng nhục sao?!"
Vương phủ, trong phòng của Đoan Mộc Ly.
Bị Cao Nam Phong ném lên giường lớn, Triển Thiên Bạch tựa như ngửi thấy loại mùi hương chỉ thuộc về mình Đoan Mộc Ly, ngực trái như bị bóp đau, như thể bị khoét mất một khối huyết nhục lớn.
"Khà khà khà..."
Phía sau truyền đến tiếng cười hạ lưu của Cao Nam Phong, lông tơ toàn thân Triển Thiên Bạch dựng ngược.
"Nơi này là phòng của Đoan Mộc Ly sao?"
Vừa nói, Cao Nam Phong vừa từng bước tới gần Triển Thiên Bạch.
"Khi dễ trong phòng của Đoan Mộc Ly... Cảm giác này cũng rất không tồi!" Khuôn mặt Cao Nam Phong đầy hung tợn lộ vẻ tươi cười tà ác, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, "Triển Thiên Bạch, để cho ngươi chạy thoát một lần, bất qua lúc này ngươi đã không thể gặp may như vậy nữa... Đoan Mộc Ly hiện tại là tù nhân, bổn tướng khuyên ngươi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, theo bổn tướng, bổn tướng đảm bảo ngươi nửa đời sau được vinh hoa phú quý..."
Cả người Cao Nam Phong đè trên người Triển Thiên Bạch, trói chặt hai tay đang kịch liệt giãy giụa của Triển Thiên Bạch lên.
"Ngươi xem, cho dù ngươi phản kháng, kết quả không phải vẫn giống nhau sao? Triển Thiên Bạch, bổn tướng chưa từng nghĩ tới ngươi vậy mà lại là một người ngu xuẩn như vậy, bổn tướng vốn tưởng rằng ngươi sẽ thông minh khôn khéo hơn một chút chứ! Hay là nói... Ngươi yêu Đoan Mộc Ly sao? Ahahahahaha!"
"Yêu"— Chữ này không nặng không nhẹ kích thích tiếng lòng Triển Thiên Bạch, vành mắt Triển Thiên Bạch nháy mắt đã ươn ướt.
Mà ngay thời điểm Triển Thiên Bạch bất giác ngẩn người, đôi tay thô ráp của Cao Nam Phong đã vội vã rơi xuống trên người Triển Thiên Bạch.