Ánh nến lay động bao phủ lấy căn phòng.
Sau một chốc yên lặng, Triệu Trường Ninh bèn cúi đầu nói: “Đồ đã mang tới, nếu điện hạ không còn gì sai bảo, hạ quan xin được cáo lui.”
Chu Minh Sí thong thả lật trang sách, không nói gì, cũng không để nàng lui xuống.
Rốt cuộc nhị điện hạ tính làm gì?
Hắn không cho lui, Triệu Trường Ninh cũng không dám dời bước. Nhẩm tính đã đứng non nửa canh giờ, may rằng trước đây lúc còn đi học, thường hay bị phạt quỳ hoặc phạt đứng gì đó, mới đứng ngần này vẫn chưa thấm vào đâu. Lần lâu nhất nàng bị phạt đứng tận nửa ngày, khi đó nàng mới mười hai tuổi, tính tình hẵng còn chưa điềm đạm như bây giờ, lần đó nha đầu của Triệu Trường Tùng khi dễ nha đầu của Trường Ninh, Trường Ninh bèn chạy tới tìm Triệu Trường Tùng nói lý, kết quả bị Triệu Trường Tùng hắt một vũng nước mực đen sì lên người. Nhất thời máu nóng xông lên đầu, không thèm đoái hoài đến ba cái tu dưỡng đích trưởng tôn, vung tay đấm Triệu Trường Tùng.
Triệu Trường Tùng nhỏ hơn nàng một tuổi, lúc đó cả đám vẫn là con nít, chẳng ngờ lại để Triệu Trường Ninh áp đảo được. Triệu Trường Hoài lật đật chạy tới khuyên giải, cũng bị Triệu Trường Ninh túm lấy nện cho hai quyền. Sau đó Triệu Trường Tùng cũng trở mình đánh trả, hai kẻ quấn lại một chỗ giằng co, đến mức Triệu Trường Hoài sợ tới ngây người, vội vàng sai hạ nhân đi tìm Triệu lão thái gia tới.
Kết quả có thể đoán trước được, Trường Ninh thân là huynh trưởng lại cầm đầu ẩu đả, bị lão thái gia xử phạt nặng nề. Triệu Trường Tùng cũng ăn một trận roi.
Khi đó nàng đứng phạt ngay trong từ đường, Cố nhũ mẫu còn xách chiếc làn nhỏ, bên trong nhét một đĩa bánh bao long nhãn, len lén chạy đến từ đường đưa cơm cho nàng. Trường Ninh mỗi miếng ngốn hết cả cái, nhân bánh bao long nhãn có gói tôm nõn và thịt, vừa cắn cả miệng đã hôi hổi thơm nồng. Nàng vừa ăn vừa khóc, cảm thấy bản thân đúng là số khổ.
Dòng suy nghĩ miên man, Triệu Trường Ninh cúi đầu nhìn mũi giày, thậm chí còn không cảm giác được bản thân đang đứng. Ánh trăng trong vắt như nước chảy vào, khắp gian phòng trở nên rực rỡ, nhưng vẫn tĩnh mịch như mặt hồ.
Chu Minh Sí buông sách đứng dậy, đi tới trước mặt nàng. Lần trước trông thấy nàng mặc bối tử xanh thẫm, tóc dài mềm mại như tơ đổ xuống bả vai gầy, đeo bảo kết thắt đôi chuỗi ngọc. Nay tóc dài búi chặt, đội mũ ô sa, quan bào bằng lụa xanh nhạt, tuy rằng tuấn nhã, lại không thấy được tư thái nữ nhi hôm nào. Chỉ khi nhìn thật kỹ khuôn cằm, vành tai, con ngươi rủ xuống, mới tìm ra được vẻ yêu kiều nọ. Cứ mỗi lần trước mặt hắn, Triệu Trường Ninh luôn tỏ ra thận trọng đề phòng.
Nàng gây cho hắn rắc rối lớn như vậy, sao có thể dễ dàng thả cho nàng về.
Triệu Trường Ninh bỗng dưng ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn. Nàng bất giác lùi lại một bước, cuối cùng dựa sát vào cánh cửa phía sau.
Triệu Trường Ninh nhớ đến sự việc tối đó, nắm tay siết chặt, cảm giác lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi.
Khóe miệng Chu Minh Sí khẽ nhếch: “Ngươi đúng là… chẳng có chút tự giác của nữ tử!”
“Nếu điện hạ không còn chuyện gì, hạ quan đã đưa đồ tới, cũng nên trở về rồi.” Triệu Trường Ninh cúi thấp đầu, không dám đối diện với tầm mắt của hắn nữa.
“Hôm nay nếu không phải tên mọi rợ kia muốn biết chuyện của ngươi, hắn sẽ không giở toàn lực. Ta cũng sẽ không bị ép đến mức phản công.” Chu Minh Sí lãnh đạm nói, “Ta không thiết tha gì hoàng vị, bọn chúng lại ép ta hết lần này đến lần khác, ý đồ khiến Thái tử đệ đệ của ta nảy sinh nghi kỵ. Việc này hẳn phải tính lên đầu ngươi?”
Triệu Trường Ninh thầm nghĩ sao lại tính lên đầu nàng được? Rõ ràng chính bọn họ tự đấu đá lẫn nhau, nàng chẳng qua là cái lý do mà thôi.
“Vậy điện hạ muốn thế nào?” Triệu Trường Ninh hít sâu một hơi. Về phần có thiết tha hoàng vị hay không, đó không phải việc nên xía vào.
Chu Minh Sí vươn tay bóp chặt cằm nàng: “Tổn thất của ta… e rằng ngươi không đền nổi!”
Triệu Trường Ninh cười cười, quay đầu tránh khỏi bàn tay hắn: “Hồi nãy khiến điện hạ bị rách xiêm y… nếu điện hạ không chê, hạ quan xin làm lại hai bộ khác đền điện hạ, làm xong sẽ sai người đưa qua, chỉ cần điện hạ viết kích thước cho hạ quan là được.”
Con mắt Chu Minh Sí nheo lại: “Thôi khỏi, ta vẫn thích y phục này hơn.”
Bởi thế Triệu Trường Ninh hỏi tiếp: “Vậy chi bằng điện hạ giao bộ xiêm y này cho thần, thần mang về lệnh các nhũ mẫu vá lại cho điện hạ, sau đó mang tới trả ngài?”
Chu Minh Sí không nói được, cũng chẳng nói chỗ nào không được. Nhưng thái độ này hiển nhiên là đang nói không được. Kế đó hắn tặc lưỡi cười một tiếng: “Triệu đại nhân tính toán cũng kỹ càng thật.”
“Điện hạ còn muốn thế nào?” Triệu Trường Ninh thở dài đáp, “Hạ quan thứ nhất không tiền, thứ hai không thế, chỉ cần điện hạ mở lời, hạ quan sẽ đi làm ngay.”
Rốt cuộc Chu Minh Sí lui về sau vài bước, ngồi trở lại ghế Đông pha. “Ngươi tự nghĩ đi, ta cũng không phải dạng người giúp suông kẻ khác.”
Rõ ràng Chu Minh Sí đang đùa giỡn nàng đây mà! Triệu Trường Ninh rũ mắt nhìn bốn phía, tiền quyền nữ sắc, nhị điện hạ có thiếu thứ gì. Nàng nhác thấy vết thủng còn trên y phục Chu Minh Sí, hắn đã thích, lại không muốn để hạ nhân sửa. Đột nhiên nàng nảy ra một ý: “Nếu điện hạ không chê, hạ quan sẵn lòng tự tay vá áo bào cho điện hạ.”
Chu Minh Sí có phần bất ngờ, không đồng ý cũng chẳng cự tuyệt: “Ngươi biết nữ công?”
Triệu Trường Ninh là đích trưởng tôn nhà thế gia tiêu chuẩn, làm sao có thể học may vá thêu thùa. Nàng lắc đầu: “Có lẽ… cũng không khó lắm, chưa từng ăn thịt heo, nhưng không hẳn chưa từng thấy heo chạy. Chỉ cần điện hạ đừng ghét bỏ là được.”
Người này xem như miễn cưỡng ừ một tiếng. Triệu Trường Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài sai người mang kim chỉ tới. Còn Chu Minh Sí nửa nằm trên ghế Đông pha tiếp tục đọc sách của mình.
Ngón tay Triệu Trường Ninh vê sợi chỉ, quay về phía ngọn nến xỏ kim. Ánh nến chiếu sáng gương mặt nàng, đáy mắt tựa như đang cất giấu đốm lửa xa xăm. Nàng vô cùng tập trung, sau khi xuyên qua một đầu kim thì nhẹ nhàng kéo sợi chỉ, thắt một nút. Kế đó đi tới trước mặt Chu Minh Sí, thân dưới nửa quỳ nâng vạt áo hắn lên, nàng biết Chu Minh Sí đang từ trên cao nhìn xuống, lẳng lặng quan sát nàng.
Khi người đàn ông này trầm mặc, sẽ có một áp lực vô hình đè xuống đỉnh đầu nàng, có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ lúc tỷ võ của hắn vừa rồi quá chấn động. Trên thực tế, khi hắn giấu đi sự sắc bén của mình thì không hề đáng sợ, ngược lại trông còn khá hiền hòa, đối nhân xử thế cũng tương đối khoan dung.
Trường Ninh vẫn phải bắt tay vào may, từng đường kim mũi chỉ, từ giữa nền vải xuyên qua. Ánh nến ảm đạm lặng lẽ chiếu lên cần cổ đang cúi thấp, lên vành tai trắng như ngọc, giờ phút này tư thế trông càng thêm duyên dáng, khiến người nhìn vào không kìm được muốn đưa tay sờ. Có điều thành phẩm làm ra thì không thể chấp nhận nổi, xiêu xiêu vẹo vẹo, thô thiển cực kỳ.
Chu Minh Sí lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt ẩn hiện một tia vui vẻ. Triệu Trường Ninh may đến cuối cùng, nàng mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, rốt cuộc may xong rồi thắt nút thế nào nhỉ? Nếu để lại một nút thắt bên ngoài, vậy chẳng phải khó coi lắm sao?
Trường Ninh nhìn chằm chằm mũi kim hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy chiếc kéo từ trong giỏ đan bên cạnh ra cắt đứt sợi chỉ, sau đó thắt một nút chết.
Chu Minh Sí mãi sau vẫn không nói gì, trình độ này mà cũng đòi vá áo cho hắn?
“Điện hạ, ngài thấy sao, vá xong rồi.” Triệu Trường Ninh cười trừ. Nghĩ thầm ừ thì có hơi xấu một chút, dẫu sao cũng là lần đầu tiên.
Chu Minh Sí không trả lời, chỉ vươn người phẩy tay nàng ra. Nhiệt độ cơ thể hắn dường như cao hơn nàng rất nhiều. Tháo nút thắt, xỏ lại chỉ, kế đó xuyên mũi kim vào trong y phục.
Bàn tay vừa rồi còn nắm trường đao, vô cùng tàn nhẫn. Biết đâu đôi tay này, ngày sau còn nhiễm vô số tội ác. Giết cha giết huynh, thậm chí còn dính cả máu tươi của người thân, bằng hữu của nàng. Chỉ là lúc này đây, hắn đang chuyên tâm thắt nút sợi chỉ, hơn nữa còn thắt rất đẹp.
Mắt Triệu Trường Ninh mở to, không phải chứ, ngay cả việc này hắn cũng biết!
“Bước ra từ quân doanh thì việc gì cũng biết đôi chút.” Chu Minh Sí lên tiếng, nhìn vào đường may vẹo vọ. “Nhưng vẫn tốt hơn ngươi nhiều.”
Khóe miệng Triệu Trường Ninh căng ra: “Vậy hạ quan lại… múa rìu qua mắt thợ rồi! Lần này điện hạ đã vừa ý chưa?”
Nhưng mãi vẫn không nghe thấy hắn lên tiếng, đợi khi Triệu Trường Ninh ngẩng đầu, đã thấy hắn quay về đọc sách, nói một cách lạnh nhạt: “Ta có gì để vừa ý, ngươi cảm thấy đã trả đủ nhân tình của mình chưa?”
Triệu Trường Ninh nhìn xiêm y nàng vá, quả thực trình độ chẳng vào đâu. Nàng là kẻ đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nhẹ giọng hỏi: “Vậy điện hạ còn có yêu cầu gì?”
“Sau này trả tiếp.” Hắn ngồi dậy, lại nói: “Sắp giới nghiêm rồi, ngươi còn không chịu đi?”
Triệu Trường Ninh đã muốn đi từ lâu lắm rồi, nói một tiếng hạ quan cáo từ, lúc tới cửa còn quay đầu hỏi: “Hai bộ xiêm y kia… điện hạ có cần nữa không?”
“Không cần.” Chu Minh Sí liếc qua tay nghề của nàng, gọi hạ nhân tới tiễn Triệu Trường Ninh ra ngoài.
Đợi Triệu Trường Ninh đi rồi, tiểu tư hầu hạ Chu Minh Sí mới bưng nước nóng tiến vào, hắn ngồi xổm xuống tháo giày của Chu Minh Sí, lập tức trông thấy một vết rách đã được vá trên áo bào, a lên một tiếng: “Điện hạ, cái này ai vá cho ngài vậy, tay nghề nát quá đi mất, để tiểu nhân bảo ma ma gỡ ra may lại.”
“Cứ để đó, cất trong tủ không mặc là được.” Chu Minh Sí tựa như nở nụ cười, cầm sách lên tiếp tục đọc.
***
Đêm nay Triệu Trường Ninh trở về nhà, có lẽ vì ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện, lật qua lật lại mãi vẫn không ngủ được.
Cố nhũ mẫu châm một ngọn đèn, tiến vào nhấc màn lên, dịu dàng hỏi: “Đại thiếu gia, ngài làm sao vậy?”
Trường Ninh khẽ nhắm mắt: “Nhũ mẫu, ta thấy hơi đau đầu.”
Tức thì Cố nhũ mẫu đặt giá nến xuống, kéo Trường Ninh vào trong lòng, hai tay đặt ở bên huyệt Thái dương của Trường Ninh, xoa bóp cho nàng. “Có phải hôm nay nhiễm lạnh không? Mỗi lần bị lạnh ngài đều thấy đau đầu.”
“Không biết nữa.” Trường Ninh nói rồi dụi đầu vào lòng Cố nhũ mẫu, huyệt Thái dương giật lên từng hồi đau nhức, dưới sự xoa bóp của Cố nhũ mẫu đã đỡ hơn ít nhiều. Trường Ninh mới hỏi: “Nhũ mẫu, hôn sự của Ngọc Thiền đã định chưa? Bao giờ thì xuất giá?”
“Nô tỳ nghe thái thái nói để tiểu thư ở lại hết mùa đông này, đợi sang mùa xuân năm sau thì xuất giá. Nghe nói đồ cưới của tiểu thư đã thêu xong cả rồi.” Cố nhũ mẫu cười nói, “Thiếu gia đã chuẩn bị quà cưới cho Thiền tiểu thư chưa?”
Trường Ninh không lên tiếng.
Nàng nhìn hai bàn tay mình, đối với nữ tử ở thời đại này, may vá thêu thùa là kỹ năng cơ bản nhất, liên quan đến việc sau khi xuất giá liệu có thể sống yên ổn ở nhà chồng. Nàng biết làm thơ, biết luyện chữ, biết xử án. Nhưng nàng không biết cầm kim, không biết gảy tỳ bà.
Trường Ninh vô cùng ao ước được là một nam tử bình thường, thân thể không phải chịu những xiềng xích trói buộc. Đây chính là một nhược điểm trong chốn quan trường, bất cứ ai biết được đều có thể uy hiếp nàng, thậm chí trời sinh đã yếu hơn nam tử, thời khắc lộ ra sơ hở không tránh khỏi rơi vào mối quan hệ kỳ quái giữa nam nữ.
“Ngươi lừa ta gạt, mọi chuyện không phải muốn là thành.” Triệu Trường Ninh nói dứt câu bèn nhắm nghiền hai mắt, từ từ tiến vào giấc chiêm bao.
Cố nhũ mẫu thấy Triệu Trường Ninh lúc ngủ vẫn nhíu chặt mày, khẽ thở dài một hơi, quan trường vốn dĩ là vậy, huống hồ đại thiếu gia còn phải gian nan hơn người khác.
Một đêm này xem như ngủ được tới giờ Mẹo.
Ngày hôm sau tới Đại lý tự, Triệu Trường Ninh tưới chút nước cho bồn hoa lan trong phòng, sau khi trải hết hồ sơ vụ án ra bắt đầu làm việc.
Hôm nay là một vụ kiện cáo liên quan đến mạng người, không phải án gì lớn cho lắm. Xảy ra ở huyện Chân Định, một tên ác bá ngày thường chuyên đi hiếp đáp thôn dân đã đánh chết một nông phụ bán rau trên phố, chỉ vì hắn để ý cô con gái mới mười hai tuổi của nông phụ, mà nông phụ lại không chịu tặng nữ nhi cho hắn. Việc xảy ra tại địa phương, bách tính căm phẫn tột cùng với hành vi của tên ác bá, nhưng phía sau kẻ này lại có chút thế lực, liên tục đè ép xuống cho hắn. Trình lên Đại lý tự chỉ là phán quyết bồi thường ngân lượng của Tri phủ, còn bảo nông phụ này gạt tiền Từ tam, Từ tam mới đánh cô ta mấy cái, chẳng ngờ lại đánh chết người.
Vụ án này không có gì tranh cãi, song nếu phạm nhân kêu oan, thông thường đều phải thẩm vấn qua.
Triệu Trường Ninh đặt hồ sơ xuống, sai Từ Cung đi chuyển lời, sẽ thẩm vấn phạm nhân này trên công đường.
Quy trình thẩm vấn phạm nhân ở Đại lý tự gần giống với huyện nha, ba người Triệu Trường Ninh, Ngô Khởi Dung và Hạ Diễn cùng nhau đăng đường, vỗ Kinh đường mộc, sai dịch bèn giải Từ tam lên. Áo khoác lụa trên người Từ tam đã sớm đen sì cáu bẩn, nhưng đầu tóc ăn vận vẫn rất chỉnh tề, khuôn mặt hắn vuông chữ điền, khí sắc xem ra khá tốt. Triệu Trường Ninh nhìn qua hồ sơ vụ án, lại chuyển hồ sơ và chứng từ cho những người khác xem, nói: “Từ tam, ngươi tự xưng nông phụ Vu thị trộm bạc của ngươi, ngươi mới trả miếng lại. Không có ai làm chứng cho ngươi. Hiển nhiên không có oan khuất, tại sao còn muốn kêu oan?”
Từ tam phớt lờ đáp: “Ngươi là quan viên nào? Tri phủ lão gia đã thẩm vấn ta rồi! Ta đúng là bị oan đấy!”
“To gan! Đại lý tự xét hỏi, ngươi còn không đàng hoàng. Ta thấy ngươi muốn ngồi tù mọt gông đây mà!” Con người Hạ Diễn tính tình khá hung hăng, “Ngươi đã hại Vu thị thế nào, còn không mau khai ra tường tận!”
Đại lý tự và Hình bộ giam giữ một lượng lớn phạm nhân, bởi vì án kiện kéo dài chưa thể giải quyết, có người thậm chí còn bị nhốt đến chết già.
Từ tam bên kia đã phát điên phát cuồng, tức khắc định bò dậy, cười lạnh với Hạ Diễn: “Làm như ngươi có thể phán ta tội chết không bằng! Nói cho ngươi biết, nhà ta là Từ gia ở Chân Định, khắp nơi đều có người nhà ta làm quan, cho dù các ngươi có phán quyết rồi cũng phải bãi bỏ thôi!”
Thẩm vấn bao nhiêu phạm nhân, cũng chưa từng thấy kẻ nào càn quấy đến mức này.
Hai người Hạ Diễn và Ngô Khởi Dung nhìn sang Triệu Trường Ninh, chức quan của y cao hơn một bậc, y có quyền định đoạt.
Trong Đại lý tự không thể tra tấn, Triệu Trường Ninh nhìn bộ mặt đáng ghê tởm của hắn giây lát. Cũng không thấy tức giận là bao, vỗ Kinh đường mộc nói: “Kéo về phòng giam đánh mười roi, nhốt thêm ba ngày chờ xử lý!”
Tên lỗ mãng này, tới Đại lý tự rồi còn dám ngạo mạn như vậy.
Gần đây Đại lý tự sắp đến phiên thẩm tra mùa hạ, mọi người đều bận tối mắt, Triệu Trường Ninh cũng không cách nào để ý đến Từ tam này. Vả lại buổi chiều Đại lý tự thừa Hứa đại nhân gọi nàng tới, phân thêm cho nàng rất nhiều hồ sơ, nói dễ nghe là muốn rèn luyện nàng, còn bảo do Thẩm đại nhân Thẩm Luyện căn dặn. Triệu Trường Ninh ôm một chồng hồ sơ quay về, đặt rầm một tiếng lên bàn, thở dài đánh thượt.
Sau khi phá được vụ án Tôn đại nhân, Thẩm Luyện quả thực đã bắt đầu coi trọng Triệu Trường Ninh. Sự coi trọng của hắn thể hiện ở việc phân cho Triệu Trường Ninh càng nhiều vụ án cùng phạm nhân, làm cho nàng mỗi ngày đều xoay như chong chóng. Chỉ vậy thì không nói làm gì, đằng này Thẩm Luyện còn lấy tiêu chuẩn cao chót vót yêu cầu nàng, nói trắng ra là bới lông tìm vết. Mỗi bản công văn Triệu Trường Ninh đệ trình lên hắn đều soát thật kỹ, sau đó bắt lỗi gửi trả lại cho nàng.
Thậm chí có một lần, hắn gọi nàng qua. Sau đó lạnh tanh cầm xấp chứng từ đập thẳng lên mặt nàng: “Trong này viết cái thứ gì vậy? Suy luận không câu nào ra hồn!”
Nhiệm vụ hắn phân cho Triệu Trường Ninh mỗi ngày đã nhiều lắm rồi, Triệu Trường Ninh đều ráng sức hoàn thành. Sau mấy lần như vậy, cuối cùng Triệu Trường Ninh không nhịn được nữa: “Hạ quan cũng xem qua chứng từ của người khác, tự cho rằng bản thân viết rất đầy đủ rồi, còn nhiều hơn bọn họ đến hai quyển. Không biết Thẩm đại nhân còn thấy bất mãn chỗ nào?”
Thẩm Luyện bèn ngước mắt nhìn y, ngữ khí mang theo vài phần lạnh lẽo: “Ngươi mới vào Đại lý tự được bao lâu? Ta nói chuyện ngươi cẩn thận nghe là được, lần này bỏ qua, lần sau ta còn nghe thấy, sẽ phạt ngươi quay về vị trí Tự phó cho xem!” Còn bảo, “Ngẩn ra đây làm gì, đi về viết lại cho ta!”
Triệu Trường Ninh nghiến chặt răng, cáo từ rồi lui ra khỏi phòng.
Đi tới cửa, nàng lại nghe thấy tiếng Thẩm Luyện: “Cái ta nhìn chỉ là một tờ giấy, nhưng cái định đoạt lại là cả một mạng người. Nên làm thế nào, yêu cầu bản thân ra sao, cuối cùng muốn đi tới bước nào, trong lòng ngươi tự rõ. Đại lý tự nắm giữ tố tụng toàn thiên hạ, vị trí đó không phải ai muốn cũng có thể ngồi.”
Nghe được câu này của Thẩm Luyện, Triệu Trường Ninh lại khẽ chấn động. Thẩm Luyện vào Đại lý tự, chưa đầy năm năm đã leo lên vị trí Thiếu khanh Đại lý tự, lợi hại ra sao khỏi cần bàn. Hắn nói cũng đúng, kẻ có thể bước đến vị trí này, chắc chắn là hạng người bền gan vững chí, tính cách siêu phàm thoát tục. Bằng không tại sao cùng là tiến sĩ xuất thân, Hứa đại nhân mấy chục năm chỉ là Đại lý tự thừa, còn Thẩm Luyện đã thành Thiếu khanh Đại lý tự.
Thẩm Luyện có ý định bồi dưỡng nàng? Cho nên mới hành xác nàng như vậy.
Bất luận ra sao, cũng không được để hắn xem thường. Triệu Trường Ninh khẽ cắn răng nín nhịn, ngược lại đưa ra tiêu chuẩn càng cao với bản thân, nàng không tin mình không thể trở thành người như vậy! Giờ nàng chỉ là Đại lý tự chính, trên một cấp là Đại lý tự thừa, bên trên nữa mới là Thiếu khanh Đại lý tự. Về phần Đại lý tự khanh, đã là đại quan cao nhất đứng trong hàng ngũ cửu khanh rồi. Cả đời người, phải cần bao nhiêu cơ duyên mới có thể tới được vị trí ấy.
Cứ như vậy, Triệu Trường Ninh trái lại đã luyện được công phu xem án kiện bằng hỏa nhãn kim tinh, so với trước kia tiến bộ lên không ít.
Triệu Trường Ninh về đến nhà sau một ngày mệt nhọc, nhìn thấy trên bàn đặt bao nhiêu hộp lớn bé, Cố nhũ mẫu thuật lại rằng nhị phu nhân Từ thị sai người mang tới cho nàng. Nàng còn tỏ ra kinh ngạc: “Sao tự nhiên lại nhớ đến tặng đồ cho ta vậy?” Lúc nàng đỗ Thám hoa Từ thị còn chẳng buồn tặng lễ vật.
Cố nhũ mẫu cười nói: “Tam thái thái cũng đưa lễ vật tới cho ngài.”
Triệu Trường Ninh ngồi xuống uống trà, Cố nhũ mẫu chỉ mỗi thứ một lượt cho nàng xem. Từ thị tặng mấy đồ bổ như nhân sâm, nhung hươu các loại, còn cả hai cây nấm linh chi màu đỏ tía cực lớn. Tam thẩm nương Kiều thị lại tặng mấy hộp bánh điểm tâm.
Triệu Trường Ninh nhíu mày, không phải ngày lễ tết gì, sao mỗi người đều mang quà tặng nàng thế này. Không rõ đầu đuôi, chỉ đành để Cố nhũ mẫu nhận đồ trước.
Chốc lát sau Đậu thị tới thăm nàng, còn xách theo một vò canh ba ba tẩm bổ, đợi Trường Ninh uống xong nửa bát, mới nói: “Con, mau tới ngồi cạnh vi nương.” Sau đó hỏi nàng, “Hôm nay nhị thẩm mẫu mang tặng con chút đồ phải không?”
Triệu Trường Ninh đặt bát xuống đáp: “Đúng là vậy. Con vẫn chưa biết để làm gì.”
Đậu thị bèn nói: “Có phải giờ trong tay con đang nắm một vụ án, người phạm tội tên Từ Tĩnh, biệt danh Từ tam. Người này chính là cháu ruột của nhị thẩm mẫu con, nhị thẩm mẫu tặng con những thứ này, là muốn con xử nhẹ một chút.”
Hóa ra vì việc này mà tặng lễ vật cho nàng, Triệu Trường Ninh cười lạnh: “Nhắc đến thì hôm nay quả thực có thẩm vấn Từ Tĩnh kia, đúng là thứ không để vương pháp vào mắt. Chẳng phải nói nhà nhị thẩm mẫu là vọng tộc ở Chân Định sao, dạy dỗ kiểu gì lại ra cái thứ như vậy.”
Nhi tử luôn khinh thường những kẻ dựa vào thế lực gia tộc cáo mượn oai hùm, Đậu thị hiểu rõ điều này, vì thế vỗ vỗ tay nàng thủ thỉ: “Trong nhà nhị thẩm mẫu con, tam đệ của nàng ta chỉ có mỗi mụn con trai này, các huynh đệ khác đều lớn hơn hắn một khoảng, từ lúc sinh ra đã được cưng chiều. Kết quả chẳng phải bị chiều hư sao, xảy ra chuyện đánh người này, nhà bọn họ vừa tức lại vừa vội, thậm chí còn muốn một roi quật chết hắn. Nhưng nói sao cũng là dòng chính, trên dưới đều đang lo sốt vó khơi thông quan hệ vớt hắn ra bằng mọi giá, ấy thế mà thân nhân người chết một mực không chịu nhận tiền, khăng khăng bắt hắn đền mạng. Nhị thẩm mẫu của con cũng rầu rĩ lắm. Tối nay đoán chừng nàng ta sẽ đích thân tới gặp con…”
Triệu Trường Ninh lại nhìn mấy hộp điểm tâm trên bàn: “Còn tam thẩm nương cớ gì lại tặng đồ cho con? Nói giúp cho nhị thẩm nương sao?”
Đậu thị nghe đến đấy bật cười, lắc đầu: “Đâu phải con không rõ tam thẩm nương, xuất thân nhà tướng, lúc nào cũng bất hòa với nhị thẩm mẫu con. Mấy ngày trước còn cào cấu nhau vì chuyện quản gia, hai người bấu chặt tới không dứt ra được, đánh đến tối tăm mặt mày, cuối cùng nhị thẩm nương con thắng. Xảy ra chuyện này tam thẩm nương mừng còn chưa kịp, âm thầm tặng lễ vật, là muốn nhờ con xử thật nặng vào… nàng ta nói, nếu có thể phán xử trảm tại chỗ thì còn gì bằng.”
Triệu Trường Ninh nghe xong phá lên cười, tam thẩm nương đúng là hiểu lòng người: “Chắc bọn họ đều biết, Đại lý tự không phải do con định đoạt đâu nhỉ?”
Đậu thị rằng: “Ta chỉ nói đến đây thôi, về phần vụ án cần xử thế nào, con vẫn nên suy nghĩ cẩn thận. Tam thẩm nương chẳng qua muốn đùa giỡn với con một chút, nhưng chỗ nhị thẩm nương… Con phải nghĩ cho kỹ, bằng không sẽ tổn hại hòa khí giữa hai phòng.”
Trong lòng Triệu Trường Ninh tự có một chiếc cân đòn, Từ tam này cưỡng đoạt dân nữ không thành, lại đi đánh chết người, kẻ như vậy chết không có gì đáng tiếc. Nàng đã xem qua lời khai và chứng cứ, việc Từ tam giết người vô cùng xác thực, chẳng qua bị tri phủ lấp liếm mà thôi. Nàng đứng lên, nói với Đậu thị: “Quan hệ giữa chúng ta và nhị phòng, xưa nay vẫn không tốt, huống hồ lần này không phải giúp nhị phòng, mà đi giúp cháu ruột của Từ thị, còn chẳng được coi là con cháu Triệu gia. Hơn nữa còn là việc đánh chết một người đang sống sờ sờ.”
Đậu thị trước nay mềm mỏng, luôn chủ trương dĩ hòa vi quý. Nhưng mọi chuyện đó giờ bà cũng chỉ nghe lời nhi tử, vì thế thở dài: “Mẹ nghĩ chung quy là người một nhà, có mâu thuẫn thì không hay… nhưng mẹ cũng chỉ là phụ nữ kiến thức nông cạn, không hiểu được đạo lý to tát gì. Con tự mình quyết định là được.”
Triệu Trường Ninh đưa tay khoác lên vai Đậu thị: “Mẹ yên tâm, con biết phải xử lý thế nào.”
***
Kết quả đúng như Đậu thị nói, đến tối, Từ thị quả nhiên tới tận cửa tìm nàng.
“Cái thứ phế vật đần độn kia, ngày thường không quản được hắn, lại để hắn gây ra họa lớn thế này.” Đậu thị mặc bối tử tím sẫm dệt lụa hoa, chải búi tóc Đọa mã không ngừng than thở, “Đáng hận đệ đệ ta chỉ có mỗi hắn là độc đinh trong nhà, nói rằng có dùng núi vàng núi bạc cũng phải cứu hắn ra bằng được. Nếu Ninh nhi có thể giúp hắn lần này, Từ gia sẽ có hậu tạ!”
Triệu Trường Ninh chỉ cười nói: “Thẩm mẫu khách sáo rồi, nên làm thế nào trong lòng ta hiểu rõ.”
Từ thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy từ trong tay áo ra mấy tấm ngân phiếu: “Ninh nhi không được từ chối đâu đấy, ta nghe nói Thiền nhi đã làm mối cho người ta rồi? Lúc con bé xuất giá, cháu có thêm chút bạc trên người, cũng có thể tặng Thiền nhi thêm vài rương đồ cưới.”
Trường Ninh rũ mắt nhìn, không ngờ có đến hơn mấy ngàn lượng!
Chẳng trách người ta nói, làm quan phát tài! Từ gia này quả nhiên không tiếc bỏ ngân lượng, chỉ e đã vét sạch cả thu nhập trong nửa năm.
“Thẩm mẫu làm vậy thì xa cách quá, ta làm quan thanh liêm, không nhận nổi lễ vật bậc này.” Triệu Trường Ninh lập tức từ chối.
Từ thị thấy hắn thoái thác mấy lần, trong lòng hẵng còn cười lạnh. Tiểu tử non nớt này làm việc không lấy tiền, quy tắc trong quan trường cũng không hiểu rõ, chỉ toàn chịu thiệt vô ích. Bèn coi Triệu Trường Ninh thành kẻ dễ bắt chẹt, thấy nàng khước từ mãi không chịu nhận, Từ thị chậm rì rì thu tiền về trong túi mình. Nói với Trường Ninh: “Vậy bao giờ cần tiền gấp, cứ việc tới chỗ thẩm mẫu lấy.”
Triệu Trường Ninh cười đáp lại, để Cố nhũ mẫu tiễn Từ thị ra ngoài.
Ba hôm sau đến ngày thẩm vấn lại Từ tam, là một ngày trời trong nắng ấm, Triệu Trường Ninh từ tinh mơ đã tới công đường, lệnh cho sai dịch giải Từ tam lên.
Hạ Diễn và Ngô Khởi Dung không biết nghe được tin tức ở đâu, nói rằng Từ tam thật ra là thân thích với Triệu Trường Ninh, trong Đại lý tự, Triệu đại nhân còn cực kỳ săn sóc hắn, bằng không tại sao Từ tam ở Đại lý tự bao nhiêu ngày, cũng chưa từng phải chịu khổ, mười côn kia cũng không đánh nữa. Đấy là do Triệu đại nhân ngấm ngầm bao che.
Chuyện như vậy thật ra không thiếu, mọi người nhắm một mắt mở một mắt là được, chẳng qua cũng chỉ xử nhẹ đi chút mà thôi.
Từ tam lại bị giải lên công đường, chắc hẳn đã được báo cho hay Triệu Trường Ninh trên công đường chính là kẻ nhà hắn vừa mua chuộc được, thái độ càng thêm phần hống hách.
“Ta đã nói bị oan rồi mà, mau phán quyết đi Triệu đại nhân!” Khóe miệng Từ tam mang theo một tia hớn hở, hắn nhìn về phía Hạ Diễn: “Bọn cáo mượn oai hùm các ngươi, sao hôm nay không lớn lối tiếp đi!”
Hai người Hạ Diễn và Ngô Khởi Dung không hề muốn đắc tội Triệu Trường Ninh, dứt khoát ngậm miệng không nói. Trong bụng lại nổi cơn giận dữ, Từ tam này quả nhiên chẳng ra cái thá gì!
Đáng hận hắn lại được Triệu đại nhân che chở, hơn nữa các khớp mối bên dưới đều đã được khai thông, chỉ còn chờ Đại lý tự phán án oan, xử phạt chút ngân lượng là xong chuyện.
Bởi vậy, ngay đến Triệu Trường Ninh hai người cũng chẳng buồn nhìn.
Triệu Trường Ninh mỉm cười: “Phán thì đương nhiên phải phán, ngươi cũng đừng vội.”
Tức thì nàng vỗ Kinh đường mộc nói: “Án Từ Tĩnh cưỡng đoạt dân nữ không thành, lại đánh chết Vu thị, chứng cứ xác thực không thể chối cãi. Bác bỏ phán quyết ban đầu, Đại lý tự kiến nghị xử trảm!”
Lời vừa ra khỏi miệng Triệu Trường Ninh, Từ tam kia còn chưa kịp phản ứng. Đến khi hắn nhìn thấy nét mặt sửng sốt của Hạ Diễn và Ngô Khởi Dung bên cạnh, mới phản ứng lại được: “Không, sao lại là xử trảm! Không đúng! Ngươi nói cái gì!” Vừa đứng dậy đã muốn bổ nhào tới phía trước, bị sai dịch hung dữ đè lại.
Triệu Trường Ninh lạnh lùng cười: “Lôi hắn xuống cho ta!”
Không để vương pháp vào mắt, kiêu căng ngạo mạn, còn muốn mua chuộc mệnh quan triều đình. Không xử hắn tội chết, hắn còn tưởng rằng thiên hạ này mặc cho hắn làm càn!