*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người bình thường tỷ võ với nhị điện hạ, chỉ dám sờ qua góc áo hắn cho có lệ, chẳng nhẽ còn dám thắng thật. Có cần cái đầu nữa hay không.
Nhưng Ngụy Di là võ phu, thần kinh thô, đúng lúc vừa mới múa may vài chiêu, máu nóng xông lên đầu, trong lòng đã có suy tính thắng thua, hơn nữa thật sự muốn biết tung tích của vị cô nương kia. Thân hình hắn khẽ động, ánh kiếm bổ thẳng tới trước mặt Chu Minh Sí.
Chu Minh Sí một tay chắp sau lưng, cười thầm lui về sau tránh. Trong nháy mắt hai kẻ một tiến một lùi, lùi rồi lại tiến, qua mấy hiệp đao quang kiếm ảnh, vẫn không hề nhìn thấy chiêu thức thật sự.
Bên cạnh Chu Minh Hy có người lên tiếng: “Ngụy đại nhân, không giở công phu thật sự thì không có cửa gặp lại mỹ nhân đâu!”
Ngụy Di nghe xong bật cười. Tuy Chu Minh Sí mặc trường bào, nhưng vóc người cường tráng, bộ pháp quỷ dị, kiếm của hắn mấy lần đều hiểm hóc sượt qua bên người Chu Minh Sí.
Đúng là bản thân chưa dốc toàn lực, xem ra không thể nào hạ thủ lưu tình rồi!
Ngụy Di nghĩ gì làm nấy, tức thì chân đạp một cái, ánh kiếm tựa như thác nước cuốn tới bên hông Chu Minh Sí. Thân mình Chu Minh Sí lóe lên, người tránh thoát khỏi đường kiếm, nhưng vạt dưới trường bào đã bị mũi kiếm của Ngụy Di đâm thủng. Ngụy Di mừng rỡ, trường kiếm đảo ngược xoáy lên trên, ép cho Chu Minh Sí liên tiếp lùi về phía sau.
Triệu Trường Ninh căng mắt nhìn hai người tranh đấu, không biết Chu Minh Sí đã ra toàn lực, hay vẫn đang che dấu bản thân. Hoặc là cũng không ngờ Ngụy Di lại đánh thật, nên vẫn luôn ôm suy nghĩ tùy cơ ứng phó.
Cho đến khi Ngụy Di thực sự bức hắn lui, còn chém rách tà áo hắn. Dường như Chu Minh Sí than nhỏ một tiếng, nét mặt sầm lại, theo đó khí thế cũng thay đổi hoàn toàn!
Triệu Trường Ninh chỉ cảm thấy trước mắt lóa lên, cuối cùng Chu Minh Sí đã rút đao! Đao quang ánh lên khuôn mặt Chu Minh Sí, sắc mặt hắn nặng nề, hệt như tu la dưới địa ngục, sát ý bắn ra dày đặc.
Chu Minh Sí vừa rút trường đao, mắt Ngụy Di đã hoa cả lên, vội vung kiếm lên đỡ, uỳnh uỵch lui về sau hai bước mới đứng vững được, bị dọa cho hốt hoảng sợ hãi. Thần sắc Chu Minh Sí lạnh lùng, nhưng thế đao lại không hề giảm, đánh thẳng vào những nơi yếu hại, góc độ cực kỳ xảo trá. Lúc này Ngụy Di mới cảm nhận được vị đại tướng quân chinh chiến sa trường, khiến Ngõa Thứ vừa nghe danh đã sợ mất mật này rốt cuộc lợi hại đến thế nào. Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, vài nhát đao đã liên tiếp bổ xuống từ góc độ hắn không thể ngờ tới, dồn ép hắn đến một khe hở để phản kích cũng không có.
Ngụy Di thụt lùi mấy phen, thời khắc mắt thấy đã sắp ngã xuống đài, Chu Minh Sí thấp giọng cười một tiếng, trường đao như gió lốc hung tàn chém ngang cổ hắn, mũi đao sắc bén, vùng cổ hắn lạnh toát một mảng! Ngụy Di liều mình rụt lại, mũi đao sượt qua da, cơn đau đớn bỗng chốc ập tới, nỗi hoảng sợ như xé ruột xé gan, thậm chí hắn còn tưởng rằng yết hầu đã vỡ, cổ họng đã đứt đoạn! Ngụy Di rơi xuống đài, kiếm trong tay loảng xoảng rơi theo, hai tay ôm yết hầu bật ra những tiếng kêu đứt quãng, rõ ràng hắn cảm giác được Chu Minh Sí có thể giết chết hắn, hơn nữa Chu Minh Sí thực sự có ý định giết hắn, đao của hắn vô cùng bén nhọn, tuyệt nhiên không định thu lại cũng không hề thu lại!
Ngụy Di xòe tay ra, lòng bàn tay thấm đẫm máu đỏ, hoàn hồn được mấy phần, sờ lại lần nữa, cũng may chỉ bị thương ngoài da, vẫn chưa chạm vào trong thịt.
Máu tí tách chảy xuống từ lưỡi đao, Chu Minh Sí mới thu đao lại nói: “Ngụy đại nhân, để ngài nhường rồi.”
Nếu không tại hắn ép đến bước này, Chu Minh Sí cần gì phải buộc ra tay phản kích.
“Điện hạ võ công tinh diệu, là ta không địch lại nổi.” Không biết tại sao, một cơn sợ hãi lạnh buốt như độc xà len lỏi vào từng khớp xương Ngụy Di, đầu óc hắn tỉnh táo lại, bèn lập tức quỳ xuống: “Ban nãy đã mạo phạm điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”
Hắn nhớ trước đây lão tướng quân trong nhà đã nói rằng, sau khi lên chiến trường, đao ra khỏi vỏ, không thấy máu không quay về! Đây là đao pháp xung trận giết địch của nhị điện hạ, căn bản không hề có những động tác đẹp mắt dư thừa, chỉ dùng để giết người. Sau khi nhị điện hạ hồi kinh cũng chưa từng thể hiện võ công, nhưng chỉ có người từng ra chiến trường mới hiểu, tại sao hắn không muốn đấu.
Bởi vì nó dùng để chinh chiến sa trường, dùng để giết người. Không dùng để so tài cao thấp, cũng không phải dùng để mua vui.
Cùng xuất thân là tướng lĩnh, tuy số lần Ngụy Di lên chiến trường ít hơn nhiều so với nhị điện hạ, nhưng hắn lại càng có thể lĩnh hội sâu sắc cảm giác này. Hiện tại mới nhận ra trên lưng mình đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng không dám nghĩ.
Mọi người hiển nhiên bị đao pháp của Chu Minh làm chấn kinh, từ lâu đã nghe uy danh nhị điện hạ chinh chiến sa trường, lại chưa từng được tận mắt trông thấy. Có điều nhị điện hạ xuất chiêu cũng quá tàn độc… ngay cả việc nương tay cũng không làm được, Ngụy Di chém rách áo hắn, hắn bèn trả lại cho người ta một vết hổng dài có đến hai tấc.
Thái tử thấy Ngụy Di bị thương, lập tức gọi người tìm thái y đến chẩn trị cho hắn. Ngụy Di bụm cái cổ còn đang chảy máu chậm rề rề đi tới trước mặt Thái tử, toét miệng cười: “Khiến điện hạ thất vọng rồi.”
Chu Minh Hy cười rằng: “Nếu ngươi mà thắng được nhị ca, vậy danh xưng chiến thần cũng phải tặng không ngươi rồi!” Thấy vết thương của Ngụy Di máu không ngừng tuôn, hắn còn định quay lại hỏi Triệu Trường Ninh có mang khăn tay không, đem cho Ngụy Di cầm máu. Ai dè Ngụy Di lại xua tay nói với Thái tử: “Hà tất phiền tới điện hạ, vi thần tự đi tìm chỗ nào đắp thuốc là được rồi! Vết thương cỏn con này có đáng gì đâu!”
Sau đó bèn lui xuống đắp thuốc. Triệu Trường Ninh thấy hắn đã đi xa, mới chậm rãi ngẩng đầu.
Nếu không phải hắn bị thương, hôm nay có lẽ đã đụng mặt nhau rồi. May rằng hắn không chú ý đến nàng.
Nàng lại nhìn về Chu Minh Sí trên đài, hắn vẫn chưa trở xuống, còn đang thong thả lau đi vệt máu trên thân đao. Dáng vẻ của hắn trong thời khắc ấy, tựa như vừa mới trở về từ chiến trường đao thương khói lửa, sát ý hẵng chưa thu, cả người âm trầm, khiến kẻ khác không khỏi khiếp sợ!
Sau khi trận tỷ thí kết thúc, đại đa số không còn lòng dạ thưởng thức nữa, túm năm tụm ba đi về phía trước cung. Chu Minh Sí bước lên từ sau lưng nàng, Trường Ninh cảm giác được bả vai hai người khẽ xẹt qua, hắn nhỏ giọng nói một câu: “Ngươi nợ ta nhân tình.” Dứt lời lại tiến về phía trước, tùy tùng bước lên khoác áo choàng cho hắn.
Lúc này bóng lưng hắn mới ôn hòa trở lại, giống như đây mới là nhị hoàng tử luôn yên tĩnh ngày thường.
Triệu Trường Ninh dợm cười, nợ thì nợ, dù sao nàng cũng không trả nổi.
Chốc lát sau có nội thị tới truyền Hoàng thượng giá đáo. Vì thế đoàn người nối đuôi nhau trùng trùng điệp điệp ra khỏi cửa quỳ kiến Hoàng thượng. Triệu Trường Ninh thấp cổ bé họng, rơi xuống cuối cùng, chỉ nhác trông thấy loan giá của Hoàng thượng. Đợi quỳ kiến Hoàng thượng xong, mới tới đình yến hội tại Đông cung nhập tiệc.
Hoàng thượng ngồi ở trước nhất, các vị hoàng tử còn lại chia ra ngồi hai bên. Văn võ bá quan thì phải quỳ đến khi Hoàng thượng ngồi xuống, mới được phép đứng dậy vào chỗ của mình. Ngồi cùng bàn với Triệu Trường Ninh đương nhiên cũng là mấy quan viên nhỏ lục thất phẩm, xa đến nỗi không nhìn rõ mặt mũi Hoàng thượng. Có lẽ vì nguyên nhân từ gia tộc mà nhận được lời mời đến yến hội của Thái tử, Triệu Trường Ninh còn trông thấy hai người quen, cũng không phải ai khác, chính là Tưởng Thế Văn cùng Tưởng Thế Kỳ.
Giờ nàng mới biết hóa ra hai người là anh em họ, đi theo trưởng bối làm đại quan trong nhà tới, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn khá tốt.
Yêu hận của con người đâu phải vô cớ sinh ra, ngày nào ở Đại lý tự Tưởng Thế Văn cũng mặt nặng mày nhẹ với nàng là có lý do cả. Trên dưới Tưởng gia đều cho rằng Tưởng Thế Kỳ có thể đỗ Thám hoa, lại bị Triệu Trường Ninh cướp mất danh tiếng, vả lại nàng còn lăn lộn rất khá, cục tức này làm sao mà nuốt trôi.
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của hai huynh đệ đối diện mình, Triệu Trường Ninh còn nâng chén cười với bọn họ: “Chẳng ngờ lại gặp hai vị Tưởng huynh ở đây.”
Tưởng Thế Kỳ dù sao cũng là người có học thức tu dưỡng, mài dũa ở Hàn lâm viện nửa năm, đã sớm mất cảm giác với Triệu Trường Ninh, chỉ gật đầu cười. Nhưng Tưởng Thế Văn lại hừ nhẹ một tiếng, hắn không thuận mắt mấy kẻ cắp ô dù như Triệu Trường Ninh, hắn mất ba năm mới thăng chức Đại lý tự chính, Triệu Trường Ninh thì mất bao lâu? Nghe đồn Đại lý tự khanh còn rất tán thưởng hắn, chẳng hiểu ra sao cả!
Đằng trước Hoàng thượng có vẻ đang trò chuyện cùng vài nhi tử của ông, vốn dĩ nghe không rõ ràng lắm, ai ngờ bên trên bỗng vọng xuống một tiếng: “Truyền Đại lý tự chính Triệu Trường Ninh tiến lên diện kiến!”
Hoàng thượng vậy mà lại gọi nàng!
Triệu Trường Ninh bèn rời bàn tiệc, tiến lên quỳ xuống hành đại lễ thỉnh an. Chỉ có duy nhất ngày tuyên đọc kia nàng mới được gặp Hoàng thượng, lúc này chợt cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng trên đỉnh đầu, không những Hoàng thượng, ngay cả các vị đại thần cũng đang đưa mắt nhìn, đại quan có mặt nhiều không đếm xuể, tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên triệu kiến một tiểu quan chính lục phẩm.
“Bình thân.” Hoàng thượng bảo nàng đứng dậy, đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, cười hỏi: “Nghe nói án tham ô tiền thuế ở Hộ bộ, là ngươi tìm được chứng cứ?”
Thì ra hỏi về chuyện phá án, Trường Ninh lập tức cung kính trả lời: “Vi thần không dám kể công một mình, là thành quả hợp lực giữa Đại lý tự và Hình bộ.” Gần vua như gần hổ, bất luận vào lúc nào, nói chuyện với Hoàng thượng cũng đều phải cẩn trọng.
“Nhiều lần phá được đại án, tốt lắm, thưởng!” Hoàng thượng vừa dứt lời, đã thấy cung nhân bưng lên ba trăm lạng bạc trắng, mười xấp vải lụa, cùng với một ít hương liệu.
Triệu Trường Ninh lại quỳ tạ nhận lấy, sau đó lui về bàn tiệc. Lúc này Hoàng thượng đã quay đi hỏi han tình hình mất mùa ở Hà Bắc ngày gần đây, không hề đặt việc ban thưởng cho nàng trong lòng. Nhưng ánh mắt những người chung quanh nhìn nàng đã không còn như trước.
Thân thể Hoàng thượng không được tốt, nói chuyện một lúc thì cùng Thái tử tới thư phòng. Bởi vì có ngài ở đây, các quan viên đều khoanh tay bó gối, Hoàng thượng vừa đi, đám người ở lại cuối cùng đã có thể thả lỏng uống rượu.
Giữa buổi tiệc bắt đầu phú thơ làm vui, Trường Ninh là tân khoa Thám hoa lang, thêm vào mới được Hoàng thượng ban thưởng, đương nhiên cũng bị yêu cầu làm thơ.
Trường Ninh không từ chối được, nhấp một ngụm rượu, thấy bên ngoài thính đường cỏ cây xanh tốt, giữa hè đang độ rực rỡ, hoa sen nở khắp mặt hồ.
Nàng liền nở nụ cười, mang theo vài phần ý vị, mở miệng nói: “Khán đắc kim cầu đấu tửu tôn, mạc như thiếu niên phong phát ý. Tửu hàm vị túy vãn điêu cung, hà phương! Tha nhật miếu đường tẫn vinh hoa!”
* Thấy áo choàng kim rót vào ly rượu, chẳng bằng thiếu niên ý chí phấn chấn, rượu cạn chưa say giương cung bắn, ngại gì đâu! Ngày nào đó sẽ hưởng tận vinh hoa triều đình
Chỗ nàng ngồi phần nhiều là các tướng sĩ, Triệu Trường Ninh hưng chí thuận miệng làm một bài thơ, không chú trọng câu vần. Bọn họ nghe mà nhiệt huyết sôi sục, vỗ tay rần rần khen hay: “Hay! Thơ của Triệu tiểu hữu hay lắm! Uống thêm hai chung rượu trợ hứng, làm thêm mấy bài nữa cho chúng ta nghe!” Sau đó lại rót đầy rượu cho Triệu Trường Ninh.
Phía trước không xa chính là chỗ ngồi của hoàng tử, nghe thấy tiếng náo nhiệt cũng quay lại nhìn, chỉ thấy Thám hoa lang mặt tựa liên hoa ánh sắc sồng, quan bào thanh thanh giữa một vùng đỏ rực, mảnh mai yếu ớt, khi nàng là nam tử, khí phách hiên ngang, thuận miệng phú thơ chỉ là chuyện nhỏ. Quả nhiên cũng có vài phần tài học.
Chu Minh Duệ cảm thán: “Đúng là mạnh hơn mấy kẻ bất tài kia đôi chút.”
Thái tử điện hạ vừa tiễn Hoàng thượng khỏi thư phòng, sai người gọi Triệu Trường Ninh tới trò chuyện. Lúc đến nơi, Triệu Trường Ninh thấy thư phòng của hắn rộng rãi sáng sủa, đứa bé phấn điêu ngọc trác gặp trên bữa tiệc ban nãy giờ đang ngồi trên ghế cao đọc sách, nó đeo một chiếc vòng vàng, chân ngắn ngủn chưa chạm tới nền đất. Bên cạnh nó có hai ma ma trông chừng.
Thấy Triệu Trường Ninh bước vào, đứa bé hỏi: “Ngươi là người nào?”
Đây hẳn là vị ngũ hoàng tử vừa rồi. Triệu Trường Ninh vén áo bào, quỳ xuống hành lễ với đứa trẻ: “Ngũ điện hạ, hạ quan Triệu Trường Ninh.”
Chu Minh Khiêm bèn tụt xuống ghế, thấy Trường Ninh quỳ mà cao như mình đang đứng, nhóc con à một tiếng gật đầu: “Vậy ngươi bình thân đi.”
Âm điệu của nó hẵng còn non nớt, nhưng đã mang theo sự đương nhiên của người hoàng gia. Triệu Trường Ninh đứng dậy, mới thấy Chu Minh Hy từ bên trong bước ra, xoa xoa đầu ngũ điện hạ: “Minh Khiêm, theo ma ma ra ngoài đọc sách đi, hôm nay ca ca có việc.”
Ngũ điện hạ còn nghe lời hơn những đứa trẻ thông thường, nó ngoan ngoãn gật đầu, bước nhỏ lập bập ra khỏi thư phòng Chu Minh Hy.
Chu Minh Hy liền quay đầu nói: “Mẹ ruột của ngũ đệ mất sớm, trước nay vẫn do ta dẫn theo đọc sách, nó cũng gần gũi với ta nhất.” Lại hỏi, “Hồi nãy ta nghe thấy bên ngoài rất sôi nổi?”
Triệu Trường Ninh đáp lời: “…Ban nãy các vị đại nhân bảo vi thần làm thơ.” Triệu Trường Ninh từng nghe kể mẹ ruột của ngũ điện hạ này mất sớm, Thái tử có một người đệ đệ như vậy, đương nhiên sẽ thương yêu hơn vài phần.
Sắc mặt nàng còn vương nét hồng nhạt, có lẽ do uống hơi nhiều rượu.
Khóe miệng Chu Minh Hy ẩn hiển một tia vui vẻ, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình: “Thơ gì? Đọc ta nghe thử xem.”
Ban nãy Triệu Trường Ninh ngâm thơ lấy 《Định phong ba》 làm tên điệu, chỉ làm nửa đoạn trước. Nay Thái tử đã muốn nghe, nàng liền làm nốt nửa đoạn sau đọc cho hắn cả thể. Chu Minh Hy nghe xong hết lời khen ngợi, cầm giấy bút tới: “Ban đầu lúc ngươi thi hội, ta đã thấy thơ ngươi viết cực kỳ hay, bỏ qua nghị luận của mọi người mà chọn ngươi đứng thứ hai. Ngươi viết rồi tặng ta đi, xem như là quà sinh thần.”
Dứt lời cầm lấy thỏi mực, muốn tự tay mài mực cho nàng.
“Điện hạ, cái này không thể!” Triệu Trường Ninh tức khắc giơ tay ngăn hắn lại.
“Có gì không thể? Ngươi chỉ cần viết là được rồi.” Chu Minh Hy khẽ phất nàng ra, ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy thỏi mực, mực kia từ từ loang rộng, theo nhịp xoay đều đều. Trong điện vắng lặng như tờ, Triệu Trường Ninh lặng thinh nhìn kim long bốn vuốt trên tay áo hắn chậm rãi du động. Màu mực dần dần đậm lên
Triệu Trường Ninh nhấc bút lên viết, nét mực trên giấy sống động như rồng bay phượng múa, lại không mất đi sự mạnh mẽ hào hoa. Thái tử thấy nàng đặt bút phóng khoáng, bỗng nhiên nói: “Vừa rồi ta để nhị ca cùng Ngụy Di tỷ võ, ngươi có cảm thấy quá trớn không?”
Ngòi bút Triệu Trường Ninh không ngừng lại: “Hôm nay là sinh thần của điện hạ, điện hạ cao hứng cũng là chuyện đương nhiên.”
“Tống đại nhân nói, nhất định phải thấy được võ công của nhị ca, cho nên ta mới nghĩ ra cách này.” Chu Minh Hy khẽ thở dài một hơi: “Kỳ thực trước nay nhị ca chưa từng ra mặt, mọi việc đều nhường nhịn ta, quan hệ giữa chúng ta cũng không tệ. Nhưng ta vẫn cần đề phòng hắn. Nếu không phải ngũ đệ còn nhỏ, e cũng phải đề phòng rồi.”
Trong lòng Triệu Trường Ninh cảm thán, chỉ có người đứng đầu mới đi chơi trò chính trị! Chợt muốn cười nhạo bản thân lại có lý giải như vậy với Thái tử. Những người này, nào có một ai đơn giản, nàng nên sớm nghĩ tới. Tại sao Thái tử điện hạ phải buộc Chu Minh Sí luận võ với Ngụy Di, tại sao lại kích Ngụy Di phải thắng. Còn Chu Minh Sí tại sao từ đầu tới cuối không dốc toàn lực, thậm chí đến phút cuối cùng, hắn vẫn còn ẩn giấu.
Đám người này không hổ là long tử hoàng tôn, trời sinh đã là tinh anh trong loài người, chưa bao giờ đơn giản như những gì người khác nghĩ.
“Điện hạ muốn mưu đại sự, những chuyện quan trọng tất nhiên cần suy xét chu toàn. Các đại nhân cũng hết lòng lo lắng cho điện hạ.” Triệu Trường Ninh viết đề tặng xuống cuối cùng.
“Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi, không cần để ý.” Chu Minh Hy bình thản, “Ta đặt ngươi vào Đại lý tự, mà không phải Chiêm sự phủ, cũng vì nơi đó không phải địa bàn của bất cứ ai. Lần này hai người Lâm Củng, La Ứng Nhiên gặp chuyện, Tống đại nhân nói với ta rằng đã đến lúc dùng ngươi. Nhưng ta không đồng ý, ngươi giữ lại tấm lòng thuần khiết cũng tốt. Ngươi làm tốt lắm, rất thông minh, sau này…” Hắn phun ra mấy chữ, “cứ tiếp tục như vậy là được, thế mới là bầy tôi ngay thẳng trong lòng ta, vinh hoa triều đình có đáng gì đâu? Công tích ngàn thu mới là điều ngươi mong muốn.”
Triệu Trường Ninh nghe đến đây, bút trong tay phút chốc ngừng lại, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Chu Minh Hy. “Lời này của điện hạ, vi thần không dám nhận!” Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, cho dù Chu Minh Hy là Thái tử cũng sẽ bị Hoàng thượng nghi kỵ! Chu Minh Hy lại không hề tránh né nói ngay trước mặt nàng, rõ ràng đã coi nàng thành tâm phúc.
Thậm chí ý tứ của câu nói vừa rồi… hủy đi chứng cứ hai người kia, không phải do Thái tử phân phó?
Nắm tay Triệu Trường Ninh khẽ siết chặt, thứ Thái tử điện hạ muốn cho nàng, là điều những kẻ khác tha thiết ước mơ. Hắn lại thoải mái đưa tới tay nàng. Cho dù nàng muốn từng bước lên cao, trở thành trọng thần quyền thế. Hay muốn vì nước vì dân, mà gây dựng một phen thành tựu.
Nàng tự nhận bản thân không hoàn toàn là một người tốt. Có giấc mộng kia cảnh báo, đương nhiên nàng sẽ chú ý tới Chu Minh Sí hơn, thậm chí còn bất giác đối xử với hắn tốt một chút. Nhưng Thái tử điện hạ thành tâm đối đãi nàng như vậy, nàng không giúp Thái tử, làm sao có thể báo đáp được phần ân tình này.
“Ngươi tự nhiên quỳ xuống làm gì?” Chu Minh Hy vươn tay đỡ nàng, “Ta nói ra còn chưa thấy sợ, ngươi sợ cái gì chứ?”
“Trường Ninh có tài đức gì, lại khiến Thái tử chiếu cố đến vậy.” Thanh âm Triệu Trường Ninh mịn êm như đang khẽ thở dài.
Lúc này có quan viên tiến vào bẩm báo với Chu Minh Hy, nhìn bổ tử là đại quan chính tam phẩm. Chu Minh Hy vỗ nhẹ bả vai nàng, bảo nàng ngồi lên ghế thái sư bên cạnh, nói: “Ngươi đợi ta chốc lát.”
Trường Ninh thấy Chu Minh Hy chắp tay chú tâm lắng nghe, ánh mắt xuyên thấu qua tấm bình phong chiếu lên người hắn, trên hoa phục thêu kim tuyến, khuôn mặt thanh tuấn được ánh nắng đan xen. Chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “…Án kia điều tra cẩn thận lại lần nữa, không có người tiếp ứng bên trên, lưỡng Hoài tuyệt đối không dám gây ra án lớn thế này. Rất có khả năng còn dính dáng tới bọn chúng, giao chuyện này cho Chu Thừa Lễ đi.”
Triệu Trường Ninh nhìn hắn, thật ra cũng không thấy lạ, từ nhỏ Chu Minh Hy đã lớn lên trong hoàn cảnh này, hắn không thể nào là một Thái tử đơn thuần được. Vả lại Chu Minh Hy còn siêng học chính sự, văn chương bất phàm, có thể nói mọi thứ hôm nay, không phải toàn được người khác dâng tới trước mặt. Dương quang phủ lên thân ảnh Chu Minh Hy, hắn ung dung mà tôn quý, lại không thiếu tâm cơ, Trường Ninh thật sự không cảm thấy Chu Minh Hy sẽ thất bại.
Người thế này, đẹp đẽ như ngọc, quả thực không nỡ nhìn thấy hắn thất bại.
Đợi nói chuyện xong, Chu Minh Hy mới chậm rãi bước tới, cười rằng: “Chữ ngươi viết tặng ta ban nãy còn chưa đóng dấu nhỉ?”
Triệu Trường Ninh tháo xuống một con dấu bên hông, ấn lên lời tựa sau cùng. Khi nàng định thu ấn về, ngón tay không cẩn thận cọ qua bàn tay Chu Minh Hy, hắn giống như rất mẫn cảm, tức khắc rút tay về.
Triệu Trường Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầu nói: “Điện hạ…”
Chu Minh Hy dường như cũng ngẩn ra, trên tay hắn còn lưu lại cảm giác tê dại khác thường, đúng là khó hiểu. Mỗi lần ở riêng với Triệu Trường Ninh, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó quai quái, cả người không được tự nhiên.
Triệu Trường Ninh dừng một chút: “Kỳ thật điện hạ làm rất tốt, từ xưa tới nay không được phép thiếu lòng phòng bị.”
Chu Minh Hy tủm tỉm cười: “Nói chuyện càng ngày càng giống đám thần tử kia, được rồi, ban nãy ngươi cũng chưa ăn gì, cùng ta ra ngoài nhập tiệc thôi.”
Triệu Trường Ninh nối gót theo sau Chu Minh Hy, lẳng lặng dõi theo bóng lưng hắn. Nàng nhìn một Chu Minh Hy như vậy, không khỏi nghĩ đến trong giấc mơ kia ‘Hoàng tử nàng ủng hộ bị loạn đao chém chết…’ Chuyện như vậy đừng nên rơi xuống người hắn.
Thế nhưng lời ban nãy của Chu Minh Hy, đã khiến Triệu Trường Ninh sinh lòng ủng hộ. Người này kỳ thực rất có dáng vẻ minh quân, cũng chính là tiềm chất của người lãnh đạo. Không câu nệ tiểu tiết, tin người thì dùng người, đúng như các bậc Lưu Bang Triệu Khuông Dận, nếu có thể đi theo một minh quân như vậy, giành được đại nghiệp ngàn thu, danh lưu sử sách…!
Vậy sẽ là chuyện vĩ đại đến nhường nào!
Đây cũng là điều trong lòng nàng thầm mong đợi.
*
Yến tiệc hôm nay kéo dài đến tận khuya. Chu Minh Sí vẻ mặt như thường kính rượu Thái tử. Mà Chu Minh Duệ cùng Thái tử, tuy vẫn nói cười rôm rả, nhưng nghe kỹ lời qua tiếng lại, đã có thể nhận ra được chỉ là biểu hiện ngoài mặt mà thôi.
Trường Ninh nghe nói thân mẫu Lý quý phi của Chu Minh Duệ, trong hậu cung hẵng còn đấu đá sống mái với Hiếu Ý Hoàng hậu. Hoàng tử phía dưới tự nhiên cũng chẳng tốt đẹp đến đâu.
Từ chế độ đích trưởng tử kế thừa mà nói, Thái tử hoàn toàn xứng đáng kế thừa đế vị, nhưng đằng ngoại Lý gia của tam Hoàng tử lại quá mạnh mẽ, có thể xếp ngang với thế lực của Thái tử. Càng huống hồ Lý quý phi nhận vinh sủng mười năm không suy, nếu không phải nàng vào cung sau Hoàng hậu, e rằng vị trí Hoàng hậu chưa chắc đã tới lượt thân mẫu của Thái tử. Bởi vậy Lý quý phi vẫn luôn không cam lòng.
Chu Minh Hy nhớ tới chuyện Chu Minh Sí tỷ võ với Ngụy Di ban sáng, bèn nói với nàng: “…Ngươi thay ta mang ít đồ tới tặng nhị ca. Nếu vừa rồi tặng ngay, chỉ e hắn nghĩ rằng ta đang ban thưởng, trong lòng sẽ không thoải mái.” Dứt lời sai nội thị cầm tới vài hộp gấm cho nàng, toàn là các sản vật sơn dã cao cấp, cống phẩm đủ loại.
Vì thế đợi sau khi yến tiệc kết thúc, Triệu Trường Ninh liền vác đồ qua cho Chu Minh Sí. Nàng từng tới đưa công văn vài lần, đã khá quen thuộc đường đi. Gác cổng giúp nàng thông bẩm một tiếng, lúc trở ra nói rằng: “Nhị điện hạ đang gặp khách, bảo ngài mang đồ vào trong trước.”
Trường Ninh bèn xách đồ vào trong. Phủ đệ của hoàng tử xây dựng cao to khí phái, rường cột chạm trổ, hành lang dài tít tắp uốn khúc quanh co.
Chính phòng có binh lính trấn giữ, cảnh giới nghiêm ngặt. Chu Minh Sí vẫn còn ngồi bên trong nói chuyện với Thường quốc công Cao Trấn, phòng ốc thắp đèn nến sáng trưng. Triệu Trường Ninh chắp tay đợi một hồi, lúc này màn đêm đã buông xuống, trăng tròn nhô lên sáng tỏ, xuyên qua khe hở trên quải lạc rơi xuống mặt đất, quả thật là ánh trăng trong vắt như nước.
Đúng lúc Triệu Trường Ninh mải miết ngắm trăng, Thường quốc công Cao Trấn đã bước ra, thấy Trường Ninh đứng dưới mái hiên hành lang, cười nói: “Thì ra có người đang đợi, ngài còn nói chuyện với ta lâu như thế.”
Triệu Trường Ninh xoay người chắp tay: “Gặp qua thường quốc công.”
Thường quốc công từng cùng Chu Minh Sí lên chiến trường đánh giặc, cho nên xem như có quan hệ tốt nhất với Chu Minh Sí, thường cùng nhau đi uống rượu gì đó.
“Ngươi nhận ra ta à?” Cao Trấn nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta từng gặp rồi sao?”
Triệu Trường Ninh mỉm cười: “Quốc công gia đúng là quý nhân hay quên, ngày đó trên trường săn đứng từ xa xa đã nhìn thấy Quốc công gia một lần.”
Chu Minh Sí bước ra từ sau lưng Cao Trấn: “Được rồi, còn trễ nữa quay về sẽ bị giới nghiêm đấy.” Khẽ hất cằm lệnh cho thị về bên cạnh: “Đưa Thường quốc công ra ngoài đi.”
Cao Trấn cũng sợ sau khi giới nghiêm thì không đi được nữa, cười một tiếng với Trường Ninh, kế đó khoác áo choàng lên vai rời khỏi.
Chu Minh Sí gọi nàng: “Vào trong đi.”
Lúc này Triệu Trường Ninh mới theo Chu Minh Sí vào phòng. Chỗ này hẳn là thư phòng, nhưng trên giá đồ cổ đặt rất ít sách, cũng không có thứ gì như bình hoa hay bồn cây cảnh, giống với con người Chu Minh Sí này, đơn giản nghiêm túc. Chu Minh Sí vừa vào phòng bèn ngồi xuống tiếp tục đọc sách, hắn không nói lời nào, nhưng cũng không mở miệng đuổi Triệu Trường Ninh đi, nhất thời trong phòng trống trải đến lạ lùng.
Trường Ninh không biết hắn đang có ý gì, vốn dĩ nàng định tới đưa đồ rồi đi ngay, chỉ thấy ánh nến phủ lên nửa người mình, bên ngoài lại là bóng đêm đày đặc, tựa hồ đang đứng trên một ranh giới kỳ dị.
Nàng cũng sợ bị giới nghiêm có được không, một khi qua giờ tuất sẽ không được phép thông xe, sao Chu Minh Sí lại không nói câu nào. Huống hồ mỗi lần đơn độc ở cùng Chu Minh Sí trong một căn phòng, luôn có cảm giác mất tự nhiên. Đôi lúc còn nghĩ tới chuyện buổi đêm hôm đó, bị nam nhân này đè xuống hôn.
Cứ trơ trọi thế này, dường như có một loại sợ hãi mang theo ám muội len lỏi trong không khí, đang dần dần tràn vào trong cốt tủy.
———————-
……
Tự nhiên lục được ảnh này, minh họa Chu Minh Hy để các thím xem chơi:))