"Đại hoàng tỷ, nếu không phải muội đứng đợi ở ngoài, chỉ sợ cũng không biết tỷ bị đưa tới đây." Âm thanh vang lên giữa ngục phòng đánh thức nữ tử đang ngồi sau song gỗ.
Trong ngục phòng của Đại lý tự có một phòng giam khác với những nơi còn lại, ít nhất nó cũng được dọn dẹp gọn gàng hơn. Đại công chúa đầu tóc tán loạn, nào đâu còn bộ dáng của một vị công chúa hay thiên tử chi nữ, nàng ta ngẩng đầu chạy tới điên cuồng hét vào mặt người đứng ngoài song gỗ: "Người lừa ta! Là ngươi lừa ta! Nếu không phải vì ngươi ta cũng sẽ không làm ra hành động ngu xuẩn như vậy!"
Bên ngoài song gỗ là một nữ tử chùm đấp lạp khoanh tay đứng nhìn: "Đại hoàng tỷ sao lại nói như vậy. Muội muội chỉ là muốn giúp tỷ nhìn rõ bộ mặt của đại tỷ phu mà thôi. Ai ngờ tỷ lại chọn cách tiêu cực như thế chứ. Mà kể cũng kỳ lạ, tại sao phụ hoàng lại có thể tìm ra được chân tướng chứ."
Nàng ta càng nói, Đại công chúa càng điên cuồng: "Đông Hoàng Giai Tú! Nếu không phải ngươi dẫn đi bắt gian, liệu ta có hiểu nhầm phu quân ta không?! Nếu không phải ngươi nói bóng nói gió về Thiên Đạo Quán, liệu ta có nổi lên sát tâm với Hạ Vân Hiên không?!"
Bên ngoài song gỗ, Lục công chúa vẫn đứng yên như vậy: "Tỷ nói gì vậy? Sao có thể là hiểu lầm chứ. Hạ tiểu tướng quân và đại tỷ phu đúng là có tư tình mà. Hôm đó không phải chúng ta cùng nhau đi bắt gian sao?"
"Đông Hoàng Giai Tú, ngươi tưởng ta không biết ngươi căm ghét Dương Tử Khâm nên mới muốn hại tình lang của nàng ta mà thôi. Đông Hoàng Giai Khánh cũng bị ngươi thổi bóng thổi gió bên tai nên mới muốn hại Dương Tử Khâm nên rồi mới rơi vào kết cục như vậy. Không ngờ đấy Đông Hoàng Giai Tú, mưu kế của ngươi cũng đủ sâu."
"Tình lang? Đại hoàng tỷ đang nói gì vậy?" Lục công chúa hơi nhíu mày, nàng ta muốn hại Hạ Vân Hiên để khiến Dương Tử Khâm đau khổ chỉ là một phần thôi, chỉ là tiện tay tiết lộ bí mật của Hạ tiểu tướng quân mà thôi.
Đại công chúa vươn tay ra ngoài như muốn cào nát khuôn mặt giả tạo kia: "Nàng ta và Hạ Vân Hiên lưỡng tình tương duyệt! Chính nàng ta ở trước mặt mọi người thừa nhận như !"
Lục công chúa không ngờ Dương Tử Khâm lại dũng cảm vậy, đến danh tiếng của mình cũng không cần nữa. Nàng ta cười châm biếm: "Đại hoàng tỷ vậy mà tin nàng ta sao? Ta sợ đại tỷ đau lòng mới không nói với tỷ. Vốn nghĩ là bắt gian là đủ rồi, không nên sát thêm muối vào vết thương của tỷ. Nhưng mà hôm đó chúng ta đi rồi tỷ nói xem hai người đó làm gì tiếp theo. Người muội để lại nói rằng tối đó trong viện đó phát ra âm thanh ái muội lắm, đến tận sáng hôm sau Hạ tiểu tướng quân mới rời đi cơ mà. Tỷ nói xem, đại tỷ phu dù động vào một nam nhân, cũng không động vào tỷ. Chuyện khiến lòng người khó chịu như vậy, muội đâu có muốn nói ra đâu. Sao tỷ cứ phải khiến muội trở thành kẻ ác vậy chứ?"
Đại công chúa đờ đẫn nghe lời Lục công chúa nói, khuôn mặt từ khó tin rồi bật cười điên cuồng, rồi suy sụp khóc lóc.
Lục công chúa trào phúng nhìn vị đại tỷ cao quý của mình đang điên dại trong đại lao. Không được rồi, hôm nay có được tin quan trọng như vậy, không kể cho người khác thì thật ích kỷ quá.
Dương Tử Khâm bị cấm túc, nhưng thông tin nàng vẫn có thể nghe từ Liên Anh. Không hiểu từ đâu truyền ra tin Dương tứ tiểu thư và Hạ tiểu tướng quân lưỡng tình tương duyệt, càng truyền càng lớn, càng truyền càng thật.
Dương Tử Khâm hết chép kinh Phật thì may áo choàng. Bên ngoài đồn đến long trời lở đất, có người tức đến vỗ ngực dậm chân, Dương Tử Khâm ở trong Đông các an an ổn ổn làm việc của mình.
Nàng bây giờ muốn cảm tạ hoàng đế, khoảng thời gian này của nàng thật an tĩnh. Việc tốt nhất của cấm túc chính là nàng không đi ra ngoài, cũng không ai vào viện của nàng được.
Hôm trước nàng mới cảm thấy vừa trách mình vừa trách hoàng đế đâu, hôm nay mới nhận ra, biết vậy nàng quất thêm vài roi cũng thoải mái, cấm túc hai tháng có phải nhàn nhã hơn không.
Trong Đông các, người bận rộn nhất là Liên Anh. Mấy ngày đầu Liên Anh vui đến đi ngủ cũng có thể cười mà tỉnh dậy. Sáng nàng ôm theo túi hạt dưa của mình đi ra ngoài, đến tối lại cầm một túi khác ngồi kể lại cho mọi người ở Đông Các.
"Tiểu thư, bên ngoài không biết từ đâu có thông tin nói là tiểu thư và Hạ tiểu tướng quân lưỡng tình tương duyệt."
"Tiểu thư không biết đâu, bên ngoài vừa truyền tin vừa cãi nhau. Đủ các lời khó nghe, chủ yếu là mắng tiểu thư, em cãi lại bọn họ thì họ bèn đuổi em đi."
"Nhưng không ai tức bằng lão phu nhân đâu, nghe nói vừa cười xong đã tức giận người khác. Bên đại phòng nói lão phu nhân tức vì không câu được cháu rể hiển quý đó."
A Diên muốn đuổi Liên Anh ra ngoài, không thấy tiểu thư đang thêu áo sao.
Nhưng Dương Tử Khâm vẫn cứ để nàng ấy kể, nghe chuyện phiếm cũng vui mà.
Dương Tử Khâm cũng không trả lời, nàng lấy kéo cắt đi đoạn chỉ thêu, cũng không để tâm xem bên ngoài nói gì.
Dương Tử Khâm muốn sống cuộc đời của chính nàng, dù hạnh phúc hay đau khổ, từng lối rẽ cuộc đời nàng đều do nàng lựa chọn. Nếu người ta hỏi, nàng có hối hận không, dù có chuyện gì xảy ra nàng cũng sẽ trả lời nàng không hối hận.
Lúc nàng nói ra những lời đó nàng không nghĩ gì nhiều, nàng chỉ muốn bảo vệ Hạ Vân Hiên mà thôi. Danh tiếng của Vân Hiên ca được bảo đảm rồi, nàng không có gì để hối hận.
Liên Anh chạy tới đon đả rót trà, nàng ấy nhăn mũi: "Tiểu thư, sau này em đi theo tiểu thư ra ngoài nhé."
Dương Tử Khâm buồn cười gật đầu: "Em không lười là được, đến lúc đấy đừng đột nhiên đổi chỗ với A Diên."
Trong viện nàng có lẽ Liên Anh là người bận rộn nhất, nàng ấy nghe chuyện từ bốn phương tám hướng, nàng ấy cảm thấy mình chắc là người có lượng thông tin nhiều nhất.
Một tháng cấm túc đi qua quá nhanh, Dương Tử Khâm mới may xong áo choàng đã phải đối diện với nhân sinh của mình.
Đầu tiên tất nhiên là Dương nhị phu nhân, mẫu thân của nàng.
Dương nhị phu nhân khuôn mặt u ám nhìn nàng: "Chuyện của con... tuy chỉ là lời đồn nhưng với danh tiếng của con vẫn không tốt ."
Dương Tử Bội bĩu môi lắc đầu: "Không phải tin tức sai lầm thì chính là tỷ tỷ nói dối. Mẫu thân không tin tỷ tỷ cũng không thể tin mắt của con. Hạ Vân Hiên nhìn một nam nhân còn thâm tình hơn cả nhìn tỷ tỷ."
Dương Tử Khâm đưa tay che miệng cậu: "Mẫu thân, không có chuyện gì đâu, người đừng lo lắng nhiều."
Nhìn cái vẻ mặt muốn qua loa cho xong chuyện này đi, chắc chắn là bị cậu nói đúng rồi, nhưng tại sao lại không cho cậu nói tiếp chứ.
Người thứ hai, chính là Dương lão phu nhân, tổ mẫu của nàng.
Mi tâm Dương lão phu nhân nhíu chặt lại như muốn kẹp chết một con ruồi: "Một tiểu thư thế gia, bây giờ bị đồn khắp chốn là cùng một nam tử khác lưỡng tình tương duyệt. Sau này sẽ có ai nhìn đến con nữa? Tốt nhất giờ đợi tin đồn lắng xuống, nhị nhi tức cũng nên tìm người thích hợp đi thôi. Nếu không còn có thể gả cho ai được nữa."
Dương Như Ngọc ngồi bên cạnh cũng không bỏ qua cơ hội: "Cũng một phần lỗi tại con, đãng lẽ con nên biết trông chừng các vị muội muội. Sau này con sẽ để ý chăm sóc Tử Khâm muội muội nhiều hơn."
Đây là mắng nàng lén lút đi gặp tình lang rồi. Lâu ngày không nói chuyện, Dương đại tiểu thư mắng người càng thêm hoa mỹ rồi.
Nàng cũng không nói gì mà chỉ im lặng nghe giáo huấn ở Trường Thọ Viện. Không phải nàng không muốn giải thích, mà nàng biết dù nàng có giải thích cũng sẽ không có người nghe. Mấy người đó nói nhiều quá nhàm chán cũng sẽ dừng thôi.
Nhưng ở Trường Thọ Viện về thì Dương Xuân Khiết lại vòng lại Đông Các thăm nàng, còn chưa ngồi xuống đã ấp úng hỏi nàng: "Tứ tỷ, có thật sự là tỷ... và Hạ tiểu tướng quân... "
Dương Tử Khâm cười cười: "Lời đồn bên ngoài mà thôi, muội muội không nên để trong lòng."
Dương Xuân Khiết nhìn nàng chối không thật tâm lắm, vẫn gắng hỏi chuyện thêm một lúc rồi mới về.
Dương Tử Khâm gấp gọn áo choàng lại, mệt mỏi thở dài, mới mọi người trong phủ thôi nàng đã thấy đủ mệt mỏi rồi. Thật may nàng không phải đối phó với từng người nghe được tin, nếu không chỉ sợ nàng có thể trực tiếp mệt chết.