Lúc mọi người thối lui, hoàng đế gọi Dương Tử Khâm lại, đợi không còn ai hết mới hỏi nàng: "Ngươi... và Hạ Vân Hiên..."
Dương Tử Khâm nói dối đến cùng: "Chúng thần lưỡng tình tương duyệt!"
Hoàng đế thấy nàng vẫn kiên trì, cũng chỉ thở dài: "Giờ chỉ còn ngươi và trẫm, ngươi cũng không cần thiết..."
Tề Thu Ngọc từng nói nàng không biết cách che giấu cảm xúc, nhưng chỉ cần nàng không thừa nhận là được: "Thần nữ cũng có thứ mình muốn bảo vệ."
Hoàng đế lại thở dài, ông cho Dương Tử Khâm lui xuống.
Hoàng đế ngồi trong đại sảnh vắng lặng mệt mỏi dùng tay day đầu. Hai nữ nhi của ngài, vẻ ngoài trong sáng, bên trong thì đáng sợ. Nam nhân trên chiến trường đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đều là vì muốn bảo vệ mạng sống, bảo vệ người thân, bảo vệ đất nước. Trong cung vậy lại nuôi dạy nên hai nữ nhi quỷ kế đa đoan, một người thì mưu hèn kế bẩn hủy hoại đi nữ nhi của thầy ngài, một người thì tìm sát thủ đến ám sát quan lại. Hôm nay nếu như không xử lý đứa con gái lớn này, chỉ sợ quần thần bất an.
Nhưng nó là đứa con gái đầu tiên của ngài, là đứa trẻ đầu tiên ngài bế trên tay, là đứa trẻ đầu tiên gọi ngài là phụ hoàng mà.
Dương Tử Khâm đi ra ngoài thấy đại công chúa đã bị đưa đi, hai người của Mặc kiếm trang cũng đã rời đi, chỉ còn những người khác đứng trong viện, nàng rút roi bước thẳng về phía Ngô tướng quân, không nương tình quất hắn một roi.
Hạ đại tướng quân đứng ra cản lại roi thứ hai của nàng: "Tử Khâm tiểu thư thủ hạ lưu tình."
Dương Tử Khâm nghiến răng: "Ngài tránh ra!"
Vì hắn mà Vân Hiên ca mới chết, dù sao hôm nay nàng cũng đánh người rồi, đánh thêm một người cũng không sao.
Dương Tử Khâm hôm nay khí thế gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật, khiến cho mọi người ai cũng không ngờ tới một tiểu cô nương trông yếu mềm như vậy, đến lúc cứng rắn lại liều đến vậy. Xem ra tình cảm của nàng với Hạ Vân Hiên cũng thật sâu đậm.
Dương Tử Khâm từ lúc nghe đến việc Hạ Vân Hiên bị tịnh thân trong lòng chỉ thấy ấm ức cùng đau xót.
Hạ Vân Hiên, huynh sỉ nhục thương Thuyết Hàn.
Hoắc Mộ Ngôn nhìn bàn tay Dương Tử Khâm nắm chặt roi đến trắng bệch, biết nàng đang cố gắng kiềm nén bản thân, hắn nắm lấy tay nàng đi ra ngoài.
Hoắc Mộ Ngôn nghĩ đến thời tiết vẫn còn khá lạnh, vì vậy cũng không cưỡi ngựa mà dùng xe ngựa.
Trên xe ngựa của hắn cũng rất ấm áp, có thảm lông, có chăn ấm, Dương Tử Khâm được Hoắc Mộ Ngôn dùng chăn quấn an tĩnh ngồi trên xe ngựa.
Hoắc Mộ Ngôn cẩn thận gạt vài sợi tóc trên trán cho nàng: "Hôm nay đánh đủ chưa? Vốn tưởng nàng dùng roi đánh bừa thôi, không ngờ cũng có kỹ thuật đấy."
Dương Tử Khâm cắn môi nhỏ giọng lầm bầm: "Đánh chưa đã." Lần trước sau khi Ngũ công chúa bị phạt nàng nghĩ đến lại thấy hối hận, đáng lẽ nàng cũng nên đánh nàng ta một trận. hôm nay nàng chỉ là không muốn hối hận như vậy nữa mà thôi.
Hoắc Mộ Ngôn lắc đầu, cũng không biết nàng lấy đâu ra lá gan đó nữa. Sau này hắn không nên chọc nàng, nếu không chỉ sợ bị quất roi lúc nào cũng không hay.
Xe ngựa dừng lại, Hoắc Mộ Ngôn ôm cả Dương Tử Khâm trong bọc chăn xuống. Dương Tử Khâm choáng váng bị bế ngang nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Đây là Long An Tự.
Hoắc Mộ Ngôn một đường ôm nàng đi tới hậu sơn.
Hắn đặt nàng xuống bãi đất trống, ngồi xuống cạnh nàng: "Được rồi, không còn người nữa rồi, nàng khóc đi."
Dương Tử Khâm cảm thấy tất cả bức bối trong lòng nàng như sóng rền gió cuốn trào dâng, nước mắt lại không kiềm được mà tuôn rơi.
Tề nhị tiểu thư khẩu xà tâm Phật đã không còn nữa, Hạ tiểu tướng quân trong mát như sương cũng rời nàng mà đi.
Có phải nếu hôm đó nàng không bị giữ lại trong phủ, nếu hôm đó nàng đi gặp Tề Thu Ngọc thì mọi chuyện sẽ khác đi không? Nếu hôm đó nàng rời hầu phủ sớm mọt chút, tìm thấy Hạ Vân Hiên sớm hơn một chút, thì đã có thể cứu huynh ấy không?
Vì sao mỗi lần đều chậm một bước, là số mệnh vốn đã an bài như vậy sao?
Đột nhiên nàng cảm thấy bản thân mình rất cô đơn. Bằng hữu của nàng vốn chỉ đủ một bàn tay nay chỉ dùng mấy ngón tay cũng có thể tính ra.
Hoắc Mộ Ngôn đợi nàng phát tiết xong mới đưa khăn tay cho nàng. Dương Tử Khâm lắc đầu loay hoay lấy khăn tay của mình ra.
Hoắc Mộ Ngôn nhìn khăn tay trong tay nàng, bật cười: "Nhớ ta đến vậy cơ à, còn mang theo khăn tay của ta bên người."
Dương Tử Khâm thút thít: "Ngài tặng ta rồi, đây là khăn của ta."
Với lại nàng rất thích nó, nàng đã thêu một chùm cẩm tú đỏ trên nền vải đen, cảm giác vừa diễm lệ vừa ma mị.
"Hôm đó nàng không hẹn Hạ Vân Hiên. Sao lại phải nói dối?"
Dương Tử Khâm trầm mặc, hôm đó nàng bị mời mới ở lại hầu phủ đến muộn, nếu không giờ đó nàng cũng đang ngồi trong viện của mình rồi. Người khác có thể nghe nàng tự tin nói huơu nói vượn, chứ người mời nàng ở lại sao lại không biết được.
Nàng nhìn về phía rừng cây phía xa, giọng cố gắng trấn tĩnh: "Huynh ấy đi rồi, ta không thể để huynh ấy chịu sỉ nhục như vậy được, ta phải bảo vệ tôn nghiêm của Hạ tiểu tướng quân."
Hoắc Mộ Ngôn nhìn kỹ Dương Tử Khâm, nữ tử này mỗi lần đều khiến hắn rúng động như vậy, thật muốn đem nàng giấu đi quá, cứ như này nàng sẽ trêu ghẹo nhiều đào hoa lắm cho mà xem.
"Đi thôi, ta đưa nàng về."
Dương Tử Khâm đột nhiên thở dài, tuy nàng thích ở lỳ trong Đông các, nhưng mà bị hoàng đế hạ khẩu dụ cấm túc sẽ khác hẳn. Chỉ sợ sau khi cấm túc kết thúc, thứ nàng đối diện sẽ lại là một trận giông bão.
Nàng lắc đầu: "Ngài có thể đưa ta tới Cẩm Phường không? Ta phải lấy thêm ít vải nữa."
Dương Tử Khâm dẫn Hoắc Mộ Ngôn đi cổng sau Cẩm Phường lên phòng bao, lần trước nàng dẫn Vũ Thành Phong đến đã đủ lắm rồi, lần này nàng còn dẫn theo Hoắc Mộ Ngôn đường đường chính chính đi tới chỉ sợ không nổi danh cũng hổ thẹn.
Chưởng quầy thích nhất không phải là các vị chủ phường khác, họ thích nhất là Tử Khâm chủ phường. Tử Khâm chủ phường không chỉ giúp họ nghĩ mẫu mới, hoa văn thêu mới phần lớn cũng là nàng đưa tới. Mà vị hôm nay đi cùng chủ phường càng tuấn kiệt vô song, tuy không đẹp bằng vị lần trước, nhưng y phục này cũng thật quen mắt.
Dương Tử Khâm hơi mím môi: "Ngươi đem một vài sấp vải đen lên ."
Chưởng quần tất nhiên là lanh lợi, hắn nhanh tay phân phó người lấy vải. Hắn nhìn Hoắc Mộ Ngôn thêm mấy lần, âm thầm nhớ lại.
Hoắc Mộ Ngôn ngồi xuống phủi phủi vạt áo: "Không phải chỗ mấy người có cái gì mười hai hoa thần sao? Mang lên vài bộ cho nàng ấy chọn đi."
Dương Tử Khâm đang cúi đầu chọn đồ án cũng phải ngẩng lên: "Ngài biết một bộ đầu bảng bao nhiêu tiền không?"
"Nhưng cũng không đến nỗi khiến nàng cảm thấy ta mua không nổi chứ. Chẳng lẽ ta còn nghèo hơn Từ Diệc Thu à?"
Từ Diệc Thu... Hình như hôm qua nàng có nhìn thấy bóng dáng Từ Chi Ân thì phải.
"Tính chất không giống, lúc đó ta đang bực ngài ấy. Ta không thích hoa thần, ngài đừng phung phí."
Nói rồi nàng giơ một đồ án ra hỏi Hoắc Mộ Ngôn: "Ngài thích kiểu này không?"
Hoắc Mộ Ngôn lắc đầu, hơi mỉm cười nhìn vào mắt nàng: "Ta thích hoa cẩm tú."
Dương Tử Khâm hơi ngây người rồi vội vàng gật đầu, vậy thì dễ, giờ chỉ cần chọn vải thôi.
Dương Tử Khâm chọn được vải với bông rồi thì bảo người đưa ra xe ngựa.
Hoắc Mộ Ngôn đưa nàng về Dương phủ, Dương Tử Khâm bắt đầu chuỗi ngày bị cấm túc của mình.
Trong một chiếc xe ngựa đi ra khỏi thành, một người khó hiểu chống cằm nhăn mặt: "Thật là khó tin quá, ta thà tin Hạ Vân Hiên đoạn tụ còn hơn tin Dương Tử Khâm thích hắn."
Người còn lại mỉm cười dịu dàng: "Rồi sẽ gặp lại thôi."
Xe ngựa đi ra khỏi kinh thành, hướng về phía Nam.