Ở trong Đông Các, Dương Tử Khâm đứng ngồi không yên. Nàng hết đi qua đi lại rồi ngồi xuống lấy kinh Phật đọc để tĩnh tâm. Nhưng một khắc chưa biết được tin tức về Hạ Vân Hiên nàng chưa thể an tâm được.
Mấy ngày nàng không có cách nghe tin tức từ Hạ phủ được. Có lẽ Hạ phủ cũng che đậy thông tin về chuyện hôm đó, chứ nếu không với độ nhanh nhạy của các nữ quyến trong kinh thành, không thể nào đến giờ vẫn chưa có tin tức gì cả.
Trong Trường Nhật điện, hoàng đế long nhan đại nộ: "Ngay giữa Đông Kinh mà dám ám sát thủ lĩnh Cấm vệ quân. Có khi nào tiếp theo sẽ là ám sát trẫm không! Giang hồ, giang hồ thì không cần triều đình à?! Hoắc Vũ Nhật, ngươi phải điều tra ra chân tướng cho trẫm, không thể để đám người này lộng hành được!"
Hoắc Mộ Ngôn nhận lệnh rồi bắt đầu đi điều tra.
Dương Tử Khâm ngồi trong Đông Các suốt mấy ngày cũng không nhận được tin tức gì. Vì vậy nàng viết thư cho Miên Hòa, sau khi nhận được thư trả lời nàng phân phó A Diên chuẩn bị xe ngựa vào cung.
Nàng mấy ngày như người mất hồn, đến Dương Tử Bội kể chuyện cho nàng nghe nàng cũng không biết, đến tận lúc cậu lo lắng hỏi lại nàng cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện.
Chỉ có điều nàng không ngờ là, lúc nàng chuẩn bị lên xe ngựa thì Dương Như Ngọc xuất hiện. Nhìn Dương đại tiểu thư ngồi trong xe ngựa, váy quần hoa lụa, trang sức cầu kỳ, nàng cảm thấy mình hơi nhức đầu.
"Đại tỷ hôm nay có chuyện gì muốn tìm muội sao? Hôm nay muội muội có chuyện cần ra ngoài. Nếu đại tỷ không gấp thì đợi muội muội về rồi đến Đông Các làm khách được không?"
Dương Như Ngọc đưa tay chỉnh trâm trên đầu mình: "Muội muội hôm qua mới đồng ý với tổ mẫu dẫn theo tỷ tỷ đi mở mang tầm mắt, hôm nay ra ngoài lại để tỷ tỷ trong phủ sao? Chẳng lẽ hôm qua muội chỉ ăn nói qua loa để lấy lệ với tổ mẫu sao?"
Dương Tử Khâm nghi hoặc nhìn sang A Diên như muốn hỏi có chuyện này sao. A Diên gật đầu thay câu trả lời.
Dương Tử Khâm trong lòng nóng vội, đành nhắm mắt nhắm mũi lên xe ngựa.
Dương Như Ngọc ngồi trên xe ngựa vuốt phẳng gấu váy hỏi Dương Tử Khâm:
"Hôm nay muội vào cung có chuyện gì thế? Thất công chúa gọi muội vào cung chơi à? Có khi nào công chúa lại nghĩ ra trò chơi gì mới không?"
Dương Tử Khâm trả lời câu được câu không.
Dương Như Ngọc ngồi một bên bĩu môi. Nàng biết vì sao Dương Tử Khâm không muốn nàng đi cùng chứ sao lại không. Nàng ta tất nhiên là sợ nàng đi cùng sẽ khiến nàng ta nhìn càng tầm thường rồi. Không phải cũng vì lý do đó mà nàng ta suốt ngày ngồi trong cái Đông Các đấy của nàng ta hay sao.
Miên Hòa nhìn Dương Như Ngọc đang hành lễ với mình khó hiểu nhìn Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm lắc đầu từ chối giải thích, giờ Dương Như Ngọc không phải mối bận tâm của nàng.
"A Xu, không phải tỷ nói muốn học thêu nên gọi muội vào cung sao? Ngày hôm nay chắc chúng ta có thể chọn rồi vẽ đồ án đó."
Dương đại tiểu thư cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi, nhưng chỉ duy nhất không thích thêu thùa. Dương Tử Khâm nói như vậy là có ý muốn đuổi người.
Miên Hòa nháy mắt liền hiểu, lập tức hùa theo: "Đúng vậy, ta chuẩn bị hết rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi. Muội không biết đâu, Lục hoàng tỷ vừa mới mời ta qua thưởng trà đó. Mấy ngày trước Nam Dương mới tiến cống mấy hộp trà thượng phẩm, phụ hoàng mới thưởng cho mọi người. Nhưng ta một lòng muốn học thêu thùa nên từ chối đó."
"Ồ, đúng rồi, trùng hợp làm sao, hôm nay Dương đại tiểu thư cũng vào cung, kỹ thuật pha trà của Dương đại tiểu thư nổi danh kinh thành. Tiểu thư nguyện ý thay ta đến Tú Liên các làm khách không?"
Dương Như Ngọc mìm cười kiều diễm: "Được trợ giúp công chúa là phúc phận của tiểu nữ. Vậy tiểu nữ xin phép cáo lui trước."
Miên Hòa cười cười rồi phân phó cung tỳ đưa Dương Như Ngọc qua Tú Liên Các, nàng nhỏ giọng: "Đem theo một hộp trà tiến cống qua cho bọn họ."
Nhìn Dương Như Ngọc rốt cuộc cũng rời đi, Dương Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Xin lỗi A Xu, khiến tỷ tốn kém rồi."
Miên Hòa xua xua tay: "Có gì đâu, hôm trước phụ hoàng gửi đến chỗ ta hai hộp, một mình ta cũng không uống hết, coi như tặng Lục tỷ một hộp đi".
"Nhưng mà đại tỷ muội thật sự không phải là đi dự yến nhà ai à? Ăn mặc trang điểm tỉ mỉ như vậy. Vừa nãy đại tỷ muội cười ta còn nổi hết cả da gà lên đấy." Nghĩ đến nụ cười vừa nãy của Dương Như Ngọc, Miên Hòa đột nhiên cảm thấy rùng mình.
"À, mau vào trong điện ngồi xuống, muội mau kể cho ta chuyện của Hạ Vân Hiên đi."
Dương Tử Khâm cố nhớ lại chi tiết, kể lại chuyện tối hôm đó cho Miên Hòa, nhớ lại cảnh tượng Hạ Vân Hiên nằm trong vũng máu, toàn thân Dương Tử Khâm run rẩy không ngừng.
Miên Hòa lo lắng nắm lấy tay Dương Tử Khâm: "Thanh Thanh, may là muội không sao. Lần sau nếu còn gặp chuyện như thế, đồng ý với tỷ, muội phải lập tức trốn đi biết không? Lúc đó không phải có Hoắc Mộ Ngôn ở đó sao. Đao kiếm vô tình, nếu muội bị thương thì sao, muội mà có chuyện gì, tiểu di biết phải làm sao?"
Dương Tử Khâm miễn cưỡng gật đầu: "Muội biết rồi." Miệng thì nói vậy, nhưng đặt vào tình cảnh đấy, nàng chạy không nổi. Để bằng hữu của mình một mình đối diện nguy hiểm nàng làm không được. Nếu lúc đó nàng bỏ chạy, cả đời nàng sẽ hối hận.
Miên Hòa trầm mặc. Rốt cuộc là do phái nào làm đây? Hạ Tư Mã thuộc phái tướng gia. Mấy năm nay ba phái tạo thành một kiềng ba chân vững vàng kiếm chế nhau cùng nhau chống lại Tây Duy Nhĩ. Sau Nam Dương loạn mười năm trước, người dân Đông Hoàng đã đi dần vào cuộc sống ấm no hạnh phúc, chỉ còn lại một vài trận chiến nhỏ lẻ ở biên cương. Nhưng hoàng đế cũng đã an bài ổn thỏa quân đội trấn thủ biên cương. Cuối năm ngoái Hoắc Mộ Ngôn dẫn quân thay Đông Hoàng kí hiệp ước đình chiến thì coi như ngoại giặc đã yên ổn. Chẳng lẽ ngoại giặc đã bình, nay lại đến nội loạn rồi?
Liệu sẽ là phe phái thế gia hay phu sĩ hàn vi đây? Nhưng dù là phe phái nào cũng quá mạo hiểm. Hạ Vân Hiên là thống lĩnh cấm vệ quân, tuy phụ thân hắn thuộc thế lực tướng gia, nhưng bản thân có thể nói là người trực thuộc thẳng dưới trướng hoàng đế.
Ám sát thủ lĩnh cấm vệ quân không phải là khiêu chiến quyền uy của hoàng đế sao.
Chẳng lẽ có phe phái bành trướng rồi, muốn giật râu rồng rồi?
Thật kỳ quái.
Dương Tử Khâm không hiểu gì lắm về tranh đấu thế lực trong triều nên nàng không biết hiện tại trong đầu Miên Hòa đã viết lên cả một kịch bản quân thần tranh đấu.
Nàng lo lắng không yên kéo lấy tay Miên Hòa: "A Xu, tỷ có cách nào hỏi thăm tin tức của Vân Hiên ca không? Muội muốn hỏi xem huynh ấy giờ thế nào rồi, hôm đó huynh ấy trọng thương như thế, không nghe được tin bình an muội không an tâm."
Miên Hòa có cùng suy nghĩ với Dương Tử Khâm, nàng phân phó cung tỳ: "Ngươi đi tìm người hỏi thăm tin tức của Hạ tiểu tướng quân. Nhanh một chút, không tìm được nguồn tin thì đi tìm người của Vũ Thành Phong hay Hoắc Mộ Ngôn cũng được."
Trong lúc chờ đợi tin tức Miên Hòa đem trà tiến cống pha cho Dương Tử Khâm.
Hai tiểu cô nương tâm trạng không tốt, vị trà cũng trở nên nhạt nhẽo.
Đợi nửa ngày cũng không thấy người được phái đi trở về, Dương Tử Khâm trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Hai người ngồi đợi cung tỳ trở lại, không đợi được người, vậy mà đợi được Vũ Thành Phong.
Vũ Thành Phong bước vào trong điện, vẻ mặt nghiêm trọng: "Công chúa, Dương tứ tiểu thư, hai người đi theo ta đến Hạ phủ đi thôi."
Dương Tử Khâm nhanh chân bước ra ngoài, trong lòng bồn chồn, bước chân cũng vội vàng.
Trong đầu Dương Tử Khâm đã nghĩ đến kết cục thảm nhất. Hình ảnh Thu Ngọc yên lặng nằm trong linh cữu ấy vẫn còn khắc sâu trong lòng nàng.
Hôm đó Hạ Vân Hiên bị thương rất nặng, trên dưới hơn mười vết thương, vết nào cũng muốn lấy mạng người, trong đó có một đao ở ngực là sâu nhất, cũng là chí mạng nhất. Dương Tử Khâm là người băng bó cho hắn, nàng cũng đoán được phần nào kết cục rồi. Chỉ là nàng mong có một tia hy vọng len lói, một kỳ tích nào đó xuất hiện, vì vậy nàng mới mong ngóng tin tức đến vậy.
Dương Như Ngọc đang ở bên Tú Liên Các thì cung tỳ của Lục công chúa bước vào thông báo tin tức là Vũ Thành Phong đến Hòa An Đài
Nhìn bàn tay Dương Như Ngọc đang nắm chặt, nụ cười trên mặt cũng méo mó, Đông Hoàng Giai Tú đưa tay che đi nụ cười xem kịch của mình.
"Ai da, Dương đại tiểu thư hôm nay cũng ngồi cùng ta nửa ngày rồi. Không bằng giờ ta đưa tiểu thư về Hòa An Đài, nếu không chỉ sợ Dương tứ tiểu thư sẽ lo lắng mất."
Đông Hoàng Giai Tú xem chuyện không sợ chuyện to, với lại lâu rồi không gặp Dương Tử Khâm, thật muốn nhìn nàng ta một cái. Dù sao nhìn Dương tứ tiểu thư đau buồn, tâm trạng nàng mới tốt lên được.
Hai người chưa đến Hòa An Đài thì đã thấy Dương Tử Khâm vội vã dẫn đầu bước ra ngoài, đến đầu cũng không quay lại.
Đông Hoàng Giai Tú nhìn theo bóng lưng Dương Tử Khâm dùng khăn tay che miệng cười rồi quay người trở về Tú Liên Các.
Dương tứ tiểu thư của ta, vội vàng như thế là đúng rồi, nếu còn chậm hơn nữa, chỉ sợ là xác cũng không còn.
Hôm nay trời đẹp như thế, tâm trạng tốt như này, còn có trà ngon, nàng nên làm gì mới tốt đây, không thể để uổng phí ngày hôm nay được.
Dương Tử Khâm lần đầu đến Hạ phủ lại không ngờ rằng lần đầu tiên nàng đến, Hạ phủ đã treo khăn trắng khắp nơi.
Dương Tử Khâm đứng sững lại, nàng nhắm mắt điều hòa hơi thở. Rốt cuộc là vẫn không thể gặp lần cuối rồi.
Vũ Thành Phòng phát hiện Dương Tử Khâm không đi theo, đi tới bên nàng: "Dù sao cũng đến rồi, chúng ta vẫn nên vào đi thôi."
Dương Tử Khâm khó nhọc gật đầu rồi nhấc váy bước theo. Đi ra ngoài phải có quy tắc, nàng chỉ có thể cúi đầu đi phía sau Vũ Thành Phong và Miên Hòa.
Giữa chính sảnh, quan tài đen đã đóng nắp được đặt trang nghiêm ở đó. Mà ở bên cạnh là một vị phu nhân khóc đến bi thương.
Thương Thuyết Hàn đứng cô độc bên cạnh quan tài, nó từng bảo vệ Hạ Vân Hiên, bây giờ nó cũng canh cho giấc ngủ ngàn thu của huynh ấy.
Ba người coi như là ba người đến thắp hương sớm nhất.
Vũ Thành Phong đi tới an ủi Hạ phu nhân: "Hạ phu nhân, xin bớt đau buồn."
Hạ phu nhân đã khóc đến mắt hằn lên tia máu, muốn nói ra lời cảm tạ nhưng cũng không dừng lại được sự đau buồn của mình, bà chỉ có thể cúi đầu cảm ơn.
Dương Tử Khâm nhìn quan tài đen tuyền, cố nén lại nước mắt. Hạ Vân Hiên từng nói nàng phải đối xử công bằng giữa hắn và Tề Thu Ngọc, nhưng nàng làm không được. Nàng có thể vì Tề Thu Ngọc mà ngày đêm ngồi thủ linh cữu, nhưng nàng không thể ở lại đây được.
Hạ đại tướng quân đang trấn thủ biên giới phía Bắc cũng được phép trở về.
Dương Tử Khâm muốn đến hỏi Hoắc Mộ Ngôn liệu đã điều tra đến đâu rồi, nhưng mấy lần nàng đến phủ hắn đều không có trong phủ, nàng để lại lời nhắn cũng không nhận được câu trả lời.
Ngày đưa tang Hạ Vân Hiên tuyết cũng rơi, giống như ngày mà nàng gặp Hạ Vân Hiên trọng thương vậy. Dương Tử Khâm đứng trên trà quán nhìn theo dòng người đưa tang từ Hạ phủ.
Vân Hiên ca, hầu gia chắc chắn sẽ tìm ra hung thủ để trả lại công đạo cho huynh.
Cũng không biết người đó biết được tin này sẽ có suy nghĩ gì. Nàng chỉ cảm thấy không đáng cho Hạ Vân Hiên, tình cảm của huynh ấy cứ như vậy im lặng mà đến, lại im lặng đi theo huynh ấy. Trên đời này, rốt cuộc trên đời này chỉ có nàng biết về thứ tình cảm sâu kín lại thuần khiết đó.
Vân Hiên ca, nếu còn kiếp sau, nguyện huynh có thể sống là chính mình, làm điều mình thích, yêu người mình yêu, không cần để ý đến thế tục.