Dương Tử Khâm lần đầu tiên phá lệ dùng bữa tối bên ngoài mà không phải vì đi uống rượu.
Buổi chiều đột nhiên có tuyết, Hoắc Mộ Ngôn thấy vậy bèn mời nàng ở lại ăn tối.
Vốn là Dương Tử Khâm từ chối, nhưng khí thế hầu gia đến cuối cùng là vẫn quá cường thế, vì vậy nàng đành dùng xong bữa tối mới về.
Khẩu vị của hầu gia cũng thật đặc biệt, trên bàn đầy đủ các món ăn, phương Bắc có, phương Nam có, thịt có, cá có, thịnh soạn đến mức... không cần thiết.
Nhưng trận tuyết này có lẽ sẽ kéo dài qua tối, Dương Tử Khâm tất nhiên phải trở về.
Trên xe ngựa của Dương Tử Khâm vào mùa đông sẽ luôn có một tấm chăn bông, nàng đắp chăn ôm ấm lô trong tay thở hắt ra một hơi.
Mong sao xe ngựa đi nhanh một chút, nàng nhớ Đông các rồi, bên ngoài thật lạnh quá.
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Dương Tử Khâm và A Diên dúi người về phía trước.
Phu xe hốt hoảng: "Tiểu thư! Có người ngã! Ôi trời đất, nhiều máu quá!"
Dương Tử Khâm nghe thấy có máu quay người kêu A Diên lấy theo hòm thuốc. Từ sau khi ở trại tị nạn về, Dương Tử Khâm luôn để hòm thuốc trong xe ngựa.
Hai người chạy nhanh đến bóng đen đang nằm trên tuyết, máu đỏ chảy ra nóng hổi hòa tan cả nền tuyết. Khung cảnh kì dị khiến lòng người nổi lên từng trận run rẩy.
Hai nữ tử dùng hết sức mới có thể lật ngược người nằm dưới đất lại. Người này ấy mà bị thương nặng, hai tay nàng vừa mới chạm vào người này đã bị máu dính đầy.
Vừa mới nhìn thấy mặt người mặt dưới đất, Dương Tử Khâm bị dọa đến mức ngã ngồi ra.
Hạ Vân Hiên.
Dương Tử Khâm bàng hoàng lại kinh sợ, nàng run rẩy không biết bản thân mình phải làm gì.
Giọng A Diên run run: "Tiểu... thư... máu... máu.."
Dương Tử Khâm hốt hoảng lấy lọ thuốc trong hà bao mình ra, đây là thuốc cứu mạng Trương y quan tặng nàng. Nàng cạy miệng Hạ Vân Hiên ra cố mãi mới nhét được thuốc vào miệng hắn.
Nàng loay hoay cởi y phục hắn ra: "A Diên, em đi lấy chăn xuống đây! Cả nước trà nữa!"
Rồi quay sang hét lên với phu xe: "Ngươi lập tức quay lại hầu phủ tìm hầu gia tới giúp, nói là Hạ tiểu tướng quân gặp nạn!"
Khắp người trên dưới kín mít vết thương, vết nào cũng như muốn lấy mạng người, vết thương nào cũng máu chảy đầm đìa.
Nàng run run đổ thuốc cầm máu rồi nhờ A Diên cùng giúp băng bó vết thương.
Trong lúc đó nàng liên tục gọi Hạ Vân Hiên, hy vọng hắn có thể tỉnh lại.
Vết thương sâu hoắm, tuy băng bó nhưng chỉ cầm máu được một phần, máu vẫn cứ như vậy thấm dần ra vải băng bó.
Nàng đem chăn quấn Hạ Vân Hiên lại thì thấy Hoắc Mộ Ngôn đi tới.
"Hầu gia!"
Nàng vừa dứt tiếng thì có rất nhiều bóng đen từ hai bên đường chạy tới, ánh kiếm lóe lên trong đêm tối khiến nàng sợ hãi.
Dương Tử Khâm run sợ nhặt lên thương Thuyết Hàn lên nắm chặt trong tay.
Ánh mắt Hoắc Mộ Ngôn tối sầm, gằn giọng: "Giữ một người là được."
Đám người Hoắc Mộ Ngôn cùng đám người mặc áo đen xông vào giao tranh.
Bóng người đánh nhau hỗn loạn, Dương Tử Khâm cúi người lấy thân mình che cho Hạ Vân Hiên. Nàng sợ mình đè vào khiến vết thương chảy máu nhiều hơn nên cố hết sức cong người để không đè lên hắn.
Bóng lưng Dương Tử Khâm cong như tôm, run rẩy vì sợ hãi, nhưng lại cứng đầu không tránh ra, cứ như vậy mà che chở cho hắn. Xung quanh là tiếng đao kiếm vang lên khiến người ta lạnh toát, cánh cửa địa ngục như đang mở ra trước mặt để đón những oan hồn mới.
Dương Tử Khâm nhắm chặt mắt, trong lòng lại như hồ băng lạnh buốt, nàng thì thầm niệm kinh Phật cầu mong sự bảo hộ của Phật Tổ, đưa ra tấm lưng của mình phó mặc số phận.
Đến khi tiếng đao kiếm sắc lạnh dừng lại, Hoắc Mộ Ngôn cẩn thận đặt tay lên vai Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm run lên một cái nhưng vẫn cứng ngắc bảo vệ Hạ Vân Hiên.
Hoắc Mộ Ngôn đau lòng ôm lấy nàng: "Không sao nữa rồi, để họ mang huynh ấy đi tìm đại phu được không?" Nói rồi quay sang phân phó Trương Sâm đem người đi trị thương.
Dương Tử Khâm như người mất hồn được Hoắc Mộ Ngôn ôm lên xe ngựa.
Ánh mắt nàng vô hồn, bàn tay còn dính máu kéo chặt áo choàng của mình, nước mắt như hạt trân châu mà rơi xuống.
Hoắc Mộ Ngôn tỉ mỉ lau từng ngón tay cho nàng, ôm nàng trong lòng, để nàng tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Dương Tử Khâm cứ như vậy không tiếng động mà khóc trong lòng Hoắc Mộ Ngôn, nước mắt cứ một hàng nối tiếp một hàng lăn dài.
Xe ngựa của nàng dừng ở cổng phụ của Dương phủ. Tay Hoắc Mộ Ngôn vẫn đều đều vỗ lưng nàng như dỗ dành một đứa trẻ. Dương Tử Khâm đã ngủ mất rồi nhưng hai tay vẫn bám chặt áo của Hoắc Mộ Ngôn không buông.
Hoắc Mộ Ngôn bảo A Diên dẫn đường, hai người lén lút tránh tất cả mọi người đi về đến Đông các.
Hoắc Mộ Ngôn khẽ khàng đặt Dương Tử Khâm nằm xuống, tay nàng vẫn không buông áo hắn ra. Hắn hôn nhẹ lên trán nàng: "Đừng sợ, có ta ở đây rồi."
Mãi mới gỡ được tay Dương Tử Khâm ra, Hoắc Mộ Ngôn đem chăn đắp kín cho nàng rồi mới rời đi.
Vừa nãy bọn hắn giữ được một người, giờ hắn phải về thẩm vấn. Giữa Đông Kinh mà dám ám sát trọng thần triều đình, không biết lại là âm mưu của nhà nào đây. Nhưng đem Dương Tử Khâm dọa thành như này, món nợ này hắn phải tính rõ ràng mới được
Trong ngục Ám ty, một nam tử bị treo trên giá, y phục rách nát thấm đầy máu, máu thịt xen lẫn vào cùng vải bố.
Hình phòng Ám ty không như mọi người đồn đại ẩm thấp hay u ám. Hoắc Mộ Ngôn cho người quét dọn nên vẫn khô ráo, xung quanh phòng cũng được đốt đuốc, tuy không thể nói là sáng chưng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ. Hắn không muốn làm việc trong một nơi khiến bản thân mình khó chịu.
Chỉ là máu đọng dưới đất sẽ khó xử lý, vậy nên phòng được thiết kế với giá dụng hình ở giữa, xung quanh là một kênh nước nhỏ, máu nhỏ xuống sẽ trôi đi theo dòng nước.
Trong hình phòng bày đầy đủ cái loại dụng cụ dùng hình, đa dạng kiểu dáng, đa dạng chủng loại, đủ để khiến những người bị mang vào đây muốn sống không được, muốn chết không xong.
Hoắc Mộ Ngồi ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo, lạnh lùng chất vấn: "Là ai sai khiến ngươi?"
Tên tội phạm mới bị giày vò mấy canh giờ đã cảm giác như chết đi sống lại nhưng vẫn cắn chặt răng: "Không ai sai khiến ta cả!"
Hoắc Mộ Ngôn hơi nhướn mày, Trương Sâm hiểu ý cầm theo một thùng nước muối hất thẳng lên người hắn.
Tên tội phạm đau đớn nhưng đến cả sức hét hắn cũng không có nữa rồi.
"Nước muối đó, tốt cho vết thương lắm. Nếu ngươi thích ta có thể tặng ngươi thêm một thùng rượu, rượu còn tốt hơn." Giọng Hoắc Mộ Ngôn không nhanh không chậm, lại mang theo chút trào phúng.
Tên tội phạm khắp người đều thấy đau xót nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Người giang hồ chúng ta không bán đứng người khác."
Đuôi mắt Hoắc Mộ Ngôn khẽ lóe, hắn phất tay, đám thuộc hạ đưa người xuống nhốt lại.
Nói gì chứ giang hồ có cách ứng xử của giang hồ, hắn cũng có đầu mối liên lạc riêng trong giang hồ.
Mấy người giang hồ luôn nhận bản thân mình là người trọng tình trọng nghĩa, tạm thời chắc cũng không moi được thông tin gì từ hắn.
Mà trong Đông Các, đối với Dương Tử Khâm là một đêm không an giấc.
Nàng nhìn thấy ánh đèn Đông Kinh giăng khắp lối, nàng nhìn thấy mình đi đến con đường Vọng Đăng Đài, nàng thấy bóng hình ai đó nằm ở con ngõ nhỏ cạnh Vọng Đăng Đài.
Nàng biết đó là Hạ Vân Hiên. Trời lạnh như thế, Hạ Vân Hiên nằm trên đất sẽ không tốt, thời tiết còn đang lạnh như này, nàng phải đi tới đỡ Hạ Vân Hiên dậy.
Nàng đi tới gọi Hạ Vân Hiên, nhưng tay nàng nóng quá, gì vậy, sao lòng bàn tay nàng nóng thế, nàng nhìn xuống tay mình, máu, sao nhiều máu thế, sao tay nàng toàn máu thế. Nàng hoảng sợ nhìn Hạ Vân Hiên, khuôn mặt hắn toàn máu, máu chảy từ trên đầu hắn xuống, nhỏ từng giọt xuống nền tuyết, từng giọt bắn ra như đóa hồng mai nở rộ.
Dương Tử Khâm hoảng hốt ngồi bật dậy. A Diên thấy vậy chạy tới đỡ lấy nàng, cũng giúp nàng lau mồ hôi.
Nàng nắm lấy tay A Diên: "Giờ là giờ gì rồi?"
"Dạ tiểu thư, giờ là giờ Dần rồi."
Dương Tử Khâm hất chăn ra muốn xuống giường: "Sai người chuẩn bị xe ngựa, đến hầu phủ."
A Diên vội vàng cản nàng lại: "Tiểu thư, lát nữa, lát nữa chúng ta đi. Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đợi thỉnh an xong rồi đi."
Dương Tử Khâm nhớ lại lần trước vì thỉnh an mà đến lần cuối gặp Tề Thu Ngọc cũng không được: "Không được, thay y phục rồi đi, nói với mẫu thân hôm nay ta không thỉnh an."
Dương Tử Khâm đi tới Định An Hầu phủ nhưng Hoắc Mộ Ngôn cả đêm không về, giờ cũng không ở trong phủ. May thay hắn viết thư cho người gửi về phủ, nếu nàng đến thì đưa cho nàng.
Trong thư viết hắn trước tiên phải tấu lên hoàng đế, sau đó tìm ra hung thủ phía sau, Hạ Vân Hiên tối qua đã được đưa tới y quán trị thương rồi, nói nàng đừng lo lắng quá.
Dương Tử Khâm không giúp được gì đành trở về.
Nàng trở về sớm, vì vậy vẫn kịp đi qua Trường thọ viện thỉnh an.
Dương lão phu nhân có tai mắt khắp nơi trong Dương phủ, dù tối qua Hoắc Mộ Ngôn tránh được người làm, bà vẫn biết chuyện Dương Tử Khâm về muộn.
"Dương tứ nha đầu, bà lão này cũng không phải người cổ hủ. Nhưng con nói xem, con dù sao cũng là quý nữ Dương gia. Lúc trước thỉnh thoảng con đi cùng công chúa qua đêm ở ngoài thì thôi đi. Nhưng giờ công chúa cũng làm lễ chải tóc rồi, những việc như vậy càng nên hạn chế đi thì hơn. Con nói xem, tối hôm qua con về muộn như vậy, sáng naylaij còn vội vàng xuất phủ sớm. Tuy ta không biết là con đi đâu, nhưng như vậy không thỏa đáng đúng không. Không thông báo với người lớn trong nhà, lại cứ như vậy đi ra ngoài một mình. Như vậy đối với danh tiếng của con không tốt, với danh tiếng của các tỷ muội con cũng không tốt. Nhìn đại tỷ con đi, cũng sắp phải gả chồng rồi, bây giờ là lúc các con nên để ý cử chỉ hành vi của mình, không nên làm mất mặt Dương gia."
Dương Tử Khâm giờ làm gì có tâm trạng nghe ai nói gì, tiếng của Dương lão phu nhân giờ có bay khắp Trường Thọ viện cũng chưa chắc bay vào tai nàng được một chữ: "Dạ, tổ mẫu dạy bảo, cháu gái biết sai rồi."
Dương lão phu nhân lại nhìn sang Dương Như Ngọc, trong đầu hơi suy nghĩ một lát. Dương tứ nha đầu tuy thân phận thấp, nhưng tiếp xúc đều là tầng lớp cao. Tuy Dương Như Ngọc là đích nữ, cũng sẽ giao du cùng các đích nữ quan gia khác, nhưng để có dính líu đến tầng lớp vương tôn quý tộc thì vẫn nên nhờ vào Dương Tử Khâm. Dương Như Ngọc đến giờ vẫn chưa có ưng ai không phải vì tầm mắt Dương đại phu nhân quá cao, chỉ muốn gả nàng cho vương tôn quý tộc hay tốt nhất là hoàng thất sao. Vì vậy bà lại mềm giọng: "Biết sai thì sửa là được. Con đi ra ngoài một mình suốt cũng buồn chán. Bây giờ đại tỷ con làm lễ chải tóc rồi, cũng cần đi giao thiệp nhiều. Sau này nếu con đi đâu cứ việc rủ đại tỷ con đi cùng là được. Hai tỷ muội đi cùng nhau còn có cái mà chiếu cố nhau, cũng sẽ không gây ra chuyện gì."
Việc Dương lão phu nhân muốn nhét người vào xe ngựa của Dương Tử Khâm không phải chuyện ngày một ngày hai, thường là cứ cách một đoạn thời gian bà sẽ nhắc một lần. Nhưng đối đáp của Dương Tử Khâm luôn khiến bà không biết nói gì nữa. Dù vậy bà vẫn không bỏ cuộc, không nhét được hết tiểu thư đại phòng vào được thì chỉ cần nhét một mình Dương Như Ngọc là được.
Sự chú ý của Dương Tử Khâm hôm nay vốn không ở đây, nàng giờ chri nghĩ đến việc không biết Hạ Vân Hiên trị thương như nào rồi. Vốn là vết thương từ hồi ở Lũng Tây mới lành, nay lại nhiều vết thương chí mạng như thế không biết hắn có chịu được không.
Lão phu nhân thấy Dương Tử Khâm không tập trung nghe mình nói gì thì cảm thấy bực trong lòng, nhưng cũng không tiện mắng nàng, đành hỏi lại: "Tử Khâm, con nói xem tổ mẫu nói có đúng không?"
Dương Tử Khâm nào biết vừa nãy bà nói gì, đành gật đầu lấy lệ: "Lời tổ mẫu nói tất nhiên là đúng, cháu gái sau này sẽ chú ý hơn."