Sau bữa tối, Dương Tử Khâm ngồi ôm chân sưởi lửa. Nàng đã ngủ hai ngày rồi nên hôm nay lại không ngủ được nữa. Thời gian trôi nhanh thật, đến trung thu cũng qua được gần nửa tháng rồi. Trung thu vốn là Tết đoàn viên, trung thu năm nay của nàng là những ngày đầu phát hiện ra bệnh dịch, mọi người đều đang bù đầu ở lều trị thương, làm gì còn ai nhớ được trung thu là gì chứ.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Dương Tử Khâm khẽ bật cười, trung thu năm ngoái không phải Hạ tiểu tướng quân còn nằm ở con ngõ nhỏ cạnh Vọng Đăng Đài hay sao. Năm nay chắc là huynh ấy nằm trên giường dưỡng thương rồi. Không biết năm sau huynh ấy còn định nằm ở đâu nữa.
Tứ hoàng tử vừa đi tới đã thấy Dương Tử Khâm ngồi cười ngốc một mình: "Tử Khâm cô nương đang nhớ tới vị lang quân nào mà lại cười vui vẻ đến vậy."
Dương Tử Khâm ngồi dịch qua một bên nhường chỗ cho hắn: "Điện hạ có thể gọi ta bình thường lại được không? Ngài cứ như vậy đến lúc trở về trong kinh thành sẽ quen miệng đó."
Tứ hoàng tử ôm mặt than vãn: "Hồi cung....hay ta tranh thủ lúc này trốn luôn nhở?"
Dương Tử Khâm gật đầu như khích lệ hắn: "Ngài đi đi, rồi bệ hạ sẽ hạ lệnh tìm ngài, đến lúc đấy đừng nói đặt chân vào giang hồ, đến đặt chân ra đường ngài cũng chẳng làm được."
Tứ hoàng tử méo mặt, nghĩ đến khung cảnh đó hắn rùng mình ôm lấy vai mình. Hắn quay ngoắt sang đổi chủ đề: "Hôm nay ta mới nghe mọi người truyền tai nhau là Tử Khâm cô nương ngồi cả buổi chiều may đồ tặng tình lang đấy. Ngươi may đồ tặng ai vậy?"
Dương Tử Khâm mở to hai mắt, là ai đồn sai lệch vậy, mà vị này sao nhiều chuyện quá vậy, nàng nhìn sang hướng khác: "Tình lang gì chứ, mấy người đúng là nói linh tinh."
Tứ hoàng tử giơ tay hơ hơ lửa, bâng quơ hỏi: "Không định gặp hai người kia thật à?"
Dương Tử Khâm cúi đầu không nói.
"Rốt cuộc là ngươi làm gì rồi? Cũng đâu phải sẽ không gặp cả đời đâu." Tứ hoàng tử thật sự thắc mắc, một tiểu cô nương thì có thể làm gì hai nam tử kia chứ.
Dương Tử Khâm lấy tay ôm mặt, giọng nàng tràn ra từ giữa các ngón tay: "Ta đánh Tam điện hạ một bạt tai, còn thổ lộ với Thời thế tử nữa. Ngài nói xem?"
Tứ hoàng tử há miệng rất lâu không thể ngậm lại.
Sau khi hồi thần lại, Tứ hoàng tử vỗ vỗ vai Dương Tử Khâm: "Ngươi tự mình cầu phúc đi, nếu cố gắng được thêm một thời gian nữa thì Miên Hòa về rồi, đến lúc đấy coi như có miễn tử kim bài rồi."
Dương Tử Khâm vui mừng hỏi lại: "A Xu sắp về rồi sao? Còn bao lâu nữa thì tỷ ấy trở về?"
Tứ hoàng tử nhìn tiểu nữ tử đang vui vẻ bên mình lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống. Đến giờ phút này mà ngươi chỉ quan tâm đến A Xu nhà ngươi à.
Hắn lắc lắc đầu, không nói nữa, hắn không biết phải nói gì với nữ tử này nữa rồi. Nhìn ánh mắt mong chờ của Dương Tử Khâm, hắn thở dài: "Ta cũng không biết, Miên Hòa nói họ cũng chuẩn bị về rồi. Nhưng việc ở Lũng Tây vẫn chưa hoàn thành hẳn, có mấy người về trước thôi. Phải đến cuối tháng mọi người ở đây mới có thể trở về Lũng Tây."
"Vậy thì tốt quá, rốt cuộc mọi người ở đây cũng có thể về nhà rồi. Thật là nhớ A Xu tỷ và Vân Hiên ca quá." Dương Tử Khâm cầm một nhánh củi, khẽ khảy đống lửa trước mặt mình, những đốm lửa nhỏ tinh nghịch nhảy múa.
Tứ hoàng tử đột nhiên nhớ tới gì đó, hắn cực kỳ thắc mắc: "Còn Hạ Vân Hiên thì sao? Không phải ngươi thích hắn à?"
Dương Tử Khâm bật cười lắc đầu, nàng cũng không biết tại sao mọi người lại nghĩ như vậy, chẳng lẽ nàng không thể có một bằng hữu là nam tử sao: "Không phải, Vân Hiên ca chỉ là một vị bằng hữu thân thiết giống thân ca ca của ta mà thôi."
Vị ngồi bên cạnh nàng dễ nói ra ngoài lắm, nên nàng phải nói một cách chính xác, như vậy thông tin truyền đi mới chính xác được.
Tứ hoàng tử cảm thấy có những thứ vẫn nên nói với Dương Tử Khâm: "Từ Chi Ân thích ngươi, ngươi có biết không?"
Dương Tử Khâm mở to mắt khó tin nhìn Tứ hoàng tử, ngài lại đùa cái gì đây, đừng có đùa như thế được không. Từ Chi Ân thích nàng? Chẳng lẽ sau khi bị bệnh xong đầu óc hắn có vấn đề rồi?
Tứ hoàng tử nhìn biểu cảm của Dương Tử Khâm thì phì cười vỗ vỗ đầu nàng: "Ngươi còn nhỏ lắm, vẫn chưa hiểu được chuyện tình cảm đâu."
Dương Tử Khâm nhìn ánh lửa trước mặt nhưng trong mắt là một màn sương mù dày đặc. Từ Chi Ân thích nàng, rồi sau đó thì sao. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Dương Tử Khâm từ ngày bắt đầu thích Từ Chi đã tự mình biết kết quả của chính mình rồi, vậy nên nàng không ôm theo bất cứ một tia hy vọng nào hết. Rồi đột nhiên có một ngày, có người nói với nàng, Từ Chi Ân thích nàng, nàng lại phải làm sao.
Tứ hoàng tử nhìn Dương Tử Khâm như người mất hồn bên cạnh mình đành im lặng, nàng cần thời gian để suy nghĩ, mà hắn càng không nên làm quân sư cho nàng. Cứ để nàng tự mình suy nghĩ kỹ là được.
Dương Tử Khâm dè dặt hỏi: "Rõ ràng lắm à?"
Tứ hoàng tử gật đầu chắc nịch: "Ngươi chưa từng nhìn thẳng vào ánh mắt hắn à? Rõ rằng lắm."
Dương Tử Khâm chán nản lắc đầu, nàng nào dám chứ, vốn đã khó khăn lắm mới có thể dừng việc thích hắn lại, nhỡ nhìn lâu một chút nàng lại bị nam sắc dụ hoặc thì sao.
Dương Tử Khâm khẽ ôm đầu, nàng thật sự không biết bản thân tiếp theo nên làm gì. Khẽ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhiều hình ảnh bỗng hiện lên trong đầu nàng khiến tâm trí đang rối bời của Dương Tử Khâm bình tĩnh lại.
Nếu có thể để Từ Chi Ân lấy nàng làm chính thê, đừng nói người khác không tin được, đến chính bản thân Dương Tử Khâm còn không tin được.
Mà gả cho Từ Chi Ân làm thϊếp, sau này khi thứ tình cảm đấy hắn hết rồi, khi hắn lại cảm thấy thích một nữ tử khác, nàng sẽ lại rơi vào một kết cục không khác gì các nữ nhân ở hậu viện Dương phủ. Mà với một đương gia chủ mẫu như Đồng Hiên và một người mẹ chồng như Thời vương phi chỉ sợ kết cục của nàng sẽ còn thảm hơn.
Trước chưa nói đến việc hiện giờ nàng đã không còn thích Từ Chi Ân nhiều như trước, cho dù có là lúc trước thì đại giá này quá lớn, kể cả khi Từ Chi Ân có tình cảm với nàng, nàng cũng không thể mạo hiểm.
Trên đời này không thiếu những người yêu mà không được, thêm một Từ Chi Ân cũng chỉ là thêm một người mà thôi.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt đầy đăm chiêu của Dương Tử Khâm, cũng chiếu lên ánh sáng kiên định trong ánh mắt nàng.
Sáng sớm hôm sau Dương Tử Khâm đi tìm Tiểu Bạch, lâu lắm rồi nàng không gặp Tiểu Bạch. So với nàng thì tiểu gia hỏa này đúng là tràn đầy sức sống. Dương Tử Khâm cầm một bó cỏ lên cho Tiểu Bạch ăn, lại vuốt vuốt bộ bờm mềm mại của nó: "Tiểu Bạch, xem ra em ở một mình ở đây cũng ổn lắm đấy chứ. Vậy sau này em về Dương phủ với ta nhé, chúng ta không ở cùng Truy Phong nữa."
Tiểu Bạch hí lên một tiếng rồi quay đầu ra chỗ khác không để ý Dương Tử Khâm nữa.
Dương Tử Khâm ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch nổi tì khí liền bật cười. Xem ra nàng vẫn còn phải thường xuyên chạy đến phủ Định An Hầu làm phiền Hoắc Mộ Ngôn rồi.
Dương Tử Khâm lần đầu tiên gặp cảnh này, cũng không biết người khác thế nào, nhưng ngựa của nàng nổi tì khí, thì nàng thân làm chủ nhân chỉ có thể dỗ dành: "Được rồi, được rồi. Không đi, ta để em ở lại với Truy Phong hết đời luôn."
Nhìn Tiểu Bạch hết tì khí quay lại ăn cỏ, Dương Tử Khâm bật cười ra tiếng. Tiểu Bạch em là cái đồ hám sắc. Mà nói mới nhớ, không biết hầu gia thời gian này thế nào, hy vọng hắn vẫn mọi chuyện bình an.
Buổi chiều Dương Tử Khâm đứng chần chờ trước cửa lều của Tam hoàng tử. Hôm nay Tam hoàng tử và Từ Chi Ân đã được đưa trở về lều của bản thân. Nốt ban trên người hai người đã biến mất hết, cũng đã hồi phục lại kha khá, vậy nên hai vị có thể trở về lều của bản thân.
Dương Tử Khâm thở hắt ra một hơi rồi đứng cạnh cửa lều: "Tam điện hạ, tiểu nữ Dương Tử Khâm cầu kiến." Tứ hoàng tử nói đúng, cũng không phải là có thể tránh nhau cả đời, dù Miên Hòa trở lại thì cũng không thể vì nàng làm sai mà chịu thay nàng được. Việc nàng đã làm, không thể cứ để tỷ muội của nàng chịu được.
Một lúc sau tiếng của Tam hoàng tử mới trầm thấp vang lên: "Vào đi."
Dương Tử Khâm bước vào thì Tam hoàng tử đang ngồi uống trà. Nhìn sắc mặt đã trở lại hồng hào của hắn thì Dương Tử Khâm biết là vị điện hạ này đã hồi phục rất tốt rồi.
Nàng trực tiếp quỳ xuống nhận lỗi: "Điện hạ, trong lúc điện hạ bị bệnh, tiểu nữ đã mạo phạm đến điện hạ. Hôm nay đến muốn xin điện hạ thứ tội."
Tam hoàng tử nhìn tiểu nữ tử đang cúi đầu quỳ dưới đất mày chau chặt lại: "Ta chưa tha lỗi cho ngươi nhưng đứng dậy trước đi đã."
Nhìn Dương Tử Khâm im lặng cúi đầu quỳ không chịu đứng lên tức giận đến mức đập bàn, dọa cho nàng sợ đến co rúm người. Tứ hoàng tử bực mình: "Được rồi, được rồi, tha lỗi cho ngươi đó, còn không mau đứng lên."
Dương Tử Khâm khẽ dập đầu: "Đa tạ điện hạ." Nàng ngoan ngoãn đứng một bên cúi đầu. Hắn cho nàng đứng dậy nhưng chưa cho nàng lui, nàng giờ mà dám lui mới thật sự gọi là không còn đường lui nữa.
Tứ hoàng tử nhìn nàng ngoan ngoãn cúi đầu cười khẩy: "Sao? Bạt được một bạt tai là hả hận vì ta đã bắt nạt ngươi rồi? Đâu, ngươi còn muốn bẻ răng ta cơ mà."
Dương Tử Khâm nhắm mắt nói nửa thật nửa không: "Điện hạ, lúc đó tiểu nữ tinh thần cũng không tỉnh táo nữa nên mới hồ ngôn loạn ngữ, điện hạ cứ coi như ruồi muỗi vo ve quanh tai điện hạ là được, không nên để trong lòng."
"Tính đến cả đốt xác hủy bằng chứng rồi mà vẫn không tỉnh táo à, vậy nếu ngươi tỉnh táo chắc ta thần không biết quỷ không hay chết luôn rồi đúng không?" Tứ hoàng tử thật ra cũng không muốn bắt chẹt nàng, nhưng hắn quen nói chuyện như thế với nàng rồi, muốn hắn thay đổi cũng không thể là chuyện một sớm một chiều. Càng đừng nói tới việc hắn có thể ăn nói dễ nghe như Từ Chi Ân.
Dương Tử Khâm cúi đầu mân mê tay, sao bảo là tha lỗi cho nàng rồi mà vẫn hỏi khó nàng vậy. Rốt cuộc là hắn muốn gì nữa đây.
"Ngồi xuống uống trà đi!" Giọng của Tứ hoàng tử giống như ra lệnh hơn là mời nàng uống trà. Vì vậy Dương Tử Khâm đành ngoan ngoãn ngồi xuống. Hết cách rồi, nàng thấp cổ bé họng lại còn thân mang tội lỗi mà.
Tứ hoàng tử nhìn thấy từ lúc đi vào vẫn luôn cúi đầu khóe miệng kéo lên một đường cong rồi bắt đầu hỏi nàng:
"Bình thường ngươi thích làm gì để gϊếŧ thời gian?"
"Tiểu nữ bình thường sẽ thích làm nữ công."
"Ngươi thích ăn gì nhất?"
"Tiểu nữ thích ăn quýt với đào hoa tô."
"Thích y phục màu sắc gì?"
"Tiểu nữ thích mặc màu xanh lục."
"Ngươi thích Từ Chi Ân à?"
"Tiểu nữ... không có."
Con ngươi Tam hoàng tử có chút chấn động, hắn cầm trà lên uống để che đi tia sáng lóe lên trong mắt mình. Còn Dương Tử Khâm vẫn cúi đầu khó hiểu, đây là đang hỏi cung nàng à.
Tam hoàng tử sau khi hỏi nàng xong thì mỉm cười đuổi nàng về. Dương Tử Khâm nhìn vị hoàng tử đang nở nụ cười trước mặt mình thì rùng hết cả mình, nàng nhanh chóng thi lễ rồi bước nhanh ra khỏi lều. Thà rằng hắn cứ để khuôn mặt khó ở đó đi nàng còn thấy dễ chịu hơn, chứ hắn cười như vậy khiến nàng chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Nhìn sang phía lều của Từ Chi Ân, Dương Tử Khâm lại thở dài. Tề Thu Ngọc từng nói nữ tử hay thở dài sẽ trở nên xấu xí. Nhưng đối với vị thế tử trong lều kia, Dương Tử Khâm lại không biết phải đối diện như nào. Lời nói thường dễ hơn làm mà.
Đúng vậy, lời nói thường dễ hơn hành động. Tứ hoàng tử nhìn Dương Tử Khâm nhắm mắt hít một hơi quyết tâm rồi mở trừng mắt hừng hực khí thế bước về phía lều của Từ Chi Ân rồi uyển chuyển vòng một đường cung đi ra hướng khác liền phì cười. Dương Tử Khâm vẫn luôn thú vị như này à, sao không ai nói cho hắn biết thế.
Loay hoay tới lui, Dương Tử Khâm lại quyết định đi tới lều trị thương muốn giúp đỡ. Nhưng các y quan lại nhiệt tình cản nàng, nàng cứ động đến gì sẽ có người chạy tới nhiệt tình lấy đồ trong tay nàng giành việc với nàng. Mọi người đây là lại sợ nàng ngất ra mà. Đó chỉ là trường hợp đặc biệt thôi, không phải lúc nào nàng cũng ngất mà. Dương Tử Khâm lại chán nản đi tìm một góc ít người lấy món đồ mình đã làm xong ra ngắm nghía.
"Còn nói không tặng tình lang, nhìn vẻ mặt ngươi kìa." Tứ hoàng tử không biết là từ lúc nào đã xuất hiện khiến cho Dương Tử Khâm giật thót mình.
Dương Tử Khâm cảm thấy vị này còn nhiều chuyện hơn các đại thẩm nữa: "Ta đã bảo không phải tặng tình lang mà, điện hạ đừng có đặt điều nữa, chỉ là một món quà tặng người khác để tạ ơn mà thôi."
Tứ hoàng tử không hiểu được suy nghĩ của nàng: "Ai nói với ngươi trả ơn phải làm mấy thứ như này chứ? Như này không phải là trao tặng tín vật à? Mấy cái tạ ơn không phải chỉ cần khách sáo với nhau hoặc mua vài món đồ bên ngoài thôi à?"
Dương Tử Khâm im lặng nhìn về phía khác, ánh mắt vì nhớ về ai đó mà trở nên phiêu đãng : "A Ngọc từng nói, nếu muốn thật lòng tạ ơn thì phải có một món quà bỏ công sức một chút mới thành tâm. Mà ta không giỏi gì hết chỉ giỏi tú công thôi, vậy nên chỉ có thể làm vài món như này."
Tứ hoàng tử đỡ trán, Tề Thu Ngọc, ngươi dạy trẻ con cái gì vậy hả. Hắn vỗ vỗ đầu nàng: "Nha đầu, để ta nói với ngươi một kiến thức mới này. Mấy cái như tú công không thích hợp để tặng quà cho nam tử lắm đâu. Nó giống sao ta, nâng khăn sửa túi à. Nói chung là giống mấy việc thê tử sẽ làm cho lang quân của mình ấy. Vậy nên nếu sau này muốn tạ ơn thì chỉ cần mua chút đồ đến phủ cảm tạ là được."
Dương Tử Khâm không cho là đúng: "Nhưng những người quyền quý như vậy thì thiếu gì mấy món đấy chứ?"
Tứ hoàng tử vỗ tay: "Đúng vậy, vì không thiếu nên nó mới không trở nên đặc biệt. Nếu trở nên đặc biệt rồi, ý nghĩa của nó sẽ thay đổi. Hiểu không?"
Dương Tử Khâm như hiểu ra ồ lên một tiếng, rồi lại cúi đầu nhìn món đồ trên tay mình.
Tứ điện hạ cảm thấy bản thân mình nên chiếu cố suy nghĩ của đứa nhỏ này. Rốt cuộc nàng đã lớn lên trong hoàn cảnh như nào chứ. Hắn thở dài: "Tặng đi, dù sao cũng hoàn thành rồi. Sau này chú ý hơn một chút là được."
Dương Tử Khâm gật gật đầu. Nàng thật ra không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ đơn giản là nàng thấy Tề Thu Ngọc nói có lý, người ta đã giúp mình thì bản thân nên thành tâm báo đáp. Nhưng Tứ hoàng tử nói cũng có vẻ có lý. Nếu việc tặng lễ vật tạ ơn mà sẽ đem đến hiểu lầm không đáng có cũng sẽ không tốt.