Dương Tử Khâm vừa bước ra khỏi lều thì Từ Chi Ân chạy tới trước mặt nàng, hốc mắt đỏ hồng mà ôm lấy nàng. Có lẽ hắn đã biết tin về Tiểu Ngũ và Tiểu Muội.
Dương Tử Khâm không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên ôm nàng, nhưng nàng cũng nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi hắn. Từ lúc tới đây, Từ Chi Ân là người cùng nàng chăm sóc hai đứa nhỏ, việc hai đứa nhỏ ra đi không chỉ có nàng, mà trong lòng hắn chắc chắn cũng sẽ cảm thấy đau đớn không thôi.
Sau hôm đó Dương Tử Khâm tối mày tối mặt theo đuôi Tứ hoàng tử ở trong lều trị thương, đến lúc nàng gặp lại Từ Chi Ân thì đã là hai ngày sau. Giây phút nhìn thấy Từ Chi Ân, Dương Tử Khâm chỉ có một suy nghĩ, không bằng không gặp thì hơn.
Tam hoàng tử và Từ Chi Ân ngất xỉu được các binh sĩ đưa vào trong lều trị thương trước sự kinh hoàng của mọi người.
Các vị y quan muốn điên luôn rồi, sao hai vị Phật tôn này cũng nhiễm bệnh luôn rồi. Lều trị thương vốn đã loạn, nay càng loạn hơn.
Mọi người nhanh chóng sắp xếp một khu riêng biệt cho hai người. Đùa gì chứ, một người là hoàng tử, một người là thế tử, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ của bọn họ cũng chẳng giữ được nữa.
Ở trong cung , hoàng đế sau khi nhận tin nóng vội đến xông ra ngoài cửa rồi bị nội thị cản lại. Ngài vốn tưởng chuyện ở Lũng Tây đã ổn thỏa, chỉ cần đợi một thời gian nữa là có thể dẹp trại tị nạn rồi đưa người dân về thì lại nổi lên dịch bệnh. Nhiều người chết không nói, nay lại còn có nhi tử của ngài và người ngài luôn coi như nhi tử cũng bị nhiễm bệnh luôn rồi.
Hoàng đế tức giận đuổi hết đám y quan trong cung ra ngoài thành, đồng thời hạ lệnh: "Nếu không cứu được Tam hoàng tử cùng Thời thế tử thì trực tiếp tự kết liễu đi chứ đừng quay lại làm bẩn hoàng cung của trẫm. Đường đường y quan, đến người cũng không cứu được thì cần các ngươi làm gì!"
Mà có thêm y quan, trại tị nạn có thêm người giúp đỡ. Tứ hoàng tử dừng việc cùng nghiên cứu giải dược lại mà bắt đầu cùng các binh sĩ sắp xếp cho những người chưa nhiễm bệnh. Những người nhiễm bệnh nhìn thấy bóng dáng Dương Tử Khâm tất bận trong lễu khẽ bảo nhau yên tâm, chỉ cần Tử Khâm cô nương còn ở đây, chúng ta vẫn chưa bị bỏ rơi.
Các vị y quan ngày đêm không ngủ bắt đầu những bước đầu bào chế thuốc giải. Nồi đun thuốc được đun bất kể ngày đêm.
Mà Dương Tử Khâm được các vị y quan giao cho việc ngồi canh hai vị tôn Phật. Bên phải là Tam hoàng tử, bên trái là Từ Chi Ân. Ở giữa còn có một nồi thảo dược đang được đun. Nàng cứ thế chạy qua chạy lại chăm sóc cho hai người.
Không phải họ muốn gây khó dễ cho Dương Tử Khâm, nhưng hai vị này thân phận tôn quý, họ cũng sợ xảy ra sai xót, nếu Dương Tử Khâm thì khác, với thân phận của nàng nếu như nàng làm sai cũng sẽ đỡ hơn nhiều.
Từng bát thuốc đắng được đưa tới, Dương Tử Khâm cũng mệt mỏi giả vờ dịu dàng, nàng dứt khoát cầm một chiếc thìa gỗ cạy miệng hai người rồi đổ thuốc.
Hơn hai ngày hai người sốt cao không hạ, đám y quan gấp tới phát hoảng. Bọn họ méo mặt nhìn Dương Tử Khâm : "Tử Khâm cô nương, đêm nay có bất cứ khác biệt gì xin hãy báo ngay, đêm nay đã là đêm thứ ba rồi, nếu không qua được đêm nay e là..."
Dương Tử Khâm trước đó đã mấy ngày không ngủ, từ lúc hai người đổ bệnh lại chưa từng chợp mắt, hiện giờ mắt đã hằn toàn tia máu gật đầu đáp ứng.
Lại một đợt thuốc đen sì được đưa tới, các y quan kéo nhau ra ngoài họp để điều chỉnh thuốc. Chỉ còn Dương Tử Khâm tiếp tục vật lộn với hai vị đại Phật bên cạnh nàng.
Nàng cầm lên một bát thuốc đi tới chỗ Từ Chi Ân, nhưng hắn dường như đã không còn khí lực của hai ngày trước, cho dù nàng dùng thìa cũng khó lòng cạy miệng.
Dương Tử Khâm liên tục vỗ vào mặt gọi Từ Chi Ân tỉnh lại nhưng không có kết quả.
Dương Tử Khâm tức đến phát khóc, nàng trực tiếp kéo bịt mặt xuống, nước mắt lưng chòng, dựng Từ Chi Ân dậy lay mạnh: "Từ Chi Ân! Từ Diệc Thu! Ngài làm cái gì vậy hả? Ngài đang từ bỏ bản thân mình đấy à? Ngài có phải người ta từng thích không? Ngài đang muốn chứng minh cho ta thấy ta từng thích một người không có bản lĩnh đến vậy à? Ngài mau tỉnh lại đi!"
Thấy Từ Chi Ân khẽ mấp máy môi như đang muốn nói gì đó, Dương Tử Khâm nhanh tay đặt hắn xuống rồi cho hắn uống thuốc.
Dương Tử Khâm như người bị rút hết sức lực, nhưng vẫn gắng gượng đi tới bên Tam hoàng tử. Không ngoài dự đoán, vị bên này cũng không chịu uống thuốc. Dương Tử Khâm mệt mỏi, không chỉ về thể xác mà về cả tinh thần.
Nàng dùng hết phần sức còn lại của mình, dựng Tam hoàng tử dậy, trực tiếp cho hắn một bạt tai: "Tam điện hạ! Ngài bắt nạt ta bấy lâu không đủ sao? Ta mệt lắm rồi! Ngài mà không uống thuốc, ta lập tức nhổ răng ngài, bắt ngài uống chén thuốc này! Dù sao nếu ngài không qua khỏi thì cũng sẽ thiêu xác mà, sẽ không ai nhận ra ngài mất một vài cái răng đâu."
Nàng nhìn thấy Tam hoàng tử nhíu mày, biết hắn có phản ứng liền lập tức dùng thìa cạy miệng hắn rồi đổ thuốc.
Sau khi hai người uống hết thuốc, Dương Tử Khâm đi ra ngoài gọi một vị y quan vào châm cứu. Sau khi châm cứu xong thì nàng lại giúp hai người lau người, thay thêm một chiếc khăn đắp trán khác rồi thẫn thờ ngồi xuống đất.
Hôm nay hai người qua khỏi, thì sẽ là cả trại được cứu, nếu hai người này chết, hoàng đế trực tiếp đem một mồi lửa đốt cả cái trại này thành tro, các nàng cũng bồi táng luôn.
Thật ra Dương Tử Khâm không nghĩ tới, còn Tứ hoàng tử ở đây hoàng đế cũng không thể đem nhi tử mình đang sống mà đem thiêu đến chết. Nhưng nhiều ngày chăm sóc, nhiều ngày chưa ngủ, Dương Tử Khâm còn tỉnh táo không đem hai người này bóp chết đã là may rồi.
Tới sáng kỳ tích thật sự đã xảy ra, cơn sốt của hai người đã thuyên giảm. Các y quan vui mừng không thôi, vây quanh hai vị đang nằm trên giường. Dương Tử Khâm lắc đầu lấy tay cản lại: "Không, các ngài không thể chắc chắn như thế được. Lần trước Tiểu Muội cũng hạ sốt, xong sáng hôm sau muội ấy liền mất rồi."
Trương y quan kéo tay Từ Chi Ân lên mừng rỡ: "Không, Tử Khâm cô nương, xem này, nốt đỏ trên tay thế tử cũng mất bớt rồi. Có lẽ thật sự chế ra được giải dược rồi!"
Dương Tử Khâm sau khi nghe thấy thế khóe miệng khẽ giương cao rồi trực tiếp trợn mắt ngất.
Các y quan cuống quýt đặt nàng nằm thẳng, sau khi bắt mạch xác định nàng không bị nhiễm bệnh mà chỉ vì quá lao lực nên ngất xỉu thì gọi người tới đưa nàng về lều nghỉ của mình.
Sau đó các y quan bắt đầu dựa trên các phương thuốc điều chế ra thuốc giải rồi đun cho dân chúng uống. Kể cả những người không bị nhiễm bệnh cũng được phát thuốc để uống.
Hoàng đế sau khi nghe được tin tốt rốt cuộc long nhan cũng hoan hỷ, nhưng ngài lại có chút hối hận, biết vậy ngài nên đuổi đám y quan đấy ra ngoài sớm một chút, như vậy con dân của ngài cũng không chết nhiều như vậy.
Phía Lũng Tây hai ngày sau mới nhận được tin dịch bệnh đã có thuốc giải, Miên Hòa cùng mọi người bắt đầu phân phó lại những chuyện cần thiết rồi cũng chuẩn bị lên đường trở về. Mọi chuyện ở đây cũng đã ổn thỏa, các nàng không cần thiết phải ở lại nữa. Nếu không phải vì ở đấy đang dịch bệnh, nếu trở về chỉ gây thêm gánh nặng cho mọi người trong trại, thì chỉ sợ mọi người ở đây ngay ngày nhận được thông tin dịch bệnh đã chạy ngay về rồi.
Sau khi có tin đã có thuốc chữa trị, nạn dân vui sướng ôm nhau ăn mừng, có người đã quỳ xuống tạ ơn trời Phật. Rồi có người hỏi: "Tử Khâm cô nương đâu, Tử Khâm cô nương có sao không?" Mọi người liền nháo nhào: "Đúng rồi, Tử Khâm cô nương đâu?"
Tứ hoàng tử nhanh chóng giải thích là Dương Tử Khâm mệt mỏi quá đang ngủ, mọi người nên yên tĩnh để nàng ngủ. Mọi người thấy thế ngay lập tức nhỏ giọng đi khẽ, như sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Dương Tử Khâm.
Mà tất cả những thứ trên Dương Tử Khâm một điều cũng không biết, nàng ngủ li bì suốt hai ngày.
Trong lều của mình, Dương Tử Khâm lăn lăn vùi đầu vào trong gối, xương cốt nàng như đang rã rời, nàng không biết mình ngủ bao lâu rồi. Nhưng Dương Tử Khâm biết mình phải dậy, không biết tình hình bên ngoài đã như nào rồi, nàng cứ nằm đây mãi cũng không tốt.
Dương Tử Khâm vén cửa lều bước ra bên ngoài. Nhìn khuôn mặt vui vẻ của mọi người, Dương Tử Khâm biết là thuốc giải được điều chế ra rồi. Trong lòng nàng muôn vàn cảm khái, rõ ràng chỉ là nửa tháng, mà với các nàng đã như trải qua bãi bể nương dâu, có rất nhiều người đã không còn ở đây nữa, nhưng cũng thật may là vẫn có người ở lại. Đều qua rồi, các nàng vượt qua hết rồi.
Một đại thẩm nhìn thấy Dương Tử Khâm đã tỉnh dậy, nhiệt tình tới bên nàng hỏi han: "Tử Khâm cô nương tỉnh rồi sao? Cô nương có đói không? Cô nương có muốn ăn gì không? À đúng rồi, cô nương phải uống thuốc đã."
Dương Tử Khâm ngây ngốc nhìn đại thẩm nhiệt tình rồi mỉm cười đi theo, nàng vốn đã phản ứng chậm, sau một trận dày vò này chỉ sợ sau này sẽ phản ứng chậm như rùa mất.
Dương Tử Khâm ăn tận ba bát cháo, uống một bát thuốc, ngồi nghe các vị đại thẩm kể chuyện hai ngày nàng ngủ rồi mới đi tới lều trị thương.
Dịch bệnh đến nhanh đi cũng nhanh, những người bị bệnh chỉ cần hạ sốt, những vết đỏ biết mất thì chỉ cần ăn uống đầy đủ đã bắt đầu xuống giường vận động lấy lại sức.
Những người không nhiễm bệnh cũng uống một loại thuốc khác để phòng chống nhiễm bệnh. Đến tận ngày hôm nay cũng không có thêm người nhiễm bệnh.
Trong lều trị thương, Tứ hoàng tử nhìn thấy Dương Tử Khâm vui vẻ vẫy tay gọi nàng. Dương Tử Khâm tươi cười bước qua.
Nhìn nụ cười không mang ý tốt của Tứ hoàng tử, Dương Tử Khâm hơi giật lùi bước chân. Tứ hoàng tử vươn tay kéo nàng đi ra bên ngoài: "Mấy hôm trước ta tìm ra nguồn dịch bệnh rồi, là do giếng nước ở ngoài trại, bọn ta đã thả vôi lấp giếng rồi."
Dương Tử Khâm khẽ nhấc tay ra khỏi ma trảo của Tứ hoàng tử: "Thật tốt quá, nhưng có gì điện hạ bỏ ta ra đã."
Tứ hoàng tử lắc đầu nắm chặt tay nàng: "Không, Tử Khâm cô nương, cơn bão này chỉ có thể để cô nương tới cản thôi. Cô nương nhìn về phía Bắc, đúng vậy, là lều trị thương của hai vị đại Phật của chúng ta. Ta không biết cô nương đã làm gì, nhưng trong đấy có một cơn bão đang đợi cô nương. Cô nương bảo trọng."
Dương Tử Khâm nhìn về phía lều bên kia, lại cố gắng nhớ ra bản thân mình đã làm gì. Ký ức như cơn thuỷ triều tràn vào đầu nàng, Dương Tử Khâm khẽ rùng mình, xong rồi, hình như nàng một bên thổ lộ với Từ Chi Ân, một bên đòi bẻ răng Tam hoàng tử. Xong rồi, xong rồi, Dương Tử Khâm trong tình trạng không được tỉnh táo đã gây họa rồi.
Tứ hoàng tử nhìn phản ứng của nàng xong liền đẩy nàng về phía trước: "Đúng vậy, đúng là do cô nương đấy. Cô nương đi đi. Con đường phía trước tại hạ không thể chiếu cố cô nương, hy vọng cô nương một đường bình an."
Hắn cũng không biết giữa mấy người này xảy ra chuyện gì. Nhưng phản ứng của Tam hoàng huynh và Từ Chi Ân thật sự là ngàn năm khó gặp. Một người lúc bực dọc, lúc trầm ngâm, người còn lại còn đặc sắc hơn, lúc vui vẻ, lúc khó chịu. Mọi người còn tưởng hai vị bị sốt cao dẫn đến đầu óc có vấn đề cơ. Nhưng đến lúc hai vị một ngày ba bữa đều hỏi Dương Tử Khâm đâu thì các y quan cũng an tâm rồi, không phải chuyện của họ.
Giờ thì Dương Tử Khâm phải thu dọn những gì nàng bày ra.
Dương Tử Khâm khẽ lách người nhấc tay ra: "Điện hạ đừng học mọi người nói chuyện nữa, đáng sợ lắm." Nàng bước đến bên lều, tay đặt lên cửa thì không hiểu nghĩ gì, nàng quay người cười với Tứ hoàng tử rồi như bay chạy về lều của mình.
Gì chứ, nàng cũng là người mới bình phục đây này, nàng cũng mới bị dày vò nửa tháng đây này. Hai vị đấy để tính sau đi, nàng trốn được lúc nào hay lúc đấy.
Dương Tử Khâm ôm đồ thêu của mình tìm một gốc cây rồi ngồi xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đầu mình. Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi trong cuối thu.
Bầu trời hôm nay xanh đến lạ, giống như chúc mừng chiến thắng trong cuộc chiến với bệnh dịch của các nàng. Gió thu se se thổi, tinh nghịch cuốn lấy một ngọn tóc mai của nàng. Dương Tử Khâm cúi đầu hoàn thành món đồ trong tay nàng, bên khóe môi là nụ cười còn ấm áp hơn cả tia nắng mùa thu đang chiếu trên khuôn mặt nàng.
Theo lịch trình chắc cuối tháng này mọi người ở Lũng Tây sẽ về. Rồi mọi người ở đây cũng sẽ được trở về nhà. Rồi nàng cũng sẽ được về nhà, thật là nhớ phụ mẫu cùng đệ đệ. Chuyến ra ngoài thành này vốn đi đột ngột, giữa chừng còn gặp nguy hiểm như vậy, chắc chắn đã làm mọi người trong nhà lo lắng rồi.
Người dân nhìn Tử Khâm cô nương đang vui vẻ như vậy, cũng không ai đến làm phiền nàng.
Có một đứa trẻ muốn chạy tới chơi với Dương Tử Khâm liền bị mẹ kéo lại, cô bé ngơ nhác nhìn mẹ. Đại thẩm dắt tay con gái: "Con có nhìn thấy đồ cô nương đang cầm trên tay không? Cô nương đang làm cho vị lang quân nào đó đấy. Chúng ta không nên làm phiền cô nương."