Bốn chữ tân hôn yến nhĩ rõ ràng là cái gai đâm vào lòng Bách Lý Khiên, vừa rồi khi vừa nhìn thấy An Cửu, trái tim gã rõ ràng đập nhanh hơn, đã lâu không gặp, nàng càng khiến người ta không thể dời mắt.
Đánh giá An Cửu, Bách Lý Khiên không trả lời nàng, ánh mắt dừng trên cái áo choàng kia, cung mày nhíu mày: "Quốc Công phủ của nàng hẳn không thể có đồ vật như vậy đúng không? Bắc tế tử tặng à? A, bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?"
Bách Lý Khiên lạnh giọng, không chút che giấu sự ghen tuông, dường như muốn mượn việc gây khó dễ này để trút bỏ mọi tích tụ cùng ghen ghét trong lòng.
"Đúng vậy, cảm giác bay lên cao quả thật không tồi! Thái Tử điện hạ, ngài không cảm nhận được sao?" An Cửu không phải kẻ ăn chạy, đối với Bách Lý Khiên nàng, miệng lưỡi nàng càng không lưu tình.
Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?
Bách Lý Khiên gã không phải phượng hoàng lớn nhất à?
"Nàng... Cái miệng này của nàng vẫn nhẫn tâm như vậy, bổn thái tử ở trước mặt nàng cho tới nay đều chưa từng chiếm được lợi thế."
"Vậy sao? Thái Tử điện hạ thấy An Cửu nhưng không đi đường vòng, đây không phải chiếm được lợi thế à?" Cố tình muốn cản đường này, bị vậy không đáng đời sao?
Bách Lý Khiên híp mắt: "Chỉ sợ... Rất khó!" Gã tới gần nàng thêm vài phần, tiếp tục, "Đồ vật thuộc về bổn thái tử, cho dù bây giờ không chiếm được, bổn thái tử cũng muốn ngắm nhìn mọi lúc!"
An Cửu nhíu mày, Bách Lý Khiên này đúng là khiến người ta chán ghét.
Đồ vật thuộc về gã?
A, Bách Lý Khiên còn chưa nhìn rõ hiện thực sao?
Ánh mắt An Cửu xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Thái Tử điện hạ nói chuyện nhớ cẩn thân đầu lưỡi, đồ của Thái Tử điện hạ, ngài tự mà trông chừng, An Cửu ta không có thời gian ở đây hầu ngài!"
Nói xong, An Cửu liền muốn bỏ qua gã, nhưng vừa đi một bước, cổ tay liền bị một bàn tay to nắm lấy, An Cửu nhìn lên trên, ánh mắt sắc bén, lập tức giơ tay gỡ cây trâm trên đầu xuống, hành động không chút thủ hạ lưu tình.
Bách Lý Khiên sửng sốt, nhận ra nàng một làm gì, tay liền buông ra, theo bản năng lui một bước, cây trâm kia vừa lúc xẹt qua mặt gã, gã thậm chí cảm nhận được hàn khí sắc bén kia.
"Nàng... Nàng muốn giết bổn thái tử sao?" Bách Lý Khiên tức giận quát, nữ nhân đáng giận này, vừa rồi chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu không phải gã phản ứng mau lẹ, giờ phút này, mặt gã sợ rằng đã bị nữ nhân này phá hỏng rồi!
An Cửu này thật sự quá tàn nhẫn độc ác!
Bách Lý Khiên trừng mắt nhìn An Cửu, nhìn ánh mắt lạnh băng của nàng, lòng bất giác cảm thấy hụt hẫng.
"Thái Tử quá lời, An Cửu nào có cái gan đó! An Cửu chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở Thái Tử điện hạ, có những món đồ, không chạm vào được!" An Cửu lần nữa cài châu thoa lên tóc, động tác hết sức yêu dị mê người.
Giết gã sao?
Nàng đúng là muốn như vậy, nhưng giết gã, Ngọc Hoàng Hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Vì Thái Tử này mà chọc phải phiền toái, không đáng, có điều, nếu vừa rồi Bách Lý Khiên thật sự phản ứng chậm một bước, vậy cũng là tự gã tìm đến, không phải sao?
Không chạm vào được? Sắc mặt Bách Lý Khiên càng âm trầm.
"Không chạm vào được sao? Càng không chạm được, bổn thái tử càng muốn chạm!" Bách Lý Khiên nghiến răng, con ngươi sắc bén khóa chặt An Cửu, ham muốn chinh phục càng mãnh liệt.
"Thái Tử điện hạ có thể thử xem, nhưng hậu quả, Thái Tử điện hạ phải tự ước lượng, An Cửu xưa nay đều không biết nặng nhẹ, đắc tội Thái Tử, còn xin Thái Tử thứ lỗi."
Hừ, Bách Lý Khiên này, nếu gã ngại ngày tháng quá bình tĩnh, đương nhiên có thể tới thử xem, An Cửu nàng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Bách Lý Khiên lạnh giọng cười: "Chỉ bằng nàng?"
"Đúng vậy, chỉ bằng ta!" An Cửu nhướng mày.
Bách Lý Khiên cười ha ha: "Nàng dựa vào việc có Bắc Sách chống lưng sao? Nói nàng biết, sẽ có một ngày, ngay cả Bắc Sách cũng không bảo vệ nàng được, ta muốn An Cửu nàng, ở trước mặt bổn thái tử, cầu xin bổn thái tử muốn nàng!"
"Có ngày đó sao? Vậy An Cửu sẽ chờ ngày đó đến, Thái Tử điện hạ, đừng để ngày đó tới quá muộn!"
Cầu xin gã? Bách Lý Khiên này đúng là tự cao tự đại, có điều... Tin tức gã để lộ lại ẩn chứa nguy hiểm.
Gã là muốn nói, chờ gã có được quyền lực chí cao vô thượng, vẫn sẽ bắt lấy nàng không bỏ sao?
A, Bách Lý Khiên ơi Bách Lý Khiên, ngài thật sự cho rằng vị trí đó dễ có được như thế à?
Cho dù có Bắc Vương phủ ủng hộ...
An Cửu cười khinh thường, đang muốn nói gì đó, lại nghe một giọng nói ôn nhu vang lên.
"Thái Tử điện hạ!"
Vừa nghe thấy, sắc mặt Bách Lý Khiên liền lộ vẻ không vui, An Cửu theo tiếng nhìn lại, thấy Bắc Nhu đi tới, nhíu mày, Thái Tử Phi sao?
"Cửu Nhi tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây à, hai người nói gì vậy?" Bắc Nhu đi lên trước, trên người mặc xiêm y quý giá đẹp đẽ, nhưng khí sắc lại không hồng nhuận như trước, hơi trắng bệch như mang vài phần bệnh trạng.
An Cửu lặng lẽ nhìn bụng nàng ấy, ngày đại hôn, Bắc Nhu có thai, đứa nhỏ này... Chung quy vẫn không giữ được!
Mà giờ phút này trên mặt nàng ấy toàn là ý cười ôn nhu, chỉ sợ nỗi khổ sau lưng... An Cửu thầm than, chỉ sợ cuộc sống của Bắc Nhu ở phủ Thái Tử cũng không tốt lắm!
An Cửu hiểu rõ, nhưng nếu nàng ấy đã tự mình lựa chọn, nàng cần gì phải đồng tình?
An Cửu khẽ cười: "An Cửu tham kiến Thái Tử Phi điện hạ, Thái Tử vừa nói, cảnh sắc trong hoa viên của Bắc Vương phủ không tồi, muốn dẫn Thái Tử Phi cùng đi dạo."
Dứt lời, sắc mặt Bách Lý Khiên càng tối sầm.
An Cửu lại không để ý, hành lễ với hai người: "Nếu Thái Tử Phi đã tới, nguyện vọng của Thái Tử điện hạ lập tức sẽ được thực hiện, An Cửu không quấy rầy hứng thú của hai vị nữa."
Nói rồi, nàng vòng qua hai người họ, không nhanh không chậm đi về phía Huy Âm Điện.
Phía sau, Bắc Nhu vẫn duy trì ý cười, dịu dàng nhìn Bách Lý Khiên: "Thái Tử điện hạ muốn đi dạo hoa viên, thần thiếp dẫn đường cho ngài!"
Ánh mắt Bắc Nhu mang theo chờ mong, nhưng chạm đến gương mặt âm lãnh kia, trong lòng lại run lên, nàng vẫn cố duy trì nụ cười, chờ đợi Bách Lý Khiên đáp lại.
Đi dạo hoa viên?
Bách Lý Khiên xoay người nhìn về phía thân ảnh kia vừa biến mất, lạnh giọng: "Không cần, ngươi rảnh rỗi không có gì làm thì đi tìm Khanh vương phi trò chuyện đi."
Trò chuyện? Bắc Nhu hiểu, ý của Thái Tử là muốn nàng ở trước mặt mẫu phi nói tốt về gã.
"Thái Tử điện hạ yên tâm, bên phía mẫu phi, thần thiếp biết phải làm thế nào."
Nàng muốn có thêm thời gian ở bên Thái Tử. Từ sau đại hôn, nàng rất hiếm khi có cơ hội trông thấy gã, buổi tối Thái Tử vừa về liền tới phòng của Thượng Quan trắc phi, mấy ngày nay còn dẫn thêm hai nữ nhân từ bên ngoài trở về, tất cả nàng đều chỉ lặng lẽ quan sát.
Thái Tử không thích nàng, nàng biết, nhưng lại không ngờ gã không thích mình đến như vậy!
"Nếu đã biết, còn không mau đi? Bổn thái tử không có nhiều thời gian rảnh ở Bắc Vương phủ cùng ngươi." Bách Lý Khiên lạnh giọng, lập tức bóp chết toàn bộ chờ mong của Bắc Nhu.
Nữ nhân này mê luyến gã tới mức khăng khăng một mực, sau khi biết được điểm này, đối với nàng, gã càng không cho sắc mặt tốt.
Cho dù gã không cố tình lấy lòng, nàng vẫn sẽ nghe gã phân phó, bảo nàng đi hướng đông, nàng tuyệt đối không dám về hướng tây.
Nữ tử thuận theo như vậy gã càng cảm thấy không thú vị!
Bắc Nhu giật mình, sắc mặt càng tái nhợt: "Thần thiếp..."
Bắc Nhu còn muốn nói gì đó, Bách Lý Khiên đã vung tay áo bỏ đi, Bắc Nhu nhìn theo tấm lưng kia, trái tim như bị thắt chặt, thân thể vốn suy yếu lảo đảo một cái, thở hổn hển.
"Tiểu thư, Thái Tử ngài ấy... Sao có thể đối xử với người như vậy?" Vân Nhi tiến lên đỡ Bắc Nhu, lo lắng.
Bắc Nhu hít một hơi thật sâu, bắt lấy tay Vân Nhi, trầm giọng: "Thái Tử nói không sai, Thái Tử công việc bề bộn, có thể cùng ta về Bắc Vương phủ thăm mẫu thân đã là ân sủng."
"Nhưng... Nhưng tiểu thư, người biết nô tỳ không phải nói chuyện này. Vừa rồi Thái Tử nói gì với An Cửu quận chúa, chúng ta đều nghe rõ ràng, trong lòng Thái Tử vẫn không bỏ được An Cửu quận chúa xuống, người không lo, sau khi ngài ấy lợi dụng tất cả của người, sẽ để An Cửu thay thế người sao? Người không phát hiện ra ư? Hai nữ nhân Thái Tử đưa về phủ đều có nét tương tự An Cửu quận chúa, hạ nhân trong phủ đều đang đàm luận, tiểu thư người hà tất lừa mình dối người! A..."
Vân Nhi vừa nói xong, một cái bạt tai liền giáng xuống mặt nàng ta.
Vân Nhi nhìn tiểu thư vừa đánh mình, mày nhíu lại càng chặt.
"Không cho ngươi nói bậy! Thái Tử thích An Cửu, nhưng An Cửu đã định hôn sự với Đại ca, hơn nữa, hai nữ nhân kia với Thái Tử mà nói chỉ là ngoạn vật tiêu khiển mà thôi, chút danh phận cũng không chiếm được. Đám hạ nhân kia khua môi múa mép, ngươi nghe xong thì thôi, ngươi thế mà đi tin!" Bắc Nhu lạnh giọng, trên gương mặt xưa nay ôn nhu mạ lên một tia tàn khốc.
Nhưng Vân Nhi nhìn, lại không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Thái Tử kia rốt cuộc đã hạ ma chú gì với tiểu thư vậy? Tiểu thư quá mù quáng, thậm chí là điên cuồng!
"Tiểu thư, phải thế nào người mới có thể tỉnh lại! Thái Tử chỉ lợi dụng người mà thôi!"
"Không cho phép ngươi nói Thái Tử như vậy! Ta có giá trị, ngài ấy mới có thể lợi dụng, điều này chứng minh ta đối với ngài ấy không giống người thường. Thái Tử chỉ là chưa thấy được mặt tốt của ta, chờ ta hỗ trợ ngài ấy hoàn thành nghiệp lớn, ngài ấy sẽ thấy mặt tốt của ta, tất cả sẽ thay đổi!" Bắc Nhu liếc nhìn Vân Nhi, "Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần theo ta về Thái Tử phủ nữa!"
Vân Nhi giật mình, tiểu thư có ý gì?
Tiểu thư không cần nàng nữa sao?
Chỉ vì nàng nói sự thật, hạ thấp Thái Tử?
Không trở về Thái Tử phủ? Nàng hầu hạ tiểu thư lâu như vậy, về chuyện liên quan tới liên hôn, nàng đều biết, nàng không thể tiếp tục hầu hạ tiểu thư, vậy Khanh vương phi... Khanh vương phi cẩn thận như vậy, sao có thể cho phép nàng tồn tại?
Không hầu hạ tiểu thư, vậy chỉ có... Một con đường chết!
"Không, tiểu thư, nô tỳ sai rồi!" Vân Nhi vội quỳ xuống, lúc này mới ý thức được bản thân khi nãy nói thẳng đã chọc vào tai họa thế nào, nếu sớm biết khuyên giải như vậy cũng tốn công vô ích, khuyên cũng vô dụng, dù thế nào nàng cũng không dám mở miệng!
Bắc Nhu nhíu mày, không thèm để ý, nâng bước đi về phía Cẩm Tú Các.
Để lại Vân Nhi sắc mặt trắng bệch, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
"A... Ha ha ha, cuối cùng người chịu thiệt chỉ có người mà thôi, chờ tới ngày ấy, thời điểm người vô dụng với Thái Tử, ha ha ha... Khi đó người sẽ biết, những gì hôm nay nô tỳ nói đều chỉ vì muốn tốt cho người, nhưng người lại... Ha ha, tiểu thư không đáng để đồng tình, không đáng..."
Giọng nói của Vân Nhi quanh quẩn trong sân, hết sức quỷ dị, Bắc Nhu vừa đi được không xa, nghe vào tai, nhíu mày càng chặt.
Dưới ống tay áo đã vò nát khăn tay, trên gương mặt tái nhợt ôn nhu càng thêm âm trầm.
"Sẽ không có ngày đó, vĩnh viễn không!"
Bây giờ Thái Tử còn chưa yêu nàng, đó là vì thời gian không đủ, nàng sẽ chờ, nàng sẽ chứng minh với mọi người, cái giá nàng trả là xứng đáng, Bắc Nhu nàng, thân thế, dung mạo không hề thua kém An Cửu, Thái Tử thích An Cửu, thật sự là tình yêu sao?
A, đó chẳng qua là không chiếm được nên không bỏ xuống được mà thôi.
Cho dù có một ngày, Thái Tử thật sự cướp lấy An Cửu từ trong tay Đại ca, nàng nhất định cũng không ngăn cản, thậm chí còn sẽ giúp gã, bởi vì nàng biết, chỉ cần Thái Tử có được An Cửu, An Cửu với gã mà nói, cái gì cũng không phải.
Khóe miệng cong lên ý cười, Bắc Nhu mặc kệ Vân Nhi ở phía sau khóc lóc kêu, tiếp tục đi về phía trước.
Lát nữa nàng phải nhắc nhở mẫu phi an bài Vân Nhi thật tốt.
Mà giờ phút này, An Cửu đã tới Huy Âm Điện, trong cờ xá, nội sảnh trống trải, không có ai, hương khí u lan quanh quẩn. Gia đinh dẫn nàng tới bên ngoài Huy Âm Điện liền trở về.
Thế tử có quy củ, Huy Âm Điện này, người không liên quan không được vào.
An Cửu bảo Hồng Linh chờ bên ngoài, một mình ở trong nội xá, ánh mắt tìm tòi một lần, lại không nhìn thấy người nọ.
Không phải ở cờ xá sao? Sao không thấy người đâu?
Trong sảnh vô cùng ấm áp, An Cửu cởi áo choàng, theo hương u lan nhàn nhạt kia đi về phía trước, qua nội đường, lại vào một hành lang dài, từ đây nhìn tới không thể nhìn thấy tận cùng.
An Cửu nhướng mày, nàng tới Bắc Vương phủ nhiều lần, thế mà không hề phát hiện phía sau cờ xa lại có một con đường như vậy, chẳng biết sẽ dẫn đi đâu.
An Cửu hiếu kỳ, dọc theo hành lang đi về phía trước, mất khoảng thời gian dùng nửa chén trà, cuối cùng cũng tới điểm cuối, đó là một cánh cửa trông rất bình thường, nhưng theo An Cửu thấy, nó không phải như vậy.
An Cửu theo bản năng tiến lên, mở ra, đợi nhìn thấy tất cả, lập tức mở to hai mắt.
Rừng trúc xanh um, sương khói lượn lờ, mùa đông giá rét này lại có ngày xuân ấm áp.
A, Bắc Vương phủ đúng là danh tác, bên ngoài cũng dùng kim than sao?
An Cửu biết, đây không phải do người tạo thành, bằng không nơi này cỏ cây sao vẫn có thể mọc được?
Thú vị, trong Bắc Vương phủ này còn một mảnh đất tốt thế!
So với Hoa Thần miếu trong hoàng cung quả thật có chút tương tự.
Có điều, Hoa Thần miếu không có sương khói lượn lờ như vậy.
An Cửu tiếp tục đi về phía trước, lờ mờ nhìn thấy rèm vải phiêu đãng.
Càng đến gần, An Cửu nghe có tiếng nước chảy, lên bậc thang, vén rèm vải kia, nhìn đầm ao trước mặt, hai mắt lập tức sáng ngời.
Thì ra là suối nước nóng!
Suối nước nóng này ở ngay trong Huy Âm Điện, a, Bắc Sách này đúng là biết hưởng thụ, ở mùa đông lạnh giá có thể ngâm mình trong suối nước nóng, cuộc đời con người coi như cũng trọn vẹn.
An Cửu nhìn xung quanh, ánh mắt lại nóng lên vài phần, nếu đã không có ai, như vậy... Đang định nếm thử tư vị của suối nước nóng, nháy mắt tiếp theo, trong nước lại có thứ gì đó bay lên nhắm thẳng về phía nàng.
An Cửu ngẩn ra, căn bản không kịp phòng bị, đã bị người nọ bóp chặt hàm dưới, bàn tay to kia như dùng hết sức lực, thậm chí kéo An Cửu vào nước.
An Cửu hoàn hồn, bắt lấy cổ tay người nọ, đợi khi nhìn rõ đối phương, trong lòng run lên, ngay cả nàng cũng khó nén giật mình.
"Bắc... Bắc Sách..."
Gương mặt này, không phải Bắc Sách thì còn là ai?
Đây lại khác với Bắc Sách xưa nay bình tĩnh, giờ phút này, hai mắt y không có tiêu cự, giống như mất hết ý thức.
Y làm sao vậy?
Đây là Bắc Sách, nhưng không phải Bắc Sách ngày thường nàng tiếp xúc!
Tại sao? Tại sao lại như vậy?