Đích Phi Sách

Chương 87-2: PHÁT HIỆN BÍ MẬT CỦA BẮC SÁCH, AN CỬU KHIẾP SỢ! (2)



Trong đầu An Cửu lập tức xuất hiện quá nhiều nghi vấn, thậm chí quên mất bàn tay to bóp lấy cổ mình mang đến hoảng sợ cùng đau đớn. Nàng gian nan gọi: "Bắc Sách, là ta... Ta là An Cửu... Ta là An Cửu!"

Đôi mắt kia nhìn An Cửu, dường như muốn nuốt chửng nàng.

"Bắc Sách..." An Cửu càng cảm thấy Bắc Sách trước mắt không bình thường, giống như mất hết ý thức... Suy nghĩ này vừa lóe lên, An Cửu ngẩn ra, đột nhiên nghĩ tới gì đó, theo bản năng vung tay đánh thật mạnh vào mặt Bắc Sách.

Đau đớn khiến thần trí tỉnh lại một chút, ánh mắt lập lòe, đợi nhìn rõ người trước mặt, Bắc Sách khiếp sợ, buông tay bóp cổ An Cửu, cắn răng: "Rời khỏi đây!"

Dứt lời, thân hình trần trụi kia chìm vào nước.

An Cửu còn chưa hoàn hồn, kinh hãi nhìn bọt nước văng lớn, trên mặt nước đã không còn trông thấy thân ảnh Bắc Sách. Nàng dựa vào trên vách suối nước nóng, dòng nước ấm áp xung quanh bao lấy thân thể, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh như băng.

Vừa rồi là ảo giác sao?

Ánh mắt An Cửu lập lòe, không phải ảo giác, kỳ ức vừa nãy rõ ràng như vậy, tay theo bản năng xoa xoa cổ, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm của bàn tay kia.

Nếu không phải ảo giác, vậy Bắc Sách vì sao...

Đó không phải Bắc Sách mà nàng quen biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

An Cửu hoàn toàn không ngờ, bản thân chỉ nhất thời tò mò, thế mà sẽ phát hiện bí mật kinh người như vậy!

"Rời khỏi nơi này!" Rèm vải bên kia, giọng của nam nhân lần nữa truyền tới khiến An Cửu bừng tỉnh.

Y bảo nàng rời khỏi nơi này?

Y sợ mình sẽ làm bị thương nàng sao?

An Cửu nhíu mày, trong lòng không định rời đi, nàng muốn biết đây rốt cuộc là chuyện thế nào.

An Cửu theo làn nước đi về phía trước, vòng qua rèm vải, nàng mới nhận ra rằng, hồ suối nước nóng vừa rồi mình chứng kiến chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng.

An Cửu nhìn tầng tầng rèm vải đan xen trước mặt, từ đây nhìn tới, ước chừng khoảng mấy chục mét, từng tầng rèm vải cản trở tầm mắt của nàng, càng không thể xác định giọng nói kia từ đâu truyền tới.

"Ta bảo nàng rời đi, nàng không nghe thấy hả?" Giọng nói kia lần nữa vang lên, dường như mang theo một tia tức giận.

Trong đầu An Cửu hiện lên thân ảnh ưu nhã thong dong màu trắng của ngày xưa, từ lúc quen biết tới giờ, nàng dường như chưa từng thấy nam nhân này nổi giận, mà hôm nay...

Càng như vậy, An Cửu càng muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì.

Ánh mắt của An Cửu trở nên kiên định, nàng hít sâu một hơi, chìm vào trong nước, lặng lẽ không một tiếng động.

Sau rèm vải, nam nhân chỉ lộ một cái đầu lên, dưới cổ, toàn bộ bao phủ trong nước, cung mày nhíu chặt như ẩn nhẫn gì đó, như thống khổ, lại như giãy giụa.

Nữ nhân đáng chết kia, nàng đi rồi sao?

Nghĩ đến vừa rồi bản thân thiếu chút làm nàng bị thương, cơn giận che trời lấp đất lại đánh úp, cũng may cái tát đó giúp y tìm về chút lý trí, bằng không... Nếu thật sự làm bị thương nàng, đời này, y sẽ không tha thứ cho chính mình.

Nghe bên ngoài đã không còn động tĩnh, y thở dài, lại như thở phào nhẹ nhõm.

Khẳng định nàng vừa bị y dọa sợ!

Bắc Sách nghĩ tới bộ dáng của mình lúc này, khóe miệng gợi lên một mạt chua xót, sau này e rằng nàng sẽ rất sợ y! . truyện tiên hiệp hay

Nàng phát hiện, y rõ ràng là một con quái vật rồi!

Có lẽ, nàng sẽ lập tức giải trừ hôn ước, hoặc là, hai người sau này, ngay cả bằng hữu cũng không phải!

Không biết vì sao, chỉ nghĩ như vậy, trái tim Bắc Sách như bị vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào, thân thể lại càng đau đớn...

Y nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng.

An Cửu chấn động nhìn nam nhân trước mặt, nhưng nàng phải ẩn nhẫn, không để bản thân phát ra tiếng động, để tránh quấy nhiễu tới nam nhân cách đó không xa.

Ở nơi này của nàng vừa lúc có thể trông thấy thân thể dưới nước của y.

Đó là thân thể thế nào... Trên người, tất cả mạch máu như muốn nứt ra, giống như rễ cây huyết hồng lan tràn phía trên thân hình cường tráng đó, vô cùng dữ tợn.

Tại sao lại như vậy? Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?

Trên mặt nước yên tĩnh không gợn sóng, nhưng cả hai người, nội tâm đều mãnh liệt cuồn cuộn, An Cửu lẳng lặng nhìn người nọ, trong mắt có vô vàn cảm xúc. Không biết qua bao lâu, nam nhân kia mới chậm rãi mở mắt ra.

Cặp mắt kia đã khôi phục vẻ thanh minh của ngày xưa, trong suốt cùng ưu nhã, chỉ là, trong lúc vô tình đối diện với An Cửu, ánh mắt kia thoáng xuất hiện chút dao động, nhưng ngay lập tức liền biến mất.

An Cửu nhìn kỹ, thân thể dưới nước đã khôi phục như thường, không còn dữ tợn như trước, giống như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

An Cửu càng nghi hoặc, đang muốn tiến lên, nam nhân trong nước bỗng đứng dậy, giơ tay, một bộ bạch y bọc lấy thân thể. Như ẩn như hiện, An Cửu nhìn thấy trên tấm lưng kia có một mạt đỏ tươi.

Hình dạng như hoa lăng tiêu, vô cùng bắt mắt.

Đó là cái gì?

An Cửu còn đang nghi hoặc, nam nhân kia đã lên bờ. Nàng giật mình, lập tức bơi ra ngoài, lúc lên bờ, bên cạnh suối nước nóng đã không còn trông thấy bất cứ thân ảnh nào.

An Cửu mặc kệ xiêm y ướt trên người, dọc theo hành lang, nhanh chóng vào cờ xã, vẫn giống khi nãy, không có ai.

Bắc Sách đâu?

An Cửu ra khỏi cờ xa, Hồng Linh cầm một bộ xiêm y, thấy An Cửu đi ra, liền tiếp đón: "Tiểu thư, người... A, nô tỳ nói mà, vì sao thế tử chẳng nói câu nào đã đưa cho nô tỳ bộ xiêm y này..."

"Thế tử đâu?" An Cửu nhíu mày, trầm giọng hỏi.

Hồng Linh sửng sốt, thấy sắc mặt tiểu thư khác thường, cũng nghiêm túc lên: "Thế tử phân phó nô tỳ đưa tiểu thư bộ xiêm y này để thay, sau đó... Sau đó đi rồi."

"Đi rồi?" An Cửu nhíu mày càng chặt, tiếp tục hỏi, "Đi hướng nào?"

Hồng Linh suy tư một lát, lắc đầu: "Thế tử đi quá nhanh, nô tỳ không thấy rõ..."

Hồng Linh còn chưa nói xong, An Cửu đã nhanh chóng tới Lưu Li Hiên bên cạnh, lại qua Duyệt Cầm Các, Tĩnh Thư Viện, Hương Mặc Cư, cuối cùng, cả Huy Âm Điện này đều đã tìm hết, vẫn không nhìn thấy Bắc Sác đâu. Nghĩ tới bộ dáng của y trong suối nước nóng, lòng nàng vô cùng đau đớn.

Y đang cố ý trốn tránh nàng sao? Y sợ điều gì?

Sợ nàng coi y là quái vật ư?

Nhưng thời điểm nhìn thấy bộ dáng đó, trong lòng nàng, ngoại trừ nghi hoặc, tất cả đều là thương tiếc, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể khiến y biến thành như vậy?

Thống khổ đó, y luôn chịu đựng sao? Bắc đầu từ khi nào?

Trong lòng An Cửu có vô số nghi vấn, nàng biết, không tìm thấy Bắc Sách, những bí mật này sẽ không thể cởi bỏ, mà nếu Bắc Sách đã cố ý trốn nàng, nàng sao có thể tìm được?

An Cửu hít sâu một hơi, ở Lưu Li Hiên đợi, ngửi hương u lan nhàn nhạt trong không khí, trong đầu, thân ảnh dưới nước kia mãi không vứt đi được...

Hôm nay, Bắc Sách không hồi phủ, An Cửu đợi tới đêm khuya mới về quốc công phủ. Sáng sớm hôm sau, nàng liền quay lại, Bắc Sách vẫn không ở đây. Qua mấy ngày, y cứ như biến mất, thậm chí thị vệ Xích Phong bên cạnh cũng không rõ hành tung của y.

An Cửu truy hỏi, ánh mắt Xích Phong hơi lập lòe, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, một câu cũng không nói.

Trong lòng vô cùng khó chịu, Bắc Sách này, xem ra đã hạ quyết tâm trốn tránh nàng!

Nhưng y định trốn tránh cả đời sao?

An Cửu nhíu mày, quyết định không tới Bắc Vương phủ nữa.

Nàng muốn nhìn xem, y có thể trốn đến khi nào!

Trong thời gian An Cửu khổ sở chờ Bắc Sách, trong Tấn Quốc Công phủ cũng xảy ra chuyện nghiêm trời lệch đất.

Ở sòng bạc Như Ý, trong mật thất bí ẩn, mấy người vạm vỡ kéo một nam nhân vào, dưới ánh nến tối tăm, mơi hồ có thể nhìn thấy một người đang ngồi, nhưng lại không rõ bộ dáng, thậm chí không biết người nọ là nam hay nữ.

Bên ngoài tấm màn, một nam nhân đeo mặt nạ nhìn thoáng qua người bị kéo tới, khẽ cười: "Chủ tử, lại có thứ để chơi rồi!"

Người bị kéo vào - Diệp Thanh, không ngừng run rẩy, không biết vì sao, nghe nam nhân đeo mặt nạ kia nói khiến gã vô cùng khiếp sợ, nghe bảo sòng bạc Như Ý này có gian hình thất chuyên đối phó những con nợ cờ bạc.

Nghĩ đến đây, Diệp Thanh lập tức quỳ xuống: "Tha mạng, cầu xin các ngươi tha cho ta một mạng..."

"Tha mạng? Ngươi không có tiền, còn muốn sống, ngươi đang đùa giỡn với ta đó hả?" Nam nhân đeo mặt nạ kia hừ nhẹ một tiếng.

"Không, ta còn, ta còn tiền, chỉ là ta cần chút thời gian..."

"A, ngươi cần thời gian liên quan gì tới ta? Dù sao thứ ta quan tâm, một là tiền, hai là mạng, huống hồ, trong hình thất này đã lâu không ngửi được mùi máu tươi, mũi của gia đang rất thèm đây!"

"Không..." Diệp Thanh theo bản năng lắc đầu, vừa nói được một chữ, nam nhân đeo mặt nạ kia đã vung roi đánh lên người Diệp Thanh, một tiếng kêu đau vang vọng khắp mật thất.

"Ha ha, sảng khoái, người đâu, lột sạch xiêm y trên người gã cho ta!" Nam nhân đeo mặt nạ cao giọng phân phó, dường như rất có hứng thú, quyết định phải chơi cho đã tay.

Dứt lời, mấy hảo hán lập tức tiến lên, bắt đầu cởi xiêm y trên người Diệp Thanh, một roi vừa rồi sớm đã đánh đến khiến Diệp Thanh run rẩy, không còn sức lực, giờ phút này, nhìn nam nhân đeo mặt nạ kia, lòng càng sợ hãi.

Đột nhiên, trong đó có một người dường như phát hiện gì đó, móc ra từ trong quần của Diệp Thanh một thứ: "Đương gia, đây là cái gì?"

Diệp Thanh càng nóng nảy, bất chấp mọi thứ, bừa bãi kêu lên: "Đó là đồ của ta, mau trả lại cho ta!"

Nam nhân đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn Diệp Thanh, nhận lấy món đồ kia, mở ra xem, khóe miệng cười như không cười: "A, không ngờ trên người ngươi còn có thứ này, đã có vật như vậy, hà tất phải chịu khổ chứ?"

"Ngươi mau trả lại cho ta, đó..."

Đó là khế đất và khế nhà gã trộm được, gã còn chưa kịp ngả bài với phụ thân, tuyên thệ chủ quyền ở Tấn Quốc Công phủ, không ngờ đã... Nghĩ đến vinh hoa phú quý sau này, Diệp Thanh giãy giụa đứng dậy, xông về phía nam nhân đeo mặt nạ kia, kêu gào: "Đó là của ta, trả lại cho ta..."

Tiền đồ và phát đạt của gã đều dựa vào thứ đó, gã bắt buộc phải lấy về!

Nam nhân đeo mặt nạ nào để gã thành công, ngay lúc Diệp Thanh sắp chạm tới tờ giấy trong tay hắn, nam nhân đeo mặt nạ tránh đi, Diệp Thanh bắt vào hư không, cả người lảo đảo một cái, đập mạnh vào vách tường, trên trán lập tức xuất hiện vết máu.

Nam nhân đeo mặt nạ khẽ cười, xoay người giơ giơ thứ trong tay với Diệp Thanh: "Ngươi muốn sao?"

Diệp Thanh ôm trán: "Đó là đồ của ta!"

"Của ngươi? Đừng quên, ngươi đang nợ ta một khoản rất lớn, vừa lúc có thể lấy thứ này ra thế chấp, còn nữa, đồ rơi vào tay ta, mặc kệ có phải của ngươi hay không, nằm trong tay ta thì chính là của ta!"

Diệp Thanh giật mình: "Ngươi... Tên cường đạo!"

"Cường đạo sao? Danh nào này, ta thích! Đừng trách ta âm hiểm, ta cho ngươi một cơ hội, hoặc là thế chấp thứ này, ta cho ngươi tiếp tục nợ cờ bạc, hoặc là, bị ta đánh một trận. Trong mật thất này của ta có rất nhiều công cụ, chúng ta chơi với nhau, ngươi vẫn phải trả khoản nợ kia, một xu cũng không thể thiếu..."

Lúc nói chuyện, nam nhân đeo mặt nạ liếc nhìn bốn phía, Diệp Thanh nhìn theo, thấy mấy món đồ trong mật thất, cả người run lên, sợ hãi nuốt nước bọt, đây.. Chơi với hắ... Mấy thứ này nếu dùng trên người gã, sợ rằng không chết, cũng mất nửa cái mạng.

"Nếu ngươi chết rồi, đồ của ngươi, ha ha..."

Diệp Thanh trừng mắt nhìn nam nhân kia, ý hắn là, nếu mình chết, khế đất và khế nhà cũng thuộc về hắn!

Đây... Đây rõ ràng là bá đạo, nếu hắn một lòng muốn khế đất và khế nhà kia, sợ rằng sẽ hạ quyết tâm đánh chết mình!

Nghĩ đến đây, Diệp Thanh lập tức đưa ra lựa chọn: "Được, khế đất và khế nhà đều thế chấp cho ngươi, có điều, ta sẽ chuộc lại."

"Được, ta chờ ngươi chuộc lại, có điều, cũng nên có thời hạn. Ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ngươi không tới chuộc, thứ này sẽ thuộc về sòng bạc Như Ý ta." Nam nhân đeo mặt nạ lạnh lùng nói.

Ba ngày? Diệp Thanh vội nói: "Ba ngày quá ngắn!"

"Vậy hai ngày thì sao?" Nam nhân đeo mặt nạ nhướng mày nhìn Diệp Thanh.

Diệp Thanh giật mình, hai ngày? Lại bớt đi một ngày!

"Nếu hai ngày ngươi vẫn không vừa lòng, vậy một..."

"Không, ba ngày, ba ngày, ta vừa lòng, ta rất vừa lòng."

Không đợi nam nhân đeo mặt nạ nói hết, Diệp Thanh vội vã cắt ngang, thời gian vốn đã ít, nếu còn bớt nữa, chỉ sợ bản thân càng không có cơ hội.

Người nọ mỉm cười: "Sai rồi, là hai ngày, ngươi chỉ có thời gian hai ngày, công tử, ngươi phải nắm bắt thời gian đấy, bằng không, tòa nhà Tấn Quốc Công phủ kia sẽ thuộc về ta, vậy Diệp gia các ngươi... Ha ha..." Nam nhân đeo mặt nạ dừng một chút, mới tiếp tục, "Tất cả đều phải dọn ra ngoài cho ta!"

Thân thể Diệp Thanh nhoáng lên, dường như bị hậu quả nghiêm trọng làm cho choáng váng.

Dọn ra? Điều đó có ý nghĩa gì?

Bản thân cầm khế nhà khế đất ép phụ thân vào khuôn khổ, giao quyền, đó là một chuyện, ít nhất tòa nhà Tấn Quốc Công phủ bọn họ còn có thể tiếp tục ở, phụ thân nhiều nhất chỉ tức giận và phẫn nộ, không thể làm gì gã.

Nhưng, dọn ra ngoài... Vậy phụ thân, e rằng sẽ đánh chết gã!

"Không, không đâu... Ngươi chờ ta, ta sẽ... Ta sẽ đến chuộc lại."

Nam nhân đeo mặt nạ cười ha ha: "Được, ta chờ ngươi, người đâu, viết khế ước thế chấp, dù thế nào cũng phải có bằng chứng đúng không?"

Hắn vừa dứt lời, lập tức có một đại hán cầm một cái khay lên, khế ước đặt bên trong dường như sớm đã chuẩn bị. Diệp Thanh nhìn khế ước đó, bất an trong lòng càng mãnh liệt, nào có tâm tư xem nội dung bên trên?

Diệp Thanh lúc này chỉ biết cuống quít đóng dấu.

"Ha ha, tốt, trả xiêm y cho gã! Tiễn gã ra ngoài!"

Diệp Thanh bị tống đi, trong mật thất, nam nhân kia nhìn thoáng qua người phía sau tấm màn, tháo mặt nạ xuống, gương mặt bại lộ ra ngoài, đây không phải Lẫm thiếu chủ thì còn là ai?

"An Cửu quận chúa, đồ ngươi muốn, ta đã giúp ngươi có được, nhớ ghi công cho ta!" Lẫm Phong hưng phấn cười nói.

Màn được vén lên, nữ tử chậm rãi đi ra, quả nhiên là An Cửu. An Cửu nhàn nhạt liếc nhìn đồ trong tay Lẫm Phong, không nói gì.

Lẫm Phong nhíu mày, An Cửu hôm nay đúng là có chỗ không đúng, dường như tâm tình rất khó chịu.

Lẫm Phong cẩn thận hỏi: "An Cửu quận chúa, vừa rồi chúng ta ép Diệp Thanh như vậy, bá chiếm thứ này liệu có ổn không?"

"Bá chiếm? Lão thất phu Diệp Hi kia bá chiếm gia nghiệp của An Dương Vương phủ, ta đây phải cho ông ta nếm thử tư vị đồ vật bị cướp lại! Hơn nữa, tòa nhà này vốn là của An Dương Vương phủ, ông ta cướp đi, ta lấy về, thiên kinh địa nghĩa!"

Lẫm Phong cả kinh, theo bản năng lui một bước.

Rốt cuộc là ai đã chọc vào nàng?

Lẫm Phong càng cẩn thận: "Đúng đúng, Diệp gia như vậy, dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng đều không quáu phận, Diệp Thanh kia bây giờ đã hồi phủ, ngươi nói xem gã có lấy được tiền tới chuộc khế đất khế nhà không?"

An Cửu cười lạnh: "Ngươi nói xem? Cho dù lấy được, ta cũng sẽ khiến gã không thể tới đây, thời gian hai ngày rất nhanh sẽ qua, hơn nữa, ngươi rõ ràng hơn ta, hiện giờ Diệp gia lấy đâu ra tiền của?"

Lẫm Phong giật mình, cười ha ha: "Cũng đúng, Diệp Hi kia thật là ngu xuẩn, bây giờ còn tưởng Diệp gia dựa vào sản nghiệp trên danh nghĩa có thể ăn dùng không hết, hoàn toàn không ngờ... Ha ha, đúng rồi, hai ngày sau, ta sẽ tự mình tới cửa, ta đương nhiên không thể bỏ lỡ trò hay này!"

An Cửu nhàn nhạt liếc nhìn Lẫm Phong, hai ngày sau... A, đúng, hai ngày sau, nàng sẽ tặng đôi mẫu tử ở Tấn Quốc Công phủ kia một phần đại lễ!

Diệp gia kia, cả nhà chiếm gia nghiệp của An Dương Vương phủ nhiều năm như vậy, đây là thời điểm bắt bọn họ phải chịu tội!

Càng nghĩ, An Cửu càng kích động...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv