Đích Phi Sách

Chương 77: Ép được bí mật động trời, thẹn quá hóa giận



Sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng trầm xuống, thành toàn?

Coi ông ta là đồ bỏ đi sao!

Bắc lão vương gia ép ông ta, An Cửu này, Bắc Sách này... Cũng ép buộc ông ta sao?

Tĩnh Phong Đế nhíu mày, mọi người ở đây đều nhìn ông ta, dường như đang chờ ông ta quyết định.

Trên đại sảnh, bầu không khí quỷ dị tới cực điểm, sắc mặt Khanh vương phi và lão phu nhân càng khó coi, nhìn Tĩnh Phong Đế chằm chằm, chỗ người ta không thấy, móng tay đã véo vào da thịt.

Hoàng Thượng tuyệt đối không thể đồng ý!

Đối với Khanh vương phi, An Cửu là tai họa ngầm, đối với lão phu nhân, Bắc Sách là tai họa ngầm, đáng giận, thật sự đáng giận!

"Trẫm..." Rốt cuộc trong bầu không khí trầm mặc, Tĩnh Phong Đế cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt đảo qua Bắc Sách và An Cửu, nụ cười trên mặt hai người họ hết sức chói mắt.

Ông ta đường đường là hoàng đế nhưng đây là lần đầu tiên không cam lòng ban hôn như thế!

Nhưng tình hình trước mắt ông ta có thể thế nào? Dù ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta cũng không thể không cho Bắc Vương phủ mặt mũi!

Tĩnh Phong Đế khẽ cười, dường như đang cố gắng chấp nhận sự thật này, giọng nói uy nghi hồn hậu ngay lúc đó vang lên giữa đại điện: "Trẫm sớm đã biết An Cửu và Bắc Sách lưỡng tình tương duyệt, trẫm cũng sớm đã định tới lúc nào đó sẽ ban hôn, nếu hôm nay trong đại thọ lão vương gia đã nhắc tới, vậy trẫm sẽ nhân cơ hội này tứ hôn cho hai ngươi, coi như là thọ lễ tặng lão vương gia."

"Ha ha... Tốt, tốt, thọ lễ này bổn vương thích, rất thích." Bắc lão vương gia cười ha ha, kích động đến trước mặt hai người An Cửu và Bắc Sách đứng giữ đại sảnh, chớp mắt, "Còn không mau tạ ơn?"

An Cửu và Bắc Sách nhìn nhau, quỳ xuống tạ ơn, mà lúc này sắc mặt vài người sớm đã đen đến không thể đen hơn.

Hoàng Thượng cuối cùng vẫn tứ hôn, bây giờ hai rồi, An Cửu và Bắc Sách đến với nhau, đối với Khanh vương phi và lão phu nhân mà nói, cả hai càng khó đối phó.

"Ha ha, chúc mừng Bắc thế tử, chúc mừng An Cửu quận chúa." Thục Phi cao giọng, liếc nhìn Tĩnh Phong Đế, thái độ ẩn nhẫn của ông ta đều bị bà bắt giữ, trong lòng thầm nghĩ, hôn sự này e là khiến Hoàng Thượng tới cực điểm. Ngay lúc này, khi nói chuyện, Thục Phi tới giữa đại sảnh, ở trước mặt mọi người lấy cây trâm hoa tường vi trên đầu xuống, thân mật kéo tay An Cửu, "An Cửu quận chúa, đây là vật Hoàng Thượng ban thưởng, hôm nay, bổn cung mượn hoa hiến Phật, mượn cây trâm này thể hiện lời chúc phúc với hai người."

Thái độ thân mật như vậy khiến An Cửu nhíu mày, mượn hoa hiến Phật sao?

An Cửu nhìn Thục Phi, vốn tưởng ý đồ của Thục Phi giống Ngọc Hoàng Hậu, nhưng khi đối diện với đôi mắt thâm thúy đó, An Cửu lại hiểu Thục Phi này tinh tế khôn khéo hơn Ngọc Hoàng Hậu rất nhiều.

Trong ánh mắt của bà dù thế nào cũng không giấu được sự tinh tế tỉ mỉ, nếu tinh tế tỉ mỉ, vậy tâm tư của Tĩnh Phong Đế bà ấy nên quan sát rõ ràng hơn Ngọc Hoàng Hậu!

An Cửu khẽ cười, người Thục Phi lấy lòng là Hoàng Thượng, như vậy vừa lúc... An Cửu nhận lấy cây trâm đó, cười nói: "An Cửu cảm tạ Thục Phi nương nương, cảm tạ Hoàng Thượng, An Cửu sẽ khắc ghi ân đức của Hoàng Thượng và Thục Phi nương nương trong lòng, nguyện ra sức vì Hoàng Thượng."

Một câu ra sức vì Hoàng Thượng khiến Bắc Sách cũng giật mình.

Nhìn An Cửu, thấy vẻ mặt chân thành của nàng, trong lòng y không nhịn được mà trồi lên ý cười, nói cứ như thật vậy, nàng đúng là tận lực, lúc này không phải khói thuốc súng bắn đầy phòng sao?

Hiển nhiên, những lời này dường như đã trấn an tâm tình nghẹn khuất của Tĩnh Phong Đế, ông ta nhìn An Cửu, thần sắc không nắm bắt được.

Nhưng cùng là lời nay lại khiến Khanh vương phi càng tức giận.

A, An Cửu quận chúa nói thật dễ nghe, ra sức vì Hoàng Thượng? Dùng thân phận thế tử phi sao?

Giống như vừa được tứ hôn, mọi quyền to ở Bắc Vương phủ đã nằm trong tay nàng, thế tử phi...

Trong lòng Khanh vương phi âm thầm nhấm nuốt ba chữ này, một khi Bắc Sách kế thừa vương vị, vậy thế tử phi An Cửu này sẽ trở thành vương phi, đến lúc đó, quyền to đương gia Bắc Vương phủ chẳng phải sẽ giao vào tay An Cửu sao?

Càng nghĩ, Khanh vương phi càng không vui, bà đã nói An Cửu này quá nguy hiểm, nhưng bà ta còn chưa kịp hành động, hôn sự này đã tới khiến bà ta trở tay không kịp.

Hít sâu một hơi, Khanh vương phi trong lúc vô tình thoáng nhìn qua Diệp Hi... Bà ta ngẩn ra, ánh mắt ngay lập tức chuyển hướng lão phu nhân đứng cạnh, tức khắc trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Đúng, chẳng qua mới tứ hôn mà thôi, chỉ cần một ngày An Cửu chưa vào Bắc Vương phủ, như vậy, hôn sự này với bà ta mà nói không cần quá để trong mắt.

An Cửu này đã là vị hôn thê của Thái Tử nhiều năm, nhưng đến cuối cùng thì sao?

Một tờ giấy từ hôn, vị trí Thái Tử Phi vốn thuộc về An Cửu không phải đã về tay nữ nhi Bắc Nhu của bà ta sao?

Hừ, An Cửu nguy hiểm thì thế nào? Chẳng qua trước đây do bà ta quá xem nhẹ nàng, sau này ra sao vẫn còn chưa biết!

Trong đầu thoáng hiện ra một bóng hình, ánh mắt Khanh vương phi càng âm trầm, An Cửu ơi An Cửu, làm tỷ muội tốt, bà ta đương nhiên sẽ giúp bà chiếu cố nữ nhi của mình!

Khóe miệng nhếch lên, không vui khi nãy trong đáy mắt đã mất đi.

Ngày tháng còn dài, tất cả bà ta phải tính toán kỹ hơn!

Nghĩ đến đây, Khanh vương phi nở nụ cười xán lạn: "Đại hỉ, đúng là đại hỉ, phụ vương, Hoàng Thượng, hôm nay An Cửu trở thành hôn thê của Sách Nhi, thần thiếp cũng cao hứng, theo quy củ, tín vật truyền gia cho đích trưởng tức của vương phủ nên giao cho tân nương ngày thành hôn, nhưng hôm nay là ngày tốt như vậy, chi bằng truyền cho An Cửu, vừa lúc để các vị ở đây chứng kiến."

Tín vật truyền gia của đích trưởng tức?

Mọi người ngẩn ra, không khỏi tò mò, mà An Cửu lại nhướng mày cười, vừa rồi còn cực lực ngăn cản Hoàng Thượng tứ hôn, mới qua bao lâu đã sảng khoái như thế, nữ nhân này đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

Có điều... Vì sao nàng lại cảm thấy tín vật này không đơn giản như vậy?

"Được, được nhiên là được." Bắc lão vương gia cao giọng, đừng nói là tín vật truyền gia, ông ấy thậm chí ước gì đôi bích nhân này sớm thành thân sinh con.

Được Bắc lão vương gia chấp thuận, Khanh vương phi càng tỏ vẻ thân thiện: "Có điều..."

An Cửu giật mình, có điều? Quả nhiên không đơn giản như vậy!

"Tín vật kia thần thiếp cất ở Cẩm Tú Các, lúc trước thần thiếp không biết hôm nay sẽ có nhiều hỉ sự như vậy, không kịp chuẩn bị sẵn sàng, đúng là sơ sẩy, không bằng... Cửu Nhi cùng ta tới Cẩm Tú Các một chuyến đi." Khanh vương phi nhìn An Cửu, trong ánh mắt không còn tích vụ không vui vì chuyện của Bắc Nhu, "Cửu Nhi, được không?"

Cùng bà ta tới Cẩm Tú Các?

Người sáng suốt vừa nhìn liền nhận ra đây chẳng qua chỉ là cái cớ, có điều, Khanh vương phi muốn làm gì?

Bắc Sách nhíu mày, tay nắm tay nàng hơi dùng sức.

Cảm nhận sự quan tâm của y, nàng dịu dàng nói: "Được, đương nhiên là được."

Khanh vương phi ở trước mặt nhiều người muốn mang nàng đi, cho dù muốn giở trò cũng không dám trắng trợn táo bạo, ngược lại nàng thật muốn xem trong hồ lô của Khanh vương phi đang có thứ gì!

Bắc Sách híp mắt, nhưng thấy An Cửu cười trấn an, tay cũng dần buông lỏng.

Y sao có thể quên sở dĩ bản thân chọn An Cửu bởi vì sự khôn khéo của nàng, nàng sao có thể để Khanh vương phi tùy ý làm hại chính mình?

"Vậy đi thôi!" Khanh vương phi hành lễ với mọi người, "Các vị cứ uống rượu trước, ta và Cửu Nhi đi một chút sẽ quay lại."

Dứt lời, bà ta dẫn đầu xoay người rời đi, An Cửu cũng không ở lại lâu, nhanh chóng theo sát. Đại sảnh náo nhiệt ngày càng xa, mới rời khỏi đại sảnh không lâu, Đỗ Nhược Khanh liền tìm cớ đuổi nha hoàn của vương phủ đi.

Đêm đen ở hoa viên sâu thẳm mà yên lặng, dọc đường đi, hai người không ai nói gì, rất ăn ý duy trì sự trầm mặc quỷ dị này.

"An Cửu, con thông minh như vậy, hẳn là biết ta gọi con ra đây không phải vì tín vật gì cả." Đỗ Nhược Khanh lên tiếng, đánh tan bầu không khí yên lặng của hai người.

An Cửu nhíu mày, cười nói: "Khanh vương phi cố ý đuổi tùy tùng đi, hành động rõ như thế, nếu An Cửu còn không nhìn ra manh mối, vậy Khanh vương phi đã không gọi riêng An Cửu ra, không phải sao?"

Đỗ Nhược Khanh bất chợt dừng bước, xoay người nhìn An Cửu: "A, An Cửu, con đúng là thông minh hơn mẫu thân của mình nhiều, con có biết vừa rồi vì sao ta muốn ngăn cản Hoàng Thượng tứ hôn cho con với Bắc Sách không?"

"Tâm tư của Khanh vương phi ai có thể hiểu được?" An Cửu nhàn nhạt hỏi lại, lý do ngăn cản sao? Rất đơn giản, bà ta và Bắc Sách là kẻ địch, đương nhiên không hi vọng có thêm người giúp đỡ đối phương, không phải ư?

"Là vì mẫu thân của con." Đỗ Nhược Khanh nhíu mày, đáy mắt giống như bị một tầng sương mù dày đặc che kín.

An Cửu càng hứng thú: "Mẫu thân của ta?"

An Mạt quận chúa sao?

"Đúng vậy, mẫu thân con không thích hầu môn thâm trạch, bà ấy từng nói điều mình hướng tới là hiệp nghĩa giang hồ, hai người một đôi kiếm tiêu sái tự tại, nhưng cả đời bà ấy lại bị ràng buộc, bà ấy xuất thân An Dương Vương phủ, từ khi chào đời đã được tiên đế phong thưởng quận chúa, cũng may, bà ấy có An Dương Vương phủ làm chỗ dựa, chiêu tế vào cửa, quận mã gia chỉ có bà ấy là thê tử, nhưng phụ thân kia của con lại là loại phong lưu không hơn không kém."

An Cửu nhíu mày, không ngờ Khanh vương phi muốn nói những lời này.

Phong lưu sao? Nghĩ đến Diệp Liên Y nhỏ hơn nàng mấy tháng, còn cả phu nhân di nương mấy phòng ở Quốc Công phủ liền có thể nhìn ra được, không phải à?

Diệp Hi kia đúng là loại phong lưu!

"Ông ta nuôi nữ nhân bên ngoài, mẫu thân con không phải không biết, nhưng bà ấy không thể nhẫn nhịn, thời điểm hoài thai con, bà ấy nói với ta đời này bà ấy không thoát khỏi vận mệnh, không muốn con phải sống như thế." Nói đến đây, Đỗ Nhược Khanh đột nhiên kích động, tiến lên một bước bắt lấy cổ tay An Cửu, "An Cửu, tuy Bắc Sách thân phận tôn quý, phong thần tuấn lãng, nhưng y là thế tử của Bắc Vương phủ, sau này sẽ là vương gia của Bắc Vương phủ, con có biết có bao nhiêu người muốn đưa nữ nhi vào Bắc vương phủ không? Hạ Hầu trắc phi ở thủy tạ Liễu Oanh kia, còn có những cơ thiếp trắc thất khác, một đám người sẽ đoạt nam nhân với con, ta lo nếu con thật sự thành thân với Bắc Sách, cuộc đời con sẽ giống mẫu thân của mình vậy, cho dù có thai cũng phải sống trong đau khổ, buồn bực không vui cho đến lúc chết... Đúng rồi, còn cái chết của bà ấy, con có biết bà ấy chết thế nào không?"

An Cửu giật mình: "Ngươi biết?

"Ha ha... Ta đương nhiên biết, ta là bằng hữu duy nhất của mẫu thân con, không phải khó sinh, không phải khó sinh gì cả!" Thấy An Cửu có phản ứng này, Đỗ Nhược Khanh vô cùng vui sướng, ngày ấy An Cửu từng thử mình về cái chết của An Mạt, xem ra, việc này nàng thật sự để ý.

Nhưng ngoài dự kiến của bà ta, An Cửu đột nhiên trấn định lại, giống như mất hứng thú.

Thái độ như vậy khiến Đỗ Nhược Khanh sửng sốt: "Con không muốn biết mẫu thân mình rốt cuộc chết thế nào sao?"

Muốn, đương nhiên muốn, chỉ là, nàng sớm đã biết không phải sao?

Nhưng Khanh vương phi lại nói việc này với mình, bà ta có tâm tư gì?

Mặc kệ bà muốn gì, mục đích của bà ta đều sẽ thất bại.

An Cửu lần nữa ngước mắt nhìn Khanh vương phi, cười như không cười.

Đỗ Nhược Khanh bị nhìn tới trong lòng rét run, không rõ ánh mắt này của An Cửu có ý nghĩa gì.

Nhưng tiếp theo, An Cửu lại ôn hòa nói: "Khanh vương phi, đối với cái chết của mẫu thân ta, ta không có hứng thú, còn về điều bà ấy lo lắng, cũng không phiền Khanh vương phi quản, ngươi cũng nói ta và mẫu thân ta khác nhau, ngươi có biết nếu ta là mẫu thân, khi ấy ta sẽ thế nào không?"

Đỗ Nhược Khanh không ngờ An Cửu sẽ có hành động này, nhưng vấn đề của An Cửu... Ánh mắt Đỗ Nhược Khanh lập lòe, theo bản năng hỏi: "Con sẽ thế nào?"

"Nếu ta là bà ấy, khi biết trượng phu lén mình nuôi nữ nhân khác ở bên ngoài, ta sẽ không buồn bực không vui, mà sẽ khiến đôi nam nữ ấy phải chịu thống khổ, ví dụ như..." Ý cười trong mắt An Cửu càng đậm, nàng dừng một chút, đến gần Đỗ Nhược Khanh, gằn từng chữ bên tai, "Để người ngoài biết mặt của nữ nhân kia... Hoặc là đánh cho tên nam nhân tàn phế, để gã không bao giờ thưởng thức được tư vị của nữ nhân."

Dứt lời, cảm nhận hơi thở phả bên tai, trong lòng Đỗ Nhược Khanh rét run: "Ngươi..."

"Ngươi nói xem, đối đãi với cẩu nam nữ như vậy có phải rất thống khoái không? Dạy dỗ đôi nam nữ như thế, ta xem nữ nhân kia dám câu dẫn nam nhân nữ không, nếu Bắc Sách thật sự có một ngày dám giống Diệp Quốc Công, kết cục của y chính là như vậy, Bắc Sách là người thông minh, cho nên Khanh vương phi không cần lo lắng." An Cửu lui mấy bước, thấy sắc mặt Khanh vương phi trầm xuống, ý cười càng lộ vẻ châm chọc, "Còn về Hạ Hầu trắc phi ở thủy tạ Liễu Oanh kia... Nghe nói nàng ấy từng là đệ nhất mỹ nhân Đông Sở Quốc, gặp phải tình địch như vậy, Khanh vương phi đúng là bất hạnh."

Lúc nói chuyện, An Cửu tránh khỏi tay Đỗ Nhược Khanh: "Khanh vương phi, An Cửu ta không ngốc, ta không biết ngươi và mẫu thân ta là bằng hữu gì, nhưng ta cảm nhận được ngươi không thích ta, thái độ của ngươi đối với ta không giống như đối với nữ nhi của bằng hữu."

Nàng vẫn không quên ngày ấy ở trên thuyền hoa Bắc Vương phủ, Khanh vương phi này lạnh nhạt nhìn nàng bị Tiết thị đẩy xuống nước thế nào, ánh mắt đó rõ ràng là ước gì nàng chết đuối mới thống khoái!

Thật đáng tiếc, cuối cùng lại không thể như mong muốn của bà ta!

"An Cửu, ngươi... Ngươi có ý gì?"

"Có ý gì? Khanh vương phi thật sự nghe không hiểu, hay giả bộ nghe không hiểu đây? Ngươi rõ ràng hận An Mạt, còn phải giả vờ làm bằng hữu, tỷ muội tốt, không mệt sao?"

Nàng không biết Khanh vương phi này năm đó đã lừa gạt An Mạt quận chúa thế nào, cũng không biết An Mạt quận chúa có thật sự tin "tỷ muội" này không, nhưng nàng không ngốc, Đỗ Nhược Khanh này khi nhắc tới An Mạt quận chúa, hoặc là khi từ nàng nhìn thấy An Mạt quận chúa, cảm xúc vẫn không thể che giấu hoàn toàn.

"Ngươi nói bậy... Ngươi... Đúng là nói bậy!" Đỗ Nhược Khanh trừng mắt nhìn An Cửu, bắt đầu hối hận vì đã gọi nàng ra đây.

Bà ta vốn muốn mượn cơ hội này hòa hoãn quan hệ của hai người, cũng mượn mẫu thân An Mạt của nàng để nói với An Cửu bọn họ mới là người một đường, nhưng An Cửu này... Nang rõ ràng là ác ma, mảy may không chịu khống chế.

An Cửu khẽ cười, nhìn Khanh vương phi ngày thường đoan trang tức giận tới dậm chân đúng là một chuyện thống khoái.

Nếu nàng đã lựa chọn Bắc Sách, tứ hôn hôm nay đã chú định, Đỗ Nhược Khanh và nàng là kẻ địch, nếu đã phân trận doanh, xé rách da mặt, vậy rất nhiều thứ không cần cố kỵ nữa!

"Nói bậy? Để ta đoán xem ngươi vì sao lại hận mẫu thân ta? Bà ấy đẹp hơn ngươi? Không, Khanh vương phi ngươi lúc còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân, bằng không sao có thể sau khi Bắc vương phi qua đời khiến Bắc vương gia nâng ngươi làm chính thất?"

Chỉ dựa vào thủ đoạn sao?

A, sao có thể? Nhìn cách Bắc vương gia si mê Hạ Hầu trắc phi liền biết, đó là một người cuồng nhiệt với sắc đẹp.

Ánh mắt Đỗ Nhược Khanh lập lòe, hít sâu một hơi, dường như cố gắng áp chế tức giận trong lòng: "Đừng nói nữa!"

Đừng nói nữa?

Sao được?

Nếu đã mở miệng, nàng phải nói hết mới đủ!

"Hay là... Ngươi ghen tị thân phận của bà ấy tôn quý hơn ngươi?" An Cửu nhíu mày tiếp tục suy đoán, nhưng nháy mắt tiếp theo lại lắc đầu, "Không, không đúng, tuy rằng ta không biết xuất thân của ngươi nhưng ta biết sau khi vào Bắc Vương phủ, ngồi lên vị trí Bắc vương phi, ngươi vẫn thường xuyên qua lại với mẫu thân của ta, thân phận Bắc vương phi cao hơn quận chúa rất nhiều, điểm này hình như cũng không đúng, như vậy nguyên nhân nên là gì?"

An Cửu lặng lẽ quan sát sắc mặt Đỗ Nhược Khanh, tuy rằng đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ta đang hoảng loạn.

An Cửu nhíu mày, càng hứng thú, sao thế? Khanh vương phi đang lo nàng tiếp tục suy đoán sao?

Lo nàng đánh bậy đánh bạ đoán được ít bí mật của bà ta?

A! An Cửu càng kích động, ánh mắt càng tà ác: "Nữ nhân hận nữ nhân, không vì dung mạo, không vì hư vinh, vậy là vì tình?" An Cửu quan sát Khanh vương phi không chớp mắt, chỉ thấy bà ta ngẩn ra, sắc mặt càng trẫm xuống.

"Đủ rồi, An Cửu, đây là Bắc vương phủ, chú ý thân phận của ngươi!" Đỗ Nhược Khanh cuối cùng cũng không khống chế được, lạnh giọng quát.

An Cửu lại nhún vai không để bụng: "Thân phận? Ngươi là Khanh vương phi cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, ta chỉ là một tiểu quận chúa, ở trước mặt ngươi ta đương nhiên không được làm càn, nhưng không làm càn thì cũng đã làm càn rồi, cho dù sau này An Cửu ta ngoan ngoãn nghe lời, Khanh vương phi ngươi sẽ đối xử tử tế với An Cửu ta sao?"

"Ngươi... Hừ, ta có lòng tốt muốn nói với ngươi mẫu thân ngươi oan tình mà chết, ngươi lại lấy oán trả ơn, đúng là không thể nói ý!" Đỗ Nhược Khanh cố gắng trấn định, An Cửu này thật sự không dễ đối phó.

Không chỉ có thế, nàng còn là người không sợ gì cả!

"Lòng tốt? Vậy ta đây phải cảm tạ ý tốt của Khanh vương phi, có điều ta không biết mẫu thân ta chết rồi, ngươi nói ta biết chân tướng cái chết của bà ấy để làm gì? Bảo ta đi báo thù cho nương ta sao? Trên thế gian này, huyết mạch của An Dương Vương phủ chỉ còn lại mình ta, ngươi nói xem nếu ta đi tìm kẻ đó báo thù, vậy người chết sẽ là ai? Lấy trứng chọi đá, kết cục thê thảm cỡ nào!" An Cửu sảng khoái cười nói, thấy sắc mặt Khanh vương phi lại thay đổi, nàng tiếp tục, "Khanh vương phi, đây là ý tốt của ngươi sao? Muốn mượn tay kẻ khác khiến ta biến mất khỏi thế gian này để khỏi chướng mắt ngươi, đúng không?"

"Hoang đường... Đúng là hoang đường!" Đỗ Nhược Khanh lạnh lùng quát, "Không biết lòng người tốt, ngươi cứ để mẫu thân ngươi tiếp tục hàm oan đi!"

An Cửu nhướng mày, hàm oan? Nàng sẽ không để An Mạt quận chúa hàm oan, những kẻ hại An Mạt quận chúa đó, một đám người nàng sẽ bắt họ phải trả cái giá thật đắt, nhưng Khanh vương phi trước mặt này e rằng cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nàng há có thể để bà ta thống khoái, tưởng rằng lợi dụng được mình?

Đối với kẻ địch, nàng sẽ không lưu tình.

Nghĩ đến suy đoán khi nãy của mình, An Cửu cười nhạt: "Khanh vương phi, nỗi oan của mẫu thân ta liên quan tới ngươi sao?"

Nàng vừa dứt lời, quả nhiên Khanh vương phi ngẩn ra, trừng mắt nhìn An Cửu: "Ngươi nói bậy gì đó? Nỗi oan của mẫu thân ngươi đương nhiên liên quan tới những kẻ hại bà ấy, ta là bằng hữu của mẫu thân ngươi, sao có thể như lời ngươi nói? Ngươi phỏng đoán như thế không sợ quấy nhiễu mẫu thân ngươi ở trên trời có linh thiêng hả?"

An Cửu nhướng mày cười, Khanh vương phi này, dáng vẻ gấp gáp đúng là khiến người ta không thể không hoài nghi.

Bà ta hận An Mạt quận chúa thật sự vì xuất phát từ một chữ tình sao?

Với suy đoán của chính mình, ngay cả An Cửu cũng kinh ngạc, có điều, phản ứng của Khanh vương phi khiến nàng không thể không tin lý do này.

Tình ư?

An Cửu cười như không cười, tiếp tục bắt lấy vấn đề này không bỏ: "Các ngươi vì tình? Là vì một nam nhân sao?"

Nàng sao có thể để Khanh vương phi chối bỏ như vậy, nếu đã đoán, vậy phải đoán đến cùng, qả nhiên nháy mắt tiếp theo, trong ánh mắt lập lòe của Khanh vương phi càng lộ sự hoảng loạn, khôn khéo như An Cửu, từ chi tiết này đã bắt giữ được chút chột dạ.

Chột dạ? Hay lắm, vậy điều đó chứng minh suy đoán của nàng không sai!

Giống như bản thân trong lúc vô tình đã ngày càng tiếp cận chân tướng, tiếp cận bí mật của Khanh vương phi?

Nam nhân? Nam nhân kia sẽ là ai?

Đột nhiên nghĩ đến một người khiến An Cửu giật mình, nàng nhíu mày nhìn Đỗ Nhược Khanh.

Đỗ Nhược Khanh bị An Cửu nhìn, cảm xúc không được tự nhiên, An Cửu này đúng là đáng giận, mà suy đoán của nàng...

Hít sâu một hơi, Đỗ Nhược Khanh cố gắng ép bản thân bình tĩnh, bà ta không thể để yêu nữ này mê hoặc, nàng thì biết cái gì?

Nhất thời, Đỗ Nhược Khanh càng hận An Cửu, xem ra nữ nhân này khó hơi hơn tưởng tượng của bà ta, An Mạt ơi An Mạt, sao ngươi lại sinh được một nữ nhi như vậy!

Ánh mắt An Cửu dừng trên người Đỗ Nhược Khanh, không biết qua bao lâu mới chậm rãi dời đi, nhưng dư quang vẫn ở trên người bà ta...

"Nam nhân kia là ai?" Giọng nói nhẹ nhàng của An Cửu vang lên giữa đêm đen, như lộ ra hơi thở của quỷ mị.

"Nam nhân gì? Nãy giờ chỉ có mình ngươi nói hươu nói vượn, đây chỉ là suy đoán của ngươi, đừng hòng áp đặt lên người bổn vương phi." Đỗ Nhược Khanh lạnh giọng.

"Được, nếu đã là suy đoán, vậy ta đây liền to gan đoán tiếp." An Cửu nhướng mày, mắt nhìn sâu vào đêm tối, lẩm bẩm, "Một nam nhân, nam nhân mà ngươi và An Mạt quận chúa đều có thể tiếp xúc, An Mạt quận chúa là tiểu thư khuê các điển hình, nên chắc chắn có rất ít cơ hội tiếp xúc với nam nhân, như vậy khả năng duy nhất chính là trượng phu của bà ấy, cho nên, nam nhân này... Khanh vương phi, chắc ngươi sẽ không thích Diệp Hi đấy chứ? A, tỷ muội tốt? Ngươi yêu trượng phu của tỷ muội tốt mình sao?"

Thật sự là nhưng khí!

Diệp Hi kia, tuy rằng cả người chẳng có điểm nào không khiến người ta không chán ghét, nhưng tuổi trẻ lại phong lưu đa tình, không phải ư?

"Ngươi... An Cửu, ngươi làm càn, ngươi có biết mình đang nói gì không?" Đỗ Nhược Khanh phẫn nộ quát.

"Biết, ta đương nhiên biết mình đang nói gì." An Cửu nhún vai, "Chỉ là ta không biết vì sao Khanh vương phi lại thích một người như Diệp Hi, thậm chí còn vì ông ta mà hận An Mạt quận chúa, ngươi hận bà ấy có thể gả cho Diệp Hi sao?

Mắt nhìn của Đỗ Nhược Khanh này rốt cuộc thế nào?

Diệp Hi kia rõ ràng là kẻ vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân âm hiểm bạc tình bạc nghĩa, An Cửu quan sát Khanh vương phi, lộ rõ sự khinh thường.

Xem ra, mẫu nữ Khanh vương phi và Bắc Nhu này có vấn đề về mắt nhìn người, thế mà đều bị tra nam thu hút, bị mù sao?

Có điều... Đỗ Nhược Khanh đã gả đến Bắc Vương phủ, vinh hoa phú quý ở ngay trước mắt, Diệp Hi kia đúng là có thủ đoạn, thế mà có thể khiến nữ nhân như vậy điên cuồng vì ông ta!

A, nàng phải xem lại phụ thân của mình rồi!

"Ngươi..." Đỗ Nhược Khanh tức giận tới lồng ngực lên xuống phập phồng, hung hăng trừng mắt nhìn An Cửu, "Ngươi nói bậy, Diệp Hi gì hả? Cái gì là hận mẫu thân ngươi? Đều là lời vô căn cứ, An Cửu, ngươi còn tiếp tục nữa, đừng trách ta không khách khí!"

"Không khách khí?" An Cửu nhíu mày, thần thái gương mặt trong bóng đêm càng sáng láng, thậm chí càng minh diễm động lòng người, "Được, ta nói này Khanh vương phi, những trò diễn kịch dối tra kia Khanh vương phi ngươi có thể giữ lại để đối phó người khác, đừng lãng phí ở chỗ An Cửu ta, nếu Khanh vương phi không muốn khách khí, hoàn toàn có thể sai người lấy mạng ta, An Cửu ta chờ..."

Không khách khí sao? Từ này bà ta mời nàng tới phủ du ngoạn, ngầm đồng ý cho Tiết thị hại nàng đã là không khách khí, không phải ư?

An Cửu nàng khá như vậy, cần gì phải sợ?

"Ngươi..." Đỗ Nhược Khanh càng giận tới ngứa răng, An Cửu này thế mà lại là người đao thương mất nhập, đầu muối không ăn, tường đồng vách sắt!

Bà ta tính sai, quá sai rồi!

Nghĩ đến suy đoán của An Cửu, lòng Đỗ Nhược Khanh hơi bất an, trầm mặc một lát, bà ta lạnh giọng: "Ngươi cho rằng mình đoán đúng rồi sao? Diệp Hi? Hừ, nực cười, ngươi cho rằng mẫu thân của ngươi chỉ có một nam nhân thôi ư? Ha ha... Đúng, ta hận ả, dáng vẻ nhu nhược đáng thương của ả đúng là vũ khí sắc bén câu dẫn nam nhân, ngươi có biết năm đó vì sao An Dương vương gia chiêu tế cho ả không? Thật sự là vì không muốn nữ nhi gả ra ngoài, chịu ủy khuất sao? A, nực cười! Đúng là nực cười..."

An Cửu giật mình, Đỗ Nhược Khanh có ý gì?

An Mạt quận chúa... Gả cho Diệp Hi có ẩn tình khác?

Bắt được phản ứng của An Cửu, Đỗ Nhược Khanh khẽ cười: "Đúng, ngươi đoán không sai, ta hận An Mạt đúng là vì một nam nhân, có điều còn về vấn đề nam nhân kia là ai, An Cửu quận chúa cứ điều tra, ngươi cho rằng mẫu thân ngươi vì sao lại buồn bực không vui? A, bởi vì ả không chiếm được nam nhân mà ả muốn? Ả chính là một nữ nhân ong bướm lả lơi!" Dứt lời, Đỗ Nhược Khanh vung ống tay áo, cười lớn xoay người, tiếp tục đi về hướng Cẩm Tú Các," Cẩm Tú Các An Cửu quận chúa ngươi không cần đi nữa, còn về tín vật kia, tự ta đi lấy là được."

Giọng nói kiêu ngạo vang lên trong đêm đen, nhưng, bà ta rõ ràng đang chạy trối chết, không phải à?

Bà ta sợ An Cửu tiếp tục suy đoán, sợ ở trước mặt An Cửu bại lộ quá nhiều bí mật, cho nên lúc này cách xa An Cửu mới là việc cấp bách.

An Cửu đứng tại chỗ, không rảnh để ý thắng thua, trong đầu chỉ quanh quẩn lời Đỗ Nhược Khanh vừa nói.

Trong lòng An Mạt quận chúa thật sự có người khác?

A, nếu là thế, nàng nên cao hứng mới đúng.

Diệp Hi kia vốn không phải người đáng phó thác cả đời, nam nhân như vậy nếu nương nàng thật sự yêu, không chừng nàng sẽ hoài nghi mắt An Mạt quận chúa có vấn đề hay không.

Vừa rồi mỗi câu mỗi chữ Khanh vương phi đều hạ thấp An Mạt quận chúa, nhưng một kẻ mang theo nỗi hận đánh giá, An Cửu sao có thể tin.

Cho dù nàng tin An Mạt quận chúa yêu người khác cũng không tin bà ấy là nữ nhân lả lơi ong bướm.

Không biết vì sao nàng lại chắc chắn như vậy, có lẽ huyết mạch trong người khiến nàng tin vào một điều gì đó.

"Bà ta chẳng qua đang rải sương khói, mê hoặc tai mắt nàng thôi."

Trong bóng đêm bỗng có một giọng nói vang lên, An Cửu giật mình, xoay người, bất chợt đối mặt với đôi mắt ưu nhã ôn nhu, Bắc Sách, sao y lại tới đây?

Mê hoặc tai mắt nàng?

An Cửu nhíu mày, trong đầu có rất nhiều thứ dần sáng lên: "Hừ, nam nhân kia rõ ràng chính là Diệp Hi!"

Hay cho một Khanh vương phi, bà ta thế mà có gian díu với Diệp Hi sao?

Bắc Sách khẽ cười, ánh mắt nhìn An Cửu có thêm mấy phần khen ngợi: "Nàng thật lợi hại, e rằng bà ta không ngờ bí mật mình che giấu lại bị nàng đoán ra như vậy, cho nên, bà ta chỉ có thể đưa chút tin tức ra mê hoặc nàng."

Đúng, vừa rồi sao nàng có thể rơi vào mê cung của Đỗ Nhược Khanh chứ?

Nếu không có Bắc Sách đánh thức...

An Cửu nhìn Bắc Sách, nụ cười trên khóe miệng càng đậm, nhưng nghĩ tới bản thân, cung mày lại nhíu lại.

Diệp Hi và Khanh vương phi...

"A, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ là còn chấn động hơn đại hôn hôm nay, đường đường là Khanh vương phi lại có quan hệ không rõ ràng với Tấn Quốc Công, ngài nói xem... Những việc này Bắc vương gia có biết không?" An Cửu lẩm bẩm, khó nén kích động trong, máu tươi trong người sôi trào lên.

Chỉ nghĩ tới cảnh bí mật này bị vạch trần trước mặt mọi người, nàng đã thấy sảng khoái.

Hiện tại trong tay nàng không chỉ có nhược điểm của Khanh vương phi, còn bắt được cái đuôi của Diệp Hi kia!

Nghĩ đến đây, An Cửu thầm tính toán, nếu muốn chứng thực việc này, biện pháp hết sức đơn giản, đương sự ngoại trừ Khanh vương phi còn có Diệp Hi, không phải sao?

"Ha ha..." An Cửu không nhịn được mà cười ra tiếng.

Bắc Sách nhìn phản ứng của nàng, ánh mắt càng ôn nhu, càng lộ ra sự sủng nịnh.

"Ngài nói xem Khanh vương phi kia và Diệp Hi thông đồng bên nhau là chuyện khi nào?" An Cửu tiếp tục suy tư, khi thì nhíu mày, khi thì chớp mắt, "Đúng rồi, ta phải tra rõ việc này."

Còn nữa... Người trong lòng An Mạt quận chúa rốt cuộc là ai?

An Cửu chỉ lo nghĩ ngợi, hoàn toàn không chú ý thân ảnh cao lớn kia đang tới gần mình.

Đột nhiên, một bàn tay nâng lên chạm vào cung mày nhíu chặt của An Cửu, cẩn thận vuốt ve, xúc cảm ôn nhuận đã khiến An Cửu sững sờ, ngước mắt nhìn đôi mắt dịu dàng đó, An Cửu càng cảm thấy mình ngây ngốc, đầu óc trống rỗng.

Bắc Sách này... Cảm giác này, thật sự là... Thoải mái, không chỉ có thế, cảm giác tê tê dại dại này khiến cả người nàng mềm đi...

Bắc Sách nhìn nàng, ý cười càng đậm, đột nhiên nghĩ tới ngày ấy ở Lưu Li Hiên bị nữ nhân này đùa giỡn, trong con ngươi ôn nhu kia hình như có một tia quỷ quyệt chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức khiến người ta không thể phát hiện.

Bắc Sách tiến lại gần, bất tri bất giác môi đã đến bên tai An Cửu, hơi thở phả ra thân mật đánh lên vành tai càng khiến nàng căng thẳng, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.

Cảm nhận hơi thở kia, An Cửu giống nhu bị trúng ta, không tự chủ mà nhắm mắt lại, ngay cả nàng cũng không biết lòng mình đang chờ mong thứ gì.

Hôm nay tốt xấu gì bọn họ cũng đã là đôi hôn phu thê, tuy rằng là giả, nàng cũng không ngại chiếm tiện nghi của Bắc thế tử này, không phải à?

Mới nghĩ như thế, hơi thở bên tai đã biến thành giọng nói, mềm mềm mại mại...

"Ngày tốt như vậy, chúng ta có phải nên chúc mừng không?" Bắc Sách khẽ cười, gương mặt tuấn mỹ càng khiến người ta trầm mê.

Được, được, được!

Trong lòng An Cửu không ngừng gật đầu, tuy không nói ra nhưng nụ cười trên mặt cùng mỗi lỗ chân lông đều toát ra chờ mong, còn chân thật hơn lời nói.

Bắc Sách cảm nhận được, khóe miệng càng cong lên, nữ nhân này thế mà cũng có lúc bị mê hoặc tâm trí như vậy!

Ở trên đỉnh đầu, giọng của Bắc Sách lần nữa vang lên: "Nàng nói xem, phải chúc mừng thế nào?"

Chúc mừng thế nào?"

Không biết vì sao, trong đầu An Cửu theo bản năng nhớ lại ngày ấy ở Lưu Li Hiên, cảm giác ghé trên nam nhân này, ngày thường nhìn y tiên phong đạo cốt, nhưng thân thể dưới y phục lại cương mãnh hữu lực.

Ngày ấy bản thân bị y nhìn không ít, lúc này... Chúc mừng thế nào sao...

An Cửu đã có đáp án, gương mặt này có thể mê hoặc nữ nhân, không biết dưới xiêm y... Tuy rằng bọn họ là đôi hôn phu thê giả, nàng không dám chiếm đoạt thân thể này cho riêng mình, nhưng...

Nếu có thể nhìn một chút... Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy máu trong người sôi trào.

"Ngài... Muốn ta chúc mừng thế nào?" An Cửu vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như không muốn tỉnh lại khỏi ảo tưởng lúc này, ngay cả giọng nói cũng mềm mại hơn ngày thường.

Bắc Sách giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: "Đương nhiên nghe theo nàng."

Thù ngày ấy bị đùa giỡn, nay có thể báo rồi!

Trong lòng Bắc Sách thầm tính toán, y cũng rất kinh ngạc, bản thân trước nay khinh thường việc nam nữ, nhưng từ sau ngày ấy bị nữ nhân này đùa giỡn ở Lưu Li Hiên, trong đầu y rất nhiều cảm giác lại không vứt đi được.

Ngay cả giờ phút này y cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn giáo huấn An Cửu, hay trong lòng... Cũng ẩn ẩn chờ mong.

Có điều... Bắc Sách nhíu mày, tự nói với chính mình, y muốn xem An Cửu quẫn bách trông thế nào, dù sao bộ dáng y quẫn bách đã bị nàng nhìn thấy, hiện tại cũng nên đòi lại công bằng, không phải sao?

Nghĩ thế, Bắc Sách càng to gan.

"Vậy sao?" An Cửu mở mắt, đôi mắt phát sáng còn lộng lẫy hơn sao trời, nhìn gương mặt tuấn mỹ đối diện mình, cảm nhận hơi thở dương cương từ y, ánh mắt An Cửu không giấu được tà ác.

Bắc Sách nhận thấy gì đó, ngẩn ra, nhưng đã chậm một bước.

An Cửu mỉm cười, điểm huyệt Bắc Sách, nháy mắt tiếp theo, Bắc Sách không thể cử động.

"An Cửu, nàng làm gì vậy?" Bắc Sách nhìn nữ nhân trước mặt, tất cả tính toán vừa rồi đều thay thành bất an, đặc biệt là khi nhìn ý cười trong mắt An Cửu khiến da đầu người ta tê dại.

Nữ nhân này, điểm huyệt y làm gì?

"Làm gì?" An Cửu nhìn Bắc Sách, tỏ vẻ vô tội, "Không phải ngài nói chúc mừng, mặc ta chúc mừng thế nào cũng được sao? Cho nên, ta... Ha ha..."

An Cửu nhướng mày cười, không điểm huyệt y, nam nhân này không chịu phối hợp thì làm sao đây?

Luận sức lực, nàng không đấu lại nam nhân này, bởi vậy... Chỉ có thể ủy khuất y mà thôi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv