Lời Bắc vương gia vừa dứt như sét đánh oanh tạc đại sảnh, mọi người cùng hướng về phía lão vương gia, hoàn toàn không thể ngờ được?
Vi phạm gia quy của Bắc Vương phủ?
Ông ấy có ý gì?
Chẳng lẽ ý của lão vương gia là không chấp nhận cái thai trong bụng Bắc Nhu?
Nhìn sắc mặt phẫn nộ của lão vương gia, chuyện này chỉ sợ chọc lão vương gia nỗi giận!
Khanh vương phi và Ngọc Hoàng Hậu đều bị lời Bắc lão vương gia nói dọa sợ, trái tim Ngọc Hoàng Hậu lần nữa thắt chặt, vi phạm gia quy? Bắc Vương phủ có gia quy từ khi nào?
Ngọc Hoàng Hậu nhìn sắc mặt Khanh vương phi tái nhợt, lòng càng rét run, càng bất an lo sợ.
Người trong đại sảnh bị dọa tới im lặng, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, sợ quấy nhiễu tới điều gì đó.
Khanh vương phi cuối cùng cũng không kiềm chế được, nhìn Bắc Nhu vẫn còn hôn mê ngồi trên ghế, bà ta đi đến trước mặt Bắc lão vương gia và Tĩnh Phong Đế, ở trước mặt mọi người quỳ xuống.
"Phụ vương, Hoàng Thượng, Bắc Vương phủ có gia quy của Bắc Vương phủ, nhưng chuyện Nhu Nhi có thai đúng là ngoài ý muốn, hơn nữa Nhu Nhi và Thái Tử đã là phu thê, nữ nhi gả chồng như nước đổ đi, hiện tại không còn chịu gia quy của Bắc Vương phủ quản thúc, cầu xin ngài niệm tình Nhu Nhi là cháu gái mình, không truy cứu việc này."
Dù thế nào Khanh vương phi cũng không ngờ Bắc Nhu lại có thai lúc này, càng không ngờ sự việc bại lộ ngay lúc này, càng quên mất gia quy đã lâu không nhắc đến.
Không sai, là gia quy, có điều gia quy của Bắc Vương phủ từ sau khi lão vương gia rời xa sự đời đã không còn nhắc đến, cho nên bà ta quên mất việc này.
Điều bà ta lo lắng không phải quy củ của cái nhà này, dù sao Nhu Nhi cũng đã là tức phụ của hoàng gia, cho dù là gia quy của Bắc Vương phủ cũng không thể tổn hại tới huyết mạch hoàng thất. Điều bà ta lo chính là thái độ của lão vương gia.
Trước nay bà ta chưa từng thấy ông phẫn nộ như vậy, điều này có ý nghĩa gì?
Không phải gia quy không chấp nhận hài tử trong bụng Nhu Nhi, là lão vương gia không chấp nhận!
Khanh vương phi ngước mắt nhìn Bắc lão vương gia, đối diện với ánh mắt lạnh băng kia, lòng càng bất an: "Vương gia, ngài nói chuyện cho Nhu Nhi đi."
Bắc vương gia sửng sốt, cũng vội quỳ xuống: "Phụ vươn, ngài xem..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Bắc lão vương gia lạnh lùng quát, "Ta còn chưa truy cứu ngươi rốt cuộc quản giáo nữ nhi thế nào, để xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ cầu tình?"
"Việc này..." Bắc vương gia bị trách cứ, sắc mặt lập tức trắng bệch, đối với phụ thân, ông sợ hãi, đối với Khanh vương phi, ông cũng phải nể mặt!
"Gia gia, Nhu Nhi không hiểu chuyện, cầu xin gia gia tha thứ cho muội ấy." Bắc Mục cũng cầu xin, nhớ tới biểu cảm của Bắc Nhu khi vừa biết mình có thai, sự hưng phấn đó không thể nào che giấu được, hắn hoàn toàn không ngờ mới qua bao lâu, tất cả đều đã thay đổi.
Nhu Nhi hiện tại đã hôn mê, nếu tỉnh lại, nghe những điều này, không biết sẽ đau xót thế nào.
"Cần ngươi ở đây lắm miệng à!" Bắc lão vương gia lạnh lùng nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tĩnh Phong Đế, lần nữa hỏi, "Hoàng Thượng, ý ngài là gì?"
Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Tĩnh Phong Đế, Tĩnh Phong Đế đón nhận ánh mắt của mọi người, nhíu mày.
Ông ta đương nhiên không hi vọng đứa nhỏ này tồn tại, đó chắc chắn là tai họa ngầm, hoàng quyền của gia tộc mình đã chịu uy hiếp, ông ta sao có thể bao dung?
Mà Bắc lão vương gia... Ông ấy nhắc tới gia quy là có ý gì?
Ông ấy cố ý từ bỏ cái thai trong bụng Bắc Nhu đã tạm thời giữ vững sự an bình cho Bắc Vương phủ sao? Hay là đang thăm dò, cho ông ta thấy Bắc Vương phủ đã trở thành uy hiếp của ông ta? Hay là vì mê hoặc, để ông ta buông lỏng cảnh giác với Bắc Vương phủ?
Tĩnh Phong Đế không đoán ra, với Bắc lão vương gia này, ông ta vẫn luôn không đoán ra!
Bắc Nam Phong đúng là con cáo già, có điều ông ấy đương nhiên biết, Bắc Vương phủ ông ta không trừ khử được, nhưng lại không thể chứa chấp.
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, Bắc Nam Phong vứt tất cả vấn đề đến tay ông ta, nhìn thì có vẻ tôn trọng ý kiến ông ta, trên thực tế chính là muốn ông ta làm kẻ xấu!
Tĩnh Phong Đế nhìn Bách Lý Khiên, thấy ánh mắt gã lộ vẻ hung ác nham hiểm, khóa miệng liền cong lên.
"Thái Tử, ngươi cảm thấy việc này nên xử trí thế nào?" Tĩnh Phong Đế cao giọng.
Giống như giọng nói khí phách này quấy nhiễu tới Bắc Nhu vừa ngất đi, Bắc Nhu chậm rãi mở mắt, còn chưa kịp thấy Bắc vương gia và Khanh vương phi đang quỳ, nàng đã cảm nhận bầu không khí quỷ dị trong phòng này.
Đây là chuyện gì vậy?
Sao phụ vương và mẫu phi lại quỳ?
Còn nữa... Vừa rồi nàng mơ hồ nghe thấy Hoàng Thượng hỏi Thái Tử nên xử trí thế nào, bọn họ muốn xử trí cái gì?
Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu Bắc Nhu, không biết vì sao, nàng thế mà cảm thấy bất an, sự bất an này theo bầu không khí tĩnh mịch ngày càng mạnh mẽ.
Thái Tử đương nhiên không nhìn thấy Bắc Nhu đã tỉnh, suy nghĩ một lát, gã cao giọng: "Nếu đã trái với gia quy của Bắc Vương phủ, vậy không giữ được."
Đứa nhỏ này là sỉ nhục của gã, gã vốn không định để nó tồn tại, đúng lúc mượn gia quy của Bắc Vương phủ giải quyết tất cả.
Nhưng lời này lại là đả kích đối với Khanh vương phi và Ngọc Hoàng Hậu.
"Thái Tử, ngài nói chuyện phải có lương tâm một chút!" Khanh vương phi lạnh giọng quát. Không giữ được? Gã là phụ thân của đứa nhỏ này, hiện tại đã không cầu tình, còn giống lão vương gia giết chết nó, đúng là... Khanh vương phi giận tới khó thở, hận không thể xông lên cho kẻ vong ân phụ nghĩa này một cái tát.
Nếu Nhu Nhi không thích gã, nếu giữa họ sớm không có phu thê chi thật, bà ta cũng chẳng mảy may coi Bách Lý Khiên vào trong mắt.
Bách Lý Khiên giật mình, sắc mặt càng âm trầm.
Ngọc Hoàng Hậu vội tiến lên kéo ống tay áo gã: "Khiên Nhi, con hồ đồ hả? Mau thu lại lời mình vừa nói, phụ hoàng con và Bắc lão vương gia sẽ không nhẫn tâm như thế."
"Đây là ý của nhi thần, hôm nay là đại thọ của Bắc lão vương gia, chẳng lẽ chúng ta làm trái ý ông ấy?" Bách Lý Khiên hỏi lại, lòng đã quyết định mượn cơ hội này trừ bỏ cái gai trong lòng.
"Con... Con quên khi nãy đã nói gì với ta rồi sao? Con... Sao con lại..." Ngọc Hoàng Hậu nhỏ giọng, cắn răng nói.
Bách Lý Khiên nhíu mày, không quan tâm, gã hứa với mẫu hậu trước khi việc thành sẽ đối tốt với Bắc Nhu, nhưng đứa nhỏ này với gã mà nói tới quá đột ngột, cũng là đả kích quá lớn, gã tuyệt đối không cho phép...
"Cái... Cái gì không giữ được? Lương tâm gì? Mẫu phi, Thái Tử... Mọi người đang nói gì vậy?" Giọng nói yếu đuối của Bắc Nhu vang lên, lúc này mọi người mới phát hiện nàng đã tỉnh.
Khanh vương phi vội nói: "Nhu Nhi, không có gì đâu, con mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Không, đại thọ của gia gia còn chưa kết thúc, con sao có thể đi?" Bắc Nhu nhíu mày, xem tình hình, mẫu phi đang không muốn nói nàng biết đã xảy ra chuyện gì. Lòng Bắc Nhu sáng tỏ, vội chuyển hướng sang Thái Tử, "Thái Tử, ngài nói thiếp biết, vừa rồi ngài nói cái gì không giữ được?"
Lập tức, bầu không khí như ngưng kết lại.
Không giữ được chính là thai nhi trong bụng nàng!
Nhìn Bắc Nhu yếu đuối, nếu để nàng biết việc này, loại đả kích kia ai cũng có thể tưởng tượng, mà Thái Tử thân là hôn phu của nàng sợ là sẽ thương tiếc!
Mọi người nghĩ như thế, nhưng An Cửu vẫn luôn quan sát tất cả, khóe miệng lại cong lên ý cười châm chọc.
Thương tiếc sao? Nếu Bách Lý Khiên có thể nói ra ba chữ "không giữ được", đối với Bắc Nhu hắn đã không còn chút thương tiếc, ngoại trừ lợi dụng, sợ rằng còn có không cam lòng.
An Cửu nhìn Bách Lý Khiên, nam nhân này quá ích kỷ, vốn không đáng để phó thác cả đời, nhưng Bắc Nhu lại lao đầu vào lửa như thiêu thân, chỉ cần ba chữ "không giữ được" này thôi cũng đủ khiến Bắc Nhu thương tâm tới chết.
Càng nghĩ, An Cửu càng khinh thường Bách Lý Khiên, mà đối với Bắc Nhu... An Cửu nhìn nàng ấy, rất nhanh đã che giấu cảm xúc trong đáy mắt...
"Thái Tử, ngài nói đi!" Bắc Nhu thúc giục, trầm mặc như vậy càng khiến nàng bất an, dường như kết quả không phải điều nàng muốn nghe thấy.
"Hài tử trong bụng ngươi..." Bách Lý Khiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt khóa chặt Bắc Nhu càng hung ác nham hiểm.
Hài tử? Bắc Nhu theo bản năng vỗ về bụng nhỏ, tâm trạng vui vẻ trở lại, nhìn Bách Lý Khiên: "Ngài... Ngài biết rồi?"
Gã thích không?
Vấn đề này Bắc Nhu còn chưa kịp hỏi ra, giọng nói lạnh lẽo của Bách Lý Khiên đã truyền tới: "Không giữ được!"
Hài tử trong bụng ngươi... Không giữ được!
Bắc Nhu ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn, đầu óc vẫn trống rỗng.
Nàng biết bọn họ đang nói về hài tử trong bụng nàng, nhưng giữ không được mà Thái Tử nói là nó sao?
"Tại sao chứ?" Bắc Nhu lảo đảo lui về sau một bước, nàng không muốn tin đây là sự thật, "Ta nghe lầm, chắc chắn là ta nghe lầm, không phải như ta nghĩ như vậy..."
"Nhu Nhi..." Khanh vương phi vội đỡ lấy Bắc Nhu, lo lắng cùng phẫn nộ đan xen, "Nhu Nhi, con nghe ta nói..."
"Không..." Không biết từ đâu Bắc Nhu có sức lực đẩy Khanh vương phi ra, nàng tiến lên bắt lấy cánh tay của Bách Lý Khiên, "Thái Tử, đây là cốt nhục của ngài! Ngài sao có thể..."
Không giữ được? Gã là muốn tự tay bóp chết hài tử của gã sao?
Bách Lý Khiên nhíu mày, đột nhiên ôm nàng vào lòng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mà hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, tối hôm đó, ngươi rốt cuộc tới phủ Thái Tử thế nào?"
Bắc Nhu ngẩn ra, ánh mắt lập lòe: "Thiếp... Thiếp không biết, khi thiếp tỉnh lại... Tỉnh lại đã là như vậy..."
Gã phát hiện ra gì rồi sao? Cho nên mới không chấp nhận hài tử này?
Không, không thể, nàng không để lộ sơ hở, gã sao có thể phát hiện?
"Vậy sao?" Bách Lý Khiên hừ lạnh.
Khanh vương phi thấy Bắc Nhu ở trong lòng Bách Lý Khiên hình như đã bình tĩnh một chút, lần nữa quỳ xuống: "Hoàng Thượng, hai đứa nhỏ thật sự rất đáng thương, đây là huyết mạch của hoàng thất, nếu cứ để nó rời đi như vậy chỉ sợ không ổn, xin Hoàng Thượng khoan thứ... Đỗ Nhược Khanh ta cho dù phải trả bất cứ cái giá nào cũng cam lòng."
"Khanh vương phi quá lời, việc này không phải do trẫm muốn thế nào, không giữ được là ý của Thái Tử, hơn nữa xúc phạm tới gia quy Bắc Vương phủ, tuy trẫm là đế vương cũng không thể xen vào gia quy Bắc Vương phủ." Tĩnh Phong Đế nhíu mày tỏ vẻ bất lực, nhưng trong lòng vô cùng cao hứng.
Thái Tử quả nhiên không làm ông ta thất vọng, đứa con trai này đúng là độc ác tàn nhẫn, thậm chí ngay cả cốt nhục của mình cũng... Nghĩ đến đây, ánh mắt Tĩnh Phong Đế nhìn Bách Lý Khiên càng âm trầm, ngay cả cốt nhục cũng không màng, sự nhẫn tâm này thật sự khiến ông ta không thể không phòng!
"Việc này thật ra không phải không có đường cứu vãn." Bắc lão vương gia lên tiếng làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng thoáng nhìn qua Bắc lão vương gia, cảm thấy khó hiểu, vừa nãy không phải ông ấy nổi cơn thịnh nộ sao? Nhưng vì sao... Vẫn còn đường cứu vãn?
Bắc lão vương gia rốt cuộc có ý gì?
Sắc mặt Bách Lý Khiên theo đó thay đổi, ông ấy không muốn có sự tồn tại của cái thai này, nhưng đường cứu vãn rốt cuộc là gì?
Khanh vương phi và Ngọc Hoàng Hậu lại thầm mừng, Khanh vương phi không kiềm chế được mà nở nụ cười, khó nén chờ mong: "Phụ vương, ngài định thế nào?"
Bắc Nhu dựa vào lòng Bách Lý Khiên cũng ngưng thở, cẩn thận nghe.
Trong sảnh vô cùng yên tĩnh, tiếng của Bắc lão vương gia lần nữa vang lên: "Từ hôm nay trở đi, Bắc Nhu không còn bất cứ liên quan gì tới Bắc Vương phủ, như thế có thể không nghe theo gia quy của Bắc Vương phủ!"
Dứt lời, như có sấm sét oanh tạc đại sảnh.
Sắc mặt mọi người dường như đều thay đổi.
Không còn bất cứ liên quan gì tới Bắc Vương phủ, ngụ ý là đuổi Bắc Nhu ra khỏi Bắc Vương phủ sao?
"Không, việc này sao có thể? Bắc Nhu là nữ nhi của Khanh vương phi, là đích tiểu thư của Bắc Vương phủ, sao có thể cắt đứt mọi quan hệ với Bắc vương phủ?" Ngọc Hoàng Hậu là người đầu tiên không kiềm chế được, sở dĩ muốn Thái Tử cưới Bắc Nhu chính vì nhìn trúng thân phận của nàng, nàng là Đại tiểu thư của Bắc vương phủ, như thế mới có thể giúp Bắc Vương phủ ràng buộc với Thái Tử, nếu cắt đứt quan hệ, tác dụng ràng buộc kia sẽ mất, vậy cưới Bắc Nhu còn ý nghĩa gì?
Sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu trầm xuống, vô cùng khó coi.
Khanh vương phi hoàn hồn, bà ta cũng không ngờ đây rõ ràng là chuyện tốt thế mà lại đi đến bước đường này.
Lão vương gia... A, Khanh vương phi nhìn lão vương gia, lòng rét run, a, bà ta hiểu rồi, lão vương gia để bụng hôn sự này, ông ấy không muốn Bắc Vương phủ có thêm bất cứ liên quan gì với hoàng gia.
Ông ấy lo ủng hộ Thái Tử sẽ chuốc lấy tai họa cho Bắc Vương phủ sao?
Cho nên, ông ấy mới không chấp nhận hài tử trong bụng Bắc Nhu, thậm chí không chấp nhận sự tồn tại của Bắc Nhu!
Nhưng trước mắt nên làm gì đây? Giữ Bắc Nhu, vậy chỉ sợ không thể giữ được thai nhi kia, giữ được thai nhi, e rằng Nhu Nhi sẽ bị trục xuất khỏi Bắc Vương phủ!
Cả hai lựa chọn, cho dù chọn cái nào đối với Nhu Nhi cũng là đả kích trầm trọng!
Khanh vương phi nắm chặt hai tay thành đấm, dù là bà ta cũng không biết phải chọn cái nào!
Nhưng trong lòng Ngọc Hoàng Hậu lại rất rõ ràng, một khi Bắc Nhu rời khỏi Bắc Vương phủ, tác dụng đối với họ sẽ giảm đi, vì thế lúc này chỉ có thể bỏ hài tử!
Nhưng Khanh vương phi sẽ không tán thành lựa chọn này!
Bầu không khí trong đại sảnh vô cùng quỷ dị, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mấy người đương sự, thầm đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đứa nhỏ này... Ta từ bỏ!"
Trong sự an tĩnh đột nhiên có một giọng nói vang lên, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bắc Nhu rời khỏi lồng ngực Bách Lý Khiên, thân thể suy yếu kia đứng giữa đại sảnh, trong ánh mắt vốn luôn ôn nhu cũng lộ rõ sự kiên định.
Từ bỏ? Nàng có ý gì?
Tự nàng đưa ra lựa chọn sao?
"Nhu Nhi... Con..." Khanh vương phi sửng sốt, "Con đừng vội nói bậy!"
Nàng sao có thể lựa chọn như vậy? Tính tình Nhu Nhi bà là người hiểu nhất, nếu bắt bà bỏ nàng, với bà mà nói chẳng khác nào xẻo một miếng thịt trên người, nhưng nàng lại...
"Mẫu phi, con không nói bậy, con quyết định rồi, nếu đứa nhỏ này không giữ được, vậy thì không giữ." Bắc Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không ai thấy nàng đang nắm chặt hai tay, móng tay đã véo vào da thịt.
Nàng không nỡ bỏ đứa nhỏ này, đây là cốt nhục của nàng và Thái Tử, nhưng nghĩ đến cuộc đối thoại nghe được ở hoa viên khi nãy, nghĩ đến ba chữ "không giữ được" mà Thái Tử vừa nói, nàng còn có thể đưa ra lựa chọn khác sao?
Dù tim đang rĩ máu, nhưng trước mắt chỉ có một con đường.
Đó chính là vứt bỏ huyết nhục này!
Nàng biết rõ bản thân có ý nghĩ gì với Thái Tử, nếu không còn giá trị, nàng sẽ chẳng là gì cả, cho dù đã trở thành Thái Tử Phi, nhưng ngày tháng sau này sợ rằng sẽ thê thảm hơn nàng tưởng tượng.
Nàng không cam lòng, nàng phải có được tình yêu của gã, nàng cần thời gian, mà vứt bỏ đứa nhỏ này có thể đổi lấy rất nhiều thời gian cho nàng, giữ được giá trị của nàng đối với Thái Tử!
Trong lòng Bắc Nhu vô cùng chua xót, nhưng dù như thế, con đường phía trước nàng vẫn muốn đi, tối đó thời điểm lựa chọn tới phủ Thái Tử, nàng đã không còn đường lùi.
Lời Bắc Nhu nói, dù là Thái Tử cũng ngẩn ra, Ngọc Hoàng Hậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lên quan tâm: "Nhu Nhi, con yên tâm, con còn trẻ, sau này con và Thái Tử sẽ có hài tử của mình."
Sẽ có hài tử?
An Cửu nhếch miệng châm chọc, theo bản năng nhìn Nhàn Phi ngồi cạnh vẫn luôn trầm tĩnh quan sát tất cả, thấy khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt, nàng không khỏi giật mình.
Suy đoán kia càng thêm rõ ràng.
Lúc trước nàng không nhận ra, nhưng về sau khi sáng tỏ gút mắc giữa Bắc Vương phủ và Bách Lý hoàng thất, nàng đã có một suy đoán.
Năm đó, thời điểm Tĩnh Phong Đế đồng ý cho Bắc lão vương gia rời khỏi triều đình, Bắc Tự Nhàn tiến cung được phong phi, mấy năm nay luôn được ân sủng, nhưng có ai biết, dưới ân sủng kia rốt cuộc có nội tình gì?
Tĩnh Phong Đế xưa nay đa nghi, Bắc Tự Nhàn với ông ta mà nói chỉ là một con tin!
Con tin Bắc Vương phủ đưa vào cung!
Mà mấy năm nay Nhàn Phi không ngừng được sủng ái, nhưng ngay cả một đứa con cũng không có, việc này chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Chỉ sợ có người không cho phép con nối dõi của hoàng thất có huyết mạch của Bắc Vương phủ!
An Cửu nhìn Nhàn Phi, không khỏi thương tiếc, nữ nhân dịu dàng nhã nhặn này có biết tình cảnh của mình không?
Trong lòng An Cửu không nhịn được mà thở dài, Bắc Nhu cũng là người của Bắc Vương phủ, Tĩnh Phong Đế sao có thể cho phép nàng sinh hạ con nối dõi?
An Cửu nhìn Bắc Nhu tươi cười chua xót, trong lòng lại hừ lạnh, đối với người như Bách Lý Khiên mà trả giá như thế, đúng là ngu xuẩn, một tên tra nam, nàng ấy lại coi như đức lang quân như ý, hiện tại mọi đau khổ không phải đều do nàng ấy tự tìm đến sao?
Sau này, nước mắt sẽ rơi e rằng còn nhiều hơn hôm nay gấp bội!
"A, Thái Tử Phi đúng là người thức thời, vì Thái Tử, ngay cả hài tử trong bụng cũng không cần, đúng là buồn vui lẫn lộn. Thái Tử điện hạ, có được Thái Tử Phi tốt như vậy thật sự là phúc khí của ngài, nhưng Thái Tử... Sao lại không biết quan tâm Thái Tử Phi ngươi một chút vậy?" Thục Phi cười nói ha ha, lòng lại không vui.
Rõ ràng nếu Bắc Nhu bị đuổi khỏi Bắc Vương phủ, vậy tính toán của Hoàng Hậu và Thái Tử sẽ thất bại, nhưng cố tình... Thục Phi nhìn Bắc Nhu, không ngờ Bắc Nhu ngày thường dịu dàng hiền lành tại thời điểm mấu chốt lại dứt khoát như vậy.
Ngọc Hoàng Hậu giật mình, trừng mắt nhìn Thục Phi, nữ nhân đáng giận này đúng là không sợ thiên hạ đại loạn!
Muốn châm ngòi ly gián sao? Hừ, bà ta đương nhiên sẽ không để đối phương được như ý muốn!
"Khiên Nhi, Nhu Nhi mệt rồi, con đưa Nhu Nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi." Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng lên tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Bách Lý Khiên.
Lúc này Bách Lý Khiên vẫn còn chìm trong kinh ngạc, gã cũng không ngờ Bắc Nhu sẽ đột nhiên chủ động vứt bỏ đứa nhỏ, nhàn nhạt nhìn gương mặt trắng bệch kia, Bách Lý Khiên giật mình, trong lòng không hề cảm động, thậm chí càng thêm chán ghét.
Nàng cho rằng làm như vậy có thể khiến gã thích nàng sao?
Hừ, đứa nhỏ này vốn không nên tồn tại, Bắc Nhu nàng chỉ đang làm chuyện mình nên làm mà thôi!
Nhưng ý của mẫu hậu... Bách Lý Khiên hít sâu một hơi, tiến lên nắm lấy cổ tay Bắc Nhu, lạnh giọng: "Ta đưa nàng về phòng."
Giọng điệu lạnh lùng khiến lòng Bắc Nhu càng chua xót, nhưng nhìn gương mặt này, nàng lại cố nén, một tay vỗ về bụng nhỏ, tim đang rĩ máu, nàng không ngờ hôm nay phát hiện sự tồn tại của nó, nhưng chỉ ở bên nhau thời gian ngắn ngủi, nàng và nó phải xa cách!
Mà nó cũng không như chờ mong của nàng được Thái Tử yêu thích!
Hai người chậm rãi rời khỏi đại sảnh, những gì vừa xảy ra khiến vài người chưa kịp phản ứng, hôm nay rõ ràng là đại hôn của Thái Tử và Bắc Nhu, nhưng lại biến thành... A, nếu không phải Bắc Nhu bỏ hài tử, chỉ sợ Thái Tử Phi xuất thân tôn quý này ngay ngày mai sẽ trở nên không đáng một đồng.
Đại hôn bất ngờ thay đổi, có người ưu sầu, có người không cam tâm, có kẻ vui mừng, cũng có kẻ xem diễn.
Dù hai người đã rời đi, nhưng bầu không khí trong đại sảnh vẫn vô cùng quỷ dị, qua việc vừa rồi, khi nhìn Bắc lão vương gia, mọi người đều có chút sợ hãi.
Xem ra Bắc Vương phủ này vẫn do Bắc lão vương gia định đoạt, ngay cả đương gia chủ mẫu như Khanh vương phi, cho dù bà ta khống chết rất nhiều chuyện của Bắc Vương phủ cũng không bảo vệ được nữ nhi của mình!
Mọi người nhìn Khanh vương phi, chỉ thấy bà ta sớm đã không còn giữ nét đoan trang ôn nhã thường thấy, hai tay nắm chặt như đang công khai thể hiện sự tức giận của mình.
"A Cửu, thọ lễ của ta đâu?"
Chìm trong sự trầm mặc quỷ dị, giọng của Bắc lão vương gia vang lên lần nữa, nhưng thay vì sắc bén âm trầm như vừa rồi mà là khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng cao hứng lúc bàn đầu, giống như những gì vừa xảy ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Mọi người hoảng hốt, ngay cả An Cửu cũng giật mình, thọ lễ của ông ấy?
Nàng cứ tưởng ông ấy quên mất việc này rồi, không ngờ tâm tư của lão vương gia lại khó có thể nắm bắt như thế.
Thọ lễ?
Hôm nay nàng vội vã tới Bắc Vương phủ tìm Bắc Sách hỏi chuyện, cho dù có chuẩn bị thọ lễ cũng để quên ở Tấn Quốc Công phủ, lần này nàng tới với hai tay trống trơn, kêu nàng đào đâu ra một thọ lễ?
"Ha ha, lão vương gia, ta..." An Cửu nở nụ cười, ngượng ngùng nói, "An Cửu chúc lão vương gia phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
Chỉ có những lời này thôi sao?
Mọi người nhíu mày, vừa rồi Bắc Nhu lấy ra ngọc san hôn giá trị liên thành, nếu đem so sánh, "thọ lễ" này của An Cửu thật sự quá tầm thường, Bắc lão vương gia đã thấy vô số bảo bối, đương nhiên cũng nghe quá nhiều lời tán dương, ngay cả ngọc san hô kia ông ấy cũng thấy chướng mắt, chỉ sợ câu chúc đơn giản này của An Cửu ông ấy cũng chẳng mảy may để ý.
"Hừ!" Bắc lão vương gia hừ lạnh một tiếng, cau mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Không có thọ lễ sao?"
An Cửu theo bản năng nhìn Bắc Sách, nếu đổi thành người khác, không có thọ lễ thì thoi, An Cửu nàng cũng lười giải thích, nhưng lão nhân này... Cho dù khi nãy vô tình lạnh nhạt với Bắc Nhu, nhưng ông ấy vẫn khiến nàng không đành lòng, đột nhiên muốn tìm lý do giải thích, ngay cả nàng cũng không rõ vì sao.
Lúc này, nàng chỉ có thể gửi hi vọng với Bắc Sách, có thể ngay lúc này giúp nàng trấn an lão nhân một hút!
"Thôi, nếu không có thọ lễ, vậy hôm nay quyết định hôn sự của cháu và Sách Nhi, coi như thọ lễ của ta đi." Bắc lão vương gia vung tay áo, giống như tức giận, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Nhưng lời này vừa nói ra lại khiến tất cả người ở đây đều sửng sốt, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Ông ấy nói cái gì? Quyết định hôn sự của nàng và Bắc Sách? Việc này...
Mọi người đều đang cố tiêu hóa ý của những lời này, nhưng những người sáng suốt sắc mặt đều đã thay đổi.
Bách Lý Vũ nhíu mày nhìn An Cửu, trái tim như bị chèn ép. Sắc mặt mấy người liên can như Ngọc Hoàng Hậu và Khanh vương phi càng âm trầm.
Quyết định hôn sự?
Lão vương gia thật sự coi trọng An Cửu sao?
Ngọc Hoàng Hậu liếc nhìn An Cửu, nếu hai người này thật sự đính hôn, Khiên Nhi biết được tin này chỉ sợ sẽ nháo đến trời long đất lỡ, mà Khanh vương phi...
Ngọc Hoàng Hậu nhìn sắc mặt Khanh vương phi âm trầm, nghĩ đến cuộc nói chuyện của họ sáng nay ở Cẩm Tú Các, ánh mắt lập lòe, An Cửu này nếu thật sự đính hôn với Bắc Sách, Bắc Vương phủ chắc chắn sẽ càng náo nhiệt, cũng không biết việc này với hôn sự của họ có gây ảnh hưởng gì không.
"Phụ vương, ngài đang nói đùa sao? Hôn sự sao có thể quyết định qua loa như vậy? An Cửu quận chúa tốt xấu gì cũng là Đại tiểu thư của Tấn Quốc Công phủ, Sách Nhi lại là thế tử của Bắc Vương phủ chúng ta, hôn sự của từng người họ nên là Hoàng Thượng ban ân mới đúng." Khanh vương phi lên tiếng.
Đính hôn? Bà ta sao có thể cho phép An Cửu vào Bắc Vương phủ?
An Cửu này quá nguy hiểm, nếu thật sự vào Bắc Vương phủ, sẽ là chướng ngại vật trước mắt bà ta, đặc biệt khi nhìn gương mặt này... Nghĩ đến gì đó, Khanh vương phi nhíu mày, có lẽ vì chuyện vừa rồi của Bắc Nhu đã khiến bà ta lột bỏ lớp ngụy trang tập mãi thành thói quen, hiện tại thái độ không thích An Cửu lộ rõ ra ngoài.
Lời này của Khanh vương phi mới đánh thức những người còn đang sửng sờ vì ý của Bắc lão vương gia, trong đó đương nhiên bao gồm lão phu nhân của Tấn Quốc Công phủ và Diệp Hi.
"Đúng vậy, Khanh vương phi nói rất đúng, hôn sự không thể quyết định qua loa." Lão phu nhân cao giọng, "Huống hồ mẫu thân An Cửu không còn, hôn sự của nó Diệp Quốc Công rất để bụng, hôn phu tương lai đương nhiên phải chọn kỹ càng, há có thể vì "thọ lễ" của Bắc lão vương gia mà làm hỏng hạnh phúc của tiểu bối?"
Giọng điệu sắc bén này khiến tất cả mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một lão phụ nhân mặt đầy nếp nhăn, nhưng trang phục trang điểm lại lộ ra sự sắc bén.
Bắc lão vương gia cũng nhìn bà ta, híp mắt: "Ngươi là..."
"Lão phụ là mẫu thân của Diệp Quốc Công, tổ mẫu của An Cửu." Lão phu nhân hết sức hụt hẫng, rõ ràng là cố nhân năm đó, nhưng không chỉ trước kia, trong mắt những người đó hoàn toàn không có sự tồn tại của bà ta, ngay cả hiện tại... A, rất nhiều người năm đó đã qua đời, chỉ còn lại hai cố nhân bọn họ, ông ấy cũng không nhận ra bà sao?
Nếu giờ phút này, đứng trước mặt Bắc Nam Phong chính là Thẩm Diên, chỉ sợ ông ấy sớm đã nhận ra!
"Tổ mẫu của An Cửu?" Bắc lão vương gia nhíu mày, vậy đó là thông gia của Thẩm Diên? Đáy mắt Bắc lão vương gia xẹt qua tia không vui, cao giọng, "An Cửu họ An, không phải họ Diệp, hôn sự của nó cho dù cần người nhà suy xét cũng nên là người của An Dương Vương phủ, An vương gia và An Mạt quận chúa đều đã không còn, người thân nhất với An Cửu, có thể làm chủ cho hôn sự của An Cửu e rằng chỉ có một mình Diệp Hi!"
Bén nhọn, lạnh lẽo và châm chọc từ lời nói khiến Diệp Hi chột dạ.
Đúng vậy, ai mà không biết An Cửu quận chúa này bị vứt bỏ bên ngoài mười mấy năm, người làm phụ thân như Diệp Hi lại chẳng hề quan tâm!
Lão vương gia chuyển hưởng Tĩnh Phong Đế, tiếp tục: "Hoàng Thượng, nếu Khanh vương phi nói hôn sự của chúng nó phải do ngài ban hôn, vậy bổn vương chỉ có thể lần nữa làm phiền ngài tứ hôn cho bọn trẻ!"
Dứt lời, sắc mặt Khanh vương phi và lão phu nhân càng khó coi.
Bắc lão vương gia thế mà... Thế mà xin Hoàng Thượng tứ hôn...
Nếu thật sự tứ hôn, chỉ sợ bọn họ có tìm cớ gì cũng không có tác dụng!
"Việc này..." Tĩnh Phong Đế cười ha ha, ông ta cũng không ngờ Bắc lão vương gia lại quay đầu bảo ông ta tứ hôn!
Ban đầu, ông ta nghĩ có thể lợi dụng An Cửu để ly gián Thái Tử và Bắc Sách, như thế, tứ hôn An Cửu và Bắc Sách cũng không có gì, nhưng... Trong đầu nghĩ tới lời sứ thần nói hôm đó...
"Có được nàng có được thiên hạ", cho dù đây chỉ là một câu cảm thán nhất thời, nhưng ông ta không thể không phòng!
Sự tồn tại của An Cửu với ông ta mà nói vốn đã là tai họa ngầm, hiện tại, nếu thật sự trở thành thê tử của Bắc Sách, như vậy câu nói kia rất có khả năng trở thành sự thật.
Hai cái gai trong lòng ông ta sao có thể kết hợp với nhau?
Nhưng đối mặt với thỉnh cầu của Bắc lão vương gia lại khiến ông ta không biết ứng đối thế nào.
Tính tình Bắc lão vương gia ông ta biết một chút, sau khi về già càng mặc kệ thân phận lễ nghi, ngang ngược hơn khi còn trẻ, nếu ông ấy thật sự ngang ngược, chỉ sợ tiệc mừng thọ hôm nay sẽ không yên!
"Lão vương gia, chuyện giữa nam nữ há có thể như trò đùa?" Tĩnh Phong Đế cười nói.
"Trò đùa? Các ngươi không thấy hai đứa nó xứng đôi sao?" Bắc lão vương gia đứng dậy, đồng thời kéo cả An Cửu và Bắc Sách bên cạnh lên, để họ đứng với nhau, giọng nói lộ chút tức giận.
Xứng đôi? Mọi người nhìn hai người này, xứng đôi, đương nhiên xứng đôi.
Người đời đã từng không thể tưởng tượng ra nữ tử nào mới có thể xứng đôi với đệ nhất nhân Đông Sở Quốc, mà hiện tại, hai người một người ưu nhã tuấn mỹ, một người anh khí tinh ranh, đứng chung một chỗ như một đôi do trời đất tạo nên, sự hòa hợp đó giống như kiếp trước cả hai đã là phu thê.
Đón nhận ánh mắt của mọi người, khóe miệng An Cửu không nhịn được mà giật giật, Bắc lão vương gia này đúng là ngoài dự kiến.
Nhưng tứ hôn... Nghĩ đến những gì Bắc Sách nói ở Lưu Li Hiên hôm nay, An Cửu nhíu mày, tứ hôn sao? Trong lòng nàng thế mà không bài xích!
"Đừng sợ, chúng ta ước định..."
An Cửu đang suy tư, Bắc Sách đột nhiên thì thầm bên tai, tuy rằng rất nhỏ nhưng An Cửu lại nghe vô cùng rõ ràng, khôn khéo như nàng đương nhiên lập tức hiểu ý y, nhướng mày cười, ý y là vừa lúc mượn hành động này của lão vương gia để không ai nghi ngờ sao?
An Cửu híp mắt, một khi đã vậy, vì sao không hào phóng trợ giúp lão vương gia một tay?
Thọ lễ sao? Thọ lễ này nếu ông ấy thích, nàng tặng ông ấy thì thế nào?
An Cửu khẽ cười, nháy mắt tiếp theo nắm chặt tay Bắc Sách, không hề kiêng dè, hành động như vậy làm Bắc Sách cũng sửng sốt, độ ấm truyền đến lòng bàn tay như cái gì đó chạm vào trái tim y, nhất thời trái tim đập loạn nhịp không ngừng.
An Cửu nàng...
Bắc Sách nhìn An Cửu, chỉ thấy ý cười xán lạn trên mặt nàng, ánh mắt hai người nhìn nhau tâm ý tương thông.
Cả hai ăn ý đi ra giữa đại sảnh, mọi người lúc này mới thấy họ nắm tay nhau, rất nhiều người đều phải kinh ngạc.
"Hoàng Thượng, việc này không phải trò đùa, thần và An Cửu thật sự tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, đời này kiếp này Bắc Sách không phải An Cửu thì không cưới, mong Hoàng Thượng thành toàn." Bắc Sách lên tiếng, từng câu từng chữ đều vô cùng khí phách.
Đặc biệt là mấy chữ "đời này kiếp này không phải An Cửu không cưới" làm rất nhiều người ở đây nhiệt huyết sôi trào, ngay cả An Cửu... Tuy rằng biết đây là vở kịch, nhưng câu nói đó lọt vào tai, trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Nếu thật sự có được người không phải nàng thì sẽ không cười, nàng không phải y không gã thật sự là may mắn.
Nhưng không phải y không gã sao?
An Cửu nhíu mày, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nếu đã diễn kịch, vậy diễn cho đỡ ghiền thì đã sao?
"Thần nữ cũng không phải Bắc Sách sẽ không gả, xin Hoàng Thượng thành toàn." An Cửu cười nói.
Bắc Sách thoáng nhíu mày, trên mặt nở một nụ cười khó có được.
Bách Lý Vũ nắm chặt chén rượu, theo bản năng nhìn An Cửu, không phải Bắc Sách không gả? Nàng thật sự để Bắc Sách trong lòng vậy sao? Không biết vì lý do gì, hắn lại cảm thấy ghen ghét, ghen ghét Bắc Sách khiến nàng không phải không gả kia, mà không phải... Mình?
Mình? Ý niệm này lóe lên trong đầu khiến tà khí trong mắt Bách Lý Vũ mất hết, sao lại thế này?
Sao hắn lại có suy nghĩ như vậy?
Ánh mắt Bách Lý Vũ càng thêm âm trầm, lập tức gạt bỏ suy nghĩ này đi, nhi nữ tình trường? Bách Lý Vũ hắn sớm đã mất đi tư cách nghĩ đến những việc này, không phải sao?
Chăm chú nhìn An Cửu, Bách Lý Vũ ngửa đầu uống cạn chén rượu, như muốn nương theo men say để ép bản thân trốn tránh cảm xúc không nên có đó.
An Cửu và Bắc Sách...
Vốn là một đôi trai tài gái sắc!
Hạ Hầu Ngự Thiển vẫn luôn ngồi trong dàn khách cũng nhíu mày, ánh mắt ôn nhuận nhìn An Cửu, không biết đang nghĩ gì.
"Ha ha... Hoàng Thượng ngài xem, bọn chúng đều không phải nàng không gả, không phải chàng không cưới, đây cũng là trò đùa sao! Hôn sự này Hoàng Thượng còn cảm thấy không ổn không?" Bắc lão vương gia cười ha ha, vô cùng hài lòng mà nhìn hai người họ.
Tĩnh Phong Đế giật mình, còn cảm thấy không ổn không?
Nếu thật sự ban hôn, đó chính là tự khiến bản thân không thoải mái... Nhưng ông ta lúc này nào có lý do cự tuyệt.
"Hoàng Thượng, năm đó bình định Tề Vương làm loạn, An Dương vương gia và bổn vương đều ra sức, hiện giờ An Dương vương đã không còn, hậu nhân duy nhất nếu không có được chút ân sủng này, chỉ sợ... A, sẽ rét lạnh lòng rất nhiều người, có lẽ mấy năm nữa bổn vương cũng phải đi gặp những cố nhân đó, không biết nên kể việc đời với họ thế nào..." Bắc lão vương gia thở dài.
Nhất thời khiến Tĩnh Phong Đế nếu chậm chạp tứ hôn sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa.
Tĩnh Phong Đế phẫn nộ, con cáo già này... Ông ấy muốn hai người họ thành thân đến vậy sao?
An Cửu nhìn Bắc lão vương gia diễn xuất xuất sắc như thế, trong lòng không nhịn được mà càng có thêm hảo cảm, nhưng nhiều hơn chính là nghi hoặc.
Khôn khéo như Bắc lão vương gia ông ấy chắc chắn biết, thái độ với Bắc Vương phủ, Tĩnh Phong Đế chần chờ không tứ hôn đương nhiên vì kiêng kị hôn sự này, nhưng Bắc lão vương gia lại từng bước ép sát như thế?
An Cửu nhíu mày, lão nhân này nàng hoàn toàn không đoán ra.
Trong đại sảnh lần nữa rơi vào trầm mặc, An Cửu lặng lẽ quan sát sắc mặt từng người, để lại ấn tượng sâu nhất chính là sắc mặt âm trầm của Khanh vương phi, dường như có thể thấy đáy mắt bà ta tràn ngập không cam lòng và hận ý.
Hận ý? An Cửu nhíu mày, Khanh vương phi không phải quen biết mẫu thân của mình sao?
Còn mang tư thái tỷ muội tốt nhưng không hi vọng nàng gả cho Bắc Sách?
Tại sao chứ?
An Cửu càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú, thú vị, nàng hình như có thể tưởng tượng ra Bắc vương phủ sau này sẽ náo nhiệt thế nào.
Mà hai ánh mắt nhìn mình chằm chằm phía sau... An Cửu khẽ cười, cho dù không xoay người nàng cũng biết chủ nhân của hai ánh mắt đó, ngoại trừ Diệp Hi và mẫu thân của ông ta thì còn ai vào đây?
Nàng và Bắc Sách đính hôn là điều bọn họ không muốn nhìn thấy nhất!
Bản thân vốn đã khiến họ hận đến ngứa răng, lúc nào cũng lo lắng nàng sẽ đoạt lại tất cả thuộc về An Dương Vương phủ, nếu có thêm trợ lực như Bắc Vương phủ, Tấn Quốc Công phủ chẳng phải càng nguy hiểm sao?
A, sợ hãi?
Bọn họ càng lo lắng sợ hãi, càng hợp ý nàng!
Đôi mẫu tử này nàng sẽ xử lý thật tốt!
Nghĩ đến kế hoạch của mình, ánh mắt khôn khéo của An Cửu ngưng tụ sự tà ác mà yêu mị, ngẩng đầu thấy mắt Tĩnh Phong lập lòe không ngừng, tay bị Bắc Sách nắm chặt, hơi giật giật như đang biểu đạt lời y muốn nói.
Hai người nhìn nhau, ý cười càng xán lạn, nháy mắt tiếp theo, cả hai cùng lúc cao giọng: "Xin Hoàng Thượng thành toàn!"