Cuối cùng ngày tranh chức vị gia chủ cũng đã tới, vì để mọi người công nhận chức vị gia chủ của nhi tử nên Lâu phu nhân đã mời khá nhiều quan khách có tiếng ở Dương Châu từ quan lại địa phương cho đến các thương nhân có tiếng tăm.
Ngay hôm sau khi mẫu thân của Ngọc Phong được cứu bà ta đã biết tuy nhiên bà ta lại quá tự tin vào địa vị và huynh trưởng của mình nên bà ta chẳng sợ.
Huynh trưởng đã nói sẽ tận tâm giúp đỡ nhi tử của bà lên chức vị gia chủ chỉ cần hàng năm đóng góp cho ông ta năm vạn lượng bạc thì mọi khó khăn thử thách ông ta sẽ giải quyết hết.
Ông ta có thể tự tin nói rằng cả cái thành Dương Châu này đều thuộc về ông ta nên bà không cần phải lo.
Nhận được lời hứa hẹn như thế của huynh trưởng bà cũng yên tâm phần nào, so với chức vị gia chủ Lâu gia thì năm vạn lượng bạc có đáng là bao chứ.
Thật ra bệnh tình của lão Lâu chủ một phần nặng lên là do bà và nhi tử giở trò thay đổi phương thuốc nên mới trở nặng như thế.
Bà ta hận, hận vì sao cùng là nhi tử mà ông ta lại thiên vị hai thứ tử kia hơn, nhi tử của bà thật ra chỉ hơi ham chơi một chút thôi chứ đâu đến nỗi nào.
Vậy mà ông ta lại định nhường vị trí cho hai thứ tử kia, bà ta không phục vì thế đã gửi thư nhờ sự giúp đỡ của huynh trưởng, ông ta có ngày hôm nay là do ông ta chuốc lấy không phải là do bà không nể tình xưa.
Có năm vị trưởng lão thì bà đã mua chuộc được ba người rồi, còn hai người nữa thì vô cũng bảo thủ chứ nếu không con trai bà đã trực tiếp ngồi lên vị trí gia chủ rồi chứ đâu cần tổ chức cuộc thi làm gì chứ.
Nhưng thôi không sao bà sẽ làm cho bọn chúng tâm phục khẩu phục. Sau ngày hôm nay khi con trai bà đã vững chắc ngồi lên vị trí gia chủ rồi bà sẽ cho những kẻ chống đối đó biết tay.
Nghĩ như thế khuôn mặt bà lập tức trở nên vui vẻ hơn, khuôn mặt giả tạo niềm nở đón chào các khách quan.
Người hôm nay đến khá đông nhưng sảnh chính của Lâu gia lại quá rộng rãi nên mọi người vẫn đủ chỗ ngồi.
Phi Yến cùng Thiên Dương bước vào, hai người thầm quan sát xung quanh.
Vì là vội vàng nên ám vệ đã lấy cho hai người vé mời của thương nhân tuy nhiên có vẻ như thương nhân này cũng là người có tiếng tăm nên vị trí ngồi vô cùng cao ngay trên hàng đầu tiên chỉ sau mấy vị quan to một chút.
Tất cả các vị trưởng lão đều đã có mặt, xa xa Phi Yến đã nhìn thấy Ngọc Phong đứng ở đó, mới mấy tháng không gặp mà Phi Yến đã thấy sự trưởng thành nơi cậu.
Nhìn có vẻ như chín chắn hơn và già đời trước tuổi hơn, có lẽ sự tranh đấu sẽ khiến con người ta càng ngày càng trưởng thành và hoàn thiện hơn.
Tuy nhiên ở Ngọc Phong, Phi Yến vẫn nhìn thấy vẻ tự tin và đắc thắng mà không ai có thể có được. Vì lẽ đó nên đơi trước cậu mới thành công như thế.
Phi Yến thấy cậu nhìn ngó dáo dác khắp mọi nơi giống như đang tìm kiếm ai vậy.
Phi Yến đoán là cậu đang tìm kiếm mình và mẫu thân, trước khi đến đây Phi Yến đã bảo người của Như Ý phường liên lạc với nhau.
Chắc là vừa rồi lúc bước ra ngoài Ngọc Phong đã được các binh sĩ nhắn lại rồi chăng nên cậu mới dáo dác đi tìm như thế.
Không phụ sự kỳ vọng của cậu, Phi Yến cầm nhẹ lấy tay của một phụ nữ trung niên ngồi cạnh mình đứng dậy.
Như đoạt được sự chú ý, mọi người đều quay sang nhìn, Ngọc Phong là người nhìn thấy đầu tiên cậu vui vẻ vẫy tay chào dẫn đến sự chú ý của Lâu phu nhân và Lâu đại công tử.
Bọn họ bất ngờ tại sao ả nữ nhân đó lại có thể đứng ở đây, nếu thế thì mục đích bọn họ dùng mẫu thân để kiềm chế tên dã chủng kia đã bị dập tắt, bọn chúng không cam lòng.
Tuy nhiên bây giờ đang mới bắt đầu diễn ra buổi tuyển chọn bà không thể ra lệnh đuổi khách được.
Bà ta liền ra nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ Lâu gia rồi nói thầm:
"Ngươi hãy điều tra xem ả ta hôm nay đi với ai, hãy tăng cường thêm người canh gác phòng bệnh của lão gia chủ ".
Tên thuộc hạ vội cung kính cúi đầu đi nhận lệnh, ánh mắt bà nhìn theo mà cay nghiệt, thật âm hiểm.
Vừa đúng lúc Tổng đốc đại nhân chính là huynh trưởng của bà ta đến.
Bà ta thay đổi sắc mặt vội niềm nở cùng nhi tử của mình ra tiếp đón.
Mọi người ở đây thấy ông ta đến đều cúi đầu hành lễ, thật ra tổng đốc so với quan phụ mẫu Dương Châu này vai vế nhỏ hơn nhưng quan phụ mẫu vẫn phải hành lễ với ông ta.
Phi Yến nhìn thấy như vậy trong lòng rất là thắc mắc liền hỏi Thiên Dương:
“Vì sao quan phụ mẫu nơi đây cũng là quan tam phẩm vì sao muội thấy có vẻ khép nép với Tổng đốc như thế, ông ta chỉ đến đây có trách nhiệm giám sát việc giao thương thôi mà sao muội thấy ai ai cũng phải kính nể ông ta?”.