Editor: Gà
Vân Lãnh Ca và Tứ di nương cùng nhau đi trên con đường nhỏ bên trong phủ.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp có nên nói tin tốt này cho Vạn thị không?” Nụ cười trên mặt Trần Tố Lan như thế nào cũng không ngừng được, giọng điệu sung sướng thấp giọng hỏi.
“Bách túc chi trùng tử nhi bất cương (rết trăm chân, chết vẫn đứng vững – rắn chết vẫn còn nọc), mặc dù Nhị di nương đã ngã, nhưng vẫn còn hậu viện nhiều năm giao thiệp, không có chúng ta, tin tức chưa hẳn sẽ không tới.” Giọng nói Vân Lãnh Ca mát lạnh, có tác dụng an ủi lòng người, trong lòng nàng biết Nhị di nương tức quá lâu, vội vàng muốn đi xem cảnh tượng Vạn Phượng Ngô nổi giận đến thê thảm.
“Nhị tiểu thư, nếu khối thịt trong bụng Vạn thị kia là nam hài, thì đó chính là trưởng tử của Tướng phủ, Tướng gia tuổi trung niên mới có con trai, mặc dù là thứ xuất, nhất định vẫn xem như trân bảo, không chừng Tướng gia sẽ nể tình đứa bé này, tha thứ cho Nhị di nương.” Nội tâm nóng ran của Tứ di nương ôn hòa xuống một cách kỳ lạ, chậm rãi nói ra vấn đề nàng lo lắng.
“Dùng thuật vu cổ nguyền rủa phụ thân cùng tổ mẫu, ngươi cảm thấy đứa bé này sẽ được mọi người yêu thích sao? Tội vu cổ không phải có thể sơ lược đơn giản, một trang lịch sử bẩn thỉu nếu muốn hoàn toàn bỏ qua, là điều không thể, mặc dù Vạn thị bị đưa đi, vướng mắc đó của lão phu nhân vẫn sẽ tồn tại, mà đứa bé nàng sinh ra, mỗi ngày ở trước mặt tổ mẫu lắc lư, cũng chính là luôn luôn nhắc nhở bà đã bị mẹ đẻ đứa bé này nguyền rủa, thiếu chút nữa mất mạng, tổ mẫu còn có thể thích nổi sao?” Vân Lãnh Ca liên tục bước đi nhẹ nhàng thanh thản, nhỏ giọng giải thích phân tích lợi hại, ngay sau đó lập tức lại nhìn thoáng qua Trần Tố Lan đã bừng tỉnh đại ngộ: “Khối thịt kia là nam hay nữ vẫn chưa biết được, điều di nương phải làm, chính là sớm mang thai đứa bé của phụ thân, mẫu bằng tử quý, những lời này không sai đâu.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trần Tố Lan cứng lại, nghiêng đầu đánh giá lời nói của Vân Lãnh Ca là thực hay giả, thấy trên mặt nàng không hề dối trá, chỉ có ý cười chân thành: “Nhị tiểu thư, nếu tì thiếp sinh hạ đứa bé, ngài không tức giận sao?”
Vân Lãnh Ca bật cười, lắc đầu một cái, ánh mắt hàm chứa ý cười nhợt nhạt nói: “Lời này ta không biết đã nói với người khác bao nhiêu lần rồi, dù sao nữ nhi gia vẫn sẽ gả ra ngoài, nếu như ngươi thật sự sinh hạ trưởng tử cho Tướng phủ, đối với ta cũng không có nửa phần xung đột, ta tức giận làm gì.”
Đây chính là điểm bất đồng giữa Trần Tố Lan và Lý Ngọc Nhi, Lý Ngọc Nhi thích đặt mọi việc ở trong lòng, tự mình liều lĩnh suy đoán, sau đó buồn cười tạo ra một đáp án tự mình cho là đúng, thẳng thắn hỏi luôn thì tốt hơn nhiều so với hành vi ngoài mặt ngầm thừa nhận nhưng lén đâm dao sau lưng, trước mắt xem ra, Tứ di nương chính xác là một đối tượng hợp tác rất tốt.
Nàng hiểu được phải nắm chắc rộng lượng, biết đúng mực, tiến lùi cũng rất thoả đáng, cho đến nay tính tình vẫn xem như không tệ.
“Nhị tiểu thư dự tính khi nào bắt đầu dùng Nha Nha?” Tứ di nương nghe xong, trên mặt có chút ngượng ngùng, thầm mắng mình lòng dạ tiểu nhân.
“Nàng còn cần ta bắt đầu dùng sao? Ngươi chờ xem đi, nàng ta thích nhảy lên nhảy xuống như vậy, chúng ta và nàng không có khúc mắc oán hận, miễn cưỡng cũng coi như giúp nàng ta một lần, mà nàng ta phản bội Nhị di Nương, khẳng định trong lòng Nhị di Nương đang oán hận, Nha Nha lại sợ Nhị di Nương có ngày Đông Sơn tái khởi sẽ trả thù, mấy ngày này, vở kịch hay của các nàng ấy cũng nhanh chóng bắt đầu diễn rồi.” Vân Lãnh Ca khóe miệng chứa thâm ý khác cười, liếc mắt nhìn Ngâm Cầm đang hết nhìn đông nhìn tây quan sát xem có người nhìn lén hay không, đáy mắt ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Quan tâm người thân của mình mặc dù không ở bên cạnh, nhưng Vân Lãnh Ca lại biết, bọn họ lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đám người Ngâm Cầm trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra là bằng hữu, cũng thật tâm thật ý cùng nàng kề vai chiến đấu, cái thời chiến đấu một đi không về đã không còn nữa, loại cảm giác này thật sự rất tốt.
“Tì thiếp đã hiểu.” Tứ di nương nhất thời hiểu ra, ngẩng đầu lên xa xa nhìn thấy Lý Ngọc Nhi dẫn nha hoàn đi tới, Nhị tiểu thư vừa vặn cũng chú ý tới tình huống này nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp không phải cố tình, tì thiếp không ngờ, Nha Nha đó có động cơ không trong sáng, nếu đã đắc tội với ngài kính xin ngài trách phạt.” Trong khoảnh khắc vẻ mặt Tứ di nương biến hóa, trên gương mặt xinh đẹp mang theo uất ức, càng thêm cứng rắn nặn ra vài giọt nước mắt trong suốt.
Vân Lãnh Ca đưa lưng về phía Lý Ngọc Nhi đang hướng bên này đi đến, dường như tự hiểu ra sau lưng mình có người tới đây, trong lòng trầm trồ khen ngợi kỹ năng diễn xuất tinh xảo của Tứ di nương, căm tức nhìn Tứ di nương hoa lê đẫm mưa trước mặt: “Nếu không phải ngươi lơ là sơ suất, hại bản thân ta để lại ấn tượng là người ngu dốt trì độn trong lòng tổ mẫu, thì ta trách mắng ngươi làm gì, về sau để tâm chút đi, ngươi có lòng chứa chấp nàng ta, nàng ta lại lòng lang dạ thú, ăn cây táo rào cây sung, vượt qua người chủ tử có chút chuyện cũng làm không nổi như ngươi, nếu như ngươi nhận Nha Nha, thì lẽ ra nên dụng tâm dạy dỗ lại nàng ta nhiều một chút, bây giờ bị nàng quấy nhiễu như vậy, chẳng những hại chính bản thân ngươi mà lại càng liên lụy đến ta.” Vân Lãnh Ca không để ý tới Ngâm Cầm giả vờ nóng nảy ra dấu tay, một lòng một dạ dùng sức trách tội.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp biết sai rồi.” Trần Tố Lan thút thít vài cái, không biện bạch cho bản thân, chỉ là không ngừng rơi lệ, thời điểm lau nước mắt nhìn thấy Lý Ngọc Nhi phong thái yểu điệu tiêu sái bước tới, giống như là đột nhiên nhận ra vội vàng phúc thân, “Gặp qua tỷ tỷ.”
Trên mặt Vân Lãnh Ca cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lý Ngọc Nhi cười lạnh đi qua, trong mắt lóe lên khó chịu, nghiêng mắt trừng Trần Tố Lan đang hồng hồng vành mắt.
“Nhị tiểu thư, cho dù Tứ di nương chỉ là thiếp thất của Tướng gia, nhưng cũng là một nửa trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể dùng lời như vậy nói với nàng?” Lý Ngọc Nhi đứng lại ở bên cạnh hai người, quét một vòng vẻ mặt của cả hai, ở đây lại xảy ra tình huống chướng mắt này, nặng nề hừ lạnh một tiếng, oán hận nói.
Vân Lãnh Ca nhíu mày, Mao chủ tịch đã nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, ngược lại Lý thị lại có chủ ý hay, học theo, muốn làm theo biện pháp cũ của nàng sao, liên hợp với bản thân mình đánh ngã Vạn Phượng Ngô, hôm nay trở mặt theo hướng khác, muốn liên hợp với Tứ di nương ở lật đổ mình sao? Trở mặt khá lắm.
“Tam di nương, sợ là ngài nói sai rồi, chuyện này đúng là Tứ di nương không phải, nha đầu kia do ta đưa cho nàng, nàng muốn đi, không đến hai ngày liền xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy, về tình về lý ta đều có một phần trách nhiệm, nếu không phải lấy đó làm gương, bọn nha hoàn khác cũng sẽ học theo, quy củ của Tướng phủ còn cần nữa không? Dù sao phủ của chúng ta cũng không phải là tiểu gia nhà nghèo, không có quy củ, nên thủ lễ, nên có thể thống, một dạng cũng không nên lộ, ngươi xem có phải nên để ý cái này hay không?” Lời nói như dao, đều chậm rãi rành mạch nói ra.
Trần Tố Lan không biết tốt xấu như thế, đừng trách nàng không chừa lại nửa phần tình cảm và thể diện nào.
Tam di nương nghe Vân Lãnh Ca cố ý nhấn mạnh mấy chữ tiểu gia nhà nghèo, lòng sáng như gương biết nàng cố ý giễu cợt mình, lời của nàng hết lần này đến lần khác lại mạch lạc rõ ràng như vậy, khiến người ta tìm không ra nửa phần sai lầm, gần như cắn nát răng, tầm mắt oán hận tới cực điểm chăm chú nhìn mặt nàng, ước gì có thể nuốt nàng vào trong bụng để giải hận.
“Tỷ tỷ.” Lý Ngọc Nhi cảm thấy có người đang kéo tay áo nàng, quay đầu phát hiện vẻ mặt Tứ di nương sợ hãi kéo ống tay áo nàng ta, cắn môi nhìn nàng ta lắc đầu một cái, ý bảo nàng ta không cần minh đao minh thương đối đầu (công khai đối đầu) với Nhị tiểu thư.
Lý Ngọc Nhi cũng biết không nên chính diện phát sinh xung đột với Vân Lãnh Ca, miệng lưỡi nàng bén nhọn, lại đa tâm, nếu bàn về võ mồm, mình tuyệt đối thất bại.
“Trần muội muội, tỷ tỷ tiễn muội trở về Thanh Phong Uyển.” Lý Ngọc Nhi nhịn xuống tức giận, kéo tay nhỏ bé của Tứ di nương dịu dàng nói.
Trần Tố Lan khẽ gật đầu.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp cáo lui.” Hai người cùng nhau phúc thân, hành lễ nói.
Tròng mắt Vân Lãnh Ca quét một cái, nhàn nhạt đáp: “Xin cứ tự nhiên.” Thấy được lúc hành lễ Tứ di nương bất động thanh sắc nháy mắt với nàng, nhìn bước chân hai người nhẹ nhàng dần dần đi xa, Vân Lãnh Ca cố làm ra vẻ tức giận trong nháy mắt lại nở nụ cười, đáy mắt chứa ý cười tốt bụng hỏi: “Ngâm Cầm, mới vừa rồi tiểu thư ngươi biểu hiện được không?”
Ngâm Cầm đứng một bên đã sớm cười tươi như hoa, nghe vậy trịnh trọng gật đầu, bội phục không thôi nói: “Tiểu thư, ngài rất lợi hại.”
Vân Lãnh Ca vui vẻ cười một tiếng, kêu nàng đuổi theo, hai người trở lại Liên Lãnh Uyển.
Lý Ngọc Nhi cùng Trần Tố Lan dắt nhau đến Thanh Phong Uyển.
“Muội muội, Nhị tiểu thư đối xử với muội như vậy, muội vẫn tâm cam tình nguyện im hơi lặng tiếng sao?” Ở trong mắt Lý Ngọc Nhi, Tứ di nương là kẻ ngu ngốc dựa vào sắc đẹp chiếm được sủng ái của Tướng gia, nhất thời may mắn bệnh cũ nhiều năm không trị mà khỏi, vốn không đáng cho nàng ta phải kính trọng, vừa ngồi xuống, lập tức giọng khách át giọng chủ đuổi hết nha đầu hầu hạ bên trong, hỏi thẳng.
“Ta chỉ là một tì thiếp của Tướng gia, vừa mới được sủng ái vài ngày, làm sao có thể đối nghịch với Nhị tiểu thư con vợ cả được, lùi một bước trời cao biển rộng, cần gì phải đối chọi gay gắt.” Trần Tố Lan giơ tay lên khẽ vuốt chua xót ở khóe mắt, trên mặt vẫn là dáng vẻ dịu dàng vô hại.
“Muội thật là, lão gia cưng chiều, Nhị tiểu thư có thể làm gì muội, dù nàng là con vợ cả, nhưng thế nào cũng không thể so với Tướng gia, Tướng gia mới là nhất gia chi chủ (trụ cột gia đình), sao muội ngay cả một ít nhãn lực cũng không có vậy.” Lý Ngọc Nhi cau mày, giọng nói có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mặc dù nàng ta rất xem thường Trần Tố Lan, thậm chí coi nàng ấy như cừu địch, nhưng nàng ấy đúng là ngu không chịu được, muốn mượn tay nàng đánh đổ Vân Lãnh Ca, rồi từ từ trừng trị nàng ấy cũng không muộn.
“Tỷ cũng biết, tính tình ta chính là như vậy, nhịn một chút còn chưa tính, tranh dài ngắn nhất thời thì có thể có ích lợi gì, đắc tội với Nhị tiểu thư trong phủ này còn sống yên phận thế nào được.” Trần Tố Lan cười khổ rũ mắt xuống, chặn lại ánh lạnh sâu kín dưới mi mắt, trước kia còn tưởng rằng Lý Ngọc Nhi an phận thủ thường, thì ra tất cả đều là ngụy trang, Nhị tiểu thư giúp nàng ta, nàng chẳng những tri ân không báo đáp, còn toan tính mưu hại Nhị tiểu thư, dùng lòng lang dạ sói hình dung không gì thích hợp hơn rồi.
“Muội ngẫm lại xem, tâm cơ Nhị tiểu thư sâu nặng, trong mắt không cho phép chứa một hạt cát, nàng trừ đi Nhị di Nương, kế tiếp chính là muội và ta, nếu như muội còn không tỉnh táo một chút, chờ có ngày bị nàng hại muội mới tỉnh mộng, khi đó tất cả đều đã muộn rồi.” Lý Ngọc Nhi tận tình khuyên nhủ.
“Nhưng Nhị tiểu thư lợi hại như vậy, ta không đấu lại nàng, còn không bằng tạm thời kiềm chế, đợi nàng gả đi, không đáng phải đối nghịch với nàng.” Trần Tố Lan lắc đầu, ánh mắt co rúm lại.
Lý Ngọc Nhi bị dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức của Tứ di nương làm cho tức giận xông lên đầu choáng váng một lúc, một hồi lâu mới có khí vô lực nói: “Muội muội, tốt nhất muội nên suy nghĩ một chút lời ta nói hôm nay đi, lợi hại trong đó muội biết ta biết, Nhị tiểu thư cũng biết, nếu không tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), đợi nàng phản ứng kịp, chính là ngày chết của chúng ta rồi.” Nói xong, phúc thân qua loa rồi đi ra khỏi nội thất.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Ngọc Nhi, khóe miệng Trần Tố Lan tràn ra một nụ cười lạnh lùng.
Tích Ngô Uyển.
Tuy nói là cấm túc Nhị di Nương, nhưng Vân Bá Nghị niệm tình nàng mang cốt nhục của mình, nên có đãi ngộ, nha hoàn hầu hạ của nàng, dinh dưỡng bổ sung vào cái nào cũng không thiếu.
“Ba.” Biết được tin tức Nha Nha trở thành di nương mới của Vân Bá Nghị, Nhị di Nương gần như tức nổ phổi, vung tay lên, hất trà trản điểm tâm trên bàn rơi xuống đất, âm thanh răng rắc của đồ sứ bể, nha hoàn bên trong ai ai cũng đều sợ câm như hến, không dám hé răng.
“Hay cho một Nha Nha, lương tâm cũng bị chó ăn, ta cất nhắc nàng, nàng hồi báo như vậy đây!” Nhị di Nương giống như dã thú phát điên, thanh âm khàn lớn tiếng rống to, càng nói càng hận, tức giận thuận tay cầm lên một cái bình Thanh Hoa bên cạnh cách đó không xa, giơ quá đỉnh đầu, dùng hết hơi sức toàn thân tức giận vứt xuống đất, đồ sứ thượng hạng thoáng chốc vỡ vụn, mảnh vụn chung quanh bình văng ra lăn xuống bên chân nha hoàn đang sợ run lẩy bẩy.
Nha hoàn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đầu gối đã cong theo bản năng, vừa vặn quỳ rạp xuống chỗ mảnh vụn bén nhọn của đồ sứ, đau đớn cực hạn xông lên khắp tứ chi, nhất thời đau nàng hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt biến thành màu đen, thân thể méo mó ngã xuống một bên, một nha đầu khác cúi đầu xem xét, lại phát hiện nàng ta hôn mê bất tỉnh.
“Các ngươi tất cả đều là thùng cơm, cầm bạc của ta lại cố tình làm những trò ám muội sau lưng ta, khốn kiếp, thật là khốn kiếp.” Nhị di Nương tràn đầy oán hận không chỗ phát tiết, cầm lấy một bình Ngọc Hồ Xuân dùng để đựng trang sức trên bàn, đập lên người nha đầu gần như sắp đứng không vững kia, trên không trung bình hoa xẹt qua dấu vết đẹp đẽ nhạt nhẽo, hai mắt nha hoàn trợn tròn, ánh mắt sợ hãi nhìn nó thẳng tắp đập vào người nàng, nàng chỉ cảm thấy ngực truyền đến một trận đau kịch liệt, thân thể đau đớn cộng thêm áp lực trong lòng quá nặng, mí mắt trợn lên, rồi cũng hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài nghe được nội thất truyền tới tiếng vang kinh thiên động địa, Liễu ma ma vội vàng vén rèm đi vào, cặp mắt quét một vòng nội thất, bên trong nhà một mảnh hỗn độn, mảnh vụn đồ sứ cùng điểm tâm phân tán chỗ nào cũng có, hai nha hoàn hầu hạ mà Tướng gia cố ý phân tới đây té xỉu trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Gương mặt Nhị di Nương trướng thành màu gan heo, ngực phập phòng đứt quãng, tay che ngực dường như đang hết sức khó chịu, thân hình gầy gò lảo đảo muốn ngã, sắc mặt kém đến cực điểm khiến Liễu ma ma lo lắng không thôi.
“Phu nhân, chớ nổi nóng, tránh thương tổn tới tiểu thiếu gia trong bụng.” Liễu ma ma bước nhanh đi tới bên cạnh Nhị di Nương, nâng lên thân mình sắp ngã xuống của nàng, để thân thể vô lực của nàng tựa vào trên vai mình, từ từ chuyển đến chỗ cái sập cẩn thận hầu hạ nàng nằm xuống.
“Nô tỳ đi pha cho ngài một bình trà nữa, nhuận cổ họng.” Liễu ma ma thấy ly trà trên bàn đều bị quét xuống đất, liền lên tiếng hỏi.
“Quay lại.” Nhị di Nương nhắm chặt hai mắt, hơi thở mong manh ngăn trở nàng, phất tay kêu Liễu ma ma lại gần, nhỏ giọng phân phó ở bên tai nàng.
“Dạ, phu nhân.” Liễu ma ma gật đầu, lo lắng nhìn sắc mặt khó coi của Nhị di nương một lúc, ngoan độc, xoay người bước ra khỏi Tích Ngô Uyển.
Mùa xuân nồng nàn nhẹ nhàng đến, trong tướng phủ các loại hoa ở hậu hoa viên nở một nhóm lại một nhóm.
“Hô, rốt cuộc cũng hoàn thành.” Vân Lãnh Ca nhẹ thở ra một ngụm trọc khí, lắc lắc cây bút cầm có chút đau tay.
“Tiểu thư, là dành cho thọ lễ của Tướng gia sao? Có thể cho nô tỳ xem trước một chút không?” Ngâm Cầm đối với võ công vũ khí có nhiệt tình nồng hậu, thính tai nghe được giọng nói của tiểu thư, vội vàng buông xuống việc trong tay chạy tới hưng phấn hỏi.
“Không được, lễ thọ của ông ngoại đương nhiên là muốn ông mở ra đầu tiên.” Vân Lãnh Ca liếc Ngâm Cầm một cái, chậm rãi xếp bản vẽ lại, cầm lấy hộp giấy nhỏ đã chuẩn bị mấy ngày trước đây, cất bản vẽ vào ngay ngắn, dùng tờ giấy màu đỏ thẫm giống cách gói quà tặng của kiếp trước âm thầm tinh tế gói kỹ, cổ đại không có đeo ruybăng, không thể làm gì khác hơn là đổi qua dùng sợi tơ hơi bền bỉ một chút rồi.
Cuối cùng buộc lại thành nơ con bướm màu hồng, Vân Lãnh Ca hài lòng đánh giá hộp quà một chút.
Người gặp chuyện tốt thì tinh thần thoải mái, hơn nửa tháng nay bên trong phủ thật yên tĩnh, Mộ Dung Diệp cũng sẽ không nửa đêm đến thăm khuê phòng của mình, Vân Lãnh Ca cả người buông lỏng, tinh thần đương nhiên rất tốt, rốt cuộc cũng làm xong bản vẽ trước thọ yến của ngoại công.
Ngâm Cầm trông mong đã lâu được nhìn thấy bản vẽ mà tiểu thư cất trong hộp, dùng một biện pháp mới mẻ độc đáo kỳ lạ chỉ chốc lát sau liền khéo léo biến một cái hộp giấy bình thường trở nên rất khác biệt.
“Những ngày qua bên trong phủ có động tĩnh gì không?” Để hộp quà sang một bên, Vân Lãnh Ca hỏi Ngâm Cầm.
“Tứ di nương truyền tin tức nói mấy ngày nay Tam di nương rất thường xuyên qua lại Thanh Phong Uyển, từng câu từng chữ đều là hy vọng có thể cùng nhau liên thủ đối phó với tiểu thư, Nha Nha. Không đúng, phải là Ngũ di nương gần đây rất xuân phong đắc ý, mấy ngày nay phần lớn Hữu Tướng cũng chỉ nghỉ ở Quan Thư Uyển của nàng ta, bên trong phủ hạ nhân đều đang sôi nổi nghị luận, nói Ngũ di nương là cá chép hóa rồng, bây giờ là chủ tử được sủng ái nhất hậu viện rồi, nha đầu nịnh hót đếm không hết, cổng và sân Quan Thư Uyển náo nhiệt đến nỗi có thể so với chợ được rồi.” Ngâm Cầm suy nghĩ một chút, nói.
“Còn Nhị di Nương đâu?” Vân Lãnh Ca thú vị nhếch mày thật cao, rất có hứng thú hỏi: “Nàng sẽ không gây ra chút chuyện gì chứ?”
Quan Thư Uyển à, quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, lấy từ Kinh Thi điển cố sao? Vân Bá Nghị thật sự bị Nha Nha mê hoặc ư? Trần Tố Lan quốc sắc thiên hương, Lý Ngọc Nhi thật lòng thật dạ yêu thích cũng bị ông ném sau đầu, Vân Lãnh Ca cũng coi như có thể hiểu tám chín phần mười tâm tư của người phụ thân này, nhưng hành động lần này cũng không giống như cách ông vẫn làm.
Ngâm Cầm lắc đầu, không hiểu hỏi: “Tiểu thư, có phải Nhị di nương đã cam chịu rồi hay không? Dù sao bây giờ nàng ta đã quay cuồng không đứng lên nổi, không bằng yên lành dưỡng thai mới đúng lẽ.”
Vân Lãnh Ca giơ tay lên đè cái gáy ê ẩm, cười nhạt mở miệng: “Nhị di Nương thế nhưng là một mãnh hổ, mặc dù đã bị nhổ sạch hàm răng bén nhọn, nhưng khí thế vẫn còn, cuộc sống đã quen thói độc bá sâm lâm chi vương (cái này cũng giống như ý nói một mình một cõi), chợt thay đổi nhanh chóng như vậy, có thể chấp nhận một mình ở am ni cô cùng Phật tổ cả đời làm bạn thanh đăng trải qua những ngày thê thảm sao?”
“Tiểu thư, ý của người là nàng ta còn có hậu chiêu?” Ngâm Cầm đi tới, giúp tiểu thư xoa bóp vai, hỏi.
“Trước kia nàng ta xuôi gió xuôi nước được người nịnh nọt nhiều, lòng cảnh giác phòng bị cũng yếu đi rất nhiều, trải qua lần này không chỉ bị hủy diệt, đả kích, đầu óc cũng tỉnh táo ra, bây giờ nàng ta chuẩn bị đã không lên tiếng thì thôi đã gáy thì ai nấy cũng phải kinh ngạc, chắc chắn đang vụng trộm nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị thời cơ cho chúng ta một sát chiêu đấy.” Vân Lãnh Ca hướng mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn hoa cỏ trong sân oanh oanh lục lục, Ngâm Sách đang cầm một cái cuốc đào thuốc nhỏ, xới đất tưới nước cho những dược thảo kia.