Editor: Gà
“Hôm nay trong đình Ngũ hoàng tử nói như thế, có ý đồ biết hay không?” Mộ Dung Diệp nghiêng đầu hướng ánh mắt về phía ánh trăng ngoài cửa sổ. đi thẳng vào vấn đề.
“Biết một ít, rất khó nói có phải không?” Vân Lãnh Ca thành thật trả lời, không kinh ngạc khi Mộ Dung Diệp hiểu rõ tường tận những việc xảy ra trong Tướng phủ, không hề bất mãn.
“Ý trên mặt chữ.”
“Ngũ hoàng tử muốn cất giữ tranh của tiểu nữ.”
“Nàng nghĩ thế nào?”
“Muốn thành thân với ta.” Không hề úp mở.
Mộ Dung Diệp khẽ rủ mắt xuống, sắc mặt hơi trầm, ý vị không rõ nói.
“Muốn gả không?”
“Không nghĩ đến.”
“Vì sao?”
“Tiểu nữ không dám trèo cao sẽ với không tới Ngũ hoàng tử.”
“Nếu hắn cảm thấy nàng có thể trèo cao thì sao?”
“Hắn không với tới tiểu nữ.”
Vân Lãnh Ca dứt khoát nói xong, sắc mặt Mộ Dung Diệp trở nên tốt hơn rất nhiều, đáy mắt tỏa ra chút ánh sáng, trái tim đang lơ lửng cũng buông xuống, ngoan, mèo nhỏ cuối cùng cũng nói đúng rồi.
“Vậy nàng biết nên làm thế nào không?”
“Không biết.”
“Hả?” Đôi mắt Mộ Dung Diệp đột nhiên híp lại, trong lòng vừa cảm thấy yên tâm đột ngột lại nảy lên.
“Quyền lợi của Hoàng thất lớn hơn trời, nếu Ngũ hoàng tử có thể xin được Thánh chỉ tứ hôn, tiểu nữ không thể phản kháng.” Sắc mặt Vân Lãnh Ca bình tĩnh, không có một tia e lệ khi nhắc tới hôn sự của bản thân, thản nhiên chậm rãi nói ra những điểm quan trọng.
Tuy Ngũ hoàng tử có ý thành thân với mình, sau đó mượn việc này để lấy được sự giúp đỡ của hai phủ Tả Hữu tướng, nhưng lợi ích thường kèm theo dối trá, có được tất có mất, quan hệ thông gia có thể khiến cho thanh danh của hắn lên đến đỉnh điểm, đến lúc đó một khi hai phủ Tả Hữu tướng trở thành hậu thuẫn của Thượng Quanh Thanh, có lợi nhất chính là lúc này, cho dù sau lưng Thái tử có nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu là phủ Uy quốc công chống đỡ, nhưng không thể địch lại mẫu tộc của Thượng Quanh Thanh thêm sự liên thủ của hai phủ Tả Hữu tướng.
Đột nhiên Vân Lãnh Ca ý thức được, thân phận hiện tại của nàng rất nguy hiểm, giống như một món ăn khiến người ta kiếm được vô số chỗ thịt tốt, nhưng đồng thời, sau khi ăn khối thịt này xong sẽ dẫn tới một loạt các phản ứng dây chuyền, Hoàng đế còn trẻ, muốn ngồi trên long ỷ vài thập niên nữa hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mấy người con kia của hắn đều không phải đèn cạn dầu, tuổi trẻ khinh cuồng cùng với dã tâm bừng bừng, Hoàng đế đã có ý phòng bị bọn họ, duy trì thế lực và danh vọng ở trạng thái ngang hàng, lại muốn từ từ thu hẹp quyền lợi, cho nên thật may cho Vân Lãnh Ca, xin đạo thánh chỉ để thành thân với nàng cũng không dễ đâu, nếu Thượng Quanh Thanh chủ động nói ra, chẳng những Hoàng đế không chấp thuận, còn có thể khiến cho Thiên tử kiêng kị chèn ép, quả thật là bất lợi.
Vẻ mặt Mộ Dung Diệp bất định, lẳng lặng nhìn ánh mắt chớp động của Vân Lãnh Ca, đáy lòng có một vệt tình ý từ dưới đất chui lên đang mạnh mẽ trưởng thành, đột nhiên ngữ điệu hắn vững vàng nói: “Vân Lãnh Ca, làm Thế tử phi của ta được không? Cách xa tranh đấu chốn hậu cung, ta sẽ vì nàng lập ra một chốn bình yên trong vương phủ, bảo vệ nàng một đời trường an.” Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, không thấy được nơi khóe mắt hắn, có một chút nặng nề cùng chờ đợi. dfienddn lieqiudoon
Vân Lãnh Ca cũng không nhìn thấy, kinh ngạc liếc mắt nhìn một Mộ Dung Diệp quá mức trầm tĩnh, nghĩ hắn hay nói đùa, hoặc đồng tình với cảnh ngộ không có sức phản kháng của bản thân nàng, chậm rãi lắc đầu, làn môi có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng cười nói: “Hoa đào của Thế tử ngài nhiều lắm, tiểu nữ chỉ là một kẻ lười nhát, không muốn mỗi ngày đều phải cầm một cây kéo lớn đuổi theo sau lưng ngài giúp ngài cắt bỏ hoa đào đâu.”
Trở thành sở hữu riêng của hắn sao? Nàng không phải nữ tử dựa vào nam nhân mới có thể sống sót, phải giữ vững tính độc lập của bản thân, không thể trở thành sủng vật bị nuôi nhốt mà mất đi năng lực sinh tồn được.
“Trở thành Thế tử phi của ta thì chỉ có nàng mới ép buộc được người khác thôi, trên đời này không có một ai dám khi dễ nàng, nàng không thể suy nghĩ một chút sao?” Trong mắt Mộ Dung Diệp rất nhanh xẹt qua một chút thất vọng, sâu trong lòng thoáng hiện lên một chút bận tâm đau xót, cố gắng hết sức kiềm chế, giọng điệu bình tĩnh nói.
“Thế tử, đa tạ ý tốt của ngài, tiểu nữ biết ngài đang suy nghĩ cho ta, không phải đổi một biện pháp khác thì có thể giải quyết được sự tình, quan trọng là phải đối mặt với nó.” Vân Lãnh Ca trừng mắt nhìn, lông mi dày vểnh cao hơi vụt sáng, sau khi bàn luận xong đề tài trầm trọng này không khí mập mờ cũng từ từ trở nên bình thường, thân thể căng thẳng của Vân Lãnh Ca dần thả lỏng xuống.
“Vân Lãnh Ca, ta hỏi nàng, nàng muốn gả cho nam nhân như thế nào?” Mộ Dung Diệp khó thấy được hình dáng dí dỏm của nàng vờ như không thấy, bàn tay to để trên đầu gối vô thức nắm chặt, dường như muốn bắt được cái gì, đáng tiếc chỉ vặn ngón tay, nuốt xuống lời thiếu chút nữa sẽ nói ra.
“Giàu có sung túc? Dưới một người trên vạn người? Quan sát chúng sinh? Đứng trên đỉnh cao?” Vân Lãnh Ca nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên bật cười, cười nói, liếc mắt thấy được ánh mắt sâu kín của Mộ Dung Diệp thoáng nhìn, vội vàng thu lại ý cười, hơi do dự nói: “Yêu cầu của ta nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp.” Dừng một chút, thần sắc hơi phiền não: “Được người tiếp đãi, nam tử đều không giống nhau.”
“Nàng nói xem?” Mộ Dung Diệp lời ít ý nhiều.
“Nguyện người một lòng, bạc đầu chẳng rời xa.” Vân Lãnh Ca không nghĩ nàng sẽ tâm bình khí hòa ngồi cùng một chỗ tâm sự với Mộ Dung Diệp như hai lão bằng hữu bình thường, trong lòng ấm áp cùng nhu tình khó tả chậm rãi tràn lan, cũng muốn bày tỏ cùng hắn, thấy được kinh ngạc trong mắt hắn, lập tức tự giễu cười: “Có phải cao quá rồi không? Đức hạnh chủ yếu của nữ tử là tam tòng tứ đức, mà ta chính là đố kị, ghen tị điên cuồng, ta không chấp nhận chia sẻ phu quân mình với bất kì nữ nhân nào khác, chia sẻ dịu dàng của chàng, ánh mắt của chàng, thân thể của chàng, tất cả đều khiến ta khó chịu, ta tham lam, ích kỷ, thể xác và tinh thần của phu quân tương lai đều phải thuộc về ta, cho dù chỗ nào đó không vẹn toàn, ta đều rất khó tiếp nhận, ta không muốn làm nữ nhân được bảo hộ dưới đôi cánh của chàng, ta hi vọng có thể cùng chàng sánh vai tiến về phía trước, đi qua bùn lầy nhấp nhô, đạp bằng hiểm lộ chông gai, cùng hội cùng thuyền, cùng sống cùng chết.” Ánh sáng trong mắt chốc lát bị dập tắt, khóe môi khổ sở: “Nghe qua rất tốt đẹp phải không? Nhưng điều này chỉ xuất hiện trong hí kịch hát khúc, ý tưởng của ta có hơi không thực tế, là một giấc mộng xa vời không thể chạm tới, nhìn như thế nào cũng không thể thấy được bóng dáng một thê tử tốt, nội trợ hiền trên người của ta.”
Bên trong yên tĩnh hồi lâu, Vân Lãnh Ca thoát ra khỏi suy nghĩ trầm luân khó cưỡng của nàng, thản nhiên cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm thoáng chốc hiện lên vẻ sáng rỡ, vẻ phiền muộn vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác mà thôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu nữ thất lễ, ngài cứ coi như ta nói nhảm đi, lời này truyền ra ngoài quả thật là kinh thế hãi tục, tốt hơn hết không nên nhắc đến nữa.”
Rất nhiều người, mặc dù cưới được mỹ nhân nổi danh thiên hạ về nhà, nhưng vẫn trái ôm phải ấp như trước, hưởng hết phúc của đời người, mà ngay cả dân thường có gia đình đông đúc và giàu có đôi chút, đều nuôi một hai phòng tiểu thiếp, huống chi Mộ Dung Diệp luôn xem trọng quyền lợi, trong đầu Vân Lãnh Ca nghĩ ngay đến việc đó, hôm nay đầu nàng choáng váng thì phải, vậy mà lại nói ra hết cho hắn nghe, còn mơ tưởng được chấp nhận và ủng hộ, hiện tại chắc Mộ Dung Diệp nghĩ nàng điên rồi.
Mộ Dung Diệp cũng nhìn về phía Vân Lãnh Ca trước mặt, hai má lúm đồng tiền, gương mặt nhu hòa thanh lệ giấu kín một chút vẻ ngẩn ngơ, khóe môi xinh đẹp luôn duy trì độ cong, nàng chưa từng vứt bỏ vẻ quật cường cùng tỉnh táo toát ra từ trong xương.
Từ khi nào mà nhiều mặt của một nữ tử đều đi vào tầm mắt hắn như vậy?
Là từ khi nàng thể hiện tài năng ở Từ Ninh Cung, hay do lần trước lúc nửa đêm vô tình hôn nhau? Hoặc có thể sớm hơn? Có lẽ từ lúc thoáng thấy nàng ở Xuân Thượng lâu thì nàng đã từng bước một bắt đầu đóng quân trong đáy lòng của hắn rồi?
Biết giả vờ nghe lời, bản tính giương nanh múa vuốt, dáng vẻ bối rối ngỡ của nàng như vừa rồi … Không giống hình tượng mèo nhỏ ngày thường, mỗi một vẻ đều khiến hắn mê muội, nghĩ đến một ngày nào đó Vân Lãnh Ca cũng sẽ nằm trong lòng người khác như thế này, trong lòng Mộ Dung Diệp đau vô cùng tận, bình tĩnh kiêu ngạo xưa nay gần như không thể áp chế được xúc động muốn ôm chặt nàng vào lòng.
“Nếu như cả đời này nàng không thể tìm được một nam tử như vậy, nàng sẽ làm gì?” Mộ Dung Diệp chuyển động ánh mắt phức tạp, cố gắng không nhìn vào đôi mắt trong vắt như nước kia, thanh âm hơi khàn.
“Cô độc sống hết quãng đời còn lại.” Vân Lãnh Ca không thèm để ý nhíu mày, nửa đùa nửa thật nói.
“Vân Lãnh Ca trăm ngàn lần không nên quyết định qua loa như vậy, do bản Thế tử không suy tính thỏa đáng trước, đừng khiến ta nổi giận.” Ánh mắt Mộ Dung Diệp hàm nghĩa không rõ nhìn thẳng vào mắt Vân Lãnh Ca, ngưng mắt nhìn dung nhan xinh đẹp trước mặt, trầm giọng nói.
“Hả?” Vân Lãnh Ca không rõ nguyên do, ánh mắt vô tôi mê muội nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối diện, đáy mắt thâm trầm của Mộ Dung Diệp cất giấu một chút tức giận, một chút chờ đợi, còn có chút gì đó nàng nhìn không rõ … Tình cảm chăng?
Trong lòng Vân Lãnh Ca chấn động, vội vàng rũ mắt xuống, không nhìn thẳng vào ánh mắt hắn nữa, trong khoảnh khắc nội tâm loạn như ma, không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Vân Lãnh Ca, nàng không nên hiểu lầm, bản Thế tử chỉ là … Chỉ là…” Sắc mặt Mộ Dung Diệp không được tự nhiên muốn giải thích, bình thường luôn ăn nói khéo léo nay lại ấp úng nửa ngày, không thể nói ra được câu nào hoàn chỉnh, nhếch môi căm tức không thôi, bỏ lại một câu: “Dù sao nàng cứ làm theo lời bản Thế tử đi, trả lại ba yêu cầu trước đã.” Dứt lời, đứng dậy, bóng người chợt lóe, người đã biến mất không thấy đâu.
Vân Lãnh Ca cắn răng oán hận đập xuống giường, Mộ Dung Diệp chết tiệt, nghĩ rằng khuê phòng của nàng là hậu hoa viên ở Vương phủ sao, đi lại tự nhiên như vậy.
Ánh mắt hàm chứa tình ý kia của hắn luôn lẩn quẩn trong đầu không biến mất, tâm thần loạn thất bát tao không tìm được phương hướng, không biết nên như thế nào, không phải Mộ Dung Diệp thích nam nhân sao? Chẳng lẽ vừa nãy ta nhìn lầm rồi? Suy nghĩ Vân Lãnh Ca hỗn loạn, nháy mắt toát ra rất nhiều ý tưởng, nghĩ không ra, gục đầu xuống thoáng thấy chiếc khăn nhỏ trên giường, khẽ ngẩn ra, đưa tay cầm khăn lụa lên, trên tay có cảm giác ôn lạnh, mềm nhẵn như nước. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Ánh mắt phức tạp nhìn chốc lát, thần sắc Vân Lãnh Ca có chút buồn bực nhét khăn tay xuống gối, nhắm mắt đắp chăn.
Mộ Dung Diệp đã xảy ra chuyện gì chứ? Đêm hôm khuya khoắt chạy tới nói mấy lời khó hiểu, khiến lòng nàng giống như con thuyền nhỏ trên biển mênh mông, đong đưa không tìm được điểm dừng.
Ngày thứ hai, hai mắt Vân Lãnh Ca như gấu mèo tinh thần uể oải rời khỏi giường.
“Tiểu thư, hôm qua ngài ngủ không ngon sao?” Tinh thần Ngâm Cầm sáng láng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt tiểu thư, không hiểu hỏi.
“Buổi tối nằm mơ bị một con sói xám lớn cắn, sợ hết hồn nên không ngủ được.” Vân Lãnh Ca vừa mặt váy áo, vừa không yên nói.
“Tiểu thư, ngài còn sợ gặp ác mộng à, nô tỳ nghĩ ngài là người không sợ trời không sợ đất đó.” Ngâm Cầm cười hì hì, ngón tay nhẹ nhàng chậm vê, giúp nàng buộc chặt cạp váy.
“Ta cũng đâu phải thần, sợ đại sói xám thì có gì kỳ quái chứ.” Vân Lãnh Ca tức giận trắng mặt liếc mắt nhìn Ngâm Cầm một cái nói.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Vân Lãnh Ca đang dùng điểm tâm, Thủy Lục tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, Tam di nương đã tới, không dẫn theo nha hoàn, sắc mặt có chút khó coi.”
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca buống đũa xuống, tiếp nhận khăn ướt trong tay Vận Nhi, lau miệng, nói: “Mời nàng ta vào.” Nói xong, đứng lên ngồi ngay ngắn ở nhuyễn tháp phía trên, nàng đoán chắc là đến khởi binh vấn tội đây.
Rất nhanh, Tam di nương tiến vào mang theo một chút uất ức, sau khi hành lễ xong, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vân Lãnh Ca.
Vân Lãnh Ca phất tay, giữ lại Ngâm Cầm hầu hạ bên trong phòng, Thủy Lục cáo lui cẩn thận đóng cửa lại.
“Nhị tiểu thư, trong viện Tứ di nương có một nha đầu đã bò lên giường lão gia rồi, ngài có biết không?” Mí mắt Lý thị hơi trầm xuống, thanh âm lạnh lùng.
“Còn có chuyện như thế ư?” Vân Lãnh Ca kinh ngạc nhíu mày, trên mặt đều là dáng vẻ không biết, hỏi: “Là ai? Ta quen không?”
“Chính là ả nha hoàn ngài tặng cho Tứ di nương, Nha Nha.” Tầm mắt Lý thị tìm tòi nhìn khuôn mặt Vân Lãnh Ca, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng, giọng điệu nặng nề, hỏi: “Chẳng lẽ Nhị tiểu thư không biết sao?”
“Là nha đầu kia tự mình cầu xin Tứ di nương, không trách ta được, ban đầu ta cũng rất phiền muộn, có chút cáu giận Tứ di nương không biết cân nhắc, nhưng lòng nàng ta cao hơn trời, chẳng lẽ ta có thể ngăn cản nàng ta theo đuổi con đường phú quý sao?” Vân Lãnh Ca nhìn thoáng qua gương mặt mơ hồ đầy lệ khí của Tam di nương, thản nhiên nói.
“Tì thiếp còn không hiểu thủ đoạn của Nhị tiểu thư sao? Nếu như ngài không muốn kinh động bất kỳ ai lặng lẽ xử trí nha đầu kia thì ai sẽ biết do ngài làm chứ, đã không đuổi Nha Nha ra khỏi phủ thì thôi, đằng này ngài tốn công tốn sức tặng ả cho Tứ di nương, hành động này của ngài không thể không khiến người khác nảy sinh suy nghĩ.” Lý thị nửa phần cũng không tin tưởng lời giải thích của Vân Lãnh Ca, mánh khóe của Nhị di nương ác độc như vậy mà cũng không động được đến người trong tay nàng, sự kiện vu cổ lần trước Vân Lãnh Ca trở tay dễ dàng như vậy, một nước cờ cao đánh bại Nhị di nương, nếu không có nàng nhúng tay vào, đánh chết Lý thị cũng không tin. Dieenndkdan/leeequhydonnn
“Tam di nương xem trọng ta rồi, ở nhà cao cửa rộng ai mà không có vài phần bản lãnh chứ? Ta chưa bao giờ chủ động gây chuyện, có người trêu chọc nên ta mới bắt buộc phản kích thôi, ta tặng Nha Nha cho Tứ di nương thứ nhất muốn khiến phụ thân vui vẻ, thứ hai là trong lòng không muốn bị quấy rầy, có chút cáu giận đối với hành vi nàng hầu hạ ông mà thôi.”
“Nhị tiểu thư, ngài là người thông minh, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, lúc trước ngài đồng ý giúp tì thiếp đạt được quyền chưởng quản Tướng phủ, hiện tại ngài qua cầu rút ván, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy chứ.” Lý thị trong ngực tràn đầy tức giận, vừa nói vừa căm phẫn, nói đến cùng, nàng ta vẫn không tin lý do thoái thác của Vân Lãnh Ca.
Nàng ta vừa dứt lời, ánh mắt Vân Lãnh Ca lạnh băng quét tới, tức giận im bặt, hay cho một Lý Ngọc Nhi bản lãnh đổi trắng thay đen thực sự đã phát huy một cách thành thục rồi, “Tam di nương ngươi đúng là một chút cũng không biết xấu hổ, ta nhớ kĩ lúc trước ngươi giúp ta nói vài lời hữu ích ta đồng ý giúp ngươi lật đổ Nhị di nương, quyền chưởng gia rơi vào tay ai còn phải xem xét năng lực của ngươi, hiện tại miệng lưỡi ngươi thật lợi hại? Hóa ra ngươi tính ngồi trên đầu ta phải không?” Tươi cười lạnh như băng, giọng điệu vô tình: “Nói ta qua cầu rút ván hả? Giúp ngươi trừ đi đối thủ nhiều năm đấu đến một mất một còn như vậy, để ngươi thuận buồm xuôi gió, chân tay không hề bị trói buộc, giờ ngược lại là lỗi của ta sao? Vậy ngươi lại trách móc ta, ta tận lực hỗ trợ ngươi, lại là phí sức chẳng thu được kết quả tốt gì, đây là cái đạo lý gì vậy?”
“Nhị tiểu thư, tì thiếp chỉ là nhất thời tức giận, chúng ta cũng xem như cùng thuyền, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu), tì thiếp đạt được quyền chưởng gia không phải cũng có lợi cho ngài sao? Hậu viện đều do ta và ngài nắm trong tay, muốn làm gì còn không phải dễ như trở bàn tay, ngài liền phát từ bì giúp tì thiếp lần này nữa đi.” Lý thị nhìn đôi mắt đẹp của Vân Lãnh Ca lóe ra sắc bén, suýt chút nữa bị nàng bắn thủng, đột nhiên nhớ tới sự lợi hại của nàng, hiện tại bản thân không phải đối thủ của nàng, cố nén lửa giận trong lòng, giọng điệu xoa dịu nói.
Nhất thời nhịn nhục chịu đựng, đổi được một đời vinh hoa phú quý, chờ khi nàng ta hoàn toàn thâu tóm được Tướng phủ, đến lúc đó, Vân Lãnh Ca không phải mặc nàng ta tùy ý bóp nặn hay sao?
Vân Lãnh Ca thấy Tam di nương nhận lỗi, uy hiếp không thành, lại dụ dỗ, chợt nghĩ đến lần trước Vân Bá Nghị không đối phó được cách làm của đại sư, hai người này, trừ việc lấy thế đè người thì không có biện pháp nào khác hả? Vân Bá Nghị tốt xấu gì cũng là Hữu tướng của một nước, quen cao cao tại thượng, còn có thể hiểu được, còn Tam di nương chỉ là một tiểu thiếp, lại là tiểu thiếp mới vừa thi triển tài năng, nàng ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì mà cho rằng bản thân sẽ bị nàng ta mê hoặc?
“Tam di nương, ta chỉ là một nữ tử, đến tuổi cập kê thì phải gả ra khỏi phủ, tục ngữ nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, sau khi đến nhà chồng ta sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với Tướng phủ nữa, ta không muốn tiếp tục tham gia vào tranh đấu của các người, vẫn câu nói cũ, không dựa vào người khác, tự mình đoạt được bằng năng lực của bản thân đi.” Sắc mặt Vân Lãnh Ca nhạt nhẽo, trên người tỏa ra thêm vài phần uy nghiêm.
“Nhị tiểu thư tì thiếp chỉ cầu ngài lần này, ngài thiện tâm giúp đỡ một lần thôi.” Tam di nương thấy nàng không còn kiên trì, nhớ tới Tướng gia mỗi ngày đều sủng ái Trần Tố Lan như hoa như ngọc kia, còn có ả Nha Nha dụ dỗ quyến rũ Tướng gia, trong lòng toát ra cảm giác nguy cơ thật lớn, khuôn mặt lo lắng nói, ngẩng đầu thấy Vân Lãnh Ca bất vi sở động (không chút cử động), oán hận cắn chặt răng, cả giận nói: “Chẳng lẽ Nhị tiểu thư muốn tì thiếp quỳ xuống cầu xin người ư?” Nói xong, dường như chuẩn bị quỳ rạp xuống đất bằng bất cứ giá nào.
Chóp mũi Vân Lãnh Ca khẽ xì một tiếng, cử chỉ này có khác gì bọn vô lại đâu? Nháy mắt với Ngâm Cầm, Ngâm Cầm hiểu ý, rất nhanh đi đến bên người Lý thị, hai tay giống như kìm sắt giữ chặt cổ tay nàng, cưỡng chế không cho nàng quỳ xuống.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp không cần mặt mũi như vậy, chẳng lẽ ý chí ngài sắt đá vậy sao?” Tứ di nương giãy giụa hồi lâu, nha đầu kia không nhúc nhích vẫn giữ chặt tay nàng, gương mặt đỏ lên ngay cả nửa phần khí lực cũng đều sử dụng hết, oán hận liếc mắt trừng Ngâm Cầm, căm giận ngồi xuống.
Ngâm Cầm thấy Lý thị ngồi xuống, lúc này mới buông lỏng tay ra, đi đến đứng bên cạnh Vân Lãnh Ca.
“Dựa vào người không bằng dựa vào bản thân, ngươi không rõ đạo lý này sao? Một mặt ỷ vào người khác, khó bảo đảm sau này sẽ không có người uy hiếp địa vị của ngươi, không lẽ ngươi muốn ta giúp ngươi cả đời hả? Ta không trông cậy vào tri ân đồ báo, đừng nên ngay cả lòng tốt của người khác cũng không nhìn thấy.” Vân Lãnh Ca nói nửa ngày, hơi khát nước, bưng ly trà nhỏ trên bàn lên, khẽ nhấp một cái nói.
Nghe ra ý châm chọc của Vân Lãnh Ca, giả bộ ủy khuất của Lý thị thoáng chốc tan biến, từ đáy mắt phát ra ánh sáng âm ngoan, sắc mặt biến hóa không ngừng đột nhiên bình tĩnh lại, có ý định khác, nói: “Nhị tiểu thư thật sự không có ý định giúp tì thiếp sao? Thật muốn cùng ta mỗi người mỗi ngả không để ý đến nửa phần tình cảm ngày xưa sao? Ngài không sợ có ngày ngài sẽ hối hận không thôi ư?”
Đối mặt với Tam di nương liên tục chất vấn, Vân Lãnh Ca ngước mi mắt, trong lòng biết nàng ta đã tính toán muốn đối địch với mình, sợ là sau này không có đường cứu vãn, để ly trà xuống, nói: “Mọi việc không thẹn với lương tâm, đã đến giờ rồi, ta nên đi Phúc Thọ đường thỉnh an thôi.”
Theo câu trả lời mơ hồ của Vân Lãnh Ca Lý thị biết nàng dự tính không muốn giúp mình, ánh mắt oán độc hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, lắc ống tay áo rộng thùng thình, sắc mặt mưa dầm dày đặc rời khỏi Liên Lãnh Uyển.
“Tiểu thư.” Ngâm Cầm lo lắng hỏi.
“Không sao, Lý thị không thể khiến ta sợ hãi, đi đến chỗ Tổ mẫu thôi.” Vân Lãnh Ca không hứng thú lắm, kiềm nén ánh mắt buồn ngủ, đứng dậy nói.
Đến Phúc Thọ Đường, Tứ di nương vừa vặn cũng ở đây, Vân Lãnh Ca hành lễ thỉnh an lại nhạy cảm cảm thấy giọng nói lão phu nhân có chút không vui.
“Tổ mẫu, hôm nay cháu gái đến thỉnh tội với ngài.” Hốc mắt Vân Lãnh Ca ửng đỏ, nói xong, cũng đã quỳ rạp xuống đất, khóc thút thít nghẹn ngào nói xin lỗi.
“Ngươi đứa nhỏ này, lại không làm sai chuyện gì, Vân ma ma, mau đỡ Nhị tiểu thư đứng lên.” Lão phu nhân oán trách nói, dặn dò Vân ma ma đỡ nàng ngồi xuống.
“Tổ mẫu, nếu không phải do cháu gái hẹp hòi tính tình phát tác, cũng sẽ không hiểu chuyện lưu lại Nha Nha kia như vậy, không ngờ nàng ta. Nàng ấy.” Nói tới đây, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca hiện lên một tầng đỏ ửng, ngập ngừng hồi lâu.
“Lãnh Ca cũng biết rồi hả?” Lão phu nhân kinh ngạc một chút, hỏi.
“Sáng sớm Tam di nương tới nói cho cháu biết tin này, sau khi cháu gái nghe được, vừa giận vừa tức, nghĩ rằng do lỗi của bản thân mới có thể như thế này, liền tới chỗ Tổ mẫu nhận lỗi.” Đôi mắt sáng của Vân Lãnh Ca ngập nước, chứa bốn phần xin lỗi, ba phần ủy khuất nói.
“Tổ mẫu không trách con, con còn nhỏ, không hiểu được lòng người hiểm ác.” Ánh mắt lão phu nhân nhu hòa nhìn Vân Lãnh Ca, từ từ thở dài, tính tình Lãnh Ca đơn thuần, biết rất ít chuyện đối nhân xử thế, loại nha hoàn thấy người sang bắt quàng làm họ, biện pháp hạ tiện rất nhiều, cho dù Nha Nha không bị đưa đến Thanh Phong Uyển, sớm hay muộn gì cũng hành động như vậy thôi.
“Cảm tạ Tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca cảm kích nói, ngay sau đó ánh mắt oán hận quét về phía Tứ di nương đang trầm mặc không nói, sắc mặt trầm xuống: “Tứ di nương, phiền người lần sau quản cho tốt nha hoàn trong viện của mình đi, tránh cho xảy ra chuyện rồi lại làm Tổ mẫu lo lắng.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tứ di nương hiện ra một chút luống cuống, giống như nai con bị hoảng sợ, lắp bắp nói: “Nhị tiểu thư, đều là do tì thiếp quản giáo không nghiêm, nhất thời không để ý, để Nha Nha thừa cơ, xin lão phu nhân trách phạt tì thiếp.” Từ đầu khi vừa bước vào thái độ lão phu nhân đã không nóng không lạnh, vừa lúc có thể mượn cơ hội Nhị tiểu thư giả vờ gây khó dễ, chủ động thừa nhận sai lầm, khiến lão phu nhân ấn tượng nàng ta tính tình yếu đuối dễ bị bắt nạt. dinendian.lơqid]on
“Cũng không trách ngươi, ngạn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng, tiểu nhân ngày đêm hầu hạ bên người ngươi, có điều không thể tránh khỏi có sơ sót.” Lão phu nhân nhìn thoáng qua nét mặt kích động luống cuống của Trần Tố Lan, giọng nói trì hoãn, khó trách mấy năm nay nàng ta vẫn làm tổ trong góc phủ, không nóng không lạnh như vậy, không có chút tính tình đề phòng người khác, dù cho hiện tại được sủng ái cũng không thay đổi bao nhiêu, trong phủ chủ tử nào mà không hung hăng bắt chẹt nha đầu hầu hạ chứ, không để nha hoàn có bất kỳ cơ hội nào bò lên giường chủ, nhưng mà cái đầu nàng ta không dùng được, muốn tự mình săn sóc cũng không cần tự thân đi bưng canh an thần mà, hiện tại hay rồi, mất cả chì lẫn chài.
“Chẳng trách ta nghe người ta nói, di nương quá mức nhu nhược, là một vị chủ tử tính tình tốt nhất trong phủ, nhưng dù sao nha hoàn cũng là nô tài, lúc vui mừng họ sẽ nhớ tới ngươi hả?” Vân Lãnh Ca nắm được tâm tư của lão phu nhân, trong lời nói từng câu từng chữ đều có ý khinh thường, quở trách Tứ di nương, kỳ thật không dấu vết làm cho lão phu nhân thấy được ưu điểm của nàng ta.
Một chủ tử tính tình tốt, thủ đoạn kém, vừa vặn là người mà lão phu nhân tâm tâm niệm niệm muốn tìm, bà đã lớn tuổi, hết ngày này đến ngày khác làm việc vất vả khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, vả lại, dù sao bà cũng không phải chủ mẫu, trong thời gian ngắn nắm giữ hậu viện còn nói cho qua được, nếu chiếm cứ quyền chưởng gia thời gian lâu như vậy, chắc chắn gặp chỉ trích.
Trong phủ Nhị di nương xem như phế rồi, hiện tại người có tư cách cùng lão phu nhân nắm giữ đại quyền, đơn giản chính là Lý thị Ngọc Nhi, cùng Trần thị Tố Lan.
Thời điểm Lý Ngọc Nhi sống dưới trướng Nhị di nương, cẩn thận, dè dặt, mọi chuyện thận trọng, nếu lúc Nhị di nương ngã xuống nàng ta có thể không nóng không vội giữ vững khí độ thắng không kiêu bại không nản, đợi một thời gian địa vị cao nhất bên trong phủ sẽ là nàng ta, dục tốc bất đạt, Lý thị thầm nghĩ sốt ruột muốn tranh đoạt sủng ái của Vân Bá Nghị, làm cho lão phu nhân vui, lại không nghĩ rằng, nàng ta trước sau tương phản lớn như vậy, đã khiến lão phu nhân sinh lòng nghi ngờ, nghi kị đủ điều.
“Vâng vâng, Nhị tiểu thư nói rất đúng, tì thiếp về sau nhất định sẽ không sơ sẩy, chăm chỉ trông coi.” Trần Tố Lan sao có thể không hiểu rõ lời nói của Vân Lãnh Ca, lúc này kinh sợ dập đầu nói.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi, ngươi cũng là chủ tử, không có việc gì thì không nên dập đầu nhận sai.” Đáy mắt lão phu nhân hơi lóe, xẹt qua một tia hài lòng.
Trần Tố Lan đứng lên, run rẩy ngồi xuống, rũ mắt xuống ánh mắt lướt qua nhìn Vân Lãnh Ca đối diện bình chân như vại.
Vân Lãnh Ca trừng mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng cười.
“Sáng sớm Bá Nghị đã nói với ta chuyện này, bên trong phủ thê thiếp không nhiều lắm, nếu Nha Nha được con ta coi trọng, liền nâng lên làm di nương đi.” Lão phu nhân thản nhiên nói, khẩu âm mộc mạc nhưng không cho phép xen vào, hiển nhiên bà cùng Vân Bá Nghị đã đưa ra quyết định rồi.
Vân Lãnh Ca nâng tay nhìn về phía lão phu nhân, trong lòng kinh ngạc, cái này có chút ngoài dự liệu của nàng rồi, chủ tử sủng hạnh một nha đầu, nâng lên làm thông phòng cũng đã là ban ân lắm rồi, hiện tại bỏ qua thông phòng trực tiếp thăng lên làm di nương luôn sao? Vân Bá Nghị nhất thời có cảm giác mới mẻ nguyện ý nâng đỡ Nha Nha, nhưng lão phu nhân cổ hủ từ trong xương, hơn nữa lần trước Nha Nha nói ra việc hãm hại đã phạm vào đại kị của bà, thú vị rồi đây.
------ Lời tác giả------
Năm mới vui vẻ, chúng mỹ nhân ~ lễ mừng năm mới Đa Đa vẫn chăm chỉ gõ chữ, lao động cần cù giống con kiến nhỏ rồi phải không?
Ừ, Đa Đa thích tình yêu nước chảy đá mòn, chuyện vừa gặp đã yêu, Đa Đa không tin lắm, cho nên tình yêu trong văn của ta đều là chậm nóng, nhưng bản văn này viết không hài lòng lắm, tiết tấu nên nhanh hơn so với dự tính, cho nên các vị thông cảm một chút, ~ kết cục của quyển sách này sẽ chênh lệch rất nhiều so với phỏng đoán trước đây.
Cảm tạ kyy0201, nguyệt phiếu wh520301 hoa hoa, lợi hoa đích bình giới.
Cuối cùng, chúc nhóm mỹ nhân năm mới cát tường, lập tức hạnh phúc, lập tức vui vẻ, mã đáo thành công, lập tức yêu nhiều hơn, O(n_n)0.