Editor: Lãnh Hàn Tử Băng
Dung Noãn Tâm bị sặc nước sông sắp không thở nổi nữa, sau đó có cảm giác ngang hông mình trầm xuống, thân thể giống như bị ai đó ôm bơi về phía trước...
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ Đức Hinh thật là hồ đồ, chỉ bằng Mạc Tiêm Tiêm mà muốn giết nàng sao? Đâu có dễ như vậy.
Đừng nói là ngân châm trên tay của nàng mà Tráng Tử biết nàng xuất phủ thì nhất định cũng sẽ theo sau.
Vừa không cần phải liều lĩnh bất chấp nguy hiểm tính mạng, huống chi Đức Hinh lại còn ở trên bờ thì e rằng Mạc Tiêm Tiêm sẽ không bỏ qua cho nàng ấy.
Mạc Tiêm Tiêm dẫn theo đám người đó tới, bọn họ ai nấy đều là có dáng vẻ của những kẻ hạ lưu bỉ ổi, người phụ nữ ác độc kia nhất định là muốn làm ô nhục vấy bẩn sự trong sạch của nàng hủy đi danh dự của nàng, Đức Hinh chẳng phải là…
Thân thể di chuyển rất nhanh, Dung Noãn Tâm cố gắng muốn mở mắt ra nhìn xem rốt cuộc là người nào, rồi một bóng đen xuất hiện đánh ngất nàng, dư quang nơi khóe mắt nàng chỉ nhìn thấy trong một mảnh tối đen rồi sau đó mất đi tri giác.
“Tráng Tử, ngươi chăm sóc chủ tử của mình như vậy sao? Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!” Một bóng lưng cao lớn không nhúc nhích che ở trước mặt Dung Noãn Tâm.
Tráng Tử quỳ gối sau lưng hắn, có thể nhìn ra được hắn ta cực kỳ kính trọng tuân lệnh người nam nhân này.
Ba… một tiếng, một đạo roi tàn nhẫn quất mạnh vào lưng Tráng Tử, Tráng Tử cắn chặt răng cũng chỉ ‘Hừ’ nhẹ một tiếng, một roi kia quất xuống đã xuất hiện một vết máu in trên chiếc áo, có thể thấy được người quất chiếc roi kia đã dùng hết mười phần sức lực.
Dường như người nam nhân kia vẫn còn cảm thấy chưa hài lòng, đôi mắt phượng yên tĩnh khác thường, vươn tay dường như hắn muốn vuốt ve giai nhân vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
Bản tay đã đưa ra một nửa, mày Dung Noãn Tâm vô thức nhíu lại một cái ngay sau đó miệng lại phát ra một tiếng mê sảng, tay hắn cứng đơ lại giữa không trung rồi đột nhiên thu tay về, quay người lại cùng với người nam nhân lúc nãy dùng roi đánh Tráng Tử đi ra ngoài.
“Cung tiễn chủ tử!” Giọng nói Tráng Tử vang lên ở phía sau hắn.
Ngay sau đó cửa phòng ‘Rầm’ một tiếng khép lại, cùng lúc đó Dung Noãn Tâm trên chiếc giường cũng khổ sở hừ mấy tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra…
Cảm thấy mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại thì nàng lập tức ý thức được mình đã được cứu, đôi mắt lạnh lẽo lập tức khôi phục sự sáng tỏ, nhìn một vòng trong phòng thì chỉ thấy Tráng Tử đang nghiêm túc quỳ gối trước giường.
Chỗ này cũng không phải là Dung phủ mà lại giống như là ở một khách điếm nào đó.
“Tráng Tử! Là ngươi đã cứu ta sao?” Trong tiềm thức của Dung Noãn Tâm vẫn cho là người mà nàng nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại nhất định là người đã cứu nàng lên khỏi dòng nước.
Tráng Tử cứng đờ, không nói gì.
Dung Noãn Tâm nghi ngờ nhìn hắn ta một cái, lại thấy hôm nay hắn ta mặc một bộ y phục hơi tối màu, có lẽ lúc đó xung quanh tối đen nên mình bị hoa mắt mà thôi…
“Khi ngươi đuổi tới rồi, ngươi có nhìn thấy Đức Hinh và Mỹ Cảnh!” Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lập tức Dung Noãn Tâm ngưng trọng nhìn hắn, trong lòng vô cùng lo lắng.
Với thủ đoạn của Mạc Tiêm Tiêm thì chỉ sợ Đức Hinh và Mỹ Cảnh rơi vào tay nàng ta nhất định là sống không bằng chết!
Tráng Tử cắn răng, lúc này trên mặt hắn chỉ còn lại sự thống khổ: “Ta...Vẫn chưa kịp cứu bọn họ!”
Đây là ý gì? Chưa kịp cứu? Vậy thì...có phải cũng có nghĩa là Đức Hinh và Mỹ Cảnh đã bị kẻ đó dùng thủ đoạn hiểm độc?
Đầu Dung Noãn Tâm chỉ cảm thấy ‘Ong ong’ một trận vang dội, sau đó ý thức tối đen choáng váng, vừa mới xuống giường thì bước chân đã lảo đảo mấy cái nhưng may là bắt được vạt áo trước của Tráng Tử.
“Nói...Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?”
Tráng Tử lại không dám ngẩng đầu nhưng thái độ của hắn ta thì lại đủ để bán đứng hắn có chuyện muốn giấu giếm, cuối cùng thở dài một cái đành phải nói sự thật: “Ta thấy Mạc Tiêm Tiêm cho người đem Đức Hinh và Mỹ Cảnh đi...Chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Những lời đó, Tráng Tử thật sự không nói ra được.
Nhưng lúc đó chủ tử phân phó không cho hắn ta nhúng tay vào, hắn ta cũng chỉ có thể cắn chặt răng khắc chế kích động muốn tự mình giết chết hết những người đó.
Đúng vậy, nếu như hắn ta ra tay vậy thì những người núp trong bóng tối kia nhất định sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hắn ta, đến lúc đó người gặp nạn tiếp theo đó chính là Dung Noãn Tâm.
Như vậy xem ra, chủ tử đã suy tính mỗi một bước đi vô cùng chu toàn.
Hắn ta vốn dĩ chính là ám vệ bên người không thể cho bất kỳ ai biết được của Dung Noãn Tâm, chủ tử phân phó hắn ta phải ẩn mình thì hắn ta nhất định không thể bị bại lộ dưới ánh mặt trời được.
Dung Noãn Tâm chỉ nghe thấy một tiếng ‘thịch’ vang lên thật lớn, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu giống như không thể hô hấp được.
Đức Hinh quả thật rất khờ, nhường đường sống lại cho mình rồi lại tự đưa mình rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, còn có Mỹ Cảnh lại là người vô tội mà…
Nghĩ tới đây, một giọt nước mắt trong suốt từ trong khóe mắt Dung Noãn Tâm vô thanh vô tức rơi xuống!
Chỉ là trong nháy mắt Dung Noãn Tâm đã thu lại vẻ khổ sở của mình, mối thù này...Cuối cùng là kết càng thêm sâu.
“Đứng lên, trở về phủ!” Nàng lạnh lùng lau nước mắt còn đọng trên má, toàn thân cũng bị một cỗ lệ khí bao phủ, sự trong trẻo lạnh lùng tỏa ra bốn phía của nàng càng làm tôn lên sự lãnh diễm của nàng.
Tráng Tử đi theo phía sau nàng, hai người đồng thời đi ra ngoài. Dung Noãn Tâm mới phát hiện nơi này lại là Yêu Nguyệt Lâu!
Quay đầu lại ý vị thâm trường liếc nhìn biển hiệu rồng bay phượng múa, nàng xoay người rời đi.
Dung phủ.
“Ta tìm phụ thân!” Dung Noãn Tâm đứng trước thư phòng Dung Định Viễn, lại bị hộ vệ bên người ông ta ngăn cản đường đi.
Dung Noãn Tâm cười lạnh, cố ý lên giọng nói: “Nếu là việc chúc đại thọ của Mạc lão thái quân, ngươi có đảm đương có gánh nổi trách nhiệm hay không?”
Vừa nói xong cửa thư phòng lập tức có người mở ra, Dung Noãn Tâm lạnh lùng trừng mắt nhìn người đã ngăn nàng ở cửa, nàng giẫm lên bậc thềm mà vào.
“Phụ thân, nữ nhi đã nghĩ ra được biện pháp tốt rồi!” Dung Noãn Tâm xoay người về người trước bàn khuôn phép hành lễ, trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng không nhìn ra được bất kỳ vẻ mặt gì, mắt hạnh hơi nheo lại.
Dung Định Viễn vì chuyện này mà đã sầu bạc cả tóc, rốt cuộc thì hôm nay đã nghe được Dung Noãn Tâm chịu nghĩ kế cho ông ta, cảm thấy trước mắt lại có hy vọng rồi.
Hôm nay ông ta vẫn còn có tính toán, nếu Dung Noãn Tâm không cho ông ta một câu trả lời chắc chắn thì ông ta lập tức đi cầu cạnh Dung Huệ Như một lần.
Dù sao Dung Huệ Như cũng vẫn là con gái của ông ta, giữa bọn họ vẫn còn tồn tại mối quan hệ lợi dụng, ông ta có thể dùng chung thân đại sự của nàng ta ra để trao đổi, chỉ cần Dung Huệ Như giúp ông ta giấu giếm chuyện này xuống, vậy thì...Qua mấy ngày nữa, ông sẽ thay nàng ta tìm một mối hôn sự tốt, cũng coi như là bồi thường cho đại phu nhân rồi.
Bây giờ Dung Noãn Tâm chịu giúp ông, vậy thì Dung Huệ Như ở đó thì không còn khó giải quyết như vậy nữa.
Nghĩ tới đây Dung Định Viễn vô cùng vui mừng, lập tức từ phía trong bàn vòng ra ngoài, hơi kích động hỏi: “Biện pháp tốt gì?”
Dung Noãn Tâm tiến lên một bước, tiến tới bên tai Dung Noãn Tâm nhở giọng nói.
Chỉ thấy trên mặt Dung Định Viễn lộ vẻ khiếp sợ, sau đó gật đầu thật mạnh.
Xem ra Dung Noãn Tâm quả thật là một con cờ hiếm có, không chỉ có thể giúp ông ta bày mưu tính kế, tương lai còn là một con cờ quan trọng có thể giúp cho ông ta làm chuyện đại sự.
Nghĩ tới đây, Dung Định Viễn càng cảm thấy mẹ con Dung Noãn Tâm còn có thể dùng được.
Khóe miệng Dung Noãn Tâm cong lên, trong lòng đã đoán được suy nghĩ lúc này của Dung Định Viễn rồi, nàng cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo tràn qua toàn thân, lại ngẩng đầu vẻ mặt của ông ta cũng càng lúc càng hung ác, nàng không muốn nhìn thấy nữa lập tức viện cớ xoay người trở về viện.
Vừa trở về viện Lương Thần lập tức ra đón, bởi vì trước đó bị trúng độc khá nặng nên sắc mặt nàng ấy vẫn chưa được tốt lắm, bây giờ thấy Dung Noãn Tâm một mình trở về phủ thì vội vàng hỏi: “Tiểu thư, Mỹ Cảnh đâu? Sao Mỹ Cảnh lại không trở về cùng người?”
Vừa nhắc tới Mỹ Cảnh thì trong lòng Dung Noãn Tâm vô cùng buồn bã, đôi mắt không thể kiềm được mà đỏ lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lương Thần theo bản năng mà buộc miệng hỏi.
Tính tình Dung Noãn Tâm ra sao mặc dù nàng ấy vẫn có chút không đoán ra nhưng nếu không xảy ra chuyện lớn gì, nàng chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ mặt khổ sở như vậy.
Không lẽ Mỹ Cảnh…
Nghĩ tới đây thì nước mắt Lương Thần lập tức ‘lộp bộp’ rơi xuống.
“Vào trong thôi!” Dung Noãn Tâm thở dài một tiếng mệt mỏi đi vào, bây giờ vẫn chưa phải là lúc để cho nàng khổ sở, chỉ có một lưới bắt hết tất cả bọn họ thì nàng mới có tư cách đau lòng…
Đúng lúc này, Tráng Tử cũng đi vào.
“Tiểu thư, ta chỉ tìm được những thứ này…” Tráng Tử đem món đồ mà mình mới vừa tìm được ở bến đò trình lên cho Dung Noãn Tâm xem, chẳng qua chỉ là mấy miếng vải rách trên người Đức Hinh và Mỹ Cảnh mà thôi, trừ những thứ đó ra thì còn có một khối Cổ Ngọc Đồ Đằng vô cùng kỳ quái.
Dung Noãn Tâm cầm khối ngọc kia lên, cẩn thận nhìn kỹ một phen, chỉ cảm thấy bức đồ án kia hình như vô cùng cổ quái giống như là một ít biểu tượng của biên quốc.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nhớ ra là đã nhìn thấy ở chỗ nào, sau đó nàng cất đi, e rằng là món đồ nào đó trên người của Đức Hinh.
Đức Hinh từng là nữ nhi của Vương Đại tướng quân, phụ thân tử trận trong cuộc chiến, người một nhà thì bị kẻ thù giết chết nên mới có thể làm bạn bên người của Thái Hậu lâu như vậy, vật này của nàng ấy cũng không có gì đặc biệt.
“Đi thả Dung Huệ Như ra!” Dung Noãn Tâm đem cất những thứ này xong thì phân phó Lương Thần đi thả Dung Huệ Như.
Lương Thần lập tức lau khô nước mắt đi theo bên người Dung Noãn Tâm, nàng ấy biết tiểu thư không phải là người vô tình, nàng đây là đang muốn báo thù cho Mỹ Cảnh…
“Dạ!”
Viện lão phu nhân hôm nay lại khó có được sự náo nhiệt.
Dung Noãn Tâm mời tất cả mọi người từ trên xuống dưới Dung phủ tới đây, hôm nay là ngày phụ thân đặc biệt cho phép Dung Huệ Như ra khỏi Từ Đường, nhất định phải loại bỏ xúi quẩy xui xẻo trên người và được cả nhà đón nhận, lúc này mới có thể trở về phủ lần nữa.
Vì vậy, sau khi đợi Dung Huệ Như tắm rửa thay quần áo xong thì lập tức có nha đầu xức nước bưởi lên người nàng ta.
Lúc lão phu nhân bước vào ngưỡng cửa thấy chỗ đó có để một chậu than đang cháy hừng hực, mặc dù trong lòng Dung Huệ Như giật mình sợ hãi nhưng cũng không chút do dự mà nhảy qua.
Coi như là loại bỏ xui xẻo đi.
Lão phu nhân cũng không có vẻ gì là vui mừng lắm, chẳng qua chỉ thản nhiên nói: “Nếu Định Viễn đã thả ngươi ra thì ngươi phải nhớ ân đức này, sau này cũng ít nảy lên ý định không tốt đi, cũng coi như là vì tổ tiên Dung Gia chúng ta mà tích đức!”
Những lời này vô cùng không nể mặt, cả người Dung Huệ Như cứng đờ nhưng cũng ngoan ngoãn quỳ xuống: “Tạ lão phu nhân chỉ dạy, mấy ngày nay Huệ Như ở Từ Đường đã rút được kinh nghiệm xương máu, quyết tâm muốn thay đổi triệt để sẽ làm người thật tốt, ngày sau nhất định sẽ không quên ân đức của lão phu nhân, không quên ân đức của tổ tiên!”
Lão phu nhân gật đầu một cái, phất tay để cho nàng ta ngồi xuống.
Dung Huệ Như lại khấu đầu một cái thật vang, từ từ đứng lên nhưng cũng không lập tức ngồi xuống mà chậm rãi đi tới bên cạnh Dung Noãn Tâm, trên mặt sớm đã không còn chút kiêu ngạo nào mà lại có vẻ thận trọng hơn.
Xem ra, mấy ngày ở Từ Đường thật sự là không dễ chịu mà.
So với trước đây Dung Huệ Như quả thật là đã gầy đi một vòng lớn rồi, sắc mặt cũng không đỏ thắm giống như trước đây mà lại hơi tịch vàng, đôi mắt xinh đẹp cũng bởi vì gầy đi mà lõm vào thật sâu.
“Muội muội thỉnh an Dung đại tiểu thư, quá khứ đều là do lỗi của muội mong rằng đại tiểu thư đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân tha thứ cho muội!” Trong ánh mắt của nàng ta còn chứa một chút nước mắt, dáng vẻ giống như đã thật lòng hối cải rồi cộng thêm dáng người càng ngày càng gầy yếu của nàng ta khiến cho người ta càng cảm thấy càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Dung Noãn Tâm cũng đưa tay ra đỡ nàng ta mà chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta cười nói; “Muội muội nói quá lời rồi, giữa tỷ muội thì làm gì có thù hận, chẳng qua chỉ là một chút khua môi múa mép của mấy người thích nói lung tung bậy bạ thôi!”
Nàng cũng không nói tha thứ hay không không tha thứ cho nàng ta.
Chỉ nhàn nhạt nói những ân oán lúc trước biến thành những câu nói luyên thuyên bậy bạ, thật sự là làm cho người ta đoán không ra ý tứ khác.
Dung Huệ Như kinh ngạc sửng sốt một chút, hình như vẻ mặt có hơi lúng túng rồi cũng miễn cưỡng cười một tiếng ngồi ở dưới Dung Noãn Tâm một bậc.
Cũng không biết Tam di nương cố ý hay là vô tình mà nhẹ nhàng thản nhiên hỏi một câu: “Nhị tiểu thư, có thể đi gặp Đại phu nhân không?”
Hôm nay người ở trong phủ cũng thức thời sửa cách xưng hô này lại. Nghe những lời này, vốn dĩ lão phu nhân đã thoải mái cũng nhịn không được mà nhíu mày, bà trợn mắt nhìn Tam phu nhân một cái, vốn dĩ chuyện Dung Định Viễn yêu thương thiên vị Tam di nương đã có chút ý kiến rồi, hôm nay thấy bà ta lại dám vượt quyền nói chuyện thì càng thêm chán ghét bà ta hơn.
“Tam di nương, ngươi đang nói cái gì vậy? Huệ Như vừa mới ra ngoài dĩ nhiên trước tiên phải đi chào hỏi thỉnh an đương gia chủ mẫu, thỉnh an lão phu nhân, ngươi nói như vậy chẳng phải là muốn đẩy nàng vào chỗ bất nghĩa!”
Nhị phu nhân rất lâu không nói gì đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm Tam di nương.
Trước đó trong hoàng cung sau khi chính mắt thấy cái kết của Dung Huệ Kiều thì một thời gian sau đó tinh thần Nhị phu nhân vô cùng sa sút, vốn có miệng lưỡi sắc bén nhưng cũng ngừng lại không nói nữa.
Vẻ mặt luôn hiện lên một vẻ ưu sầu, cho dù tới đây thỉnh an lão phu nhân thì bà ta cũng không nói nhiều.
Vì vậy, hôm nay Nhị phu nhân nói ra những lời như vậy thì tất cả mọi người ai nấy cũng giật mình yên tĩnh, Dung Noãn Tâm thản nhiên lướt nhìn bà ta một cái lại thấy Nhị phu nhân ôm mấy phần lấy lòng gật đầu với mình một cái.
Dường như trong lòng đã có chút hiểu bà ta đây là muốn làm gì rồi.
“Chỉ có ngươi là nhiều chuyện, vạch áo cho người xem lưng!” Lão phu nhân uống một hớp nước trà trong giọng nói bình thản lạnh lùng cũng không biết là hướng tới người nào phát cái hỏa này.
Nhưng hiển nhiên ai nấy đều cho rằng người mà Lão phu nhân đang nói tới chính là Tam di nương, lập tức mấy nha đầu ở một bên đều nhìn lên người bà ta một lần.
Thật sự là khiến cho lòng Tam di nương cực kỳ luống cuống!
Sau khi mọi người ai nấy hàn huyên với nhau xong thì đều tự trở về viện của mình, Trương ma ma hầu hạ lão phu nhân cũng ở đây cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát, độc của cao anh túc vẫn còn trong cơ thể bà chưa được loại bỏ đi hết, nếu không phải mỗi ngày ăn một ít vị thuốc dẫn ngủ gật thì chỉ sợ lão phu nhân cũng không nhịn được nữa.
Vì vậy sau mỗi lần ra ngoài làm việc thì bà đều lập tức muốn đi nghỉ ngơi.
Ra khỏi Di phúc viện, Dung Noãn Tâm cố ý đi chậm lại đi vòng qua đình giữa hồ của Bắc viện, vừa mới ngồi xuống thì sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ và nhẹ.
Ngay sau đó trên mặt hồ này lại xuất hiện một ảnh ngược một bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ…
“Noãn Tâm tỷ tỷ thật đúng là rất thảnh thơi, trong phủ bị làm thành như vậy mà ngươi còn có thể nhàn nhã ngồi uống trà ở chỗ này!” Dung Huệ Như cười ôn hòa, trên mặt cũng ngoan ngoãn biết nghe lời tìm không ra chỗ sơ hở.
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nhận lấy ly trà mà Lương Thần đưa tới khẽ thưởng thức một cái, sau đó ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ qua cây cổ cầm cổ hương trên bệ được đặt lên trước đó.
Theo đầu ngón tay linh động của nàng cổ cầm phát ra tiếng đàn nhàn nhã thong dong ngân nga, như khóc kêu ai oán lại tựa như bi thương, tựa như đau xót giống như trong trời đất này ai cũng bi thương…
Cả người Dung Huệ Như cứng đờ, nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới một người từ nông thôn trở về như Dung Noãn Tâm lại có thể biết đánh đàn như vậy.
Hơn nữa lại còn có thể đánh đàn giỏi như vậy, người ta nói người đàn hợp nhất sơn thủy một màu, Bích Ba như được gột rửa phát ra phát ra tiếng ngân nga nhẹ nhàng như vậy quả thật là trời xanh đau xót.
Ngay cả nàng ta cũng có loại ảo giác muốn khóc.
Cũng vào lúc này một trận âm rung vừa xong chỉ trong chớp mắt đột nhiên tiếng đàn của Dung Noãn Tâm lại trở nên sục sôi oanh liệt giống như vạn mã đôn bằng*, trăm vạn hùng binh chinh chiến giết địch, đao quang kiếm ảnh lôi minh thiểm điện*...
*Ý chỉ sự sắc bén mạnh mẽ mãnh liệt của tiếng đàn.
Chỉ trong chớp mắt đã tiến vào một cuộc chém giết tàn khốc!
Một lát sau thì sát khí bớt dần đi mà thay vào đó là tiếng gió thổi bi thương đau xót, khắp cả người máu chảy thành sông…
Cuối cùng chỉ còn lại hận ý không thể xóa sạch kéo dài vô hạn!
‘Ting’ một tiếng, đầu ngón tay lướt qua nặng nề đặt trên mặt cổ cầm, ba sợi dây đàn theo tiếng đó mà đứt lìa, Dung Noãn Tâm ngẩng đầu lên trong đôi mắt cũng trong suốt sáng tỏ.
Cong môi: “Muội muội không phải là nhàn nhã hơn ta sao, mẹ đẻ đã bị bệnh thành như vậy rồi mà vẫn còn có thể ở đây nghe đàn thưởng hồ!”
Nói xong, nàng ‘vọt’ một tiếng đứng lên cầm chiếc đàn ‘bùm’ một tiếng ném xuống đáy hồ, vốn là mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng lập tức bắn lên tầng tầng bọt sóng, vô số sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giống như hai người bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau đang không ngừng kịch chiến.
“Dung Noãn Tâm, ngươi cứ chờ xem ta sẽ làm thế nào khiến cho ngươi sống không bằng chết đi!”
Dung Huệ Như tiến lên từng bước nghiến chặt răng vang dội, nhớ lại những ngày ở Từ Đường nàng ta không hề thành tâm hối cải mà là đang suy nghĩ kế sách để đối phó Dung Noãn Tâm.
Lần này nàng ta muốn làm gì?
“Chỉ cần ngươi có bản lĩnh này thì ta cũng muốn thử một chút xem sao!” Dung Noãn Tâm lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt khinh thường giễu cợt đánh giá trên người nàng ta.
Bây giờ Dung Huệ Như ngoài thế lực của nhà ngoại ra thì nàng ta đã không còn bất cứ chỗ dựa nào nữa, nàng ta lại lấy cái gì ra để đấu với mình…
Hiểu được hiện tại mình vô cùng chật vật thảm hại, Dung Huệ Như cắn chặt răng rồi lại hơi thả lỏng ra cười một cái, đôi mắt theo đó mà cũng hơi cong lên: “Tỷ tỷ, ngươi nói xem nếu ta đẩy ngươi xuống hồ thì sẽ như thế nào?”
“Muội muội, ngươi thật là biết nói đùa nếu ngươi đẩy ta xuống hồ thì Thái Hậu nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu, tỷ tỷ ta nói thế nào đi nữa cũng là Huyện chủ được ngự ban, đến lúc đó ngươi đoán xem vì để bảo toàn cho Dung gia phụ thân có thể giao ngươi ra hay không?”
Dung Noãn Tâm nhịn không được ‘phì’ cười một tiếng vì sự ngây thơ của Dung Huệ Như mà cảm thấy bi ai, sau khi cười xong thì đôi mắt nhanh chóng liếc nhìn một cái cũng bình tĩnh nhìn nàng ta, thân thể khẽ nghiêng tới phía trước một chút, dáng vẻ giả vờ như muốn tới gần Dung Huệ Như: “Ngược lại ngươi nói xem nếu như tỷ tỷ đẩy ngươi xuống thì sẽ như thể nào đây?”
Dung Huệ Như chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run, mỗi lần nhìn thấy Dung Noãn Tâm cười đến rực rỡ như vậy thì nàng ta lại thấy trong lòng lành lạnh, nhưng nghĩ lại nàng ta không dám: “Tỷ tỷ, ngươi cũng sẽ không làm như vậy đâu bởi vì mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Mạc lão thái quân, Hoàng thượng và Khánh phi nương nương đều đang muốn gặp muội, nếu như không thấy muội đâu thì chẳng phải là phụ thân sẽ gặp nạn sao!”
Dung Noãn Tâm như có điều suy nghĩ rồi gật đầu một cái, lạnh nhạt thờ ơ nói: “Vậy cũng đúng, tỷ tỷ ta cũng chỉ là đang nói đùa với muội một chút mà thôi, muội muội sẽ không tưởng là thật đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, lúc nãy muội cũng là nói giỡn với tỷ tỷ mà thôi!” Dung Huệ Như che miệng cười, cười đến mức buồn nôn.
Đúng lúc ấy thì đột nhiên có người hô to lên: “Không xong rồi, không xong rồi, Đại phu nhân cắn lưỡi tự vẫn rồi!”
Dung Noãn Tâm và Dung Huệ Như đồng thời nhìn qua thì thấy nha đầu Hương Xảo đang chạy thục mạng tới đây.
Chuyện cắn lưỡi này lại còn cắn thật là đúng lúc, Dung Noãn Tâm hừ lạnh một tiếng đi theo tất cả mọi người đến viện của Đại phu nhân, nơi này vì bị đóng chặt cửa nhiều ngày cho nên có vẻ vô cùng quạnh quẽ và u ám.
Đại phu nhân đã được người khác cứu, bà ta đang nằm trên cái giường ban đầu kia, trên khóe miệng còn dính một chút máu, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt thì trắng bệch, nếu không phải thấy ngực bà ta còn đang khẽ phập phồng thì đã đủ cho người khác nghĩ là bà ta đã chết.
“Mẫu thân…” Dung Huệ Như lập tức nhào tới nằm trên người Đại phu nhân gào khóc lên.
Lưu đại phu vừa thu tơ hồng nói: “Cũng may vết thương không sâu, nếu cắn sâu thêm một chút nữa thì chỉ sợ là không giữ được mạng nữa!”
Thật đúng là rất khéo léo nha, không phải là bà ta bị điên rồi sao? Cắn lưỡi mà cũng có thể khống chế lực đạo giỏi như vậy.
Hương Xảo đã khóc lóc quỳ đến trước mặt Dung Định Viễn: “Lão gia...Nô tỳ không thể không nói, những người làm trong phủ thấy Đại phu nhân đã bị điên thì không có ai để ý đến sống chết của bà ấy nữa, thức ăn thì cũng là bữa có bữa không, Đại phu nhân đã ba ngày chưa ăn cơm rồi mới có thể đói bụng đến mức ăn như hổ đói cho tới mức cắn phải đầu lưỡi của mình...Cầu xin lão gia nể tình Đại phu nhân đã bị điên rồi khai ân cho bà ấy một con đường sống đi!”
“Sao? Lại có chuyện như vậy sao?” Dung Định Viễn hơi kinh ngạc, tuy nói ông ta vô cùng chán ghét Đại phu nhân nhưng nghe đến việc người trong phủ khắt khe với bà ta như vậy thì trong lòng vẫn còn có chút không vui.
Hương Xảo lập tức nói: “Nếu lão gia không tin thì hãy truyền ma ma chuyên quản chuyện thức ăn của Đại phu nhân hỏi thì sẽ biết ngay!”
Dung Định Viễn cảm thấy có lý, lập tức sai người truyền mấy ma ma kia vào.
Mấy ma ma ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi thì đã biết mọi chuyện bại lộ rồi cũng liều mạng đẩy hết trách nhiệm lên người của đối phương.
“Rõ ràng là ngươi đưa…”
“Hôm nay rõ ràng là ngươi…”
“Ta không có đưa qua…”
Dung Định Viễn bực bội phất phất tay: “Lôi xuống, mỗi người đánh hai mươi hèo!”
Một lúc lâu sau, Dung Định Viễn gần như thở dài nói: “Nếu đã bị thương rồi thì cứ bồi dưỡng cho tốt đi, dặn dò người làm không được khắc nghiệt với thức ăn Đại phu nhân giống như trước nữa…”
Nói xong ông ta chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền hà rồi rắm, cảm thấy Đại phu nhân cắn lưỡi nhất định là có dính líu tới Mạc gia, nhìn Dung Huệ Như vẫn còn đang nằm trên người Đại phu nhân gào khóc không ngừng.
Hết thảy tất cả thật sự có thể thuận lợi giấu giếm được không?
Rời khỏi viện của Đại phu nhân, Dung Noãn Tâm chỉ nói Dung Huệ Như nói được như vậy đúng là có tiến bộ rồi.
“Tiểu thư, đồ đã thu vào tay được rồi!” Lương Thần thấy nàng đi ra cố ý ghé vào tai nàng nói nhỏ.
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, nhanh chóng trở về viện của mình.
Màn đêm buông xuống Dung phủ hoàn toàn yên tĩnh, một bóng đen lại lén lút đi lại trên mái hiên Dung phủ, khi đi tới viện của Đại phu nhân thì đột nhiên rắc một chút thuốc bột, chỉ một lát sau thì những người ở trong viện đã im hơi lặng tiếng ngã trên mặt đất.
Bóng đen kia rút một pháo tín hiệu trong ống tay áo bắn lên không trung, một đạo ánh lửa bay lên, Dung Định Viễn vội vàng đuổi theo…
“Mẫu thân người yên tâm đi, nhi tử nhất định sẽ cứu người ra ngoài, hôm sinh nhật của ngoại tổ mẫu thì Hoàng thượng và Khánh phi nương nương sẽ tới chúc thọ, đến lúc đó Khánh phi nương nương sẽ mượn cớ thăm bệnh sẽ mời hoàng thượng tới đây để thăm viếng, người lại mời Tần thị đến viện của người Dung Noãn Tâm không có ở trong phủ đương nhiên sẽ không có người nào có thể ngăn cản được, đến lúc đó người lập tức vu cáo cho Tần thị hại người thành ra như vậy…”
Giọng nói của nam hài có vẻ hơi ngây thơ lải nhải liên miên vang lên, Đại phu nhân nằm trên giường cũng không nhúc nhích.
“Mẫu thân, nhi tử biết người buồn con vì mấy ngày nay không đến đây để nhìn người, nhưng mà con cũng vì phụng lệnh tỷ tỷ mới không dám tới...Nếu không phải hôm đó tỷ ấy bán đứng người thì có lẽ bây giờ người cũng sẽ không rơi vào tình trạng như vậy rồi…”
Nam hài ra vẻ phải đi nhưng lại chưa từ bỏ ý định nói thêm một câu.
Nhưng cũng vì câu này mà khiến cho thân thể của Đại phu nhân động đậy một chút, ngay sau đó bà ta lập tức nắm lấy tay áo nam hài.
“Cảnh Hoành...Cuối cùng thì con cũng trở lại...Mẹ nhớ con đến sắp phát điên rồi!”