Editor: Lãnh Hàn Tử Băng
“Phụ thân, Noãn Tâm chẳng qua chỉ là một cô nương hiểu biết nông cạn thì làm sao biết phải làm thế nào cho phải chứ?” Nàng nửa híp mắt lại cười như không cười nhìn Dung Định Viễn.
Trong lòng cũng đã không còn cảm giác oán giận nữa, giống như người đàn ông đang đứng trước mặt nàng không phải là phụ thân của nàng mà chỉ là một người xa lạ mới gặp lần đầu.
Bị ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của Dung Noãn Tâm nhìn chằm chằm lên mặt như vậy, cuối cùng Dung Định Viễn cũng hiện ra chút lúng túng xấu hổ.
Ông ta biết ông ta không nên hỏi nàng chuyện này, dù sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, nếu bàn về hiểu biết và mưu kế làm sao mà so được với người đã trải qua phong sương như Tam di nương chứ.
Nhưng trong tiềm thức ông ta luôn có cảm giác, chuyện này chỉ có Dung Noãn Tâm là có thể thay đổi được cục diện.
Hoặc có thể trong lòng ông ta luôn muốn bảo vệ Tam di nương, không muốn đẩy danh tiếng của bà ta lên đầu sóng ngọn gió.
Nếu chuyện này thành công đương nhiên sẽ không còn ai nhắc tới nữa, nhưng mà một khi chuyện này bị bại lộ chỉ sợ cả Dung phủ sẽ đẩy ra một tên đầu sỏ để cho một lời giải thích với Mạc gia.
Mạc lão thái gia là nguyên lão hai triều, Hoàng thương không nhìn mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật cuối cùng sẽ không để cho Mạc gia bị thua thiệt đâu.
Nghĩ đến đây, ông ta hơi cong môi, trong mắt ẩn ẩn mấy phần có vẻ lấy lòng: “Noãn Tâm, phụ thân biết con thông tuệ hơn người, mẹ con cũng là một người biết tri thư lễ nghĩa, trước kia là do phụ thân hồ đồ e ngại thế lực Mạc gia, bây giờ phụ thân đã thấy rõ được bộ mặt thật sự của Mạc thị rồi, sau này sẽ không bao giờ nghe bà ta xúi giục nữa, con có thể nguyện ý rộng lượng tha thứ cho phụ thân không?”
Giọng nói Dung Định Viễn mang theo vài phần cầu xin, không tiếc nói Mạc thị không đáng một đồng.
Lúc ông ta nói những lời này, ông ta có nghĩ tới việc ông ta cũng đã từng nâng Mạc thị trong lòng bàn tay ân ái như si?
Hoặc cũng có lẽ nam nhân chính là như vậy, có mới nới cũ chân ngoài dài hơn chân trong.
Dung Noãn Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, cảm thấy châm chọc vô cùng, ngẩng đầu lên trên mặt cũng treo lên sự vui vẻ rực rỡ, mắt hạnh linh động khẽ cong lên: “Tạ phụ thân khen ngợi, con trở về sẽ suy nghĩ một chút là được!”
Vẻ mặt Dung Định Viễn hiện lên vẻ vui mừng, nói liên tục mấy chữ ‘Tốt’.
Một đêm này, Dung Định Viễn lại đến viện Tần thị, nghe nói lại bị Tần thị đuổi ra ngoài, vậy thì ân tình này không cần cũng được.
Từ chuyện Chu Tích Ngọc trước đó, Tần thị cũng không hy vọng xa vời chuyện gì nữa, chỉ cần Dung Noãn Tâm có thể bình an vô sự tương lai có thể tìm một người tốt để gả thì cả đời này của bà cũng đã hài lòng rồi.
Còn về phần sủng ái của Dung Định Viễn, có lẽ là bà đã nhìn thấu rồi.
Lòng cũng lạnh như băng, người đàn ông này không có chuyện gì thì sẽ không lên điện tam bảo, chắc chắn là có chuyện muốn cầu cạnh con gái của bà mới có thể đi lấy lòng bà như vậy.
Tình cảm như vậy, bà không cần.
Dung Noãn Tâm ngồi trước cửa sổ, cằm đặt trên khuỷu tay, đáy mắt mang theo sự cô tịch nghĩ không thông.
Nghe Tráng Tử hồi báo, Dung Noãn Tâm gật đầu một cái nói nhỏ: “Suy nghĩ của mẫu thân thật rõ ràng!”
“Tiểu thư…” Tráng tử có chút không hiểu ý của Dung Noãn Tâm nhưng lại cảm thấy mình không nên hỏi nhiều, cố nghĩ thêm chút nữa lại nói: “Hôm nay biểu tiểu thư đã tỉnh táo lại, nghe nói là sẽ bị câm, sau này không thể nói chuyện được nữa!”
Dung Noãn Tâm cong môi cười, gật đầu một cái, đây cũng là một tin tốt.
Đương nhiên Chu Tích Ngọc không thể chết được, nếu như nàng ta chết rồi vậy thì đầu mối trên người nàng ta sẽ bị mất, xem ra Dung Định Viễn đối với nàng ta vẫn có chút coi trọng.
Lúc Dung Huệ Mẫn chết cũng chưa từng thấy ông ta gấp gáp sốt ruột như vậy.
Vì một cháu gái khác họ, mà suýt chút nữa trừng phạt nàng nữ nhi ruột thịt của ông ta.
Trước đây Dung Noãn Tâm vẫn cho rằng Dung Huệ Như mới là người mà Dung Định Viễn yêu thích, làm nhiều chuyện mất mặt xấu xa như vậy mới chịu quyết định giam nàng ta lại.
Bây giờ nghĩ lại, cũng không phải!
Thân phận của Chu Tích Ngọc tuyệt đối không có khả năng đơn giản chỉ là cháu gái của Dung Định Viễn như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ không ra lý do nằm ở đâu nên chỉ đành thôi vậy.
Trước lúc mặt trời lặn, Dung Noãn Tâm đang chuẩn bị đi thỉnh an Tần thị thì lại bị nha đầu Lục Kiều bên cạnh Dung Định Viễn mời đi tiền thính.
Lúc vừa vào cửa lại nhìn thấy Dung Định Viễn ngồi trên ghế chủ vị, trong lòng đang nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì?
“Noãn Tâm, ngươi nói một chút đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?” Chỉ thấy Dung Định Viễn giận đến mức không thể nuốt trôi cầm lấy bức thư hung hăng ra sức ném đến trước mặt nàng.
Lúc này Dung Noãn Tâm mới chú ý tới, người đàn ông ngồi chung ở ghế chủ vị với phụ thân lại là Thiên Dận Thường.
Hôm qua nàng mới đâm hắn ta bị thương, hôm nay hắn ta lập tức tìm tới cửa sao? Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm đã nghĩ ra đối sách tốt để đối phó từ lâu, ở cái chỗ hoang vu hoang dã kia trừ Lương Thần và Mỹ Cảnh thì cũng chẳng còn ai ở chỗ đó nữa.
Cái người mà âm thầm bảo vệ Thiên Dận Thường kia đương nhiên sẽ không lộ mặt rồi.
Trước khi nàng đi thì nàng tiêu hủy hết tất cả chứng cứ rồi, Thiên Dận Thường đừng mơ mà vu oan cho nàng.
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên Dận Thường một cái lại thấy đối phương đang cười nhìn nàng trừng mắt, trong lòng càng nghi ngờ thật sâu, cầm lá thư kia lên nhìn thì thấy giấy trắng mực đen viết: Ngày mai vào giờ Tuất, gặp nhau ở bến đò, nhất định không phụ tâm nguyện gặp nhau, gửi Thiên Dận Thường!
Dung Noãn Tâm không khỏi trợn tròn hai mắt, nhìn dòng chữ Khải nhỏ trên đó.
Đây đúng là chữ viết của nàng, khi viết chữ nàng rất thích kéo dài đuôi chữ một chút, lúc trước trong hoàng cung nàng cũng đã từng viết tặng chữ cho nên những người từng thấy chữ của nàng quả thật cũng không ít.
Dĩ nhiên, Dung Định Viễn cũng nhận ra đây là chữ của Dung Noãn Tâm nên mới có thể tức giận đến như vậy.
Đọc kỹ trong lòng nhiều lần thì Dung Noãn Tâm chợt hiểu ra mọi chuyện, cái này...Không phải là bức thư mà Đức Hinh viết cho Thiên Dận Huyền hay sao? Tức là đã bị Thiên Dận Thường dùng để mô phỏng viết theo chữ của nàng rồi đưa đến Dung phủ. Vừa nhớ đến khuôn mặt u buồn của Đức Hinh, trong lòng Dung Noãn Tâm lập tức dâng lên sự bất an, nếu Thiên Dận Thường đã nhìn thấy bức thư kia của Đức Hinh, vậy thì...Có phải Xuất Trần đại sư không muốn Đức Hinh và Thiên Dận Huyền bên cạnh nhau cho nên mới chuyển tin cho người khác hay không?
Không xong rồi, nếu thật sự là như vậy thì...Đức Hinh chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm sao, không chừng sẽ bị người nào đó ngấm ngầm tính kế.
Trong lòng Dung Noãn Tâm đã xoắn lại với nhau nhưng trên mặt thì lại bình tĩnh, không biến sắc.
Nàng nhướng mày nhìn Thiên Dận Huyền một cái, nụ cười trong trẻo lạnh lùng bên môi thì trước sau như một: “Chắc chắn phụ thân và Trấn Nam Vương đã nhìn lầm rồi, thư này không phải là của ta viết!”
“Vậy sao?” Dung Định Viễn nhíu mày dường như vô cùng nghi ngờ.
“Phụ thân, nữ nhi cũng không có lòng ái mộ với Trấn Nam Vương về điểm này người chắc là đã biết không ít rồi, nếu nữ nhi muốn ở bên Trấn Nam Vương thì chỉ cần gật đầu nhẹ một cái thôi cần đưa thư tình làm gì nữa chứ, lại còn đến mức phải bỏ trốn như vậy?”
Thật ra chỉ cần nghĩ kỹ lại thì chắc chắn đã biết rõ Dung Noãn Tâm không có nói dối rồi.
Nhưng Thiên Dận Thường cũng không vội, lắc đầu một cái đồng tình nhìn Dung Noãn Tâm giống như vô cùng mất mác: “Tâm nhi, ta biết nàng không muốn để lộ ra vết sẹo này nhưng mà Hậu gia không phải là người ngoài, hôm qua nàng ở trong ngực Bổn vương khóc đến mức đau lòng như vậy, lòng Bổn vương cũng rất đau, nhưng Thiên Mộ Ly cũng không hiểu được phải thương yêu nàng, nếu như nàng thật sự quyết định như vậy ta lập tức xin Hậu gia thay chúng ta làm chủ đi!”
Dung Noãn Tâm nghe được những lời này giống như lọt vào trong sương mù, rốt cuộc là Thiên Dận Thường đang nói cái gì vậy? Chuyện này sao lại có liên quan đến Thiên Mộ Ly nữa rồi?
Dung Định Viễn cũng không cho nàng suy nghĩ nhiều, vẻ mặt vui mừng lập tức hỏi: “Noãn Tâm, con thật lòng muốn ở bên Trấn Nam Vương sao?”
“Nói bậy, nữ nhi chưa bao giờ nói muốn ở bên cạnh hắn ta!” Dung Noãn Tâm vô cùng không vui, chém đinh chặt sắt bác bỏ không thừa nhận,
Thiên Dận Thườn cười cười, nữ nhân này còn muốn lấy chút tài mọn để tránh khỏi lòng bàn tay của hắn ta sao, đừng có nằm mơ.
Nói xong, Thiên Dận Thường vỗ tay một cái bên ngoài lập tức đi tới một người: “Bần ni bái kiến Trấn Nam Vương, bái kiến Định Bắc hậu!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Dung Noãn Tâm chợt quay đầu lại, mắt hạnh trợn tròn, người trước mặt đúng là sư phụ người mà nàng tôn trọng một đời, bà ấy...Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
“Xuất Trần sư thái, hôm qua Dung tiểu thư ở trong chùa ngươi xin được một quẻ hạ hạ, có thể giải thích hay không?” Thiên Dận Thường vừa nói vừa lười biếng bắt chéo hai chân, dù bận vẫn ung dung nhấp một miếng trà trên bàn, gương mặt tuấn tú yêu nghiệt đến cực điểm luôn treo lên một cười tà bất cần đời.
Hắn ta thật muốn xem, lần này Dung Noãn Tâm sẽ thoát thân như thế nào đây.
Nhiều lần so chiêu hắn ta thua một lần lại thua thêm lần nữa, lần này hắn ta nhất định phải làm một cú chuyển mình để lấy lại uy phong của một người đàn ông.
Nhìn vẻ mặt hết sức kinh hãi của giai nhân, nụ cười trên môi Thiên Dận Thường càng thêm sâu, cuối cùng cũng có một ngày nữ nhân này bị một vố đau như vậy.
“Hồi bẩm Trấn Nam Vương, thẻ tre này có thể giải!” Xuất Trần nhìn cũng không nhìn Dung Noãn Tâm, từ đầu tới cuối đều cúi thấp mi mắt xuống giống như một loại tượng gỗ, khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Có thể giải? Sư phụ muốn làm gì? Dung Noãn Tâm không dám tin nhìn bà, hoặc có thể mấy ngày này đã xảy ra nhiều chuyện để cho nàng hết sức kinh hãi rồi cho tới bây giờ trong đầu nàng lúc này vẫn là một mảnh rối loạn, mới không thể kiềm chế tâm trạng của mình.
Giọng Xuất Trần hơi trầm thấp vang lên bên tai: “Huyện chủ là Cô tinh giáng thế, cưới nàng nhất định phải uy trấn tứ phương thì mới có thể trấn áp được sát khí của nàng, còn nữa...Nhất định là không thể tái giá thê thiếp nếu không thì gia đạo không yên con cái không vượng!”
Dung Noãn Tâm suýt chút nữa là cười rồi, sư phụ vậy mà lại thay nàng giải quẻ xâm, hôm qua nàng vốn chưa có xin xâm, thẻ xâm kia là nàng cho người ngụy tạo từ trước để mang trên người phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện xảy ra…
Cặp mắt híp lại, nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt này để đánh giá Xuất Trần sư thái, nhưng giờ khắc này nàng lại phát hiện ngày thường Xuất Trần sư thái nhất định là mặt lạnh tâm cũng lạnh, lông mày thì dài mà nhọn.
Các lão sư phu tử đã từng nói, những người có diện mạo này thì trong lòng sâu không lường được.
“Chuyện này...Hồ đồ, Vương gia thân thể ngàn vàng sao lại có thể cả đời không được cưới thêm thê thiếp?” Dung Định Viễn lén nhìn sắc mặt Dung Định Viễn, thấy người nọ không có gì khác thường thì lập tức nghiêm nghị lớn tiếng quát Xuất Trần đại sư.
Thiên Dận Thường nhìn chằm chằm tách trà trong tay đờ ra một lá, hắn ta...Giống như không cho phép Xuất Trần nói câu phía sau, ‘Không thể tái giá thê thiếp!’, bà ta thật là to gan, dám thả xuống một chướng ngại vật cho hắn ta như vậy.
“Không sao, Bổn vương thật lòng thật dạ với Huyện chủ, ta đã quyết tâm từ lâu cả đời này chỉ cưới một thê tử!”
Thật lâu sau, Thiên Dận Thường mới cong môi cười nhìn về phía Dung Noãn Tâm.
Đúng là trò cười lớn của thiên hạ mà, chuyện chung thân của Dung Noãn Tâm nàng sao lại có thể để cho người khác quyết định làm chủ được, sự khiếp sợ lúc nãy bây giờ đã phục hồi lại tinh thần được rồi, Dung Noãn Tâm cong môi cười một tiếng: “Tiểu nữ làm sao dám gieo tai họa gây tổn hại đến Vương gia? Tội danh này, ta không gánh nổi!”
Dứt lời, nàng ý tứ sâu xa nhìn về phía Dung Định Viễn: “Đề nghị hôm qua của phụ thân rất tốt, nữ nhi đã nghĩ xong rồi!”
Cả người Dung Định Viễn run rẩy cứng đờ, đúng vậy, có lẽ chỉ có Dung Noãn Tâm mới có thể giải trừ chuyện cấp bách bây giờ của ông ta, mối hôn sự này sau này nhắc lại cũng không sao, đợi giải quyết xong chuyện của Mạc thị bên kia lại suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau cũng không muộn.
Dung Noãn Tâm lại nhìn về phía Xuất Trần sư thái cười châm chọc: “Không ngờ sư phụ cũng lẫn vào trong việc trần thế này, không phải sẽ phá hủy tu vi mấy chục năm của người sao?”
Tất cả mọi người ai cũng muốn nàng gả cho Thiên Dận Thường, mặc dù Dung Noãn Tâm không biết bọn họ có mục đích gì nhưng rõ ràng là không phải vì hạnh phúc cả đời của nàng.
Xuất Trần nhắm mắt lại nhỏ giọng đọc câu Phật hiệu không hề nói tiếp.
Thiên Dận Thường thấy khí thế nàng càng ngày càng bức người thì lập tức thay đổi sắc mặt mất mác đồng tình, tiến lên một bước cố gắng kéo tay Dung Noãn Tâm dịu dàng nói: “Tâm nhi, chẳng lẽ nàng vẫn chưa rõ sao? Thiên Mộ Ly chắc chắn sẽ không thay đổi ý định của mình đâu, chuyện của hắn với trưởng nữ Mạc gia cũng đã đồn khắp Kinh thành rồi, chiều hôm qua trưởng nữ Mạc gia quần áo xốc xếch chạy ra khỏi tẩm cung của hắn, Bổn vương biết nàng rất đau lòng trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào chấp nhận được, nhưng mà nàng hãy tin tưởng Bổn vương, Bổn vương chắc chắn cả đời sẽ che chở cho nàng!”
Thiên Dận Thường nói vô cùng xúc động giống như trong lòng hắn ta thật sự nghĩ như vậy.
Dung Noãn Tâm chợt ngẩng đầu lên, một nỗi hận khôn cùng trong lòng nàng bắt đầu liên miên không dứt, thì ra...Thiên Mộ Ly thật sự ở bên Mạc Tiêm Tiêm rồi.
Vậy mà nàng còn từng lộ vẻ cảm động đủ loại với hắn.
Tất cả chẳng qua chỉ là giống như một đứa bé mà thôi.
Sự rét lạnh trong mắt nàng càng thêm nồng đậm, Dung Noãn Tâm một phen tách mở bàn tay Thiên Dận Thường ra, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn: “Trấn Nam Vương, là do Noãn Tâm nói không đủ rõ ràng với người sao, hay là do người vẫn chưa hiểu rõ? Nếu như người muốn bức hôn, ta nhận nhưng nếu muốn ta can tâm tình nguyện thì rất xin lỗi tiểu nữ không làm được…”
Nàng nhếch đôi môi anh đào lên, rõ ràng đôi môi ấy mềm mại như cánh hoa nhưng mỗi câu chữ nàng thốt ra càng trở nên lạnh lùng hơn.
Cũng giống như tính cách của nàng vậy, có muốn che đậy cũng k thể làm được.
Tim của Thiên Dận Thường giống như bị thứ gì đó rút ra ngoài, không giống với loại muốn mãnh liệt chiếm đoạt lúc trước mà là có hơi chua xót bế tắc, giống như bầu không khí ở chỗ này vô cùng ít ỏi, khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng khó thở.
Ý bỡn cợt vui vẻ trên mặt kia dần dần biến mất, từ từ...Từ từ...Chuyển thành vặn vẹo.
Rồi lại từ từ...Từ từ...vặn vẹo nhăn mặt lại, cuối cùng biến thành sự tức giận xa lạ.
“Dung Noãn Tâm!” Thiên Dận Thường tức giận đến mức kêu cả tên nàng, đốm lửa nhỏ đang nhảy múa trong con ngươi, đẩy cô gái trước mắt ra xoay người bước qua thềm cửa rời đi!
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Bầu không khí vô cùng quái dị, trong lòng Dung Định Viễn đang trù tính chuyện đại thọ sáu mươi tuổi của Mạc lão thái quân.
Dung Noãn Tâm xoay người lại, tiêu sái bước từng bước đến trước mặt Xuất Trần: “Sư phụ, con còn có thể tin tưởng người sao?”
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng vạn năm không thay đổi cuối cùng cũng từ từ tan vỡ xuất hiện vết nứt của Xuất Trần, bà từ từ ngước đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lên nhìn Dung Noãn Tâm, sự rối loạn phức tạp trong đáy mắt cũng chỉ sau một cái chớp mắt thì tất cả lập tức khôi phục lại bình tĩnh: “A di đà phật, bần ni chẳng qua chỉ là làm chuyện bổn phận mình nên làm mà thôi!”
Đoán xâm là bổn phận nên làm của bà ấy! Nói không sai.
Tốt...Quả đúng là rất tốt! Từng người một ai cũng dùng hết thủ đoạn với nàng, tùy ý có thể dùng nàng làm con cờ để thao túng sắp đặt.
Nghĩ đến đây Dung Noãn Tâm nở nụ cười lạnh, phất tay áo xoay người rời đi.
Trước khi đi thì lại thấy lá thư bị ném trên mặt đất, những nét chữ nhỏ nhắn như thêu kia là do một tay sư phụ dạy nàng viết, nếu muốn bắt chước thì e rằng cũng chỉ có sư phụ mới có thể bắt chước nét chữ giống như vậy.
Một châm giẫm lên lá thư, Dung Noãn Tâm đi nhanh ra khỏi tiền thính, Mỹ Cảnh thấy nàng ra ngoài thì lập tức nghênh đón.
“Chuẩn bị xe, bổn tiểu thư phải ra khỏi phủ!” Dung Noãn Tâm vừa bước nhanh về phía cửa phủ vừa gắng sức phân phó.
Mỹ Cảnh hầu hạ Dung Noãn Tâm lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy nàng giận dữ đến như vậy, trong lòng không hiểu nổi cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?
Trong quá khứ cho dù là gặp phải chuyện tồi tệ gì đi chăng nữa thì dáng vẻ của Dung Noãn Tâm đều là gió thoảng mây bay.
Trong lòng cũng không nhịn được lộp bộp trầm xuống.
Lên xe ngựa, Dung Noãn Tâm lập tức cất giọng phân phó: “Đi ra bến đò!”
Sư phụ vẫn chưa giao lá thư cho Thiên Dận Huyền, hơn nữa nhìn tình hình của Thiên Dận Thường chắc cũng đã biết rõ chuyện Đức Hinh muốn bỏ trốn với Thiên Dận Huyền rồi, chỉ e rằng trong buổi họp mặt như thường lệ sẽ gây bất lợi với Đức Hinh.
Không biết tại sao, Dung Noãn Tâm có một loại dự cảm mãnh liệt rằng tất cả những chuyện này vẫn luôn nằm trong một ván cờ…
Đến bến đò sắc trời đã dần dần tối đi, nói vậy là đã qua giờ Tuất, chợt một tiếng sấm vang lên khiến Dung Noãn Tâm cảm thấy lo lắng, nghĩ đến việc Đức Hinh là một cô nương mềm mại yểu điệu lại chờ ở bến đò này một mình như vậy là vô cùng nguy hiểm.
Vì vậy khi xe ngựa dừng lại, Dung Noãn Tâm lập tức gấp gáp nhảy xuống nhưng lại thấy bến đò kia không có một bóng người, trái tim ẩn ẩn có chút thả lỏng, có thể là Đức Hinh cũng đã dò xét biết trong này có bẫy cho nên mới không tới trước như đúng hẹn đi?
Đang chuẩn bị xoay người rời đi thì thấy trong bụi cỏ có tiếng động nhẹ, Dung Noãn Tâm nghi ngờ đi tới nhìn. Thì thấy trong bụi có lại có một cô nương tay chân bị trói chặt và nhét vải rách vào miệng, bị ném ở chỗ nào đó vừa lật chuyển tới đây, chính là Đức Hinh Quận chúa…
Dung Noãn Tâm vội vàng lấy vải rách trong miệng nàng ấy ra, vừa cởi trói vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đức Hinh cuối cùng cũng hít một hơi trở lại, đến khi thấy rõ nàng ở trước mắt thì nàng ấy lập tức la lên: “Đi mau, Noãn Tâm, ngươi mau chạy đi…”
Nói xong nhìn về phía trước mặt hoảng sợ, một đôi mắt ngơ ngác mở to lên.
Dung Noãn Tâm đang cởi sợi dây trói trên tay nàng ấy, trong lòng nghi ngờ cố quay đầu lại nhìn lên thì thấy một đám người, Mạc Tiêm Tiêm đang dẫn theo bốn đến năm tên tráng hán đi về phía bên này.
“A…” Cách đó không xa Mỹ Cảnh cũng bị đám người đó uy hiếp, phu xe kia cũng chết thảm ngay tại chỗ.
“Dung Noãn Tâm, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Mạc Tiêm Tiêm cười một cách quái gở, trong mắt lóe lên sự ác độc khiến cho người khác sợ run giống như hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Dung Noãn Tâm.
Đời này, Mạc Tiêm Tiêm mặc dù bất hòa với nàng nhưng mà vẫn còn chưa kết thù hận gì, nếu là vì Thiên Mộ Ly thì cũng không thể nói được, nếu nàng ta có loại quan hệ kia với Thiên Mộ Ly vậy thì hoàng thượng ở đó chắc chắn sẽ làm chủ cho nàng ta.
Dung Noãn Tâm vừa suy nghĩ vừa cởi trói cho Đức Hinh Quận chúa, hai người cùng nhau đứng lên.
“Mạc Tiêm Tiêm, ngươi không sợ ta sẽ nói chuyện này cho Thái Hậu biết hay sao?” Đức Hinh lập tức kéo Dung Noãn Tâm ra sau lưng che chở, thanh sắc lạnh lùng quát lên.
Dù sao cũng là người ngây ngốc bên cạnh Thái Hậu đã lâu, khí thế trên người đương nhiên không phải loại người như Mạc Tiêm Tiêm có thể thể so sánh bắt chước được
Nghe những lời này, Mạc Tiêm Tiêm giống như nghe được chuyện cười lớn, cười đến run rẩy hết cả người nghiêng trước ngã sau, đợi đến khi nàng ta cười đủ rồi lúc này mới lạnh lùng nói: “Đức Hinh Quận chúa hôm nay ở chỗ này gặp gỡ nam nhân, chẳng lẽ Thái Hậu còn có thể giữ người lại sao?”
Thái Hậu vốn là muốn chỉ hôn nàng ấy cho Tam hoàng tử Thiên Mộ Ly, hôm nay chính nàng ấy lại phản bội Thái Hậu.
Giống như lời Mạc Tiêm Tiêm đã nói, e rằng Thái Hậu đã phái người đuổi giết nàng ấy rồi, sao lại đồng ý gặp mặt lần nữa chứ? Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Đức Hinh Quận chúa, Mạc Tiêm Tiêm cười đến mức càng thêm vui sướng, giọng nói the thé lại đề cao hơn một chút, giương cánh tay lên, mấy tên tráng hán kia đã bao vây xung quanh Dung Noãn Tâm và Mạc Tiêm Tiêm.
“Mạc Tiêm Tiêm, ngày hôm nay người mà người nhắm tới là ta? Vậy thì hãy tạm thời tha cho những người vô tội đi, để nha hoàn của ta và Đức Hinh Quận chúa rời đi…”
Dung Noãn Tâm mấp máy môi, lén cân nhắc tình thế của bây giờ.
Ngân châm trong tay áo đã vận sức chờ phát động, chỉ cần những người đó tiến thêm một bước nữa, nàng sẽ lập tức khiến cho bọn họ chết ngay lập tức.
Mạc Tiêm Tiêm hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy thù hận ác độc: “Dung Noãn Tâm, hôm nay ta muốn ngươi sống không bằng chết, những người bên cạnh ngươi một người cũng đừng mong trốn thoát...Để báo thù cho ca ca ta!”
Nói đến ‘báo thù vì ca ca của ta’, Mạc Tiêm Tiêm gần như cắn chặt răng bật ra tiếng.
“Khoan đã…” Thấy mấy tên tráng hán kia đang muốn đi tới, Dung Noãn Tâm lạnh lùng đảo qua cất giọng quát lên: “Mạc Tiêm Tiêm, chẳng lẽ đầu óc của ngươi không dùng được hay sao? Ngày đó các ngươi cũng đã điều tra ra ta không phải là người giết hắn ta rồi sao!”
“Dung Noãn Tâm, ngươi đừng cho là ta không biết trong tay áo ngươi đã giấu một loại độc châm cực độc, chỉ cần một châm thì lập tức có thể mất một mạng người, ca ca ta chính là bị ngươi hại chết!”
Mạc Tiêm Tiêm kích động, gương mặt xinh đẹp tràn đầy thù hận hung ác.
“Hả? Ngân châm gì?” Dung Noãn Tâm cố làm ra vẻ nghi ngờ nhíu mày, không hiểu hỏi.
“Ngươi còn giả bộ...Trấn Nam Vương đã kể rõ chi tiết với ta rồi, hôm qua chính ngươi đã dùng ngân châm kia đâm hắn đến bất tỉnh!” Lời vừa nói ra, Mạc Tiêm Tiêm giật mình nhớ ra mình đã lỡ lời rồi.
Nhưng nghĩ đến hôm nay Dung Noãn Tâm đã không còn đường sống nên cũng không che giấu gì nữa.
Quả nhiên là hắn ta...Thì ra trước khi hắn ta bất tỉnh đã nói câu ‘Thì ra là ngươi…’ kia chính là ý này, rốt cuộc Thiên Dận Thường đang muốn chơi trò gì đây?
Một mặt thì làm ra vẻ tình sâu như biển với nàng, một mặt thì lại ở sau lưng hãm hại nàng.
Nam nhân trên thế gian này, quả nhiên không có một tên nào tốt cả.
“Noãn Tâm đều là tại ta đã làm liên lụy đến ngươi rồi, nếu không phải tại ta đưa vật kia cho ngươi thì ngày hôm nay ngươi sẽ không tới đây, ngươi hãy đi đi chỗ này cứ để ta đối phó cho!” Trong lòng Đức Hinh Quận chúa áy náy không ngớt.
Vừa nghĩ tới Dung Noãn Tâm bởi vì giúp nàng ấy nên mới rước họa vào thân thì trong lòng của nàng ấy lại lập tức áy náy, chủ ý quyết định sẽ cùng những tên ác nhân này đồng quy vu tận, Đức Hinh đột nhiên đẩy Dung Noãn Tâm một cái.
Đẩy nàng vào xuống bến đò...
“Đi...Đi mau!”
‘Bùm’ một tiếng rơi xuống nước, Dung Noãn Tâm chỉ cảm thấy thân thể mình bỗng nhiên chìm xuống.
Trền bơ truyền đến tiếng của Mạc Tiêm Tiêm cực kỳ tức giận đang điên cuồng gào thét: “Tất cả đều nhảy xuống hết cho ta, ngày hôm nay không giết chết nữ nhân kia thì ai cũng đừng mong sống mà ra khỏi đây…”
Ngay sau đó bọt nước trên mặt sông văng khắp nơi, cùng lúc đó cũng vang lên tiếng những tráng hán kia liên tiếp nhảy xuống.
Dung Noãn Tâm bị sặc nước sông sắp không thở nổi nữa, sau đó có cảm giác ngang hông mình trầm xuống, thân thể giống như bị ai đó ôm bơi về phía trước...