Edit: Mean
Đối với chuyện xảy ra đại sảnh bệnh viện, lão Trần không hỏi, lão Dịch cũng không nói gì. Lão Trần tiếp tục đấu tranh với củi gạo dầu muối trong bếp, trong khi lão Dịch đi làm tranh thủ sớm ngày hoàn thành kế hoạch nghỉ hưu của mình.
Vài đêm trước Tết, cả hai định ôm nhau sau khi ân ái, vừa chuẩn bị ngủ say thì điện thoại lão Dịch để một bên rung lên bần bật, cầm lên alo một tiếng thì nghe thấy một giọng nữ thê lương phát ra từ bên trong: “Dịch Lãng! Cậu sẽ không chết tử tế ——”
Giọng nói quá sắc nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ, lão Trần cũng bị đánh thức, lấy điện thoại của lão Dịch hỏi người bên kia là ai, nhưng người phụ nữ đã dập máy sau khi lặp lại hai lần, gọi lại thì bên kia nhắc nhở đã tắt máy.
Cuộc điện thoại này xua đi cơn buồn ngủ của lão Dịch và lão Trần, hai người nhìn nhau vài giây, lão Dịch thở dài nói với lão Trần, “Chắc là Tưởng Hân Nhã.”
Lão Trần cũng đoán được chính là người này, cau mày muốn hỏi lão Nhị có muốn gọi cảnh sát không, còn chưa kịp nói đã bị lão Dịch lật người nằm đè lên.
”Anh sợ quá à,” Lão Dịch nói, “Có thể cho anh một chút ấm áp không?”
Lão Trần ngây người: “Anh lại muốn nữa hả?”
“Nếu em không muốn hoạt động thì để anh.” Lão Dịch nói xong đưa tay vào trong chăn bông, lão Trần giật mình, sau đó hơi ngẩng đầu ngậm lấy môi lão Dịch.
Tối hôm sau điện thoại lão Dịch lại đổ chuông, lần này lão Dịch có ghi âm lại trước, bên kia hô “Không chết tử tế” xong thì hắn đã cúp máy trước.
Mấy ngày sau giống như đồng hồ báo thức, Tưởng Hân Nhã gọi điện thoại, lão Dịch ghi âm, ghi âm xong lại ôm lão Trần ngủ.
Vào đêm 30, bố con lão Trần và lão Dịch ở nhà ăn cơm tất niên, đây là lần đầu tiên có người thứ 3 xuất hiện trong nhà lão Trần nên đêm đó quyết định không làm gì.
Khi cuộc gọi đến vào sáng sớm, Trần Lôi Lôi đang xem TV trong phòng khách, lão Dịch đi toilet, lão Trần làm đồ ăn khuya trong bếp. Trần Lôi Lôi liếc nhìn điện thoại của lão Dịch gọi hắn tiếp máy, lão Dịch đang ngồi trên bồn cầu, để Trần Lôi Lôi tự tiếp.
Vì vậy, Trần Lôi Lôi nghe thấy giọng nói có tố chất thần kinh của Tưởng Hân Nhã.
Trần Lôi Lôi im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô là ai?”
Tiếng hét của Tưởng Hân Nhã lập tức dừng lại, cô ta hỏi: “… Sao lại là phụ nữ? Dịch Lãng đâu?”
”Giọng điệu của cô có vẻ không phải đến chúc tết,” Trần Lôi Lôi nói, “Họ tên, số điện thoại, địa chỉ của cô là gì?”
Đầu bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô là cảnh sát à?”
Trần Lôi Lôi phớt lờ cô ta chỉ hỏi liên tục, “Tên, số điện thoại, địa chỉ.”
Tưởng Hân Nhã nghe vậy không biết lẩm bẩm cái gì, sau đó ngoan ngoãn nói cho Trần Lôi Lôi biết thông tin.
Trần Lôi Lôi nhớ kỹ lời cô ta nói, nói “Chờ” sau đó ngắt kết nối.
Tưởng Hân Nhã thẫn thờ nhìn màn hình đen điện thoại, đột nhiên luống cuống chạy sang nhà bên cạnh tìm em họ giải thích mọi chuyện, em họ nghe cô ta quấy rối Dịch Lãng mấy ngày nay, sắc mặt lập tức tái mét, vội vàng muốn gọi lại xin lỗi lão Dịch, nhưng Trần Lôi Lôi đã đưa số này vào danh sách đen trước rồi.
Em họ viết lại số dùng điện thoại của mình gọi lại, nhưng Trần Lôi Lôi đã tắt máy.
Khi lão Dịch bước ra hỏi ai gọi đến, Trần Lôi Lôi nói: “Không biết, một người phụ nữ rủa xả nửa ngày, con cúp máy rồi.”
Lão Dịch không nghi ngờ gì, mãi cho đến khi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát vào trưa ngày hôm sau mới biết Trần Lôi Lôi sáng sớm cơm nước xong liền mang cảnh sát đến nhà Tưởng Hân Nhã.
Trần Lôi Lôi không phải tay không báo cảnh sát, Tết nhất vốn dĩ cảnh sát nhân dân không muốn đi, nhưng Trần Lôi Lôi đã dùng lời lẽ của mình để thuyết phục đối phương.
Sau khi Tưởng Hân Nhã gọi điện quấy rối vào sáng sớm, sợ cảnh sát tìm mình mà sợ đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau khi cảnh sát tìm tới cửa, cô ta đã sợ hãi đến nỗi không biết phải nói gì, cuối cùng em họ chăm sóc cô ta phải cúi đầu xin lỗi, còn tính trả cho cô một khoản bồi thường.
Trần Lôi Lôi không muốn số tiền này, vừa lúc Tết người nhà họ Tưởng đều ở đây nên cô yêu cầu cha mẹ Tưởng Hân Nhã ở trước mặt cảnh sát ký giấy cam đoan, đảm bảo rằng Tưởng Hân Nhã sẽ không quấy rối lão Dịch nữa mới bỏ qua.
Lão Dịch không ngờ Trần Lôi Lôi chỉ cần nửa ngày đã giải quyết xong Tưởng Hân Nhã, lập tức cho cô một bao lì xì đỏ 888 tệ, Trần Lôi Lôi nhận lấy, viết 200 chữ bày tỏ khinh thường bố già với bạn trai bố già.
”Thật ra bọn bố đã ghi âm rồi.” Lão Trần nói
“Chỉ ghi âm thì có lợi ích gì?” Trần Lôi Lôi hỏi, “Con biết hai người đang dự định làm nhiều hơn một chuyện, nhưng đã bao giờ nghĩ tới cô ta có vấn đề về thần kinh không, hôm nay có thể gọi điện quấy rối biết đâu ngày mai lại giết người phóng hỏa?”
Nghe xong lời này, lão Trần muốn giải thích với cô rằng qua năm mới bọn họ sẽ đến đồn báo án nhưng bị lão Dịch ngăn lại.
Lão Dịch lại phát thêm một bao lì xì đỏ 888 tệ cho Trần Lôi Lôi rồi nói: “Lôi Lôi nói đúng, Tưởng Hân Nhã biết địa chỉ nhà anh, anh cảm thấy về nhà không an toàn nữa, hay là sống ở đây trước.”
Trần Lôi Lôi đã thu xong bao lì xì: “???”