Mộ Hồi Tuyết nói không sai.
Một nữ nhân chưa biết tên đột nhiên giết được người đầu bảng, lại còn đạt được một nửa thời gian nghỉ ngơi của hắn, nhảy một phát thành người chơi hạng cao. Phần lớn hồi quy giả sẽ cho rằng nữ nhân này chỉ dùng một phương pháp gì đó ăn may rồi mới giết được người đứng đầu, vì thế bọn họ nóng lòng muốn thử giết đối phương để thu hoạch thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người chơi xếp hạng cao chết trong tay Mộ Hồi Tuyết, bọn họ dần biết thực lực thật của nữ nhân này rất mạnh, không dám tùy tiện khiêu chiến cô ta nữa. Mà trước đó, Mộ Hồi Tuyết đã thu được rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, trở thành người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian.
Mộ Hồi Tuyết không phải một hồi quy giả cuồng giết người, điều này đối với Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và tất cả người chơi địa cầu là một chuyện tốt. Nhưng mà. . . . . .
Phó Văn Đoạt: “Ta không có lý do gì để giết ngươi.”
Nếu Mộ Hồi Tuyết là một hồi quy giả hung ác tàn bạo, trên tay có hơn mười vạn mạng người (=100 000), Phó Văn Đoạt còn có thể giao thủ cùng cô ta, giết cô ta cũng coi như “vì dân trừ hại”‘. Anh hoàn toàn có phần trách nhiệm này. Đương nhiên nếu thực lực Mộ Hồi Tuyết quá mạnh, anh cũng sẽ không liều mạng.
Bây giờ, Mộ Hồi Tuyết không nhưng đã mạnh mà còn không phải người hung ác, Phó Văn Đoạt không có lý do gì để giết cô ta.
Phó Văn Đoạt: “Giao chiến cùng cường giả, ta cũng muốn.” Nói xong, anh liếc mắt nhìn Đường Mạch. Thực hiển nhiên, Đường Mạch cũng hy vọng có thể giao thủ cùng cường giả, thực chiến là ý tưởng tốt nhất để tăng thực lực của mình.Phó Văn Đoạt tiếp tục nói: “Nhưng thứ nhất là ta chưa chắc có thể giết ngươi, thứ hai là không có lý do gì phải giết ngươi.”
Mộ Hồi Tuyết cười: “Ta muốn chết, đó là lý do tốt nhất rồi.”
“Tại sao ngươi lại muốn chết?”
Một giọng nữ hơi thấp đột nhiên vang lên, mọi người cúi đầu nhìn lại. Trần San San ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Mộ Hồi Tuyết, tựa hồ muốn tìm được suy nghĩ chân thật của cô ta thông qua biểu tình.
Mộ Hồi Tuyết cúi đầu nhìn cô bé, sau một lúc lâu, cô ta cười: “Không có lý do để sống. . . . . .Cho nên muốn chết. Nguyên nhân này có thể chứ?”
Trần San San im lặng, không mở miệng, ai cũng thấy cái lý do này hoàn toàn không thể lý giải được.
Bất kể là Phó Văn Đoạt hay Đường Mạch, bọn họ hoàn toàn không có lý do gì để lấy đi mạng sống của Mộ Hồi Tuyết. Bọn họ cùng vị hồi quy giả đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian này không tính là bạn bè, nhưng cũng không tính là kẻ thù. Giao thủ để luận bàn thì có thể, giết chết đối phương thì hơi cố sức, còn không nhất định sẽ thành công.
Đường Mạch suy tư một lát, chuẩn bị nói rõ nguyên nhân. Lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra tiếng cười, Đường Mạch theo bản năng ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy Mộ Hồi Tuyết dùng ngón trỏ sờ sờ cằm, mỉm cười: “Nếu nói, giết ta, có thể hồi sinh một người chơi đã chết trong trò chơi của Hắc tháp thì sao?”
“Bùm—–“
Đường Mạch trợn to hai mắt, hắn nghe được tiếng trái tim đang nảy lên kịch liệt trong lồng ngực.
Quy tắc mới của Hắc tháp bản 4.0, hồi quy giả vẫn phải chịu sự khống chế của thời gian nghỉ ngơi như trước, nhưng lại có thể chuyển hóa thành người chơi chính thức. Trừ cái này, còn có Bảng xếp hạng thời gian bị cưỡng chế đóng băng. Đường Mạch đã giết chết Từ Quân Sinh đứng thứ bảy, nhưng người thứ tám cũng không được nhảy lên vị trí đó.
Bởi vì Bảng xếp hạng thời gian đã bị đóng băng.
Một trăm hồi quy giả, chết một người thì ít đi một người.
Ngoài cái này, quy tắc của Bảng xếp hạng sẽ không thay đổi. Sau khi giết chết Từ Quân Sinh thì Đường Mạch nhận được một đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ. Đạo cụ này bề ngoài là một cục đá nhỏ màu xám, trong giới thiệu vắn tắt có nói dưới tình huống nhất định nó có thể hút những đạo cụ làm từ kim loại. Nhưng mà ghi chú của đạo cụ này——
【 Ghi chú: Là một cục đá tốt bụng—- Ta có thể giúp những cục đá khác trở thành dạ minh châu!】
(*) Dạ minh châu: Dạ minh châu vốn là một bảo vật có từ thời cổ đại. Người xưa tin rằng nó có thể phát sáng trong bóng tối, và đó là một điềm lành. Bởi vậy là dạ minh châu chủ yếu được sở hữu trong tay của các vị vương giả, quý tộc. Xem nhiều phim cổ trang Trung Quốc cũng sẽ thấy nó được nhắc đến, hình dạng giống ngọc trai thôi.
Ảnh minh họa: trước mắt đây là viên dạ minh châu to nhất thế giới, và nó đang ở Trung Quốc thì phải.
Trí nhớ Đường Mạch rất tốt, lập tức tưởng tượng ra hình ảnh quen thuộc kia. Hắn lấy cục đá tối thui từ trong ba lô ra, sau khi đặt hai cục đá ở cạnh nhau, bọn nó đột nhiên dung hợp lại. Cục đá màu bạc biến mất, cục đá màu đen lại sáng lên. Giới thiệu của đạo cụ mới vừa được hợp thành là—–
【Đạo cụ: Một viên dạ minh châu thần kỳ】
【Người sở hữu: Đường Mạch 】
【Phẩm chất: Hoàn mỹ 】
【Cấp bậc: cấp hai 】
【Lực công kích: không có】
【Công năng: Có lực từ rất mạnh, có thể tha hồ hút những đạo cụ kim loại 】
【Hạn chế: Chỉ có thể hút đạo cụ phẩm chất hiếm có, đối với đạo cụ phẩm chất dưới hoàn mỹ thì xác suất hút được rất nhỏ, phẩm chất càng thấp, xác suất hút thành công cũng càng thấp. Xác suất để hút đạo cụ phẩm chất rác rưởi là 0, thời gian hút đạo cụ là 30 giây, sau giây thứ 30 thì đạo cụ lập tức rơi xuống. Chỉ có thể dùng một lần trong vòng bảy ngày. 】
【Ghi chú: Chú vịt xấu xí còn có thể biến thành thiên nga, hòn đá nhỏ là ta cũng có thể biến thành dạ minh châu!】
Cục đá này là trước khi tham gia phó bản Thợ giày sắt, Đường Mạch lấy được từ mũ thối của Mario. Đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ cũng có điểm tốt và điểm xấu, không thể nghi ngờ, đây là đạo cụ tốt nhất Đường Mạch “húc” ra được. Ai cũng không nghĩ một cục đá phẩm chất bình thường vậy mà có thể dung hợp cùng đạo cụ khác, biến thành đạo cụ cực phẩm.
Cục đá này gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu. Lúc trước Đường Mạch chính là dùng nó hút lấy hai con dao của Bạch Nhược Dao, khiến anh ta bất ngờ không kịp phòng bị nên bị bắt.
Đường Mạch biết, đây không phải trùng hợp. Hắn đã có cục đá đen kia từ trước, hẳn là Hắc tháp đã sớm biết hắn có cục đá đó nên mới cho hắn phần thưởng này.
Mà hiện giờ, giết chết Mộ Hồi Tuyết thì có thể hồi sinh lại một người chơi đã chết trong phó bản của Hắc tháp. . . . . .
Hô hấp Đường Mạch gấp gáp hơn vài phần, hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Mộ Hồi Tuyết.
Mộ Hồi Tuyết biết hắn đang dao động. Cô ta tiếp tục nói: “Ngoại trừ hồi sinh được một người, giết ta, sẽ đạt được tất cả đạo cụ của ta. Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, ta không phải kẻ ngốc. Nếu ta bất tử, ta sẽ không đem những đạo cụ của mình tặng cho người khác. Nhưng ta chết rồi, các ngươi có thể thuận lý thành chương mà nhận lấy chúng. Đạo cụ của hồi quy giả chắc chắn nhiều hơn người chơi địa cầu.” cười nhẹ một tiếng, Mộ Hồi Tuyết nói: “Các ngươi hiểu ta đang nói gì mà nhỉ.”
Điều kiện này khiến Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không thể không động tâm.
Nhưng mà, Trần San San lại hỏi: “Tại sao ngươi không để mình chết trong trò chơi của Hắc tháp. BOSS Hắc tháp bình thường có thể không giết được ngươi, nhưng ông già Noel nhất định có thể.”
Mộ Hồi Tuyết mạnh đến đâu cũng chỉ là một người chơi thông quan Hắc tháp tầng bốn, ông già Noel thì cùng cấp bậc với Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái. Đường Mạch đã từng giao thủ cùng Đoàn trưởng Gánh xiếc, chưa đến Hắc tháp tầng sáu thì không ai trên thế giới có thể làm đối thủ của mấy con quái vật đó. Mộ Hồi Tuyết hoàn toàn có thể cố tình làm sai quy tắc trong trò chơi, khiến ông già Noel ra tay giết cô ta.
Mộ Hồi Tuyết lần đầu tiên thu lại nụ cười, còn nghiêm túc nhìn cô bé tóc ngắn: “Bị một con quái vật Hắc tháp giết chết, không phù hợp với thẩm mỹ của ta. Chết dưới tay cường giả thì ta vui vẻ chịu đựng. Nhưng chết dưới tay một con quái vật. . . . . .Bạn nhỏ, việc đó đạp lên tôn nghiêm của ta.”
Trần San San hé miệng thở dốc, không nói gì.
Giết chết Mộ Hồi Tuyết đúng là có nhiều thứ tốt, nhưng sau một lúc lâu, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều lắc đầu.
Phó Văn Đoạt: “Ta không có lý do để giết ngươi.”
Vẫn là câu trả lời đó.
Bọn họ không có lý do để giết chết một người chơi nữ không tính là người xấu.
Mộ Hồi Tuyết suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Nếu. . . . . .Ta còn lý do khác thì sao?”
———-
Quảng Châu, tại quảng trường Hoa Thành(Quảng trường ‘thành phố hoa’).
Mặt trời nóng bỏng treo cao trên không trung, những tia nắng chiếu xuống mặt đất, cơ hồi phải hun từng centimet đất thành chất lỏng. Quảng Châu vào đúng ngày chí tuyến Bắc, độ ẩm tháng sáu cực cao, quảng trường Hoa Thành rất ít vật che, tại cái thời tiết nóng nực kinh khủng này thì chẳng ai ngu mà ra ngoài đường. Nhưng mà hôm nay lại có ba người xuất hiện ở đây.
Đó là hai nam nhân da đen gầy gầy tầm thường, cũng một người đàn ông cao lớn khôi ngô.
Sau khi địa cầu online, các yếu tố sức khỏe của con người đã tăng lên, khả năng chịu đựng đối với thời tiết lạnh giá rét buốt còn tốt chán, đương nhiên loại tiết trời nóng nực này cũng sẽ không làm khó bọn họ. Nhưng chẳng hiểu sao trong cái ngày nóng thế này, hai nam nhân kia mặc quần áo phong phanh thì bình thường rồi, nhưng người đàn ông cao to như gấu đi cuối hàng thì lại bọc mình trong một lớp áo bành tô thật dày.
Râu gã khá dài, trên mặt lôi thôi lại còn hơi bẩn, trên đầu đội mũ lông làm từ nhung, đem mặt chôn trong cổ áo, đôi mắt màu xám bạc lẳng lặng nhìn nơi xa lạ này.
Hai nam nhân đi đầu cứ không phòng bị gì mà bước đi, bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên từ tháp Quảng Châu. Chỉ thấy một mũi tên bạc lấy tốc độ cực kỳ khủng bố phá vỡ không khí, thẳng tắp bắn tới trung niên nam nhân đang đứng bên trái. Nam nhân này phát hiện có gì không đúng, nghĩ thầm không tốt, nhưng hắn đã không kịp phản ứng rồi.
Mắt thấy mũi tên kia sắp bắn thủng đầu mình, bỗng nhiên một bàn tay to hiện ra trước mặt hắn, vũng vàng tóm lấy mũi tên kia.
Trên tháp Quảng Châu, hai nam nhân trung niên biến sắc, chạy nhanh theo lối exit, nhưng bọn hắn vừa mới tới tầng dưới cùng thì đã thấy một bóng người màu đen cao lớn đứng chặn trước cửa. Mớ râu rậm rạp che khuất diện mạo của gã, bọn họ chỉ có thể thấy một đôi mắt u ám.
Hai người bỏ chạy thật nhanh, nhưng tốc độ của Andre còn nhanh hơn bọn họ nhiều. Hai tay gã mỗi tay tóm một người, xách hai người chơi thực lực không tồi ở Quảng Châu lên, ấn xuống ghế nghỉ ngơi bằng nhựa trong đài truyền hình ở tầng một.
Lúc này, hai người chơi Tân Cương kia cuối cùng cũng chạy tới.
Hai người chơi Quảng Châu khiếp đảm nhìn người nước ngoài cao to xa lạ trước mặt, người này cứ như một con gấu khổng lồ vậy, áp lực khủng bố đè chặt khiến bọn họ không kiềm chế được mà lạnh run người. Hai người chơi Tân Cương bỗng nhiên thấy đồng cảm: nửa tháng trước bọn họ chính là bị uy hiếp như thế đấy!
Andre quay sang nói với hai người chơi Tân Cương: “Nói, tôi. . . . . .Tìm cô ấy.”
Ở chung gần một tháng, hai người sớm đã có thể trao đổi những câu đơn giản với Andre. Bọn họ truyền lại lời của gã: “Đừng sợ, bọn tôi cũng là người Trung Quốc, người này là một người chơi Nga, tên Andre. Bọn tôi từ Tân Cương đi đến đây, hắn muốn tìm Mộ Hồi Tuyết. Nghe nói lần cuối Mộ Hồi Tuyết xuất hiện là ở tháp Quảng Châu, cho nên bọn tôi tới nhìn xem. Hai người biết Mộ Hồi Tuyết ở đâu không?”
Nghe vậy, sắc mặt hai người chơi Quảng Châu khẽ biến.
Lát sau, một người nói: “Mộ Hồi Tuyết. . . . . .Nửa tháng trước đã rời khỏi Quảng Châu rồi.”
“Hả?”
Người nọ giải thích: “Nếu người cậu nói chính là hồi quy giả Mộ Hồi Tuyết đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian, vậy thì nửa tháng trước cô ta đã rời khỏi Quảng Châu rồi. Cô ta là một người rất kỳ quái, sau khi hai thế giới dung hợp thì cái gì cũng chưa làm, cứ đứng ở đỉnh tháp Quảng Châu. . . . . .Nhìn sao, nhìn trăng. Cô ta xem đủ rồi thì đột nhiên nhảy xuống, sau đó nói với chúng tôi, cô ta đi đây ,đi Bắc Kinh, bởi vì cô ta muốn tìm người giết mình. . . . . .”
Hai người chơi Tân Cương: “. . . . . .”
Andre hoàn toàn không nghe hiểu: “Mộ Hội học ở Larry?”
Người chơi Tân Cương: “Không phải đâu đại ca, cô ta muốn tìm người giết mình. . . . . .Sao cái này nghe cứ điêu điêu thế.”
Ngươi chơi Quảng Châu cực kỳ vô tội: “Thật mà, chính cô ta nói như vậy, sau đó liền đi luôn. Tổ chức của bọn tôi là tổ chức người chơi chính thức lớn nhất Quảng Châu, bọn tôi đã phái người đi theo dõi Mộ Hồi Tuyết, chỉ thấy cô ta rời khỏi Quảng Châu đi về phương Bắc. Còn cô ta có đúng là đi Bắc Kinh không thì chúng tôi không biết.”
Mặc dù nghe hơi vớ vẩn nhưng hai người chơi Tân Cương cũng chỉ có thể nói lại một cách chi tiết cho Andre.
Andre: “. . . . . .”
Đừng nói đến Andre, ngay cả hai người họ cũng không tin.
Nhưng mà sau đó bọn họ đã hỏi thêm một số người chơi Quảng Châu khác, đáp án giống y hệt hai người kia.
Andre trầm mặc không nói, gã chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng Bắc. Hai người chơi Tân Cương cực kỳ căng thẳng, bỗng nhiên nảy sinh một dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, giây tiếp theo, Andre nhìn bọn họ rồi nói: “Các cạu, đi bị xin đi.”
Người chơi Tân Cương: “. . . . . .”
Ngươi nghĩ bản đồ Trung Quốc giống bản đồ thế giới, muốn đi đâu thì đi à!
Cùng lúc đó, Bắc Kinh, Thiên Đàn.
Mộ Hồi Tuyết tháo roi da màu đỏ từ bên hông xuống, nắm trong tay. Đối diện cô ta là Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, ba người lẳng lặng nhìn nhau.
Sau khi Mộ Hồi Tuyết giải thích về dị năng của mình, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt quyết định hợp sức giết cô ta.
Dị năng của Mộ Hồi Tuyết không hoàn toàn là dạng công kích, nhưng rất khó giết. Đúng lúc cô ta cũng không muốn tùy tiện đi tìm đường chết, cô ta muốn chết dưới tay một cường giả để bảo vệ tôn nghiêm của mình; về mặt khác thì dị năng của cô ta sẽ theo bản năng mà đánh trả.
Đường Mạch: “Ngươi thật sự nghĩ kĩ rồi sao.”
Mộ Hồi Tuyết cười: “Các ngươi có lẽ không giết chết được ta.”
Đường Mạch không trả lời. Hắn lật tay rút ra cây dù nhỏ, bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Hồi Tuyết. Hắn cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, hai người biết đối phương đang tự hỏi làm thế nào để phá giải dị năng của Mộ Hồi Tuyết. Ngay sau đó, không hề báo trước, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cùng lao lên từ hai phía, tấn công Mộ Hồi Tuyết.
Tia sáng màu vàng lóe lên trong mắt Mộ Hồi Tuyết, tròng mắt cô ta hiện lên mấy đốm sáng màu vàng, chiếu lên thân thể Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
“Tìm được rồi!”
Roi da màu đỏ lập tức vung đến, mục tiêu chính là Đường Mạch. Góc độ của dây roi cực kỳ xảo quyệt, lượn từ sau lưng Đường Mạch, đúng lúc hắn đang nhảy lên. Thân thể Đường Mạch bay trên không trung, không có nơi mượn lực để né tránh, hắn cố gắng xoay người để tránh khỏi một roi này, nhưng roi da đỏ vẫn sượt qua tay hắn, lưu lại một vết thương nhợt nhạt.
Miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn đối phương.
Mộ Hồi Tuyết cong môi: “Ta sẽ không tùy tiện nhận thua.”
Đường Mạch bất đắc dĩ nói: “Ngươi cứ như vậy sẽ khiến ta nghĩ ngươi căn bản không muốn chết , mà là muốn giết bọn ta.”
Mộ Hồi Tuyết đang định mở miệng thì bỗng nhiên biến sắc, nghiêng người né đi. Vũ khí màu đen sượt qua mắt cô ta, Phó Văn Đoạt quét chân xuống dưới cô ta, Mộ Hồi Tuyết không tránh kịp nên lùi ba bước về phía sau.
Phó Văn Đoạt: “Quyết đấu sinh tử?”
Ngụ ý là, chiến đấu sinh tử, hai người còn có thời gian nói chuyện phiếm?
Quả thật không có thời gian.
Ba người đồng loạt xông lên, tiếp tục chiến đấu.
Có một chuyện mà Mộ Hồi Tuyết không biết.
Kỳ thật sau khi giết cô ta, không chỉ đạt được cơ hội hồi sinh một người chơi và nhận được đạo cụ của cô ta, Đường Mạch còn có thể lấy được dị năng của cô ta nữa. Nhưng đây không đủ để hấp dẫn Đường Mạch, giết một người mà không có lý do là hại người. Thứ chân chính khiến bọn họ hạ quyết định, chính là lời nói của Mộ Hồi Tuyết—–
“Bạch Nhược Dao không ngừng đi gây sự, tìm đường chết, là bởi vì làm thế sẽ khiến hắn cảm thấy mình vẫn còn sống. Mà ta thì đã chết rồi.”
“Ta giết chết người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian (cũ), là để hồi sinh một người.”
“Mà bốn tháng trước, người đó đã bị chính tay ta giết chết.”
“Phó Văn Đoạt, Đường Mạch. Giết ta. . . . . .Để cho ta đạt được tự do chân chính đi.”
Vì thế Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch liền đáp ứng, đem hết toàn lực để giết cô ta, cô ta cũng đem hết toàn lực để đáp lại trận chiến này.
Trong trận chiến của cao thủ không tồn tại chênh lệch giữa thực lực, chỉ xem trong những đòn đánh, ai mắc phải sai lầm trước.
Kỹ xảo cận chiến của Đường Mạch không bằng Phó Văn Đoạt và Mộ Hồi Tuyết, nhưng hắn thắng ở chỗ nhiều dị năng, dù sao cũng có thể tấn công bất ngờ. Hắn không sử dụng dị năng “Một người đàn ông rất nhanh”, trừ cái đó, hắn cơ hồ dùng tất cả dị năng của mình. Mộ Hồi Tuyết mấy lần bị hắn đẩy vào góc chết, nhưng lần nào cô ta cũng có thể trong thời gian ngắn phát hiện sơ hở của hắn, lấy công làm thủ, khiến hắn chỉ có thể phòng ngự.
Trận chiến này nhất định không phải thứ mà Trần San San cùng Phó Văn Thanh có thể xem.
Mặt trời dần dần lặn xuống, trong công viên Thiên Đàn, mấy hàng cây bên đường bị ba người chém đứt thành hai đoạn, đổ rạp xuống đất.
Khi mặt trăng dần hiện ra sau những đám mây cũng là lúc Phó Văn Đoạt phát hiện sơ hở của Mộ Hồi Tuyết. Một tay anh chống đất, kim loại đen cùng mặt đất va chạm vào nhau, tay còn lại biến thành vũ khí màu đen bén nhọn, thẳng tắp hướng tới đối phương. Cùng lúc đó, Đường Mạch cũng lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận Mộ Hồi Tuyết, trong nháy mắt khi đã ở gần đối phương, hắn lật tay, một que diêm lớn liền xuất hiện.
Que diêm lớn ma sát với mặt đất, bùng lên một ngọn lửa.
Vũ khí màu đen phá không, đâm thẳng tới cổ họng Mộ Hồi Tuyết.
Giờ khắc này, trong mắt Mộ Hồi Tuyết không ngừng lóe ra những đốm sáng vàng. Dị năng của cô ta cố gắng tìm ra cơ hội sống của mình, hai người trước mắt rõ ràng sơ hở chồng chất, có rất nhiều nơi để cô ta tấn công. Nhưng chính vì nhiều sơ hở, cô ta ngược lại không thể tránh thoát hai đòn tấn công này của bọn họ.
Thứ vũ khí màu đen kia khiến cô ta đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, que diêm khổng lồ kia thì lại cực kỳ đáng sợ.
Cơ hồ là trong chớp mắt, Mộ Hồi Tuyết liền đưa ra quyết định. Cô ta nâng tay lên ngăn lại vũ khí màu đen, nửa cánh tay bị cắt đứt rơi xuống mặt đất. Rồi cô ta thuận thế tránh được que diêm, cả người ngã mấy bước về phía sau, quỳ một gối xuống đất, thở hồng hộc bịt kín cánh tay đứt của mình.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đồng loạt ngừng lại động tác.
Vết thương trên người bọn họ cũng không ít hơn Mộ Hồi Tuyết là bao, đặc biệt là Đường Mạch. Không tính cánh tay đứt của Mộ Hồi Tuyết, thương tích của Đường Mạch còn nhiều hơn so với cô ta.
Ba người không ai mở miệng.
Sau một lúc lâu, Đường Mạch hé miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Ngươi thật sự muốn chết sao. . . . . .Mộ Hồi Tuyết.”
Phó Văn Đoạt thu hồi vũ khí cùng đạo cụ, anh gọi Phó Văn Thanh lại đây, bảo cậu nhóc lập tức chế tạo nước khoáng mới, bắt đầu chữa trị các vết thương trên người Đường Mạch. Đồng thời anh lấy ra hai bình nước khoáng khác từ Ổ gà, ném cho Mộ Hồi Tuyết: “Dùng để trị liệu thương tích.”
Mộ Hồi Tuyết không từ chối.
Năng lực hồi phục của cô ta rất mạnh, sau khi dùng nước khoáng, cánh tay đã chậm rãi trở về nguyên dạng.
Đường Mạch: “Tìm một nơi an toàn rồi từ từ nói.”
Mọi người đồng ý.
Sau khi rời khỏi công viên Thiên Đàn, Phó Văn Đoạt tìm được một tòa nhà văn phòng bỏ hoang, năm người dừng chân tại đây.
Bởi vì bị thương, Mộ Hồi Tuyết dựa vào vách tường, dùng băng vải xử lý gọn gàng vết thương của mình. Thương tích của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhìn rất nhiều, kỳ thật đều là vết thương ngoài da. Đường Mạch ngồi trên ghế xoay của một bàn máy tính, rút ra mấy tờ giấy ăn trên bàn, dùng nước làm ẩm giấy rồi lau những vệt máu khô trên người mình.
“. . . . . .Tại sao ngươi lại muốn chết?”
Mộ Hồi Tuyết ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch vừa lau máu vừa nói: “Sống sót, ngươi còn có rất nhiều chuyện có thể làm.”
Mộ Hồi Tuyết trầm mặc một lát, nở nụ cười: “Rất nhiều chuyện? Công tháp sao?”
Phó Văn Đoạt: “Còn ba tầng Hắc tháp chưa thông quan.”
Đường Mạch: “Sau khi thông quan bảy tầng Hắc tháp sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi không tò mò sao?”
Mộ Hồi Tuyết vốn định trả lời “Không tò mò”, nhưng cô ta nhớ tới chính mình vừa rồi còn làm ra hành vi cố hết sức để bảo toàn tính mạng, đành nhắm lại miệng. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, Mộ Hồi Tuyết nhắm mắt lại suy tư thật lâu. Cô ta mở to mắt nhìn Đường Mạch, cuối cùng cũng nói ra câu kia: “Ta không muốn chết.”
Nếu thật sự muốn chết, sẽ không dùng hết toàn lực, cho dù bị đứt cánh tay cũng muốn sống sót.
Nếu thật sự muốn chết, sẽ không cần ngàn dặm xa xôi chạy từ Quảng Châu tới đây, tìm người giết mình.
Không có hứng thú với thế giới này nhưng vẫn kiên trì sống đến bây giờ, liền chứng minh còn có lưu luyến gì đó. Mộ Hồi Tuyết không biết thứ đó là gì, nhưng chỉ khi cô sống thì mới tìm được đáp án.
Lúc này hai bên cũng coi như đã kết giao, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, quyết định hỏi nguyên nhân thực sự khiến Mộ Hồi Tuyết muốn chết. Nhưng ngay khi Đường Mạch chuẩn bị mở miệng, một giai điệu du dương của bài hát《Ngôi sao nhỏ lấp lánh 》bỗng vang lên. Bây giờ đã là đêm khuya, mọi người nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, nhìn về phía tòa tháp đen khổng lồ đang lơ lửng trên bầu trời Bắc Kinh.
Không có lời ca, nhưng giai điệu này là của bài hát 《Ngôi sao nhỏ lấp lánh 》nổi tiếng trên thế giới.
Giống như những ngôi sao thật sự, Hắc tháp bắt đầu lóe ra những đốm sáng màu bạc, lúc sáng lúc tối, không ngừng nhấp nháy, chiếu sáng cả thành phố. Tình huống này cũng phát sinh y hệt ở khắp các nơi trên thế giới, hơn nghìn tòa Hắc tháp cùng nhau nhấp nháy. Ở những khu đang là ban ngày thì sự nhấp nháy này cũng không rõ ràng, nhưng ở đông bán cầu, loại ánh sáng này giống như đêm sao trời vậy, ai cũng không thể bỏ qua.
Phó Văn Đoạt: “Hắc tháp rất ít khi mở những ca khúc nổi tiếng như thế này.”
Tròng mắt Đường Mạch co lại: “. . . . . .Phiên bản mới?”
Sau khi phát hết 《Ngôi sao nhỏ lấp lánh》, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên.
“Ding dong! Châu Âu khu 1 người chơi chính thức Lena Joophorse thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ năm.”
“Ding dong! Châu Âu khu 1 người chơi chính thức Lena Joophorse. . . . . .”
Tổng cộng thông báo ba lần.
Âm thanh vang dội truyền khắp toàn cầu.
Đường Mạch không nghĩ tới vậy mà đã có người thông quan Hắc tháp tầng năm nhanh như vậy, nhưng càng làm hắn cảnh giác chính là: “Hắc tháp đã lâu rồi chưa thông báo người chơi thông quan một cách khoa trương như thế.”
Chuyện này không bình thường!
“Ding dong! Dự tính 6 giờ 00 phút ngày 7 tháng 6 năm 2018, chính thức cập nhật phiên bản 4.5, dự tính sẽ cập nhật chế độ “Grab Six”. Hạn đến ngày 10 tháng 6 năm 2018, khu nào chưa tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng năm thì sẽ bị cưỡng chế công tháp, thỉnh tất cả người chơi chuẩn bị sẵn sàng.”
Lần gần nhất Hắc tháp phát ra một ca khúc để chúc mừng người chơi thông quan là hai tháng trước. Khi đó Mộ Hồi tuyết thành công thông quan Hắc tháp tầng bốn, mở ra phiên bản 4.0 của Hắc tháp, lúc ấy Hắc tháp đã đặc biết viết một bài hát để cảm ơn cô ta. Mà bây giờ, Hắc tháp thế mà lại có phiên bản 4.5.
Mộ Hồi Tuyết: “Hắc tháp chưa bao giờ nâng cấp phiên bản chỉ với mức độ 0.5, đây là lần đầu tiên.”
Trong lòng Đường Mạch dần nảy sinh một dự cảm xấu, không để cho hắn chờ lâu, rất nhanh, Hắc tháp đã trả lời nghi hoặc trong lòng hắn.
“Ding dong! Khu Châu Âu đã thuận lợi thông quan Hắc tháp tầng năm, đạt được ưu đãi miễn công tháp.”
“Còn lại chín khu. . . . . .”
“Thỉnh người chơi cố gắng công tháp!”
——————————-
(*) Ngôi sao nhỏ lấp lánh/ Twinkle, twinkle, little star – Jewel
Một đoạn lời bài hát:
Twinkle, twinkle, little star,
How I wonder what you are.
Up above the world so high,
Like a diamond in the sky.
When the blazing sun is gone,
When he nothing shines upon,
Then you show your little light,
Twinkle, twinkle, all the night
Giai điệu của nó mọi người ai cũng biết đấy, bài ca bảng chữ cái A B C D hồi mới học tiếng anh chính là chế từ bài này.