Mộ Hồi Tuyết cười nói: “Mặt khác, nếu cái việc uống rượu cùng nhau mà ngươi nói là chỉ cái buổi tiệc rượu bí mật kia, mỗi người đều tự chấp hành nhiệm vụ khác nhau của mình và quan sát đối phương từ xa. . . . . .Vậy thì người uống rượu cùng ta, Fly, nhiều lắm đấy.”
Hành động thấy người sang bắt quàng làm họ đã bị vạch trần, nhưng Bạch Nhược Dao cũng không xấu hổ lắm.
Vẻ mặt anh ta cực kỳ bắt đắc dĩ.
Anh ta nháy nháy mắt với Mộ Hồi Tuyết, Mộ Hồi Tuyết chỉ nghiêng đầu nhìn anh ta rồi mỉm cười. Bạch Nhược Dao tự biết cô gái này thật sự sẽ không giúp mình, nhưng anh ta không từ bỏ, ngược lại bày ra bộ dáng kẻ đáng thương bị người khác phụ bạc: “Người còn sống trong giới không nhiều lắm, hơn nửa năm rồi, ta mới thấy được một người. Deer, ngươi sao có thể trơ mắt nhìn ta chết. . . . . .”
Mộ Hồi Tuyết còn chưa trả lời, Bạch Nhược Dao đã bắt lấy giây phút trong nháy mắt Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thả lỏng cảnh giác, ánh mắt thay đổi, dưới chân dẫm một cái chạy ra ngoài Thiên Đàn.
Dưới ánh nắng mặt trời nóng bức, một bóng người màu đen lấy tốc độ cực nhanh để chạy trốn. Đường Mạch quả thật có chút ngây người, nhưng Phó Văn Đoạt đã lập tức vọt lên. Thân thể anh cúi thấp xuống, song song và tựa hồ kề sát mặt đất. Khuỷu tay cùng đầu gối va chạm với mặt đất, tạo ra tiếng kim loại nho nhỏ.
Mộ Hồi Tuyết kinh ngạc trợn to mắt, thị lực khủng bố giúp cô ta thấy được, mỗi khi thân thể Phó Văn Đoạt tiếp xúc với mặt đất, đều sẽ biến thành một lớp kim loại đen. Mỗi một lần chạm là một lần gia tốc, tốc độ của Bạch Nhược Dao đã rất nhanh rồi, Mộ Hồi Tuyết tự nhận sau khi anh ta chạy mấy bước thì mình sẽ không đuổi kịp nữa, nhưng Phó Văn Đoạt vẫn đuổi theo.
Cánh tay phải vung lên, vũ khí kim loại màu đen hình mũi khoan thẳng tắp hướng tới giữa lưng Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao giống như gắn mắt sau gáy, sau khi anh ta cân nhắc tỉ lệ đào thoát thành công của mình thì liền trực tiếp từ bỏ việc chạy trốn, quay đầu ngăn chặn đòn tấn công này. Song đao màu bạc va chạm cùng vũ khí đen, phát ra tiếng vang cực lớn, hai người đều lùi nửa bước về phía sau.
Cây dù nhỏ hồng nhạt nháy mắt xiên tới, Bạch Nhược Dao lại ra tay cản lại.
Tiếp đó là một hồi cận chiến của những nhân loại cấp đầu.
Trước quảng trường của Thiên Đàn, ba thân ảnh không ngừng va chạm nhau, rất nhanh trên cơ thể mỗi người đã xuất hiện những miệng vết thương nhỏ. Đương nhiên là Bạch Nhược Dao mang nhiều thương tích nhất. Anh ta dừng vẻ tươi cười, bình tĩnh nhìn thẳng mỗi động tác của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, né tránh một cách cẩn thận.
Trận đấu này chỉ có Mộ Hồi Tuyết là thấy rõ động tác của ba người.
Dựa theo trận chiến, biểu tình của cô ta bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn. Tựa hồ có tia sáng màu vàng lóe qua mắt cô ta, cô nhìn chằm chằm từng người, giây tiếp theo, ba người Đường Mạch đều ra đòn tấn công.
Cổ tay Bạch Nhược Dao vừa động, song đao hồ điệp (chính là dao con bướm) bị anh ta vung ra, bay về phía mắt của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đúng lúc này, anh ta liền xoay người chạy, không hề lưu luyến vũ khí của mình. Ai ngờ Đường Mạch lật tay lấy ra một cục đá phát sáng từ trong túi, cục đá này trông cũng chẳng đặc biệt lắm, nhưng sau khi Đường Mạch ném nó lên không trung, hai con dao bạc lại đồng loạt bay lên hướng về phía nó, cục đá đó giống như nam châm vậy, hút cả hai con dao về phía mình.
Bạch Nhược Dao nhủ thầm một tiếng không tốt, nhưng đòn tấn công bằng dao con bướm đã không có tác dụng, anh ta rất nhanh bị Phó Văn Đoạt bắt được.
Phó Văn Đoạt không cho anh ta cơ hội giãy dụa, trực tiếp lôi đạo cụ dây thừng luật nhân quả ra, trói chặt thanh niên mặt búp bê lại. Bạch Nhược Dao đang bị trói sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng không lộ vẻ hờn giận. Anh ta lập tức nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cong môi cười hì hì: “Phó thiếu tá, anh trói thế này trông rất khó coi, tôi có một phương pháp trói dây thừng cực kỳ thú vị, anh có muốn thử một lần hay không?”
Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ, đưa tay tiếp lấy cục đá đang rơi từ trên không trung xuống.
“Cởi dây thừng cho anh xong rồi trói lại? Bạch Nhược Dao, anh nói xem có được không?”
Bạch Nhược Dao vô tội nói: “Tôi cũng đâu bảo cởi trói cho tôi, Đường Đường, đây là chính cậu tự nói đó chứ.”
Đường Mạch không quan tâm anh ta. Hắn cầm cục đá, muốn gỡ hai con dao đang dính ở trên xuống. Hai con dao này đã dính trên cục đá nửa phút rồi, nháy mắt khi đến giây thứ 30 kia, giống như đột nhiên mất đi lực từ, hai dao con bướm nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Đường Mạch theo bản năng giơ tay định đỡ thì Bạch Nhược Dao đã thấp giọng hô: “Trở về.”
Tốc độ của dao con bướm còn nhanh hơn Đường Mạch, nó lượn một vòng xinh đẹp trong không trung rồi bay vào tay áo Bạch Nhược Dao.
Con ngươi Đường Mạch co lại.
Hai đạo cụ này ít nhất phải là cấp bậc hiếm có!
Đường Mạch đảo mắt, bắt đầu nghĩ sau khi giết Bạch Nhược Dao thì nên làm thế nào để cướp đạo cụ của đối phương, lấy được nhiều thứ tốt. Nhưng hắn vừa cúi đầu nhìn về phía thanh niên mặt búp bê, ánh mắt chợt trầm xuống khi thấy biểu tình trên mặt anh ta.
Trầm mặc một lát, Đường Mạch hỏi: “Anh còn có mánh khóe bảo mệnh nào nữa.”
“Tôi đã bị Đường Đường bắt rồi, còn có mánh khóe bảo mệnh nào nữa?” Thanh niên mặt búp bê cười hì hì nhìn hắn, ánh mắt tối đen nhưng vẫn cười như trước. Hắn hỏi vấn đề này nhưng trong lòng cũng đã rõ đáp án.
Bạch Nhược Dao còn thủ đoạn bảo mệnh.
Anh ta là một tên sợ chết, bây giờ Đường Mạch và Phó Văn Đoạt quả thật muốn giết anh ta, anh ta tuy rằng có tức giận nhưng vẫn biết mình sẽ không chết.
Đường Mạch không hiểu nổi, người này rốt cuộc dựa vào đâu mà khẳng định, cảm thấy mình vẫn còn có thể sống sót.
Mộ Hồi Tuyết đi tới: “Ta thật tò mò, cứ như thế này, Dao may mắn, tên dầu mỡ(*) nhà ngươi còn có thể trốn không? Ta sẽ không cầu xin giúp ngươi đâu, chúng ta đâu có quen biết gì.”
Bạch Nhược Dao bị những lời này của cô ta “đâm” vào tim, nếu không phải đang bị trói, anh ta có lẽ sẽ làm ra một cái biểu tình khóc lóc sướt mướt. Diễn trò trong chốc lát, anh ta thấy Đường Mạch và Mộ Hồi Tuyết đều không đáp lại mình. Bạch Nhược dao đem ánh mắt dời sang Phó Văn Đoạt, một lát sau, anh ta cười cười: “Hì hì, Phó thiếu tá, tôi muốn anh giữ mạng cho tôi.”
Phó Văn Đoạt chớp nhẹ mi, thần sắc hờ hững, hừ một tiếng trầm thấp từ trong mũi: “Hửm?”
Bạch Nhược Dao: “Thứ nhất, tôi cũng đã chơi đủ rồi, so với vui vẻ, tôi muốn mạng mình hơn. Về sau tôi sẽ không cố ý tìm hai người gây phiền toái nữa, nhưng nếu chúng ta không cẩn thận chạm mặt trong một trò chơi, vậy thì cũng không phải do tôi cố ý. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cố hết sức hại hai người nữa.” Dừng một chút, thanh niên mặt búp bê ủy khuất nói: “Kỳ thật tôi chưa từng giết người. Đường Đường, lần đó ở trong Hành lang Đá quý của Vương hậu Hồng Đào, tuy rằng tôi có nghĩ đến việc cướp hoa của cậu, nhưng cuối cùng không phải vẫn không cướp sao. Hơn nữa, dù tôi có lấy mất thì cậu cũng có thể cướp Hoa Mặt Trăng của thằng nhóc này mà, làm vậy là có thể thông quan rồi.”
Phó Văn Thanh tức giận nói: “Cái gì gọi là cướp đi Hoa Mặt Trăng của tôi là có thể thông quan chứ!”
Bạch Nhược Dao: “Tôi đã nói rồi, lần đó cái gì cũng chưa phát sinh mà.”
Phó Văn Thanh bực bội muốn xông lên đá cho tên thần kinh này một cái, Trần San San liền ngăn cậu nhóc lại: “Em đánh không lại anh ta.”
Phó Văn Thanh: “. . . . . .”
Kẻ yếu thì không có nhân quyền sao!
Cậu nhóc ủy khuất lùi về sau Phó Văn Đoạt, quyết định mách phụ huynh: “Anh ơi, anh đánh anh ta cho em đi.”
Phó Văn Đoạt rủ mắt nhìn Bạch Nhược dao: “Chỉ như vậy?”
Bạch Nhược Dao yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt, tiếp tục nói: “Thứ hai, tôi sẽ nói một tin tức về Hắc tháp, đổi lại hai người phải để tôi đi. Ê Đường Đường, cậu đừng động thủ, tin tức này cực kỳ có giá trị. Cậu mà không nghe tôi nói thì sao biết nó có hữu dụng hay không được.”
Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ, cười hỏi: “Vậy anh nói đi, tin tức gì?”
Bạch Nhược Dao tạm dừng một hồi để tăng phần kịch tính cho câu chuyện. Ánh nắng chiếu ra từ sau Thiên Đàn, tạo ra một cái bóng giam anh ta lại. Giọng nói anh ta giờ phút này nghe còn có chút thần bí: “Nửa năm trước, khi Hắc tháp còn chưa online, trong ba ngày lựa chọn người chơi kia. . . . . .Tôi đang thi hành một nhiệm vụ bí mật ở Trùng Khánh, làm được một nửa thì tôi phát hiện tim mình đột nhiên đập nhanh, tôi vốn nghĩ mình có thể khống chế loại biến đổi cơ thể khác thường này, nhưng về sau tôi không chống đỡ nổi, liền bất tỉnh trong tiềm thức tối đen.”
Đường Mạch nheo mắt, hắn ý thức được Bạch Nhược Dao định nói gì.
Bạch Nhược Dao: “Khi đó nhịp tim nhanh nhất của tôi lên đến 194 nhip/ phút.”
Phó Văn Đoạt: “Số liệu chính xác?”
Bạch Nhược Dao nháy mắt mấy cái: “Đoán đi.”
Đương nhiên không phải là số liệu chính xác.
Nửa năm trước, tại căn cứ của tổ chức Attack ở Thượng Hải, Lạc Phong Thành đã đem tin tức “Trước khi Địa cầu online một số ít nhân loại đã trải qua sự kiện tim đập nhanh” nói cho Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, khi đó hai người cũng nói cho Lạc Phong Thành, chính mình quả thật từng trải qua hiện tượng đó. Nhưng lúc ấy bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng đối phương nên đều nói số liệu giả.
Đường Mạch thực tế nhịp tim cao nhất là 532 nhịp/ phút, hắn lại nói là 169. Phó Văn Đoạt thì nói là 171, bây giờ xem ra, tuyệt đối không có khả năng là số liệu này.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Đường Mạch: “Có rất ít người từng trải qua hiện tượng tim đập nhanh, cái này bọn tôi đều biết rồi, còn gì nữa?”
Bạch Nhược Dao: “Tôi biết hiện tượng này có ý nghĩa gì.”
Đường Mạch cả kinh, hắn cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau một cái, không hé răng.
Mộ Hồi Tuyết: “Nghĩa là gì?”
Bạch Nhược Dao không nói, anh ta cười tủm tỉm nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt: “Là cái gì?”
Bạch Nhược Dao: “Phó thiếu tá có đồng ý thả tôi không đã?”
Sau khi Phó Văn Đoạt trầm mặc một lúc lâu thì quay sang nhìn Đường Mạch: “Được.”
Bạch Nhược Dao: “Con số nhịp tim khi tăng nhanh cũng không quan trọng, nó ý nghĩa người chơi từng có dị năng này mạnh như thế nào. Số nhịp tim trên một phút càng nhanh, người từng sở hữu dị năng kia càng mạnh.”
Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng đang nhìn hắn, tầm mắt hai người đối diện nhau.
. . . . . .Cái ghi chú dị năng kia của anh?!
Ừ, ghi chú dị năng của tôi.
Trần San San cả kinh: “Người từng sở hữu?!”
Bạch Nhược Dao nhìn về phía cô bé: ” Không sai, người từng sở hữu. Trên địa cầu có bảy mươi triệu dân cư, trong đó một phần sẽ là người chơi địa cầu, một phần là hồi quy giả. Giữa những người chơi địa cầu, người chơi chính thức và khách lén qua sông đã có dị năng ngay từ đầu. Còn ngạch quân dự bị thì cũng có ít người thông quan Hắc tháp tầng một nên đạt được dị năng. Mà tình huống của hồi quy giả. . . . . .”
Bạch Nhược Dao nhìn về phía Mộ Hồi Tuyết.
Mộ Hồi Tuyết cũng không keo kiệt giữ chặt tin tức của mình: “Trong cái thế giới kia, ngày thứ bảy của thời kỳ hắc ám, tất cả hồi quy giả toàn bộ thông quan Hắc tháp tầng một, khi đó chỉ còn mười sáu triệu người.”
Ngụ ý, có ít nhất mười sáu triệu hồi quy giả đạt được dị năng. Tuy rằng bây giờ chỉ còn lại ba mươi vạn hồi quy giả, nhưng người sở hữu dị năng cũng nhiều hơn người chơi địa cầu rồi, Bạch Nhược Dao nói: “Nhân loại sở hữu dị năng. . . . . .Ít nhất có mười bảy triệu? Mười tám triệu? Hì hì, nhưng mà điều này cũng không quan trọng.”
Đường Mạch thấp giọng nói: “Bạch Nhược Dao!”
Trần San San: “Chẳng lẽ trước chúng ta, đã sớm có nhân loại sở hữu dị năng?”
“Tôi có nói qua người từng sở hữu đó là nhân loại sao?”
Trần San San lập tức im lặng.
Phó Văn Đoạt: “Đó là gì?”
Bạch Nhược Dao đúng lý hợp tình nói: “Tôi đâu có biết.”
Không đợi mấy người Đường Mạch động thủ, Bạch Nhược Dao đã vội nói: “Nhưng tôi biết, mỗi người có hiện tượng tim đập nhanh, đều là vì có một người chơi từng có dị năng giống bọn họ, mà người chơi đó đã thông quan Hắc tháp tầng bảy. Dị năng ‘Phàm nhân chết cuối cùng của tôi’. . . . . .”
Dừng một chút, Bạch Nhược Dao bất đắc dĩ thở dài: “Hình như dị năng của tôi cũng chẳng còn là bí mật đâu, Đường Đường, cậu đã sớm biết rồi nhỉ, cậu còn có nó nữa mà.”
Mộ Hồi Tuyết liếc mắt nhìn Đường Mạch.
Bạch Nhược Dao công khai đem thông tin về dị năng của Đường Mạch nói cho Mộ Hồi Tuyết, Đường Mạch chỉ có thể cười lạnh đá anh ta một cái.
Bạch Nhược Dao đáng thương nói: “Dị năng ‘Phàm nhân chết cuối cùng’ của tôi, còn có dị năng thần bí của cậu và dị năng quái lạ có thể biến bộ phận cơ thể thành sắt thép của Phó thiếu tá, trước đây đều đã từng có người chơi sở hữu nó, bọn họ đều đã thông quan Hắc tháp tầng bảy. Về việc Hắc tháp bọn họ thông quan có phải cùng một hay giống Hắc tháp của chúng ta bây giờ không. . . . . .Tôi cũng không biết.”
Rõ ràng là tù nhân, khi cầu xin người ta tha cho mình một mạng, Bạch Nhược Dao luôn có đủ loại biện pháp, khiến cho người ta rất muốn đánh anh ta một chút.
Đại não Đường Mạch nhanh chóng vận chuyển, một lát sau, hắn nói: “Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng lời của anh?”
Bạch Nhược Dao: “Tôi không nói dối.”
“Anh có nói dối hay không chúng tôi cũng không biết được.”
Bạch Nhược Dao nheo mắt, anh ta quyết định lộ ra một tin tức nữa: “Chuyện này là do một BOSS Hắc tháp nói cho tôi. Cô ta cấp cao và cực kỳ cường đại. Ê Đường Đường, nhìn biểu tình của cậu chắc chắn là vừa muốn hỏi tại sao BOSS mạnh như vậy lại có thể cho tôi loại tin tức này? Hì hì, chắc là vì tôi vừa đáng yêu vừa tốt bụng đấy.”
Đường Mạch đang định đá thêm một phát nữa, Bạch Nhược Dao đã vội nói: “Được rồi được rồi, là do tôi hoàn thành một nhiệm vụ ẩn giấu, sau đó cô ta lại cùng họ với tôi, cũng họ Bạch, cho nên liền quyết định nói cho tôi cái tin tức thú vị này.”
Ánh mắt Bạch Nhược Dao tràn đầy chân thành: “Tôi thật sự không có nói dối.”
Đường Mạch đương nhiên biết anh ta không nói dối. Tin tức này quả thật rất lớn đối với Đường Mạch, hắn nhắm mắt lại nuốt xuống nghi hoặc của mình, chuẩn bị chờ xử lí Bạch Nhược Dao xong sẽ thảo luận cùng Phó Văn Đoạt và Trần San San.
Không sai, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chưa từng nghĩ tới chuyện thả Bạch Nhược Dao.
Đường Mạch bình thường sẽ không vi phạm lời hứa của mình, chuyện một khi đã đáp ứng với người khác thì hắn nhất định sẽ làm được. Phó Văn Đoạt cũng thế.
Nhưng đây là Bạch Nhược Dao.
Dựa vào ánh mắt của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch biết Bạch Nhược Dao cũng xem như là một tên khá biết giữ lời. Anh ta đã đáp ứng với Ninh Tranh là sẽ không làm gã khó xử, còn sẽ giúp gã bảo vệ bí mật, kể cả khi Ninh Tranh không thể giúp anh ta hãm hại Đường Mạch, hai người còn cùng nhau bị hãm hại, anh ta cũng không tiết lộ bị mật của Ninh Tranh.
Nhưng Bạch Nhược Dao chỉ nói sẽ không cố gắng gây phiền toái, chưa nói về sau nếu hai bên thật sự đụng phải trong một trò chơi thì sẽ thế nào. Thực lực cường đại của đối phương khiến Đường Mạch không thể không kiêng kị, hơn nữa người sợ chết thường cực kỳ ghi thù. Bạch Nhược dao sợ chết bao nhiêu thì anh ta sẽ ghi thù bấy nhiêu.
Giữa hai vế xử lí chu toàn cùng thả hổ về rừng, Đường Mạch chọn cái trước.
Để Phó Văn Đoạt hứa, là bởi vì Bạch Nhược Dao tin tưởng Phó thiếu tá sẽ giữ lời, anh ta không tin Đường Mạch. Đường Mạch cũng thừa nhận, ở thời khắc cần thiết, hắn sẽ không quản mấy thứ này. Phó Văn Đoạt sẽ làm.
Nhưng khi Phó Văn Đoạt đáp ứng với Bạch Nhược Dao, anh đã dùng ánh mắt nói cho Đường Mạch: Thất hứa cũng không sao.
Tay Đường Mạch lén lút sờ lên cây dù nhỏ, Phó Văn Đoạt đứng một bên, sắc mặt bình tĩnh.
Ngay khi Đường Mạch sắp nắm chặt cán dù, Bạch Nhược Dao nhìn Phó Văn Đoạt, đột nhiên nói: “Còn có chuyện thứ ba.”
Động tác của Đường Mạch khựng lại một chút.
Mộ Hồi Tuyết nở nụ cười: “Quả nhiên, thủ đoạn bảo mệnh của Dao may mắn chưa bao giờ khiến người ta hết ngạc nhiên. Thú vị đấy, ta cũng muốn biết, ngươi còn thứ gì có thể tung ra để bọn họ không giết ngươi?”
Bạch Nhược Dao mở to mắt, dùng ánh mắt chân thành nhìn Phó Văn Đoạt: “Ngày 18 tháng 7 năm 2014, Myanmar( Miến Điện), Myitkyina (một thành phố ở Myanmar), En không mở sông.”
Sắc mặt Phó Văn Đoạt thay đổi: “Vậy mà là cậu?!”
Bạch Nhược Dao nháy mắt, cười hì hì: “Là F của anh đây.”
Phó Văn Đoạt trầm mặc. Thật lâu sau, anh nói: “Đi đi.”
Lời vừa dứt, anh nâng tay thu lại dây thừng đang trói Bạch Nhược Dao. Đường Mạch kinh ngạc trong chốc lát, nhưng không hé răng.
Thanh niên mặt búp bê làm một biểu tình tan nát cõi lòng, nói với Đường Mạch: “Đường Đường, cậu thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?”
Đường Mạch nắm cây dù nhỏ, cười lạnh học theo ngữ khí của anh ta: “Bạch Nhược Dao, anh thật sự muốn chết như vậy sao?”
Con hàng Bạch Nhược Dao vội vàng buông tay, nhưng mà ngay sau đó anh ta liền quay người chạy, rất nhanh đã biến mất trong rừng cây của công viên Thiên Đàn.
Mộ Hồi Tuyết cảm khái nói: “Hóa ra bốn năm trước, cái lần đó lại là thư cấp báo của Fly.”
Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt: “Anh ta làm gì?”
Phó Văn Đoạt kể lại chuyện bốn năm trước.
Đường Mạch thật không ngờ cái loại người nhìn bắng nha bắng nhắng, lúc nào cũng muốn tìm đường chết lại còn khiến người ta chán ghét như Bạch Nhược Dao, anh ta vậy mà cũng đã từng cứu người. Khi đó anh ta đã cứu hai nhánh quân đội đặc chủng tinh anh nhất của Trung Quốc.
Bốn năm trước, Phó Văn Đoạt nhận được mật báo, dẫn dắt đại đội Kiêu Long cùng một đội đặc chủng khác đi tập kết ở Myitkyina tại Myanmar, chuẩn bị tóm gọn ổ ma túy lớn. Ngay buổi tối trước khi bọn họ hành động, có người đã thông qua một đứa nhóc đưa cho bọn họ một cái kẹo que, sau khi mở ra thì thấy có tờ giấy nhỏ giấu bên trong.
『 Gậy ông đập lưng ông.
–F』
Trên tờ giấy còn vẽ một con rùa, bị người ta nhấn vào chậu rửa mặt nên giãy dụa hở cả bụng.
Chữ F kia, nguyên lai là chỉ Fox.
Mộ Hồi Tuyết: “Có khi lúc ấy Dao may mắn đang chấp hành nhiệm vụ ở gần đó, ngoài ý muốn phát hiện tình huống này nên mới dùng phương thức đó nhắc nhở các ngươi. Trong giới không bao giờ có thể biết nhiệm vụ và hành tung của những đồng nghiệp khác, chúng ta cũng không biết diện mạo những người khác ra sao. Cái chuyện ở Myitkyina đó cũng khá nổi tiếng trong giới, không ngờ lại là hắn làm. Nhưng mà cũng không cần lo lắng, thái độ đối với hứa hẹn của Fly cũng giống như duyên phận của hắn vậy, cực kỳ nổi danh, hắn cũng chẳng bao giờ thất hứa, về sau hẳn sẽ không gây chuyện nữa đâu.”
Phó tiểu đệ lầm bầm: “Vậy thì cũng nên đánh anh ta một chút rồi mới thả ra chứ, vừa rồi đá còn chưa đủ. . . . . .”
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt trao đổi bằng ánh mắt, hai người quyết định sau khi rời khỏi Thiên Đàn sẽ bàn về những tin tức quan trọng Bạch Nhược Dao mang đến.
Ánh sáng mặt trời chói lóa chiếu xuống năm người, mặt trời đã lên cao, hơi nghiêng về phía tây. Dáng Mộ Hồi Tuyết cao gầy, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, không cao bằng Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Đường Mạch cúi đầu, nhìn thấy dãy số màu vàng thật dài in trên cổ đối phương.
『260126』
Trong Phố Buôn Bán Kỳ Thú của ông già Noel, tất cả người chơi đều bị hạn chế dị năng cùng thân phận. Bọn họ không thể sử dụng dị năng, đồng thời thân phận của mọi người đều là khách hàng của ông già Noel. Sau khi rời khỏi phó bản, Đường Mạch mới phát hiện Ninh Tranh đã trở thành người chơi chính thức, thoát khỏi thân phận hồi quy giả.
Mộ Hồi Tuyết vẫn là hồi quy giả.
Loại bỏ năm người chơi chính thức, cũng không giới hạn trong phương thức trò chơi, liền có thể trờ thành người chơi chính thức. Mộ Hồi Tuyết mà muốn trở thành người chơi chính thức thì cực kỳ đơn giản. Nhưng bây giờ cô ta vẫn là hồi quy giả.
Trần San San hỏi: “Tại sao vậy?”
Kiên nhẫn của Mộ Hồi Tuyết đối với trẻ con rất tốt, cô ta hơi khom lưng nhìn Trần San San, cười hỏi: “Tại sao gì?”
Trần San San nghĩ: Ta lùn lắm hả?
Sau đó cô bé nói: “Ngươi vẫn là hồi quy giả.”
Trên thế giới này ai là hồi quy giả cũng có thể, chỉ có Mộ Hồi Tuyết là không có khả năng. Thực lực của cô ta tuyệt đối giỏi hơn ba mươi lăm vạn hồi quy giả còn lại, thời gian nghỉ ngơi của cô ta còn gấp mấy lần so với người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng thời gian. Cô ta không đổi thành người chơi chính thức, chỉ có một loại khả năng.
Mộ Hồi Tuyết cười nói: “Hồi quy giả với người chơi chính thức có gì khác nhau sao? Dù sao rất nhanh cũng sẽ chết thôi.”
Cô gái này thật sự muốn chết, ngay cả hứng thú biến thành người chơi chính thức cũng không có.
Có lẽ đã ở lâu cùng Mộ Hồi Tuyết, đối phương còn giúp mình lấy xúc xắc 5 điểm, lá gan Phó tiểu đệ to hơn rất nhiều, cậu nhóc tò mò hỏi: “À. . . . . .Con số trên cổ ngươi, ngươi thực sự từng giết qua nhiều người như vậy?”
Mộ Hồi Tuyết vui vẻ giải đáp câu hỏi của cậu nhóc: “Giết một hồi quy giả không có thời gian nghỉ ngơi thì sẽ có được mười phút nghỉ ngơi. Còn giết hồi quy giả có thời gian nghỉ ngơi, trừ đi mười phút ‘mặc định’, sẽ có thêm một nửa thời gian nghỉ ngơi của đối phương. Bạn nhỏ, ngươi cảm thấy ta đã giết qua bao nhiêu người? À đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi.”
Phó Văn Đoạt: “Em ấy tên Phó Văn Thanh.”
Mộ Hồi Tuyết nháy mắt hiểu được, tầm mắt cô ta đảo qua đảo lại giữa Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh, vỗ tay cái bộp: “Cho nên hóa ra ban đầu ta bị ngươi lừa.” Cô ta nhìn Đường Mạch: “Trong căn phòng bánh kẹo ngươi làm bộ không biết cậu nhóc này, ta thật sự đã tin đấy.” Cô ta tìm được nguyên nhân cho mình, cười nói: “Có lẽ do địa cầu quá hòa bình, ở lâu sẽ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.”
Phó Văn Thanh nhìn cô ta một cách kỳ quái. Phó tiểu đệ không cảm thấy địa cầu hòa bình, tuy rằng so với thế giới của hồi quy giả, cuộc sống của người chơi bọn họ có vẻ “an nhàn” hơn. Nhưng những người chơi sống đến bây giờ, ai mà chưa từng trải qua sinh tử.
Mộ Hồi Tuyết chỉ vào cổ của mình: “Ta không chuyển thân phận do hai nguyên nhân. Thứ nhất là lười làm như vậy, dù sao ta cũng sắp chết rồi. Thứ hai là con số này theo ta dọc đường đi từ Quảng Châu đến Bắc Kinh, không ai dám ra tay với ta, nó cũng hữu dụng phết đấy chứ.” Nói xong lời cuối, cô ta còn cười cười nói thêm một câu tiếng Quảng Đông, tựa hồ tâm tình không tồi.
“Ngươi muốn tìm Phó Văn Đoạt để anh ấy giết ngươi?” Đường Mạch hỏi.
“Đúng.”
“Tại sao?”
Mộ Hồi Tuyết: “Có hai nguyên nhân. Đầu tiên, trong thế giới của hồi quy giả, mọi người rất quý trọng mạng sống. Trừ khi nắm chắc trăm phần trăm, không thì sẽ không bao giờ đi khiêu chiến người chơi trên bảng xếp hạng, lại càng không khiếu chiến người chơi xếp hạng cao hơn mình. Ta đã rất lâu không va chạm cùng cường giả rồi. Ta thích đánh nhau.”
Điểm này Đường Mạch hoàn toàn không nhận thấy, Mộ Hồi Tuyết hiếu chiến như vậy?
Phó Văn Đoạt hỏi: “Nguyên nhân thứ hai?”
Mộ Hồi Tuyết nghiêm túc nhìn anh: “Cái này. . . . . .Có liên quan tới dị năng của ta. Trước khi nói ta muốn xác định một chút, Phó thiếu tá, ngươi có đồng ý quyết đấu cùng ta không?”
Phó Văn Đoạt không trả lời, ngược lại hỏi: “Ngươi từng giết bao nhiêu người?”
Mộ Hồi Tuyết dường như đã sớm đoán được anh sẽ hỏi như vậy, rất nhanh đã trả lời: “Bảy mươi sáu.”
Phó tiểu đệ kinh ngạc hô ra tiếng: “Ít như vậy?!”
Quả thật, bảy mươi sáu người nghe như rất nhiều, ít nhất từ khi địa cầu online đến nay, người chết trong tay Đường Mạch tuyệt đối không vượt quá hai mươi. Nhưng Mộ Hồi Tuyết là hồi quy giả, là hồi quy giả có thời gian nghỉ ngơi hai mươi sáu vạn, cao nhất trong đám người kia, là đỉnh của chuỗi thực vật tàn khốc ở thế giới bên kia.
“Hai mươi sáu vạn phút này, mười hai vạn trong đó là ta có được khi giết cựu hồi quy giả đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian. Nam nhân kia có được hai mươi tư vạn thời gian nghỉ ngơi, ta ăn được một nửa.” Mộ Hồi Tuyết chỉ vào con số màu vàng. Con số đó gần như hoàn toàn trong suốt, lơ lửng trên cổ cô ta, bởi vì chữ số rất nhiều, nó nhẹ nhàng chuyển động, tỏa ra một mùi máu tươi.
“Về mười bốn vạn còn lại, khi ta vừa mới đứng thứ nhất, có vài người muốn giết ta, sau khi bị ta phản sát thì một nửa thời gian nghỉ ngơi của bọn họ chuyển sang người ta. Người chơi khiêu chiến ta phần lớn đều đứng thứ hạng cao trên Bảng xếp hạng thời gian.”
Mộ Hồi Tuyết vuốt ve cổ của mình, cong môi cười cười, vẻ tươi cười đó lại mang theo một tia sát khí không thể xem nhẹ. Cô ta nhớ lại những năm tháng kia: “Trước khi giết người đứng đầu, ta không có tên trên bảng xếp hạng đâu. Đột nhiên xuất hiện đã phi thẳng đến vị trí thứ ba. Một người chơi nữ xa lạ, có lẽ là nhờ vào vận may mới giết được người đứng đầu bảng. . . . . .Cô ta rất có lực hấp dẫn, không phải sao?”
Ánh mặt trời hạ xuống, Mộ Hồi Tuyết nhẹ nhàng cười, lộ ra một bên răng nanh nhỏ.