Ngày Quốc khánh, cả Bắc Kinh đông nghìn nghịt, chỗ nàocũng toàn người là người. Thế vận hội vừa kết thúc, cả nước đều muốn đổ về BắcKinh để tận mắt chiêm ngưỡng sân vận động Tổ Chim. Đông Tam không đi đâu cả, côđang bận chuyển nhà.
Chu Namra đi gọn nhẹ, rất nhiều đồ đạc của anh vẫn để trong phòng. Gọi điện cho anh,lúc nào cũng không có người nghe máy. Tất nhiên không phải anh mất máy haykhông kịp nghe. Anh đang tránh mặt cô.
Đươngnhiên Đông Tam hiểu điều đấy. Nhưng đối diện với một đống thùng lớn thùng nhỏchất đầy trong phòng, cô đành bó tay bất lực. Cô gửi tin nhắn cho anh: Chỗem còn rất nhiều đồ của anh. Em sắp chuyển nhà, bao giờ anh đến lấy?
Gửi tinnhắn đi rồi, cô cảm giác như toàn bộ sức lực trong người đã bị rút sạch. Đồ đạcsắp xếp cũng đã tương đối ổn thỏa, ngày mai là có thể chuyển được rồi. Hiện tạitrong ký túc đang có một chỗ trống, bạn cùng phòng cũng là người cô quen biếttừ lâu, đó là một cô gái trầm lặng có nụ cười rạng rỡ. Trình Nhược San ngỏ ýmuốn giúp cô chuyển nhà nhưng cô vội từ chối. Đông Tam vẫn thấy áy náy vớiNhược San về vụ làm loạn ở quán cà phê của bạn cô. Hơn nữa, cô cũng muốn tự taydọn dẹp đồ đạc trong căn phòng này.
NhượcSan gửi cho Đông Tam số điện thoại của một công ty dịch vụ chuyển nhà, rồi thắcmắc sao cô lại cần đến nó. Khi biết cô định chuyển nhà, mắt Nhược San trợn tohơn cả quả trứng. Còn cô thì chỉ hờ hững thông báo mình và Chu Nam đã chia tay.Nhược San nhảy dựng lên, “Cậu điên rồi à, cậu ở với anh ta những hai năm nay,cái gì cần cho đã cho anh ta cả rồi, kết quả anh ta nói đi là đi luôn à?”
NhượcSan lúc nào cũng vậy, suy nghĩ rất rõ ràng, tình cảm cũng rõ ràng. Tôi đã choanh bao nhiêu thì cũng phải được nhận lại bấy nhiêu. Người như vậy chả bao giờsợ thiệt cả. Đông Tam xua xua tay, tỏ ý không muốn nhắc đến việc này nữa. Cômệt mỏi quá rồi. Những ngày này, việc ở trường đã quá nhiều, cô không còn hơisức đâu mà nghĩ đến những việc khác nữa. Những việc khác đó, bao gồm cả chuyệncô và Chu Nam.
Tính từhôm Chu Nam đi đến giờ đã được mười bảy ngày. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Điệnthoại rung. Cuối cùng Chu Nam cũng trả lời tin nhắn của cô:Nhữngthứ không cần nữa thì vứt đi.
Dẫu đãlường trước câu trả lời nhưng khi đọc xong tin nhắn, Đông Tam vẫn thẫn thờ ngồithụp xuống ôm lấy mặt. Trời tối dần. Cô biết nếu cứ ngồi mãi thế này, dù trờiđất có sụp đổ cũng chẳng ai quan tâm. Cô đứng dậy tìm điện thoại, gọi điện chochủ nhà thông báo chuyện trả phòng. Vừa dập máy thì Chu Cẩm Thời gọi đến hỏi côcó muốn tham gia làm dự án không, tất nhiên là sẽ có thu nhập. Đương nhiên làcô đồng ý. Trong những lúc như thế này, công việc sẽ là cứu cánh cho cô. ChuCẩm Thời rào trước đón sau mãi nhưng lại ngập ngừng không nói ra, Đông Tam mấthết kiên nhẫn, gặng hỏi:
- Anhcòn có chuyện gì nữa không? Tôi đang bận lắm.
-Chuyện của cô tôi đã nghe rồi... muốn uống rượu không... tôi có thể đi cùng cô.Tôi bây giờ...
Cô liềnbật cười nói:
- Suýtnữa thì tôi quên mất anh là anh họ Lợi Lợi, đương nhiên sẽ biết chuyện nhanhhơn người khác. Yên tâm đi, tôi vốn là đứa ích kỷ mà, không có chuyện vì mộtngười đàn ông bội bạc mà chán sống đâu. Tôi vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm.
Nhữngđiều cô nói hoàn toàn là sự thật. Trừ hôm đầu tiên khóc một trận như mưa nhưgió ra, những ngày sau đó cô bình thản như không. Hồi còn học đại học, Đông Tamcòn có một mối tình khác nhưng không thành. Câu nói của người ấy lúc chia tayluôn ám ảnh tâm trí cô, “vẻ bình thản của em khiến anh cảm thấy mình thực sựbất lực. Có phải vì chưa bao giờ em thật yêu anh?”. Thực ra, cô cũng rất đaulòng. Khi cô còn đang lạ lẫm với môi trường xung quanh, là người ấy đã nắm chặttay cô đi qua bốn năm đại học. Đôi lúc đi qua một nơi quen thuộc nào đó, cô đềudừng để nhớ lại, năm xưa trong mắt người ấy chỉ có sự dịu dàng dành riêng chocô. Nhưng khi đó, cô ấu trĩ đến mức nực cười lạnh lùng bỏ đi không một lời giảithích. Sau đó người ấy đi Mỹ, tất cả bạn bè đều đi tiễn, duy chỉ có mình cô bướngbỉnh nhốt mình trong phòng tự học. Khi ấy, cô đúng là một đứa con gái máu lạnh.
Và giờvới Chu Nam, cô cũng như vậy. Học kỳ mới đã bắt đầu, các em sinh viên mới cũngrất nhiệt tình giúp đỡ cô trong một số việc. Chuyện này giúp ích cho cô khôngít trong việc xử lí số liệu luận án. Ngoài ra, cô cũng bận rộn với việc tìmkiếm cơ hội thực tập tại các công ty. Học bổng của trường không đủ chi tiêu,hơn nữa, giáo sư Lý cũng không giúp đỡ cô được mấy. Nếu không phải điểm đầu vàocủa cô rất tốt thì có lẽ ông đã bỏ mặc cô từ lâu rồi.
Lần tìmthông tin trên mạng, Đông Tam đã nộp hồ sơ xin phỏng vấn ở hai công ty. Trongđó có một công ty vốn rất ưng cô, nhưng khi biết còn một năm rưỡi nữa cô mớitốt nghiệp, họ nói vậy chỉ còn cách là chờ nửa năm nữa rồi tính tiếp. Dù hếtlần này đến lần khác bị từ chối, nhưng cô vẫn kiên trì nộp hồ sơ ở nhiều nơikhác nhau. Chiếc máy tính Chu Nam để lại đã giúp cô rất nhiều.
ĐôngTam không phải dạng người bốc đồng, chia tay rồi thì sẵn sàng vứt hết những thứđược tặng trước đó đi. Khi thu dọn đồ đạc, cô lọc lấy những thứ mà mình có thểdùng được để sang một bên. Tỉ như trước đây Chu Nam có một chiếc áo phông to màcô rất thích. Lần này Chu Nam không mang đi, cô vẫn vui vẻ nhận lấy chiếc áo cũđã hơi ngả màu làm áo ngủ, coi nó như dấu ba chấm sau khi tình yêu hạ màn.
Tắm rửaxong, cô ngồi vào bàn máy tính lập hồ sơ ảo trên mạng, đang lần mần ngồi viếtCV thì Đông Tam chợt nhìn thấy mục quảng cáo chung cư nhấp nháy liên hồi liềntiện tay bấm vào xem. Chung cư này mới được xây dựng ở Thông Huyện, cách trungtâm thành phố khá xa nhưng giá phòng cũng lên đến con số hàng chục nghìn tệ.Với giá đó thì có nằm mơ cô chẳng bao giờ có thể với tới được. Nhưng biết đâucó thể mấy năm nữa cô sẽ có đủ tiền để mua một căn hộ nhỏ. Cô luôn muốn sống ởthành phố này, ý định này xuất hiện từ khi gặp Chu Nam, đáng tiếc là đến giờvẫn chưa thực hiện được.
Nghĩngợi một lúc cô vào blog định viết vài dòng, nhưng bất cẩn thế nào lại ấn nhầmvào nút liên kết. Tên blog hiện lên giữa những vệt xanh nhạt loang dần trên nềntrắng của mạng Sina: Đóa Hoa Trong Cát Bụi.
TrươngÁi Linh đã từng nói với Hồ Lan Thành một câu: “Anh khiến em thấy mình nhỏ nhoi,như hạt giống bé nhỏ vùi mình trong gió cát. Nhưng cũng vì vậy mà trái tim emđã được nở hoa”. Đó từng là lời yêu thương cô dành cho Chu Nam, như hạt giốngbé nhỏ vùi trong gió cát, chờ đến ngày mãn nhụy khai hoa. Nhưng Trương Ái Linhcũng từng nói, không có tình yêu nào là không phải trải qua trăm ngàn nỗi đau đớn.
Blognày họ đã cùng viết khi vẫn còn ở bên nhau Nhưng những lời yêu thương ấm áp ấychỉ tồn tại trong nửa năm rồi nhanh chóng bị chôn vùi trong cuộc sống bộn bềtoan tính, cả hai chủ nhân của blog đều đã lãng quên sự tồn tại của nó.
Như côgái bé nhỏ lạc vào khu vườn xưa cũ, cô ngẩn ngơ trước cảnh vật rực rỡ ngày nàogiờ đã úa tàn trong lớp bụi thời gian. Ngón tay trắng bệch của cô siết chặt conchuột, những entry cũ giờ đọc lại vẫn thấy ấm áp như ngày nào. Những câu nói,những lời thề nguyền đã từng một thời minh chứng cho tình yêu giữa hai người.Nếu như không bấm nhầm, có lẽ cô cũng đã quên mình từng có một cái blog nhưthế. Cô chậm rãi di chuột. Hạnh phúc thuở ban đầu thật đẹp, ngày ấy họ khôngcòn quan tâm đến thời gian, tưởng rằng một cái chớp mắt cũng là thiên trườngđịa cửu.
“Hômnay là lần đầu tiên chúng mình đi chơi và cũng là ngày em tốt nghiệp ra trường.Anh chàng ngốc của em đã khệ nệ vác một cái balo to tướng và hai tấm vé điThanh Đảo xuất hiện dưới sân ký túc để tặng cho em niềm vui bất ngờ. Em phải cốkìm nén để mình khỏi bật khóc vì sung sướng. Chu Nam, anhnói đi, sao anh luôn biết cách làm em hạnh phúc vậy?”
“ThanhĐảo thật đẹp. Em rất thích thành phố biển này. Mỗi sớmmai anh và em cùng ngồi trên cát ngắm bình minh, anh lắng nghe những ước mơhoang đường của em rồi âu yếm ôm em vào lòng và bảo em là đồ ngốc. Em khôngngốc chút nào đâu, anh hứa với em, sau này chúng mình sẽ kiếm thật nhiều tiềnmua một căn nhà bên bờ biển. Ngày nào cũng có thể được nhìn ngắm những triềnsóng trắng xóa vỗ bờ, được hít thở làn gió mát lạnh hương vị biển. Sống giữanắng gió thiên nhiên thật thú vị phải không anh. Giá như chúng mình được sốngcuộc sống cách biệt hoàn toàn với thế giới. Như thế đẹp biết bao. Em dường nhưkhông thể đợi thêm nữa, nhưng biết bao giờ được như vậy anh nhỉ”.
“Mấyhôm nay em cứ nghĩ đến chuyện đi câu anh ạ. Anh và em, người cầm lao, ngườiquăng lưới. Biết đâu trong lòng đại dương sâu thẳm có một con cá mập đang đợichúng ta, hoặc từng đàn cá cơm dày đặc như những đám mây sậm màu lượn quanhthuyền. Chúng mình sẽ chiến đấu với cá mập, dụ nó cắn câu, sau đó hì hụi kéo bộxương khổng lồ về làm chiến tích như ông già và biển cả trong truyện. Ông giàvà biển cả ấy. Để rồi khi có con cái, chúngmình sẽ tự hào kể cho chúng nghe, rằng năm xưa bố mẹ chúng đã dũng cảm như thếnào. Và để được dũng cảm như bố mẹ, trước tiên chúng ta phải là người đảm dámsống dám chiến đấu.Một cuộc sống như thế không bao giờ có được giữa chốn phố xáđông đúc ồn ào. Chỉ có bên bờ biển xanh thẳm, khi những đợt sóng này xô nhữngđợt sóng khác, khi cát và sóng hòa quyện vào nhau thì mới có thể sản sinh ranhững con người dũng cảm như thế. Anh yêu, em sẽ mãi mãi ghi nhớ anh đã từnghứa sẽ tặng em một tương lai như vậy”.
Khôngkịp với lấy hộp giấy ăn ở bên, nước mắt cô cứ thế trào ra đầm đìa. Những ngàytháng thật hạnh phúc, cô cay đắng nghĩ thầm. Cô tắt máy, ngả người về phía sau.Nước mắt dần khô nhưng trái tim thì xót xa vô cùng. Tình yêu mà phải khó khănlắm mới giành được, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được ngay! Cô vì anh mà phảichịu đựng như thế nào, cho dù anh có là gỗ đá cũng phải biết dăm phần. Thực ra,ai dám bảo anh không phải là người đàn ông thông minh cơ chứ? Anh đã từng hiểucô như vậy, tất nhiên cũng sẽ hiểu tình cảm mà cô dành cho anh ban đầu khôngđơn thuần chỉ là tình yêu.
Việcnhư ngày hôm nay từ lâu đã không còn là tình yêu nữa rồi. Chẳng lẽ những điềuChu Nam làm cô lại không biết chút nào? Anh chưa bao giờ định giấu cô. Thậmchí, chuyện lén lút qua lại tán tỉnh bạn gái cũ anh cũng để lại dấu vết, cho dùlà rất nhỏ, như ngầm bảo với cô rằng anh đã làm đấy. Anh đi ngược lại với ướcmơ của cô, trở thành một người tham công tiếc việc không có tương lai chỉ biếthôm nay không biết ngày mai.
Anhkhông thể trở thành hoàng tử của cô thì chuyện chia ly chỉ còn là sớm hay muộn.Nếu như không phải cô là người bắt đầu, có lẽ anh đã không thể đang tâm nhưvậy. Người đàn ông này lúc nào nhân từ cũng như thế. Có lẽ cũng vì điểm này màngày xưa cô mới có được cơ hội tiếp cận anh chăng?
Hômchuyển nhà, Đông Tam thuê hẳn gói dịch vụ của một công ty vận tải chuyênnghiệp. Khi hai người đàn ông lực lưỡng xuất hiện trước cửa nhà, cô thấy hơi lolắng. Nhỡ đâu đây là công ty xã hội đen trá hình thì sao? May mà hai ngườỉ này,nhìn bề ngoài có vẻ hung dữ nhưng tính tình lại có vẻ khá tốt bụng, thấy cô cứchạy hết bên này đến bên nọ mà chả đâu vào đâu, họ liền bảo cô cứ ở trong nhàtrông coi đồ đạc, rồi cứ thế huỳnh huỵch vác hết thùng lớn đến thùng nhỏ xuốngxe. Phòng nằm trên tầng 6, lại không có thang máy, đi đi lại lại cũng khá vấtvả, cũng may cô không có đồ gì cồng kềnh ngoài mấy cái hòm, một vài đồ đun nấucùng một cái tủ lạnh và một cái lò vi sóng. Cô đã hỏi người quản lý ký túc củatrường, những thứ đó đều được dùng.
Đồ đạcđã chuyển xong, cô cầm túi xách và máy tính đi ra cùng với hai nhân viên chuyểnnhà. Trước khi đóng cửa, cô đưa mắt nhìn lại lần cuối cùng căn nhà quen thuộc.Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô thoáng nhìn thấy chiếc áo phông của ChuNam đang phơi ngoài ban công. Cô định quay vào lấy, nhưng chần chừ một lát rồilại thôi.
Bà chủnhà đứng đợi cô dưới sân, nhận chìa khóa, lên phòng kiểm tra một lúc rồi hỏi:
- Côgái, sao cô để lại nhiều đồ thế. Xem này, cái đồng hồ thạch anh này ít nhấtcũng phải đến mấy trăm, còn những tấm ảnh này...
ĐôngTam đã trèo lên ghế phụ của xe hàng, vẫy tay chào bà chủ:
- Nhữngthứ đó phiền bà vứt hộ cháu. Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho bà. Tạm biệt.
Bà chủnhà vui vẻ vẫy tay chào cô. Chiếc xe chậm chập lăn bánh rời khỏi sân, Đông Tamnhất định không quay lại nhìn khu nhà lần cuối. Những cây hòe bên đưòng vươnthẳng tàn lá sum suê, ánh nắng nhạt nhòa lọt qua kẽ lá nhảy nhót không ngừngtrên mặt đường lạnh lẽo.
Tạmbiệt, Chu Nam.
Khi xeđến ký túc xá, Đông Tam đã nhìn thấy Chu Cẩm Thời từ xa.
Vừathoáng nhìn là biết ngay đó là anh. Một chiếc BMW đỗ bên đường, anh đeo kínhRayBan, mặc bộ thể thao đứng tựa vào xe, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắtcủa các cô gái.
Nhìnthấy Đông Tam, anh vứt điếu thuốc xuống đất, chạy nhanh lại.
- Saoanh lại ở đây? Đợi ai à? - Một trong những ưu điểm của Đông Tam chính là thườnghay nghĩ hộ lý do cho người khác. Và những lý do đó đều không liên quan gì đếncô.
Chu CẩmThời bỏ kính ra, đôi lông mày sắc lạnh chăm chú nhìn cô.
ThấyĐông Tam không hề gầy đi và cũng không có vẻ gì là suy sụp, anh cũng cảm thấynhư được an ủi:
- Nghenói cô chuyển nhà nên tôi đến xem có giúp gì được không. Ban nãy đến nhà cô thìbà chủ nhà bảo cô vừa đi khỏi thế nên tôi mới đến đây chờ cô.
Vì lýdo này mà anh đã lái xe với tốc độ hơn 120 km/h để có thể trong thời gian ngắnnhất xuất hiện trước mặt cô.
ĐôngTam cười lạnh lùng, không hề có chút cảm kích:
- Anhmà đến sớm một chút thì tôi không cần phải thuê người đến chuyển nhà. Bây giờđã có người rồi, không cần phiền đến anh nữa.
- Khôngphiền chút nào. Nào, để tôi giúp cô. - Anh chợt nhìn thấy một chiếc khăn quàngmàu trắng chấm bi hồng lấp ló trong thùng - Cái khăn này đẹp lắm, rất hợp vớicô.
ĐôngTam đứng sững lại, nhưng ngay lập tức bình thường như cũ:
- Anhthích à? Thế thì tặng anh đấy.
Nóixong, cô quay người ôm một ít đồ đi lên lầu cùng với hai người khuân vác. ChuCẩm Thời thấy vậy cũng lên theo, nhưng Đông Tam chặn anh lại:
- Trôngxe giúp tôi, đừng có để ai lấy mất đồ đấy.
Thế làgiữa sân kí túc xá mênh mông, Chu Cẩm Thời chán nản ngồi ngắm đàn kiến đangmiệt mài tha mồi, vẻ mặt anh mỗi lúc một thêm ủ rũ.
Đồ đạcđã chuyển hết lên tầng mười một, Đông Tam ngồi giữa đống đồ đạc ngổn ngang, gọiđiện cho Chu Cẩm Thời:
- Đã vềchưa? Đi ăn cơm trưa với tôi nhé. Quán cơm bình dân ở cổng Đông, anh chịu khómột chút vậy.
- Được,được, được. Tôi ở dưới đợi cô. - Ăn ở đâu không quan trọng, điều quan trọng làăn với ai.
ĐôngTam tắm rửa xong xuôi đâu đấy rồi mới xuống sân. Mái tóc ướt xõa xuống vai làmướt hết chiếc áo phông màu trắng trên người cô để lộ cả một phần quai áo ngực.Chu Cẩm Thời vô tình nhìn thấy, mặt đỏ lựng lên.
ĐôngTam lắc lắc mái tóc cho khô, tò mò hỏi:
- Anhsao thế? Bị cảm à? Cô nhìn xung quanh, trời đẹp gió nhẹ, tuy đã gần trưa, nhưngnắng cũng không gắt lắm.
Chu CẩmThời không nói không rằng cứ thế đi một mạch, được một lát mới sực nhớ ra trongtay vẫn đang cầm chiếc khăn quàng của cô, liền vội quay lại đưa cho cô:
- Muốntặng tôi thì cũng phải tặng cái gì thích hợp chứ. Tặng tôi khăn con gái, cứ nhưlà tín vật hẹn ước ấy.
ĐôngTam khẽ cắn môi, sau đó nói rành rọt từng chữ:
- Khôngcần thì vứt đi. Cái khăn này màu sắc đơn điệu quá, tôi không thích.
Một lúclâu sau, Chu Cẩm Thời mới thu tay lại. Anh hết nhìn chiếc khăn rồi lại quaysang nhìn cô. Mặt Đông Tam lạnh tanh, không biểu lộ cảm xúc gì, Anh cười:
- LàChu Nam tặng phải không. Thế thì để tôi vứt đi.
ĐôngTam giằng lấy chiếc khăn trên tay anh:
- Ainói là Chu Nam tặng? Anh nói nhiều quá đấy, để đấy tôi tự vứt.
Cô cuộnkhăn ném thẳng vào thùng rác gần đó mà không hề chớp mắt. Chu Cẩm Thời địnhgiằng lấy nhưng không kịp, vội vàng gạt cô sang một bên rồi lấy cái khăn ra,bực bội quát:
- Khônglàm gì được người ta thì trút giận lên cái khăn à, cô tưởng cô lợi hại lắmchắc? Người ta ngày ngày ăn sung mặc sướng, cô khổ sở thế này có ích gì chứ?
ĐôngTam lặng im nhìn Chu Cẩm Thời vẩy vẩy chiếc khăn rũ bụi:
- Có vẻanh thích cái khăn này thật. Nếu anh không chê thì cầm về cho em gái. Chắc làcô ấy sẽ thích. .
Thấy côlảng tránh, Chu Cẩm Thời cũng biết điều chuyển đề tài, anh kéo tay cô, vừa đivừa nói:
- Connhóc Hiểu Âu chỉ thích màu sắc sặc sỡ thôi, màu này không thích hợp với nó. Cônói đây không phải là... tặng, thế sao lúc mua không thấy ghét?
ĐôngTam im lặng không một lời giải thích. Họ đi bộ đến quán cơm ở cửa Đông, chờ chobà chủ và nhân viên trong quán tản ra xa, cô khẽ cắn môi, nói:
- Đấylà món quà đầu tiên Chu Nam tặng tôi. Vì món quà này mà tôi mới...
Đó làchuyện cách đây rất lâu rồi. Lễ độc thân năm ấy, trong khi các bạn gái tíu títđi chơi với bạn trai thì cô một mình ngồi ôm gối lơ đãng lên mạng đọc tin tức.
Lúc đócô cũng mới quen biết Chu Nam, chứ chưa có tình ý gì sâu sắc. Bỗng điện thoạinhấp nháy báo hiệu có tin nhắn, là của Chu Nam, anh hỏi thăm cô lễ độc thân thếnào. Đang lúc rỗi rãi không biết làm gì lại thêm có chút chán chường tronglòng, cô liền nhắn tin trả lời.
Cứ nhưthế, hai người dần trở nên thân thiết lúc nào không biết.
BiếtĐông Tam đón lễ độc thân một mình, mấy hôm sau Chu Nam mua chiếc khăn này, hẹncô ra ngoài kí túc rồi tận tay trao cho cô.
Khi ấy,Chu Nam không biết được rằng, người con gái nào cũng rất dễ xao xuyến trước cửchỉ quan tâm nhỏ nhặt của người con trai mà mình thích, Đông Tam cũng khôngphải là ngoại lệ. Thời ấy, các cặp tình nhân rộ lên mốt tặng khăn cho nhau,giữa mùa đông rét mướt còn gì ấm áp hơn chiếc khăn người yêu tặng mình chứ?Trải qua lễ độc thân một mình, đột nhiên nhận được món quà bất ngờ như vậy, dùcó là cục đá vô tri vô giác cũng phải mềm lòng. Đông Tam thực sự cảm thấy ấm áptrước lời nói dịu dàng của Chu Nam lúc đó: Đừng có lúc nào cũng chỉ thui thủimột mình như thế, em hãy mở lòng mình với thế giới bên ngoài đi, cuộc sống tươiđẹp này là của em đấy.
Đến bâygiờ Đông Tam vẫn không hiểu được động lực gì đã thúc đẩy cô hỏi anh một câu:Anh muốn đi chơi với em không?
Vậy đấy, cho dùđó là thứ tình yêu được tính toán kỹ lưỡng, nhưng lúc bắt đầu vẫn đầy bất ngờđấy thôi.
Lúc côgọi thêm rượu, Chu Cẩm Thời vội ngăn lại. Giọng bắt đầu nhòe nhoẹt đi vì hơirượu, Đông Tam trợn mắt lên nhìn anh:
- Chẳngphải anh nói sẽ uống rượu với tôi hay sao? Hôm nay tôi mời!
Chu CẩmThời đành kệ cho cô muốn làm gì thì làm, dù sao say được cũng tốt hơn là tỉnhquá.
Tửulượng Đông Tam rất khá, không biết có phải là do di truyền hay không. Cô nhìnChu Cẩm Thời chòng chọc, hỏi dồn:
- Anhkhông uống thật à, không uống thật à? Anh không định chuốc cho tôi say rồi...ha ha ha.
Chu CẩmThời bất đắc dĩ ngồi chịu trận trước những ánh nhìn tò mò của người trong quán.Đông Tam vẫn không chịu ngừng lại, cô ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ:
- Ênhóc, mang thêm chai rượu trắng ra đây.
Nhấtđịnh không say không về. Cái quán nhỏ cũ kĩ đầy bụi đường này không hề làm cômất hứng nâng chén tiêu sầu, như thể hôm nay cô nhất định đoạn tuyệt với quákhứ trước kia. Tốt rồi, rời khỏi căn nhà đó là coi như đã chấm dứt hoàn toàncâu chuyện cổ tích của vịt con Đông Tam.
Hôm naycô đã rất thành công trong việc chuốc say mình, bá vai bá cổ Chu Cẩm Thời rờikhỏi quán, vừa bước loạng choạng vừa hát váng giữa sân trường. Chu Cẩm Thờiquàng tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Đông Tam, thận trọng dìu cô quay về kítúc xá. Dưới ánh nắng vàng như mật, Đông Tam lim dim mắt, trên khóe môi cònvương nụ cười mơ hồ như thể trên đời này không có việc gì khiến con người tavui vẻ thoải mái như say rượu.
Đingang qua siêu thị trong trường, cô không chịu nổi đám thức ăn lộn nhộn đang ứlên cổ, vội đẩy tay Chu Cẩm Thời ra rồi nôn thốc nôn tháo bên vệ đường, khiếnmấy cô sinh viên xinh như hoa cạnh đó phải khiếp sợ, quay đầu tháo chạy thậtnhanh.
Chu CẩmThời vỗ nhẹ vào lưng cô. Chưa bao giờ anh thấy Đông Tam suy sụp như vậy, giánhư anh đến sớm hơn... Khi bụng dạ đã dần yên ổn, cô quay lại nhìn anh với ánhmắt mơ hồ, yếu ớt hỏi:
- Anhvẫn chịu được bộ dạng xấu xí này của tôi sao, đúng là anh yêu tôi thật sao?
Chu CẩmThời vờ như không nghe thấy gì, dịu dàng an ủi cô:
- Đượcrồi, được rồi, nôn được là tốt rồi. Cô ngồi đây đợi tôi, tôi đi mua chai nướcđã.
Anhchạy vào siêu thị mua nước, mấy phút sau đi ra, ngoài bãi nôn ban nãy con đườngvắng tanh vắng ngắt, không một bóng người. Anh sốt ruột, vừa chạy vừa nhớn nhácdõi mắt tìm. Khi đi qua đám cổ thụ trong trường, bước chân anh chậm lại. Anhtiến đến bãi cỏ nằm khuất sau đó, quả nhiên nhìn thấy một cô gái sắc mặt trắngbệch đang nằm trên cỏ ngủ ngon lành.
Khóemiệng khẽ cong lên, anh định gọi cô dậy, nhưng nhìn cô ngủ ngon quá lại khôngnỡ. Anh đặt chai nước sang một bên, chần chừ một lát rồi ngồi xuống bên cạnhcô. Trái tim anh như chùng xuống trước khuôn mặt xanh xao của cô, anh nhẹ nhàngđặt mình xuống cạnh cô không xa. Nói theo cách nào đó, lấy trời làm nhà lấy đấtlàm chiếu, coi như anh được nằm chung với cô một lần.
Nghĩ vơvẩn hồi lâu, anh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến lúc tỉnh dậy thì trờiđã về chiều. Chu Cẩm Thời xoay đầu lại: Bên cạnh trống không, chỉ có một khoảngcỏ đổ rạp, ngay cả dấu vết cũng thật mềm mại.
ĐôngTam loạng choạng đi về ký túc. Cửa mở, cô bạn cùng phòng đã về, nhìn thấy cônồng nặc mùi rượu đi vào, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt với cặp kínhgọng đen thỉnh thoảng liếc nhìn cô mấy cái. Đông Tam mệt đến mức không thể đứngvững, mỉm cười yếu ớt với cô bạn rồi trèo lên giường, ngủ thiếp đi.
Cô ngủmột mạch từ chiều đến hơn sáu giờ sáng hôm sau. Lúc cô tỉnh dậy, ngoài cửa sổđã thấp thoáng ánh nắng. Đầu đau như búa bổ, đều do cái họa uống rượu vô tội vạhôm qua gây ra. Vẫn đang nằm thừ trên giường, cô gái ở giường đối diện bỗngnhìn cô nói:
- Cuốicùng cũng tỉnh lại rồi, cả đêm qua tôi phải trông bạn đấy. Bạn không quengiường nên mấy lần suýt ngã xuống đất.
Cônghiêng người lại, bối rối mỉm cười:
- Thậtphiền bạn quá, ngày đầu tiên đã gây phiền phức cho bạn rồi.
- Sốngvới nhau thì phải biết giúp đỡ nhau chứ, khách sáo thế làm gì. Đi thôi, chúngmình đi tập thể dục buổi sáng đi, trời đẹp lắm. Nói xong, cô bạn cùng phòng bậtnhư một mũi tên, nhanh đến mức bất thường.
ĐôngTam ngẩn người nhìn theo. Bên ngoài trời đang sáng dần, cơn say hôm qua vẫnkhông ngừng giày vò người cô. Đã định từ chối, nhưng rồi nghĩ thế nào lại đồngý:
- Đợitớ một chút, tớ đi rửa măt đã.
Haingười cùng xuống dưới nhà, chạy chầm chậm ra sân vận động. Buổi sáng mùa thu,trời vẫn còn vương sương lạnh, những luồng khói trắng không ngừng tuôn ra theonhịp bước chân đang tăng dần. Có lẽ vì chưa đủ thân thiết nên cả hai đều lặnglẽ chạy không ai nói với ai câu gì. Đông Tam đang cảm thấy khó chịu trongngười, nên cô khá biết ơn sự im lặng tế nhị của cô bạn mới.
Chạyquanh sân vận động một vòng, im lặng mãi cũng kì, Đông Tam thuận miệng hỏi vuvơ:
- TrầnNgôn, ngày nào bạn cũng tập luyện thế này à?
- Tấtnhiên là không rồi. - Mái tóc ngắn của Trần Ngôn tung bay trong nắng sớm. - Tớthấy bạn có vẻ không được vui. Trước đây lúc nào không vui, tớ đều chạy bộ thếnày, chạy đến khi mệt lữ cả người, chẳng nghĩ được gì nữa cả. Như thế mọichuyện sẽ trôi qua dễ dàng hơn.
ĐôngTam liếc nhìn cô gái kì lạ bên cạnh, thở dài. Cô nhìn đăm đăm vào đường chạyphía trước, một lúc sau quay đầu nhìn cô gái gầy gò:
- Cótác dụng không?
Trần Ngônlãnh đạm gật đầu:
- Nhưngkhông chạy chậm thế này đâu. Bạn có tham gia chạy tám trăm mét nước rút bao giờchưa? Phải có cảm giác như vừa trải qua cái chết cơ, cảm giác như bạn đang bốccháy ấy. Chạy kiểu đó thì sẽ mệt đến mức không thể bò nổi được nữa.
- Ồ...- Đông Tam nhìn đường chạy trải dài trước mắt với vẻ suy nghĩ - tầm bao nhiêumét?
TrầnNgôn cười, xòe ra năm ngón tay:
- Còntùy vào mức độ đau khổ của bạn. Thường thì tớ chạy năm nghìn mét.
Đông Tamồ lên một tiếng, rồi bặm môi bặm lợi chạy thêm một đoạn nữa. Cô thấy người hơilả. Tính từ bữa trưa ngày hôm qua đã bị nôn sạch sẽ, cô không hề ăn thêm gìnữa. Thêm nữa chạy bộ lúc sáng sớm vốn trái với quy luật thường ngày của cô. Dạdày quặn thắt lại từng cơn. Khi họ chạy đến cổng sân vận động, Trần Ngôn dừnglại, vừa quệt mồ hôi trên trán vừa hổn hển nói:
- Đithôi, chắc căng tin mở cửa rồi.
ĐôngTam im lặng đi bên cạnh, đột nhiên hỏi:
- Saobạn biết tớ không vui?
TrầnNgôn liếc nhìn cô, cái kiểu nhìn của một người phải nheo mắt lại vì nắng. Giọngcô hờ hững:
- Vìbạn đã khóc cả đêm qua.
ĐôngTam nghẹn ngào. Cô day day khóe mắt, cố tỏ ra hờ hững:
- Tớ cónói điều gì không nên nói không?
- Không- Ánh mắt Trần Ngôn liếc nhìn hàng cây hòe bên đường - Bạn chỉ vừa khóc vừa nóihãy tha thứ cho em.
Vẫn cònsớm, trong căng tin vẫn chưa có nhiều người. Mua đồ ăn sáng xong, hai ngườingồi đối diện, cắm cúi ăn, không nói câu gì.
Chợtmột cái khay ăn đặt xuống chỗ trống cạnh cô:
- Hi,chào hai người đẹp. - Đông Tam ngẩng đầư lên nhìn, hóa ra là một anh chàng cùngkí túc đang nheo mắt cười đầy vẻ trai lơ.
Cô khẽnhếch mép, coi như thay cho lời chào. Anh chàng vừa định ngồi xuống thì TrầnNgôn lãnh đạm thốt từng chữ:
- Chỗđó có người rồi
Cậuchàng đứng ngây ra hồi lâu, ngượng ngập nhìn hai cô bạn với vẻ chờ đợi. TrầnNgôn không nói thêm gì nữa, lẳng lặng cúi đầu ăn tiếp. Mặt anh chàng đỏ lựnglên, nhìn Đông Tam với ánh mắt cầu cứu. Đông Tam mềm lòng, thu dọn khay ăn củamình rồi đứng lên:
- Tớ ănxong rồi, tớ đi đây. Bạn ngồi chỗ này di.
Anhchàng như nhận được lệnh ân xá, vội vàng đẩy khay ăn sang chỗ của cô, vui vẻngồi đối diện với Trần Ngôn.
-TiểuNgôn... mấy hôm nay sao cứ tránh mặt người ta thế? - Đông Tam nói thêm, lúcquay đi cô vẫn còn kịp liếc mắt nhìn Trần Ngôn. Cô bạn đang cúi đầu, mặt đỏbừng.
Rõ ràngkhông phải là vì xấu hổ, Đông Tam sợ còn nấn ná lại thì chỉ tổ làm lớn chuyện,thế nên vội vàng bê khay ăn chuồn thẳng cho lành.
Khuônviên trường chẳng có gì hay, dạo một hồi thì đến sân vận động. Mới đầu sáng nêncả sân rộng là thế mà chỉ khoảng dăm ba người. Nhìn xung quanh, vẫn không cóngười nào quen. Cô đi đến điểm xuất phát, do dự một lát rồi vào tư thế chuẩn bịchạy. Trước khi chạy, cô còn nhắm mắt tưởng lượng ra khoảnh khắc trọng tài bắnsúng ra hiệu xuất phát. Cô lao lên như một mũi tên.
Ý nghĩacủa cuộc chạy này thật buồn cười. Vì một câu nói vô thưởng vô phạt của TrầnNgôn ư? Khi còn học đại học, thi tám trăm mét nước rút tuy không đến mức trượtnhưng cô cũng chỉ dừng lại ở mức trung bình trong lớp.
Dốc hếtsức lực để chạy, Đông Tam có cảm tưởng như mình đang trở lại với thời niênthiếu, tay cầm dao đuổi theo ông bố, chạy quanh hết ngách lớn ngõ nhỏ. Gió lộngbên tai, những mạch máu hai bên thái dương giần giật, máu nóng bốc lên đầu...
ĐôngTam không thể nhớ mình đã chạy bao lâu, chạy bao nhiêu vòng, cô chỉ cảm thấymọi vật xung quanh như đang bay vèo vèo khỏi thế giới của mình. Cô lảo đảo dừnglại, bụng đau quặn, mồ hôi toát ra như tắm. Đông Tam ngã gục xuống đất.
Cô cònkịp nghe thấy tiếng lao xao của đám đông đang vây quay mình. Một cậu sinh viênđang đá bóng gần đó rẽ đám đông chạy đến, cúi xuống bế thốc cô lên. Theo từngnhịp bước chân của chàng trai lạ mặt, những giọt mồ hôi rơi xuống mặt cô, lạnhlẽo, tê tái.
ĐôngTam được đưa đến phòng y tế của trường, đau đớn và mất sức, cô gần như hôn mê.
Bác sĩkiểm tra sơ qua rồi đưa thẳng cô vào phòng cấp cứu. Lúc này Đông Tam không cònbiết gì nữa.
Lúctỉnh lại, Trần Ngôn đã ở bên cạnh. Cô gái có mái tóc ngắn nhìn cô đầy thươngxót. Nắm lấy những ngón tay gầy guộc lạnh buốt của Đông Tam, Trần Ngôn buồn bãnói với cô:
- Bạnthật ngốc, vừa uống rượu xong lại vận động mạnh, bạn muốn tự hành hạ mình, hayđúng là bạn không biết gì?
ĐôngTam yếu ớt ngước nhìn Trần Ngôn với vẻ chờ đợi. Mắt Trần Ngôn sáng lấp lánh. Côthở dài:
- Xemra đúng là không biết rồi. Bạn có thai rồi. Suýt chút nữa thì bị sảy đấy.
Ngay cảkhi Chu Nam rời bỏ cô, cô cũng không cảm thấy choáng váng như vậy.
Ngay cảkhi Chu Nam dẫn tình địch đến trước mặt cô, cô cũng không tuyệt vọng như vậy.
Chu Namđi rồi, để lại trong cô một hạt giống lặng lẽ nảy mầm. Chẳng ai biết, thế nêncứ thế ra đi mà không hề lưu luyến.
Họ vốntưởng rằng chẳng ai nợ ai. Chia tay chóng vánh, không khóc lóc, không ngậmngùi.
Nhưngbây giờ, tất cả đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi.
ĐôngTam đã có thai. Điều này là sự thật. Cô ngồi phịch xuống bệ xí, nhìn chòng chọcvào hai vạch hồng đậm trên que thử thai trong tay. Thất thần hồi lâu.
Ban đầucô không tin chẩn đoán của bác sĩ. Nhưng bây giờ tất cả đã rõ mười mươi, đó làsự thật.
Ngồisoát lại trí nhớ tồi tệ của mình, Đông Tam chợt nhận ra kỳ kinh của cô đã chậmmất mười mấy ngày. Bình thường kỳ kinh của cô vốn không đều, lại đang lúc tinhthần bấn loạn vì bao nhiêu chuyện xảy ra nên cô không nhận thấy điều bất thườngcủa cơ thể. Giờ ngẫm lại, các dấu hiệu mang thai ngày càng rõ rệt: Ngực căngtức, những cơn nôn khan buổi sáng... Cô hoảng sợ siết chặt que thử trong tay,nhất thời không biết nên làm thế nào. Cô không biết nên khóc hay nên cười, nêngào thét hay bình tĩnh tiếp nhận. Nếu Chu Nam biết thì sẽ như thế nào? Nếu biếtmình có con, nếu biết giọt máu của mình hoài thai trong bụng bạn gái cũ, liệuanh có vui đến rơi nước mắt không? Hay anh sẽ bình thản phân tích tình hìnhhiện tại của họ, bình thản phán xét cho đứa trẻ chào đời hay không. Cho dù thếnào đi chăng nữa, nếu Chu Nam có ở đây, cô sẽ không phải bối rối, không phảivui buồn lẫn lộn, không phải cảm thấy bất lực như thế này.
ChuNam, đây là đứa con của anh. Cô lao vào phòng tìm diện thoại. Trên tay trái vẫnđang cầm chiếc que thử cô nhìn chăm chăm vào hai vạch đỏ. Hình như chỉ có nhưthế, cô mới tin tất cả đều là sự thực.
Trongđiện thoại vang lên tiếng tút tút báo bận, lúc nào cũng không có người nghe.
Côkhông cam tâm. Đứa con trong bụng là kết quả tình yêu của họ, làm sao cô có thểkhông báo cho bố nó chứ? Cô liên tục bấm nút gọi lại. Chỉ cần Chu Nam nghe điệnthoại, cô sẽ lập tức bảo anh: Em yêu anh chúng ta phải quay lại vì đứa bé trongbụng em.
Tráitim ban nãy còn đang đập thình thịch dần dần trở nên tĩnh lặng khi nghe thôngbáo đầu dây bên kia đã tắt máy.
Trừ khiđiện thoại hết pin, Chu Nam không bao giờ tắt máy.
Đó làquy định của công ty. Nếu hệ thống mạng gặp sự cố, là kỹ sư phần mềm, anh phảilà người biết tin đầu tiên.
Chu Namtắt máy, điều này có nghĩa là bây giờ anh không muốn có bất cứ liên hệ gì vớicô nữa. Anh muốn cô biết rằng, giờ anh đã rời khỏi công ty, đúng như những gìcô mong muốn.
Cônhanh chóng trở lại với hiện thực. Đúng, người đẩy quan hệ của họ xuống bờ vựctuyệt vọng không phải là Chu Nam, mà là cô, Thẩm Đông Tam.
Phútchốc tất cả mọi điều tốt đẹp trong đầu cô đã bay biến mất. Trần Ngôn đi mua cơmvề, nhìn thấy cô thẫn thờ ngồi trên giường cùng với cái điện thoại trong taythì cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt hộp cơm lên bàn, nhẫn nại khuyên bảo:
- Ăncơm thôi. Bác sĩ nói bạn phải tĩnh dưỡng mới được.
Cổ họngcô khô khốc, cô quay sang nhìn đôi mắt đầy cảm thông của Trần Ngôn, nức nở hỏi:
- Bạnnói tớ phải làm thế nào bây giờ?
Như mộtđứa trẻ bị bỏ rơi giữa ngã tư đường, cô hoảng loạn trước tai họa bất ngờ đổ sậplên đầu.
TrầnNgôn không nói gì, chỉ kéo bàn lại rồi ngồi xuống:
- Ăncơm đi đã. Trời có sập đi chăng nữa thì cũng phải ăn no thì mới tính tiếp được.
Cô ngồingây ra một lúc rồi đột ngột đứng dậy, cầm lấy áo khoác định lao ra ngoài. TrầnNgôn vội vàng giữ cô lại:
- Bạnđiên rồi! Bạn muốn đi đâu? Đang ốm thế này mà còn định giày vò mình ư?
MặtĐông Tam càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, yếu ớt nàinỉ:
- Tớphải đi tìm anh ấy. Tớ phải gặp anh ấy.
TrầnNgôn nheo mắt, như đang cố xem cô nói thật hay đùa. Có lẽ sự kiên cường trongánh mắt Đông Tam đã truyền sang cho Trần Ngôn, cô thở dài:
- Được,vậy để tớ đi cùng với bạn. Bạn đang rất yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể ngấtđấy.
Đôi mắtcủa Đông Tam như thẫm lại, loang loáng ánh nước:
- Cảmơn. Ta đi thôi.
Cô quayngười lại, nhét que thử thai vào trong túi quần. Đó là bằng chứng cho tất cả sựtự tin của cô.
Hiệngiờ Chu Nam đang ở đâu, cô không thể đoán ra. Nhưng có một chỗ. Hồi mới quennhau, cô từng được Lô Lợi Lợi mời đến nhà tham gia bữa tiệc thịt ngoài trời đểchiều lòng Chu Nam. Sau đó Lô Lợi Lợi ra nước ngoài một thời gian dài, rấtnhiều bất động sản của cô ta tại Bắc Kinh cũng theo đó bị bán sạch. Sở dĩ ĐôngTam ôm tia hy vọng đến thẳng chỗ này là vì cô tin rằng, với một người thôngminh như Lô Lợi Lợi, chắc chắn cô ta sẽ biết cách tận dụng mọi kỉ niệm để gợinhớ tình xưa trong anh.
Nhưng ởkhu biệt thự cao cấp này, nếu không có sự đồng ý của chủ hộ, người bình thườngkhông thể tùy tiện ra vào. Thế nên dù cô nài nỉ hết nước hết cái, tay bảo vệvẫn không mảy may có ý định cho cô vào. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Chu Nam.Vẫn tắt máy. Anh định trốn tránh cô cả đời hay sao? Cô buồn bã tra danh bạ điệnthoại trong máy, thì chợt thấy số của Lô Lợi Lợi. Do dự một lát, cô bấm số gọi.
Lô LợiLợi nhận máy ngay sau hai hồi chuông đổ.
ĐôngTam hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh với cô ta:
- Tôicó việc muốn gặp cô. Tôi đang ở ngoài khu nhà, chúng ta có thể nói chuyện mộtlát được chứ?
Lô LợiLợi rất ngạc nhiên, cô ta cười khẽ:
- TamTam, tôi có nghe nhầm không? Cô chưa bao giờ chủ động gọi điện cho tôi, chưabao giờ hẹn tôi ra ngoài. Tôi có thể hỏi cô tìm tôi có việc gì không?
- Gặprồi cô sẽ biết. Tôi đảm bảo nếu cô không đến, tôi sẽ tự đi tìm Chu Nam. Tôi đãở với anh ấy hai năm, cho dù anh ấy có đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ lần raanh ấy.
Côbướng bỉnh hếch chiếc cằm nhọn đầy kiêu hãnh. Đây là thói quen của cô. Đối diệnvới kẻ đã từng thất bại dưới tay mình, cô không cần phải tỏ ra yếu đuối.
Quảnhiên Lô Lợi Lợi trầm ngâm một lát. Lát sau, cô ta trả lời, giọng quả quyết:
- Tôikhông phải là cô, Tam Tam, cho dù anh ấy có quay lại thì cũng chỉ vì thương hạimà thôi. Cô chẳng qua chỉ là vật cản trong đời anh ấy.
- Tôiđợi ở ngoài mười lăm phút. Nếu đã hiểu tôi như thế thì cô nên biết, tôi làngười đã nói là sẽ làm.
Cô dậpmáy, quay lại nhìn, đôi mắt sáng của Trần Ngôn đang hướng về phía cô, hồi lâusau bật cười:
-Tớ cứtưởng bạn sẽ đi tìm bố của đứa trẻ, hóa ra là tìm tình địch. Đó là kiểu gì vậy?
ĐôngTam mệt mỏi dựa vào hàng rào mắt cáo, cười đau khổ:
- Nóithật, tớ cũng không còn cách nào khác. Anh ấy không nghe điện thoại của tớ vàcũng đã nộp đơn xin thôi việc ở công ty rồi. Nếu anh ấy muốn tránh mặt tớ thìtớ đúng là chẳng còn cách nào khác.
Côkhông còn thời gian nữa. Ngộ nhỡ anh có ý định rời Bắc Kinh về Thượng Hải tìmcơ hội phát triển, thì cô thật sự không bao giờ còn có thể gặp lại được anhnữa.
TrầnNgôn liền ngồi xuống cạnh cô, an ủi:
- Đànông đều là bọn khẩu xà tâm Phật, chắc chắn anh ấy sẽ có chịu trách nhiệm vớicốt nhục cùa mình thôi. Lát nữa tớ sẽ đi dạo quanh đây một lát, khi nào nóichuyện xong bạn gọi điện cho tớ nhé.
ĐôngTam khẽ gật đầu, cô níu lấy tay người bạn gái cùng phòng:
- Đừngđi xa quá nhé, tớ xong ngay ấy mà.
TrầnNgôn đi rồi, cô ngồi một lát thì nhìn thấy Lô Lợi Lợi đi ra từ cổng chính. Cônhìn đồng hồ, đúng mười lăm phút.
Cô nhìnLô Lợi Lợi, hơn một tháng không gặp, cô ta vẫn không thay đổi gì, vẫn là cô đạitiểu thư yêu kiều quý phái, da dẻ nõn nà, cử chỉ nhã nhặn. Còn cô thì sao? Sắcmặt tiều tụy, tinh thần mệt mỏi, mất đi tình yêu, mất đi thời cơ, rõ ràng là đãthất bại thảm hại.
Lô LợiLợi tiến đến trước mặt cô, chiếc kính râm to bản che khuất nửa khuôn mặt xinhđẹp, trong tay cầm một chiếc xắc màu trắng rất hợp mốt, sành điệu như một minhtinh. Cô ta bỏ kính xuống, kinh ngạc nhìn cô:
- TamTam? Sao mới mấy hôm không gặp, trông cô đã già sọm đi thế này?
Ngườiphụ nữ này cuối cùng đã chịu vứt bỏ lốt thỏ ngây thơ, đối với cô ta mà nói,Đông Tam đã hoàn toàn không còn là mối nguy hiểm nữa rồi. Đông Tam đứng dậy,nhếch mép cười nói:
- Bácsĩ nói mỹ phẩm chứa nhiều chì, không tốt cho thai nhi, cho nên tôi không thểnhư cô trang điểm như vữa lên mặt. Tôi bây giờ không được dùng mỹ phẩm nữa.
Lô LợiLợi sững sờ một lúc mới hiểu ra vấn đề. Mặt cô ta đường như méo đi:
- Cônói, cô đã có thai sao?
ĐôngTam chớp chớp mắt, cô quyết định ra đòn quyết định với Lợi Lợi:
- Bácsĩ nói, phụ nữ mang thai mà bị nghén nhiều thì đứa con sinh ra sẽ rất thôngminh. Cả tháng nay bị nghén ngẩm, tôi không thể nuốt bất kì thứ gì vào bụng,khổ không để đâu cho hết. Biết làm sao được, làm mẹ đúng là thiên chức thiêngliêng mà. Nhưng cũng may, bác sĩ nói tôi còn trẻ, sức khỏe đang tốt, vẫn có thểchịu được. Nhưng cô Lô này, cô phải nhanh nhanh chóng chóng đi. Làm mẹ khi đãlớn tuổi thì không chỉ mẹ gặp nguy hiểm mà con sinh ra cũng dễ mắc dị tật đó.
ĐôngTam có thể dễ dàng nhận ra sự cay đắng của Lợi Lợi. Mặt cô ta tái xanh, mãithốt lên được một câu:
- Chúngta vào kia ngồi nhé!
ĐôngTam theo cô ta vào một quán cà phê. Cô chỉ gọi một cốc nước lọc, lý do đươngnhiên là phụ nữ mang thai không nên dùng các loại đồ uống có chứa caffein. LôLợi Lợi gọi một tách cà phê sữa.
Quánkhá vắng vẻ. Lô Lợi Lợi chậm rãi khuấy tách cà phê, bắt đầu dò hỏi:
- Biếttừ bao giờ vậy? Được bao nhiêu tuần rồi?
Mộttháng rưỡi. Nếu tính kỹ thì là sau đợt từ Thượng Hải trở về, trong cuộc ân áicuối cùng của họ. Nhưng lần cuối cùng đó đã đem lại mầm sống non nớt trong cơthể cô, hối hận cũng không kịp.
Hỏixong, không ai nói gì nữa. Không khí phút chốc rơi vào im lặng.
Lô LợiLợi bật cười. - Đúng là người tính không bằng trời tính. Tôi tưởng mình đãthắng được cô, nhưng không ngờ rốt cuộc cô vẫn cao tay hơn.
ĐôngTam cố ý đưa tay vuốt ve bụng mình, nói:
- Cảmgiác này thật kỳ lạ. Cứ nghĩ đến chuyện đang có một sinh mệnh đang dần dần lớnlên trong người, tôi lại thấy thật thần kỳ. Tôi vốn cũng không muốn... nhưngnếu Chu Nam không cho tôi sinh thì tôi sẽ làm một bà mẹ đơn thân.
Lô LợiLợi nhìn cô chăm chú:
- Côcho rằng Chu Nam sẽ tha thứ cho cô ư?
ĐôngTam trong một thoáng không biết nên trả lời thế nào. Cô đành hỏi ngược lại LợiLợi:
- Vìsao anh ấy không thể tha thứ cho đứa con của mình chứ?
Lô LợiLợi khe khẽ thở dài:
- Trướcđây tôi luôn cho rằng cô là người thông minh, không ngờ cô lại bị chính sựthông minh của mình làm mờ mắt. Sao cô có thể đang tâm đẩy người đàn ông màmình yêu rơi vào cảnh bất nghĩa như thế chứ? Cô biết rõ anh ấy yêu thích côngviệc đó, vậy mà còn làm cho anh ấy không thể ngẩng mặt nhìn người khác, khôngthể tiếp tục làm trong ngành IT nữa. Cho dù cô có mang thai, nhiều nhất anh ấycũng chỉ thừa nhận đứa con mà thôi, còn mẹ của nó, điều này không còn quantrọng nữa.
ĐôngTam mỉm cười đầy tự tin:
- Tôikhông hiểu cô đang nói gì. Chu Nam là người thế nào, tôi cho rằng mình hiểu anhấy cũng không ít hơn cô đâu.
Lô LợiLợi lắc đầu, nhìn cô đầy thương hại:
- Côchắc không biết, một con thú hoang khi đã bị thương thì nó sẽ ghi nhớ mối thùấy như thế nào đâu. Tôi có thể giúp cô thông báo tin này cho Chu Nam, nhưng anhấy quyết định thế nào, Tam Tam, cô nên lường trước mọi khả năng đi. Chu Nam rấthiểu con người cô. Anh ấy đã đau khổ một lần, lẽ nào lại còn tự mình chuốc lấyđau khổ lần thứ hai hay sao?
ĐôngTam lấy que thử thai trong túi quần ra, đặt lên bàn:
- Phiềncô đưa cái này cho anh ấy. Anh ấy thấy nó rồi thì cho dù kết quả như thế nào,tôi cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Lô LợiLợi không cầm. Cô ta nhìn chòng chọc hai vạch đỏ sậm trên que nhựa mỏng màutrắng:
- Côkhông tin tôi phải không?
ĐôngTam cười, không có ý phủ nhận:
- ChuNam là một người thông minh. Anh ấy sẽ không tin lời tôi nói. Chỉ khi nào tậnmắt nhìn thấy, anh ấy mới tin rằng tôi không lừa anh ấy. Tôi phải đi rồi. Xinlỗi đã làm mất thời gian của cô, tạm biệt.
Khôngđể Lô Lợi Lợi kịp nói gì, Đông Tam liền quay đầu đi ra khỏi quán. Cô ép mìnhthẳng người đi khuất khỏi tầm nhìn của quán cà phê rồi rẽ vào một góc đường,nôn thốc nôn tháo.
Cách đókhông xa, Lô Lợi Lợi trầm ngâm nhìn theo bóng cô. Nhìn từ đằng sau, cô đúng làđã gầy hẳn đi không còn bóng dáng của một nữ vương trời không sợ đất không sợnữa rồi.
NhưngChu Nam không đến tìm cô.
Mộttuần đã trôi qua. Trong khoảng thời gian đó,cô vẫn gọi điện cho anh, nhưng vẫnchỉ nhận được tín hiệu tắt máy lạnh lùng.
Thờigian chờ đợi này là lúc khiến con người ta tuyệt vọng nhất. Hôm cô ra ngoài tìmChu Nam cơ thể đã yếu lại còn bị nhiễm lạnh, phải nhập bệnh viện một lần nữa.Bác sĩ tiêm cho cô một mũi an thai sau đó nghiêm khắc bắt cô phải nằm trêngiường tĩnh dưỡng. Cô cứ thế nằm ngây ra trên giường bảy ngày. Trong bảy ngàyđó, hết ngủ rồi ăn, hết ăn rồi lại ngủ. Khi không thể ngủ được nữa thì lại nhớđến những kỉ niệm khi cô và Chu Nam còn ở bên nhau. Từ sau khi Chu Nam tắt điệnthoại, cô cũng không còn ý định gọi cho anh lần nữa. Trước nay anh không phảilà người đàn ông tuyệt tình như vậy. Có thể lần này anh thật sự hận cô.
Như vậycũng tốt, ít ra, anh cũng không thể dễ dàng quên được cô.
Kỳ nghỉQuốc khánh kết thúc, sinh viên cũng lục tục quay lại trường. Mấy hôm trước sântrường còn vắng lặng thì nay lại trở nên ồn ào, đông đúc. Trần Ngôn ngày nàocũng túc trực bên cô, không giây phút nào bỏ đi. Nhiều lúc cảm thấy áy náy vớibạn, Đông Tam lại bảo Trần Ngôn cứ mặc cô, không phải áy náy gì cả. Từ hôm ĐôngTam phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngày nào cậu bạn si tình của Trần Ngôn cũng đứngchờ ngoài cửa phòng hai cô để xem có giúp được gì không. Từ chối mãi khôngđược, cuối cùng Trần Ngôn đành nhận sự giúp đỡ của cậu bạn khiến cậu ta vô cùnghí hửng.
Chiềutối hôm đó, Trần Ngôn đi ra ngoài mua thêm nước, chỉ có một mình Đông Tam trongphòng. Nằm mãi cũng mệt, cô xếp mấy cái gối ra sau lưng rồi tựa người hướng rangoài cửa sổ.
Bênngoài hành lang có mấy cô sinh viên đang ngồi tán chuyện rôm rả, tiếng lao xaovọng đến tận giường Đông Tam. Những từ rời rạc như “anh chàng đẹp trai”, “láichiếc xe mui trần”, “cứ đứng nhìn chằm chằm về phía kí túc nữ” khiến trái timcô như thắt lại. Tự nhiên cô lại có linh cảm rằng, người đàn ông mấy ngày liềncó mặt dưới sân là Chu Nam.
Suynghĩ đó khiến Đông Tam thấy như có lửa đốt lòng, cô hất chăn đi tìm quần áo đểthay. Vừa bước chân xuống giường, cô bỗng thấy bốn bề chao đảo, suýt chút nữathì ngã lăn xuống đất. Loạng choạng đi đến cửa phòng, Đông Tam mới sực nhớ rađã mấy ngày không tắm, cả người hôi hám, tóc tai bết lại, không được vác bộdạng này ra ngoài đường được. Cô vội vã quay lại tìm mũ đội đầu rồi đi xuốngtầng một, lao ra khỏi cửa ký túc, trên đường người qua kẻ lại tấp nập, nhưnglàm gì có anh đẹp trai nào lái xe mui trần? Không đành lòng, Đông Tam lại chạythẳng ra ngoài cổng trường, tim đập thình thịch. Giữa tháng mười mà mặt trờivẫn chói chang đến mức khiến cô không thể mở to mắt mà nhìn. Cách đó mấy trămmét, một người đàn ông mặc bộ thể thao màu trắng vội vã quay mặt đi ngược lạihướng của cô. Tim đập điên loạn, cô cuống quýt gọi to “Chu Nam” rồi cứ thế chạytheo. Chưa được mấy trăm mét thì chân như bị mất cảm giác, cô ngã sóng soàixuống đất. Ngẩng đầu lên, thì không còn thấy bóng người đó nữa. Một chiếcAccord màu đỏ chầm chậm băng qua. Nước mắt trào ra. Chiều chầm chậm buôngxuống, trời bắt đầu nổi gió, những giọt nước mắt theo đó trở nên lạnh buốt. Nếuthật sự là anh, vì sao ngay đến một lần anh cũng không muốn gặp? Nếu thật sự làanh, vì sao thấy cô ngã, anh vẫn đang tâm bỏ đi? Nếu thật sự là anh, vì sao anhkhông nói gì với cô? Chỉ cần anh nói, thì cho dù kết cục có như thế nào, côcũng sẽ chấp nhận.
Nhưngngười đàn ông ấy đã bỏ đi không buồn quay đầu lại. Sợ cô đuổi kịp, sợ cô bámriết, sợ sẽ lại xiêu lòng trước cô hay sợ cô ám ảnh như một vết nhơ, muốn gộtsạch cũng không được?
Cô ngồithẫn thờ trong gió bụi tháng mười, ôm mặt khóc tức tưởi. Lúc này đây, cô muốnquên hết, muốn được uống nước sông Nại Hà để một lần nữa lãng quên đi tất thảy.Vì sao khi cô bất chấp tất cả để cho tình yêu thêm một cơ hội thì anh lại nhẫntâm ruồng bỏ cô?
KhiTrần Ngôn tìm thấy Đông Tam, cô đã khóc không ra tiếng, nước mắt cũng đã khô,cô đang bị nấc, vừa sụt sịt vừa nấc, đôi mắt ngây dại nhìn vào hư vô. Trần Ngônvội kéo Đông Tam dậy, nhưng cô im lìm như một hòn đá. Trần Ngôn vốn rất gầy,loay hoay mãi không sao đỡ cô đứng dậy được, đành đứng giậm chân sốt ruột:
- Bạnđịnh điên thế nào nữa đây, định gây nghiệt chướng gì nữa đây!
Đôi mắtđờ đẫn của Đông Tam càng lúc càng sâu hun hút, cô mỉm cười đau đớn:
-Tớ...đúng là đang gây nghiệt chướng... nghiệt chướng, ha ha...
TrầnNgôn xót xa ngồi xuống đất, vòng tay qua đôi vai gầy của cô bạn:
- TamTam, bạn ra nông nỗi này có phải là vì nhìn thấy bố đứa bé không?
Đôi mắtban nãy vẫn còn thất thần liếc nhìn Trần Ngôn. Cô ráo hoảnh trả lời:
- Tớnhìn nhầm người. Cũng đúng thôi, anh ta sẽ chẳng bao giờ xuất hiện đâu.
- Nếuanh ta đã không đến thì chúng ta về thôi. Mấy ngày rồi bạn chưa tắm chắc là khóchịu lắm, tớ đã lấy nước cho cậu rồi đấy. - Trần Ngôn đưa tay ra định kéo côdậy. Nhưng ánh mắt cô nhìn sang phía khác.
- Tớmuốn ngồi đây thêm một lát. Bạn về trước đi! Cô ngập ngừng rồi nói thêm - Cảmơn bạn, Trần Ngôn
Có lẽánh mắt kiên định của Đông Tam khiến Trần Ngôn hiểu mình có khuyên cũng vô ích.Cô thở dài quay người về trước. Thực ra, những gì cô có thể giúp cho Đông Tamđều vô cùng ít ỏi.
Đi đượcmột đoạn, cô lo lắng quay đầu lại nhìn. Trong ánh hoàng hôn buồn bã, một cô gáiđang ngồi bệt bên vệ đường, người gầy gò, áo xống luộm thuộm, đội một chiếc mũnhung xộc xệch, trông vô cùng cô độc.
Rất lâusau, Trần Ngôn vẫn ghi nhớ cảnh tượng đó. Mỗi lần nhớ lại, cô đều thấy sống mũicay cay. Đó có lẽ là cảnh bi thương nhất mà cô đã từng nhìn thấy.
Câuchuyện đằng sau cảnh tượng đó, làm sao có thể nói cho người khác thấu tỏ.
KhiĐông Tam quay về phòng thì đã hơn chín giờ tối. Cô đã tắm hết ba phích nướcrưỡi trong số bốn phích nước mà Trần Ngôn xách về, sau đó bình thản lên giườngđi ngủ. Hôm sau trời vừa sáng, cô đã lay Trần Ngôn dậy, rủ đi cùng đến bệnhviện.
Đangmắt nhắm mắt mở, nhưng Trần Ngôn vẫn linh cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảyra. Khi Đông Tam đã chuẩn bị xong xuôi, đứng trước giường chờ đợi, Trần Ngôntần ngần hỏi:
- Đếnbệnh viện làm gì? Bạn thấy không khỏe à?
ĐôngTam trả lời, giọng bình thản như không, khuôn mặt không để lộ bất cứ cảm xúcnào:
- Điphá thai.
Chỉ cóba chữ ngắn gọn nhưng cũng khiến Trần Ngôn giật bắn cả người. Cô lật đật ngồidậy, mở to mắt nhìn Đông Tam trân trối, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.Đông Tam thì vẫn lãnh đạm như thể chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô.
Nhìn côbạn đang há hốc nhìn mình, Đông Tam uể oải cầm lấy túi xách, đứng dậy:
- Khôngsao, bệnh viện tám giờ mới mở cửa, bạn cứ chuẩn bị từ từ.
Nhưngcử chỉ rõ ràng là muốn Trần Ngôn rời khỏi giường càng nhanh càng tốt.
TrầnNgôn lật đật ra khỏi giường, lập bập hỏi một câu không đầu không cuối:
- Bạnđã nghĩ kĩ chưa?
ĐôngTam hờ hững gật đầu.
Rõràng, cô đã không còn là cô gái tuyệt vọng ngồi trên đường hôm qua. Kể từ khiquen biết nhau, Trần Ngôn chưa từng thấy sự lãnh đạm và kiên quyết như thế trênmặt Đông Tam.
Nếu côtừng biết Đông Tam của trước kia, có lẽ sẽ thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Đông Tam củangày xưa đã quay trở lại. Nhưng rất tiếc là cô lại không hề biết chuyện quá khứcủa Đông Tam nên khi đánh răng rửa mặt, một cảm giác buồn bã vô hạn xâm chiếmlấy cô.
Trênđường đi, Đông Tam không nói một lời. Cô chọn một bệnh viện lâu đời với nhữngbác sĩ có chuyên môn cao, nhưng ở đây lại không có phương pháp nạo thai khôngđau như ở một số bệnh viện tư khác. Trước khi vào phòng, Trần Ngôn nắm lấy taycô, cố gắng thuyết phục Đông Tam thêm một lần nữa:
- Haylà đổi bệnh viện khác, nghe nói... nhiều người không chịu nổi đâu.
ĐôngTam quay lại cười như muốn an ủi cô:
- Đằngnào cũng phải làm. Thà đau một lần còn hơn là cứ để kéo dài mãi.
TrầnNgôn buông tay, nhìn Đông Tam đi thẳng vào phòng, chua xót khôn cùng.
Quảquyết đón nhận cái chết.
TrầnNgôn đứng đợi ngoài hành lang. Mặt trời mới lên đến ngọn cây, bầu trời rấtxanh. Cô nhìn thấy cả những đám mây trắng bị gió thổi thành nhiều hình thù sốngđộng khác nhau, nhìn được một lúc thì cổ mỏi rã rời. Liếc mắt nhìn đồng hồ đeotay, Trần Ngôn luyến tiếc từ biệt khoảng trời xanh ngắt để quay vào phòng xemtình hình Đông Tam thế nào. Một đám người chen chúc. Có người đi một mình, vẻmặt cứng rắn, bất cần. Có người đi cùng chồng, vẻ mặt đầy sợ sệt, bi ai. So vớiphòng sinh bên cạnh, chốn này thật buồn bã.
Thủthuật tiến hành rất đơn giản, mười phút là xong. Những người vào trước đã dầnđi ra cả. Trần Ngôn nhấp nha nhấp nhổm ngồi đợi trên chiếc ghế băng đặt bênngoài cửa phòng. Cửa bật mở, một cô y tá hắng giọng gọi người nhà của Thẩm ĐôngTam, Trần Ngôn vội vàng đứng dậy, nói là em. Cô y tá thản nhiên đưa cho cô mộttờ giấy, dặn đi nộp tiền lấy thuốc:
- Cô ấymới làm xong, còn phải nằm nghỉ. Cô xuống tầng lấy thuốc theo đơn này, mộttháng nữa đến khám lại.
Cô nhậnđơn đi lấy thuốc. Vì là bệnh viện lớn, nên đến chỗ nào cũng phải xếp hàng. Côđứng lẫn trong một đám đông toàn các cụ ông cụ bà, dưới ánh đèn ảm đạm, buồnbã. Cô cứ đứng như mất hồn.
Lấyxong thuốc, Trần Ngôn quay lại xem tình hình bạn thế nào. Đông Tam đã ra, ômbụng ngồi trên chiếc ghế bên ngoài, mặt mày trắng bệch. Trần Ngôn vội vã tiếnlại, định an ủi mấy câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi. Cô đặt bàn tay nhỏnhắn của mình lên vầng trán xanh xao của Đông Tam, trán rịn toàn mồ hôi lạnh.Đông Tam ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đen láy giờ không còn chút ánh sáng. TrầnNgôn khẽ thở dài, ngồi xuống cạnh bạn.
Haingười ngồi im lặng rất lâu, cho đến khi Đông Tam bất ngờ bịt miệng, vội vànglao vào nhà vệ sinh bên cạnh. Rất nhanh, tiếng nôn ọc vọng đến tai Trần Ngôn.
Bác sĩnói, đây là triệu chứng bình thường.
Haingười đi taxi về trường. Đang giữa tháng mười mặt trời rực rỡ, nhưng nhiệt độngày càng xuống thấp. Những chiếc lá vàng rụng đầy trên mặt đất tạo thành mộtthảm lá óng ánh mênh mông. Trần Ngôn nắm tay Đông Tam, dìu cô đi từng bước. Bàntay Đông Tam liên tục ra mồ hôi, ẩm ướt, lành lạnh.
Xe dừnglại trước cổng ký túc, hai người xuống xe. Đông Tam đã không còn ôm bụng rên lanữa. Ban nãy Trần Ngôn mua một gói sôcôla ở căng tin bệnh viện để cô nhấm nhápcho lại sức, giờ sắc mặt cô đã khá hơn nhiều. Đông Tam lảo đảo tựa người vàoTrần Ngôn, hướng về khu kí túc nữ. Bất ngờ có một người đàn ông lao đến, ngangnhiên chặn đường họ lại.
TrầnNgôn ưỡn ngực, cáu kỉnh hỏi, giọng không lấy gì làm thân thiện:
- Anhlà ai? Có biết chó khôn không chặn đường không hả?
Ngàythường Trần Ngôn không dữ dằn như vậy, nếu không phải vì chuyện của Đông Tam,thì thực ra cô là người có tính cách lạnh lùng, ít nói.
ĐôngTam đờ đẫn ngước mắt lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt, rồi rất nhanh cụpmắt xuống:
- TrầnNgôn, bạn lên trước đi.
TrầnNgôn cau mày, lạnh lùng nhìn người đàn ông lạ mặt với ánh mắt đầy cảnh giác:
- Bạnkhông được cố quá đâu đấy...Tớ đi mua cơm đây.
TrầnNgôn là một cô gái thông minh, tất nhiên là cô biết lúc nào thì nên dừng lại.Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đầy đe dọa rồi cầm lấy túi cùa Đông Tam, cắmcúi bỏ đi.
Chỉ cònlại hai người, im lặng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Chu Cẩm Thời đành lên tiếngtrước, phá vỡ sự im lặng:
- Vừađi ra ngoài sao?
ĐôngTam gật đầu. Cô mệt mỏi đến mức không buồn ngẩng đầu lên:
- Ừ. Cóviệc gì à?
Côkhông định kéo dài cuộc nói chuyện, cũng như không định nói sự thật với anh.Giọng nói lạnh lùng và xa cách này quả thật là một mũi tên xé rách trái tim ChuCẩm Thời. Anh im lặng hồi lâu, rồi quay lại nhìn xe của mình:
-Tôi cómột thứ cần đưa cho cô, nhưng lại để quên trong xe rồi. Đợi tôi một lát. Anhquay người, bước nhanh đến bên con đường râm mát, mở cửa xe lấy đồ, một mảnhgiấy đỏ rực hút ánh nhìn dưới ánh mặt trời chói chang. Đông Tam nheo mắt, nhìnanh vui vẻ chạy về phía cô trong ánh nắng chói lóa như dát bạc. Bụng lại dộilên cơn đau. Trong khoảnh khắc, trái tim cô chợt run rẩy.
Chu CẩmThời vừa chạy đến, cô cố nén cơn đau chau mày hỏi:
- Anhsắp kết hôn à? Chúc mừng anh.
Chu CẩmThời không trả lời mà chỉ chăm chú quan sát thái độ của cô, sau đó hỏi cô vớinụ cười thường trực trên môi:
- Tôiđịnh kết hôn nhưng trông cô có vẻ không vui nhỉ? Thế thì tôi sẽ không kết hônnữa.
Cô lắcđầu, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu đọng lại trên trán. Cô lảo đảo, mọi thứtrước mắt chỉ còn hai màu đen trắng như một chiếc ống kính máy ảnh bị rạn nứt:
- ChuCẩm Thời... tôi bị bệnh.
Nóixong, cô ngã gục xuống đất.
Cô cóthể yên tĩnh mà ngủ, ngủ đến tận điểm cuối cùng của thời gian.
Quaytrở về tuổi hai mươi. Khi đó, ánh mắt cô vẫn trong vắt. Đó là cuộc thi hùngbiện của giới sinh viên Bắc Kinh, và đó cũng là thành công lớn nhất trong quãngđời sinh viên của cô. Sự nhanh nhẹn, bình tĩnh cộng thêm lối suy nghĩ logic đãgiúp cô liên tiếp giành chiến thắng.
Thườngthì cô không mấy quan tâm đến cái trò đấu võ mồm vô bổ này, nhưng đã đâm laothì phải theo lao, cứ thế hết trận này đến trận khác giành chiến thắng. Chẳngphải trước đây cô luôn dựa vào vũ lực để giải quyết mọi việc sao, vậy thì độngcơ nào đã khiến cô tham gia vào cuộc thi hùng biện? Thực ra cũng chẳng có gì,chỉ là một phút cả nể trước những lời mời mọc thiết tha của mấy đứa bạn tronglớp. Không thi thì thôi, đã thi thì phải thắng.
Cứ nhưvậy tiến vào vòng chung kết, mặt đối mặt với đại học Q.
Và đócũng chính là cơ hội cô gặp lại Chu Nam.
Chu Namkhông phải là thành viên đội hùng biện, anh chỉ đến để cổ vũ cho đại học Q.Trong vòng đấu loại trực tiếp, dù đã rất cố gắng, nhưng đội đại học M vẫn tỏ rayếu thế trước đội đương kim vô địch. Dù rất phấn khích nhưng anh vẫn thấy thánphục cô gái đang bình tĩnh phát ngôn của đội bạn, trông cô hơi quen quen...
Đươngnhiên, cuối cùng đại học M vẫn thua. Khi cô gái đó đi xuống sân khấu, anh tiếnđến, bắt chuyện với nụ cười thoải mái:
- Bạnrất giỏi.
Cô quaylại nhìn anh đầy cảnh giác, sau đó ánh mắt như dịu lại. Vẻ dịu dàng đó khác xavới con người sắc sảo trên sân khấu ban nãy.
Cô vềrất muộn. Chu Nam bồn chồn đứng đợi dưới gốc cây hòe một lúc lâu. Lúc cô bướcxuống bậc thềm nhà thi đấu, ánh trăng bàng bạc dịu dàng tỏa sáng, khiến khungcảnh trông thật cô liêu.
- Tôiluôn có cảm giác đã gặp bạn ở đâu đó.
Cô điềmtĩnh đưa tay ra bắt, không một chút e dè:
- Tôilà Thẩm Đông Tam, chắc anh là Chu Nam?
Nhìnanh tròn mắt đầy ngạc nhiên, cô bật cười, tiếng cười trong vắt như nắng sớm:
- Trờitối rồi, anh có thể đưa tôi về trường không?
Đại họcQ cách nơi hai người đứng đến nửa thành phố. Họ đi bộ đến bến tàu điện, đi đượcvài bến thì xuống đón xe bus, sau đó lại phải đi bộ một đoạn rất xa mới đếnđược trường cô. Trên đường về trường, họ nói với nhau rất nhiều chuyện. Từ Tamhoàng Ngũ đế đến điểm nóng thời sự, từ mơ ước của bản thân đến chuyện các ngôisao thần tượng, từ chuyện tương lai đến các tuyến xe bus trong thành phố. Càngnói càng say sưa, quyến luyến như tri kỉ từ kiếp trước.
Conđường từ bến xe bus đến cổng trường đại học M càng lúc càng ngắn. Ánh đèn đườngmờ ảo càng làm nổi rõ rặng ngân hạnh ven đường, bóng tối như kẻ đồng lõa chohai con tim đang nhích lại gần nhau. Không gian rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng hơithở của hai con người đang bối rối vì nhau.
Cuốicùng cũng đã đến cổng kí túc, cô vẫy tay quay người bước vào thì bỗng một giọngnói trầm lắng vang lên bên tai:
- Saunày nếu không bận gì thì cùng đi chơi nhé.
Cô xoaylại nhìn anh, mỉm cười gật đầu. Anh cũng im lặng không nói thêm gì nữa. Họ nhìnnhau, đáy mắt bắt đầu dâng lên nỗi niềm xao xuyến.
Banđầu, thực sự cô không có tình ý gì với anh. Cô đã gặp bạn gái của anh, một côtiểu thư yểu điệu xinh đẹp. Họ thật sự xứng đôi. Cô tất nhiên không phải là mộtcon ngốc, cái trò phá hoại hạnh phúc của người khác, cô không dại gì đâm đầuvào.
Có lẽnhững xúc cảm giữa họ chỉ dừng lại ờ đó nếu như cô không gặp lại anh. Nhiều lúccô tự hỏi, không biết thực sự họ có duyên trời định hay không mà hôm đó giữakhu vui chơi rộng lớn, cô chợt nhìn thấy anh. Chàng trai cao gầy mặc chiếc áosơ mi màu trắng sữa lịch lãm, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp cầm cây kẹo bông,cười hạnh phúc, đôi mắt cong thành hai vầng trăng mảnh. Họ thật đẹp đôi, thậthạnh phúc. Sự hạnh phúc của những con người không phải toan tính, vật lộn vớicuộc đời. Cô cứ mải nhìn theo họ cho đến khi ánh mắt Chu Nam hướng về phíacô...
Chu Namvội kéo Lợi Lợi đi về phía cô. Sau màn chào hỏi làm quen, họ cùng đi vòng quay.Lô Lợi Lợi đã đến đây rất nhiều lần, nên cũng không có cảm hứng lắm với trònày. Cô ngồi phía sau còn Chu Nam ngồi phía trước. Lần đầu tiên được nhìn cảnhvật từ một chỗ cao như thế, cô phấn khích nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Khigần lên đến đỉnh, cô nín thở, tay nắm chặt lấy thành ghế, cảm giác choáng ngợpkhiến cô như ngừng thở. Trong lúc sợ hãi, cô vội vã ngẩng đầu lên, vừa kịp thấyChu Nam đang nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Ghìmchặt nỗi sợ vào lòng, cô cười lại với anh, cảm giác chóng mặt giảm đi vài phần.
Lúcxuống vòng quay, cả người cô ướt đẫm mồ hôi chân tay nhũn ra không còn chút sứclực. Đến khu trò chơi tiếp theo, Lô Lợi Lợi có việc vào nhà vệ sinh nên haingườỉ họ đứng ngoài đợi. Chu Nam cười cười hỏi cô:
- Em sợđộ cao à?
Côkhông trả lời, mặt đỏ bừng, luống cuống như một đứa trẻ nghịch dại bị bắt quảtang.
Chu Namtiếp tục an ủi:
- Trướcđây tôi cũng bị như thế, quen rồi thì sẽ hết thôi.
Về sau,khi họ vụng trộm qua lại với nhau, Chu Nam
thườnggiấu Lô Lợi Lợi gặp cô ở chỗ vòng quay. Cô vẫn sợ độ cao như thế, mỗi lần ngồivào vòng quay đều phải nắm chặt lấy tay anh, mặt cắt không còn giọt máu. Côcũng không rõ vì sao mình lại bướng bỉnh đến thế, có lẽ là để kiểm nghiệm xemlời Chu Nam nói có đúng hay không: Sợ thứ gì, chỉ cần cố gắng đối mặt với nóvài lần thì sẽ không còn thấy sợ nữa.
Hồi mớiyêu nhau, rất ít khi cô làm trái ý anh. Vốn là người cứng rắn, nhưng vì ngườiđàn ông này mà cô dần dần trở nên dịu dàng, dần dần trở thành người phụ nữ bắtđầu biết tương tư, lo lắng. Cô không biết như vậy có đáng hay không, nhưng nếuđó là điều anh muốn thì nhất định cô sẽ làm; Trong suy nghĩ của cô, làm Chu Namhạnh phúc là điều quan trọng hơn tất thảy.
Khi ấy,cô vẫn tưởng rằng chỉ cần có tình yêu thì còn có gì đáng phải suy nghĩ nữa? Chỉđến sau này, khi biết cuộc sống là không dễ dàng, biết người đàn ông mình yêuthay lòng đổi dạ, cô mới hiểu được tâm trạng của Lợi Lợi khi ấy.
NhưngLợi Lợi là người rộng lượng, cô ta nhẹ nhàng ra đi mà không một lời oán trách.Chính vì thế cô vốn không có tư cách để hận cô ta. Và có lẽ, cô nên chúc phúc chohọ, cuối cùng gương vỡ lại lành, hạnh phúc viên mãn, tuy cô chưa bao giờ tingương vỡ rồi lại có thể lành lại được.
Đang mơmàng, bỗng tiếng cãi cọ làm cô giật mình tỉnh giấc. Mắt vừa hé mở, khuôn mặtChu Nam lập tức biến mất. Trần Ngôn đứng ở cuối giường đang đỏ mặt tía tai cãinhau với Chu Cẩm Thời. Tuy họ đã cố gắng hạ thấp âm lượng dưới mức có thể,nhưng thật sự nếu không phải vì Trần Ngôn ngại đây là bệnh viện, thì có lẽ đãkhông nể nang gì mà cho Chu Cẩm Thời một trận nên thân.
Cơnchóng mặt vẫn không ngừng ập đến, Đông Tam chống tay gượng dậy khiến hai con gàchọi đang đỏ mặt tía tai cãi nhau lập tức im bặt. Trần Ngôn nhanh hơn Chu CẩmThời một bước, lao đến đỡ Đông Tam ngồi dậy rồi chèn gối ra sau lưng cho đỡmỏi, ân cần hỏi cô có còn khó chịu trong người không, có cần gọi bác sĩ không.Chu Cẩm Thời thấy mình đứng đây cũng vô dụng, liền hắng giọng hỏi:
- Bácsĩ nói nói cô bị tụt đường huyết, phải bồi bổ thì mới chóng khỏe được. Nói gìthì nói, thuốc men có tốt đến mấy cũng không thay thế được đồ ăn. Cô muốn ăngì, tôi đi mua cho.
ĐôngTam nghĩ một lát rồi chép miệng nói:
- Giờtôi chỉ muốn ăn cháo thôi. Trước hay ăn ở cổng trường, về sau chuyển ra ngoàisống, chẳng mấy khi ghé qua đây ăn. Bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy thèm.
Chu CẩmThời với tay lấy áo khoác trên thành giường, gật đầu đồng ý:
- Tôiđi mua cho cô. Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì bấm chuông gọi bác sĩ.
Sắc mặtChu Cẩm Thời sạm đen hơn so với đợt trước, xem ra anh cũng chẳng khá hơn ĐôngTam là mấy. Đợi anh đi khỏi, Đông Tam mới mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Có lẽChu Cẩm Thời đã biết chuyện, mặc kệ, cô vốn cũng không định đối diện với sựquan tâm của anh.
TrầnNgôn ngồi im lặng nhìn Đông Tam hồi lâu, dưới ánh đèn trắng thê lương, cô gầyguộc như một nhánh cỏ. Trần Ngôn quay người kéo rèm cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi:
- Cócòn thấy khó chịu nữa không? Bạn còn yếu, không thể để nhiễm lạnh, càng khôngđược ngã bệnh, nếu không sau này bạn sẽ lãnh đủ đấy.
ĐôngTam nhìn cô bạn đầy hàm ơn, đôi mắt nhuốm đầy mệt mỏi long lanh ánh nước:
- Cảmơn bạn, Trần Ngôn, nhưng... đau đớn sẽ khiến tớ thoải mái hơn.
TrầnNgôn nắm lấy tay cô, dịu dàng trách móc:
- Đồngốc, bạn đau ốm như vậy, anh ta cũng đâu có thấy, Bạn thử nhìn mình xem, anhta có đáng để bạn tiều tụy như thế này không?
ĐôngTam im lặng. Cô nhớ cách đây khá lâu, Chu Nam đã từng hỏi cô, nếu có một ngàyanh rời bỏ cô, cô sẽ thế nào? Lúc đó, cô đã trả lời không một chút do dự, cô sẽvẫy tay từ biệt, sau đó sẽ không gặp lại nhau nữa. Đông Tam vốn là người khôngthích những chuyện dây dưa, nhùng nhằng như vậy. Khi ấy Chu Nam đã phản ứng thếnào? Hình như là cười rồi ôm lấy cô rất lâu. Tóm lại, anh không bất mãn cũngchẳng tán đồng, chỉ tỏ ra đã thấu hiểu sự lựa chọn của cô. Thì ra cô đã quá đềcao bản thân mà đánh giá thấp anh. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một khoảngtối đen mênh mông trước mắt cô: Đàn bà vốn có tính thù dai. Chuyện này, chỉ mộtlần là quá đủ rồi.
Nếuđúng như lời cô nói, có thể vẫy tay từ biệt rồi quay người bỏ đi, từ đó chântrời góc bể không còn gặp lại thì thật là tốt quá. Chỉ là cô đã quen với sự tồntại của Chu Nam bên mình. Quen với hơi ấm nồng nàn khi ngủ, quen nhìn thấy anhmỗi sớm thức dậy. Quen mùi hương dịu dàng từ cơ thể anh. Cô đã đánh mất tínhđộc lập của mình từ lúc nào không biết.
Mùithuốc sát trùng khiến toàn thân Đông Tam giá lạnh, nhưng ít nhất nó cũng đưa côquay về với hiện tại. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại:
- Tớthấy hơi mệt. Trần Ngôn, tớ ngủ được bao lâu rồi?
- Hơnnửa ngày rồi, bạn lại mệt à? Thế thì ngủ thêm nữa đi. Một lúc nữa là trời sángrồi.
Cô “ừm”một tiếng khe khẽ:
- Bạnvề nghỉ đi, ở trường còn nhiều việc lắm. Mau về đi.
Lẩm bẩmxong, cô nghiêng đầu, dần dần chìm vào giấc ngủ. Sự mệt mỏi chưa từng có xâmchiếm lấy cơ thể cô, chẳng mấy chốc tiếng thở đều đều vang lên, Trần Ngôn vềlúc nào cô cũng không biết.
Giấc ngủnày rất ngon. Cô không còn mơ nữa. Đang say giấc, bỗng có người vuốt nhẹ má cô,khẽ gọi Tam Tam. Mũi cô hơi nhăn lại, nhăn nhó như một đứa trẻ đang dở giấc.
Cô ngủthêm được hai tiếng thì Chu Cẩm Thời mang cặp lồng thức ăn về. Anh vụng về lay côdậy.
- Côphải ăn chút gì đó đã, để bụng rỗng đi ngủ không tốt cho sức khỏe đâu. Tôi đãbảo cô giúp việc ở nhà hầm canh bồ câu, còn có cả món cháo mà cô thích nữa, cốăn nhiều nhiều một chút. - Như một ông bố hiền từ, anh đưa bát canh lại gần mũicô - Thế nào, rất thơm phải không?
Cô vươnngười ngáp dài, ban nãy còn chìm trong giấc ngủ nên giờ vẫn mụ mị, chưa tỉnhtáo hẳn. Chu Cẩm Thời múc một thìa canh, khẽ thổi cho đỡ nóng rồi dịu dàng dỗdành:
- Nào,há miệng ra nào, a...
Thìacanh nóng đã đánh thức cảm giác đói trong cô. Mùi thơm của bát canh đã làm bừngtỉnh mọi giác quan trong cô. Đông Tam há miệng chờ đợi thìa canh thứ hai. ChuCẩm Thời vui quá, vội vàng đút hết bát canh cho cô, sau đó múc thêm một bátcháo nữa. Lần này cô đã thấy người hơi hồi lại, đòi tự mình ăn lấy.
Chu CẩmThời ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô ăn. Thỉnh thoảng anh còn ân cần lấy khăn laumiệng cho cô, khiến cô cũng thấy ngại.
Cô làmnhư vô tình, vừa húp cháo vừa nói với anh:
- ChuCẩm Thời, tôi vừa mơ thấy Chu Nam đấy.
Mặt ChuCẩm Thời trong phút chốc bỗng nhiên căng lên, rõ ràng anh đang tức giận, sự tứcgiận hiện rõ khiến cô cũng phải ngạc nhiên.
Cô nhìnanh, khóe miệng hơi cong lên:
- Tôibảo anh ấy, đứa con đã không còn nữa. Quan hệ giữa tôi và anh ấy chấm dứt từđây.
Chu CẩmThời đỡ lấy bát cháo trên tay cô để lên bàn, lúc quay người lại, sắc mặt đãbình thường như cũ. Anh móc lấy tấm thiệp hồng trong túi áo ngoài ra, đưa chocô:
- Có lẽchuyện này sẽ làm cô thấy vui hơn. Lúc cô bất tỉnh, hai đứa chúng nó đã ởHawaii rồi.
Nhữngtia sáng lấp lánh trong mắt Chu Cẩm Thời đem lại cho cô cảm giác yên bình khótả. Mặt trong của tấm thiệp là hai hàng chữ in nhũ vàng sang trọng: Trân trọngkính mời cô Thẩm Đông Tam, ngày 11 tháng 11 năm 2008 đến tham dự lễ cưới củaLâm Phong và Đỗ Hiểu Âu tại khách sạn X. Trân trọng kính mời.
Cô kinhngạc ngẩng đầu lên nhìn Chu Cẩm Thời. Thấy cô ngạc nhiên như vậy, anh bật cười:
- Khôngbiết tay Lâm Phong này dùng bùa mê thuốc lú gì mà Hiểu Âu sống chết đòi lấy anhta. Ông già nhà tôi đương nhiên là không chấp nhận, còn ra sức tách chúng nóra. Kết quả là hai đứa nó âm thầm đi đăng kí rồi bay đi Hawai luôn. Ông già hếtcách, dù sao cũng không thể bắt chúng nó ly hôn được. Cô em tôi đúng là to ganlớn mật thật.
Cô vẩyvẩy cái thiệp trong tay, mỉm cười rạng rỡ:
- Chắcchắn tôi sẽ đi.
Bầukhông khí bỗng trở nên thinh lặng. Một sự yên tĩnh lan tỏa khắp căn phòng, làmnổi rõ tiếng thở gấp gáp của hai con người.
Im lặnghồi lâu, Chu Cẩm Thời lấy tay nới nhẹ caravat:
- Hômấy, Chu Nam và Lợi Lợi cũng sẽ đi. Hiểu Âu đã gửi xong thiệp mời rồi. Nó...thực ra nó chỉ muốn nhìn thấy những người mà nó yêu quý đến dự với hy vọng sẽđược mọi người chúc phúc.
- Thậttốt, - Cô bình tĩnh ngắm tấm thiệp thêm một lần nữa - Chắc chắn tôi sẽ đến.
- Còncó một chuyện, tôi nghĩ nên nói trước với cô thì tốt hơn. - Chu Cẩm Thời do dựnhìn khuôn mặt bình thản của Đông Tam - Lợi Lợi có thai rồi.
Khi anhđến tìm, Chu Nam đã đích thân báo cho anh biết tin này. Anh ta còn cho anh xemchiếc que thử thai như một bằng chứng cho sự thật đó. Tuy Chu Nam có vẻ tiềutụy, nhưng mắt anh ta ánh lên niềm hạnh phúc vô vàn. Thế nên Chu Cẩm Thời đànhgiải thích cú đấm đó là để trút bực thay cho Đông Tam.
Cuốicùng Chu Cẩm Thời vẫn không nói cho Chu Nam biết sự thật. Anh có suy nghĩ củariêng mình. Đông Tam đã phải chịu quá nhiều khổ đau rồi, nếu để cô quay về vớiChu Nam, đó chẳng phải là khơi lại vết thương cũ hay sao?
Anh vôtình để lộ ra chuyện Đông Tam nằm viện. Sau khi rời khỏi nhà Lợi Lợi, anh âmthầm đi theo Chu Nam đến tận bệnh viện. Khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của Đông Tam,tình yêu và sự đau khổ trên gương mặt Chu Nam, Chu Cẩm Thời cảm giác như mìnhđã mắc sai lầm lớn. Nhưng anh không phải là Nguyệt lão, cũng chẳng phải là Hồngnương, hà cớ gì phải níu kéo tình cảm giữa hai người bọn họ. Tình cảm anh dànhcho Đông Tam cũng không hề ít hơn Chu Nam.
Chu CẩmThời quyết định chôn vùi sự thật vào trong lòng. Anh về lấy canh rồi quay lạibệnh viện, thời gian vừa đúng lúc.
Lễ độcthân năm 2008, hôn lễ của Lâm Phong được tổ chức rất linh đình.
Đỗ HiểuÂu như một đóa hồng trắng kiều diễm trong sáng, đó là cô dâu xinh đẹp nhất màĐông Tam thấy. Cô đứng bên Lâm Phong như chú chim nhỏ nương tựa vào người anh,vô cùng dịu ngọt. Cảnh tượng này thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Chu CẩmThời nhìn theo rất lâu rồi ghé tai Đông Tam thì thầm: “Em gái tôi thật xinh đẹpphải không?”
ĐôngTam ngồi cùng anh ở một bàn tương đối xa. Chu Cẩm Thời vốn đang ngồi cùng giađình, nhưng vừa nhác thấy Đông Tam đến liền đến ngay bàn cô, muốn đuổi đi cũngkhông được.
Họ ngồivào bàn chưa được bao lâu thì Đông Tam nhìn thấy Chu Nam và Lợi Lợi khoác taynhau đi vào đại sảnh. Mới có mấy ngày không gặp, Chu Nam trông chín chắn hơnrất nhiều trong bộ vest màu xám nhạt. Lô Lợi Lợi đi bên cạnh thì mang đôi dépđế thấp, mỗi bước đi đều rất thận trọng, cử chỉ vụng về đến nực cười. Chu Namnghiêng đầu nghe Lợi Lợi nói chuyện, không quên vòng tay đỡ lấy eo cô ta. Dườngnhư trong cả đại sảnh đông nghịt người này, ngoài Lô Lợi Lợi ra, anh chẳng cònđể ý đến bất kì ai nữa. Cô ta đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.
Chu CẩmThời cũng vừa kịp nhìn thấy họ, anh vội kéo tay Đông Tam với vẻ không yên tâm:
- Nghetôi, Tam Tam, kích động sẽ dẫn đến sai lầm đấy. Nếu cô cảm thấy ở đây khó chịuthì tôi sẽ cùng cô ra ngoài đi dạo một lát?
- Khôngcần đâu. - Miệng cô mím lại, dõi theo dáng người đã từng rất quen thuộc khôngchớp mắt - Tôi chưa từng được đến một nơi sang trọng như thế này bao giờ, tôiphải ăn uống cho thật đã mới được.
Trướckhi khai tiệc, Lâm Phong đến nói chuyện với cô một lát. Cô trêu chọc cậu cóđược cô vợ xinh như thế thì chẳng mấy chốc con cháu đầy đàn cho mà xem.
LâmPhong dùng bàn tay thiếu hai ngón khẽ xoa đầu cô, mỉm cười đầy ẩn ý.
Sau khithực hiện nghi lễ với hai bên gia đình xong, cô dâu chú rể đến từng bàn chúcrượu. Qua được mấy bàn, mặt Hiểu Âu đã đỏ bừng, còn Lâm Phong thì càng uống mặtcàng trắng bệch. Chẳng mấy chốc, họ đã đến bàn của Chu Nam.
LâmPhong nâng chén rượu, hít một hơi thật sâu:
- LợiLợi, chén rượu này cô nhất định phải uống đấy nhé. Lô Lợi Lợi hơi bối rối khiLâm Phong tiến đến. Cô ta cầm cốc nước quả, ngượng nghịu đứng lên:
- HiểuÂu, Lâm Phong, xin thứ lỗi, tôi không được uống rượu, đành dùng nước quả thayvậy. Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc.
- Khôngkhông, hôm nay là ngày vui của tôi, sao có thể không uống được? Nào, nào, HiểuÂu, rót cho Lợi Lợi đầy vào. - Lâm Phong mặt mày nghiêm chỉnh sai Hiểu Âu rótrượu. Cô dâu mới rất biết nghe lời chồng, rót đầy một chén rượu trắng đưa choLợi Lợi.
- ChịLợi Lợi, đây là rượu Hiểu Âu rót cho chị, chị nhất định phải uống đấy. - ĐỗHiểu Âu âu yếm nhìn Lâm Phong, dịu dàng lên tiếng.
Lợi Lợilo lắng liếc nhìn Lâm Phong. Môi se lại, dường như người đàn ông đang đứngtrước mặt cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Chu Namgiằng lấy chén rượu trên tay cô, mỉm cười đỡ lời:
- Đểtôi uống thay cô ấy. Cô ấy đang có thai, không được phép uống rượu.
- A,chị có tin vui rồi sao? Đúng là song hỷ lâm môn! Được mấy tháng rồi? - Niềm vuinhư truyền sang Hiểu Âu, đôi mắt đen láy của cô sáng bừng lên.
Lợi Lợivà Chu Nam nhìn nhau bối rối. Lợi Lợi dịu dàng xoa xoa bụng:
- Mớihơn một tháng thôi, cũng vừa mới biết.
LâmPhong “à” lên một tiếng, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc:
- LợiLợi, cô có thai thật sao? Chẳng phải cô...
- LâmPhong, - Lô Lợi Lợi vội vàng ngắt lời cậu - Sau này cậu phải đối tốt với HiểuÂu đấy. Hiểu Âu là em nuôi của Chu Nam, cũng là em gái tốt của tôi. Sau này anhmà làm gì có lỗi với cô ấy, hai chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Sắc mặtLâm Phong càng lúc càng tối sầm. Những lời Lợi Lợi nói khiến cậu như bừng tỉnh,mỉm cười trả lời:
- Tấtnhiên là không rồi. - Rồi quay sang Chu Nam - Vậy chúng ta nhất định phải uốngmột chén. Vì...
Chưanói dứt lời, cậu lảo đảo như người say, chén rượu trong tay không nghiêng khônglệch hất thẳng vào mặt Chu Nam. Hành động quá bất ngờ của Lâm Phong khiến nhữngngười quanh đấy đều ngây ra. Lâm Phong vừa xin lỗi rối rít vừa lấy khăn tay laucho Chu Nam, lúc cúi xuống cậu nói nhỏ một câu vừa đủ để anh nghe:
“Chénrượu này, là thay Tiểu Tam kính anh.”
Mặt ChuNam bỗng chốc trở nên tái mét. Còn Lâm Phong thì cười nói như thường, rót thêmmột chén, đặt trước mặt Chu Nam:
- Bannãy đúng là thất lễ quá, anh Chu, chén rượu này em xin chịu tội.
Cậungửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Vứtchén lên bàn, cậu kéo Hiểu Âu đi sang bàn khác.
Tiệccưới tổ chức vào buổi tối, người tham gia chủ yếu là thanh niên, nên càng lúccàng náo nhiệt.
ĐôngTam cảm thấy chẳng có gì thú vị, đang định ra về thì Chu Cẩm Thời kéo cô đứngdậy, nhất định mời nhảy một bài. Ngày trước để ứng phó với những buổi tiệc tùngnhư thế này, cô đã theo học một lớp khiêu vũ. Nhưng tối hôm nay, cô chẳng hề cóý định nhận lời với bất cứ ai.
Cô mệtmỏi thả mình xuống ghế sofa, nhắm nghiền mắt cho đến khi phía đối diện có ngườingồi xuống. Cô mở mắt. Đỗ Hiểu Hồng mặc bộ váy dạ hội hở ngực màu đen gợi cảm,tóc uốn xoăn kiều diễm, khác một trời một vực với hình ảnh một cô nhân viên vănphòng nghiêm túc thận trọng. Đỗ Hiểu Hồng mỉm cười bắt chuyện:
-Thậttrùng hợp, cô Thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi.
ĐôngTam vội ngồi thẳng lên, cười ngượng ngùng:
- CôĐỗ, phù dâu hôm nay là cô phải không? Suýt chút nữa thì tôi không nhận ra.
- Đúngvậy, tôi là chị mà cuối cùng lại làm phù dâu cho em gái, kể cũng buồn cười. -Đỗ Hiểu Hồng khẽ hất tóc - Có một việc, suýt chút nữa thì tôi quên mất. Lầntrước cô nói có thể sẽ thôi học để đi làm, tôi đã để ý giúp cô, có một vị tríđang trống ở công ty JS, tôi đã nộp hồ sơ cho cô rồi. Mấy hôm nữa chắc sẽ cóthông báo phỏng vấn, cô nhớ chuẩn bị cho tốt nhé.
ĐôngTam không biết nên bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ đặc biệt của Đỗ HiểuHồng, hay là nên ngạc nhiên vì cô ấy vẫn còn nhớ đến việc của cô. Cô chưa kịpnói gì, Đỗ Hiểu Hồng đã lên tiếng trước:
- Nếunhư cô không biết lúc phỏng vấn nên nói gì thì có thể tham gia một khóa đào tạoở công ty tôi. Cô không cần cảm ơn, muốn học phải nộp tiền đấy. - Hiểu Hồng cầmly rượu đứng dậy, nhìn đám đông đang say sưa khiêu vũ trên sân khấu, ánh mắtđột ngột trở nên xa xăm.
- Nghenói cô và Lâm Phong từng là bạn thanh mai trúc mã?
- Chúngtôi là bạn học hồi phổ thông.
Đỗ HiểuHồng không nói gì thêm, cầm ly rượu bỏ đi, lúc đi ngang qua Lâm Phong, cô nởmột nụ cười châm chọc. Nếu Đông Tam không nhìn nhầm, cảm xúc giấu trong nụ cườiđó rất phức tạp.
LâmPhong đi về phía cô, cau mày dò hỏi:
- Cô tanói gì với bạn vậy?
- Cô ấygiúp tớ tìm việc. - Đông Tam mỉm cười trước vẻ đa nghi của Lâm Phong - Hôm naybạn đẹp trai quá.
LâmPhong cười, cậu cúi xuống đưa tay làm động tác mời nhảy:
- Vậyanh chàng đẹp trai muốn mời tiểu thư đây nhảy một điệu. Không biết tiểu thư cóđồng ý hay không?
ĐôngTam khẽ liếc nhìn về phía đám đông. Không ít ánh mắt đang tò mò hướng về phíahọ. Cô cũng biết chút ít về thói đơm đặt trong cái thế giới đó. Nhưng sau này,cô sẽ không còn có quan hệ gì với họ nữa. Cô khẽ mỉm cười duyên dáng, đặt tayvào tay cậu:
- Rấtvui lòng.
LâmPhong dìu cô lướt nhẹ mấy vòng. Trước đây cô không hề biết Lâm Phong biết khiêuvũ. Nhìn cậu tỏa sáng đêm nay, cô không nén được muốn bật khóc. Giống như nhìnthấy một chú chim đã từng bị mình làm cho gãy cánh bay loạng choạng rồi vút lêntrời xanh, không những bay rất vững vàng mà còn bay xa hơn cao hơn. Còn điều gìcó thể khiến người ta muốn rơi lệ hơn chứ?
Cô chânthành chúc phúc cho cậu. - Lâm Phong, thấy bạn được như ngày hôm nay, thực sựtớ rất vui.
LâmPhong cười cười, ghé sát tai cô thì thầm:
- HiểuÂu là một cô gái ngây thơ, nhưng nhà cô ấy đúng là thùng nước nhuộm, không hềbình yên như bề ngoài đâu.
- Saunày bạn có dự định gì không?
- Trướctiên cứ làm ở công ty gia đình họ xem thế nào. Tớ cũng đã tương đối quen việcrồi, tháng sau sẽ chính thức mở công ty con. Muốn theo nghiệp kinh doanh củanhà họ Đỗ, những điều phải học không phải là ít.
- Thậttốt quá, rồi mọi việc sẽ ổn thôi.
Điệunhảy kết thúc, từng đôi nhảy lần lượt quay về bàn đi về. Đông Tam vừa định quayvề chỗ ngồi thì bị Lâm Phong giữ lại. Cậu nhét vào tay cô thứ gì đó:
- Bannãy đi tìm mãi mới thấy, đợi lúc nào không có người bạn hãy xem nhé.
LâmPhong quay người đi nhanh về phía Hiểu Âu. Đông Tam tần ngần liếc nhanh xuốngtay, là một tập giấy dày. Khi cô còn đang đoán già đoán non thì chợt nghe thấysau lưng có người gọi tên mình:
- TamTam, lâu rồi không gặp.
Cô quayđầu lại, Lô Lợi Lợi mặc chiếc xường xám được cắt may rất khéo, đôi giày bệtbằng da tuy đơn giản nhưng vẫn mang vẻ xa xỉ hiếm thấy. Nhìn đôi khuyên taisáng long lanh, dây chuyền ngọc trai đắt tiền, túi xách LV kiểu mới nhất cùngvới chiếc nhẫn kim cương rất to trên tay, nếu không phải biết rõ toàn bộ tiền tiếtkiệm của Chu Nam cũng không mua nổi những thứ đồ đẳng cấp đó, chắc cô cũng sẽnhư những người khác, ngưỡng mộ và ghen tị với cô ta.
- CôLô, nghe nói cô có tin vui, đúng là bất ngờ quá.
- TamTam, nghe nói lúc trước cô nằm viện? Không phải là... - Sự lo lắng của Lợi Lợikhông giống như đang giả vờ, thực ra cùng không khó để tưởng tượng, nếu đúng làvì cô ta dựng chuyện, thì cũng coi như cô ta đã giết một mạng sống.
ĐôngTam cười nhạt, ngắt lời:
- Tôinên cảm ơn cô, cô Lô ạ, nếu không thì tôi vẫn cứ giam mình trong quả hồ lô đó.Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi phải biết tự lượng sức mình. Bây giờ cô đã hài lòngchưa?
- TamTam, tôi không ngờ sự việc lại trở nên như vậy... Tôi chỉ là...
- Côchỉ là cái gì? Cô thấy tôi chưa đủ thảm nên phải đạp thêm một cú mới thấy vuiphải không? - Đông Tam đay nghiến. Cô có thể chịu đựng sự bất nhân bất nghĩa,nhưng điều cô căm ghét nhất là có người ném đá sau lưng mình.
Lô LợiLợi có vẻ khó chịu, cô ta tiến lên hai bước, nói nhỏ vào tai cô:
- TamTam, nếu như cô thấy không thoải mái thì hãy đánh tôi mắng tôi đi... Tôi khôngngờ cô sẽ bỏ cái thai đó... đó dù sao cũng là một sinh mạng. Chu Nam là cuộcsống của tôi, tôi không thể buông tay. Nếu nhất định phải chuộc tội, vậy thìhãy để tôi bồi thường cho cô.
Lợi Lợicầm tay Đông Tam áp lên mặt mình, nước mắt long lanh:
- Côcảm thấy rất kỳ lạ phải không? Cô đưa cái que thử ấy cho tôi, tôi liền mangthai. Cô là người duy nhất biết được sự thực, vậy thì, cô phải trả giá.
ĐôngTam lạnh lùng nhìn cô ta:
- Côlại định diễn trò gì nữa đây?
Nướcmắt của Lô Lợi Lợi đột ngột tuôn ra đầm đìa:
- TamTam, Tam Tam, á... - Cô ta ngã xuống đất nhẹ như một tờ giấy - Tôi xin cô, tôithật sự yêu Chu Nam, tôi xin cô đừng làm hại đứa con của chúng tôi...
Ngườixung quanh lập tức quây lại. Khi nói câu cuối cùng, Lợi Lợi bò đến ôm lấy chânĐông Tam, nhưng bị cô hất ra. Chu Nam vừa kịp chạy đến. Anh rẽ đám đông chạylại, ôm Lô Lợi Lợi vào lòng, căm hận nhìn Đông Tam.
Cho đếnlúc này, Đông Tam mới hiểu đây là màn kịch gì. Cô thậm chí còn không buồn nhìnLô Lợi Lợi đang rên rỉ dưới đất, chỉ nhìn vẻ xa lạ trên khuôn mặt Chu Nam, côbiết mình lại thua rồi.
- TamTam, tôi không hiểu tại sao bụng dạ cô lại ác độc như vậy? - Anh xoa nhẹ lênlưng Lợi Lợi, hai chân mày nhíu lại, nỗi đau khổ tột cùng hiện trên nét mặt.
ĐôngTam nhìn họ trân trân. Dù trong lòng đã nói câu tuyệt tình, nhưng vẫn khôngtránh khỏi đau đớn. Cô nhìn thẳng vào Chu Nam, mắt rơm rớm ánh nước:
- Anhnói đúng. Khi em là người mới trong mắt anh, em làm gì sai cũng đều đúng. Cònkhi em đã trở thành người cũ, thì cho dù làm gì đúng cũng thành sai. - Cô cúixuống, cố tìm kiếm chút tình cảm còn sót lại trong mắt anh - Không cần biết anhtin hay không, tất cả những gì em làm đều là vì yêu anh. Em đã từng nghĩ rằngbuông tay cũng là một kiểu yêu, nhưng giờ thì em hối hận, tiếc là không thểquay lại nữa rồi. Như vậy cũng tốt, coi như đó là sự giải thoát cho cả hai ta.Những lời này, em đã định cả đời này sẽ không bao giờ nói ra, cả đời này sẽ giữchỉ cho riêng mình em. Hôm nay em nói với anh cũng chính vì em biết, chuyệngiữa em và anh đã hoàn toàn kết thúc. Nếu đã là không còn quan hệ gì nữa, saunày chúng ta đường ai nấy đi, vậy thì em cũng không cần phải suy nghĩ gì nữa.Chu Nam, em, Thẩm Đông Tam, xin thề vói anh, em chưa hề chạm đến người phụ nữnày.
Khi cônói, Chu Nam không hề di chuyển ánh mắt. Tuy anh vẫn còn cau mày, nhưng ánh mắtđã không còn xa lạ nữa. Đó mới là Chu Nam mà cô từng yêu. Mỗi khi cô phạm lỗi,chỉ cần nhìn vào mắt anh là cô biết, mình sẽ không bị trừng phạt. Trong mộtthoáng, cô tưởng như mình lại được nhìn thấy Chu Nam của ngày xưa.
Tiếngkêu rên của Lợi Lợi kéo họ về với thực tại. sắc mặt Lợi Lợi càng lúc càng trắngbệch, cô ta siết chặt lấy tay Chu Nam, giọng đứt quãng:
-Đau... bụng em đau lắm... em sợ lắm, Chu Nam... con của chúng ta... - Chu Namlập tức định thần lại. Anh bế Lợi Lợi lên, dịu dàng an ủi - Không sao, khôngsao, chỉ ngã nhẹ thôi mà. Anh đưa em đến bệnh viện, đừng lo...
LâmPhong đứng cách đó không xa, uể oải cầm ly rượu trong tay quan sát mọi việc.Thấy Chu Nam bế Lô Lợi Lợi chạy ra ngoài, cậu cũng chỉ nhún vai.
Chu Nambế Lợi Lợi đi bệnh viện, lúc chạy đến cửa, anh quay đầu lại nhìn Đông Tam lầncuối.
Chu CẩmThời ngật ngưỡng tiến lại gần, khoác tay lên vai cô, hỏi:
- TamTam, em có thích tôi không? - Anh dúi ly rượu vang vào tay cô - Uống đi, nếu emkhông thích tôi thì uống hết đi, uống hết!
ĐôngTam nhìn người đàn ông đang say trước mặt mình, nước mắt trào ra. Đầu tiên làtừng giọt lăn dài trên má, cuối cùng bao uất ức trong lòng tuôn chảy như sôngnhư suối. Chu Cẩm Thời hoảng sợ, luống cuống giúp cô lau nước mắt:
- Đừngkhóc, đừng khóc, khóc cái gì chứ? Chẳng phải anh đang ở đây hay sao? Còn dátvàng lên người đợi em đến nhặt. Em khóc cái gì?
ĐôngTam đầu óc rối loạn, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Âm thanh xung quanhcàng lúc càng ồn ào, nhưng ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. Những hình ảnh quenthuộc mà xa xôi nhẹ nhàng lay động trước mắt. Nắng chói quá, cô thấy Chu CẩmThời ngồi trong chiếc xe thể thao mui trần quen thuộc vui vẻ gào lên với cô:“Tam Tam, đi hóng gió đi, Tam Tam”. Cô thấy Lô Lợi Lợi, chân xỏ dép cô đơn đitrong gió. Cô thấy máu trên ngón tay bị chặt đứt của Lâm Phong đang bung nởthành từng chùm hoa đỏ thắm. Cô thấy bố cầm chai rượu, vừa đi khật khưỡng vừahát nghêu ngao giữa làng. Cô thấy Chu Nam, lông mày khẽ cau lại, dịu dàng ôm côvào lòng... Tất cả chuyển vần yếu ớt trong một vùng sáng mờ nhạt, sau đó lóelên rồi biến mất.
Cuốithu đầu đông năm 2008, trong đêm đó, vài hạt tuyết đầu mùa lạnh lẽo rơi.
Một nămsau.
Với tưcách là nhân viên chủ chốt của công ty, lần này Đông Tam đến Thượng Hải để thamgia công tác tuyên truyền cho đợt triển lãm quốc tế sắp tới. Cô ở Thượng Hảimột tuần, nhưng ngày nào cũng làm việc đến tận khuya. Cuộc triển lãm lần này cótính chất rất quan trọng trong việc thể hiện phong cách của công ty, nên côngviệc yêu cầu vô cùng tỉ mỉ, lại phát sinh thêm nhiều vấn đề. Ban đầu cô dự địnhchỉ ở lại năm ngày, nhưng khối lượng công việc cần làm quá nhiều đã kéo dàithêm hai ngày nữa. Cả đội phải thức trắng đêm để làm việc, đừng nói là được đingắm cảnh Thượng Hải, ngay cả một giấc ngủ ngon cũng không có.
Đếnngày cuối cùng, triển lãm đã kết thúc thành công ngoài mong đợi, mọi người rủnhau đi ăn uống đập phá cho thỏa những ngày làm việc vất vả. Đông Tam khônghứng thú với việc ăn chơi, nên cũng không định đi. Nhìn đồng hồ, còn năm sáutiếng nữa mới đến giờ lên máy bay. Thành phố Thượng Hải lớn như vậy, nhưng côchẳng hề có chút ấn tượng nào hết.
Lầntrước Đông Tam đến đây là để đăng kí kết hôn cùng Chu Nam. Hai ngày ở ThượngHải đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ thế nên cũng có thể coi đây lànơi đã khiến cô phải đau lòng. Năm ngoái, Chu Nam đã quay trở về mảnh đất màanh đã sinh ra và lớn lên. Anh vẫn luôn nhớ đến nơi này. Khi còn ở với nhau,anh thường nói bao giờ có chút tiền dư dả thì sẽ cùng cô trở về Thượng Hải. Lúcđó có lẽ cô vẫn đang say đắm trong tình yêu, nên cũng mơ về một tương lai vốnkhông dành cho mình.
Cũngmay, cô đã nhanh chóng tỉnh ra. Không phải là không thể cứu vãn được. Có thể côsẽ lấy một người nào đó, rồi cùng chồng nuôi dạy con. Hoặc cô sẽ tiếp tục sựnghiệp đang theo đuổi, phấn đấu trở thành sếp để đám nhân viên vừa thấy cô làphải dạt sang một bên. Từ lâu cô đã muốn có được một tương lai như thế.
Từ mộtnăm nay, cô đã phác họa cho mình một tương lai không có Chu Nam. Kết cục này cólẽ là nên thế. Không có Chu Nam thì sao chứ? Cô vẫn sống tốt, thậm chí là sốngrất vui vẻ đấy thôi.
Còn ChuNam thì sao? Anh đã không còn là chàng thanh niên suốt ngày chỉ biết cắm mặtvào viết phần mềm, làm trâu làm ngựa đến nỗi hai mắt dại hẳn đi. Nghe nói anhđã là lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Lô thị, trở thành một mẫu người thành đạtđáng học hỏi, đúng như những gì thuộc về anh.
Ngay từkhi quen nhau, cô đã nhìn thấy khả năng trong con người anh. Cô biết anh làngười có khí chất, chỉ là khi ở bên cạnh cô, anh không thể tỏa sáng.
Thế thìchi bằng buông tay, để anh được trở thành con người đúng như anh mong muốn.
Cứ mãisuy tư, cô đến thị trấn Thanh Bồ lúc nào không hay. Lúc đi ngang qua khu nhàquen thuộc cô mới giật mình nhận ra, hóa ra những bước chân vô thức đã đưa đẩycô đến chốn cũ.
Kia làcửa sổ nhà Chu Nam. Họ đã từng ở đó một đêm. Khi trời sáng, tất cả những liênquan giữa họ đều biến mất,
khôngcòn chút dấu vết.
Cách đókhông xa là một trung tâm luyện tập thể thao. Màn đêm đã buông, đèn đường đãsáng. Cô ngồi yên trên chiếc ghế đá bên đường, hoàn toàn không để ý bộ quần áođắt tiền đang mặc trên người.
Có mấyngười đang đi về phía khu nhà, nhìn từ xa trông rất giống bố mẹ Chu Nam. Cô hơingạc nhiên, vội vàng quay mặt đi làm ra vẻ như đang ngồi ngắm cảnh hóng gió.Chất giọng Thượng Hải quen thuộc vang lên bên tai cô, đúng là bố mẹ Chu Nam.Khi họ mở cửa vào nhà, cô lén quay lại nhìn, ngoài bố mẹ anh, cô còn nhìn thấymột bóng người quen thuộc khác.
Hứa ChỉVân.
Nếu nhưcô không nhớ nhầm.
Sao côlại có thể nhớ nhầm được chứ? Khi Chu Nam gặp lại cô ta, ánh mắt anh lấp lánhxúc động. Những điều đó cô đã tận mắt chứng kiến.
Đóchính là Hứa Chỉ Vân, mối tình đầu của anh.
Hứa ChỉVân có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Chu, điều này thì cô biết. Nhưng lầntrước Chu Nam nói thế nào với cô? Anh nói, Hứa Chi Vân cuối cùng đã đồng ý điMỹ dưới sự sắp xếp của gia đình. Cô ta không ở yên ở nam bán cầu, mà chạy đếnnhà Chu Nam làm gì thế này?
Côkhông tin, dù họ có mối quan hệ thân thiết đến thế nào đi nữa, thì đây cũng làchuyện không bình thường.
Nhữngsuy đoán bắt đầu nhảy múa trong đầu cô. Cho dù anh lừa cô thì sao chứ? Cho dùHứa Chỉ Vân có dã tâm đi nữa thì sao chứ? Cô đã không còn là Thẩm Đông Tam củangày xưa, Chu Nam từ lâu đã không còn thuộc về cô nữa.
- TamTam? - Tiếng gọi như sét đánh bên tai khiến cô giật mình ngẩng đầu lên, ngườiđàn ông vừa gọi tên cô đứng cách đó có mấy bước. Tuy ánh đèn đường mờ mịt giúpcô che giấu những cảm xúc hoảng loạn trong lòng, nhưng chuyến thăm bí mật bịphát giác, sự quẫn bách khiến cô vừa xấu hổ vừa cáu giận đến đỏ cả mặt.
Khônglẽ nào chỉ là sự quẫn bách? Miệng cô khô khốc, nhìn anh chậm rãi tiến lại gần.Khi gương mặt anh hiện rõ trước mặt, cô lúng túng đến mức không nói được mộtcâu hoàn chỉnh. Cô lắp bắp:
-Xin... chào.
- Đúnglà em rồi. - Anh tiến lại gần, giờ khoảng cách giữa họ là không đến nửa mét -Lâu rồi không gặp, em xinh quá.
Cô khẽmỉm cười, sự bình tĩnh đã quay lại trong giọng nói của cô:
- Cảmơn anh, Tổng giám đốc Chu.
Nhữngngày lưu lại Thượng Hải, thực lòng, cô vẫn không thể quên được đây là thành phốcủa Chu Nam. Không biết bao lần cô đứng như người mất hồn trên tàu điện, hivọng trong đám đông chen chúc đó, có thể đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt đã từngquen thuộc với mình. Hay thỉnh thoảng cô cũng tựa cửa nhìn ra ánh đèn bênngoài, mường tượng ra cảnh anh xuất hiện trước mặt cô đầy vẻ phong trần.
Nhưngđến khi anh thật sự xuất hiện trước mặt cô sau bao ngày xa cách, cô lại khôngsao giữ được bình tĩnh.
Chu Namcó vẻ ngại ngùng. Anh ngước lên nhìn ánh đèn trên tầng, rồi quay sang nhìn côgái trong bộ đồ công sở trước mặt, dường như chỉ trong nháy mắt cả người cô đãmọc đầy gai, một tiểu siêu nhân đầy khí thế. Anh cúi đầu đắn đo, rồi ngẩng mặtlên nhìn cô:
- Em cóthời gian không? Chúng ta đi uống chút gì đó.
Cô đưatay lên xem đồng hồ:
- Tôisắp phải lên máy bay, lần này chắc không được rồi. Liên lạc sau vậy.
Côkhông đưa anh danh thiếp, cũng không định cho anh số điện thoại mới của mình.Nói xong, cô lạnh lùng gật đầu:
- Thôi,tạm biệt anh.
Cô đãthay loại nước hoa, khi đi qua, Chu Nam không nén được hít nhẹ một hơi. Lúc cô điđược một đoạn, anh bỗng gọi với theo:
- Em đãđi một quãng đường xa đến đây, chỉ để nói không rảnh đi uống cà phê với anhsao?
Quảnhiên cô dừng lại. Chiếc cổ thon kiêu hãnh vươn mình đẹp như một chú thiên nga.Cô quay đầu lại, mỉm cười:
- Thậtkhông đúng lúc. Chuyến bay của tôi bị lùi mất một tiếng. Nếu như không làmphiền thì tôi có thể vào nhà ngồi một lát không?
Đây làlần thứ hai cô bước vào nhà anh.
Nămngoái, cũng vào khoảng thời gian này, cô đến và đi vội vã, trải qua chín chíntám mốt kiếp nạn, cuối cùng vẫn không lấy được chân kinh của mình. Chu Nam đitrước dẫn lối, trong nhà có tiếng phụ nữ vọng xuống, anh đáp lại rồi vui vẻquay sang cười với cô. Cửa phòng bật mở, mẹ Chu Nam xuất hiện trong dãy hànhlang, khi nhìn thấy cô, bà ngẩn cả ra.
Cô mỉmcười, chào hỏi lễ phép:
- Chàobác, cháu là Thẩm Đông Tam đây ạ.
Đươngnhiên là bà nhận ra cô. Đã từng đối địch với nhau một thời gian dài, cho dù bâygiờ diện mạo cô đã thay đổi, nhưng bà vẫn nhận ra cô con dâu hụt ngày nào. Sựim lặng của mẹ Chu Nam vừa khéo bị một giọng nói khác phá vỡ:
- Thìra là cô Thẩm đến chơi, ban nãy ở dưới tầng nhìn thấy có bóng người rất giốngcô, nhưng tôi vẫn không dám nhận. - Khuôn mặt trang điểm nhẹ của Hứa Chỉ Vântrông rất xinh đẹp dưới ánh đèn, ánh mắt cô dịu dàng chuyển sang Chu Nam - Anhcòn không mau mời cô ấy vào? Đứng lâu quá mỏi chân đấy.
ĐôngTam mỉm cườỉ, đi vào nhà. Chu Nam đi sau cùng, anh thay dép, cởi áo vest, nớicaravat, sau đó rót một cốc nước đặt xuống trước mặt cô. Hứa Chỉ Vân ngồi tiếpchuyện cô. Dù sao cũng đã từng gặp mặt, cũng có thiện cảm với nhau nên haingười phụ nữ trò chuyện khá rôm rả.
Chu Namngồi bên cạnh có vẻ ngại ngùng. Anh hơi ngạc nhiên trước sự thản nhiên của haingười. Nhân lúc họ tạm ngưng câu chuyện, anh liền xen vào một câu:
- ChỉVân, Tam Tam sắp lên máy bay, em đi lấy ít đồ đặc sản đưa cho Tam Tam mang vềlàm quà.
Hứa ChỉVân cười tế nhị, đứng lên nói:
- Vậyđể tôi đi xem thế nào, hai người ngồi nói chuyện thoải mái nhé.
Chu Namngồi vào chỗ của Chỉ Vân, cúi đầu nhìn chăm chú vào cốc nước trong tay. Ánh đènảm đạm, càng khiến bầu không khí thêm tịch mịch.
ĐôngTam thoáng nhìn thấy hàng lông mi đen dày của anh. Ngày xưa cô luôn thích lấytay bịt mắt anh lại, để khi anh chớp mắt, hàng mi mềm mại cọ cọ vào lòng bàntay cô nhột nhạt. Khi ấy, cả hai đều thích thú với những trò âu yếm nho nhỏ nhưvậy.
Chắcanh không thể ngờ, chỉ một năm sau, Tam Tam của anh lại có thể kiêu hãnh ngồitrong nhà anh với nụ cười hãnh diện như vậy.
Thấpthoáng có bóng người đằng sau tấm rèm mỏng, không cần nhìn cô cũng biết ai đangnấp ở đấy. Cô cố ý vào nhà, cố ý cười nói ngọt ngào như thế, cốt là để nhắc nhởhọ rằng cô bây giờ đã khác xưa. Cho dù một năm nay, cô đã thay đổi rất nhiều,điềm đạm hơn, kìm chế hơn, nhưng vừa nhìn thấy anh, cô lại trở thành cô gái nhỏcủa ngày xưa, bất chấp tất cả vì người mình yêu.
Chu Namim lặng nhìn cô. Đôi môi quyến rũ của anh mím lại.
Cuốicùng anh cũng thốt nên những lời giấu kín trong tâm can:
- Là doanh không tốt.
ĐôngTam mỉm cười, dường như cô không còn để tâm đến những lời như thế này nữa rồi:
- Tổnggiám đốc Chu, phiền anh giúp tôi chuyển lời hỏi thăm đến cô Lô Lợi Lợi và mẹ côấy nhé.
Chu Namnhìn xoáy vào mắt cô như tìm kiếm chút cảm thông còn sót lại:
- Anhtưởng em đi làm rồi thì sẽ ôn hòa hơn một chút. Vì sao em cứ bướng bỉnh nhưthế, chẳng điều gì có thể thay đổi được em sao?
- Đãlàm anh phải phí công tốn sức rồi. Tôi luôn là người như vậy, giờ anh mới biếtsao?
Khôngkhí đột nhiên lắng xuống. Không ai nói với ai câu gì.
Một látsau, Chu Nam mới chậm rãi lên tiếng:
- Anhđã cắt đứt quan hệ với Lợi Lợi rồi. Chỉ Vân mới là bạn gái hiện tại của anh.
ĐôngTam đột nhiên cảm thấy đầu óc như trống rỗng, chuyện này rốt cuộc là thế nào?Nhưng cô rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại và cười khẩy.
- A,đúng là người tính không bằng trời tính, tôi và Lợi Lợi sống chết tranh giànhvới nhau, cuối cùng lại tạo cơ hội cho cô nàng Hứa Chỉ Vân.
Chu Namđứng lên, đi được mấy bước lại ngoái đầu lại:
- CôThẩm, để tôi đưa cô ra sân bay.
ĐôngTam cũng đứng lên. Hai tiếng “cô Thẩm” đã khiến cô tỉnh ngộ. Cô vừa làm gì vậy?Giây phút này cô giống như một người phụ nữ hận đời: Ác độc, tầm thường, nhỏnhen. Trước khi đến đây, cô chẳng phải đã có thể thoát khỏi sự tầm thường đó ư?
Cô vớitay lấy túi xách, khi quay người lại, cảm xúc đã bình thường như cũ. Cô nhìnChu Nam, mỉm cười:
- Xinlỗi vì đã mất bình tĩnh. Có lẽ không cần phiền tổng giám đốc Chu phải tiễn. Mộtnăm trước, khi anh bỏ rơi tôi, tôi đã tự hứa với bản thân mình, cả đời này,chúng ta sẽ không bao giờ còn liên quan gì đến nhau nữa.
Cô nhìnvề phía tấm rèm. Người nghe trộm đã bỏ đi. Như sực nhớ ra điều gì đó, cô ngoáiđầu lại nhìn người đàn ông như không bao giờ muốn nhìn thấy cô một lần nữa vànói:
- Tôicó vài chuyện muốn nói riêng với cô Hứa. Tổng giám đốc Chu, xin hãy dừng bước.
- TamTam. - Cô nghe tiếng anh thở dài - Anh... anh có lỗi với em.
- Tổnggiám đốc Chu chê cười rồi, anh chẳng có lỗi gì với tôi cả.
- Emđừng cứ một điều tổng giám đốc Chu hai điều tổng giám đốc Chu như thế... - Anhđột nhiên nối cáu, một tay nắm chặt lấy vai cô, một tay chặn ngang eo cô, haingười áp sát vào nhau: - Anh đã không còn là... em đừng gọi anh như thế. Chúngta đều quá hiểu nhau, trong chuyện này chẳng ai là người sáng suốt cả.
- TamTam. - Hơi thở anh ta phả vào mặt cô, giọng anh như trầm hẳn xuống - Tam Tam,nếu không phải vì em cần một hoàng tử, thì có lẽ chúng ta đã được ở bên nhau suốtđời. Anh thật sự rất thích ánh mắt mạnh mẽ mỗi khi em nhìn anh.
- Nhưngsau đó anh đã suy nghĩ lại, để rồi cuối cùng hiểu ra một điều, tôi không phảilà người thích hợp với anh. - Đôi mắt ngân ngấn nước mắt của cô chớp chớp - tôichỉ là vũng nước nông, không thể là nơi để anh thoải mái sải tay bơi lội. Chúngta không thể làm cho đối phương hài lòng về nhau, anh đã biết điều này từ lâu.Chu Nam, như thế này cũng tốt, Chỉ Vân sẽ là một người vợ hiền thục, tôi khâmphục sự lựa chọn của anh.
- Đượcrồi, có những việc em sẽ chẳng bao giờ biết đến. - Anh buông tay cô ra, gươngmặt đã dần điềm tĩnh trở lại - Đi thôi, để anh đưa em ra sân bay.
Côchỉnh lại trang phục, giọng đã trở lại bình thường:
- Khôngcần, tôi có thể tự đi được.
Hứa ChỉVân đưa cô xuống nhà. Hai người phụ nữ đứng giữa khoảng sân vắng dưới tầng, mỉmcười chúc phúc cho nhau.
- Baogiờ cô và Chu Nam sẽ kết hôn?
Câu hỏicủa cô hoàn toàn chỉ là xã giao nhưng một mặt Chỉ Vân đột nhiên thay đổi hẳn.Đông Tam không nỡ nhìn cô gái hiền dịu này phải mang nỗi băn khoăn trong lòngnên vội giải thích thêm:
- Chắccô sẽ cảm thấy lạ là vì sao tôi lại biết phải không. Lần đầu tiên gặp nhau, tôiđã biết cô yêu Chu Nam. Có lẽ khi ấy cô vẫn chưa nhận ra điều đó cho đến khigặp tai nạn, thật ra cô đã nặng lòng với anh ấy từ rất lâu rồi. Đáng tiếc làlúc đó trái tim của Chu Nam lại không hướng về cô. Nhưng điều mà nhà họ Chu coitrọng không phải là tiền bạc, mà là gia thế. Thế nên, một cô gái hiểu biết nhưcô Hứa đây chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của họ.
Nụ cườilại trở về trên môi Chỉ Vân, dịu dàng tự tin như lúc đầu:
- CôThẩm đúng là người thông minh, chẳng trách Chu Nam đến giờ vẫn không thể quênđược cô.
- Nhưngcó một chuyện tôi vẫn chưa hiểu, hi vọng cô Hứa có thể giải đáp giúp tôi.
Hứa ChỉVân nheo mắt nhìn Đông Tam đầy ẩn ý:
- Tôibiết cô muốn hỏi gì rồi. Không còn sớm nữa, để tôi lái xe đưa cô ra sân bay.Chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện.
Xe củaChỉ Vân là một chiếc Fox hai ngăn, loại xe kinh tế nhưng rất thích hợp với cáccô gái trẻ. Chỉ sau hai cú ngoặt họ đã đến đường cao tốc. Đông Tam ngồi ở vịtrí phụ lái, thán phục ngắm nhìn vẻ tự tin hiếm có của cô gái này.
- ChỉVân, trước đây tôi nghe Chu Nam nói cô đã xuất ngoại, sao lại về nhanh vậy?
Hứa ChỉVân mỉm cười, mắt nhìn thẳng về phía trước:
- Đâucó, chẳng qua chỉ là tham gia vài khóa học ở New Oriental thôi, không đi cũngkhông sao. Thượng Hải cũng rất tốt mà, sao cứ phải rời bỏ quê hương bản quán điđến những nơi xa xôi để bị kỳ thị chứ?
ĐôngTam vẫn chưa quên câu hỏi ban nãy, cô quay lạì nhìn Chỉ Vân đầy tò mò:
- Côvẫn chưa nói cho tôi biết, cô và Chu Nam bao giờ thì kết hôn?
- Khôngđặt được khách sạn vào dịp Quốc khánh nên đành hoãn đến tết Dương lịch mới tổchức. Công ty của Chu Nam vừa mới mở nên cũng bộn bề công việc lắm. Tôi địnhxin nghỉ việc để về giúp anh ấy, nhưng anh ấy không cho, cứ khăng khăng muốnlàm một mình. Đông Tam có thể dành chút thời gian đến tham dự lễ cưới của chúngtôi không?
ĐôngTam tin lời mời của Chỉ Vân thực sự rất chân thành. Cô ấy hoàn toàn không đểtâm đến những lời cô vừa nói với Chu Nam ban nãy. Người phụ nữ này thật giốngnhư chiếc giếng cổ nghìn năm, thăm thẳm khó dò.
ĐôngTam suy nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu:
- Chodù cô thật lòng chào đón tôi thì vẫn có rất nhiều người không muốn tôi có mặt ởđấy. Tôi nghĩ cô nên cảnh giác một chút. Dù sao, cô ta cũng là đại gia ở đấtThượng Hải này, muốn đảo ngược tình thế không phải là không thể.
Chỉ Vânchăm chú nhìn cô, bật cười:
- CôThẩm đúng là người trượng nghĩa. Tình cảnh đó tôi đã trải qua không dưới mộtlần. Sau khi chia tay, cô ta vẫn hết lần này đến lần khác đến tìm Chu Nam. Cólúc thấy cô ta khóc lóc đau khổ, anh ấy cũng thấy mủi lòng, nhưng việc đã đếnnước này, khóc lóc liệu còn tác dụng gì? Một hai lần thì còn mềm lòng chứ cứliên tục thì ngay cả Bồ tát cũng thấy phiền. Hơn nữa, cô ta còn là người bấtchấp thủ đoạn, nên cũng khó khiến người ta động lòng thương cảm.
ĐôngTam bình thản đón nhận lời khen. Cô không phải là người vô cảm, chỉ là khi đốidiện với một người phụ nữ như Chỉ Vân, mọi hận thù đều trở nên vô nghĩa:
- Chungquy cũng tại vì cô ta quá lụy tình. Kể cũng lạ, cô ta ràng buộc Chu Nam nhưthế, sao đột nhiên lại thảm bại như vậy?
Hứa ChỉVân cho xe đi chậm lại, trầm ngâm trả lời câu hỏi của Đông Tam:
-Chuyện này kể ra thì dài. Năm ngoái sau khi cùng Lợi Lợi về Thượng Hải, Chu Namvẫn làm việc cho tập đoàn Lô thị. Thời gian đó tôi cũng không liên lạc thườngxuyên với anh ấy, chuyện thế nào tôi cũng chỉ biết sơ sơ. Quan hệ của họ xấu đitừ khi một bức email được gửi đến cho Chu Nam vào cuối năm ngoái. Sau khi đọcxong bức email đó, Chu Nam kiên quyết cắt đứt với Lợi Lợi. Nội dung bức emailhình như là một loạt những âm mưu của cô ta: Giả mang thai, giả sảy thai... Hóara cô ta hoàn toàn không có khả năng mang thai. Chu Nam bị sốc một thời giandài. Mặc cho Lợi Lợi ra sức năn nỉ, anh ấy vẫn hạ quyết tâm rời khỏi tập đoànLô thị. Thực ra Chu Nam không phải là người bạc tình bạc nghĩa, nhưng nhữngviệc Lô Lợi Lợi làm đều có liên quan đến cô, nên anh ấy mới như thế. Sau khi chiatay Lô Lợi Lợi, anh ấy biến mất khỏi Thượng Hải một thời gian. Khi trở về, cứthế lao vào lòng tôi ngủ mê man cả ngày trời. Vật vờ mất mấy tháng, giờ mới bắttay vào làm ăn, được như vậy âu cũng là may mắn cho anh ấy.
Nói đếnđây, cô khẽ mỉm cười, đó là nụ cười xuất phát tự đáy lòng. Đông Tam cũng đãtừng có nụ cười như thế.
Thực racô đã đoán ra ai là người đã gửi email đó. Người vừa nắm mọi chuyện của Lô LợiLợi, lại vừa rõ như lòng bàn tay chuyện cô ta và Chu Nam chỉ có thể là cậu ấy.Khi cậu đưa cô tờ giấy xét nghiệm, cô đã hiểu, cậu sẽ không dừng lại ở đó.
ĐôngTam tựa người vào lưng ghế, nhét tờ giấy xét nghiệm trong tay vào túi xách. Đólà kết quả xét nghiệm vô sinh do rối loạn nội tiết của Lợi Lợi mà Lâm Phong đãnhét vào tay cô trong đám cưới. Cô vốn định kể toàn bộ câu chuyện cho Hứa ChỉVân, dù có thể chẳng còn tác dụng gì nữa. Nhưng cuối cùng, cô quyết định từ bỏý định đó.
Không,nói chính xác hơn là cô đã buông tay. Giờ đây cô chỉ cảm thấy thương hại LợiLợi, người đàn bà không ăn được thì muốn đạp đổ đó cuối cùng lại thất bại trongtay người không thể ngờ tới nhất, Hứa Chỉ Vân. Cho nên mới nói tình yêu là thứkhó lí giải nhất trên đời
Cửakính hạ xuống một nửa, những luồng hơi ấm mát rượi phả lên mặt Đông Tam, họ vừađi qua bến Thượng Hải, nơi ghi dấu bao mối tình chia ly trong day dứt.
Đại lễQuốc khánh kỉ niệm 60 năm thành lập nước, các con đường thuộc vành đai hai đềubị giới nghiêm để chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa lớn nhất từ trước đến nay. ĐôngTam vốn định ở nhà ngủ một giấc thật đã để bù lại những ngày làm việc vất vảvừa qua, nhưng vừa đặt lưng xuống giường thì đã bị Chu Cẩm Thời tấn công bằngcả tin nhắn lẫn cuộc gọi. Chây ỳ mãi không được, cô đành đi tàu điện ngầm đếnchỗ anh hẹn gặp. Chu Cẩm Thời tìm được một vị trí rất lí tưởng để ngắm pháohoa, nhưng quan trọng nhất là họ không phải chen lấn xô đẩy. Anh còn chu đáomang theo một tấm đệm chống ẩm, trải xuống mặt cỏ bên đường rồi thảnh thơi ngồibên cô, đợi màn biểu diễn pháo hoa khai mạc.
Vì sắpđến Trung thu, nên trăng khá tròn và sáng.
Trêncon đường gần chỗ họ ngồi thỉnh thoảng lại rộ từng tràng cười giòn tan của mấyđôi nam nữ cầm cờ tổ quốc, mặt bôi đầy thuốc vẽ xanh đỏ vui mắt. Chợt quốc cavang khắp con đường, đám người đã đi rất xa rồi nhưng giọng hát sai nhạc vẫnvăng vẳng đâu đây.
ĐôngTam ngoái đầu lại nhìn, vừa kịp bắt gặp ánh mắt như đang cười của Chu Cẩm Thời.Cô mỉm cười:
- Họthật trẻ trung.
- Tôicũng trẻ trung đấy chứ. - Chu Cẩm Thời đứng lên, giả giọng opera cao chót vóthát tiếp bài quốc ca:
“Hátngợi ca tổ quốc thân yêu của chúng ta, từ nay đi đến phồn vinh giàu mạnh...”.
Âm cuốicùng vì lên quá cao nên đột ngột bị méo tiếng khiến Đông Tam không nín được,cười lăn lộn trên thảm. Chu Cẩm Thời giả vờ cáu kỉnh:
- Nàynày, cái đồng chí kia, răng tinhthần giác ngộ của đồng chí lại thấp rứa, nghe tui hátquốc ca mà không vỗ tay hưởng ứng à?! - Anh nhại giọng Hồ Nam của chủ tịch nướclàm cô cười sặc sụa, Chu Cẩm Thời liền ghé mặt lại gần - Thỏ trắng ơi, sói xámđến rồi đây này. Thỏ trắng mau trốn đi, không thì sói xám sẽ xơi tái đấy.
ĐôngTam đã thôi cười, cô lặng nhìn khuôn mặt Chu Cẩm Thời càng lúc càng tiến lại gần.Ánh trăng dịu dàng tỏa sáng khuôn mặt nam tính với những đường nét rõ ràng củaanh. Anh không đẹp trai lắm, nhưng trông rất đàn ông, lại biết lấy lòng con gáinên cũng hút mắt nhiều cô. Anh lúc nào cũng đối với cô thật tốt. Một năm qua,anh là người giúp đỡ cô nhiều nhất, từ công việc hiện tại cho đến sự nghiệpthuận buồm xuôi gió của cô đều có một phần công sức của anh.
Ngoàigiờ làm việc, anh còn thường xuyên đưa cô đi đây đi đó để giải tỏa đầu óc. Ngaynhư dịp tết vừa qua, anh còn tranh thủ thời gian đưa cô đến hồ Sậu Tây chèothuyền, cuối tháng bảy rồi dẫn cô đến trường đua Mộc Lan cưỡi ngựa, có mộtngười đàn ông như anh bên cạnh cô thật không phải suy nghĩ gì cả. Tâm sự củaanh, cô làm gì mà lại không hiểu? Có lúc cô cũng nghĩ, có được người đàn ôngchững chạc như anh theo đuổi là điều may mắn nhất đời của cô. Vì sao cô lạikhông theo nước đẩy thuyền mà lấy anh? Tuổi thanh xuân của cô cũng sắp qua, mộtngười con gái hai mươi lăm tuổi có thể còn bao nhiêu tuổi trẻ để gặp được tìnhyêu nữa đây?
Lúc nàyđây họ ngập ngừng nhìn sâu vào mắt nhau, mùi nước hoa cạo râu mát lạnh của anhphảng phất quanh cô. Có lẽ cô chỉ cần khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắtlại, việc còn lại anh sẽ biết phải làm gì. Anh chưa từng khiến cô phải thấtvọng.
Nhưngđúng lúc chóp mũi anh chạm vào mặt cô, đột nhiên cô nhìn lên trời, phấn khíchkêu lên đầy hứng khởi:
- Nhìnkìa, pháo hoa!
Trênbầu trời đêm trong vắt, một quả cầu khổng lồ bừng sáng rồi lại thoắt biến mất.
Sau vàigiây im lặng, cả bầu trời nở rộ đủ loại pháo hoa đầy màu sắc. Chu Cẩm Thời imlặng dán mắt vào màn trình diễn ngoạn mục trên không trung, còn Đông Tam chỉnhìn được khuôn mặt anh ở góc nghiêng.
Nhữngánh lửa liên tiếp lóe sáng trên nền trời xanh thẫm, phản chiếu rõ nét trong đáymắt họ. Đông Tam nín thở, cô sợ chỉ một chút bất cẩn sẽ thổi bay sự huyền diệucủa đêm nay.
- ChuCẩm Thời, đây đúng là đêm cổ tích của tôi.
Nhưngtôi không phải bà tiên, không thể cho cô giày thủy tinh và xe ngựa bằng bí ngôđược. Nếu không thì cô đã trở thành câu chuyện cổ tích của đêm nay rồi. - ChuCẩm Thời thì thầm. Anh vẫn giữ nguyên tư thế, không động đậy.
ĐôngTam nghiêng đầu nhìn anh mỉm cưởi:
- Thếthì anh rước tôi bằng diều vậy, như thế mới giống hoàng tử cưỡi mây lành đếnchứ.
Chu CẩmThời quay phắt lại nhìn cô, mắt sáng rực:
- Thôngminh, sao cô biết tôi mang cả diều đi?
Anhngồi bật dậy, chạy ra mở cốp xe, lật lật bới bới một hồi lâu, sau đó cầm mộtchiếc diều quay lại chỗ ngồi. Chu Cẩm Thời hồ hởi quỳ xuống mở diều ra, hai mắtsáng lấp lánh trong đêm đen:
- Chuẩnbị xong chưa?
Cô háohức gật đầu. Anh và cô cùng để chân trần thả diều trên con đường rộng vắng lúcnửa đêm. Cùng với tiếng hô “Thả tay!” của Chu Cẩm Thời, hai người họ bắt đầuchạy xuôi theo hướng gió. Chiếc diều hình chim én lắc lư lắc lư theo gió, cáchđó không xa, bữa tiệc pháo hoa vẫn đang tiếp diễn ở một góc trời.
Chu CẩmThời chạy được một lúc thì ngừng lại quay sang nhìn Đông Tam đang nhảy nhótthích thú bên cạnh. Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô chạy đến:
- Muốnthả không? Muốn thả không? Gọi anh mộttiếng thì sẽ cho em thả.
Cô khẽhất cằm, tiện tay vỗ mạnh lên vai anh, Chu Cẩm Thời bất ngờ nắm lấy tay cô, kéovào lòng. Đông Tam đang định giãy ra thì anh đã nhanh chóng luồn ống chỉ vàotay cô. Nhịp đập ấm áp của anh khiến cô bình tĩnh lại:
- Nhưthế, đúng rồi, em phải giật giật sợi dây đế nó bay cao hơn. - Suýt chút nữa thìcô như ngừng thở. Bàn tay rộng lớn của anh che chở cho cô, cảm giác ấm áp khiếncô nóng bừng cả mặt.
Với sựnỗ lực của họ, con diều đã bay vút lên bầu trời. Nếu không có màn pháo hoa khoesắc một góc trời thì có lẽ nó đã trốn biệt tích trong bóng đêm thăm thẳm, ngắmnhìn đôi trai gái đang nắm giữ số mệnh của nó. Ánh đèn đường khiến hai chiếcbóng đơn độc chụm vào nhau như một đôi tình nhân vô cùng thân mật, cùng dựa vàonhau thả diều ngắm pháo hoa.
- ChuCẩm Thời, pháo hoa bắn hết chưa?
- TamTam này, nếu anh bắt cóc cô gái xinh đẹp đang thả diều thì liệu anh có đượcsống hạnh phúc, vui vẻ không?
Im lặngmột lát, Đông Tam cười:
- Thảdiều nguy hiểm như thế sao?
- Em cứthử đi.
Chu CẩmThời kéo cô vào lòng. Lần này, cô không cự tuyệt nữa. Trên bầu trời xa xăm,cánh diều vẫn chấp chới lượn vòng trên không trung, dường như nó đang vươn mìnhđón lấy ánh trăng dịu dàng.
Haingày nữa là đến Trung thu. Chu Cẩm Thời vùi mặt vào vai cô. Anh không muốn chịHằng trên cung trăng nhìn thấy khóe mắt anh còn đọng một giọt lệ.
HẾT