ĐôngTam như một con sư tử cái đột nhiên tỉnh giấc, cô chợt nhớ ra lâu lắm rồi ChuNam chưa động vào người mình. Đối với một người đàn ông trẻ tuổi như Chu Nam mànói, đây là một điều không bình thường.
Đợttrước, nếu nói là do có sự xuất hiện của bố cô nên không tiện thì còn có thểhiểu được. Nhưng bố cô đã về cách đây nửa tháng rồi, vậy mà anh vẫn không hềđộng đến cô, một người đàn ông hai mươi sáu tuổi sung sức có thể dựa vào đâu màgiải tỏa nhu cầu?
Như mộtcon mèo phát hiện ra dấu vết của chuột, Đông Tam nín thở với phát hiện củamình. Cô mới hai mươi tư tuổi, da dẻ mịn màng, khuôn mặt xinh xắn. Cô khôngphải là bà già nhăn nheo không thể cứu vãn tuổi xuân. Bạn không có chút hứngthú với một cô gái xinh đẹp hai mươi tư tuổi, điều đó nói lên gì?
Vấn đềnày thực sự rất nghiêm trọng. Tối Chu Nam đi làm về, Đông Tam giở đủ các ngónlả lơi để quyến rũ anh nhưng anh lấy lý do còn nhiều việc phải làm nên lại mởmáy và dán mắt vào màn hình. Đông Tam cụt hứng, nằm trên giường đợi anh rồi ngủquên lúc nào không hay. Đến khi cô giật mình tỉnh dậy thì đã hơn ba giờ sáng,Chu Nam đang nằm bên cạnh, say sưa ngủ. Đông Tam hơi lo lắng nhưng rồi lại tựtrấn an chắc là Chu Nam mệt quá. Đàn bà đôi khi hay nhạy cảm quá mức cần thiếtđấy thôi.
Cơngiận dữ của cô bùng phát hai ngày sau đó.
Hôm đócô chat với Chu Nam trên mạng, nói chuyện một hồi thì nhắc đến Hứa Chỉ Vân. Banđầu cô cũng chỉ định hỏi thăm sức khỏe của cô gái ấy nhưng câu trả lời của ChuNam khiến cô thấy là lạ: Cũng đỡ nhiều rồi, đang chuẩn bịthủ tục đi Mỹ.
Cô hơingạc nhiên. Cô ta là siêu nhân hay là người sắt vậy? Gãy chân gãy tay mà chỉqua trăm ngày đã khỏe, sao hồi phục nhanh vậy?
ĐôngTam: Xem ra hồi phục cũng tương đối nhanh nhỉ.
ChuNam: Ừ, Lợi Lợi có quen một bác sĩ chuyên khoaxương khớp ở Thượng Hải. Khám xong, họ nói không nghiêm trọng lắm.
LợiLợi? Lại là Lợi Lợi sao?! Giống như báo săn mồi sớm đánh hơi thấy tình địch, cônhanh chóng nhận ra sự bất thường của vấn đề. Bảy ngày bặt vô âm tín của ChuNam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rất nhiều câu hỏi ấp ủ trước kia, nay lại nhưnhững thước phim quay chậm liên tục xuất hiện trong đầu, cô cảm thấy nhịp timnhư hẫng đi.
Chu Namhình như cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền bổ sung thêm một câu: Hômđó đúng lúc Lợi Lợi cũng ở Thượng Hải, cô ấy cũng quen bà anh, biết bà nằm việnnên có ghé qua thăm. Em đừng nghĩ linh tinh.
Tấtnhiên cô không nghĩ lung tung. Chắc chắn có điều gì đó mờ ám, linh tính của cômách bảo như vậy. Mà có khi người khơi mào lại chính là bà ngoại yêu quý củaanh. Một luồng khí nghẹn lại trong họng khiến cô bức bối hoảng sợ. Cô tắt máy.Một lát sau Chu Nam gọi đến.
- TamTam, sao bỗng dưng lại out thế?
Cô cốgắng giữ cho giọng mình được bình thường:
- Đườngtruyền không tốt lắm. Chắc anh cũng biết… sao phải căng thẳng thế?
Đầu dâybên kia im bặt. Một lúc sau Chu Nam khổ sở ấp úng từng chữ:
- Xinlỗi, Tam Tam. Anh không có ý giấu. Chỉ là anh không biết phải nói thế nào vớiem…
Cô độtnhiên cảm thấy mình không thể chịu đựng được thêm nữa. Tất cả lí trí giúp côgiữ bình tĩnh trong phút chốc bị cô hất tung. Cô đã nhịn quá lâu rồi. Rất nhiềuchuyện, cô đã nhịn tới mức không thể nhịn hơn được nữa. Cô khẽ cười gằn, giọngnói nhẹ như không:
- Tôivốn không định hỏi. Nhưng anh đã nói, thì tôi cũng hỏi thật. Khi anh thề thốtđòi kết hôn với tôi, thì cũng là lúc anh đưa con tiện nhân đó bước vào cửa nhà,anh không hề nghĩ xem như thế sẽ khiến tôi bị tổn thương đến thế nào; vì cô tamà bảy ngày trời anh không hề gọi điện cho tôi lấy một lần. Anh cũng thật lànham hiểm ấy nhỉ. Chu Nam,tôi muốn hỏi anh, trái tim anh có còn như người bìnhthường không?
Bên kiađiện thoại là sự im lặng đáng sợ. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là hơi thởnặng nề của Chu Nam. Anh thở dài, giọng trầm đục đi thấy rõ:
- TamTam, em mắng đúng lắm, đúng là anh…
- Ha,hiếm hoi nhỉ. Vậy mà lúc nào tôi cũng cho là do tôi không đảm đang, do tôikhông quan tâm đầy đủ đến anh, do tôi có lỗi với anh… - Giọng cô mỗi lúc mộtthêm yếu ớt. Sự đau khổ, phẫn uất trong tim bị dồn nén bấy lâu đã bùng dậykhiến cô như bị hụt hơi. Ngươi đàn ông này đã thay đổi, cho dù cô có ba đầu sáutay thì cũng không thể níu kéo anh ta lại được. Đáng lẽ cô phải nhận ra điềunày sớm hơn mới phải, bao lâu nay không muốn đối mặt với sự thật là vì tronglòng vẫn còn hi vọng sao?
- Hãynghe anh giải thích. Cô ấy xuất hiện bất ngờ. Anh … anh không biết nên nói vớibà thế nào về chuyện em không quay lại. Bà đã có tuổi, lại còn gặp tai nạn. Bácsĩ yêu cầu nhất định không được làm ảnh hưởng đến tâm lí của bà. Cùng lúc đó LôLợi Lợi gọi điện cho anh, báo cô ấy đang ở Thượng Hải. Lúc biết tình hình củabà, cô ấy nhất định đòi đến thăm. Anh không ngăn được… cô ấy khéo léo, rất đượclòng bà. Vì bệnh tình của bà ngoại, anh cũng đành phải …
Chẳnglẽ đàn ông luôn không hiểu giới hạn chịu đựng của phụ nữ là ở đâu? Bao uất ứcxổ tung, cô bắt đầu đay nghiến:
- Anhnói nghe hay quá. Cô ta khéo léo, rất được lòng bà anh sao. Còn tôi thì lạikhông biết nói chuyện, không biết lấy lòng bà anh, có phải anh sợ bà anh bị tôichọc tức đến mức quy tiên không?
- TamTam, em nói năng kiểu gì vậy? – Chu Nam đã thực sự tức giận, sự áy náy ban nãytrong giọng nói cũng biến mất. – Em có biết em thua người ta ở đâu không? Đó làvì em không biết cách nói chuyện!
ĐôngTam giận run cả người, cô không còn nể nang gì nữa, cứ thế quát ầm trong điệnthoại:
- Anhdám so sánh tôi với con hồ ly tinh kia sao? Còn bảo tôi thua sao? Chu Nam, anhđúng thật nực cười. Người bại trận năm đó là cô ta! Là anh chọn tôi và bỏ rơicô ta. Vì sao cô ta còn quay lại tìm anh? Vì cô ta không chấp nhận thua cuộc!Anh tưởng tình yêu của hai người vĩ đại lắm sao? Tôi nói cho anh biết, nếu muốnchia tay thì tôi sẽ là người mở lời chứ không phải là anh.
Chu Namở đầu dây bên kia tức tái cả mặt. Anh lẩm bẩm một câu: “Không thể nói chuyệnđược với cô”, rồi dập máy. Những tiếng tút tút lạnh lùng ở đầu dây bên kiakhiến cơn nóng giận vừa bốc đầy đầu cô phút chốc trở nên nguội lạnh.
Ngườiđàn ông này càng ngày càng xa cách cô. Trong mắt anh đã không còn có cô nữarồi. Có phải đàn ông đều như vậy không? Sao anh vẫn có thể thân thiết nhưthường với Lô Lợi Lợi chứ?
Bao nămnay, vì anh, cô đã thay đổi rất nhiều. Cô vứt bỏ lý tưởng của mình, chấp nhậnlàm một người phụ nữ bình thường. Từ một con thiên nga kiêu hãnh, cô trở thànhmột con gà mái nội trợ, không hề có bất kỳ mơ ước nào. Cô chăm sóc nhà cửa, mònmỏi chờ đợi anh, vậy mà cuối cùng nhận lại được gì?
Thếgiới của anh thật rộng lớn. Còn cô, càng lúc càng nhỏ hẹp và cuối cùng là cáichết đang chờ đợi. Điều đáng thương nhất là anh không hề biết điều đó. Anhtrách cứ cô như thể chính cô là ngươi đã khiến cho anh trở nên nguội lạnh?Những yêu thương ngày xưa, những lãng mạn ngày xưa giờ đã một đi không trở lại.Chỉ e đến một ngày nào đó sẽ là cảnh người ra đi trà nguội lạnh.
Nỗi đaucủa cô nào khác gì sự bi ai của con nhộng tằm. Một mình ôm lấy giấc mộng đượcbay cao bay xa trong đêm tối. Nhưng có bao nhieu con có thể thật làm được điềuđó? Hoặc phá kén thành bướm, hoặc bị con người rút tơ làm gấm, để rồi sau đóhồn biến phách tan.
Tươnglai của cô đáng lẽ đã sáng lạn hơn.
ĐôngTam gập máy tính lại, nhưng bỗng nhớ ra một chuyện. Cô gái tóc ngắn Đỗ Hiểu Âuvà tấm ảnh đã bị Chu Nam xóa đi đó. Cô lại bật máy tính lên.
Chu Namđã cài chương trình mới vào máy, nên những dữ liệu trước đó cũng bị xóa sạch.Đông Tam đang không biết nên làm thế nào thì bỗng sực nhớ ra mình đã đọc được ởđâu đó có phần mềm khôi phục dữ liệu bị xóa, chỉ cần không bị ghi đè lên làđược.
Cô mởtrang tìm kiếm Baidu rồi gõ mấy chữ “khôi phục dữ liệu”, sau mười phút ra chuộttìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm thấy phầm mềm cần tìm: Easyre-covery.
ĐôngTam lần lượt click vào các thuật ngữ vi tính download,install và run. Côcăng thẳng tới mức ngón tay trở nên trắng bệch. Cô không biết mình đang làm gì,câu nói của Chu Nam không ngừng xuất hiện trong đầu, “không thể nói chuyện đượcvới cô”. Một người đàn ông có thể thản nhiên thốt ra câu nói đó, trái tim củaanh ta đã bị chó cắn nát rồi.
Chẳngmấy chốc, những dữ liệu Chu Nam xóa đi đã xuất hiện trở lại trong ổ cứng. Nhưngcác file đều không theo trình tự nào cả, cứ thế chất đống trên màn hình vitính, điều Đông Tam phải làm bây giờ là chọn lọc từng dữ liệu một.
Chuyệnnày thực sự mất thời gian, nếu không nhẫn nại thì chắc chắn không thể làm được.
Mới bắtđầu vào làm thì Chu Nam về. Cô vội vàng đóng chương trình lại, mở file luận ánra mà không hề quay đầu lại chào hỏi anh như thường ngày.
Sự cốchấp của phụ nữ có lúc thật buồn cười. Có lẽ chỉ cần một lời hỏi thăm ân cần,một cái ôm ấm áp, một lời xin lỗi chân thành là đã có thể khiến cô vứt bỏ mọihờn giận, nghi ngờ để yêu anh thêm một lần nữa. Nhưng, Chu Nam không làm đượcnhư thế.
Anh mởmáy tính xách tay ra đặt bên cạnh cô, lạnh lùng chất vấn:
-Chuyện này là thế nào, tốt nhất cô hãy cho tôi một lời giải thích.
ĐôngTam liếc nhìn. Một đoạn chat trên QQ khiến cô giật thót. Mỉm Cười Để Sống, đâylà nickname trên mạng của cô. Còn Đỉnh Cao Chót Vót? Cái tên này nghe quenquen. Khi liếc qua đoạn chat phía dưới, Đông Tam thấy như máu nóng đang bốc lênđến tận đỉnh đầu.
Đây làmột âm mưu đã được tính toán từ trước.
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 04: 20
Côlà Tam Tam phải không? Sao lúc nãy lại cho tôi vào danh sách đen?
MỉmCười Để Sống 14: 04: 53
Anhlà?
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 05: 21
Tôilà Phương Dịch Uy.
MỉmCười Để Sống 14: 06: 47
Ồ,thế là tao không nhìn nhầm người rồi. Mày chính là tay chân của Lô Lợi Lợi. Côta cũng lợi hại nhỉ, có phải mày bị cô ta hút hết dương khí nên mới biến thànhhoạn quan rồi không?
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 07: 30
Tôiđắc tội gì với cô mà cô lại nói những lời như vậy?
MỉmCười Để Sống 14: 10: 24
Màykhông đắc tội với tao, nhưng mày lại quen với đứa đã đắc tội với tao. Nó dámcướp người đàn ông của tao mà không thèm nhìn lại xem tư cách của mình thế nào.Cái bộ dạng mẹ già của nó chẳng qua là vì có ông già lắm tiền, vậy mà còn ra vẻtrong trắng lắm.
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 14: 21
Việccủa Lô Lợi Lợi tôi không rõ lắm. Nhưng nếu nói tư cách thì có lẽ cô ấy là ngườicó tư cách nhất. Chu Nam là người đàn ông tốt, cô ấy không quên được cũng làchuyện thường tình.
MỉmCười Để Sống 14: 15: 03
Mẹmày, bị con đàn bàn đó mê hoặc đến mức điên đảo rồi à, nó thưởng cho mày baonhiêu cho một lần lên giường?
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 17: 19
Côlàm sao vậy? Đều là người quen biết nhau cả, vuốt mặt hãy nể mũi chứ?
MỉmCười Để Sống 14: 20: 37
Màytìm tao không phải là để nói rõ chuyện đó hay sao? Tao và Lô Lợi Lợi là kẻ thùkhông đội trời chung, có tao thì không có nó.
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 24: 06
ChuNam biết chuyện cô đánh Lô Lợi Lợi không?
Mỉm CườiĐể Sống 14: 24: 51
Anhấy không phải là mẹ của Lô Lợi Lợi, cần gì phải biết nhất cử nhất động của nó.
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 26: 09
LôLợi Lợi là một cô gái tốt, cô đừng có thành kiến quá với cô ấy.
MỉmCười Để Sống 14: 27: 15
Đúng,nó tốt thế nào, mày hiểu hơn tao.
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 30: 12
Saocô lại cướp bạn trai của cô ấy?
MỉmCười Để Sống 14: 34: 11
Vìtao không muốn thấy nó sống quá sung sướng. Nó sống trong nhung lụa bao nhiêunăm nay, lẽ nào tình yêu cũng được thuận buồm xuôi gió? Cho dù nó có mọi thànhtrì trên thế giới này thì có tác dụng gì? Tao nắm trong tay trái tim của ngườiđàn ông nó yêu.
ĐỉnhCao Chót Vót 14: 36: 08
Côđúng là người có tâm địa độc ác.
Chu Namnhìn cô với ánh mắt đầy thất vọng. Dường như anh muốn thu mọi phản ứng của côvào tầm mắt để xem có đúng là cô đã trở thành đứa con gái miệng nam mô bụng mộtbồ dao găm hay không. Anh nói thêm:
- Đâylà đoạn chat Phương Dịch Uy gửi cho tôi. Tôi hỏi cậu ta vì sao lại có hành độngxằng bậy với cô, cậu ta nói mình bị giăng bẫy, sau đó gửi cho tôi cái này.
ĐôngTam tức điên cả người, anh ta có còn là bạn trai của cô không mà ai nói gì cũngtin.
- Anhtin hắn sao?
Chu Namhất cằm, ngạo nghễ nhìn cô.
- Tôiđang đợi cô giải thích.
Anh đãkhông còn tin cô nữa. Phải giải thích gì đây? Cô đã chuyển tên gã đàn ông đóvào danh sách đen. Còn đoạn chat thì lại nằm trong máy tính ở quán internet,bảo cô tìm thế nào đây? Nhưng đó không phải là điều đau đớn nhất. Cô cảm thấytan nát, không phải vì bị người khác vu oan, mà là vì người đàn ông mà cô dànhtrọn tình yêu lại mất lòng tin ở cô.
Anh chorằng cô là một người phụ nữ độc ác điêu trá mồi chài anh ư? Những năm tháng bênnhau không bằng lời nói của một thằng bạn đểu cáng ư?
Cô chánnản nhìn anh, rồi hờ hững buông một câu:
- Tuyem xuất thân hèn kém, nhưng không bao giờ làm những trò thô bỉ đó. Anh khôngtin em, em cũng không có cách nào nữa. Việc đã đến nước này, em có nói gì cũngkhông còn ý nghĩa gì. Chắc anh đã sớm có ý kiến của riêng mình.
Đôi mắtmà cô đã từng mê đắm mỗi lúc một thêm tối sầm. Anh ôm đầu im lặng rất lâu, sauđó cầm cặp đứng lên, giọng lãnh đạm thông báo:
- Côngviệc đang rất bận, có thể tôi sẽ vắng nhà mấy ngày.
ĐôngTam nhếch mép cười khẩy, sự cố chấp bướng bỉnh không cho phép cô hạ mình giảithích với anh:
- Được,tùy anh.
Cô ngồixoay lưng bên bàn máy tính. Chu Nam lặng lẽ nhìn dáng vẻ cứng cỏi của cô hồilâu rồi xoay người vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó nhét mấy bộ quần áo vào cặp,bỏ đi. Khi cánh cửa khép lại, cô biết giữa hai người, tất cả đã kết thúc.
Suốt cảđêm, cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng đành quay ra bàn máy tínhtiếp tục sắp xếp các dữ liệu. Khi trời vừa rạng sáng, các dữ liệu đã được phânloại gọn gàng, một bên là những bằng chứng không chung thủy của anh và một bênlà những bí mật của công ty.
Lầnlượt từng file được mở ra, những bí mật của Chu Nam cũng theo đó mà được sángtỏ. Không khó để nhận ra đa phần các dữ liệu là những đoạn chat mùi mẫn giữaanh ta và Lợi Lợi. Mắt cô đỏ ngầu lên vì đau đớn và tức giận, nếu bây giờ mà côsoi gương, có lẽ chính cô cũng không nhận ra chính mình. Hóa ra anh ở với côchưa được bao lâu thì đã liên lạc lại với bạn gái cũ. Sự thực đúng như những gìmà Lợi Lợi đã nói, tất cả đều do Chu Nam chủ động. An tha thiết mời gọi Lợi Lợiquay về, anh so sánh cô với sự dịu dàng tinh tế của cô ta, bao nhiêu lời đườngmật đều được sử dụng triệt để để Lợi Lợi tưởng rằng, con bé ngốc Đông Tam đã bịanh cho ra rìa. Không ngờ khi về nước, cô ta mới nhận ra rằng Đông Tam vẫn đangsống cùng Chu Nam.
Thế mớicó chuyện sau này.
Họ lénlút đi lại với nhau. Họ nói với nhau những lời ngọt ngào mà không hề thấy cólỗi với cô. Đông Tam thực sự tức giận, nhưng sau đó cô dần bình tĩnh lại,chuyện làm ngọc nát hay ngói lành, cô cũng không còn để tâm nữa rồi. Nhưng nhưthế không có nghĩa là cô dễ dàng cho qua chuyện này, Chu Nam, anh phải chịutrách nhiệm cho hành động của mình. Cô cẩn thận nén các file lại rồi dùng mậtmã của Chu Nam để đăng nhập vào hòm thư công ty, gửi cho các sếp trong tổ anhmỗi người một bản.
Hậu quảcủa việc này như thế nào cô không rõ. Cô chỉ nghĩ được một điều, anh sẽ khôngcòn mặt mũi nào mà liên lạc với Lô Lợi Lợi. Những chứng cứ rành rành đó sẽkhiến cho anh không thể cao ngạo với cô được. Và như thế anh sẽ lại quay về bêncô, bắt đầu cuộc sống tao khang khốn khó của họ.
Cô muốncho anh biết người có thể đồng cam cộng khổ với anh chỉ có một mình cô. Bênnhau mãi mãi, không thể lìa xa.
Làmxong mọi việc, cô tắt máy tính, bước vào giường cố ngủ thêm một lúc. Khi đó mặttrời đã quá ngọn cây, một ngày mới đã bắt đầu.
Một cơnác mộng nữa đổ ập lên Đông Tam. Trong giấc mơ, Chu Nam siết chặt cổ cô, đôi mắtvằn đỏ trừng lên nhìn cô, chửi rủi: Đồ ác độc!
Cô giậtmình choàng dậy, người ướt đẫm mồ hôi. Co mình trong ánh hoàng hôn đang từ từbuông xuống, cô biết, mình đã đi quá xa.
Mộtngày một đêm không thiết ăn uống gì, Đông Tam cảm thấy bụng sôi òng ọc. Lục lọikhắp tủ bếp, cuối cùng cô cũng tìm được hai quả trứng gà, một gói mì ăn liềnchưa quá hạn. Cô bật bếp nấu mì, căn bếp rất lâu rồi không được nổi lửa, tỏa ramùi ngai ngái khó chịu.
Nấu mìxong, Đông Tam ốp thêm quả trứng, mùi thơm thức ăn xộc lên an ủi cái dạ dàytrống rỗng của cô. Khi tắt bếp quay lại lấy bát, một bóng người quen thuộc tựacửa khiến cô giật mình kêu lên thảng thốt.
Ánh mắtlấp lánh chăm chú nhìn cô qua làn khói, miệng khẽ mỉm cười:
- Thơmquá. Tam Tam, anh đói rồi.
Anh nóinhư một chàng trai vôi tội, mặt đầy vẻ chân thành. Cô mềm lòng.
Một góimì nấu lên chẳng được bao nhiêu. May mà còn có hai quả trứng gà. Đông Tam lấynửa bát mì đưa cho anh, quả trứng ốp lếp để dưới đáy, giống như khi còn nhỏ mẹvẫn hay làm, dịu dàng tinh tế. Còn cô thì ăn qua loa mấy sợi mì rồi ngồi xuốngnhìn anh ăn.
Anhtrông như đói lắm rồi, vùi đầu vào ăn mì, ngay cả lông mi cũng bị hơi nóng bốclên làm cho ẩm ướt. Khi nhìn thấy quả trứng ốp lết dưới đáy bát, anh ngừng lạimột chút, sau đó say sưa ăn hết cả trứng và mì.
Khi côrửa bát, anh đứng sau vòng tay ôm eo cô. Mặt anh áp vào lưng cô, hơi thở nhẹnhàng ấm áp, như thể sợ cô giật mình hoảng hốt.
Tối đó,anh không mở máy tính ra làm việc. Đôi mắt đen thẫm đa tình nhìn cô như buổitối của nhiều năm trước, hào hoa kiêu hãnh như một hoàng tử.
ĐôngTam cùng Chu Nam bước vào phòng tắm. Anh giúp cô cởi quần áo. Anh hôn lên từngkhoảng trống của da thịt với ánh mắt đắm đuối, dịu dàng say đắm, lưu luyếnkhông rời…
Đó làlần làm tình cuối cuồng nhiệt nhất của họ. Hơi nước mờ mịt phủ kín hai bóngngười, nhưng không ngăn được những hơi thở dồn dập trong đó. Khi tất cả đã trởlại yên tĩnh, cô ôm chặt lấy cơ thể rắn chắc của người đàn ông. Đầu anh vùi vàokhoảng trống trên vai cô. Dòng nước ấm áp len lỏi chảy qua, để lại một khoảnglạnh lẽo đằng sau lưng họ.
Tuyệtvời biết bao, họ lại mặn nồng như trước kia.
Đó làđêm hạnh phúc của họ. Bát mì trứng đạm bạc, lần ân ái cuối cùng.
Anh bếcô lên giường. Trong bóng tối mịt mù, anh hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng hỏi:
- Em sẽkhông yêu chàng hoàng tử nghèo phải không? Ngoài tình yêu ra, hắn ta chẳng cógì cả. Những chuyện tình như thế mãi mãi chỉ là cổ tích thôi.
- Emvẫn sẽ yêu.
- Vì emlà một cô bé ngốc.
Đúngvậy, cô thật là ngốc nghếch. Cô có thể yêu chàng trai nghèo một cách vô điềukiện, nhưng không hề hay biết chàng trai đó chưa bao giờ cam tâm chịu nghèo.
Khi sắpchìm vào giấc ngủ, tiếng anh vẫn văng vẳng bên tai cô:
- Emthật ngốc, sao lại chọn chàng hoàng tử nghèo như anh cơ chứ. Em có biết khôngTam Tam, anh vốn định mang đến cho em thứ tình yêu mà tất cả những người phụ nữtrên thế gian đều mơ ước. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng đấy lại là một canhbạc, được cái này mất cái kia. Rốt cuộc, anh vẫn chỉ là kẻ trắng tay.
Lúc côđang mơ màng trong giấc ngủ, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Người đàn ôngđó đứng rất lâu trước giường. Những ngón tay mảnh dẻ và nụ cười dịu dàng mơ hồlướt qua gian phòng. Ngay cả tiếng đóng cửa cũng rất khẽ khàng.
Đến khiĐông Tam tỉnh dậy, nửa bên kia của chiếc giường đã lạnh ngắt từ lâu.
Cô ômchăn ngồi dậy, ngẩn ra rất lâu, rồi nước mắt đột nhiên trào ra.
Chu Namđi rồi. Lần này là thật.
Quámuộn rồi. Cô vẫn muốn yêu thương anh thêm một lần nữa. Giống như buổi chiều mùaxuân khi anh đến tìm cô, dịu dàng như một chiếc kẹo bông. Nếu được bên nhau lầnnữa, cô nhất định sẽ như Chúc Anh Đài dành trọn tình yêu cho Lương Sơn Bá. Đượcnhư thế thì dù không ở bên nhau trọn đời, Chu Nam sẽ vẫn mãi nhớ đến cô, vàbiết đâu vào lúc nào đó của tuổi xế chiều anh sẽ nheo mắt cười buồn, ngày xưatừng có một cô gái rất yêu tôi.
Anh đirất quả quyết, ánh mắt tuy dịu dàng nhưng không hề lưu luyến. Có lẽ anh vẫn nhớcô, nhưng sẽ chỉ là một tiếng thở dài mà thôi. Cô đã không cho anh được một kýức tốt đẹp.
Đâykhông phải là điều mà cô muốn. Vì sao không thể quay lại với nhau?
Khi côhiểu rõ mọi việc thì Chu nam đã rời xa cô, và kết quả này, ngay từ khi bắt đầucô đã dự liệu được. Nhưng thời gian không cho phép bạn hối hận. Bạn vùi đầubước vội vàng qua tuổi hai mươi, đi qua năm tháng yêu đương hạnh phúc, đi quanăm tháng sớm tối bên nhau. Và bây giờ bạn lại tự trách bản thân: Vì sao khôngyêu hết mình lúc đang tuổi xuân phơi phới? Vì sao không nói với người đàn ôngmà mình yêu thương rằng dù có biển cạn đá mòn cũng không thể rời xa nhau?
Giờ côkhóc thì còn có tác dụng gì? Những giọt nước mắt mặn chát, những tiếng nức nởnghẹn ngào. Người đó đã không thể nghe thấy nữa rồi.